Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 471

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 471: Dạy vợ VS ngược chồng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

- Gâu! Gâu gâu!

Chó chăn dắt sủa lớn thong báo tin tức cho chủ nhân.

Trong lều Mông Cổ rách nát, chủ nhân chủ nó Trác Lực Cách Đồ lại không động đậy mà nằm ở đó, còn có gì đáng xem nữa chứ, thảo nguyên bị kẻ thù không biết nội tình tiêu hủy đi, dê bò tan tác bị binh Ngõa Lạt đoạt đi rồi, còn có nữ nhân của ông ta nữa.

Hai ngày trước, có một đội ngũ kỳ lạ đi ngang qua bộ lạc của bọn họ. Đội ngũ kia có đủ chủng người, người Trung Nguyên, người Hồ Tây Vực, thậm chí còn có người Kim Phát La Tư tại cực tây xa xôi. Đôi ngũ này thoạt nhìn cũng là người cực kỳ hung hãn, bởi vì bọn họ ai ai cũng mặt đầy sát khí, trên mình rất nhiều người đều mang theo vết thương và máu.

Trác Lực Cách Đồ tin rằng bọn họ là mã tặc, nhưng chính vì là mã tặc như thế, nhìn thấy sự thê thảm của bộ lạc, nhìn thấy thi thể bốc mùi hôi thối không ai chôn đi, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ thương hại. Bọn họ không giết chết Trác Lực Cách Đồ, cũng không cướp đi con ngựa duy nhất của ông ta, bọn họ liền yên lặng không nói gì mà ghìm lại đầu ngựa, rời khỏi bộ lạc của ông ta.

Bây giờ ông ta đã hai bàn tay trắng, ngoại trừ túi lương thực chôn dưới tấm thảm nát, túi lương thực này là hi vọng sinh tồn duy nhất của ông ta, túi lương thực này cũng là ân nhân cứu mạng của ông ta. Ông ta rời khỏi chăn, cưỡi ngựa đến một nơi rất xa để đổi dê con lấy lương thực, lúc này mới tránh được một tai nạn giết chóc cướp bóc, cả bộ lạc đều hoàn toàn xong đời.

Không đúng! Còn có con ngựa cưỡi về kia!

Nghĩ đến đây, Trác Lực Cách Đồ dở sống dở chết ngồi bật dậy, có phải là sói đến không? Nếu con ngựa này mà chết luôn, thậm chí ông ta có muốn trốn cũng không thể nào chạy khỏi thảo nguyên mênh mông này.

Thất tha thất thểu lao ra khỏi căn lều rách nát gió thổi tứ phía, Trác Lực Cách Đồ suýt chút đụng đầu vào ngực một người.

Dáng người Trác Lực Cách Đồ cũng không gầu yếu, nhưng người kia lại càng vạm vỡ hơn, quan trọng nhất là khí thể của ông ta, hùng tráng như núi. So sánh với nhau, Trác Lực Cách Đồ liền mang dáng vẻ nhỏ gầy hơn rồi.

Chỉ có một người, kéo lấy một con ngựa vết thương chồng chất, người nọ cũng áo bào rách nát, nhuộm đầy máu tươi. Nếu một người chảy ra nhiều máu như vậy thì nhất định là chết mất rồi, thế nhưng tuy nhìn người nọ dáng vẻ chật vật, nhưng lại vẫn sừng sững cao ngất như một ngọn núi chót vót như cũ.

- Không biết ông ta đã giết bao nhiêu người rồi.

Trác Lực Cách Đồ thầm lẩm bẩm trong lòng.

- Ngươi là tộc nhân của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm?

Bá Nhan Mãnh Khả nhìn thấy tình huống thê thảm cả một bộ lạc bị cướp sạch giết sạch, thấp giọng hỏi người may mắn sống sót duy nhất này.

Trải qua khoảng thời gian lang thang vất vưởng, hăng hái chiến đấu như vậy, cả người Bá Nhan Mãnh Khả gầy yếu hơn nhiều, nhưng hổ chết không mất uy, tuy ông ta gầy đi nhưng lại càng thêm cường tráng xốc vác, khí thế kinh người.

Đêm hôm qua, ông ta đã chính tay mai táng thị vệ trọng thương cuối cùng đã cùng ông ta giết ra khỏi đám mã tặc, chạy trốn cả đường đến đây. Chòm râu, mái tóc của ông ta tán loạn, bẩn thỉu vô cùng, chiến bào y giáp loang lổ vết máu, dơ không chịu nổi, nhưng những thứ này không sao che khuất được hào quang vĩnh viễn kiên nghị, cao ngạo, quyết không khuất phục trong mắt ông ta.

- Thủ lĩnh của các ngươi, huynh đệ tốt Ngạc Nhĩ Đa Cố Hải Nhạ Diên của ta đã chết trận, còn có nhi tử của ông ta Bố Nhĩ Hải. Bộ lạc Ngõa Lạp Đặc cũng tổn thương nguyên khí, Cổ Sắc Cổ đại nhân binh bại đã chết rồi.

Sau khi nghe xong Trác Lực Cách Đồ kể xong chuyện thảo nguyên bị đốt hủy thế nào, bộ lạc bị người ta cướp thế nào, và toàn tộc bị giết, Bá Nhan Mãnh Khả trầm trọng nói.

- Nhưng ngươi không cần thất vọng, Trường Sinh thiên vĩnh viễn phù hộ cao thủ chân chính!

Cho dù là chật vật, trong mắt Bá Nhan Mãnh Khã vẫn lóe lên thần sắc cương nghị lạnh lùng như cũ.

