← Hồi 366 | Hồi 368 → |
Quan viên Lục Khoa Thập Tam đạo sở trường chơi cán bút lúc này lại có đất dụng võ. Cho dù những nha môn đó đã bị Dương Lăng đánh rơi đài một nửa nhưng những người còn sót lại vẫn có lực sát thương đến kinh người. Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa hơi ám chỉ, tập thể Khoa Đạo nha môn lên dâng thư, muôn miệng buộc tội Lưu Cẩn, tội danh vô số. Long thư án của Chính Đức hoàng để chỉ trong chốc lát đã phủ kín tấu chương.
Chính Đức không nhìn mấy tấu chương này, đã quyết định giết người, những thứ này chỉ là để cho thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng, còn xem làm chi? Lưu Cẩn bị từ trong ngục chuyển giao chiếu ngục liền thấy có điều không ổn nhưng y vẫn không hiểu là hoàng thượng đã mềm lòng, vì sao bỗng nhiên lại quyết định xuống tay với mình như vậy.
Dương Lăng giao cho Miêu Qùy một nhiệm vụ duy nhất, chính là trông chừng Lưu Cẩn quyết không để y và hoàng đế câu thông với nhau. Bởi vì muốn hoàng đế giết y, cho dù y làm tận chuyện ác chỉ sợ cũng không dễ dàng, chỉ có phải tạo phản hành thích vua mới là phương pháp xử lý khả thi duy nhất. Cho nên căn bản là không thể để cho y biện giải với hoàng đế được.
Miêu Qùy cũng biết rõ tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc, Lưu Cẩn được dời đến Chiếu Ngục, Ngự Mã Giám phá lệ cho người đuổi theo. Đông xưởng Trương Vĩnh và Cẩm Y Vệ Mâu Bân cũng tự phái tâm phúc đi, cộng với nhân mã Ngô Kiệt nắm đại quyền Nội xưởng. Ba Xưởng một Vệ xuất ra các tinh anh, vây quanh Chiếu Ngục chật như nêm cối, trừ phi hoàng đế đến thì không có cách nào chứ ai cũng đừng nghĩ là sẽ vào được hay ra được.
Nhân mã của Ba Xưởng một Vệ còn chịu trách nhiệm giám sát nhau, đây đã là thời điểm cuối cùng rồi không thể bị lộ một chút nào.
Đám người Trương Thái, Lưu Vũ, Tào Nguyên, Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa, Trương Văn Miện và những người thân tín của Lưu Cẩn cũng bị bắt bỏ tù. Mã Vĩnh Thành, La Tường căn bản là không thể chạy trốn, ba người khác chạy đến Trương Vĩnh ôm lấy bắp đùi của y khóc lóc:
- Đại ca, đại gia!
Khóc lóc làm cho Trương Vĩnh mềm lòng. Cũng may là Lưu Cẩn quá chuyên quyền, bọn họ cũng mò ra chút nước dầu, thật sự cũng vô cùng ác. Trương Vĩnh ra mặt nói chuyện, bảo vệ ba người này.
Lư Sĩ Kiệt vốn dĩ không sao, Đới Nghĩa sắp xếp rất tốt, nói là y sẵn sàng góp sức cho Lưu Cẩn, muốn làm phụ tá làm chút chuyện cho triều đình. Nhưng sau đó lại phát hiện ra Lưu Cẩn tham ô công quỹ, tố giác. Cứ như vậy chẳng những vô công mà còn có tội. Không ngờ Lư Sĩ Kiệt ẩn nhẫn hồi lâu rồi lại bỗng bùng phát. Vị thư sinh cuồng danh háo lợi này thà bị bỏ tù chứ cũng không muốn bán đứng chủ cũ. Tuy y vốn dĩ chịu nhờ vả của Dương Lăng lẻn vào Lưu gia nhưng lúc này y cố tình không ra khỏi cửa.
Đới Nghĩa sao đồng ý bắt y, vì thế Lư Sĩ Kiệt đã mang theo một hồ lô rượu chạy đến đại sảnh Đông xưởng, khoanh chân ngồi dưới bàn xử án. Vừa uống vừa mắng, không bắt y tuyệt đối không chạy lấy người. Trước kia Đông Xưởng luyện ngục kinh người thì lại trở thành phố Thiên Kiều sầm uất. Đới Nghĩa dở khóc dở cười, nói hay chính là khuyên y không đi, rơi vào đường cùng thì đành phải như vậy. Bắt y vào tù trước rồi dàn xếp, sau đó mới chạy đi xin chỉ thị của Dương Lăng.
Dương Lăng nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, trong lúc cấp bách đã chạy vào ngục khuyên nhủ. Lư Sĩ Kiệt thản nhiên mỉm cười nói với Dương Lăng:
- Quốc công đừng khuyên ta, có thể giết Lưu tặc, một mạng của Lư mỗ đáng gì? Nếu ra tù như thế, không khỏi có người lên án, một mạng của Lư mỗ có đáng gì?
Dương Lăng đụng phải một con lừa bướng bỉnh như vậy cũng hết cách. Đới Nghĩa đảo mắt, thì thầm với hắn một phen. Lúc này Dương Lăng mới gật đầu đi. Đám người Lưu Vũ, Tào Nguyên bị bắt vào ngục, tự biết đầu nhập lầm chủ, cái mạng này coi như xong rồi. Trong ngục chỉ biết nằm chờ chết, không nhiều lời. Nhưng thực ra, Trương Thái, Trương Bă Miện lại không chịu.
Hai người bọn họ thông minh hơn người, người thông minh thường không cam lòng ngồi chờ chết. Trương Thái ở trong ngục biết sách suốt đêm, nói mình đã từng khuyên nhủ Lưu Cẩn không nên nhận hối lộ thế nào, đừng khắt khe, đừng nghiêm khắc với bách quan, mình là một đại trung thần. Tài văn chương của y vô cùng xuất chúng, miêu tả vô cùng sống động tình cảnh xấu hổ mình không thể không khuất phục quyền hoạn, vì triều đình, vì giang sơn xã tác tạm nhân nhượng vì lợi ích cho toàn cục.
Thực ra vị Thượng thư Bộ Lại đáng thương hại này còn không biết nguyên nhân thực sự khiến Hoàng đế trở mặt. Nếu biết hoàng đế là vì Lưu Cẩn mưu phản, có lẽ y cũng không phí công cho chuyện này. Chính vì y vẫn luôn cho rằng Hoàng đế giận giữ là vì chuyện Lưu Cẩn tham ô cho nên mới có bài văn mãnh liệt như vậy, thổ lộ sự vô tội và bất đắc dĩ của mình.
Y làm như vậy, hi vọng sống sót tuy rất xa vời, nhưng cũng có thể coi là biện pháp tốt cầu xin sự sống trong cõi chết. Nếu hoàng đế thấygiọng điệu truyền cảm, sự cuốn hút của bài văn này, chưa biết chừng lại cảm động mà tạm tha mạng cho y.
Nhưng người thông minh càng đến lúc khẩn cấp thì càng hồ đồ, cầu xin tha thứ thì cầu thôi, nhưng y vì chứng minh mình không còn cách nào mới dựa vào Lưu Cẩn. Vị mỹ nam nử trung niên đệ nhất Kinh Sư này dường như bị thần kinh, lại lấy ví dụ của Lý Đông Dương, nói Nội Các Thủ Phụ đều từng mời tiệc Lưu Cẩn, từng viết thơ chúc thọ, a dua nịnh hót quyền hoạn, huống chi là ta?
