Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 368

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 368: Tranh giành đúng lúc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Lưu ý! Hồi này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com!
(Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được hồi)


Vị hoàng đế đang ngồi phủi phủi ống tay áo, vị hoàng đế đang đứng cũng dưới một người trên vạn người Lưu Cẩn liền trở nên suy sụp. Nhưng việc quét sạch dư đảng của Lưu Cẩn, còn phải kéo dài hơn nữa. Những quan viên của Lưu Cẩn không phải ít, nhưng mục đích khá nhiều người chẳng qua là nước chảy bèo trôi, leo lên cây đại thụ dễ bề làm quan, tuy dựa vào quyền thế hay xu nịnh, nhưng bản thân họ vốn không có ác ý. Hơn nữa số quan viên này lại có mối quan hệ riêng, có hệ lụy riêng, cũng không thể cứ giăng lưới là bắt gọn hết được.

Trong quan trường không có quy tắc tuyệt đối, cũng chẳng có thị phi tuyệt đối.

Trách nhiệm xử lý và điều tra tính ngay gian của các quan viên đã giao cho tam đại học sĩ Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa và ba vị nội hoạn trừ gian đắc lực là Đới Nghĩa, Miêu Quỳ, Trương Vĩnh phụ trách. Văn võ bá quan ai nấy đều thấp thỏm lo âu, ngày ngày chăm chú quan sát Võ Anh Điện nơi mà sáu người đó nghị sự. Hằng ngày, cứ theo tin tức truyền đi từ nơi đó, là y như rằng sẽ có người bị bãi quan, có người thì thăng chức, có người thì vào ngục, hiển nhiên cũng có trường hợp những vị quan bị bãi chức sớm được ra chỉ thị phục hồi nguyên chức.

Cuộc chiến trục lợi ở Kinh Thành chẳng thấy mây mù khói lửa nhưng lại ngày càng trở nên căng thẳng, cuộc bạo loạn cùng lúc ở Thanh Châu và Bá Châu cũng diễn ra như dầu sôi lửa bỏng. Bọn hưởng mã đạo ở Bá Châu đã có hơn chục nghìn binh mã, Hứa Thái phụng mệnh tiết chế tổng cộng sáu vạn đại quân vây quét phủ đạo xung quanh.

Tuần phủ Sơn Đông cũng đang tổ chúc quan binh toàn tỉnh đối kháng với Thái Hành đạo, hằng ngày những tin tức báo về Kinh Sư liên miên không ngớt, nhưng thông thường vẫn là trước vừa báo tin một thành trì nào đó vừa bị thất thủ, thì tin tiếp theo lại là tòa thành đã được đoạt lại, bọn hưởng mã đạo tẩu tán khắp nơi, căn bản là vô tâm hay nói là bất lực chiếm cứ một thành một trì nào, cho nên xem ra đám đạo tặc lưu vong này, chẳng thể gây ra mối nguy hại to lớn nào.

Đối với bá quan trong triều mà nói, nhiệm vụ ngăn cách hoạn đảng Lưu Cẩn một ngày chưa hoàn thành, thế lực triều đình một ngày chưa bài bố thanh tẩy hoàn tất, cũng chẳng có tâm trí quan tâm đến bọn hưởng mã đạo ôm mộng chí lớn kia. Đám quan viên này trái lại không phải ai cũng nhìn vào lợi ích, hoặc giả không có con mắt nhìn xa trông rộng, chỉ có điều hoặc là không có tiếng nói ở đây, hoặc là bản thân trong tình thế khó xử.

Cũng như Lý Đông Dương, tuy rằng gã biết bọn đạo tặc tạo phản lần này có nguy hại không nhỏ, nhưng muốn diệt phỉ thì phải phái binh, phải trưng dịch, phải có lương thảo, còn phải vận hành từng nha môn một. Hiện giờ chúng quan viên đều đang chú tâm đến tiền đồ bản thân, làm sao có thể yên lòng yên dạ mà đi lo chuyện này nữa? Cho nên bọn họ đành phải tranh thủ giải quyết vụ án Lưu Cẩn, luận công ban thưởng, thưởng phạt phân minh, ổn định cục thế trở lại.

Đến lúc này nhiều vị trí quan trọng thiếu hụt bên trong nội đình, ngoại đình cũng phải cân nhắc đến, không những phí tâm sức an bài bá quan trong triều, ngay cả chức vụ thủ lĩnh Ti Lễ Giám còn trống của nội đình cũng khiến họ phải nghĩ nát óc.

Theo tình hình xử phạt hoạn đảng và sắp xếp quan liêu cấp thấp, phẩm cấp quan viên cần xử trí càng lúc càng cao, không khí nội điện Võ Anh cũng càng lúc càng căng thẳng. Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa vốn xưa nay cùng tiến cùng lui cũng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, còn ba vị hoạn quan Đới Nghĩa, Trương Vĩnh, Miêu Quỳ cũng mỗi người một tâm tư, mỗi lần thương nghị đều chuyển hướng lách chủ đề đi, đến cuối cùng cũng vòng lại xuất phát điểm ban đầu chẳng thu được kết quả nào.

