Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 472

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 472: Thu lưới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Đám người Hồng Nương Tử và A Đức Ny đứng ở bên ngoài cửa trướng, lòng thì nóng như lửa đốt, thấp thỏm lo âu, cứ đi đi lại lại, còn các đại tướng dưới trướng thì đứng ở một chỗ khác quan sát từ xa, tậm trạng cũng hồi hộp không kém, mãi một lúc sau, họ mới nhìn thấy Thành Khởi Vận vén tấm mành bước ra.

Hồng Nương Tử Và A Đức Ny vội vàng chạy lại, nhưng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt để thể hiện sự thắc mắc của bản thân.

Thành Khởi Vận cũng không nói gì, chỉ gật đầu rất mạnh, A Đức Ny thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức quay đầu lại ra hiệu cho các tướng lĩnh rằng chuyện đã thành công, ngay lập tức khắp quân trướng vang lên những tiếng hoan hô, reo rò.

Dương Lăng ở trong trướng nghe thấy tiếng reo hò, hoan hô của các tướng lĩnh dưới trướng mà không khỏi thởi dài: " Thành Khởi Vận nói cũng không sai, hắn không thể nào không suy xét đến những yêu cầu của các tướng lĩnh, những người đã tắm máu sa trường. Với tất cả những chuyện mà hắn làm tư cách là người đứng đầu, thì chưa chắc tất cả đều xuất phát từ chủ ý của bản thân hắn, nhiều lúc hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Ở vị trí nào nghĩ việc chỗ đó, bắt buộc phải suy nghĩ đến lợi ích và cảm nhận của tùy tùng thuộc hạ. Nếu như đến lợi ích của đám tùy tùng kia mà hắn cũng không thể đảm bảo được, thậm chí là hoàn toàn không quan tâm, vậy thì về cơ bản, thì hắn chính là người đẩy bọn họ đứng vào vị trí đối lập. Trên thế giới này, có mấy người có thể không oán không hận, vứt bỏ gia đình, sự nghiệp để đi theo, ủng hộ một người mà lại không suy nghĩ, tính toán đến lợi ích cá nhân?

Nhưng về kế hoạch của Thành Khởi Vận thì hắn cũng không hoàn toàn đồng ý, ít nhất ở lại quan ngoại, phái người đi đi xin phong thưởng, trên cơ sở sự thật đã được tạo dựng từ trước, khiến Hoàng đế bất đắc dĩ phong thưởng cho hắn, điều này Dương Lăng tuyệt đối không làm được. Trong lòng của hắn, hắn hiểu rất rõ, đây là một sự lựa chọn tất yếu của một nhân vật trí dũng kiệt xuất, cũng là một con đường an toàn nhất, nhất định sẽ đi đến thành công, hơn nữa điều kiện mà hắn đưa ra cũng vô cùng có lợi cho Đại Minh, nhưng nếu làm như vậy, tình cảm và mối quan hệ tốt đẹp của hắn và Chính Đức sẽ chấm dứt hoàn toàn. Dù cho có giải thích thế nào đi chăng nữa, dù có hành động như thế nào thì cũng không thể trốn tránh được hiện thực của sự phản bội.

Ở thế giới này, hắn có được rất nhiều bộ hạ, có được rất nhiều hồng nhan tri kỷ, còn huynh đệ thì hắn chỉ có duy nhất một người - Chính Đức. Hắn và Chính Đức, giữa hai người nhiều lúc có những chuyện còn chưa nói ra nhưng trong lòng của mỗi người lại hiểu rất rõ những gì mà đối phương muốn nói, dường như hai người họ đã coi đối phương chính là huynh đệ tốt, huynh đệ máu mủ ruột thịt của mình.

Hoàng đế Chính Đức rất cô độc, trên thế giới này cũng chỉ có mỗi một người huynh đệ là hắn – Dương Lăng. Trong lòng của Hoàng đế, hắn không chỉ là một trung thần mà còn là một người bạn tốt nhất, một người huynh đệ tốt nhất, Chính Đức đã dồn hết sự tín nhiệm, tâm tư tình cảm vào hắn. Nếu như hắn thực sự làm như vậy thì Chính Đức sẽ không thể nào chịu đựng được đả kích lớn này, thậm chí từ nay về sau, y sẽ không bao giờ dám tin tưởng bất cứ một ai nữa, và trở thành một vị Hoàng đế lúc nào cũng có lòng nghi kỵ, cảnh giác với người khác.