- Ngõa Lạt cũng không vì thế mà hùng mạnh lên, Bá Nhan Mãnh Khả ta cũng không bại trong tay bọn họ, kẻ đánh bại ta chính là quân đội Đóa Nhan Tam Vệ và Đại Minh đến chiếm tiện nghi. Quân đội Đại Minh sẽ không ở mãi thảo nguyên, căn cứ của Đóa Nhan Tam Vệ ở phía đông, bọn họ không khống chế được cả thảo nguyên, chúng ta còn có cơ hội Đông Sơn tái khỏi! Các chiến sĩ của ta không còn, nhưng bộ lạc của chúng ta vẫn còn, con cái của chúng ta vẫn còn, mười năm nữa, chúng ta có thể Đông Sơn tái khởi!

- Chúng ta...còn có thể...Đông Sơn tái khởi?

Trác Lực Cách Đồ chua xót nói.

Trong mắt Bá Nhan Mãnh Khả lóe ra tia hào quang:

- Sao lại không thể? Khi ta bảy tuổi, từ một đứa trẻ bị người Ngõa Lạt ức hiếp, thống lĩnh bộ lạc nhỏ yếu không binh giáp, không vũ khí của chúng ta từng bước từng bước hùng mạnh hơn, đuổi người Ngõa Lạt chạy đến vùng đất cực tây, thống trị thảo nguyên tươi tốt nay. Bây giờ, ta muốn tụ tập lực lượng lần nữa thì có gì không thể chứ?

Bá Nhan Mãnh Khả tin tưởng vô cùng, ngạo nghễ nói.

- Trác Lực Cách Đồ, đi theo ta đi. Chúng ta sẽ đi tìm về những bộ lạc còn lại, mai danh ẩn tích, tích trữ lực lượng, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đoạt lại tất cả những gì đã mất, rồi sẽ có một ngày, ngươi có thể chính tay báo thù, biến toàn bộ những kẻ thù đã tàn sát hết bộ lạc của ngươi thành nô lệ của ngươi.

Trác Lực Cách Đồ, một ngày nào đó khi ta trở thành Khả Hãn của đại thảo nguyên lần nữa, là tùy tùng đầu tiên của ta, ta sẽ ban thưởng cho ngươi bãi cỏ và mục dân rộng lớn, phong cho ngươi làm thủ lĩnh Đài Cát!

Bá Nhan Mãnh Khả bắt đầu bước đầu tiên chiêu binh mãi mã, ông ta tin tưởng vững chắc, ông ta vẫn còn có thể Đông Sơn tái khởi! Có lẽ Nữ vương Đóa Nhan, Dương Anh bây giờ đều rất vui vẻ, nhưng người mỉm cười đến cuối cùng mới là người thắng lợi, mà Bá Nhan Mãnh Khả ông ta nhất định mới là người có thể mỉm cười đến cuối cùng!

Sắc trời còn sớm, nhưng do cả bộ lạc toàn bộ bị người ta thiêu hủy, rất nhiều thi thể không nơi chôn cất bốc ra mùi hôi khó ngửi, cho nên không khí im ắng xung quanh bộ lạc cũng mang theo hơi thở trầm lặng không nói nên lời.

Trác Lực Cách Đồ đến bên bờ sông nhỏ, nơi đây không phải là một mảnh đen xám, cho dù là thảo nguyên đã bị thiêu sạch thì cũng nhờ sự màu mỡ của đất đai mà nổi lên màu xanh một lần nữa, một vài cây nấm lấp ló chui ra khỏi mặt cỏ mềm xốp.

Ngắt lấy cây nấm, trong lòng Trác Lực Cách Đồ liền ảm đạm.

Nếu không phải trận chiến chết tiệt này, nếu không phải kẻ địch không chút nhân tính, bây giờ, ông ta hẳn là đang nằm trong lều của mình, ăn đùi dê, đùi cừu, váng sữa, đậu phụ non tươi ngon, há miệng to uống sữa ngựa, nữ nhân của ông ta sẽ ca múa cho ông ta trên thảm, con cái ông ta cười đùa vây quanh ông ta.

Cuộc sống từng rất quen thuộc rất bình thường bây giờ lại trở thành hi vọng xa vời.

Thảo nguyên của Khoa Nhĩ Thấm từng phì nhiêu như thế, bộ lạc của bọn họ từng giàu có như thế, giữa đồng xanh mây trắng giương cung bắn điêu, chăn thả dê bò nơi đồng cỏ nguồn nước, cất cao giọng hát trên lưng ngựa, tung hoành ngang dọc, thảo nguyên vô tận cho bọn họ một cuộc sống tươi đẹp, tháng ngày nhàn nhã đến thế nào nha.

Vì sao? Vì sao đám thủ lĩnh, quý tộc đài cát có được dê bò vô số kể, có vô số nữ nhân mà không hề biết đủ kia nhất định vì muốn đoạt lấy càng nhiều của cải hơn mà không ngừng xua khiến những mục dân chỉ mong muốn cuộc sống yên bình như bọn họ đi giết người chứ? Để bị giết?

Trác Lực Cách Đồ cho tới bây giờ luôn coi việc phục tùng thủ lĩnh là hoàn toàn chính đáng, chưa từng ngẫm nghĩ đến đạo lý trong đó đã mất đi thủ lĩnh, mất đi bộ lạc, một mục dân bình thường một chữ bẻ đôi không biết cũng không thể không hao phí sức lực mà suy nghĩ những đạo lý phức tạp như vậy.

*****

Rất lâu sau, Trác Lực Cách Đồ mới cong cái eo cứng ngắc, nhấc theo cái rổ bằng liễu rẽ nước, tiếp tục tìm kiếm mấy cây nấm...