Lý Đông Dương vì chuyện này lòng nóng như lửa đốt, mà lúc này Dương Lăng ở nhà ngồi ôm kiều thê mỹ thiếp, con thơ cũng ngày càng xinh xắn đáng yêu, nhưng trong lòng hắn thật sự đang cháy hừng hực. Hắn ôm đầu cẩn trọng suy ngẫm rất lâu, sự kiện ở thời Chính Đức mà hắn nhớ ngoại trừ "Du long hí phượng", chỉ còn lại việc Ninh Vương tạo phản.

"Phượng" đó, hiện giờ đang ở trong nhà hắn, ngày ngày giành ôm con với hắn. Bằng không thì du xuân tầm phương với Ngọc Nhi và Tuyết Nhi, vô cùng an nhàn. Chỗ Ninh Vương, hắn cũng phái người theo dõi quan sát, hiện giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào.

Cuộc dân biến ở Bá Châu và Thanh Châu không biết rốt cục sẽ diễn biến đến mức nào, trong lòng hắn cũng chẳng có lòng tin chắc chắn. Theo hắn nghĩ, hoặc giả trong lịch sử đám người này chưa từng làm nên trò chống gì, hẳn đó chẳng qua là một cuộc tạo phản nhỏ nhoi, triều đình muốn tiêu trừ thì chẳng có gì khó. Nếu không sao hắn lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Tuy nhiên hiện giờ có thêm sự can dự của bản thân, lịch sử đã thay đổi hoàn toàn. Ai mà biết được rốt cục sẽ diễn biến như thế nào? Điều khiến người ta lo lắng nhất là, hiện giờ hắn đã biết chắc chắn, Hồng nương tử Thôi Oanh Nhi đang ở Thanh Châu, trước mắt đóng quân ở trại Đường Trại Nhi, là một trong những thủ lĩnh của bọn phản quân.

Trong số nữ nhân của hắn, chỉ có Hồng Nương Tử là vốn dĩ không nên phát sinh bất cứ mối liên hệ nào với hắn, nhưng ngặt nỗi trời xui đất khiến cả hai lại xảy ra quan hệ, vị nữ nhân này và Thành Khởi Vận một văn một võ. Vốn dĩ là cường giả có năng lực nắm giữ vận mệnh bản thân mình nhất. Sự cường hùng đó tuyệt đối chẳng thua kém gì đấng mày râu, nhưng vận mệnh không thuận lòng người, trong thế giới nam nhân đã nhận đủ nỗi khổ lang thang vất vưởng.

Mỗi một cảnh ngộ mà Thôi Oanh Nhi gặp phải, đều có mối liên hệ to lớn với hắn. Trong lòng Dương Lăng, đối với nàng luôn cảm thấy có phần áy náy và thương tiếc. Hắn trăm vạn lần cũng chẳng ngờ tới, vị nữ nhân này dám liều mình được ăn cả ngã về không, không ngờ lại làm nên chuyện chấn động thiên địa thế này, đó chính là việc tạo phản.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng hận mà cắn răng, con ngựa hoang bất tuân này, sớm muộn gì hắn cũng để nàng ta phải nếm trải lợi hại của gia pháp Dương thị, không đánh cho mông nàng tơi bời hoa lá thì không hả giận, hắn cũng không lấy họ Dương nữa!

Tức tối xong, Dương Lăng chỉ còn rầu rĩ: tai họa lớn thế này, làm sao mà bình ổn phản loạn đây? Lại làm sao có thể bảo vệ một thủ lĩnh cầm đầu như nàng ta bình an vô sự?

Thám tử phái đi nghe ngóng tin tức hiệu suất cực thấp, trong khu vực đám binh hoan mã loạn, nạn dân như nước, phỉ binh công chiến không ngừng, những thám tử phái đi muốn giữ được tính mạng mình đã khó, càng khỏi phải đề cập đến chuyện nghe ngóng tin tức tình báo hữu ích từ ai.

Không có thiết bị truyền thông hiện đại, có được tin tình báo cũng khó lòng gửi đi, có thể vật vả một thời gian, chật vật lắm mới gửi được tin tình báo đi, lúc đấy thì kẻ địch đã ở xa nghìn dặm rồi, căn bản chẳng có tác dụng gì cả.

Đối với quân tình Thái Hành quần đạo và cướp đường Bá Châu, thám tử hoàn toàn mất tác dụng, bởi vì bọn cường đạo này không những tới lui như gió, nháy mắt vượt nghìn dặm, hơn nữa ngay cả bản thân họ cũng không có mục đích cụ thể, bất luận là tiến công hay là rút lui, bất luận là công về đâu, lui về đâu, hoàn toàn không có kế hoạch chủ đích rõ ràng, khiến người khác khó mà phỏng đoán được.

Cứ như thế, tin tức mà Dương Lăng có được cũng trở nên vụn vặt, chẳng có chút giá trị, chỉ có thể biết được bọn họ đánh đến đâu, đóng trại ở đâu, sự tăng giảm số nhân mã và mức độ tàn phá tại nơi đó. Nghe thấy những tội lỗi tầy đình mà cả hai bên tạo phản đã gây nên, trong lòng Dương Lăng thầm lo lắng:

- Hồng Nương Tử à Hồng Nương Tử, nàng nghìn vạn lần đừng vì tư thù trong quá khứ mà làm nên tội nghiệt thương thiên hại lý. Nếu không, cho dù ta có tha cho nàng, trời cao cũng sẽ không tha cho nàng đâu.