Y nói vậy cũng không sai, đám quan bám víu kia quả thực cũng lớn hơn y. Người kia hiện tại đang làm quan rất êm đềm, y thì vào ngục, nghe cũng thật khiến người ta thông cảm. Ít nhất Đới Nghĩa khi đọc bức thư hối cải này cũng xúc động sâu sắc, đêm còn cố tình thêm cơm cho Trương đại soái. Vì thế sáng sớm hôm sau, Trương Thái tiên sinh không hiểu sao đã "bệnh" mà chết.
Một người thông minh khác Trương Văn Miện, làm quan không lớn. Dù Lưu Cẩn tham ô cũng được, mà tạo phản cũng được dường như đối với nhân vật nhỏ như y đều không liên quan. Không lý do cùng cùng chết, Trương Tú Tài ngồi xổm trong ngục, vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày mới cho rằng coi y thành chủ phạm mà bắt lại, điều giải thích duy nhất là: Người ta coi y là quân sư mưu trí của Lưu Cẩn!
Quân sư nha, không bắt ngươi thì bắt ai?
Trương Văn Miện luôn luôn tự xưng là quân sư của Lưu Cẩn nghĩ thông suốt điều này, lập tức cao hứng gọi quan sai mời Đới Nghĩa Đới Xưởng Công đến để tố giác. Nói quân sư, người nhiều mưu kế nhất của Lưu Cẩn tên là Lư Sĩ Kiệt. Là một đại tài tử rất nổi danh, xin Đới Xưởng Công nhất định phải bắt người này lại. Mình thì sao chẳng qua chỉ là bạn bè của tướng công của cháu gái Lưu Cẩn cho nên chỉ có chút quan hệ với Lưu Cẩn mà thôi.
Đới Nghĩa nghe xong rất vui mừng, vỗ vỗ vai của y khen ngợi mấy câu, bảo y ở trong tù đợi. Nói Đông Xưởng dưới sự lãnh đạo của Đới Nghĩa y đã không còn là quỷ môn quan nữa, cũng không làm án oan... Đới Nghĩa y sẽ không bỏ qua cho người xấu, cũng sẽ không làm oan cho người tốt. Đợi điều tra ra manh mối sẽ thả y ra.
Vì để chứng minh điều mình nói là thật, Đới Nghĩa nói thì phải làm, đi ngay tức khắc. Lập tức đề xuất đưa Trương Văn Miện từ một trọng tù bị nhốt một mình ra, nhốt vào nhà tù bình thường, cùng với hơn 10 phạm nhân khác nữa. Vì thế Trương Văn Miện đã cảm động nước mắt lưng tròng. Đáng tiếc là mặc dùTrương Tú Tài đã gặp được Đới Thanh Thiên nhưng mệnh của y không tốt. Nghe nói ban đêm vì tranh giành bồn cầu mà đã bị những tên tội phạm khác ấn chết tươi sặc trong bồn cầu.
Lưu Cẩn còn chưa chết, mà hai vị thông minh này còn chết sớm hơn cả Lưu Cẩn.
Nhưng ngày mà Lưu Cẩn chết cũng đang rất gần...
*****
Hoàng đế hạ chỉ, tra tấn Lưu Cẩn Ngọ môn đình.
Tam Pháp ti nằm ở Hình đường thiết lập bên ngoài Ngọ Môn, Lục Bộ Cửu Khanh đình thẩm Lưu Cẩn, lại lệnh cho rất nhiều hoàng thân huân thần cùng đến. Lưu Cẩn ở trong ngục mặc dù nghi ngờ, bất an nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao hoàng đế lại đổi chủ ý, công khai thẩm tra y.
Cẩm Y Vệ kéo Lưu Cẩn, bắt đến Ngọ môn. Lưu Cẩn vừa nhìn đã thấy trước mặt là Tam Pháp ti, y không hề hoang mang mà nghênh ngang đi tới. Nhìn mọi người khinh miệt, rồi cười lạnh:
- Chư vị đang ngồi, không biết là ai thẩm ta?
Không phải là Lưu Cẩn không sợ chết, y ngông cuồng làm ra vẻ ta đây như vậy là muốn lấy khí thể đế ngăn chặn dáng vẻ bệ vệ của quần thần. Để bọn họ không dám cho thẩm vấn, tốt nhất là để Hoàng đế ra mặt mới biết rõ nguyên nhân khiến tâm tình Hoàng thượng thay đổi, giáp mặt cầu xin may ra mới sống.
Những quan viên này tuy chưa chắc cùng phe cánh, nhưng Lưu Cẩn chủ trì triều chính trong đó có phụ trách kiểm tra đánh giá quan viên. Nói nhỏ, tặng lễ vật, chuyện này ít nhiều đều có. Lưu Cẩn vừa nói, đám quan viên này đã chột dạ xấu hổ, không ngờ là không ai dám trả lời.
Lưu Cẩn vừa thấy, dũng khí mạnh mẽ, hai tay giơ xiềng xích ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Công khanh cả triều đình đều từ môn hạ của ta mà ra, kẻ nào có tư khách thẩm tra ta?
Câu này của y có hơi càn rỡ nhưng nghiêm chỉnh mà nói có rất nhiều quan viên chính là đi nhờ vả từ cửa của y mà làm quan, mưu cầu ích lợi. Lưu Cẩn vừa mới chỉ trì sát hạch, bổ nhiệm quan viên. Nói tất cả những người này đều xuất thân từ môn hạ của y cũng đúng là như vậy.
Văn võ bá quan, thậm chí là quan viên của Tam Pháp ti mặt đỏ bừng. Tuy biết hiện tại tuy Lưu Cẩn đã là tù nhân, nhưng dưới sức ảnh hưởng của y không ai dám mạo hiểm đứng đầu chỉ trích.
Hình bộ Thượng thư đỏ mặt lên, định quát lớn nhưng thấy Đô Sát Viện, Đại Lý Tự đều không nói gì thì cũng không muốn lộ diện nữa. Mà Đô Sát Viện, Đại Lý Tự cũng có đều ý tưởng, Hình Bộ nhận hình danh thiên hạ. Đô Sát Viện duy trì trật tự. Đại Lý Tự sửa sai, sơ thẩm là trách nhiệm của Hình bộ. Bọn họ đương nhiên là không muốn lộ diện.
Nhưng văn võ cả triều đình, Vương Hầu Huân khanh kệ cho một tù nhân kiêu ngạo, hơn nữa lại trước Ngọ Môn thì chẳng phải là làm tổn hại đến thể diện của hoàng gia sao? Thượng thư Hình bộ cũng phải kiên trì đến cùng, nói một câu mềm mỏng:
- Lưu... Lưu Cẩn chớ làm càn.
Lưu Cẩn hừ một tiếng kéo xích chân, bả vai rung lên bộ dạng vẫn nghiễm nhiên như lúc chủ trì nội đình bước đến trước mặt Tam Pháp Ti, liếc mắt nhìn y rồi lạnh lùng nói:
- Mang ghế ra đây!
Bỗng có người lớn tiếng:
- Ghế thì không cần, trị trước đã!
Lập tức có một người đi như bay, đằng đằng chạy đến đứng trước Tam Pháp Ti. Hai tiểu Hoàng Môn phía sau vội vàng đuổi theo, mang ghế ra. Người kia hơi cười cười rồi ngồi xuống bắt chéo chân. Cười nói chân thành:
- Lưu công công, uy phong gớm. Chúng tôi không phải suất thân từ môn hạ của ngươi, có thẩm tra được ngươi không?
