Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Nhất phẩm giang sơn - Hồi 344

Nhất phẩm giang sơn
Trọn bộ 355 hồi
Hồi 344: Chó cùng rứt giậu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-355)

Lưu ý! Hồi này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com!
(Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được hồi)


Câu nói khiến dân chúng xúc động reo hò như sấm:

- Thanh thiên đại lão gia! Thanh thiên đại lão gia!

Đợi mọi người bình tĩnh lại, ông lại nói với dân chúng,

- Bản quan sẽ ở lại trấn này ba ngày, không chỉ những chuyện thị phi trong trấn mà các bô lão có gì oan ức, có thể trực tiếp trình bày với ta! Bản quan sẽ đứng ra làm chủ cho mọi người!

Dân chúng nhảy múa đánh trống gieo hò, họ thật sự coi Trần Hi Lượng là thanh thiên đại nhân rồi.

Nghe nói cấp trên trực tiếp điều tra dân tình, Trương tri huyện run bắn lên, may mà ông ta mới tới nhận chức không lâu nên cũng không có gì đáng ngại. Lòng thầm nghĩ mọi người đánh nhau, mình cứ đứng ngoài xem là được. Bèn cười nói:

- Thái tôn một lòng vì dân, trời xanh chứng giám. Tuy nhiên từ giờ mão tới giờ thái tôn chưa được hạt cơm nào vào bụng, việc dùng bữa là hết sức quan trọng, xin mời ngài dừng bữa trước rồi bắt đầu làm việc.

Người dân nghe vậy liền lặng lẽ nhường đường nói:

- Mời thanh thiên đại lão gia dùng bữa trước!

- Cũng được.

Trần Hi Lượng chắp hai tay nói:

- Mọi người cứ về ăn cơm, đến giờ mùi bản quan sẽ có mặt ở công đường xử án.

Sau bữa trưa, Trần Hi Lượng lên công đường, nơi tập võ công đã biến thành công đường xử án, qua cửa chính đã thấy người dân già trẻ tới đông như đi hội.

Trước khi bắt đầu, một tên lính tới bẩm báo, là đã kiểm tra tử thi hoàn tất, tổng cộng có một trăm linh ba thi thể, là đàn ông khoảng hai mươi đến bốn mươi tuổi, bị giết bởi đao và kiếm. Bọn họ đều là những người đã từng sử đụng đao kiếm nhiều năm, trên người có hình săm, có lẽ là dân giang hồ...

- Còn nữa, đã cho nhận dạng rồi.

Người trong huyện bẩm báo:

- Một trăm linh ba người này đều không phải là người bản địa.

- Vậy thì tốt...

Trương tri huyện thở phào nhẹ nhõm, mới nhớ ra đang đứng trước mặt Tri châu, vội nói chữa:

- Chắc chắn cũng không phải người của châu này.

Trong thời buổi thiên hạ thái bình như thế này, chết người là chuyện lớn, huyện lệnh cần phải điều tra cho rõ, nhiều án mạng như thế này thậm chí cả mũ ô sa cũng không giữ được chứ.

Nhưng có một điều, người chết dù có quá nhiều đi nữa, một khi đã coi là loạn phỉ, trách nhiệm của quan phụ mẫu cũng nhẹ đi rất nhiều, cùng lắm cũng chỉ là bị phạt quản lý không nghiêm thôi. Nếu như loạn phỉ từ nơi khác tới, quan phụ mẫu sẽ không phải chịu trách nhiệm gì, chỉ cần lặng đem những cái xác không người thân đi chôn, sau đó viết báo cáo tường trình toàn bộ sự việc.

Trong mắt quan phủ, những người trong đám loạn phỉ chết cũng không đáng tiếc, quan phủ còn thấy vui là đằng khác. Chỉ hận là không thể giệt hết bọn loạn phỉ, làm gì có chuyện hao tâm tổn sức vì chúng chứ?

Trần Hi Lượng đã làm quan nhiều năm, rất có kinh nghiệm. Tống Đoan Bình không thể bì được, một vụ án kinh thiên động địa như vậy, mà ông lại có thể giải quyết êm thấm như thế. Tuy Triệu Tông Thực biết ông đang nói dối, nhưng lại không có cách gì. Trừ phi bọn họ thừa nhận, Triệu Tông Hán dẫn người đến hành thích Trần Hi Lượng, nếu không thì ngay cả tư cách để bàn chuyện này cũng không có!