*****

Dương Lăng ngồi trong nhà nơm nớp lo âu, sáu vị lão ca trong ba ngoài ba trong điện Võ Anh cũng chìm vào trạng thái bế tắc. Mặc dù gian thần nịnh tử đã trừ, Dương Lăng đã quyết ý buông tay làm một Quốc công an nhàn, đồng thời từng bước âm thầm chuyển hóa quyền lực trong tay để tập trung tổ chức thương nghiệp, không nhúng tay vào chính sự nữa.

Lý Đông Dương xuất phát từ dự tính dài lâu của thể chế triều đình, cũng chẳng muốn tái xuất hiện một thần tử ngoài triều có quyền lực thông thiên để trái phải triều chính, nhưng đối diện với cục diện này, cũng không thể không muộn trợ lực bên ngoài đối phó, chủ động đến nhà thăm hỏi.

Chuyện trong triều không phải Dương Lăng không tỏ tường. Có lão Tiêu Phương trực tiếp tham dự trung khu, lại có nhĩ báo thần khoa cấp sự trung Dương Thận này, quan viên trong triều đình có bất kỳ sự biết động thăng tiến nào, hắn đều nắm rõ mồn một. Thế nhưng điều hắn biết chỉ là biểu tượng bên ngoài, đám người này vì lý do không thể nói ra, đôi bên nảy sinh mâu thuẫn mấu chốt, những điều này thì hắn không thể biết được.

Dương Lăng lo lắng cục diện cuộc chiến Thanh Châu, đối với tranh giành trong triều cũng cảm thấy không thể chịu nổi nữa. Cho nên lập tức vui vẻ ra đón, mời ông ta vào phủ.

Cả hai vừa ngồi xuống trong thư phòng, Lý Đông Dương cũng không hàn huyên khách sáo, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói:

- Uy quốc công, lão phu mạo muội đến nhà, kỳ thật là bất đắc dĩ, trong triều chia phe chia phái, việc xoa dịu lòng dân thật sự không thể chậm trễ nữa...

Dương Lăng mặt nhăn mày nhó nói:

- Thế à, Lý đại nhân? Dân biến ở Bá Châu, Thanh Châu ngày một náo loạn, theo ta thấy, đây mới là việc cấp bách hàng đầu, trong triều sao còn mãi lo thưởng phạt quan viên, an bài dai dẳng không thôi?

Lý Đông Dương phất tay nói:

- Lão phu đến cầu kiến Quốc công, chính là có liên quan đến việc này. Chuyện trong triều không thể một đao dẹp gọn cỏ dại, nhanh chóng giải quyết sớm, làm sao có thể tập trung lực lượng tiêu diệt phản loạn cơ chứ?

Ánh mắt Dương Lăng hơi nhíu lại:

- Mạo muội thỉnh giáo đại học sĩ, còn có chuyện gì nan giải hay sao?

Lý Đông Dương khẽ thở dài, nói:

- Chuyện nan giải, chẳng qua là một chữ quyền mà thôi. Hiện nay ứng cử viên cho vị trí Thái giám Ti Lễ và Lại bộ thượng thư, Nội các và ba vị nội hoạn phân kỳ quá nhiều. Hai vị trí này, vô cùng quan trọng, nếu người nhậm chức không đúng người, e rằng di hoạn vô cùng. Nhưng mà, thương nghị trong điện Võ Anh nhiều ngày, đến cuối cùng vẫn không lấy được chủ ý. Uy quốc công là trọng thần quốc gia. Được hoàng thượng tín nhiệm, bất đắc dĩ, lão phu đành phải mạo muội cầu cứu người.

Dương Lăng khẽ gật đầu, như đang suy ngẫm gì đó nói:

- Đại học sĩ có người lựa chọn phù hợp không?

Lý Đông Dương nói:

- Lão phu để mắt đến hai người, một là Vương Hoa, một là Dương Nhất Thanh.

Dương Lăng trầm ngâm một lúc nói:

- Hai người này đều giỏi giang, nếu không thể quyết định được, thế thì cứ ứng cử lên trên, để hoàng thượng định đoạt thế nào?

Lý Đông Dương gượng cười nói:

- Chính là Hoàng thượng cũng lưỡng lự không quyết, lão phu mới đến cầu xin ý kiến của quốc công.

Dương Lăng nghi ngờ nói:

- Điều gì khó khăn không quyết?

Lý Đông Dương vuốt râu nói:

- Lão phu muốn dùng Vương Hoa vào vị trí Lại Bộ thượng thư. Đồng thời vào Các bái đại học sĩ, làm đại học sĩ kiêm bộ thủ. Đại học sĩ Dương mà phản đối. Ta lập tức đề cử ngay Dương Nhất Thanh nhậm chức Lại Bộ Thượng Thư. Nhưng Đại học sĩ Dương vẫn phản đối, hai người ta mỗi người chấp một câu, Hoàng thượng qua vụ án Lưu Cẩn, trở nên cẩn trọng hơn đối với triều chính, đây là việc tốt, tuy nhiên cứ thế này Hoàng thượng cũng chẳng dám quyết đoán dứt khoát, do đó qua nhiều lần đề xuất vẫn thất bại như thường, không thể thông qua.