Cơm rang, canh nấm, ngoài trừ hai thứ này ra cũng không còn thức ăn khác, nhưng đối với Bá Nhan Mãnh Khả bụng đói réo vang mà nói, đây lại là thức ăn ngon nhất trên đời. Canh nấm thơm ngát ăn cùng cơm rang, ăn như gió cuốn mây tan hết hai bát lớn, Bá Nhan Mãnh Khả mới phát hiện Trác Lực Cách Đồ ngồi xổm một bên, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngọn lửa.

- Trác Lực Cách Đồ, sao lại không ăn?

Hai bát canh nóng hổi lớn trôi vào bụng, Bá Nhan Mãnh Khả có tinh thần, ông ta vạch chòm râu lớn có vài chỗ đã rối thành một nùi cao giọng hỏi.

- Ta ăn không vào...

Dáng vẻ Trác Lực Cách Đổ ảm đạm lắc đầu.

- Này, hán tử trên thảo nguyên, ý chí phải cứng rắn giống như sắt thép vậy, lòng dạ phải rộng lớn giống như thảo nguyên, đừng có mang dáng vẻ hồn bay phách lạc thế này.

Bá Nhan Mãnh Khả mỉm cười nói:

- Thiên quân vạn mã cũng có thể mất rồi lại được, chỉ cần là hán tử chân chính thì té ngã vẫn có thể đứng lên. Ngươi không có nữ nhân và con cái, tương lai ta sẽ cho ngươi nhiều hơn. Bộ tộc ngươi diệt vong rồi, tương lai, Trác Lực Cách Đồ ngươi có thể gây dựng một bộ lớn lớn hơn gấp mười lần.

Trác Lực Cách Đồ cười u ám, nhưng không lên tiếng, ông ta cầm lấy một mộc sạn cất bước nặng nề ra khỏi trướng bồng.

Bá Nhan Mãnh Khả nhướn mày, có chút không vui, nhưng đầu mày chỉ khẽ nhăn lại. Nghĩ đến tình thế trước mắt, ông ta chỉ thở dài một hơi, không phát tác tính khí, bản thân mình lại bưng một chén canh nóng to lên, khoanh chân ngồi đó ừng ực uống canh.

Sắc trời gần tối, ánh mặt trời vàng óng chiếu vào trong trướng, Trác Lực Cách Đồ quay trở lại.

Bá Nhan Mãnh Khả đổ đầy mồ hôi đang co quắp trên đất, bả vai dày rộng đang chống lên mặt đất, nôn ra một bãi dơ bẩn trước mặt. Ông ta ôm lấy bụng mình, thân mình co giật kịch liệt không đứng dậy nổi, nhìn thấy Trác Lực Cách Đồ đi vào, ánh mắt Bá Nhan Mãnh Khả sáng lên, run rẩy nói:

- Mau, mau cứu ta, bụng ta không thoải mái.

Những lời này vừa dứt, nước miếng đã theo khóe miệng mà nhỏ xuống, cơ thể ông ta không khống chế được nữa, khóe mắt co giật thình thịch, tay chân cũng đang run rẩy.

- Không thoải mái sao. Khả Hãn vĩ đại cũng là thân xác máu thịt, mấy cây nấm kịch độc nho nhỏ này có thể độc chết những mục dân hèn mọn chúng ta, đương nhiên cũng có thể độc chết ngươi.

Trác Lực Cách Đồ đặt cây mộc sạn sang một bên, lạnh lùng nói.

- Ngươi...ngươi...

Bá Nhan Mãnh Khả co quắp, chảy nước miếng, tay run rẩy mà chỉ vào Trác Lực Cách Đồ, bật cười ha ha. Ông ta cũng không muốn bật cười, tiếng cười kia nghe có chút xa lạ, ông ta không biết đây chính là tác dụng của nấm độc. Tuy rằng từ nhỏ đã sinh trưởng trên thảo nguyên, nhưng là một quý tộc cao cao tại thượng, kiến thức của ông ta về loại thực vật nho nhỏ này vẫn rất hữu hạn.

Trước mắt ông ta bắt đầu xuất hiện từng cầu vồng một, thấp thoáng ẩn hiện, bóng dáng Trác Lực Cách Đồ trước mắt bắt đầu mơ hồ, Bá Nhan Mãnh Khả muốn nhào qua, nhưng ông ta đã cảm thấy không thở nổi nữa, đôi tay trượt từ trên lều xuống dưới đất, gắt gao nắm chặt lấy hai nắm bùn.

- Còn muốn làm Khả Hãn? Còn muốn sai khiến chúng ta liều mạng vì cái mà ngươi gọi là chí hướng anh hùng sao?

Trong mắt Trác Lực Cách Đồ bắn ra tia lửa, vừa lấy một sợi dây thừng trói chân ông ta:

- Chúng ta chỉ muốn sống thật tốt thôi.

Ông ta quay đầu cầm mộc sạn lên, kéo thân thể Bá Nhan Mãnh Khả ra ngoài:

- Thảo nguyên của chúng ta bị hủy rồi, bộ lạc của chúng ta đã diệt rồi, ngươi còn muốn có mưu đồ với nhiều bộ lạc hơn, muốn đợi những đứa trẻ kia lớn lên rồi mang chúng đến chiến trường, hủy đi nhà của bọn họ, giết thê nhi của bọn họ sao?

Bá Nhan Mãnh Khả bị kéo lê, trong miệng vẫn không ngăn được tiếng cười ô ô, trước mắt ông ta chỉ hiện lên một đám màu sắc sặc sỡ, không ngừng biển đổi thành đủ loại hình dạn kỳ diệu, tai ông ta đã không nghe thấy tiếng của Trác Lực Cách Đồ, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gót sắt của thiên quân vạn mã đang chạy, tiếng hò hét như núi gầm biển thét, và tiếng kêu thảm thiết khi kẻ địch sắp chết phát ra, đủ mọi âm thân đan xen cùng một chỗ, khi gần khi xa, khi có khi không...

Khi ông ta bị kéo vào trong một cái hố to hình người, Bá Nhan Mãnh Khả nặng nề ngã xuống, lại không chút đau đớn nào. Ánh mắt ông ta trừng to, ngoác cái miệng rộng phát ra tiếng cười cực kỳ vui sướng, hồn nhiên không biết cái chết đang đến gần.

- Đại Khả Hãn! Mang theo tham lam và cướp đoạt của ngươi, mang theo chiến tranh của ngươi xuống địa ngục đi!

Trác Lực Cách Đồ nói xong thì hung hăng xúc từng xẻng đất xuống.

Khi xẻng đất cuối cùng rót vào trong miệng ông ta, tiếng cười dần biến mất trong một trận ho khan.

Đại quân Dương Lăng và Đóa Nhan Vệ, Bạch Y Quân thắng lợi khải hoàn rồi.

Bộ lạc Thát Đát hoàn toàn tan tác, đã mất đi sức chống cự, Đóa Nhan Vệ có thể dễ dàng tiếp nhận lãnh địa của bọn họ. Đương nhiên, chiến lợi phẩm này cũng phải chia sẻ cho Bạch Y Quân. Bộ tộc Ngõa Lạt bị tổn thương nguyên khí, co rút lại trong một góc tây bắc, trong trận chiến tranh bá này đã hoàn toàn đánh mất tư cách chia một chén canh rồi, thậm chí ngay cả lãnh địa cố hữa cũng không thể nào tiếp tục khống chế ổn định nữa.

Tiếc nuối duy nhất chính là không bắt được Bá Nhan Mãnh Khả, con sói thảo nguyên gian trá hung ác đã mất tích. Cho dù là ở Trung Nguyên đã xây dựng chế độ hộ tịch hoàn chỉnh, nhưng nếu muốn tìm một khâm phạm mai danh ẩn tích cũng khó như lên trời, huống chi là trên đại thảo nguyên. Có điều chỉ cần Bạch Y Quân và Đóa Nhan Tam Vệ thuận lợi tiếp nhận được bộ lạc Thát Đát, vậy thì cho dù ông ta còn sống cũng bất lực rồi, hành động lùng bắt vẫn còn đang tiếp tục.

Tin chiến thắng đã truyền đến Kinh sư Đại Minh và phủ Nữ vương Ngân Kỳ từ sớm. Sau khi Hứa Thái và Dương Lăng hội hợp ngắn ngủi thì khải hoàn hồi triều.

Đại quân đi qua một dãy núi, sắp tiến vào lãnh địa Đóa Nhan Vệ. Thành Khởi Vận thừa dịp Dương Lăng bộn bề những việc linh tinh, sau khi bàn bạc thương nghị với các đồng mưu của nàng, thì quyết định ngả bài với hắn ở đây.

Bởi vì tiếp theo sẽ "đối phó" với Nữ vương Ngân Kỳ, hoàn toàn nắm lấy nàng ta trong tay để tăng tư cách đàm phán với triều đình, mà người "đối phó" nàng ta, ngoài trừ Dương Lăng thì còn có thể là ai? Bây giờ không ngả bài thì cũng phải ngả.

Không khí trong đại trướng Trung quân căng thẳng, trong quân trướng to như vậy chỉ có hai người, Dương Lăng, Thành Khởi Vận.

Kế hoạch của nàng còn chưa nói xong thì một bạt tai giáng lên mặt:

- Quỳ xuống!

Thành Khởi Vận ngẩn ngơ, trên gò má mềm mại đỏ bừng lên, tơ máu đỏ sẫn chảy xuống bên khóe miệng.

Trên mặt nóng rát, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt xanh mét và đôi mắt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào của Dương Lăng thì dù là Thành Khởi Vận tính toán không sai sót cũng kinh hãi hoảng hốt.

Cặp mắt sắc bén kia nhẹ nhàng quét qua người nàng lại xa lạ như vậy. Thành Khởi Vận cũng từng tưởng tượng một khi Dương Lăng biết được những gì mình làm thì sẽ nổi giận thế nào, thậm chí hắn trước nay chưa từng ra tay đánh nữ nhân cũng sẽ trói mình lại mà đánh đến mình đầu thương tích, hoặc là giết chế nàng, những thứ này nàng đều không sợ.

Vì người mình yêu mà không hối hận trả giá, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì nàng cũng ngậm cười cửu tuyền.

Nhưng ánh mắt kia của Dương Lăng lại làm nàng sợ hãi vô cùng. Nàng nguyện chết vì Dương Lăng, vì hắn làm bất cứ chuyện gì, nhưng nàng không muốn dù đã chết đi mà Dương Lăng vẫn hận nàng như vậy, không còn chút tình ý nào với nàng nữa. Thành Khởi Vận thật sự sợ, nàng sợ mất đi hắn, mất đi tư cách chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim hắn.

Nếu từ nay về sau bị hắn đối xử như vậy, vậy thì cho dù nàng có rơi xuống mười tám tầng địa ngục đẫm máu, cũng như trầm luân dưới hai tầng đất thì tâm linh nàng sẽ vĩnh viễn bị giày vò.

Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống, Thành Khởi Vận nặng nề quỳ xuống tấm thảm.

*****

- Nữ nhân ngu xuẩn tự cho mình thông minh!

Hai mắt Dương Lăng phóng lửa, vẻ ôn hòa tao nhã bình thường hoàn toàn không thấy đâu, hắn xanh mặt chỉ vào chóp mũi Thành Khởi Vận nói:

- Ta đã cảm thấy có kỳ lạ, nhưng ta thực sự quá tin tưởng nàng, lại không ngờ là mọi hành động của nàng là vì mưu đồ chuyện này.

- Được! Được lắm! Bảo Vu Vĩnh mở rộng đất vô chủ Di Châu, thông suốt nam bắc trên đường biển, nàng xây công xưởng, tạo vũ khí, chiêu mộ lính đánh thuê ở Liêu Đông, còn mê hoặc Thôi Oanh Nhi hợp mưu với nàng, để Bạch Y Quân trở thành tư quân của các nàng, hóa ra là vì mục đích không nói cho ai biết này!

Kẻ áo vải Dương Lăng ta, được hai đời đế vương trọng dụng, vinh quan hôm nay Dương gia có được đến từ ai hả? Đương kim thiên tử bản tính lương thiện, đối với Dương Lăng ta danh nghĩa là quân thần, nhưng thực ra lại như huynh đệ. Nàng thủ đoạn quỷ quyệt như vậy, tính kế khắp nơi, ý nghĩ đàn bà! Nàng làm thế là đẩy ta vào cảnh bất trung, bất nghĩa!

- Cái gì là trung? Cái gì là nghĩa? Muội là nữ nhân chỉ biết cái gì là tình, cái gì là yêu! Nói đến trị quốc bình thiên hạ, từ trước tới nay có Nho sinh nào chú trọng trung nghĩa nhân lễ mà đặt nền móng được chứ? Loạn thế nối giáo cho giặc, thịnh thế thêu hoa trên gấm, chỉ vậy mà thôi! Những kẻ chân chính làm việc đều là những kẻ khoác áo Nho gia mà làm theo ý mình thôi, trị thiên hạ chưa bao giờ dựa vào lễ nghĩa liêm sỉ.

Mũi kiếm sáng như tuyết chỉ lên yết hầu Thành Khởi Vận, mũi kiếm run rẩy, rõ ràng là trong lòng Dương Lăng rất giận dữ. Thành Khởi Vận bình thản không sợ, nàng ưỡn ngực, nhìn chằm chằm Dương Lăng nói:

- Ta nghe kế hoạch của đại nhân, cùng lúc thi hành ân uy, xâm nhập Mông Cổ mạnh mẽ rộng khắp, uy thì dùng võ, cùng lúc lấy lợi, giáo hóa thì dùng văn, hóa thành một nhà với nhau, tiện thể mở rộng biên cương về phía bắc, làm cho Đại Minh mạnh hơn, quả là hoành đồ đại chí.

Nhưng làm theo từng bước, cắt cử quan liêu, khống chế từ kinh thật sự được sao? Thảo nguyên mênh mông, sa mạc qua bích, đất đai bằng phẳng, người ở thưa thớt, địa lý hoàn toàn khác quan nội, triều đình nằm ngoài tầm với, tai mắt khó nghe thấy gì.

Chủng tộc nơi này quá nhiều, còn người Hán lại là số ít, làm sao mà tăng cường dung hợp đây, làm sao quản lý hữu hiệu đây? Các phương diện như bổ nhiệm quan lại và các mặt quân, chính, kinh tế, văn hóa như không phải vương hầu có quyền độc đoán ở đây, mà là thiết lập quan viên địa phương, thống chế quân chính, thống quản văn võ, khảo hạch quan lại, tu bổ biên cương đều chịu sự quản chế của triều đình như nhau, kết quả của việc này là không đạt được gì cả, kết quả chính là tâm huyết của đại nhân sẽ đổ sông đổ biển.

Hơn nữa nói về tư, Hoàng thượng tin sủng đại nhân không sai, nhưng Hoàng đế đang lớn dần lên, huynh đệ ruột thịt lớn lên còn muốn chia ra ở riêng, huống chi chí hướng của đương kim thiên tử không thấp, hùng tâm rộng lớn. Bây giờ y cảm kích ngài chiếu cố trợ giúp như phụ huynh, nhưng y có cam chịu cả đời trốn tránh dưới đôi cánh của ngày, để ngài quyết định tất cả thay y không?

Ngài muốn làm một Gia Cát Lượng cúc cung tận tụy, Hoàng thượng lại không phải là một Lưu A Đẩu tầm thường. Rồi sẽ có một ngày, khi y muốn đích thân gánh vác, y sẽ phát hiện ra trong triều đình toàn là người của ngài, dân chúng chỉ biết Uy Quốc Công, công lai và uy vọng của ngài thậm chí còn cao hơn cả Hoàng thượng.

Khi y muốn đưa ra quyết định thì không thể không trưng cầu ý kiến của ngài. Khi làm ra được bất cứ thành tựu nào, dân chúng đều sẽ cho rằng vẫn là ngay bày mưu vẽ đường cho y. Mà Hoàng đế, vĩnh viễn là một thiên tử không trưởng thành, không có bản lĩnh, y có cảm thấy khuất nhục hay không?

Lúc đó, cho dù Hoàng thượng vẫn có tình có nghĩa đối với ngài, y cũng nhất định phải lấy lại quyền lực của ngài, xa lánh ngài. Sau đó sẽ có người bởi vì sự ra đi của ngài mà chen vào trở thành cận thần của thiên tử bắt đầu ly gián, châm ngòi, làm xấu đi quan hệ giữa các ngài thêm bước nữa, giữa các ngài không muốn trở mặt cũng không được. Công cao lấn chủ, tự chủ chính là lý do đáng chết, không phải là ngài có dã tâm đó hay không, mà là hành vi của ngài trên thực đế đã lay động địa vị có một không hai của thiên tử rồi.

- Nàng có lý, nàng luôn có lý! Để ta nắm được trọng binh, thỉnh phong tái ngoại thì có khác gì tạo phản chứ? Không sai, có thực lực hùng mạnh như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ bị bức phải đồng ý, nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, không thể không đồng ý. Đương kim Thánh thượng có thể tha thứ rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất không thể chấp nhận được chuyện người thân cận nhất đáng tin nhất của mình đâm một nhát vào tim mình.

Lưu Cẩn làm sao mà bại vong? Đó chính là vết xe đổ! Vận nhi ơi Vận nhi, ta luôn cho rằng nàng tâm cơ mưu lược đều hơn ta, lại biết thức thời nhất, cho nên mới buông tay để nàng đi làm, nhưng những việc mà nàng làm hơn na, khiến ta...khiến ta...

Dương Lăng nhất thời chán nản, giận dữ vung kiếm, "keng" một tiếng ném ra xa.

Đám người Hồng Nương Tử, A Đức Ny vẫn tránh ngoài trước chờ tin tức thò đầu nhìn vào, nhìn thấy một cây bảo kiếm nằm trên đất ở cửa trước, hai người không khỏi hoảng hốt, lập tức xông vào trong trướng.

- Dương...

A Đức Ny luống cuống.

- Có gì mà không nói chuyện được chứ? Huynh còn động dao động kiếm!

Hồng Nương Tử cứng rắn nói. Tuy rằng châm chích lẫn nhau, luôn đối đầu với nhau, nhưng tận đáy lòng tình nghĩa lại càng ngày càng sâu, làm một nữ nhân, nàng càng hiểu được tất cả những gì Thành Khởi Vận làm. Nàng ta móc hết ruột gan đối đãi với Dương Lăng, tuyệt đối không chút giả dối.

Tuy rằng bình thường nhìn thấy vẻ phong tình quyến rũ khiến nữ nhân cũng thấy ghen tị vạn phần của Thành Khởi Vận, nàng liền ghen tị trong lòng, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy dáng vẻ đáng thương khổ sở như hoa sen trong mưa dưới cơn giận dữ của Dương Lăng của nàng ta, ngược lại khiến Thôi Oanh Nhi sinh ra cảm giác cùng chung mối thù.

- Hai nàng ra ngoài cho ta!

Gương mặt Dương Lăng đã giận đến tím xanh lên rồi.

A Đức Ny bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho giật nảy, theo bản năng đứng thẳng lại, lại nhả ra một câu không hiểu ra sao cả:

- Muội...muội không ra. Chuyện nay liên quan đến tiền đồ của quân muội, muội có tư cách tham dự ý kiến! Muội, Á Lỵ A Đức Ny là quan Tư lệnh của binh đoàn đánh thuê Hắc Long.

- Ách?

Trong mắt Thôi Oanh Nhi đánh một dấu chấm hỏi, sau đó thì hiểu ra, nàng ưỡn ngực cũng lớn tiếng nói với Dương Lăng:

- Việc này liên quan đến hai vạn đại quân dưới tay ta, việc đi ở của mười vạn mục dân, huynh có phải cũng nên hỏi ý của muội không? Muội, Thôi Oanh Nhi là Phó Hãn Mông Cổ, Bắc Anh Vương gia!

- Ta bảo các nàng ra ngoài, thì tất cả cút hết ra ngoài cho ta!

Dương Lăng rống đến hai chân rời khỏi đất, đã nhảy dựng lên:

- Ta, là nam nhân của các nàng, là chủ một gia đình!

Một vị Vương gia, một vị quan Tư lệnh các hạ toàn bộ đều ngây ngẩn, hai ngươi ngơ ngác nìn nhau. Lý do này của Dương Lăng hình như rất đầy đủ, chủ của một gia đình...Làm gì có đạo lý nữ nhân không nghe lời nam nhân của mình chứ?

Hai vị nữ tướng ủ rũ cúi vai xuống.

Sau một lúc yên tĩnh, Hồng Nương Tử mới nói:

- Được! Đây là huynh nói, huynh là chủ một gia đình, vậy thì huynh chỉ dùng gia pháp để quản, đừng sử dụng vương pháp, quân pháp với Thành tỷ tỷ là được! Đi, chúng ta ra ngoài!

Hồng Nương Tử cổ vũ nhìn Thành Khởi Vận, kéo lấy A Đức Ny, hai người yên lặng lui ra.

Trong trướng lại yên tĩnh lần nữa, Thành Khởi Vận vẫn mặt mày ảm đạm quỳ ở đó cũng không ngẩng đầu lên.

Hồng Nương Tử làm ầm ĩ như vậy, lửa giận của Dương Lăng cũng tiêu tán không ít, trong lòng hắn phiền muộn, chỉ tới lui vòng vòng trong đại trướng thôi.

Thật ra, là một người hiện đại, Dương Lăng hoàn toàn không có cái gọi là tư tưởng trung quân, hắn quen thói kết giao bạn bè bình đẳng ở hậu thế, nên từ đầu đến cuối đều đối xử với Chính Đức như huynh đệ tốt, bạn bè tốt của mình.

Sự thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan lâu dài khiến hắn gần như không có bất kỳ sự chuẩn bị nào đối với chuyện được chim quên cá. Hắn không biết bản thân tại sao lại đánh Thành Khởi Vận, có lẽ vị nữ nhân trước nay không tin đồng thoại trước mắt đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng lãng mạn về thời đại hoàng quyền của mình.

Cái gì là trung, cái gì là nghĩa? Là trung với một người, hay là trung với một dân tộc? Những chuyện đã làm có lợi thế nào đối với cả dân tộc Hán, như vậy bị huynh đệ của mình hiểu lầm rốt cuộc có đáng hay không? Cái gì là đại trung? Cái gì là đại nghĩa?