Lưu Cẩn nhìn thấy người đến là Trương Vĩnh, đây chính là thấy kẻ thù thì đỏ mắt. Khi quyền thế của y cao ngút trời, Trương Vĩnh cũng dám giáp mặt với y, huống chi bây giờ y như phượng hoàng gãy cánh. Trương Vĩnh sao có thể sợ y được.
Lưu Cẩn rung khóa sắt, gầm rú nhào đến. Trương Vĩnh ngồi bắt chéo vểnh chân lên, chỉ thẳng vào y. Hai giáo úy trong đội quan binh lao ra, ghì Lưu Cần xuống.
Trương Vĩnh chậm rãi nói:
- Nào, cho ông ta chút khí lực phải hầu hạ Lưu công công tốt chứ.
Hai giáo úy lập tức ấn Lưu Cẩn ngã xuống đất, xua tay bảo nha dịch đứng hai bên dùng hình.
Lưu Cẩn giận dữ quát:
- Trương Vĩnh, tên thất phu này dám dùng hình phạt riêng với ta sao?
Trương Vĩnh đảo cặp mắt trắng dã, khinh thường nói:
- Xem kia, xem kìa, nói ngươi không học vấn, không nghề nghiệp, ngươi còn chưa thừa nhận! Tam Pháp ti hội thẩm, cần phải tra tấn phạm nhân một trầu trước, sau đó mới thẩm án. Cái này gọi là tạp trị. Giống như dân cáo quan, cáo tới Đại Lý Tự, vậy trước tiên phải lăn đinh bản sau đó mới thụ lý vụ án của ngươi, có phải không? Mấy vị đại nhân?
Ba vị Hình bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự cùng chắp tay nói:
- Trương công công nói rất chí phải.
Trương Vĩnh khì một tiếng, khuôn mặt tươi cười không còn nữa quát:
- Đánh cho ta!
Hai nha dịch giơ gậy đánh cho mông Lưu Cẩn nở hoa. Lưu Cẩn cắn chặt hai hàm răng không muốn chịu thua rụt rè trước mặt đối thủ. Bị đánh xong trận đòn, máu tươi phun đỏ vạt áo. Trương Vĩnh cười híp mắt nói:
- Văn võ bá quan, chính là thần tử của hoàng thượng, ngươi nói đều là môn hạ của ngươi, đây là đại nghịch bất đạo. Chỉ với mặt này cũng có thể định tội ngươi rồi.
Trương Vĩnh hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tham ô hối lộ, vơ vét tài sản có hay không?
Lưu Cẩn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu căm hận đáp:
- Có!
Trương Vĩnh chỉ vào Tam Pháp Ti há mồm trợn mắt nói:
- Ghi vào, Lưu Cẩn thừa nhận tham ô!
Lập tức lại hỏi:
- Ngươi đả kích hãm hại trung lương, có hay không?
Lưu Cẩn cười lạnh:
- Cái gì gọi là trung lương?
Trương Vĩnh cười nói:
- Như vậy là ngươi đả kích hãm hại buộc tội ngươi, ngươi không chịu phụ thuộc quan lại, có hay không?
Lưu Cẩn không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Có!
Trương Vĩnh lại chỉ:
- Ghi vào, Lư Cẩn thừa nhận đả kích các quan viên xa lánh triều đình.
Trương Vĩnh dựa vào 30 tội lớn, 60 tội nhỏ của Triệu Phong Tử, từ nhỏ đến lớn hỏi theo thứ tự. Lưu Cẩn tránh cho da thịt đau đớn, cố nhẫn nhịn tránh đến lúc gặp hoàng thượng thì đi đời nhà ma. Y rất sảng khoái trả lời. Mãi đến lúc Trương Vĩnh quát hỏi:
- Ngươi nuôi riêng mấy trăm gia tướng, giấu diếm binh khí, áo giáp trong phủ, có không?
Lưu Cẩn ngẩn ngơ nói:
- Gia nghiệp nhà ta nhiều, chiêu mộ gia tướng bảo vệ tất nhiên là có. Nhưng.... Binh khí, áo giáp để làm gì? Đâu có chuyện này?
Trương Vĩnh cười lạnh:
- Từ trong phủ ngươi tìm thấy vô số vũ khí, ngươi còn cãi chối sao?
Lưu Cẩn ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới giãy dụa, quát ầm lên:
- Lão tặc Trương Vĩnh, là ngươi hại ta! Nhất định là ngươi hại ta, ta chưa từng giấu binh khí, áo giáp?
Trương Vĩnh cười ha ha nói:
- Từ trong hầm bí mật ở phủ nhà ngươi tìm thấy rất nhiều binh khí, áo giáp. Chuyện này là hoàng thượng tận mắt nhìn thấy, còn giả vờ sao?
Y quay ra chỉ, nói:
- Ghi vào, Lưu Cẩn thừa nhận nuôi riêng gia tướng, không phủ nhận giấu binh khí, áo giáp.
Lưu Cẩn tức giận nổ phổi, cưỡng từ đạo lý, tội danh ngang ngược. Trước đó không lâu, là y đã hại bách quan, lật đổ loại trừ, thường dùng kỹ xảo trả đũa. Bây giờ lại bị người ta làm lại với mình y như thế, lúc này y mới cảm nhận được cảm giác phẫn uất bi phẫn đó.
Trong lòng của y tràn đầy lo âu hoảng sợ, và rốt cuộc y đã biết vì sao hoàng đế lại thay đổi chủ ý. Thẩm vấn y ở Ngọ Môn, lần này y thực sự hết rồi, đối thủ cũng hiểu đạo lý đánh rắn phải đánh dập đầu, hậu hoạn vô cùng. Đây là muốn chỉnh y đến chết mà!
Lưu Cẩn liều mạng giãy dụa, nhưng sức của y đâu vượt qua được hai Giáo úy mặc giáp thân thể khoẻ mạnh kia? Hai tay Lưu Cẩn chống đất, đau buồn hô to về phía cửa:
- Hoàng thượng! hoàng thượng cứu thần! Hoàng thượng cứu thần!
*****
- Ta hỏi ngươi, quạt tròn ngươi cất giấu trong phủ là có ý đồ mưu sát hoàng thượng đúng không?
- Hoàng thượng cứu mạng! Hoàng thượng, lão nô là Lưu Cẩn đây, hoàng thượng!
Lưu Cẩn hô to nước mắt cuồn cuộn.
- Ghi vào, Lưu Cẩn chỉ khóc rống chứ không dám phủ nhận.
Cung Thái Tử, hoàng đế Chính Đức mặc áo đen đánh đàn rất nhanh.
Mười nhón tay gảy đàn, tiếng đàn sầu sầu, dài dài thê lương. Miêu Qùy, Đới Nghĩa cung kính đứng đằng sau, nín thở không nói gì.
Bỗng có tiếng coong coong, dây đàn đứt đoạn. Bàn tay của Chính Đức hoàng đế trên đàn nửa thước một giọt máu đỏ sẫm chảy xuống, rơi bộp trên đàn.
Miêu Qùy, Đới Nghĩ run lên, sợ hãi cúi người đi lên. Chính Đức giận dữ quát lên:
- Cút ngay!
Hai người hoảng sợ, đứng một bên không dám động đậy. Chính Đức hoàng đế nhìn ngón tay, rồi lại nhìn giọt máu tụ lại tươi đẹp, khóe môi bỗng cười khổ bất đắc dĩ:
- Lòng người khó đoán, lòng tham không đáy. Ta đối xử với Lưu Cẩn không tồi, các ngươi nói xem, vì sao y lại đối xử với ta như vậy?