Một vị Hoàng đế như vậy, trong lòng y sẽ không thể thoải mái được, y sẽ không bao giờ yên tâm để cho các thần tử của mình đi mở mang bờ cõi, làm vẻ vang Đại Minh. Từ đó, y sẽ càng nắm chặt quyền lực hơn, y thà cần một bầy cừu tầm thường chứ không muốn một con chim ưng có thể giương cánh bay lượn trên bầu trời. Người thống trị cao nhất của triều đình Đại Minh là một người như vậy, Đại Minh có thể phát triển, phồn vinh được hay không?

Dương Lăng nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này, cho dù chuyện này một khi đã xảy ra thì hắn sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm. Vì tình huynh đệ, vì nghĩa bạn bè, vì sự hợp tác chân thành của quân - thần, chứ không phải trong lúc hắn đi bở mang bờ cõi ở phía bắc, mọi người ở Đại Minh và hắn lần lượt nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng thì dẫn đến tình cảnh ngươi sống ta chết, dồn tất các tinh thần và sức lực vào cuộc tương tàn và chinh chiến giữa những người huynh đệ với nhau.

Đại quân đã đến sông Trác Nhĩ Hà, vượt qua sông đi hướng đông về phía núi Đóa Nhan. Đến lúc đó, việc đầu tiên cần phải làm là nghĩ cách giải quyết xong chuyện của Ngân Kỳ. Bành Tiểu Dạng đã thống lĩnh đội quân đi về hướng đông bắc, đi trước đến Nô Nhi Can Đô Ti, binh lính các sở vệ của triều đình sẽ quay về nơi đóng quân, còn đội dân đoàn võ trang do một tay Bành Tiểu Dạng huấn luyện đành phải ở lại nơi mà họ mới dời đến- Hưng An Lĩnh, ở đó lựa chọn nơi có địa hình hiểm yếu thành lập Bắc Anh thành phối họp hành động cùng với Bạch Y quân.

Kinh Phật Nhi cũng đã quay về sông Oát Nan, nhân cơ hội khuếch trương thế lực, thâu tóm bộ lạc Ngõa Lạt và Thát Đát ở những vùng lân cận. Bởi vì cuộc đàm phán với Nữ vương Đóa Nhan vẫn chưa bắt đầu, hai nhà tương lai sẽ trở thành thân gia hay là kẻ thù, thì chuyện này vẫn chưa thể nói trước được. Để đề phòng những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Hồng Nương Tử và Phong Lôi thống lĩnh một vạn thiết kỵ, cùng với đại quân của Đóa Nhan Vệ cùng quay về bộ lạc Đóa Nhan.

Sông Trác Nhĩ vào tháng chín mùa thu, nước sông trong xanh êm đềm nhẹ trôi, dưới ánh nắng hoàng hôn rực rỡ bỗng trở nên lấp lánh lạ thường.

Nước sông dồi dào, cũng may là con sông không quá rộng, bốn cây cầu gỗ đơn giản được dựng lên, đại quân nhanh chóng cùng vượt qua con sông. Phong cảnh ở đây thật đẹp, nước không bị ôi nhiễm, không khí trong lành, non xanh nước biết, khiến cho tinh thần của con người được thoải mái và thư giãn.

Dương Lăng bước xuống xe, cùng với mấy người Hồng Nương Tử chầm chậm qua cầu. Không có hộ vệ, bước chầm chậm trên cây cầu, ngắm nhìn dòng sông trong veo xanh biếc đang xuôi về phía đông nam, gió thu khẽ lướt qua mặt, khiến cho tinh thần bất giác trở bên sảng khoái, xua tan tất cả những tâm sự đang chất chứa trong lòng. Tinh thần của Dương Lăng vừa mới phấn chấn lên được đôi chút thì Lưu Đại Bổng Chùy vội vội vàng vàng thình thịch chạy lên, rồi thở hồng hộc bẩm báo:

- Quốc công gia, vương gia, ngài ấy .... Ngài ấy đến đón mọi người.

Dương Lăng nhíu mày trách cứ:

- Bây giờ ngươi cũng là một tướng lính của một đại quân, thận trọng một chút, nói năng linh tinh, ai đến đón ta ...