Họ giám thừa nhận không? Đương nhiên là không giám rồi. Ngay cả tung tích của Triệu Tông Hán bọn họ cũng chỉ coi là mất tính thôi chứ không giám để lộ đuôi.

Ba ngày liên tiếp đó, không chỉ nhân dân trong trấn Loan Loan, mà dân ở các vùng lân cận cũng tới cáo trạng. Ngoài vụ người nhà chết vì tai nạn sông Nhị Cổ, dân phu còn sống làm chứng, thì những vị án Trần Hi Lượng gặp nhiều nhất là tố cáo tội ác của tên tuần kiểm cưỡng hiếp dân nữ, tự ý bắt nam đinh làm nô lệ, chiếm đoạt tài sản, bức tử người dân!

Vụ án dân phụ Nhị Cổ, vì đã thông thiên, Trần Hi Lượng không thể trả lời ngay lập tức được. Nhưng vụ án của Lưu tuần kiểm thì đương nhiên có thể giải quyết ngay. Phế bỏ chức quan của y, tấu lên Hình bộ án treo cổ, không cần biết sống hay chết dán cáo thị truy bắt, còn những người nam nữ bị bắt đương nhiên được phóng thích, toàn bộ tài sản của y trả lại hết cho mọi người.

Ngoài Lưu tuần kiểm ra thì cũng còn một số cường hào ác bá vô đạo, cũng đều bị trừng trị nghiêm ngặt, mọi oan ức của người dân được hóa giải hết, dân chúng đồng thanh hô vang "Thanh Thiên" mãi không dứt!

- Thái tôn đã làm nên trang sử sáng chói.

Trên đường trở về huyện Bình Âm, trương tri huyện lo sợ nói:

- Chỉ có điều dưới dự quản lý của hạ quan, mà lại có bao nhiêu là chuyện phạm pháp như vậy, thật là tội đáng chết!

- Ngươi mới tới nhận chức, nhất thời không thể kiểm soát hết được cũng là chuyện thường tình.

Trần Hi Lượng thản nhiên nói:

- Sau này nên quan tâm nhiều hơn tới dân tình, để dân đỡ bị oan ức.

- Vâng.

Trương tri huyện trút được gánh nặng trong lòng nói:

- Đa tạ thái tôn khoan dung độ lượng!

Ông ta thực sợ vị tri châu đại nhân này, quan thanh liêm cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là kiểu quan thanh liêm còn gian còn độc hơn cả quan tham, gặp phải cấp trên trực tiếp quản lý thế này thì chỉ có cách cụp đuôi lại làm quan thôi.

Về tới huyện Bình Âm, Trần Hi Lượng mặt luôn nghiêm nghị, cuối cùng cũng nở nụ cười. Bởi vì Lục Lang đã tỉnh lại.

Nhưng trong nụ cười của ông, vẫn có chút ưu tư. Bốn ngày trước, Tống Đoan Bình nói với ông, Trần Khác không đích thân đến được vì hắn đang gặp chuyện rắc rối lớn...

Chuyện này phải tính từ mười ngày trước, hôm đó là nghi lễ khai mạc giải đá cầu lần thứ ba.

Trải qua hai năm phát triển mạnh mẽ, môn đá cầu đã được coi là giải đấu lớn ở Biện Kinh, Đại Tống thậm chí là trên toàn thế giới. Lượng người tham gia rất đông, giải thưởng cũng lớn, mọi người nhiệt tình tham gia hơn bao giờ hết!

Nói miệng thì không có bằng chứng gì, bằng chứng duy nhất của nó là sân đá cầu cực rộng ở phía tây bắc cách thành Biện Kinh vài dặm.

Đường giao thông qua sân đá cầu là con đường bê tông rộng lớn, nó còn rộng hơn cả đường quốc lộ, vỉa hè có lát gạch, có cống rãnh thoát nước, ở đó có đầm sen, gần bờ có hoa đào, lý, lê, hạnh các loại hoa đan xen lẫn nhau. Lúc này đang là mùa hoa, sắc hoa tươi đẹp, khắp nơi tràn ngập hương hoa, cảm giác vô cùng thanh bình.

Hàng ngàn thanh niên vạm vỡ, người thì vác cờ, người vác chiêng trống, người khiêu vũ nhảy múa vô cùng náo nhiệt, men theo đại lộ đi tới tòa kiến trúc khổng lồ kia.