*****

Dương Lăng buồn bã ngồi xuống, nhìn Thành Khởi Vận quỳ gối trước mặt, trên gò má như ngọc hằn rõ năm dấu ngón tay sưng đỏ, hai hàng nước mắt trong suốt treo trên gương mặt vô cùng xinh đẹp, hắn không khỏi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Vận nhi...

Thành Khởi Vận không hề động đậy, trong lòng lại khẽ run lên, trái tim tuyệt vọng khôi phục lại chút sức sống:

- Hắn gọi mình là Vận Nhi, là chịu tha thứ cho ta sao?

Nàng si ngốc ngẫm nghĩ.

Dương Lăng quỳ một gối trước mặt nàng, kéo lấy một bàn tay của nàng qua. Bàn tay trắng nõn của Thành Khởi Vận vì căng thẳng mà trắng nhợt vô lực, nắm trong tay lại lạnh như băng, trong lòng Dương Lăng không khỏi đau xót. Nữ nhân mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười đều ẩn tình, phong tình dịu dàng quyến rũ đến tận xương này theo bên cạnh mình lâu như vậy, bất luận nàng việc ác cũng được, làm việc thiện cũng được, thực ra hoàn toàn không phải là do yêu ghét cá nhân của nàng, hoàn toàn đều vì chính bản thân mình.

Cho tới nay chỉ nhìn thấy nàng nở rộ như hoa xuân, thiên kiều bá mị, nhộn nhạo như nước xuân, duyên dáng chân thành. Nhưng hôm nay, trong cơn giận của mình, nàng lại giống như một con chim nhỏ trong cơn bão táp, chịu đựng cơn giận như mưa gió của mình, khổ sở đáng thương, yên lặng không nói.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thành Khởi Vận không gì không thể làm được, kiên cường đa trí trong suy nghĩ của mình lại vì lo lắng mất đi trái tim của mình mà hoảng sợ yếu đuối như thế, khiến trong lòng Dương Lăng có cảm giác đau đớn, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng làm cùng với hậu quả đáng sợ mà nó có thể mang lại, trong lòng Dương Lăng lại ảo não.

Thành Khởi Vận được Dương Lăng kéo lại gần, trong lòng vừa mới thầm thở phào một hơi, nhưng lập tức lại cảm nhận được Dương Lăng cứng đờ người. Nàng bất giác khẽ cắn môi, nâng mắt lên nhìn thẳng Dương Lăng nói:

- Muội không phải muốn huynh tự lập làm vương, thoát ly Đại Minh, hổ trong núi một khi lớn lên thì sao có thể có hai vua cùng sống trên núi chứ? Cho dù là một vua có miện, không vua không miện.

Làm như vậy, chẳng những tránh cho huynh đệ các huynh tương lai bất hòa, có thể dẫn đến xung đột. Hơn nữa, chỉ cần dưới sự thống trị của huynh tăng cường qua lại với quan nội, tăng cường dung hợp dân chúng nội ngoại quan thì bất luật là địa vực, văn hóa, hay là tâm lý, ở đây đều sẽ không thoát ly Đại Minh để độc lập.

Huynh từng muốn để A Đức Ny xây dựng một trường quân đội, nhưng thể chế triều đình Đại Minh hiện nay không thể thực hiện được. Ở đây, huynh có thể làm được, tranh giành lấy một nơi như vậy. Huynh từng đề cập đến rất nhiều suy nghĩ đều có thể thực hiện được, giống như huynh nói, đây là một tờ giấy trắng, có thể mặc huynh tùy ý phát huy, hoàn toàn không có quan niệm cũ, chế độ nào trói buộc, có thể làm trì trệ kết quả của huynh.

Ngoài trừ mở mang bờ cõi, vì Đại Minh tạo ra giang sơn to lớn, những thành tựu mà huynh sáng tạo ở đây còn hơn cả Đại Minh đều có thể sinh ra hiệu quả thực tế nhất, xúc tiến sự phát triển của quan nội. Như vậy há chẳng phải là có thể thực hiện sớm giấc mộng của huynh sao? Đại nhân, huynh nói đây là đại trung đại nghĩa, hay là đại gian đại ác?

Huống chi...

Thành Khởi Vận khẽ cúi thấp đầu, sâu kín nói:

- Đại nhân cho rằng lá gan Khởi Vận bao lớn mà dám tùy ý đem nhưng chuyện làm không tốt thì sẽ sao gia diệt tộc này gây họa cho đại nhân chứ? Muội...muội đã thấm nhuần tâm lý của Bạch Y Quân từ lâu, biết trên dưới trái tim của bọn họ nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ ngài, cuối cùng muội mới dám quyết định như vậy.

- Bạch Y Quân?

Dương Lăng ngẩn ra.

- Không sai! Bạch Y Quân!

Thành Khởi Vận thấp giọng nói:

- Không chỉ có nhân mã Bạch Y Quân vốn có, còn có tướng sĩ của tướng quân Kinh Phật Nhi. Nếu bọn họ vấn vương quan nội, lòng quân bất ổn, muội sao có thể thực hiện ý nghĩ này? Bọn họ ở quan nội lạ ai? Là lưu dân, mã tặc, là thù quân tắc thượng nghèo rớt mồng tơi. Ở quan ngoại liều mạng lâu như vậy, những tướng tá lớn lớn nhỏ nhỏ bọn họ đều có được một mảnh thảo nguyên, một đám nô bộc của mình, có dê bò, trướng bồng còn có nữ nhân của mình.