Dương Lăng vừa nói vừa nhìn theo hướng mà Đại Bồng Chùy chỉ- một cái cây nhỏ, lá vàng bên cạnh bờ sông. Dưới gốc cây có một thiếu nữ tóc dài đến eo, mặc quần áo màu trắng, xinh đẹp như hoa. Lúc này những tia nắng hình cuối ngày hình rẻ quạt, đỏ thẫm như máu, chiếu rọi lên thân hình người con gái này. Màu nắng như dát lên người nàng một màu óng ánh, làm tôn thêm vẻ xinh đẹp, duyên dáng tuyệt trần của nàng, đó không phải là nữ vương Ngân Kỳ thì còn là ai nữa?

Sắc mặt của Dương Lăng chợt thay đổi, hắn nhìn Thôi Oanh Nhi theo bản năng, may mà khi đi cùng với đội quân của Đóa Nhan Tam Vệ quay trở về, Thôi Oanh Nhi vẫn cải trang thành nam nhân thì hắn mới yên lòng.

- Đại nhân!

Ánh mắt của Thành Khởi Vận liếc nhìn Dương Lăng.

- Khụ khụ, Oanh Nhi!

Ánh mắt của Dương Lăng quay sang nhìn về phía Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử thẹn thùng mỉm cười, nàng nắm chặt lấy quần áo, sau khi xác định không có sơ hở gì thì mới bước lớn về phía trước.

- Dương, không thể lúc nào cũng để Thôi tỷ tỷ ra mặt được, tình cảm của nữ vương càng ngày càng sâu, e rằng sẽ càng khó mà kiểm soát được, ngài cũng nên chủ động theo đuổi cô ấy mới phải.

Dương Lăng trừng mắt lên nhìn nàng, giọng đầy căm hận:

- Ta phải nói gì đây? Ta phải nói rằng: thực ra nam nhân của nàng là nữ nhân của ta, hay là nàng cũng gả luôn cho ta đi?

Thành Khởi Vận cười khanh khách, Dương Lăng liền quay lại nhìn nàng, lạnh lùng nói tiếp:

- Thực ra hai nhà liên minh cũng đã đủ rồi, nàng lại cứ làm gây ra đủ thứ chuyện như vậy, nghĩ đến mà ta liền tức giận.

Thành Khởi Vận cười dịu dàng đáp lại:

- Đại nhân, vì lợi mà liên mình thì quá dễ dàng, vì gặp nạn mà cộng thủ thì mới khó. Không trói chặt nàng ấy bên cạnh đại nhân, lực lượng hùng hậu của Đóa Nhan Tam Vệ, sau này nàng ấy và bộ tộc Đóa Nhan chính là chủ nhân của cả thảo nguyên rộng lớn, điều này có thể bảo đảm cho sự an nguy của đại nhân, đồng thời gây sức ép cho triều đình? Còn rất có lợi cho chí hướng bắc chinh của đại nhân? Có thể dễ dàng thuyết phục bọn họ rời khỏi núi Đóa Nhan, rời đến sông Oát Nan, và cũng là tiền đề giúp các vệ sở của Đại Minh thuận lợi quy về một mối?

Đại nhân vì nước vì dân, từ trước đến nay cung cúc tận tụy, cứ cho lần này là "vì nước hi sinh" đi, tin rằng đại nhân cũng sẽ không oán không hận. Huống chi .... Ngân Kỳ muội muội cũng không xấu.

Dương Lăng gật đầu, cười mà như không:

- Nói cũng có lý! Vận Nhi đúng là hiểu tâm tư của ta, tốt! Tốt lắm! Lão gia nhất định sẽ thưởng lớn cho nàng!

Chỉ cần Dương Lăng đồng ý với kế hoạch đó thì Thành Khởi Vận không sợ gì hết. Nàng không sợ gì hết, chỉ quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy mê hoặc và nói với giọng dụ dỗ:

- Đại nhân muốn thưởng cho thần thiếp cái gì đây?

Dương Lăng sa sầm mặt, oán hận mà đáp lại:

- Tối nay đến gặp ta, lão gia sẽ thưởng cho nàng một trận gia pháp: thịt xào măng tre!

- Hay quá! Hay quá! Muội cũng muốn!

A Đức Ny mê tít mắt, vội vàng chạy đến, ôm lấy cánh tay của hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt quyến rũ.

Dương Lăng rên rỉ một tiếng, suýt chút nữa là hắn lao đầu xuống sông ...

*****

Thượng du sông Trác Nhĩ, Lý Đại Nhân trèo đã trèo được lên bờ, khiến cho đám ếch nhái, châu chấu nhảy loạn ra ngoài.