Đó là tòa kiến trúc khổng lồ hình bầu dục, có tường bao bằng bê tông cao sáu trượng dài gần trăm trượng, nhìn từ xa trông như một pháo đài hùng vĩ!

Trên thực tế, đây là sân đá cầu có thể chứa tám mươi nghìn khán giả!

Ban đầu, Tổ ủy hội chỉ xây một khán đài bê tông bao quanh sân đấu cho khán giả tới xem. Nhưng vì tuyển thủ đá cầu chính là tuyển thủ hàng đầu của đại Tống, ra sức tuyên truyền về trận đấu, nên khi mới bắt đầu khán đài đã không đủ cho người xem, thậm chí vì vậy mà hỗn loạn. Nhất là vào mùa giải, mỗi sân đấu đều có hàng chục nghìn khán giả đứng vây quanh bên ngoài xem, cho dù không nhìn thấy gì cũng không chịu bỏ đi.

Điều này khiến ban tổ chức rất đau đầu, giải đấu mùa thu vừa kết thúc, việc xây dựng một sân đấu có thể chứa được hàng chục nghìn người được đưa ra bàn luận. Tuy rằng triều Tống chưa có công trình nào lớn như vậy, nhưng đối với kiến thức của Trần Khác mà nói, thì không thành vấn đề. Trong tay hắn lại có hai vị học giả lớn, có tài liệu kiến trúc cổ của Roma, và hắn từng tham quan kiến trúc vĩ đại như vậy ở Baghdad. Hơn nữa kỹ thuật trộn bê tông xi măng của hắn càng ngày càng thành thục, nên việc xây dựng một công trình kiến trúc tầm cỡ như vậy là điều hoàn toàn có thể.

Nhưng với công trình kiến trúc vĩ đại như vậy, mà không được sự cho phép của triều đình là không thể.

Cũng may những người trong Tổ ủy hội đều là những người có năng lực, hơn nữa với ý kiến đề xuất của Trần Khác, bọn họ đem sân thi đấu miêu tả thành hai loại hình sử dụng quân và dân. Thời kỳ thiên hạ thái bình dùng làm sân đá cầu, nếu xảy ra chiến sự, kinh thành có báo động sẽ dùng làm nơi bảo vệ thành Biện Kinh. Ý kiến đề xuất này được đông đảo quan chức ủng hộ, cuối cùng phê duyệt cho họ xây dựng sân thi đấu hoành tráng này ở phía tây bắc kinh thành.

Tổ ủy hội vốn có lượng tài sản lớn lại được Công bộ và Binh bộ ủng hộ, nên tiến độ công trình rất nhanh, qua mười tám tháng gấp rút thi công công trình hình bầu dục đã hoàn tất. Trung tâm của nó là sân đá cầu đạt tiêu chuẩn, nền sân đấu trồng thảm cỏ, bên ngoài là các khán đài bao quanh sân đấu, tầng trên cùng làm trần nhà để che nắng mưa, hơn nữa trần nhà hướng vào giữa có tác dụng thông gió.

Để bảy mươi nghìn khán giả vào xem thi đấu mà không xảy ra chen lấn xô đẩy, họ đã thiết kế ba mươi tám cổng ra vào. Mỗi lối vào đều được quy định khu vực khán đài riêng, trong đó có hai khu khán đài hạng nhất dành cho quan lại và thương gia quyền quý.

Với thiết kế tầm cỡ như vậy, thì cho dù là hàng nghìn năm sau cũng không bị tụt hậu, để người dân thành Biện Kinh đều có thể cảm nhận cảm giác chưa từng có -- đó là bảy mươi nghìn người cùng được xem trận đấu, biển người cùng nhau say sưa xem thi đấu! Điều này cũng khiến tài năng và trí tuệ của Trần Khác càng thêm nổi tiếng thiên hạ!

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người vào xem cảm thấy lo sợ, bảy mươi nghìn người cùng vào khán đài xem một lúc liệu có bị sập không?

Hôm nay, là ngày đầu tiên sân thi đấu với tên 'Sân đá cầu Khai Phong' được đưa vào sử dụng. Dưới sự chứng kiến của bay mươi nghìn khán giả, Tề Vương điện hạ được mời đến cắt băng khánh thành, ngay sau đó pháo nổ lên, khói bay đầy trời, trong bầu không khí vui mừng lên tới đỉnh điểm.