Ánh mắt Dương Lăng chợt lóe, hỏi:

- Cả hai vị này tại sao lại có một vị giữ chức Đại học sĩ kiêm cả chức Thượng Thư, còn vị còn lại chỉ nhậm chức Lại Bộ Thượng Thư? Bên trong phải chăng còn có cách nói khác?

Lý Đông Dương cười ha hả nói:

- Đương nhiên là không giống nhau rồi. Lại Bộ Thượng Thư là người đứng đầu Lục Bộ, cũng là người đứng đầu bá quan, có địa vị ngang hàng với Đại học sĩ Nội Các. Trong Lục Bộ Thượng Thư, chiếu theo quan chế thì chỉ có Lại Bộ Thượng Thư là không phải nhường đạo khi gặp phải Đại học sĩ trên đường, chính là đạo lý này đấy.

- Cũng vì thế nên lúc Mã Đại Nhân Mã Văn Thăng còn, tuy không phải trong Nội Các, nhưng có thể đứng đầu quần chúng. Đương nhiên, thời Lưu Cẩn loạn chính thì Nội Các đều được sắp đặt bố trí, tất cả Lại Bộ của Trương Thái hoàn toàn trở thành tay sai cho Lưu Cẩn, đấy lại là một vấn đề khác nữa rồi.

- Học sĩ Vương Hoa là người khiêm tốn, suốt đời thừa hành đạo trung dung, làm việc không lộ tài năng. Tài văn phẩm tính của ông ta đương nhiên thuộc vào hàng cực giỏi, nhưng tính khí như vậy, mỗi lần gặp phải chuyện lớn, nếu có tranh chấp với người cùng quyền hành, thường không thể kiên trình định kiến bản thân, dễ dàng làm trái phải người khác, hoặc giả từ bỏ trung thành để cầu an, đây chính là điểm yếu của Vương thượng thư. Ta đề cử ông ta nhâp Các kiêm Bộ, hai quyền quy nhất, trở thành thủ phụ Nội Các, chức cao quyền trọng, tất có thể lấp đi khiếm khuyết này.

Dương Lăng nghe đến đây, trong lòng không khỏi chấn động:

" Lý Đông Dương nói vậy là có ý gì? Hiện giờ hắn đang giữ chức Nội Các Thủ Phụ, trái lại muốn nâng đỡ Vương Hoa thượng vị, .... hắn muốn thoái ẩn sao? Hơn nữa, Dương Đình Hòa vào Nội Các, vốn là kết quả ban đầu mình đã thỏa hiệp với gã, nếu gã muốn thoái ẩn, tất nhiên phải nâng đỡ Dương Đình Hòa làm Thủ Phụ mới đúng, thế nhưng ông ta lao tâm khổ trí làm vậy, nâng đỡ Vương Hoa, đây rốt cục là vì sao? Để kiềm chế, chế ngự Dương Đình Hòa hay sao?

Dương Lăng thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, thần sắc nghiêm nghị, hai mắt cũng tỏa ra hào quang sắc bén. Lý Đông Dương thấy thần thái hắn như vậy, khá là tán thưởng tính mẫn cảm trong chính trị của hắn, không khỏi khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Vương Hoa vốn dĩ là Lễ Bộ Thượng Thư, từ Lễ Bộ chuyển sang Lại Bộ, kiêm chủ Nội Các cũng không phải quá đáng. Về phần Dương Nhất Thanh, vốn dĩ là Binh Bộ Tả Thị Lang, nếu tức khắc kiêm cả hai chức, không khỏi khiến người ta đố kỵ.

- Hơn nữa. Dương Nhất Thanh thông minh tháo vát, bản tính cương liệt, vả lại có uy vọng cực lớn trong quân ngũ, dù không vào Nội các, cũng đủ để phát huy, trái lại không cần phải kiêm thêm chức Đại Học Sĩ nữa.

Dương Lăng khẽ chau mày, bất an nói:

- Ý của Lý đại nhân là...chẳng lẽ ngươi muốn...ngươi muốn...?

Lý Đông Dương niềm nở cười, tiếp lời nói:

- Đúng thế. Nịnh thần đã đi, lão phu cũng không còn gì vướng mắc nữa. Hoàng thượng ngày một trưởng thành, hiện giờ trong triều cũng dần ổn định, lão phu cũng nên hồi hương dưỡng già. Tháng giêng năm nay có về qua quê nhà một chuyến, thật sự cảm giác rất yên lành, tới lui bôn ba tiếp, lão phu cảm thấy thân thể ngày một kém, đã không thể tiếp tục duy trì được nữa. Nên là lúc lui về ở ẩn, vẫn là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang thì tốt hơn.

Dương Lăng bắt gặp ánh mắt cảm thán cô đơn của Lý Đông Dương, bất giác biến sắc, tâm niệm xoay chuyển, hắn liền hiểu ra ngụ ý của Lý Đông Dương. Văn đàn do Lý Đông Dương lãnh đạo, vốn có tiếng thơm, thời gian dài trong Nội Các, uy vọng to lớn, không ai sánh bằng.