Đây là một cánh rừng ít người lui tới, xung quanh toàn là những bụi cỏ mọc um tùm, rậm rạp. Lý Đại Nhân ném thứ gì đó trong tay xuống đất, gã mệt đến mức không còn sức lực mà quan tâm đến mọi thứ, gã nằm luôn xuống đất, thở hổn hển.

Mặc dù gã cũng là người luyện võ nhưng dù sao thì gã cũng là một con người bằng xương bằng thịt, chạy ngược chạy xuôi đuổi theo đại quân của triều đình, sống trong cảnh màn trời chiếu đất, lúc nãy còn phải bơi đứng qua sông. Vì nước sông chảy xiết mà gã thì lại sợ làm ướt đồ vật đang giơ cao ở trong tay. Vì cố gắng bơi đứng qua khúc sông mà giờ đây gã không còn chút sức lực nào, toàn thân quá mệt mỏi.

Khi mà Hồng Nương Tử và Dương Lăng cùng hợp sức đánh Bá Nhan Mãnh Khả, thì Lý Đại Nhân và Bá Nhan Mãnh Khả đã chia nhau ra hành động, cuối cùng thì gã đã cùng với mấy chục người khác chạy trốn ra ngoài, đợi đến khi gã muốn quay lại tìm Bá Nhan Mãnh Khả một lần nữa thì đã không còn cơ hội nữa rồi. Bạch Y quân vốn dĩ cũng là đối đầu với triều đình, nhưng trong lúc Bạch Y quân và Thát Đát xảy ra tranh chấp về địa bàn, Lý Đại Nhân vừa mới đến quan ngoại rất tự nhiên đến đầu quân cho Bá Nhan Mãnh Khả.

Hai bên vốn dĩ đã có cơ sở hợp tác, lại cộng thêm tấm bảng hiệu chữ vàng, là con cháu của gia tộc Hoàng Kim, trong lòng của gã vẫn là thì Bá Nhan Mãnh Khả vẫn có trọng lượng hơn Bạch Y quân không làm nên đại sự kia, nhưng thật không ngờ được rằng Bá Nhan Mãnh Khả anh hùng một đời, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

Hiện tại, triều đình và Đóa Nhan Tam Vệ, còn có cả Bạch Y quân rõ ràng là có quan hệ đồng minh. Đại sự của triều đình từ trước đến giờ không có ân oán cá nhân, tất cả đều là vì lợi ích của mọi người. những chuyện như hôm nay đánh cho chết đi sống lại, ngày mai thì tốt đến mức thân như người một nhà là chuyện quá bình thường nhưng đến lúc này thì nó đã tuyệt mất con đường đi của gã.

Đóa Nhan Tam Vệ, Bạch Y quân và Nô Nhi Can Vệ Sở đã chia đều tù binh, đem bọn chúng về làm đầy tớ, trong có có không ít người biết biết gã chính là người thường đứng ở bên cạnh Bá Nhan Mãnh Khả, hơn nữa lại còn là một người Hán rất được y trọng dụng. Nếu như đầu quân cho một nơi khác thì khó có thể bảo đảm rằng, gã sẽ không bị người khác nhận ra thân phận, từ đó dẫn đến họa sát thân.

Có thể là gã cũng không cam tâm tình nguyện làm như vậy, gã đã không có chỗ nào để đi nữa rồi. Gã đã từng ấp ủ một hoài bão lớn như thế nhưng nó lại tan biến hết lần này đến lần khác, hiện tại khi bản thân rơi vào bước đường như thế này rồi, gã còn có thể đi đâu được nữa? Dựa vào bản lĩnh của gã, nếu như chỉ muốn sống tiếp thì không cần phải lo đến gánh nặng cơm áo gạo tiền, chuyện này là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng con cháu của Lý gia làm sao có thể là một người không có chí hướng như vậy?

- Dương Lăng

Lý Đại Nhân nhìn đám mây bay trong ánh vàng rực rỡ trên trời, lặng lẽ cắn chặt rặng. Thì ra tất cả mọi thứ đều từ tay của Dương Lăng mà ra, dẫn binh đuổi theo chính là hắn, người phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của bản thân cũng chính là hắn, hung thủ giết chết phụ thân và huynh đệ, hung thủ một tay hủy hoại đại nghiệp của Lý gia!