Hai người ậm ừ khó trả lời, ánh mắt của Chính Đức chợ lóe lên, đột nhiên hỏi:
- Dương Lăng đâu? Hắn đâu rồi?
Đới Nghĩa nhẹ giọng đáp:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Uy quốc công từ sau khi hoàng thượng triệu kiến thì đã đóng cửa ở nhà, ngay cả quan viên đến thăm cũng không gặp.
Chính Đức thở dài nói xa xôi:
- Dương khanh đang trách ta nghe tin sàm ngôn, cấm hắn trong phủ đúng không? Hay vì chuyện của Lưu Cẩn, hắn lo lắng trẫm sẽ thiên vị sao?
Hai người lo lắng đề phòng không trả lời. Chính Đức sững sờ một lúc sau đó mới quả quyết:
- Không đâu, Dương khanh quyết sẽ không phụ ta. Chúng ta một đời quân thần, một đời bằng hữu... Một đời huynh đệ, hắn chắc chắn sẽ không phụ ta.
Chỗ này là cung Thái tử khi còn bé từng ở, Chính Đức lại khó kiềm chế, ngay cả cách xưng hô cũng sửa đổi. Không hề xưng là trẫm. Tín nhiệm Lưu Cẩn như vậy không ngờ Lưu Cẩn lại mưu hại y. Chuyện này đối với y mà nói quả thực là một đòn đả kích lớn, y nói như đinh đóng cột, thà nói tuyệt đối tín nhiệm Dương Lăng chi bằng nói tự khẳng định lòng tin của mình. Chu Hậu Chiêu vẫn luôn trọng tình nghĩa, rốt cuộc cũng không chịu được đòn đả kích phản bội từ sau lưng.
Đới Nghĩa, Miêu Qùy vội vàng nói:
- Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng nói rất đúng.
Chính Đức cười ung dung, hỏi ngược lại:
- Ta anh minh sao? Ta anh minh mà lại coi một tên nịnh thần là thân tín. Giữ ông ta bên cạnh lâu như vậy, tuyệt đối tin tưởng ông ta nữa.
Y từ từ ngắm hai mắt lại, than thở:
- Ta đúng là không nghi ngờ Dương Khanh, nhưng hắn trốn tránh không ra ngoài tránh bị hiềm khích, đó là sinh lòng hiềm khích với trẫm rồi. Hắn lo lắng đến cả hắn mà trẫm cũng nghi ngờ, tâm ma đã nảy sinh thì tình nghĩa sẽ không còn nữa... Chơi với vua như chơi với hổ, định mệnh của quân vương là nên cô độc sao? Nên mãi mãi không có bằn ghữu, không có người để tin tưởng...
Một giọt máu trên đầu ngón tay rơi xuống, hai giọt nước mắt cũng lăn từ trên má xuống.
Y nắm giữ quyền lực cao nhất của thiên hạ, nhưng trên ở phương diện tình cảm y không có nhiều người thân. Thân nhất cũng chỉ có hai người, một người đã phản bội y, một người thì tránh hiềm khích mà xa y. Cảm giác trống rỗng chứa đầy trong suy nghĩ của y.
- Trẫm không muốn là người cô đơn!
Chu Hậu Chiêu giận dữ xua tay, cây đàn cổ bị hất ra ngoài. Lăn trên mặt đất, âm thanh tàn phá kia giống như nỗi lòng tang thương hiện giờ của y.
Bỗng nhiên, một tiểu Hoàng Môn nhón mũi chân đi tới, nơm nớp lo sợ nói:
- Hoàng... Hoàng thường, Uy quốc công cầu kiến!
Chính Đức nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt mừng như điên, vừa vui mừng vừa thoải mái.
Đới Nghĩa, Miêu Qùy thở dài, vẻ mặt tươi cười thoải mái.
Một thư sinh mặc áo bào xanh xuất hiện trong ánh mắt mông lung của Chính Đức. Vóc người hắn thon dài, mặc áo bào xanh cổ tròn, đầu đội khăn nguyệt sắc tứ phương, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, phong thái nho nhã phong lưu. Tâm trạng của Chính Đức hoảng hốt, đột nhiên lại nhớ về chuyện hai năm trước trong cung Thái Tử.
- Dương Thị Độc!
Một tiếng gọi bật thốt lên.
Chính Đức vui vẻ gọi lên, mặc dù trong mắt vẫn còn lệ, trên mặt cười tươi cười tràn đầy hi vọng, nụ cười thực sự từ trong nội tâm.
Vào thời khắc này, hai người lại lần nữa gắn bó cùng nhau, đó là một tình huynh đệ thân thiết. Đương nhiên trên đời cũng chỉ có Dương Lăng mới có thể cho y cảm giác này.
- Thần đã từng học tiêu kỹ của nghĩa muội Nhất Tiên, chỉ có điều trình độ không cao. Hoàng thượng nếu có nhã hứng, thần mạo muội hợp tấu cùng hoàng thượng một khúc.
- Được! Tấu khúc nào?
- Tấu khúc Sát Biên Nhạc mà hoàng thượng phổ nhạc...
Đới Nghĩa, Miêu Qùy xem tình hình vội vàng vào trong phòng lấy ra một cây ngọc cầm và một cây tiêu.
Một khúc nhạc mãnh liệt vang lên, khí thế sung mãn. Dương Lăng thân mặc nho y, tay cầm trúc tiêu, bàn tay nhẹ nhàng hợp phách. Bàn tay trái nhẹ nhàng hợp khách, sau khi nghe thấy tiếng đàn trầm bổng, uyển chuyển quanh quẩn, đột nhiên lại dừng lại, tiêu nâng lên môi tiếng tiêu cùng hòa tấu.
Tiếng tiêu và tiếng đàn người cao ta thấp, người thấp ta cao hòa tấu với nhau như một đôi cá, du ngoạn trong nước vô vùng thong dong.
Chính Đức gảy đàn, tấu với Dương Lăng, nụ cười như bay. Kỹ thuật thổi tiêu của Dương Lăng mặc dù kém nhưng hai người khá tâm đầu ý hợp. Nhưng thấy đôi lông mày của Chính Đức nhíu lại, tiếng tiêu của Dương Lăng thấp xuống, êm tai, tiếng đàn lại cao vút lên. Nếu thấy Dương Lăng trầm xuống, tiếng đàn của Chính Đức cũng nhỏ đi hòa quyện như diều gặp gió.
Khúc tấu này mặc dù không tạo thành khúc tấu ý nhị của Đường Nhất Tiên nhưng lưu loát, ý nhạc tâm thông. Làm cho người khác cảm thấy vui sướng...
Không biết lúc nào, Trương Vĩnh lặng yên đi vào trong điện nhìn thấy cảnh này thì vội vàng cầm cả đống đồ đứng bên cạnh không dám quấy rầy. Chính Đức không coi ai ra gì, một khúc nhạc tấu xong, ấn vào phím đàn cười to tói:
- Sảng khoái, sảng khoái! Buồn bực đã hơn 10 ngày rồi, chỉ có hôm nay lúc này là trong lòng vui vẻ nhất.
Dứt lời, y nhìn sang Trương Vĩnh, không cười nữa mà bình tĩnh nói:
- Thẩm xong rồi à?