*****

- Lý Công mưu trí, Lưu công quyết đoán, Tạ công ưu tú ngay thẳng. Ba giá xe ngựa triều

Hoằng Trị. Nhưng sau khi Lưu Kiện, Tạ Thiên liên tiếp bị bãi truất, Lý Đông Dương lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, một mình ở lại trong triều, chỉ riêng việc này, đã sớm bị rất nhiều người trong sĩ lâm phỉ nhổ không ngừng, mắng ông luyến tiếc quyền vị, không biết liêm sỉ.

Sau khi Lưu Cẩn chuyên quyền, vì tận lực muốn đảm bảo triều chính được thực thi, không để vì Lưu Cẩn mà bại hoại đến mức không thể thu thập nổi, ông không thể không giữ mối quan hệ giao hảo với Lưu Cẩn, thậm chí còn có chút xu nịnh lấy lòng, hành vi này càng khiến cho rất nhiều người trong sĩ lâm coi tiết khí cao như tính mạng cảm thấy nhục nhã.

Thiên địa quân thân sư, sư giả địa vị như phụ mẫu, nhưng học trò của ông ta thậm chí còn vì vậy mà viết lá thư, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ sư trò với Lý Đông Dương, không muốn vì hành vi tệ hại của ông ta mà làm ô nhục thanh danh bản thân. Bị đồng đạo xưa cũ chỉ chỉ trỏ trỏ đâm sống lưng. Vị lão nhân này không biết đã chịu đựng bao nhiêu áp bức và lăng nhục?

Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu? Xấu hổ nhịn nhục, lo lắng đại cục, hiện giờ cũng xem như công đức viên mãn rồi.

(Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu: Người thấu hiểu tâm tình ta, nói rằng ta phiền muộn.

Người không thấu tâm tình ta nói ta còn mong cầu điều chi?)

Làm quan đến được chức vụ của Lý Đông Dương, đã là vị cực nhân thần, vị lão nhân còn cầu gì nữa chứ? Quyền hoạn chịu chết, ông ta cũng là đại công thần trừ gian, vốn dĩ phải được trọng dụng ca ngợi, nhưng ông ta lại chọn đúng thời điểm này từ chức hồi hương, lấy một thân vải bố để làm bằng chứng thực tế chứng minh tấm lòng mình cho toàn bộ thiên hạ thấy.

Dương Lăng bắt gặp ánh mắt kiên định của Lý Đông Dương, lời vọt tới miệng rồi lại nuốt trở vào. Hắn biết bản thân không cần thiết phải khuyên nữa rồi, vị lão nhân đáng kính này dốc hết tâm can vì giang sơn Đại Minh, thật sự đã bỏ ra quá nhiều quá nhiều rồi. Đây là tâm nguyện lớn nhất của ông ta, cũng là cơ hội duy nhất giúp ông ta rửa sạch bản thân, đổi lại là thời điểm khác từ quan, sẽ không sản sinh hiệu quả đáng có như vậy.

Dương Lăng trầm ngâm gật đầu, hỏi tiếp:

- Nếu đã như vậy, tại hạ không tiện khuyên ngài nữa. Kính xin Lý đại học sĩ thẳng thắn bẩm báo, đại nhân đã có ý hồi hương, hà tất phải hành động sắp xếp như vậy?

Lý Đông Dương khẽ mỉm cười, nói:

- Lão phu lui rồi, lão Tiêu tuổi đời còn lớn hơn ta, cũng chẳng làm được mấy năm nữa đâu, những ngày tháng sau này trong Nội các, chính là thiên hạ của Giới Phu. (Giới Phu, tự của Dương Đình Hòa)

- Ngày trước có hai vị Lưu, Tạ trong triều, chúng ta liền phát nghị luận, Dương Đình Hòa, Dương Nhất Thanh còn có Uy Quốc Công ngươi, tiểu tam Dương này nói không chừng có thể tái hiện sự hưng thịnh của đương triều Tam Dương thời Nhân Tuyên, thế nhưng, Uy Quốc Công hiện giờ tước hiển vị tôn, đã không thể vào triều phò chính, Dương Đình Hòa và Dương Nhất Thanh thì...

Lý Đông Dương chầm chậm nói:

- Cả hai người này đều có tài làm tể tướng, Dương Đình Hòa bác học uyên thâm, kiến thức sâu rộng. Luận về tài văn chương, có cả một ngày dài cũng không kể hết, nếu luận Kinh bang tế quốc, thật chẳng sánh bằng y. Tuy nhiên Dương Đình Hòa đối với đồng sự, không tránh khỏi cao ngạo. Đệ nhất thần đồng Đại Minh mà, từ nhỏ tính tình cao ngạo một chút cũng là lẽ thường, nhưng tể tướng một triều, trí tuệ khí độ cá nhân có ảnh hưởng lớn đến triều chính, đấy là khuyết điểm của y. Dương Nhất Thanh thì khiêm tốn hơn nhiều. Hơn nữa, Đình Hòa đối với những người không cùng quan điểm chính kiến, có chút hơi hà khắc, không biết dung nhẫn, cứng ngắt dễ gãy.

- Còn Dương Nhất Thanh từng bị cách chức, tính tình đã lâu trải qua rèn luyện, linh hoạt bình tĩnh hơn, Dương Nhất Thanh làm việc biết nhẫn nại khôn khéo, biết đưa đẩy nhân nhượng, biết dùng cơ hội khác để đạt mục đích, điểm này thì Dương Đình Hòa không sánh bằng. Còn nếu bàn về chính lý, tài lý, tầm nhìn sâu rộng, tài năng về phương diện này, Dương Nhất Thanh không bằng Dương Đình Hòa, cả hai người này, một người có tài trị chính, một người có thủ đoạn trị chính, ai cũng có sở trường riêng, nếu có thể hỗ trợ cho nhau, tất châu liên bích hòa.

Ông ta thấy Dương Lăng muốn mở lời lại thôi, liền cười nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, cả hai người này xưa nay không hợp nhau, nếu có cơ hội, tránh không khỏi lục đục một phen. Tuy nhiên hai người này đều là trung thần một lòng một dạ với triều đình, chuyện nhỏ tính toán, một khi đảm nhận trọng trách Nội Các, vai gánh càng khôn Đại Minh, mức độ nặng nhẹ hẳn là hiểu rõ, sẽ không lấy quốc gia đại sự, làm thủ đoạn cá nhân để tranh chính với nhau.

Dương Lăng trầm mặc một lúc, cảm thấy Lý Đông Dương nắm rất rõ khuyết điểm của hai người này. Còn hơn quá đề cao năng lực công tư phân minh của họ, tuy nhiên hắn cũng cho rằng tính tình của Dương Đình Hòa, nếu gặp phải người như Hoàng đế Hoằng Trị, nói không chừng chính là quân thần ngư thủy, hai bên đều được lợi.

Xong đối với Chính Đức một Thiên Tử thiếu niên ít tuổi khí thịnh mà nói, một khi Dương Đình Hòa nắm đại quyền trong tay, rất có khả năng vì sự cố nào đó, dẫn đến quân thần tương tranh, trở thành mối họa. Có Dương Nhất Thanh một người tính tình trầm tĩnh từ bên trong đưa đẩy uốn nắn, cân bằng Nội Các, mạnh như một nhà độc đại, liền nói:

- Lý đại nhân muốn đi, chắc hẳn việc này Dương Đại học sĩ đã được biết, không biết Dương đại học sĩ đã từng tiến cứ ai?

Lý Đông Dương vuốt râu nói:

- Đương nhiên, Dương Đình Hòa đề cử hai người, một người nhậm Lại Bộ Thượng Thư, một người chủ chính Nội Các. Bọn họ chính là Lưu Trung, Lương Trữ. Hiện giờ đang là đại thần chuyên điển chế cáo, chính là treo hàm Lại Bộ Thượng Thư. Ha ha, cả hai người này vốn dĩ là Xuân phường giảng quan của Thái tử, là cựu thần Hoàng thượng. Phẩm trật quan chức quả thật thích hợp, chẳng trách Hoàng thượng đắng đo không quyết.

Dương Lăng vừa nghe đã hiểu, không khỏi hiểu ý mỉm cười:

Dương Đình Hòa cũng là người xuất thân từ Đông cung Xuân Phường, vốn dĩ là Thị giảng của Thái Tử. Lưu Trung, Lương Trữ cũng là thị giảng, Ba vị lão sư này nói không chừng vốn là bạn hữu đồng môn, lôi kéo họ vào, đương nhiên thuận tiện cho mình hành sự.

Dương Đình Hòa tài hoa hơn người, hùng tâm bừng bừng, vào Nội Các vốn định đại triển quyền cước, làm một vị trị thế năng thần, lưu tên sử sách. Đáng tiếc, gã vào Nội Các không hợp thời, bên trên có Lý lão phu tử đức cao vọng trọng đè nặng, chẳng tới lượt gã đánh nhịp đương gia, trong nội đình có vị Lưu Cẩn đệ nhất quyền hoạn tác quái, gã lại mất mặt đi học Lý Đông Dương xã giao công quan, cho nên từ khi vào Nội Các căn bản là vật trang trí mà thôi.

Hiện tại Lưu Cẩn bại rồi, Lý Đông Dương lui rồi, Dương Lăng ẩn dật, vừa hay là thời cơ tốt để cái cây tiểu bạch dương hơn bốn mươi tuổi như gã trưởng thành. Nếu lôi kéo hai lão đồng sự có mối giao hảo tốt, năng lực làm việc và địa vị danh vọng thua xa gã vào trong trung tâm quyền lực. Thế thì gã sẽ trở thành đệ nhất đương triều.

Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút. Lại hỏi:

- Thế theo Lý đại học sĩ, Vương Hoa, Dương Nhất Thanh, hai người này thì ai là người thích hợp chấp quản Lại Bộ hơn?

*****

Lý Đông Dương lộ vẻ vui mừng, biết Dương Lăng đã có quyết định, liền tức khắc nói:

- Đương nhiên là Dương Nhất Thanh.

Dương Lăng gật đầu, lại hỏi:

- Thế còn chức Ti Lễ Thái Giám, lại là ai tranh nghị với Đại học sĩ?

Lý Đông Dương gượng cười nói:

- Còn phải tranh với ta sao? Là ba vị Đới, Trương, Miêu công công môi thương lưỡi tiễn ấy, tranh giành túi bụi, cả ba đều được Hoàng thượng trọng dụng, mỗi người mỗi ý, tín nhiệm bất kỳ ai, hai người còn lại đều không phục, Hoàng thượng khó xử vô cùng, Ti Lễ Giám hiện giờ vẫn còn bỏ trống chưa quyết.

Dương Lăng nghe vậy cúi đầu im lặng, cả ba người này có mối quan hệ rất tốt với hắn, Miêu Quỳ đấy là chiến hữu từ trước đến nay, từ lúc chịu sự đàn áp của Vương Nhạc, Phạm Đình, đã là hoạn nạn chi giao, bắt được Vương Nhạc, giết chết Phạm Đình, Miêu Quỳ ngồi trấn trong cung, mới khiến hắn không có nỗi lo hậu hoạn. Lần xử trí Lưu Cẩn này, Miêu Quỳ cũng giúp sức rất nhiều.

Trương Vĩnh thì không cần phải nói, vốn dĩ là bạn hữu trong Bát Hổ, từ đầu chí cuối đều duy trì mối quan hệ bằng hữu với mình, hơn nữa còn là lão ca rất ư nghĩa khí, điểm này ngay cả Cốc Đại Dụng cũng phải thua xa. Về phần Đới Nghĩa, đấy là đồng mưu trong vụ án giếng nước chảy nước Đế Lăng, giờ cũng đồng nghĩa là thân tín thiết can của mình, cũng không thể làm tổn thương y, nghĩ đến đây, Dương Lăng cũng không khỏi cảm thấy khó xử.

Lý Đông Dương nghiêm túc nói:

- Quốc công, chức quyền Ti Lễ Giám, xưa nay phạm vị không minh bạch. Trên danh nghĩa thì Ti Lễ Chưởng Ấn Thái Giám quản lý tấu chương Nội Các và cả Khám hợp ngự tiền, Bỉnh bút Thái Giám quản tấu chương văn thư, phê chu chiếu theo Các phiếu. Trên thực tế thì chức quyền của họ, có thể quảng đại vô hạn. Quản lý tấu chương, phê chu chiếu Các phiếu, nên họ vô tình trở thành Nội Các trong Nội Các, Ti Lễ Giám cũng trở thành Tể tướng trong Tể tướng, cho nên thật sự họ còn quan trọng hơn cả ứng cử viên Nội Các đại học sĩ.

Dương Lăng trầm ngâm một lúc lâu, mới gật gù nói:

- Ta hiểu rồi, hai việc này, cứ giao cho ta.

Lý Đông Dương cực kỳ vui mừng, nói:

- Lão phu thay mặt bá tánh Đại Minh, tạ ơn Uy Quốc Công.

Dương Lăng nhớ tới Hồng nương tử của trại Đường Trại Nhi, trái lại không khỏi thầm gượng cười:

- Việc này càng quyết định sớm, trong triều không còn tranh đấu, mới có thể tập trung bình loạn hai châu! Ai dà, không biết ta có cơ hội lãnh binh xuất trận hay không, trên chiến trận, vạn thương vô nhãn, gia sự quốc sự lẫn lộn vào nhau, phải làm sao mới tốt đây?

Phía Tây Nam Thanh Châu, núi non trùng điệp sừng sững hiểm trở, trên núi chính là trại Đường Trại Nhi. Trại Đường Trại Nhi vốn có tên là trại Tá Thạch Bằng, là thời Minh sơ phật mẫu của Bạch Liên Giáo Đường Trại Nhi từng án doanh đóng trại tại đây trong thời gian dài để đối đầu với quan binh. Cho nên tuy quan phương cấm kỵ, nhưng chúng bá tánh vẫn quen miệng xưng nơi đây là trại Đường Trại Nhi.

Nhìn từ phía xa, đỉnh trại này trông giống như búi tóc trên đỉnh đầu của nữ nhân. Nó được tổ hợp thành từ nhiều đỉnh núi liên tiếp, núi không cao nhưng cực kỳ hiểm trở. Sơn trại thiết kế theo chiều hiểm trở của dãy núi, tứ phía đều là vách đá dựng đứng, từ đáy vực nhìn lên, không thấy đỉnh, từ đỉnh trại nhìn xuống, cao chót vót, các khe rãnh dãy núi phụ cận thu cả vào mắt, dân cư chỉ bằng nắm đấm tay.

Sơn trại này ra vào chỉ bằng hai cái thang gỗ nhỏ, cực kỳ hiểm yếu. Nhưng đỉnh trại lại khá là rộng rãi, một trại lớn lại chia làm bốn tiểu trại đông, tây, nam, bắc. Mỗi một tiểu trại đều có một đỉnh cao hình thành tự nhiên, bốn điểm cao này hô ứng với nhau, trong bốn trại này thì trại nam là cao nhất, mọc từ đất lên, hiểm trở vô cùng, Hồng Nương Tử chính là trú quân ở đây.

Một bóng dáng mạnh mẽ đang men theo con đường nhỏ bay nhanh lên núi. Áo choàng trắng như tuyết, trang phục màu xanh nhạt, vừa nhìn đã nhận ra ngay là cách ăn mặc của nghĩa quân Dương Hổ. Quân Dương Hổ vốn dĩ không có phục trang nhất định, sau khi đánh được vài phủ trấn, bọn họ thu được lượng lớn vải vóc chưa hoàn công. Vải chưa hề nhuộm màu, một loạt trắng xóa, bèn cắt may chúng, nhân thủ cũng đều dùng để làm áo choàng. Thiết kỵ khoái mã di chuyển, cứ như một áng mây trắng như tuyết, phục trang chỉnh chu, quả nhiên khí thế khác hẳn, quân Dương Hổ bèn được quan binh xưng là Bạch Y quân.

Đại quân của Thôi Oanh Nhi và quân Bạch Y bình thường có chút khác biệt, sĩ binh của nàng ta đều trùm khăn đầu màu đỏ, trong quân Bạch Y vừa nhìn bèn nhận ra là người ngựa của Hồng Nương Tử, đây là điểm khác biệt duy nhất so với các nghĩa quân khác. Hồng Nương Tử được Bạch Y quân xưng là Hoàng Soái.

Người đó xông lên sơn trại, mồ hổi nhỏ giọt tiến vào trong đại đường nghị sự của sơn trại.

Trong đại sảnh, dáng người thướt tha xinh đẹp của Hồng Nương Tử được gói gọn trong kính ý đỏ như hỏa vân, áo choàng cũng là màu đỏ, nàng ta ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là sáu bảy vị tướng lĩnh, đều là nhân vật đầu não của lão trại Thôi Gia, đa phần đều là kiêu hùng một thời tung hoành phương Bắc. Sau khi quy ẩn nhiều năm cuối cùng cũng động lại đao thương.

Vị đại hán vừa leo lên trại đang báo cáo tình hình quân sự:

- Huyện Nhật, huyện Cử, huyện Nghi liên tiếp bị đại quân Dương Nguyên Soái đánh hạ. Hiện giờ đại quân của ông ta đã lên đến 50 nghìn người, thế nên chỉ huy quân binh phản công thành Thanh Châu. Phủ Hành Vương và tri phủ Thanh Châu chỉ huy trọng binh hộ thành, song phương đã kích chiến hai ngày liền, cuối cùng kiên trì bất hạ, Dương đại nguyên soái muốn chúng ta lập tức tiếp ứng.

Đôi mi thanh tú của Hồng Nương Tử nhíu lại, chần chờ hỏi:

- Tri Châu Thanh Châu Lạc Thiếu Hoa là thanh quan, sau khi bị bức điều về Kinh Sư, y phò dân an dân, vô cùng dụng tâm, công đánh thành Thanh Châu...?

Ánh mắt thoắt lóe sáng, trông thấy mấy vị thúc thúc bá bá đều lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, Hồng Nương Tử mới phát giác ra bản thân hiện giờ đang tạo phản, chẳng phải là sơn vương chiếm núi ngày xưa, còn nói gì đến thay thiên hành đạo, chỉ giết tham quan, chỉ cần là quan binh Đại Minh, đấy đều phải giết tất. Ý chí tạo phản báo thù của các thúc bá rất mãnh liệt, bản thân tuy có lòng uốn nắn, để họ ít tạo sát nghiệt, nhưng nếu mãi vẫn chẳng làm nên việc thì đấy cũng được.

Thế là nàng vội vàng nói bóng gió:

- Ở đây không có người ngoài, ta cũng không ngại nói thẳng, chúng ta binh ít, trước mắt chủ yếu vẫn là người ngựa của lão trại, thành Thanh Châu hiểm yếu, lại có trọng binh thủ thành, dựa vào đám người ngựa ít ỏi chúng ta, chỉ sợ tác dụng không lớn, hao tổn thương vong.

Các vị thúc bá đang an tọa tại đây đều biết rằng, phu thê người ta là đồng sàng dị mộng, Hồng Nương Tử và Dương Hổ thì không đồng sàng còn dị mộng nữa, mối quan hệ của cả hai đã sớm hữu danh vô thực, còn ngỡ nàng ta không nguyện giúp sức cho Dương Hổ, tuy nhiên nếu đã tạo phản, thế thì đầu thắt ở dây lưng quần liều chết một phen, há có thể an cư sơn trại thế này?

Nhị thúc Trình Lão Thực tức khắc nói:

- Hồng Soái, kế hoạch của Dương Hổ là, khuấy đảo toàn bộ Sơn Đông trước, nhân cơ hội chiêu binh mãi mã, tích lũy tiền và lương thực, sau đó hội hộp với Lưu Lục, trực tiếp tiến vào Trung Nguyên. Hiện giờ chúng ta cũng nên nhân cơ hội mở rộng thế lực, cứ mãi đóng quân trên núi, không những bất lợi với ta, mà còn dẫn tới các đường lộ binh Thái Hành nghi kỵ, cũng nên có chút hành động mới phải.

*****

363-5.jpg


363-5-1-.jpg


363-5-2-.jpg



*****

363-6.jpg


363-6-1-.jpg


363-6-2-.jpg


363-6-3-.jpg


Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<