Vay nóng Tima

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 474

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 474: Ba điều kiện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Sức chống cự của nữ nhân đối với việc kiến công lập nghiệp, ghi danh thiên cổ dù sao cũng mạnh hơn một chút, Dương Lăng hoa ngôn xảo ngữ một phen, nếu đổi lại là một vị quân chủ thích lập công nào khác thì đã mừng rỡ từ sớm rồi, nhưng Ngân Kỳ ngược lại có vẻ cảnh giác, Dương Lăng thấy tình hình này cũng căng thẳng.

Hôn nhân chính trị ở thời cổ đại hay thậm chí là cận đại, bất luận trong ngoài đều là chuyện bình thường, mà người trong cuộc cũng không lấy gì làm lạ cả. Trên thực tế trong thời đại mà nhà dân chúng bình thường cũng là động phòng trước, sau đó mới yêu thương, thì mức độ củng cố, tỷ lệ hạnh phúc của loại hôn nhân này ngược lại cao hơn chút. Trong thời đại mà lợi ích gia tộc cao hơn tất thảy, việc liên hôn tượng trưng cho hai lực lượng ký kết, còn phải phủ một lớp mạng che thần thánh lên đó.

Khách quan mà nói, cho dù vứt bỏ thân phận hai bên bà lợi ích lâu dài của việc liên hôn, chỉ nói đến điều kiện của hai người Dương Lăng, Ngân Kỳ thì cũng có thể nói là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên. Thật ra Ngân Kỳ ái mộ "Dương Anh" chẳng phải cũng vì thế sao?

Nếu "Dương Anh" chỉ là một mục dân bình thường thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, thì thân là một thủ lĩnh gánh vác nhiều trọng trách của toàn tộc như vậy, Ngân Kỳ sẽ thoải mái mà xác định hôn nhân với y như vậy sao?

Nhưng Dương Lăng lại không thích ứng được phương thức hôn nhân kiểu này. Hắn cảm thấy làm vậy đối với Ngân Kỳ, đối với mình đều không phải là chuyện công bằng. Dùng phương thức này để kết hợp, Dương Lăng luôn cảm thấy là một sự khinh nhờn đối với tình cảm, có sự bài xích theo bản năng. Song, hiện nay hắn đã bị bức đến Lương sơn rồi, bây giờ chồng của người ta đột nhiên biến thành vợ của mình, chuyện này sao có thể dùng đôi ba câu nói thì có thể giải thích được chứ?

Vả lại, bất kể là tiếp theo ngả bài với Hoàng đế, cầu xin mở mang bờ cõi, hay là tương lai xuất phát về phía bắc với bộ lạc Mông Cổ, chinh phục các Hãn quốc Thát Đát lớn lớn nhỏ nhỏ ở phía bắc, thì đều không thoát khỏi việc phối hợp với bộ lạc Đóa Nhan hiện nay đã trở thành chủ của thảo nguyên được.

Nếu không dùng phương thức liên hôn để hợp nhất lợi ích của hai thế lực, để hai nhà không chia lìa nhau, cùng tiến cùng lui, thì thử hỏi Ngân Kỳ phẫn nộ vì Hồng Nương Tử nữ giả nam trang lợi dụng nàng sao chịu tin tưởng lời của Dương Lăng? Sao sẽ giúp Dương Lăng tiến hành áp bức triều đình chứ? Sao chịu thuận theo ý hắn, nhường lại đất Liêu Đông, dọn về phía sông Oát Nan, dốc hết sức lực phối hợp với hắn xây dựng cơ sở công nghiệp Liêu Đông, xây dựng kho lương vùng hoang dã phía bắc, ổn định đại thảo nguyên, phối hợp với hắn tổ chức một đội quân thiện chiến để chinh phục phía bắc, chiếm hữu Tây Bá Lợi Á trước khi đông chinh công quốc La Tư chứ?

Tất cả những thứ đó bây giờ đều liên quan đến một cuộc hôn nhân, ý nghĩa không nằm ở bản thân cuộc hôn nhân, mà ở chỗ nó có thể khiến cho hai bên xem lợi ích của đối phương như lợi ích của mình mà hành động. Đương kim Hoàng đế Đế quốc La Mã thần thánh kiêm Quốc vương Tây Ban Nha, người lãnh đạo lớn nhất của tập đoàn chính trị châu Âu được sinh ra trong cuộc hôn nhân chính trị của hai đời phụ tổ. Công quốc La Tư từ địa vị của một tiểu quốc hạng ba của châu Âu đột nhiên tăng vọt, nhờ Y Phàm đời thứ ba cưới được công chúa Tác Phi Á của hoàng tộc châu Âu có huyết thống thuần khiết nhất. Mở rộng phía bắc Đại Minh của Dương Lăng xem ra cũng không thể không đi tới bước này rồi.