Trương Vĩnh ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ bình tĩnh của hoàng đế như vậy, rồi lại nhìn Dương Lăng bên cạnh y. Đám người Đới Nghĩa không hiểu hoàng đế lúc đi vào Ngọ Môn nhìn vẻ mặt còn bi thương, căm phẫn, bàng hoàng thất thố do dự sao đột nhiên lại thay đổi như vậy.
Y không dám nhìn nữa mà vội vàng khom người nói:
- Vâng, quả như hoàng thượng dự liệu. Lưu Cẩn ngang ngược ở Ngọ Môn, quát lớn giáo huấn bách quan. Không ai dám trả lời, may nhờ vào cái uy của hoàng thượng lão nô đã dẫn người đến, Lưu Cẩn có kiềm chế hơn. Tam Pháp Ti hội thẩm tổng cộng tội lớn có 35, tội nhỏ có 68. Lưu Cẩn thú nhận trực tiếp, hiện giờ đã được ghi chép sao lục.
Trương Vĩnh cung lính dâng quyển tròn lên nói:
- Đây là tội trạng, còn cần đối chiếu với nội dung thẩm tra của Tam Pháp Ti. Điều nhân viên thẩm vấn liên quan vụ án, thu thập khẩu cung, vật chứng, nhân chứng và một vài người bị hại ở các nơi trên thiên hạ đã chịu loạn chính khốc pháp này hãm hại đến tan cửa nát nhà đều đến Kinh Sư...
Chính Đức thản nhiên nói:
- Không cần nữa, chiếu theo thẩm vấn như vậy của các ngươi, lề mề quá, phải thẩm vấn đế khi nào? Số lượng vàng, bạc trắng trong nhà y rất lớn, vi phạm lệnh cấm về binh khí, áo giáp. Văn võ, quan viên bị hãm hại đến chết, loạn chính hại dân vô tội đến tan cửa nát nhà, từng chuyện, từng chuyện một đều có đủ lý do để đáng tội chết.
*****
Y xé một mảnh giấy. Đới Nghĩa, Miêu Qùy mắt sáng lên giống như hai tên mặt quỷ đang đứng trước Diêm vương, vèo một phát nhào tới, một nghiên mực, một cây bút, đôi mắt mong ngóng vị này hạ một câu dưới bút son, ghi chép cái tên của lão quỷ kia vào sổ sinh tử.
Chính Đức cầm bút giơ cao, xoẹt xoẹt viết ba chữ to, suy nghĩ một chút rồi cắn răng lại viết ba chữ nữa. Sau đó vứt bút, phất mạnh tờ giấy về hướng Trương Vĩnh. Tờ giấy trắng bay lên, Trương Vĩnh nhanh mắt xông về phía vừa quỳ vừa bắt vào trong tay.
Nét mực còn in rõ trên tờ giấy trắng, sáu chữ to lớn dày đặc:
- Vô phục tấu, lăng trì chi!
Trương Vĩnh vừa nhìn thấy trong lòng liền mừng rỡ, trong chiếu chỉ của hoàng thượng, vậy là không cần thẩm tra nữa, lão già Lưu Cẩn chết là chắc rồi.
Ý chỉ của hoàng đế, nhất định phải thông qua Trung thư tỉnh mới có hiệu quả. Một thế hệ nữ hoàng Võ Tắc Thiên ngạo nghễ thiên hạ, cũng phải cải Trung Thư Tỉnh thành Phượng Các. Môn Hạ Tỉnh thành Loan Đài, ý chỉ không ra từ Phượng Các Loan Đài thì không được tính là mệnh lệnh. Đến Đại Minh, bỏ Trung Thư tỉnh mà xây Nội Các, ý chỉ phải truyền đạt mệnh lệnh qua Nội Các.
Nhưng luật pháp vẫn là luật pháp, sự thật vẫn là sự thật. Chỉ thị viết tay, mật chiếu của hoàng đế đều tồn tại trong bất cứ triều đại nào. Chính Đức lén lút đi Đại Đồng, ý chỉ giữ lại chính là thành trung chỉ. Dương Lăng ở Bá Châu nhận được trung chỉ. Giờ phút này ý chỉ vẫn là như thế, nếu không có người phản đối, nó có thể chấp hành, còn có người phản đối nó vẫn được chấp hành.
Vấn đề là, hạ chỉ giết Lưu Cẩn, ai sẽ phản đối?
Dương Lăng đã nhìn trộm sáu chữ kia, đối thủ đấu lâu như vậy, oan gia lúc nào cũng muốn đưa mình vào tử địa cuối cùng đã tới lúc bị chém. Trong lòng hắn có một cảm giác không thể nói rõ, thoải mái nhưng tuyệt đối không hề vui sướng.
Trương Vĩnh cầm chỉ lui một lúc lâu, Dương Lăng mới tiến lên thi lễ, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thượng, thần.... muốn đi hỏi thăm Lưu Cẩn một chút, xin hoàng thượng ân chuẩn!
Chính Đức xoay người dừng lại nhìn Dương Lăng, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Đới Nghĩa và Miêu Qùy toát mồ hôi lạnh:
- Một nghịch tặc ý đồ tạo phản hành thích vua, ai cũng sợ trốn còn không kịp. Uy quốc công sao lại muốn đi gặp y? Đây không phải là hồ đồ sao?
Dương Lăng thản nhiên nhìn ánh mắt của hoàng đế Chính Đức. Chính Đức từ từ cười một cái đắc ý rồi đứng dậy nói:
- Được, mang chút rượu thịt và thức ăn ra đây, trẫm làm tiệc tiễn biệt ông ta.
Dương Lăng khom người nói:
- Cung tiễn hoàng thượng.
Vừa nâng người lên, Đới Nghĩa và Miêu Qùy đã đã nhắm mắt theo đuôi rời đi cùng hoàng đế Chính Đức.
Gió xuân nhè nhẹ hồ gợn sóng, hai con chim uyên ương bơi lượn. Cây tử đằng bò xanh mơn mởn, khung cảnh tươi đẹp làm sao. Dương Lăng thở dài một tiếng, rồi từ từ đi ra, cung Thái Tử lại rơi vào tĩnh lặng.
Một cái bàn nhỏ, bày đầy rượu và đồ nhắm. Lưu Cẩn và Dương Lăng ngồi đối diện nhau.
Hai người bình tĩnh, như một đôi bạn tốt đã nhiều năm không gặp lại, nhìn không hề thấy có một sự thù hằn nào.
- Bây giờ chúng ta thực sự đang nhớ lại cái ngày còn ở Chung Cổ Ty, cứ sáng sớm là có chuông, uống chén trà nóng, ăn chút điểm tâm cũng đủ, rồi cùng vui đùa với hoàng đế. Mỗi ngày đều không có chuyện gì lớn, không lo âu. Giáo phường ti năm ngày ba bận còn có chút hiếu kính, được ba năm mươi lạng bạc, cất vào trong hòm, nhìn thấy nó đầy bên trong, vui thật là vui!
Lưu Cẩn tóc đã điểm hoa râm, nhìn lên ánh sáng chiếu rọi cao cao ngoài cửa sổ. Trong tia nắng mặt trời có hạt bụi, còn có những con côn trùng lũ lượt bay tới.
Lưu Cẩn cười thảm hai tiếng nói:
- Nhìn thứ kia nhỏ bé mà vui vẻ. Còn ta, làm quan lớn, ai gặp cũng phải cúi người, oai phong làm sao! Vàng bạc chất thành đống trong nhà mà chẳng có cảm giác gì. Ta chỉ là một kẻ phế nhân, tiền nhiều như vậy để mà làm gì? Có lợi ích gì? Vì đống đồng nát sắt vụn đó mà đắc tội với người ta, bây giờ nghĩ lại thực sự là không đáng.