Ở đây bọn họ là lão gia, hồi báo mở mang bờ cõi, chém giết đẫm máu đều ở đây cả. Bây giờ huynh bảo bọn họ trở về quan nội, bọn họ sẽ có gì đây? Bọn họ vẫn là một tên nghèo túng. Bọn họ không có ý phản bội Đại Minh, nhưng bọn họ nguyện ý ở lại đây.

Ngược lại, nếu huynh cứng rắn ép họ vứt bỏ hết mọi thứ ở đây mà quay về quan nội, những chiến sĩ này ngược lại có thể sẽ có dị tâm, thậm chí có người vì muốn bảo vệ hết tất cả mà y hiện có mà đầu nhập vào dị tộc. Huynh không thể yêu cầu mỗi người đều vì đại nghĩa triều đình mà vứt bỏ tất cả của bọn họ được.

- Vì sao không thể để lợi ích của triều đình và lợi ích của cá nhân trở thành lợi ích chung, để bọn họ trở thành người càng kiên định ủng hộ triều đình hơn chứ? Giống như những dân chúng đang khai hoang tạo điền, xây dựng gia viên ở Nô Nhi Can bây giờ vậy. Nếu bọn họ đã cưới vợ sinh con ở đây, đã có đất đai rộng lớn, ngài bảo bọn họ vứt bỏ tất cả những thứ này mà về quan nội, bọn họ có tạo phản triều đình hay không?

Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, bình tĩnh nói:

- Nàng nói...Kinh Phật Nhi, Phong Lôi...cả tướng sĩ trên dưới của Bạch Y Quân đều nguyện ý ở lại mảnh đất này, tiếp tục mở mang bờ cõi?

- Phải! Mà tất cả những thứ này, một vị Chỉ huy sứ, một vị Tổng đốc không có quyền ban thưởng cho bọn họ. Quan lại không có quyền đề bạt quan tướng, phong thưởng đất đai như vậy, vậy thì động lực để những binh lính này tiếp tục khuếch trương ở đâu chứ? Đây, cũng chính là một trong những nguyên ngân thiết lập vương công ở một nơi cách xa thiên triều như thế.

Dương Lăng bình tĩnh nhìn Thành Khởi Vận, trong đôi mắt kia không có khiếp đảm, không có cầu xin, không có quỷ quyệt xảo trá, trong đôi mắt trong suốt chỉ có quyết tâm tuyệt đối không hối hận về tất cả những gì mình làm, còn có...tình yêu chân thành mật thiết nồng nàn khó rời.

Nữ nhân này, nữ nhân xem hắn là trời, xem hắn là sinh mệnh này, Dương Lăng bỗng nhiên tràn ngập thương tiếc. Hắn mở rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm Thành Khởi Vận vào lòng. Thành Khởi Vận tựa vào ngực hắn, đôi mắt sóng sánh như làn xuân thủy, tràn ngập nhu tình.

Dấu tay đỏ tím trên mặt lúc này càng toát ra vẻ kinh tâm, Dương Lăng không kiềm chế được áy náy và đau lòng trong tim, nhẹ nhàng, nhẹ nàng hôn xuống.

Đây là lần đầu tiên Dương Lăng hôn nàng một cách dịu dàng tiếc thương như thế, phảng phất như hôm lên một giọt sương trên cánh hoa vậy. Dây cung kéo căng quá gắt gao trong lòng Thành Khởi Vận cuối cùng cũng thả lỏng, nàng khẽ nhắm mắt lại, mặc cho đôi môi của Dương Lăng dịu dàng lướt qua bên mặt, trên mái tóc, lướt qua bên tai...

Dương Lăng dịu dàng khiến Thành Khởi Vận vượt qua nguy cơ yên tâm hơn nhiều lại có chút sợ hãi. Trong lòng nàng âm thầm lập thề:

- Chỉ cần hoàn thành chuyện này, thì từ nay giúp chồng dạy con, cả đời không bày một mưu một kế nào nữa!

Thế nhưng nam nhân lập thề trong tình yêu không đáng tin cậy, nữ nhân không phải cũng thế sao? Nàng trước mắt ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, hoàn toàn say mê trong biển tình, nên móng vuốt sắc bén kia cũng liền thu lại, nhưng một khi rời khỏi tầm mắt Dương Lăng, con mào nhỏ có hóa thân thành con cọp cái lần nữa không, có ai mà biết được chứ?

- Vận nhi, cho dù là nàng làm cái gì, ta hiểu nàng đều vì ta, ta không trách nàng, thật sự không trách nàng. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ, tự nắm trọng binh, dựa vào đó mà đòi phong là vạn vạn lần không thể. Ta muốn nghĩ ra biện pháp càng ổn thỏa hơn, để nói chuyện một cách công bằng với Hoàng thượng.

- Ừ...

Thành Khởi Vận dịu dàng gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt chậm chạp lần lữa nhút nhát nói:

- Nhưng...nhưng người ta còn một việc, so với chuyện này ngược lại chưa chắc là chuyện lớn hơn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa chuyện này nói ra còn gấp gáp hơn, phải lập tức nghĩ cách giải quyết nàng ta. Chuyện này ngoài trừ đại nhân xuât mã, người ta thực sự không nghĩ ra người khác nữa...

Nàng dừng một lát, nhút nhát nói:

- Người ta muốn...muốn..., huynh làm sao vậy, đại nhân?

Gân xanh trên trán Dương Lăng lại nổi lên, trước mắt hắn tối sầm, suýt chút là cắm đầu xuống đất, may mà Thành Khởi Vận đỡ lấy hắn.

Vẻ mặt Dương Lăng đưa đám nói:

- Nàng...nàng lại làm chuyện gì à? Mau nói cho người ta biết ngay!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<