*****

7IQ89KF.jpg
YInyGoY.jpg
1Ppesoc.jpg
S5jTWk2.jpg


*****

TacVRLT.jpg
LuyCfrS.jpg
LnG0wA7.jpg
P1TPiQD.jpg


*****

- Đúng vậy.

Tào Bình nghĩ lại Trần Khác mấy năm nay bị đám súc sinh đó chà đạp thành ra thế nào? Đường đường Trạng nguyên, công huân hiển hách nhưng lại chưa hề được chính thức ngồi đường triều, nắm giữ ấn, đến bây giờ vẫn còn phải ở trong viện Võ học chịu khổ. Nhớ lại năm đó, hắn phong lưu phóng khoáng tới mức nào, là thành phần đứng đầu triều Đại Tống! Đến nay ngược lại bị giày vò biến thàng một lão đạo học tuân thủ theo khuôn phép, trong khi hắn còn chưa tới ba mươi tuổi!

Nghĩ như vậy, Trần Khác hôm nay làm nhục Triệu Tông Thực một phen, ngoài việc không muốn thua trận chiến, e là cũng có ý muốn trút bỏ phiền muộn.

Trần Khác và đám người quản lý kia cũng không hề quan tâm xem đám người Triệu Tông Thực có còn ở hiện trường hay không, liền tuyên bố bồi thường cho khán giả, và bảo đảm sau khi điều tra rõ chân tướng sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng.

Thái độ này khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Những khán giả bản thân mình không bị thương, cũng không có người nhà bị thương thì tâm lý bất mãn cũng dần biến mất, lại cười nói:

- Một xâu tiền chúng tôi cũng không cần, lúc nào bắt đầu thi đấu mới chính là việc cần làm.

- Đương nhiên phải điều tra kết thúc rồi.

Một tên quản lý đảm nhiệm chức phát ngôn viên nói:

- Mọi người có thể theo dõi "báo bóng đá", bất cứ lúc nào cũng sẽ công bố tin tức mới nhất.

Nếu đã như vậy, đám người kia cũng dần bình tĩnh trở lại, ngoài những người muốn xem náo nhiệt một chút, phần lớn mọi người đều quay trở về kinh thành.

Lúc này một người lực lưỡng thúc ngựa đi ra, lát sau đã có mặt trên quảng trường, Đô tri Nội Thị Tỉnh Lý Hiền quay người xuống ngựa nói:

- Có ý chỉ! Phủ doãn Khai Phong, Khánh Lăng Quận Vương Triệu Tông Thực tiếp chỉ!

- Thần tiếp chỉ...

Triệu Tông Thực hít sâu một cái, tiến lên trước nói.

- Nghe tin sân đá cầu Khai Phong xảy ra thảm án, quả nhân thấy rất bất an, đặc biệt lệnh cho phủ Khai Phong...

Đọc đến đây, đám người Triệu Tông Thực rất đỗi vui mừng, nhưng chỉ lát sau liền thất vọng cực kỳ:

- Toàn lực cứu chữa mất mát tổn thương, trấn an dân chúng, không được sai sót, khâm thử.

- Thần tuân chỉ.

Triệu Tông Thực tiếp chỉ, ngẩng đầu hỏi:

- Dám hỏi Lý công công, không biết vụ án này do ai điều tra?

- Điều này trong ý chỉ không có nói, có điều nói cho Vương gia biết cũng không sao.

Lý Hiến thản nhiên nói:

- Quan Gia đã lệnh cho Tề Vương Điện hạ toàn quyền điều tra vụ án này.

-...

Dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng Triệu Tông Thực vẫn rất đau lòng, gật đầu không nói gì.

- Không có chuyện gì khác, chúng ta trở về phục chỉ.

Lý Hiến chắp tay cười rồi quay người lên ngựa, kéo dây cương quay đầu ngựa, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Lý Hiến rời đi, Triệu Tông Thực vẫn đứng đó nét mặt thâm trầm, hai mắt nhìn về tường thành phía xa, tay nắm chặt thành nắm đấm. Một lúc lâu sau mới căm hận nói:

- Chúng ta đi.

Trong chớp mắt, quan sai phủ Khai Phong cùng các huynh đệ của y liền đi hết.

Trở về Biện Kinh, Triệu Tông Thực không tới nha môn mà đi thẳng về nhà.

Sau khi thay xong quần áo, nghiêm mặt đi vào thư phòng, nói với Mạnh Dương đứng dậy chào đón:

- Kế hay của tiên sinh đã bị kẻ khác phá hoại rồi.