- Suy nghĩ của công công hôm nay có lẽ là thật nhưng nếu ngươi có thể rời khỏi nhà giam này, ngươi còn nghĩ cách quay về bên cạnh hoàng thượng, càng làm tổn hại đến thiên hạ! Suy nghĩ của con người ấy à... Ôi. Lúc trước rời khỏi Dương Gia Bình, ta muốn tích lũy ba năm trăm lượng bạc, mua một căn nhà bình thường, để ái thê trong nhà không phải lo cơm áo.
Sau đó làm quan lớn rồi, ta nghĩ không thể chỉ có quyền lực như vậy, không thể tầm thường ngồi ăn rồi chờ chết, không thể chỉ lo cho gia đình nhỏ bé của mình, mà phải được dân chúng kính nể. Suy nghĩ của con người chưa hình thành thì không thay đổi thì không.
Lưu Cẩn bị hắn vạch trần biểu hiện giả dối cầu xin tha thứ, y hung tợn trừng mắt nhìn hắn. Dương Lăng như không có chuyện gì, tự rót mà uống.
Trong mắt Lưu Cẩn hiện lên một tia giảo hoạt, y lập tức buồn bã nói:
- Ta tự gây nghiệt, lúc trước vẫn là ta đi Kê Minh dịch truyền chỉ, mời Dương địa nhân ngươi về kinh, ai mà biết ta lại tự mời sao chổi đến cho mình!
Y vỗ đùi, hận nói:
- Tố ta mưu phản? Trong nhà ta giấu binh khí, áo giáp có dùng gì đâu? Ngươi nắm trong tay Ngoại tứ gia quân, Kinh Doanh nắm trong tay Trương Vĩnh. Ngự Mã Giám là của Miêu Qùy, binh quyền vẫn là của ngươi. Trong nhà ta giấy mấy bộ áo giáp, đao, thương để làm gì? Trên dưới một trăm gia tướng, một đám ô hợp, ta có thể giết hoàng thượng sao? Ta không tin, ta không tin hoàng thượng sẽ tin.
Dương Lăng cười thản nhiên nói:
- Không tin? Đúng là không tin? Nhưng trong hoàng quyền sự thật không cần chất vấn nhiều như vậy. Hơn nữa lẽ nào Lưu công công không nhớ chuyện Tào Cát Tường tạo phản sao?
Lưu Cẩn vừa nghe đến đây, sắc mặt tái đi. Sao lại quên mất vị tiền bối này nhỉ. Tào Cát Tường đó là Đại thái giám trong năm Anh Tông, đệ nhất quyền hoạn sau Vương Chấn. Mãnh nhân này mưu kế soán vị cũng dẫn theo một đám gia tướng, chuẩn bị vào cung giết hoàng đế, sau đó cử hành đại lễ đăng cơ.
Có một vị tiền bối thiếu tâm nhãn như vậy ở đời trước làm gương, hoàng thượng có thể không tin sao?
Dương Lăng tiếp tục nói:
- Ngươi cũng biết binh quyền không ở trong tay ngươi, vì thế đã lôi kéo đô đốc Thần Anh và một đám tướng lĩnh thuộc thân tín xếp vào trong Ba Xưởng một Vệ. Vì thế đã coi thủ lĩnh Cẩm Y Vệ Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa làm thân tín. Thạch Văn Nghĩa vì làm thân tín, đã nhận làm con nuôi. Ngươi ở quê tu sửa mồ mả cha mẹ, quy cách vượt cả Việt Vương hầu. Chuyện này, thủ hạ của hàn lâm Ngự Sử cũng đủ để giăng một tấm lưới không hề sơ hở. Lưu công công đừng có vọng tưởng nữa.
Lưu Cẩn nhìn thẳng vào hắn, một lúc lâu không nói được câu nào.
Dương Lăng nhắc bình rượu rót cho y một ly rồi chậm rãi nói:
- Công công, nói thật, ngươi đo đạc đất đai. Chức trách khảo sát. Thay đổi định kỳ kiểm tra khảo hạch bất cứ lúc nào. Cải cách muối, phàm những loại này với ta mà nói đều là đồng ý. Rất nhiều năm sau, cách của ngươi hôm nay chắc chắc sẽ vẫn có người dùng đến.
Nếu ngươi chỉ là vì cải cách chính sự thì dù đến chết cũng vẫn được coi là một người đàn ông, chưa biết chừng còn được ghi tên sử sách. Đáng tiếc ngươi lại làm chuyện này, cũng là vì tư lợi. Đo đạc đất đai, là vì lấy lòng hoàng hoàng đế, tự mình mưu lợi bất chính ở giữa. Rời chức khảo hạch chỉ là buộc tham quan biếu quà cho ngươi chứ căn bản không trừng phạt khiến bọn chúng càng ngày càng không coi ai ra gì.
Đổi thi ba năm một lần, sát hạch bất cứ lúc nào chỉ là loại bỏ các đối thủ của ngươi, đưa thân tín, gia nô của ngươi lên quan chức. Ngươi làm chuyện này một cách dễ dàng, tất cả cũng chỉ vì củng cố quyền lực cá nhân của ngươi để nươi nạp tiền vào phòng.
Ngươi cũng biết Lưu công công ngươi chưa từng tự tay giết chết một ai, nhưng người trong thiên hạ chết vô số vì ngươi? Ngươi cũng chưa từng tự tay hủy một nhà nào nhưng người trong thiên hạ vì ngươi mà tan cửa nát nhà, bao nhà bán con.
Ngươi, khi quân ngộ quốc, tai họa vô cùng, tội ác tày trời, thực không thể thứ.
*****
Mặt Lưu Cẩn như màu đất, thân mình hơi run lên không nói một câu.
Giọng Dương Lăng dần trầm xuống nói:
- Không phải ngươi đang tranh giành cùng ta, nếu chỉ là bất đồng quan điểm có lẽ ta không nhẫn tâm giết ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi đừng vọng tưởng nữa. Hôm nay ta đến, cũng là đại diện cho mình tiễn ngươi đoạn đường cuối.
Dương Lăng nói xong lấy một viên thuốc tròn màu đỏ trong người ra nhẹ nhàng để lên bàn nói:
- Đây là thuốc kịch độc của Tam bộ truy hồn, là ta đặc biệt làm cho ngươi. Trên đầu một kẻ ác có vô số oan hồn kêu rên, đó là việc tốt.
Lưu Cẩn kinh hoàng lui về phía sau, từ trên giường lui thẳng vào góc tường. Giọng run run nói:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đầu độc ta? Người đâu! Người đâu..... Dương Lăng muốn giết người... mau cứu ta.
Tiếng vọng từ trong ngục ra, gần xa cũng không nghe thấy ai đáp lại. Nhìn ánh mắt thương hại của Dương Lăng, nỗng Lưu Cẩn quỳ trên giường dập đầu rối rít:
- Dương đại nhân, Quốc công gia, ngài đại nhân đại lượng, ngài đừng giết tôi, tôi không muốn chết, không muốn chết, ngài đừng giết tôi...
Dương Lăng khẽ thở dài, từ từ đứng thẳng người. Lưu Cẩn sợ đến mức rúc vào góc tường như một con chuột. Dương Lăng nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thượng phán ngươi tội lăng trì. Lăng trì, ngươi phải biết, khổ hình đó xác thịt không thể chịu đựng nổi. Uống viên thuốc này rồi, sẽ thoải mái hơn!