Lý Đại Nhân đã từng mơ mộng rằng sẽ có được giang sơn, ngồi trong triều đình, nhưng tất cả, bởi vì sự thất bại thảm hại của Di Lặc giáo, bởi vì phụ thân huynh đệ lần lượt ra đi đã phá vỡ ước mơ đó. Cho nên gã rút lui và hi vọng lần tiếp theo, hi vọng lợi dụng thế lực của Ninh Vương hoặc là Bá Nhan Mánh Khả để lật đổ Đại Minh, báo thù cho gia tộc của mình, nhưng sau đó hai người này lần lượt thất bại. Hiện tại mục đích của gã lại phải tạm gác lại, phải giết chết Dương Lăng!

Từ hừng hực khí thế mưu đồ dựng nước đoạt quyền đến khi phải làm một kẻ mãng phu, máu chảy năm bước khoe khí phách cá nhân, trong đó hàm chứa bao nhiêu là chua xót?

Gã thở hổn hển, lật người cẩn thận kiểm tra cái bọc lúc nãy vẫn còn ở trong tay, cũng may, cái bọc không bị ướt, ba viên bi thép hình mai rùa, màu đen, nặng trình trịch vẫn nằm yên trong đó.

Khóe môi của Lý Đại Nhân cong lên, không khỏi nở một nụ cười trấn an bản thân. Đây chính là vũ khí mà gã vất vả bám theo đại quân của Dương Lăng, nhân lúc đêm khuya đã lấy trộm được từ trong binh doanh. Khi gã nhìn thấy loại vũ khí này gã đã sợ, đó chính là một loại hỏa khí, khiến cho người khác phải sợ hãi, khiến cho người khác căn bản là không thể khoe khoang vũ dũng của bản thân, dưới sự tấn công của nó, đại quân của Bá Nhan Mãnh Khả đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Một quả đạn sắt bùng nổ, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên rồi hàng trăm chiếc kim thép, mảnh sắt bắn ra tứ phía với tốc độ kinh người, với phạm vi sát thương cực lớn thì sức người khó mà chống đỡ nổi, có trong tay một loại hỏa khí đáng sợ như vậy, gã nhất định có thể xông được vào trong vòng thị vệ của Dương Lăng, rồi một nhát kiếm giải quyết tất cả đại thù sinh tử của Lý gia.

Gã tổng cộng đã lấy trộm bốn viên, giữa cánh đồng hoang vu, gã thử cho nổ một viên. Nắm được cánh sử dụng, gã giữ ba viên đạn đó bên mình như báu vật. Di Lặc Hương Quân không đáng tin cậy, Ninh Vương chí lớn nhưng tài mọn cũng không đáng tin cậy, Bá Nhan Mãnh Khả sinh không gặp thời cũng không đáng tin cậy, vậy viên đạn thực sự này có đáng tin cậy không?

- Dương Lăng, hãy đợi đấy! Ta sẽ quyết đánh đến cùng! Cho dù ta phải hi sinh tính mạng này thì ra cũng phải tiễn ngươi đến Tây Thiên!

Sức khỏe của Lý Đại Nhân đã dần dần hồi phục, gã cắn răng cắn lợi bò lên, nhặt lấy cái bọc, rồi đó tìn lặng lẽ trốn vào lùm cây ....

Nữ vương Ngân Kỳ đứng chờ cách chỗ đó mấy trăm dặm, cuối cùng thì vị hôn phu ngày nhớ đêm mong cũng đã trở về. Đại thắng của Đóa Nhan Vệ, đã đưa danh tiếng của nàng lên đến đỉnh điểm, ngoài nàng ra thì người có đủ tư cách thống trị thảo nguyên đã không còn người thứ hai. Nữ vương Ngân Kỳ giờ đây đã trở thành Khả Hãn Ngân Kỳ.

Nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến, nào là những vấn đề mà bộ hạ gặp phải, nào là do Dương Anh khổ sở giúp nàng suy nghĩ, tất cả những vấn đề này khiến cho Ngân Kỳ vô cùng đau đầu.

Thảo nguyên rộng lớn không thể không có người thống trị, mặc dù nỗi sợ hãi vẫn chưa tiêu tan, người Ngõa Lạt cũng không đến tranh giành, nếu như Đóa Nhan Tam Vệ cũng từ chối tiếp quản vậy thì các bộ lạc của thảo nguyên này nhất định sẽ nhanh chóng tổ hợp lại, một lần nữa lựa chọn ra một vài chủ bộ lạc lớn trở thành người thống trị, nếu như Đóa Nhan Tam Vệ đứng lên tiếp nhận vậy thì họ sẽ phải đối mặt với một trách nhiệm quan trọng mà người thống trị buộc phải gánh vác: khiến cho tất cả mục dân có cơm ăn.

Những tổn thất mà chiến tranh gây ra là quá lớn, thảo nguyên bị đốt phá, lương thực bị hao tổn. Bởi vì chinh chiến đã ảnh hưởng đến hoạt động chăn thả của mục dân, đàn dê bò bỏ lỡ mất khoảng thời gian sinh sôi nảy nở tốt nhất. Bây giờ đã là tháng 10, mùa đông sẽ đến ngay thôi, đi đâu để tìm nhiều lương thực như vậy đây?

Các tướng lĩnh thủ hạ đều là những tên giỏi phá hoại, không có một ai giỏi quản lý tài sản, chính trị và những vấn đề thường gặp. Thủ lĩnh các bộ tộc sẽ biến những ham muốn mưu sinh của nội bộ thành chiến tranh, vươn tới biên cương của Đại Minh, một mặt làm tiêu hao nhân lực trong các cuộc chiến, một mặt khác cố gắng hết sức cướp đoạt lương thực, thỏa mãn nhu cầu của mỗi người, nhưng hiện tại có cần phải khai chiến với Đại Minh nữa không?

Đồng thời, chiến tranh loạn lạc đã tạo điều kiện cho mã tặc của thảo nguyên tăng nhanh đột biến, cho nên muốn thu nạp những bộ lạc này thì bắt buộc phải đánh bại được đám mã tặc kia, bình định lại trật tự của thảo nguyên. Vậy thì trong ba bộ thuộc hạ kia, trong thời tiết ngày đông giá rét, ai sẽ đi thực hiện nhiệm vụ khó khăn này? Làm thế nào để cân bằng quan hệ lợi ích giữa ba vệ đây?

*****

Còn nữa, ban đầu Đóa Nhan Tam Vệ chỉ là quân Mông Cổ đi nương nhờ Đại Minh, và được phái tới bảo vệ và đóng giữ nơi đây. Nơi đây chính là biên giới của đại thảo nguyên. Hiện tại nếu như muốn thống trị đại thảo nguyên, vậy thì trung tâm thống trị của họ sẽ rất vắng vẻ, nằm thu lu trong một góc, như vậy thì sẽ rất khó để khuếch đại tầm ảnh hưởng chính trị, chi phối cục diện chính trị của cả thảo nguyên rộng lớn.

Nếu như phải di chuyển bộ lạc, vậy thì di chuyển đến đâu, sự di dời của một bộ tộc lớn mạnh, nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề như, sự di chuyển của bộ lạc, nơi ở cố định, một lần nữa phải phân chia lại phạm vi chăn thả trên thảo nguyên, ... chỉ cần đi sai một bước nhỏ, thì sẽ khó tránh khỏi cảnh nội bộ Tam Vệ lục đục, xảy ra mâu thuẫn, với tư cách là Nữ vương, làm sao nàng có thể không suy nghĩ đến những chuyện này?

Hiện tại Bạch Y quân vẫn còn nghèo đói hơn bộ lạc của nàng, còn những chuyện này lại yêu cầu cần phải có một cơ sở kinh tế hùng mạnh, vấn đề mà Dương Anh đã đề cập đến về căn bản là không thể giúp được nàng. Ngân Kỳ giấu đi tư tình nữ nhi, đau khổ cân nhắc rất lâu nhưng cuối cùng vẫn chưa có đối sách nào cả.

Khi mà Nữ vương Ngân Kỳ phải một mình giải quyết hết nhiều vấn đề cùng một lúc, thì tiểu cô nương này mới nhận ra rằng, mặc dù không có những cản trở từ quân Bạch Y nhưng cũng có quá quá nhiều chuyện phải đối mặt, năng lực của một mình nàng không thể giải quyết được, bất đắc dĩ, nàng đành phải nhờ Dương Lăng nghĩ cách, hi vọng có được sự phối hợp và trợ giúp của Đại Minh.

Từ sau khi đến Đóa Nhan Vệ, Dương Lăng không có đi đâu hết. Mặc dù hắn cứ ở đây không đi đâu hết, bề ngoài rất bình thản, không có chuyện gì quan trọng, ngày ngày săn bắn ngao du, nhưng không biết là hắn đang có chủ ý mờ ám gì đây.

Ngân Kỳ luôn cảm thấy một nhân vật quan trọng như vậy của Đại Minh, sau khi đại chiến kết thúc thì không thể nào có thể thảnh thơi ở lại nơi đây, lấy săn bắn làm thú vui. Chàng trai này nhất định là đang có âm mưu gì đó, cũng giống như khi trước, hắn đã đã lừa gạt phụ thân nàng ở trên núi Bạch Đăng, còn muốn đẩy nàng ngã xuống núi.

Cho nên ngoài việc nhất định phải mở tiệc chiêu đãi hắn để tỏ ra lễ độ thì nàng luôn vẫn kính trọng nhưng cũng giữ khoảng cách an toàn với con người này, nhưng hiện tại, nàng không thể không mặt dày đến diện kiến với vị Dương đại nhân khó dây dưa này.

Nữ vương Ngân Kỳ chau hai hàng lông mày đen như mực, bước đi thong thả trong thư phòng, đăm chiêu suy nghĩ về chuyện sau khi Dương Lăng đến đây, nàng sẽ cùng với hắn bàn bạc chuyện này như thế nào, đồng thời nàng cũng dự đoán những điều kiện mà Đại Minh có thể đưa ra, đang chuyên tâm suy nghĩ thì Ba Nhã Nhĩ vội vàng bước vào, lớn tiếng thông báo:

- Vương gia, tôi đã trở về!

Ngân Kỳ vội vàng ra đón và hỏi:

- Uy Quốc công đã đến rồi sao?

Ba Nhã Nhĩ trừng mắt trâu lên và đáp lại:

- Không có! Cái tên mặt trắng đó nó rằng có chuyện quan trọng cần làm, nói rằng hôm khác sẽ đến bái kiên Vương gia.

Ngân Kỳ ngạc nhiên hỏi:

- Bây giờ thì hắn còn bận chuyện gì nữa?

Ba Nhã Nhĩ đáp lại:

- Bộ tộc Ngõa Lạt cử người đến, sau khi thủ lĩnh của bộ lạc Ngạc Nhĩ Đa Tư Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp hiện tại đã trở thành Khả Hãn của bộ tộc Ngõa Lạt liền phái sứ giả đến gặp ngài ấy, lúc tôi đến đó thì đã thấy ngày ấy đang mở yến tiệc khoản đãi sứ giả bộ tộc Ngõa Lạt ở trong đại trướng.

Trong lòng của nữ vương Ngân Kỳ cả kinh:

- Người Ngõa Lạt? Người Ngõa Lạt đến gặp hắn làm gì?

Nàng vội vàng bước lên hai bước, phân phó:

- Người đâu, chuẩn bị ngựa, ta sẽ đích thân đi mời quốc công Đại Minh!

Ba Nhã Nhĩ run sợ:

- Vương gia, hay là chúng ta hãy đợi ngày hôm khác ngài ấy đến đây đi, dù nói như thế nào đi chăng nữa, ngài là Vương gia, còn ngài ấy là Quốc công, luận thân phận thì vẫn còn thì vẫn thấp hơn ngài một bậc? Làm gì có chuyện ngài đích thân đến tận nơi mời ngài ấy? Ngài ấy làm sao có thể lớn hơn ngài được?

Ngân Kỳ vừa trừng mắt, tức giận nói:

- Ba Nhã Nhĩ đại nhân, ngài làm ơn hãy động não chút đi! Bộ tộc Ngõa Lạt và Thát Đát đánh nhau và hai con sói cùng bị thương. Lúc này bọn họ vội vàng phái người đến cầu kiến Dương Lăng, ngài nói xem là vì chuyện gì?

- Vì sao?

Ba Nhã Nhĩ hỏi lại một cách rất ngây ngô.

Ngân Kỳ đáp lại:

- Đương nhiên là xảo ngôn lệnh sắc, thuyết phục Đại Minh, cầu xin sự che chở và giúp đỡ của Đại Minh, chỉ cần Đại Minh gật đầu, bọn họ sẽ từng bước từng bước thu nạp địa bàn của Tác Ta ở gần Ngõa Lạt, trong khi đó thì chúng ta vẫn chỉ là người ngoài cuộc, không với tay tới đó được. Nếu Đại Minh đồng ý giúp đỡ, vệ sở của Đại Minh sẽ ở ngay đằng sau lưng của chúng ta, chúng ta lại không dám xuất binh mã, Ngõa Lạt có thể nhân cơ hội này cướp lấy đại thảo nguyên.

Nàng dừng lại một chút, hừ lạnh một tiếng và nói tiếp:

- Nói không chừng Đại Minh còn phong cho thủ lĩnh của họ là Vương Gia, hỗ trợ thêm vài lực lượng nữa, cân bằng các thế lực trên thảo nguyên. Gần 100 năm trở lại đây, Đại Minh vẫn sử dụng cách này mà.

- Cái gì?

Ba Nhã Nhĩ hốt hoảng thốt lên:

- Bọn họ vừa mới liên thủ đồng minh với chúng ta, ngay lập tức quay sang giúp đỡ người Ngõa Lạt đối phó với chúng ta ư? Làm gì có cái lý đó, Đại Minh sao có thể làm như vậy được?

Ngân Kỳ lắc đầu, ngao ngán thở dài:

- Cũng không thể nói rằng bọn họ đã làm sai, đổi lại nếu ta là người của Đại Minh, ta cũng sẽ làm như vậy.

Ba Nhã Nhĩ mê muội, chớp chớp mắt, cái đầu óc khá đơn giản của ông không thể nào hiểu được cái đạo lý sâu sắc và phức tạp như vậy.

- Ta đi mời Dương Quốc công, ngài lập tức đi mời Bắc Anh Vương đến đây.

Ngân Kỳ vừa bước ra ngoài cửa và dặn dò.

Hiện tại, xem ra nhất định phải liên hợp với Dương đại ca, tạo ra một chút áp lực đối với Đại Minh, không thể cứ để cho Đại Minh có cơ hội bồi dưỡng dã tâm đó của người Ngõa Lạt, nếu không thì chỉ cần sau 3-5 năm, trên thảo nguyên này sẽ lại tái diễn trận chiến giữa hai bộ tộc Thát Đát và Ngõa Lạt. Chỉ cần bản thân thay thế vị trí của Bá Nhan thì Đại Minh sẽ lại là ngư ông đắc lợi.

- Đường đường là Quốc công của Đại Minh, vì sao lại vẫn cứ ở lại chỗ của ta mà không đi?

Khi Ngân Kỳ lên ngựa, vệ đội tiên phong cũng từ từ xuất phủ. Lâu nay, nàng vẫn đang bận rộn giải quyết chuyện trong bộ tộc, cho nên không có tinh thần và thời gian suy nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên Ngân Kỳ tự hỏi bản thân:

- Thảo nguyên dù gì thì cũng là thảo nguyên của chúng ta, hắn không thể nào vì chuyện đã giúp đỡ chúng ta đánh thắng trận này mà ngang nhiên đòi lấy một phần trong đó?

Có thể hiện tại vẫn còn rất nhiều chuyện phải nhờ đến sự giúp đỡ của Đại Minh, nếu như hắn thực sự nói với mình cái yêu cầu quá đáng đó thì mình sẽ phải làm sao?"

Nữ vương Ngân Kỳ không tìm thấy một người nào để thương lượng và tìm ra cách giải quyết. Nàng ngồi trên lưng ngựa, chau mày nhíu mặt lại, trông rất đáng thương:

- Người Ngõa Lạt đáng chết đã đến gặp hắn rồi, hắn sẽ càng được thế hơn, nếu như hắn nhân cơ hội này rồi đưa ra yêu cầu, vậy hắn sẽ muốn cài gì đây?

Chỉ nghĩ tới đây thôi mà Ngân Kỳ không khỏi lo lắng, nàng đã nghĩ đến một nơi có khả năng nhất, một nơi trọng yếu đối với Đại Minh: "Lẽ nào Uy Quốc công Đại Minh vẫn luôn ở lại đây chính là vì muốn tìm cơ hội đòi lại Hà Sáo?"

Ngân Kỳ càng nghĩ thì càng cảm thấy khả năng này là rất lớn, e rằng đây chính là mục đích chủ yếu mà Dương Lăng vẫn cứ ở lại đây. Hiện tại bộ tộc Ngõa Lạt đang hướng về Đại Minh như con chó vẫy đuôi mừng chủ, giúp Đại Minh nâng cao lợi thế. Hắn ta cuối cùng cũng có thể xé tấm vải che mặt, trắng trợn đưa ra yêu câu này với mình – muốn có được phần lãnh thổ mà Đại Minh luôn mong muốn khát khao nhưng lại không thể nào chiếm lĩnh được.

Tiểu Ngân Kỳ thấp thỏm lo âu:

- Nếu như mục đích của hắn đúng là như vậy, vậy thì ta có nên đồng ý hay là không? Cho đi Tiền Sáo hay là Hậu Sáo? Miệng của hắn chắc sẽ không rộng đến mức muốn nuốt cả Tiền Sáo và Hậu Sáo đấy chứ?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<