Có điều hoang đường hơn chính là liên minh của những thế lực kia, một khi bắt đầu thì rõ ràng chính là từ yếu thành mạnh, thâu tóm và khuếch trương ra ngoài, chính là liên thủ cùng đánh người ngoài. Còn Dương Lăng có ý đồ với Ngân Kỳ, lại là vì tăng cường lợi thế của mình, để mình chuẩn bị tạo áp lực cho Đại Minh đang chiến đấu để mở rộng cương vực, trước hết liên hợp với người ngoài để giải quyết nội bộ, sau đó lại vì nội bộ mà khuếch trương ra ngoài.

Không như vậy thì làm sao đây? Không có đủ quyền quyết định thì không thể mở mang bờ cõi ở nơi cách xa Đại Minh được. Với hiện trạng của triều đình và dân chúng, chỉ có nghỉ ngơi, đám thần tử trong đầu toàn không chịu kết minh với ngoại phiên quá nhiều, muốn thuyết phục đám hủ nho chủ động phát động chiến tranh thì còn khó hơn lên trời. Hơn nữa sự hùng mạnh của Hoàng quyền..., không mượn sức bên ngoài mà muốn thực hiện được giấc mộng này thật khó biết bao.

Dương Lăng từng dùng đủ mọi biện pháp, tìm kiếm lợi ích chung của các tập đoàn thế lực khác nhau để kết minh. Nội đình, Ngoại đình, thế lực địa phương, sĩ tộc Giang Nam, bây giờ không thể không dùng phương thức đặc thì này để mưu cầu kết minh với bộ lạc quan ngoại.

Nhập gia tùy tục thôi. Trong lòng Dương Lăng cười khổ một tiếng:

- Ta đang thay đổi thế giới này, nhưng chẳng phải thế giới này cũng đang thay đổi ta sao?

Dương Lăng chậm rãi mở miệng nói:

- Chuyện thứ nhất, khá đơn giản.

- Chuyện gì?

Hai mắt Ngân kỳ trừng to như chuông đồng, hai tay nhỏ bé siết chặt thành nắm tay, lưng căng thẳng con xuống, hơi nghiêng mình về phía trước.

- Thảo nguyên Thát Đát có ít nhất hơn hai mươi thành Bản Thăng, lớn thì hơn ba vạn người, nhỏ thì bốn năm ngàn người. Trong đó đa số đều là nô lệ người Hán, do một số người Thát Đát và người Hán thủ lĩnh thống quản, để bọn họ khai khẩn đất và trồng hoa màu dọc theo lưu vực sông. Những người này cộng lại hơn mười vạn người, toàn bộ đều là người Hán chịu mọi ức hiếp.

- Hiện tại những chủ thành Bản Thăng đó thấy Thát Đát đã mất đại thế, tất nhiên sẽ sẵn sàng góp sức cho Nữ vương, hi vọng có được sự che chở của người. Điều kiện đầu tiên của ta chính là, trước tiên ngài ổn định bọn họ, để phòng ngừa bọn họ thừa cơ hội bây giờ thảo nguyên mất khống chế mà mang theo tiền tài bỏ trốn. Đợi sau khi quân đội của ngài tiến vào thảo nguyên Thát Đát tiếp nhận thống trị toàn vẹn, thì ngài phải bắt lại toàn bộ những tên Hán gian này không sót một tên giao lại cho Biên quân Đại Minh!

Nếu nói kẻ xâm lược đáng chết, thì những tên Hán gian giúp đỡ kẻ xâm lược giết hại đồng bào còn đáng chết hơn một vạn lần! Dù là xưa hay nay, thì những tên súc sinh không bằng cả heo chó này luôn là kẻ khiến người ta căm hận nhất. Dương Lăng không hề quên bọn họ, càng không nhìn bọn họ chuyển mình nhanh chóng mà nương nhờ một chủ nhân mới, tiếp tục hưởng thụ máu thịt của đồng tộc.

- Việc này dễ làm, ta hứa với ngươi.

Ngân Kỳ nhẹ nhàng thở phào, lập tức thoải mái đồng ý.

- Ta vẫn chưa nói xong. Những người Hán kia cũng không thể tiếp tục đối xử như nô lệ. Nếu bọn họ chịu quay về quan nội, thì thả bọn họ đi. Nếu bọn họ chịu ở lại, thì những mảnh đất mà bọn họ khai khẩn phải chia phần cho bọn họ làm tài sản cá nhân. Đương nhiên, bọn họ là bình dân dưới sự thống trị của ngài, ngài có quyền thu lương thực của bọn họ làm thuế phú.

- Được!

Khóe miệng Ngân Kỳ nhếch lên một nụ cười thoải mái: không những hắn lớn lên rất dễ nhìn, mà tâm địa thật ra cũng không xấu, ừ...là hẳn người một nhà với Dương Anh ca ca của ta trăm năm trước.

- Chuyện thứ hai. Ngài nên biết, Vệ Sở Đại Minh từ Kinh sư kéo dài về phía bắc đến Nô Nhi Can, trải dài mấy ngàn dặm, nhưng lại bị Đóa Nhan Tam Vệ và bộ lạc Nữ Chân chia cắt, hai bên không thể phối hợp chặt chẽ. Về mặt quân sự, chuyện này không có chút lợi ích nào, chỉ là dịch trạm qua lại mà đã có rất nhiều nơi được thiết lập trong cảnh nội Đóa Nhan Tam Vệ các ngài và bộ lạc Nữ Chân, giao thông, vận chuyển đều không tiện lợi.

- Đất hạt của các vị là do năm đó các vị lập nhiều công lao khi Tĩnh Nan, Vĩnh Lạc Hoàng đế ban thưởng cho các vị ở lại, làm lá chắn cho Đại Minh. Hiện nay, các ngài đã thay thế Thát Đát trở thành vua của thảo nguyên, đã không còn chức trách mà tam sở Đóa Nhan, Phúc Dư, Thái Ninh nên có với Vệ Sở Đại Minh, vậy thì ba lãnh địa này cũng nên quy về chủ cũ.

- Giao ra lãnh địa của Đóa Nhan Tam Vệ?

Ngân Kỳ giật mình kinh hãi, trên mặt hơi biến sắc, nụ cười thoải mái đã không thấy nữa.

- Ngài đừng căng thẳng.

Dương Lăng nâng chén trà lên nhẹ nhàng khẩy nước trà, giống như không có việc gì cả mà cười nói:

- Đóa Nhan Tam Vệ chẳng qua chỉ là vùng đất nhỏ bé, ngài nhìn về phía tây xem, vượt qua sông Trác Nhĩ, trời cao đất rộng, mênh mông bát ngát, thảo nguyên to lớn gấp mấy chục lần cho Đóa Nhan Tam Vệ, có được vùng đất lớn như vậy mà không nên giao trả Đóa Nhan Tam Vệ sao?

- Còn nữa, ngài đã là vua của thảo nguyên, mà lại ở trong lãnh địa của Đại Minh thì làm sao thống trị trăm ngàn bộ lạc dưới tay chứ? Ha ha, ta rất công bằng. Ngân Kỳ à, ngài xem. Bình nguyên Hà Sáo vốn là của Đại Minh chúng ta, chúng ta lấy lại. Còn vùng đất Liêu Đông Tam Vệ, bây giờ ngài đã thăng lên thành Khả Hãn của thảo nguyên, không tiếp tục gánh vác trách nhiệm của Vệ Sở nữa, ta mới lấy về, căn bản không chiếm chút tiện nghi nào của ngài. Ngài nói có đúng không?

Ngân Kỳ hừ một tiếng, không tranh lợi ích ngoài miệng với hắn. Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ các điều khoản của hai bên:

- Xem ra vừa rồi hắn biễu diễn hỏa lực hùng mạnh, chí ít về mặt chiến tranh trận địa, võ lực của quân đội Đại Minh rất khó đối phó được. Nếu Đại Minh bồi dưỡng bộ tộc Ngõa Lạt, thì e rằng địa phương mà Ngõa Lạt chiếm hữu cũng không dừng lại ở những thứ đề cập tới bây giờ. Đánh chiếm được không có nghĩa là thống trị được, nếu bản thân mình muốn thống trị thảo nguyên Thát Đát, thì về mặt chính trị, quân sự, kinh tế đều cần sự ủng hộ và phối hợp của Đại Minh.

- Huống chi, các cánh trái phải và phía sau ở đây toàn là Vệ Sở Đại Minh, địa thế chắc chắn không thể làm nơi ở của Khả Hãn được. Một khi đại quân của mình rút đi, thì đất này trên thực tế cũng trở thành phạm vi thế lực của Đại Minh. Đã như vậy thì chi bằng hào phóng một chút, càng có lợi cho hợp tác sau này của hai bên.

Kinh tế của thảo nguyên lấy du mục là chính, khái niệm lãnh thổ cố định cực kỳ yếu, một nơi mà đồng cỏ nguồn nước khô cạn thì không chút do dự mà vứt bỏ nó đi đến nơi khác. Đối với những bộ lạc sống ở nơi có đồng cỏ nguồn nước, trong mắt bọn họ, thứ có giá trị nhất chính là thảo nguyên. Người Hà Lan có thể đổi được Mạn Cáp Đốn Đảo từ tay người Ấn Đệ An chỉ bằng mấy hạt châu thủy tinh, hoàn toàn không phải do người Ấn Đệ An ngu xuẩn, mà là trong mắt những bộ tộc săn bắt mà sống này, thứ có giá trị nhất không phải là bản thân đất đai.

Thảo nguyên của Đóa Nhan Tam Vệ, bất kể là kích thức khu vực hay là độ phì nhiêu của thảo nguyên, căn bản đều không thể so sánh được với địa bàn của Thát Đát. Lấy được cả thảo nguyên Thát Đát, thì giống như một người vốn nghèo đến mức chỉ có hai cái sừng bạc đột nhiên nhặt được một hộp vàng đầy ắp vậy, những thứ tài sản vốn dĩ đặt trong mắt bây giờ đương nhiên là rất khó đặt ở trong lòng rồi.

Ngân Kỳ nhíu lại đôi mày thanh tú, tính toán cẩn thận thật lâu, cảm thấy vụ làm ăn này vẫn rất có lời, thế là rất chân thành gật đầu, đoạn nói:

- Được, điều này ta cũng hứa với ngươi.

Ngay sau đó Ngân Kỳ giảo hoạt cười, nghiêng đầu liếc xéo hắn nói:

- Có điều...ta muốn ngươi trước tiên hoàn thành điều kiện ngươi đã hứa với ta, đợi thành trì của ta xây dựng xong, ta mới có thể dẫn toàn bộ tộc nhân dời đi. Địa điểm xây dựng thành trì, chúng ta cũng phải thương lượng xong đã, cùng nhau xác định.

- Đó là đương nhiên, nàng không gả cho ta thì thành trì này không xây là tất yếu rồi, ta an an phận phận về Bắc Kinh làm Quốc Công. Nếu gả cho ta thì thành của nàng chính là thành của ta, nữ chủ nhân nàng đương nhiên phải hài lòng mới được.

Dương Lăng cảm thấy bản thân mình rất tà ác, có chút giống một thúc thúc quái dị dụ dỗ tiểu mỹ nhân coi cá vàng.

Hắn cười ha ha nói:

- Không thành vấn đến, mọi chuyên tuân theo ý Nữ vương.

*****

- Ừ!

Ngân Kỳ hài lòng gật đầu, bỗng nhiên phát giác thật ra bản thân mình đã không còn nhỏ rồi, ít nhất thì đấu trí đấu dũng tiến hành đàm phán với Quốc Công Đại Minh giảo hoạt này cũng không chịu thiệt thòi gì.

Nàng lặng lẽ dựng thẳng eo, cố gắng ưỡn ngực, liếc thấy đường cong bộ ngực của mình nhô lên một cách xinh đẹp, chợt phát hiện thật ra bộ ngực của mình cũng không coi là nhỏ. Nàng tự tin vô cùng nói:

- Nói đi, điều kiện thứ ba của Quốc Công là gì?

Lúc này đổi thành Dương Lăng căng thẳng, hắn lén lén lút lút nhìn ra bên ngoài, Thành Khởi Vận và Hồng Nương Tử vẫn chưa đến à. Dương Lăng chỉ đành kiên trì đến cùng nói:

- Ách...điều kiện thứ ba này là chuyện riêng của cá nhân ta. Khi sứ giả Ngõa Lạt đến gặp ta, có mang theo mấy vũ kỹ tuyệt sắc của Tây Vực, Ba Tư, Thiên Trúc, nhưng...đã từng ra biển khó nhìn trúng nước nha, những mỹ nhân kia ta đều không để vào mắt, lại chỉ thích một nữ tử mỹ lệ trong bộ lạc Đóa Nhan. Ta muốn...khụ khụ, muốn đòi Nữ vương một nữ nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngân Kỳ đỏ ửng lên, nàng vẫn là một thiếu nữ chưa chồng, Dương Quốc Công này...vừa mới khen hắn thì đã lộ nguyên hình rồi, nam nhân thật sự không được bao nhiêu người tốt mà!

Ngân Kỳ choáng váng, hơi xấu hổ, lúc này mới lấy hết dũng khí nói:

- Việc này...Quốc Công là nhân tài xuất chúng, chức cao tước hiển, có thể có cơ hội hầu hạ bên người Quốc Công, ta nghĩ nữ tử được ngài thích cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Nếu Quốc Công thích, dĩ nhiên ta sẽ nguyện ý chu toàn việc này, chỉ là không biết Quốc Công thích nữ tử nào?

Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói:

- Tuy nói Hán Mông không cấm kết hôn, có điều...thân phận nữ tử này đặc thù, nếu Nữ vương không gật đầu, chuyện tốt này chung quy khó thành.

Ngân Kỳ nổi lòng hiếu kỳ:

- Nữ tử nào trong tộc ta khiến Quốc Công ưu ái thế? Hơn nữa nam cưới nữ gả là chuyện thường, với thân phận của Quốc Công muốn kết hôn với dạng nữ tử nào mà không được, còn cần ta đồng ý mới được sao?

Dương Lăng cười xấu hổ, trên trán mơ hồ toát mồ hôi:

- Ách, bởi vì người này chính là người trong phủ Nữ vương.

Hắn đưa mắt liếc ra ngoài, Hồng Nương Tử và Thành Khởi Vận vẫn chưa lộ diện.

- Quý phủ của ta? Vũ kỹ trong phủ của ta là...

Ngân Kỳ đột nhiên nhớ đến một người, trong lòng không khỏi cả kinh:

- Lẽ nào là nàng ấy? Lần trước khi mở tiệc chiêu đãi Quốc Công, nàng ấy đã tặng khăn Ha Đạt và rượu ngon. Nếu nói yêu kiều động lòng người, diễm lệ quần phương, trong thành Đóa Nhan đại khái chỉ có A Như Na nàng ta có đủ tư cách thôi.

- Trước khi phụ thân không có Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ, trong hơn bốn mươi thê thiếp sủng ái nhất là nàng ta. Bây giờ nàng ta mới hai mươi mốt tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp, khó trách Dương Quốc Công thích nàng. Nàng ấy là thiếp thất của cha ta, nếu mang nàng cho người ta, đương nhiên là phải được ta đồng ý rồi, nhưng...nhưng phía đường thúc Ngột Lương Cáp...?

Ngân Kỳ có chút khó khăn, theo tập tục của bộ lạc nàng, một nam nhân chết rồi thì thê tử của y có thể do huynh đệ ngang hàng thu nhận hoặc là do nhi tử thu nhận làm thê thiếp ngoài trừ mẫu thân của mình. Tập tục này ngay cả trong phủ của vương công quý tộc cũng không ngoại lệ. Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết đi, hai nhi tử của ông ta lần lượt yêu cầu một mỹ nữ mà ông ta sủng ái nhất.

Nhưng trong tập tục của bọn họ lại không giống như thói quen của sĩ đại phu hoặc quý hoạn người Hán là ngẫu nhiên gặp trong một buổi đấu rượu, luận thơ hoặc là tâm đầu ý hợp, nhất thời cao hứng liền thưởng thiếp, mượn thiếp. Cho dù việc tặng riêng cho nhau cũng không phải không có, nhưng thân phận của Hoa Đương khác. Tính theo cách của Đại Minh thì ông ta là vương mà Hoàng thất phong, thê thiếp của ông ta chính là mệnh phụ. Tính theo cách của người Mông Cổ, thê thiếp của ông ta có thể tiếp ục gả cho huynh đệ hoặc nhi tử của chồng theo tục lệ, nhưng không có đạo lý tặng cho người ngoài. Huống chi Ngột Lương Cáp tốt xấu gì thì cũng là người ủng hộ có ích của Ngân Kỳ trong bộ lạc Đóa Nhan, nàng cũng không muốn làm đường thúc đau lòng.

Ngân Kỳ cẩn thận cực kỳ hòi:

- Ngài...người ngài muốn chắc không phải là thiếp thị của phụ vương ta chứ?

Dương Lăng ngẩn ngơ, không nén được cười nói:

- Dĩ nhiên không phải.

Ngân Kỳ lập tức yên tâm, sảng khoái cười lên tiếng:

- Được! Chỉ cần không phải là cơ thiếp của cha ta thì dễ rồi, chỉ cần Quốc Công mở miệng, nữ tử trong phủ ta mặc ngài đòi.

Dương Lăng vừa nghe thì hai mắt trợn lên nói:

- Nữ vương nói vậy là đồng ý sao?

Ngân Kỳ ngạo nghễ nói:

- Tuy ta là nữ tử, nhưng cũng là nói được làm được!

- Vậy...

Dương Lăng rời ghế vái chào, mặt dày mày dạn nói:

- Dương Lăng đa tạ nương tử.

- Ha ha ha...không cần khách...Cái gì? Ngươi nói gì thế?

Ngân Kỳ thấy hắn rời ghế thi lễ thì vội vàng đứng dậy đỡ lấy, bỗng nghe thấy nửa câu sau của Dương Lăng thì dọa cho nàng lảo đảo, Dương Lăng ngược lại phải đỡ nàng một phen.

Ngân Kỳ rời khỏi tay của Dương Lăng, đỏ mặt nén giận nói:

- Quốc Công xin tự trọng, ta...ta đã hứa gả cho Bắc Anh Vương, lẽ nào ngài không biết?

Dương Lăng cười khổ một tiếng nói:

- Dĩ nhiên biết, Ngân Kỳ, bên trong còn có ẩn tình khác, lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ lần nữa cho nàng nghe. Ta chỉ muốn biết, trên đời này nếu không có Dương Anh, thì nàng cảm thấy ta có xứng với nàng không?

Ánh mắt Ngân Kỳ lóe lên, trở nên có chút quỷ dị.

Dương Lăng tiến lên một bước, phát động tiến công nhu tình, thấp giọng nói:

- Từ khi quen biết ở núi Bạch Đăng, sự thông tuệ và tư dung của cô nương đã để lại ấn tượng sâu đậm với Dương mỗ, chuyến đi tái bắc lần này...

"Keng" một tiếng, đoản kiếm trong tay Ngân Kỳ ra khỏi vỏ rồi. Kiếm này chính là tín vậy mà Hồng Nương Tử và Ngân Kỳ trao đổi, bảo kiếm sắc bén đặt lên đầu vai Dương Lăng. Dương Lăng không khỏi sửng sốt, thất thanh nói:

- Nàng làm gì vậy? Không chịu thì cũng không cần giết người chứ?

- Ta hiểu rồi.

Ngân Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngầm đồng ý để chúng ta kết minh với Bạch Y Quân, chỉ là kế hoãn binh của ngươi! Bây giờ đại địch Bá Nhan Mãnh Khả bị tiêu diệt rồi, thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt có ý đồ với ta là muốn bảo ta giúp ngươi cùng nhau đối phó Dương Anh ca ca phải không?

Khi nàng thét hỏi thì mũi kiếm đã chúi xuống, Dương Lăng bất giác lùi lại một bước, liên tục cười khổ nói:

- Nàng hiểu lầm rồi, sự tình hoàn toàn không phải như nàng nghĩ...

Ôi! Lão bà tương lai này dường như rất trung thành với lão bà kia, lại không sợ trở mặt mà rút kiếm tại chỗ. Dương Lăng thật sự là không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Bởi vì những chuyện mà Dương Lăng thương nghị thật sự không tiện để người ta nghe thấy cho nên đã cho tả hữu lui ra từ sớm, nghiêm lệnh không được tới gần, xung quanh không ai giúp hắn cả, Ngân Kỳ cười lạnh liên tục, đoạn nói:

- Ta nói ngươi đánh thắng trận lại lưu luyến không đi! Ta nói ngươi đưa ra điều kiện tốt như vậy! Ngươi nói nếu trên đời nà không có Dương Anh là có ý gì?

Nghĩ lại thủ đoạn của Dương Lăng, nếu hắn thật sự muốn diệt trừ Bạch Y Quân, diệt trừ Dương Anh thì rất có thể đã thiết lập gian kế trùng trùng với Dương Anh rồi, thanh âm của Ngân kỳ bất giác trở nên run rẩy.

Dương Lăng lúc này mới biết vấn đề nằm ở đâu. Đang lúc hắn không biết nên nói từ đâu để loại bỏ hiểu lầm của Ngân Kỳ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi, sau đó một người quát to:

- Ngân Kỳ, dừng tay!

Ngân Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy người đến là tỷ đệ Dương Anh, không khỏi vui vẻ nói:

- Dương Anh đại ca, huynh đến rồi, hắn...hắn muốn kích động ta cùng nhau đối phó Bạch Y Quân của huynh đó.

Hồng Nương Tử không biết hai người này nói thế nào, có điều bây giờ cũng không quan tâm hỏi đến, thanh bảo kiếm sáng chói đặt trên cổ Dương Lăng kia thực kiến người ta nhìn thấy mà hết hồn, nàng vội vàng nói:

- Muội bỏ kiếm xuống trước, có việc gì thì từ từ nói.

Ngân Kỳ dậm chân nói:

- Sao huynh lại không tin chứ? Ở đây là quân doanh của hắn, nếu thả hắn rồi, hắn hạ lệnh một tiếng, toàn bộ chúng ta sẽ bị giam ở đây đó.

Hồng Nương Tử cười khẽ, liếc nhìn Dương Lăng, sau đó nàng dịu dàng nói:

- Thả Quốc Công ra, hắn sẽ không làm hại muội, cũng sẽ không làm hại ta, tin tưởng ta, Ngân Kỳ!

Ngân Kỳ lặng lẽ nhìn nàng một lúc, dần dần được ánh mắt trấn tĩnh của nàng ổn định lại. Nàng chậm rãi thu hồi bảo kiếm, lùi lại hai bước, nghi hoặc nói:

- Xảy ra chuyện gì, các ngươi...có chuyện gì gạt ta sao?

Trực giác của phụ nữ mách bảo nàng vẻ mặt khẽ thay đổi của ba người này, nhận ra giữa ba người "Dương Anh", Dương Lăng, Thành Khởi Vận hình như có quan hệ không bình thường.

- Ngân Kỳ, chúng ta hoàn toàn là vì đối phó con sói thảo nguyên dã tâm bừng bừng Bá Nhan Mãnh Khả, cho nên từ lâu đã che giấu thân phận khi còn trong quan nội, dùng kế đục nước béo cò, cũng không phải là nhằm vào muội từ sớm. Bạch Y Quân căn bản là quân đội của triều đình.

- Nghe nói muội mời dự lễ hội Naadam, chúng ta cũng chỉ muốn đến giúp muội thống nhất Tam Vệ, bên trong thì áp chế dã tâm của Bạch Âm để tránh chia rẽ, bên ngoài thì chống giặc mạnh Bá Nhan để bình định thảo nguyên. Còn hôn sự của muội...trước đó chúng ta cũng không ngờ đến, tất cả đều do ông trời đưa đẩy! Ngân Kỳ, trên đời đích thực không có Dương Anh!

Ngân Kỳ nghe xong lời của Dương Lăng, bỗng nhiên chuyển sang Dương Anh trừng to đôi mắt, hoài nghi, đáng thương nói:

- Bạch Y Quân căn bản chính là quân đội triều đình Đại Minh? Huynh...huynh không phải kẻ cướp, không tên Dương Anh, vậy huynh là ai?

Trong lòng nàng vẫn ôm ảo tưởng, cho dù y không phải kẻ cướp, không tên Dương Anh thì có quan hệ gì chứ, y vẫn còn ở đây mà.

Hồng Nương Tử khẽ thở dài, đây là một nhà ba người ức hiếp một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh người ta nha. Nàng nhẹ nhàng tiến lên một bước, dịu dàng nói:

- Ngân Kỳ, ta...không phải tên Dương Anh, ta tên Thôi Oanh Nhi, ta là...nữ nhân của hắn.

Sóng mắt duyên dáng hướng sang Dương Lăng, Hồng Nương Tử giơ tay cao quá đầu, tháo khăn buộc xuống, lập tức vẻ dịu dàng quyến rũ tràn ngập, mái tóc dài nhanh chóng buông xuống.

Ngân Kỳ kêu a một tiếng, trái tim và thanh kiếm trong tay cũng "keng" một tiếng rơi xuống đất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<