- Lưu công công, cáo từ, ngươi... tự giải quyết đi.
Dương Lăng cúi đầu vái chào, rồi từ từ mở cửa đi ra ngoài. Một lát sau, có hai tên như hổ sói xông vào khóa kín cửa lại.
Lưu Cẩn nhìn thấy Phiên Tử kia cũng đi ra, vội vàng dùng cả chân tay bò đến bên bàn, cầm viên thuốc kia nhìn kỹ một lúc lâu rồi bật cười ha hả.
- Ta không tin hoàng thượng sẽ giết ta? Y và ta cùng lớn lên, ta còn không biết bản tỉnh của y sao? Ha ha, họ Dương kia, người là tiểu tặc gian trá, nhất định là hoàng thượng muốn tha cho ta, ngươi muốn lừa ta tự sát, ha ha.... Ta sẽ mắc mưu ư? Ta sẽ mắc mưu ư? Ha ha ha...
Lưu Cẩn tóc tai bù xù như quỷ đói, ném viên thuốc kia ra lăn vào đống cỏ. Lưu Cẩn nhìn ánh nắng mặt trời qua lỗ thông gió, hai mắt rạng rỡ:
- Ngày mai, hoàng thượng nhất định sẽ thả ta ra ngoài! Nhất định sẽ thả.
Đại Minh có đủ cách tử hình, nhưng loại tử hình thường dùng nhất có 3 loại. Thứ nhất là treo cổ, thứ hai là trảm, thứ ba là lăng trì. Hình phạt treo cổ nhẹ nhất, có thể dùng dây lụa buộc cổ được toàn thây, tam thu tam thả, rồi tắc thở. Tiếp theo trảm là chặt đầu, tự người nhà đi tìm thợ khâu giầy khâu đầu lại, cũng có thể coi là toàn thây. Loại thứ ba, dành cho những kẻ tội ác tày trời chính là sử dụng lăng trì.
Lăng trì còn gọi là "thái ra", tục xưng "lóc thịt", căn cứ vào sự sâu đậm của hận thù mà hành hình, phụ nữ lại gọi là "giết ngàn đao". Lăng trì là cắt từng mảng thịt trên người ra, khiến người ta đau đớn tột cùng, thảm thương cùng cực trên nhân thế. Đến mức đao phủ giết người không chớp mắt cũng phải mềm lòng.
Vì thế đao phủ hoặc là nhận hối lộ, hoặc là làm việc tốt tích đức, thường lúc đang động thủ sẽ âm thầm đâm trộm một đao vào ngực nạn nhân. Để người đó mất mạng sẽ đỡ phải chịu đau đớn hơn, khi mình lóc thịt ra thì người đó không còn sống nữa, mà tử thi, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Nhưng lăng trì Lưu Cẩn, ai dám làm vậy? Ngày có người lăng trì mọi người đều đổ xô ra đường. Những người bị nanh vuốt của y hại cho tan cửa nát nhà vợ con ly tán đều đến cho hả giận, người vì tu sửa Huyền Minh Cung mà rất nhiều mộ phần tổ tiên bị đào bới, thi hài bị chó hoang tha khắp nơi, con cháu không thể nhận ra thi cốt tổ tiên cũng đều đến, lại có người khoác đay để tang, cũng không phải vì y, mà là đang cầm linh vị, bát hương chạy đi cáo tể tổ tiên.
Chợ bán đồ ăn phía tây trước Tuyên Vũ môn, là nơi lúc trước Dương Lăng bị vấn tội khai đao từ sáng sớm đã tấp nập. Họ đến để xem đại gian đền tội, để phun khí dơ bẩn trong lồng ngực ra. Nhưng mãi đến gần tưa, một chiếc xe lừa đầy quan binh mới áp giải tới.
Đến tận lúc này mà Lưu Cẩn còn chưa từ bỏ ý định, y ôm cổ nhìn chằm chằm vào hoàng cung. Hi vọng lúc này hoàng đế có thể thay đổi chủ ý, có thể xá tội chết cho y. Công tác chuẩn bị đã đâu vào đấy, đao phủ kéo ván đỡ hành hình của y ra giữa sân, cởi y phục trói vào cột gỗ. Sau đó giăng một tấm lưới cá, khóa y lại bên trong rồi dùng mộc côn xoắn lại. Lúc này Lưu Cẩn không còn béo nữa, từng miếng thịt lồi lên mắt lưới, mặt y đỏ bừng lên.
Quan giám trảm là lão lão Ngụy Thân Sơn Đông thiết diện vô tư, vị nhân huynh này khuôn mặt đỏ thẫm, ghét ác như cừu, dù Vương Tôn Hoàng Thân nhưng lúc phạm tội bị xử phạt ở mức cao nhất cũng quyết không sợ thân phận của đối phương. Người hận Lưu Cẩn dù nhiều, nhưng người dám đến giám trả y vẫn thiếu chút dũng khí. Ngụy Thân việc nhân đức không nhường ai, làm một đồ tể vui vẻ nhất.
Pháo hiệu vang lên, giờ ngọ hai khắc đã đến Lưu Cẩn vẫn kéo cổ, nhìn xa xăm về phía cung thành hi vọng xuất hiện kỳ tích, lúc sắp trảm đột nhiên có ấn chiếu sửa tử hình xuống còn lưu đày. Chuyện này không phải không có, hơn nữa còn nhiều. Ngụy Thân đang sốt ruột, sợ hoàng đế mềm lòng sẽ thả tên hoạn ác tặc này.
Hai mắt ông ta nhìn chăm chú vào quầng mặt trời, trong lòng thầm cầu nguyện:
- Ngàn vạn lần đừng tới, ngàn vạn lần đừng tới, bệ hạ mềm lòng, Lưu Cẩn không chết thì sớm muộn gì cũng về cung, lại làm hại thiên hạ một lần nữa. Ông trời phù hộ! Canh giờ sao lại chậm như vậy, vẫn chưa tới!
Ngụy Thân hận là không thể tiến lên ôm lấy đồng hồ cát, đổ xuống một phát. Hàng ngàn hàng vạn dân chúng đều biết câu chuyện "đao hạ lưu nhân" không hẹn mà đến. Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, xoay người quay nhìn về phía hoàng cung. Nơi đó có một người, có thể quyết định sự sống chết của Lưu Cẩn, có thể quyết định thiên hạ có lại chịu bị y đầu hại nữa hay không?
Hơn một vạn người trên pháp trường không ngờ lúc này lại yên tĩnh như chết lặng. Đúng lúc đó có tiếng ngựa hí, chỉ thấy một gã Cẩm Y Vệ lao ngựa như bay từ phía hoàng cung đến. Quan lính dọc đường tránh thành đường nhỏ dẫn đến pháp trường.
Hàng vạn dân chúng không một tiếng rên, tim để trong cổ họng, hai mắt hoảng sợ, hận không thể hất cho gã Cẩm Y Vệ ngã chết ở đằng kia đi.
Trong lòng Ngụy Thân cũng thấp thỏm, bất an cuống quýt ra giám trảm đài. Chỉ thấy khoái mã chạy đến trước đài móng ngựa giơ lên. Một tiếng ngựa hí dài, Cẩm Y Vệ lấy một công văn da màu trắng từ trong ngực. Dân chúng trông mong nhìn, không rõ là gì. Ngụy Thân chủ quản hình luật chỉ cần vừa nhìn thấy vỏ không phải màu vàng mà là màu trắng, trong lòng liền mừng rỡ, lập tức quỳ gối.