- Trần Trọng Phương há lại dễ dàng cả đời sao? Gặp phải kế này nhất định sẽ phản công trở lại.

Những việc bên ngoài thành Biện Kinh, Mạnh Dương đã nghe nói rồi, nghe vậy khuyên nhủ:

- Nhưng như thế thì có làm sao? Dù hắn có thể khoe khoang nhất thời nhưng cũng chỉ khiến đả kích mãnh liệt hơn thôi!

Nói rồi cười nói:

- Buổi sau tảo triều, ngài cứ xem hắn sẽ rơi vào tình trạng khó xử như thế nào!

- Ừ...

Nét mặt Triệu Tông Thực lúc này mới dịu đi một chút

- Tiên sinh thật hiểu tính cách của Trần Tam. Hắn quả nhiên đảm nhận nhiều việc, gánh tất cả mọi việc trên người mình. Để bảo vệ những người kia, hắn thậm chí còn đánh cả Triệu Tông Cầu...

- Ha ha.

Mạnh Dương vuốt ve chòm râu cười nói:

- Hắn không phải không biết, người chúng ta muốn đối phó là hắn, nhưng hắn phải giúp Triệu Tông Tích lấy lòng người nên rõ ràng biết là hố lửa nhưng vẫn phải nhảy vào!

- Lần này ta phải xem xem, hắn có thể tiếp tục không ngã hay không!

Triệu Tông Thực cười lạnh nói:

- Mười sáu này là xuất phát phải không?

- Ừ.

Mạnh Dương gật đầu nói:

- Sáng sớm đến báo một tiếng, nói là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

- Vậy thì đi sớm về sớm, trừ được cái họa kia mới có thể yên giấc được.

Triệu Tông Thực nói:

- Tiên sinh đã khuấy đục nước, hiện giờ hai bên cùng khuấy, liệu đã đủ đục chưa?

- Sắp rồi.

Mạnh Dương hạ giọng hỏi:

- Vương phi bên đó thế nào rồi?

- Nàng cũng đã đồng ý rồi, nhưng với phía hoàng hậu thì cũng không thể gấp được.

Triệu Tông Thực hạ giọng đáp:

- Tuy Hoàng hậu rất tin tưởng nàng nhưng ác cảm đối với Triệu Thự vẫn chưa đủ.

- Thật ra Vương phi chỉ cần nói một câu, bảo đảm có tác dụng.

Mạnh Dương thản nhiên nói.

- Câu gì?

- Phụ mẫu của Triệu Thự đều còn, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.

Mạnh Dương âm trầm nói:

- Sau này đăng cơ rồi, trong mắt có còn Thái hậu hay không...

- Cao minh.

Triệu Tông Thực khen ngợi:

- Thật là một câu tuyệt đỉnh!

Đúng như dự đoán, trong buổi triều hai ngày sau đó, đã trở thành buổi đấu tố, phê bình Trần Khác. Đám Ngự sử lần lượt buộc tội hắn ngông cuồng, to gan dám trói cháu của hoàng đế! Buộc tội hắn tụ tập dân chúng thông quan báo chí, dẫn đến rối loạn, kết quả gây nên thảm kịch! Thậm chí còn buộc tội hắn xây dựng sân đá bóng cao gấp đôi tường thành, hơn nữa phòng thủ kiên cố, trên danh nghĩa là xây dựng vệ thành Biện Kinh nhưng trên thực tế có ý xây bảo đài nâng cao bản thân, uy hiếp kinh sư!

Còn có người buộc tội hắn tổ chức và thành lập Gia Hữu học xã, kéo bè kết phái đấu đá lẫn nhau! Buộc tội hắn tự cho võ sinh viện Võ học làm tư nô, tùy tiện ép buộc bọn họ phải tận lực cho công việc buôn bán của bản thân.

Còn có người đào bới ra rất nhiều chuyện bí ẩn, nói hắn cấu kết Vương công nước Liêu, làm buôn bán lớn, nói hắn trước đó tiêu diệt Vô Ưu Động, tham ô một món tiền rất lớn lên tới một triệu quan.

Mười mấy quan viên thậm chí còn bày tỏ, nếu triều đình không xét xử tên tội đồ này bọn họ sẽ từ chức tập thể, để tỏ ý không đứng chung triều với gian thần!

Tuy việc Trần Khác bị buộc tội như cơm bữa nhưng gặp phải thế tiến công dày đặc miệng lưỡi sắc sảo thế này, dù thế nào vẫn có chút đột ngột không kịp chuẩn bị, trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên là muốn người không biết trừ khi mình đừng làm, nếu đào bới sâu thêm chỉ e là đến cả việc hoàng đế nước Liêu bị cắm sừng cũng bị lôi ra!

Không nói gì, theo như quy tắc Trần Khác lập tức tháo mũ ô sa và túi kim ngư xuống chờ xử lý... Đây chính là lệ thường của quan trường Đại Tống, bất luận người là vị quan cao tới mức nào, chỉ cần bị buộc tội thì việc đầu tiên nhất định tạm thời cách chức, đợi điều tra.

Nhưng Trần Khác của giờ này ngày này không thế đơn lực cô như năm đó. Các đại danh thần Biện Kinh như Triệu Thự, Triệu Tông Đắc, Tăng Công Lượng, Vương Khuê, Vương An Thạch, Tư Mã Quang và Triệu Biện lần lượt ra mặt, toàn lực bảo vệ sự trong sạch của hắn.

Vương Bôi Vương tướng công xưa nay yên ổn, biết tiến biết lui, bình thường hành sự việc gì có thể nhún nhường thì nhún nhường, tuyệt đối không lộ diện, nhưng cũng ý thức được nếu không thể hiện thì có thể sẽ mất hết uy tín trong lòng Tề Vương. Vì thế liền lớn tiếng nói:

- Thần dám lấy sinh mạng của cả nhà thần bảo đảm lòng trung thành của Trần Khác đối với bệ hạ và triều đình! Đám quan viên này không hẹn mà cùng nhau mưu hại đại thần, còn lấy lý do từ chức làm cớ áp chế triều đình, thần thấy bọn họ bụng dạ khó lường, tám phần là bị người khác sai khiến. Những người này giữ lại lan đài là nỗi nhục của lan đài, xin bệ hạ minh xét!

Vương An Thạch và Tư Mã Quang nhìn nhau, người phía trước cũng đứng ra nói:

- Đài Dự lời này vu khống, Trần Khác có thể xem là một trung thần!

Kỳ thực Triệu Trinh đã hiểu những loại người chó má qua lại với Trần Khác, biết tên tiểu tử này gan to bằng trời, nhưng đối với Đại Tống thì tuyệt đối trung thành, lại nói tuổi trẻ ai chẳng có những lúc khinh cuồng?

- Cái này, Trần Khác là Trạng nguyên mà quản nhân đã chọn, quả nhân vẫn là có chút hiểu về hắn.

Triệu Trinh trầm ngâm nhìn Trần Khác một hồi lâu mới nói:

- Lúc còn trẻ quả thực có chút cả gan làm loạn nhưng những việc vô vương pháp hắn nhất định không làm. Hơn nữa mấy năm nay đọc sách tu tâm dưỡng tính, rèn luyện cũng đã nhiều, giờ cũng trầm ổn cẩn thận chứ không hề kiêu căng xốc nổi như trước đây.

Dừng lại một chút nói:

- Còn về những việc mà các ngươi vừa nhắc tới đó, hắn đích thực là có phụng mật lệnh của quả nhân, không thể tính hết lên đầu hắn được.

Nghe Triệu Trinh giúp hắn giải oan, Trần Khác vừa kinh ngạc vừa xấu hổ vừa cảm động, khóc không thành tiếng nói:

- Biết thần chi bằng vua. Vi thần lúc còn trẻ cũng rất kiêu căng xốc nổi, tuy nay đã tự mình sửa đổi nhiều nhưng thật sự không còn mặt mũi nào đứng trong triều, khẩn xin Quan gia cho phép vi thần từ quan.

- Hèn mạt.

Triệu Trinh nghiêm mặt nói:

- Quả nhân vất vả đào tạo ngươi, khó khăn lắm mới thành người tài có ích, ngươi lại chỉ vì lời buộc tội đó mà nói lui sao, thật khiến quả nhân thất vọng!

- Bệ hạ thứ tội...

Trần Khác khóc không thành tiếng nói:

- Từ năm Gia Hựu thứ hai đến nay, tấu chương buộc tội vi thần cũng tới hai ba trăm bản, nếu vi thần còn không động tĩnh gì tôn nghiêm khoa đạo ở đâu?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-355)


<