Màu trắng kia không phải là ân chiếu mà là thiếp đốc thúc quan trảm lập tức hành hình. Tin này truyền ra, dân chúng hô vạn tuế ầm ầm như sấm dậy, đồng loạt hướng về phía hoàng cung bái lạy.
Ngụy Thân kích động mãi không thôi, khuôn mặt cũng đỏ lên. Ông ta nhận thiếp đốc thúc tiếp tục trở lại giám trảm đài, rút lệnh tiễn ra ném một cái rồi quát lớn:
- Khai đao!
Đến lúc này Lưu Cẩn mới sợ đến phát hoảng, chỉ có điều đao phủ sớm đã có sự chuẩn bị. Y hét một tiếng chói tai, một búi vải bị nhét vào miệng. Đao phủ đệ nhất của Hình bộ là Lưu Dã Hạ người ta gọi là Lưu Nhất Đao, có người gọi là Lưu Tiểu Đao. Đao phủ lăng trì ở Kinh Sư phần lớn đều là môn hạ của ông ta.
Hiện giờ ông ta đã hơn 50 tuổi rồi, tông đồ trải rộng khắp Lục Phiến Môn. Nếu không phải thân phận của Lưu Cẩn như vậy, ông ta cũng sẽ không phải ra tay. Chỉ thấy ông ta vung tiểu đao mỏng như tờ giấy đao pháp cực kỳ thành thạo. Hai tiếng đao vun vút vang lên, mí mắt của Lưu Cẩn đều bị cắt rủ xuống mỏng tang.
Lưu Cẩn đau đớn mắt trợn lên, nhưng hai mắt đã bị mất mí, máu tươi chảy ra có thể cảm nhận tất cả bên trong đều màu đỏ. Gọi cũng gọi không được, nhìn cũng nhìn không được, thực sự như đọa trong địa ngục ao máu. Vô cùng đau đớn.
Đao của Lưu Tiểu Đao như bay, hai tay cắt từng mảng thịt lồi trên mắt lưới đều rụng xuống, rơi bồm bộp xuống chậu. Một đệ tử bên cạnh cao giọng đếm:
- Một đao, hai đao, ba đao...
Phía sau có đồ đệ điều chỉnh sự căng, trùng của lưới. Vì lăng trì phải cắt hơn ba ngàn đao, nếu đè quá chặt chỉ gọt một lần là hết chỉ còn khung xương không được cắt. Lưu Tiểu Đao còn có bí quyết. Đệ tử bên cạnh nhân chỗ thịt còn chưa bị cắt liền lau máu và bôi thuốc tê. Vì sợ người chịu hành hình vì mất nhiều máu quá sẽ chết sớm, không thể sử dụng hết số đao này như vậy sẽ làm hỏng danh tiếng của sư phụ Lưu.
Trên đài một nhát đao thì dưới đài một tiếng náo nhiệt, rất náo nhiệt. Tuy tội ác của Lưu Cẩn tày trời nhưng khổ hình như vậy thực sự khiến người ta không đành lòng. Mới đầu còn có tiếng khen như sấm, lúc sau đao càng ngày càng nhiều. Lưu Cẩn đã thành một người máu, người phía dưới đài hơn một nửa đã che mặt. Những người này phần lớn là phụ nữ, trẻ em. Người chịu hình trên đài dù là cầm thú, nhưng trong lòng họ cũng là một trái tim bằng máu thịt, sao họ đành lòng xem?
Chỉ có dân chúng hận thù sâu sắc, bị Lưu Cẩn giết hại họ không những không đi mà còn nghiến răng nghiến lợi chờ hành hình xong để mua thịt của Lưu Cẩn về nhà cho chó ăn.
Đến lúc này Lưu Cẩn đã hiện ra thành một kẻ hung ác nhất thiên hạ, hành hình đến lúc muộn. Y chịu hành hình 470 đao không ngờ còn chưa chết, bị người ta lấy vải quấn thân đưa vào trong lao tuyên bố ngày mai tiếp tục hành hình.
Lưu Cẩn đã không biết đau nữa, mà đau quá đã rơi vào chết lặng. Huống chi Liêu Tiểu Đao còn xoa thuốc tê quanh người y. Ngơ ngác một lúc trong tù, dường như y đã khôi phục lại ý thức, y gào lên ngã gục vào đống cỏ, bắt đầu lục lọi.
Đám tử tù lăn lộn tò mò đứng ở bên nhìn chỉ thấy y chui trong đống cỏ, giống như heo ủi thức ăn dường như không biết làm gì. Qua một lúc lâu, chợt nghe Lưu Cẩm cười một trận đắc ý quái dị:
- Tìm thấy rồi, ha ha, ta tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi.
Tiếng cười vui sướng lúc cao, lúc thấp rồi dần dần không còn nghe thấy nữa. Lưu Cẩn vẫn ở trong đống cỏ chổng mông lên, không nhúc nhích. Coi ngục gọi không thấy y trả lời nghi ngờ mở cửa ra đi vào đá một cái vào mông y.
Lưu Cẩn đứng chân lảo đão còn vẻ mặt hiện lên niềm vui thỏa mãn bất ngờ, con mắt mở to mất thần thái của người sống.
Coi ngục giàu kinh nghiệm vừa nhìn đã biết lão thái giám này tắc thở, ông ta không khỏi thở dài:
- Ôi, đáng tiếc! Lần này Lưu Tiểu Đao sư phụ mất điểm rồi!
Rốt cuộc Lưu Cẩn đã từ bỏ ý định bị áp giải lên pháp trường chịu lăng trì tiếp rồi.
Dương Lăng nghe xong tin này, chỉ nhẹ nhàng thở dài, không tỏ nhiều thái độ. Vẫn còn một chút tình cảm cố nhân với lão Lưu cho nên lúc này cũng không khỏi thổn thức.
Vì hắn có được một tin rất không hay, bọn hưởng mã tặc Bá Châu vì bị Lưu Cẩn và Lương Hồng một ở hậu phương cản trở, một ở tiền tuyến mù chỉ huy, bỏ lỡ thời kì tốt nhất tiêu diệt bọn hưởng mã tặc lúc đội ngũ hỗn loạn, hiệu lệnh không đồng nhất, binh lực bạc nhược, bây giờ đám hưởng mã tặc càng ngày càng lớn mạnh, tung hoàng không thể cản nổi.
Tin này còn chưa dậy sóng, nhưng điều khiến người ta phiền lòng chính là đám hưởng mã tặc Bá Châu phái người liên hệ với mã tặc của Thái Hành Sơn khởi sự ở Thanh Châu Sơn Đông. Thanh Châu, Bá Châu hô ứng lẫn nhau cùng giương cờ tạo phản. Người tạo phản là Dương Hổ, không ngờ cũng rất nhanh có thành tựu.
Điều này cũng thôi, mà Thành đại tiểu thư mưu ma chước quỷ, mưu mô chống chất nhưng đối mặt với tình hình như vậy cũng bất lực. Đành phải ấp a ấp úng nói cho hắn biết, rất có thể Hồng nương tử đang ở Thanh Châu, tạo phản chắc chỉ có mình nàng.
Dương Lăng nghe thấy tin này, ôm con trai ngồi ngẩn ngơ ở ghế. Tay nhỏ của Dương Đại Nhân tát vài cái trên mặt của Dương lão gia. Quốc công đại nhân vẫn không phản ứng chút nào...
← Hồi 366 | Hồi 368 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác