Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 368

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 368: Phu lang đi xa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Hai gã thủ hạ tiến tới khom mình thi lễ:

- Tham kiến Đàm tiên sinh.

- Không cần khách khí như vậy nói những tin tức các ngươi kiếm được ở Bà Dương quận và Vĩnh Gia quận đi.

Hai gã thủ hạ nhìn nhau một tên thủ hạ cao gầy cất tiếng:

- Vậy để ty chức nói trước, ty chức đi Bà Dương quận ở gần Bà Dương quận Hoàng Phủ Vô Tấn đã tập kết bảy vạn đại quân do đại tướng số một của hắn là Trương Nhan Niên thống soái, trên đường đều là xe ngựa vận lương từ Trường Giang mà tới, ty chức mua được một gã tiểu quan hắn cho vào nhà kho xem thì bên trong vô cùng đồ sộ ít nhất phải có trăm vạn thạch lương thực.

Đàm Cử gật đầu hỏi tên còn lại:

- Vĩnh Gia quận thế nào?

- Bẩm tiên sinh bên Vĩnh Gia quận cũng tụ hợp hơn ba vạn đại quân nhưng lương thảo không nhiều, ta cũng nhìn thấy tối đa chỉ đủ cho quân đội dùng nửa tháng rất là kỳ quái.

- Cái này cũng không có gì kỳ quái.

Đàm Cử nở ra nụ cười:

- Lương thực ở Vĩnh Gia quận sẽ theo đường thủy đưa tới cho nên ngươi không nhìn thấy là bình thường, còn thấy tình huống gì nữa không?

- Nghe nói Lĩnh Nam ngũ quân phủ đô đốc đã điều binh tới phía bắc đoán chừng muốn lợi dụng địa hình đối kháng quân Sở Châu.

- Hừ bọn họ làm vậy là mười phần sai rồi.

Đàm Cử hừ nhẹ một tiếng hắn dừng ở trên địa đồ thản nhiên nói:

- Hoàng Phủ Vô Tấn ở Bà Dương quận cùng Vinh Gia quận bố trí quân đội chỉ là tư thái quân đội chính thức của hắn là thủy quân, Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ cho mấy vạn thủy quân bất ngờ tập kích Quảng Châu thành, một lần chiếm lĩnh Nam Hải quận, ngũ quân phủ đô đốc cuối cùng phải đầu hàng, bây giờ là ngày hai mươi tháng bảy ta đoán chừng chiến dịch này sẽ chấm dứt vào cuối tháng tám.

- Vậy bọn họ liệu có thể khi kết thúc sẽ tiến lên phía bắc đánh Tề châu không?

Thủ hạ lo lắng hỏi.

Đàm Cử lắc đầu:

- Dễ vậy sao, chiêm cứ chỉ là bước đầu tiên, còn rất nhiều chuyện không qua nửa năm hắn không khống chế được Quảng Châu.

Đàm Cử thở dài một tiếng nói với hai gã thủ hạ:

- Các ngươi lui xuống trước đi.

Hai gã thủ hạ cáo từ rời đi Đàm Cử vẫn đi đi lại lại trong phòng, cho dù dấu hiệu cũng cho thấy quân Sở Châu chuẩn bị xuôi nam đối với một tướng lãnh mà nói hắn cho rằng chuyện này không có vấn đề gì nhưng hắn là mưu sĩ thế cục phức tạp tháng tám Tề vương sẽ đem quân quy mô tiến tới Dự Châu, xuất hiện tình hình hư không ở Tề châu lúc này nếu như Sở châu thừa cơ công chiếm Tề châu thì hậu quả không lường được.

Đàm Cử cảm thấy áp lực của mình rất lớn hắn cần phải báo cáo chi tiết tình huống ở đây cho Tề vương nhưng hắn lại sợ hãi đây là sách lược của Hoàng Phủ Vô Tấn, hư công Quảng Châu mà thôi.

Theo lý Hoàng Phủ Vô Tấn không thể biết được giữa tháng tám Tề vương sẽ tiến công quy mô và o Dự châu đây là tầng lớp cao tầng của Tề vương và Ung Kinh quyết định vô cùng bí mật, trừ phi là bên Ung Kinh có người tiết lộ.

Đàm Cử thở dài, muốn phán đoán Hoàng Phủ Vô Tấn hư hay thực công Quảng Châu thì còn có một chứng cứ trọng yếu hắn đang chờ Thuật Dương quanaj bẩm báo.

Đàm Cử đi tới trước địa đồ nhìn chằm chằm lên hòn đào ở Thuậnt Dương quận này nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn muốn đánh Tề châu thì sẽ đi dường thủy, mấu chốt là phải xem xem hắn ở đó có chuẩn bị chiến đấu hay không nếu như có thì bảy thằng nắm chắc Hoàng Phủ Vô Tấn tiến công Quảng Châu là giả, có ngụy trang.

Đúng lúc này một tiểu nhị vội vàng tiến lớn, mang một bức thư lên nói:

- Tiên sinh bên Thuật Dương truyền tới tin tức.

Đàm Cử chấn động tinh thần hắn đang suy nghĩ thì tin đã tới rồi, hắn gấp gáp tiếp nhận thư, lấy ra bức thư bên trong do chim bồ câu mang tới, bên trong chỉ có một câu: Toàn bộ đều yên bình không có động tĩnh gì.

Đàm Cử nhẹ nhàng thở ra một hơi, bến cảng Thuật Dương không có phát sinh chiến đấu vậy Hoàng Phủ Vô Tấn không có khả năng lớn đánh Tề châu, Đàm Cử cũng không biết cảm thấy thất lạc hay là may mắn nhưng mà hắn có thể khẳng định hiện tại có thể hồi báo cho Tề vương, Đàm Cử từ từ ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy tóm tắt tình huống lại rồi bắt đầu chuyển thư về Tề châu.

Sở Châu chuẩn bị đánh Quảng châu việc chuẩn bị vẫn vô cùng khẩn trương, đồ quân nhu trên cơ bản đã lên thuyền, tám trăm chiếc thuyền bỏ neo ở bên ngoài mặt sông Giang Ninh, thủy quân cùng với Mai Hoa quân đội cũng đã tập kết, ngày hai mươi hai tháng bảy thời gian xuất phát cuối cùng cũng đã tới.

Sáng sớm trên bến thuyền Giang Ninh đứng dày đặc tướng sĩ, năm vạn đại quân áo giáp sáng loáng, xếp hàng chỉnh tề, bọn họ chính là những quân lính tinh nhuệ nhất ở Sở châu.

Lần xuất chinh này thân mang trọng đại do Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình thống soái, ở góc bến thuyền Vô Tấn làm bàn giao cuối cùng cho Chu Tín, Chu Tín là trưởng sử đại đô đốc phủ Giang Ninh, nếu như đại đô đốc không ở đó thì mọi chuyện do hắn quyết định.

- Điện hạ xin yên tâm có thuộc hạ Sở châu sẽ không sao.

Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu từ thế cuộc trước mắt mà nói, Sở châu không việc gì nhưng Vô Tấn không chỉ cân nhắc tới an toàn của Sở châu mà còn chiến lược Kinh châu.

- Trương Nhan Niên hiện tại đang ở Bà châu, một khi quân Dự Châu tan tác thì có thể mệnh cho Trương Nhan Niên đông tiến Dự Chương quận, đến lúc đó ta sẽ liên hệ với ngươi.

- Được chúng ta sẽ chú ý liên hệ.

Chu tín nhìn qua Vô Tấn lên xe ngựa rồi cười nói.

Tô Hạm hiện tại vẫn còn đang nghỉ ngơi sau khi sinh, lần này tới tiễn Vô Tấn chỉ có Tề Phượng Vũ, Kinh Nương và Ngu Hải Lan.

Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước cửa sổ xe, khẽ vỗ vỗ vào mặt con trai trưởng mới đầy tháng, khuôn mặt béo trắng vô cùng đáng yêu, Vô Tấn cười nói:

- Phụ thân phải xuất chinh rồi con phải ngoan ngoãn đó.

Kinh Nương giơ bàn tay nhỏ bé của nó lên, vẫy vẫy cười nói:

- Phụ thân đi đường cẩn thận.

Tiểu gia hỏa không biết phát sinh chuyện gì nhưng cũng cảm thấy náo nhiệt hưng phấn mà nhảy múa.

- Tam lang huynh bao giờ thì trở về?

- Phượng Vũ lo lắng mà hỏi.

Vô Tấn minh bạch lo lắng của nàng liền cầm chặt tay của nàng rồi nói:

- Yên tâm đi trước khi muội sinh con ta nhất định trở về.

Hắn lại nói với Ngu Hải Lan:

- Sư tỷ ta không ở nhà, vất vả cho nàng chiếu cố người nhà và tổ mẫu hơn một chút.

Ngu Hải Lan khẽ cười nói:

- Chàng yên tâm, sự tình trong nhà mọi người sẽ cùng nhau xử lý cho tốt, đại tỷ bên kia khôi phục rất tốt, mấy tháng nữa có thể khỏe rồi không thành vấn đề.

*****

Vô Tấn gật đầu chắp tay với bọn họ:

- Ta đi đây các ngươi bảo trọng.

- Phu lang chàng bảo trọng.

Vô Tấn vẫy vẫy tay với nhi tử sau đó quay người tiến tới thuyền lớn, Kinh Nương giơ tay của con trai lên, hướng về phía Vô Tấn vẫy vẫy lại nhỏ giọng cười nói với hắn:

- Nói phụ thân đi đường cẩn thận.

Sau nửa canh giờ, tám trăm chiếc thuyền lớn mang năm vạn quân tinh nhuệ rời khỏi Giang Ninh, thuyền buồm bay cao từ từ đi về hướng đông.

Ở trong khoang thuyền Vô Tấn đang cùng với vài tướng lãnh thương nghị phương án tác chiến cụ thể, đúng như Đàm Cử lo lắng lần này mục đích xuất chinh đúng là Tề châu, chuyện ở Bà Châu quận chẳng qua là do Vô Tấn bày ra mà thôi, mục đích của hắn không phải là muốn đánh Quảng châu mà là chuẩn bị tiến công Kinh Châu.

Phán đoán của Đàm Cử hoàn toàn chính xác nhưng cuối cùng hắn vẫn bị biểu hiện lừa dối mê hoặc, điều này khó trách hắn được vì hắn không biết thủy quân tiếp tế của Sở châu không ở Thuật Dương mà là ở Bạch Sa đảo.

Hoàng Phủ Vô Tấn hai mươi ngày trước đã nhận được phong thư thứ hai của Bạch Minh Khải, Tề vương đã chính thức đồng ý ý kiến của Ung Kinh song phương ước định giữa tháng tám sẽ đồng ý tiến công quy mô tới Dự châu.

Tại thời khắc này Vô Tấn không thể không đưa tầm mắt tới Tề châu.

- Tông tướng quân ông có chuyện gì xin cứ nói.

Hoàng Phủ Vô Tấn cười hỏi thủy quân đô đốc Tông Kế Tự, Tông Kế Tự vốn là bộ úy Đông Hải thủy quân hắn ổn trọng cùng với thâm niên khiến cho Hoàng Phủ Vô Tấn đề cử làm thủy quân phó đô đốc.

Tông Kế Tự trong khoảng thời gian này rất lo lắng chuyện tiến công Tề châu.

- Điện hạ ty chức cảm thấy được chúng ta đánh Tề châu không phải gấp quá sao? Ty chức cảm thấy đi Tào Hà tới Dự châu cắt đứt đường tiến về phía tây của quân Tề, xem ra có ý nghĩa hơn.

Hắn nói rất hàm hồ, nhưng Vô Tấn cũng hiểu ý liền hỏi lại;

- Tông tướng quân có ý định bảo trụ triều đình Lạc Kinh đúng không?

Tông Kế Tự yên lặng gật đầu:

- Ty chức cho là triều đình Lạc Kinh bị diệt sớm quá e là không nên, để nó tồn tại, nếu như diệt trước thì cũng là triều đình Ung Kinh dù sao Ung Kinh cũng là vương triều Thân gia.

Ở bên cạnh Trương Lũng cả giận nói:

- Xin hỏi TÔng tướng quân ông cho rằng một khi Hoàng Phủ Hằng ổn định thế cục lại hắn sẽ tha cho chúng ta sao, đừng quên điện hạ chính là cháu của hoàng đế Tấn An, chỉ có thể một mất một còn với con cháu của Vĩnh Yên hoàng đế mà thôi, một khi bọn họ tam gia hòa giải, liên hợp lai tiến công Sở châu khi đó ông lại đồng tình sao?

Trương tướng quân đừng nói nữa.

Vô Tấn thấy sắc mặt Tông Kế Tự đỏ bừng thì hắn biết mình không nói chuyện cũng biểu đạt ý của mình liền nói với chúng nhân:

- Ý của Tông tướng quân ta hiểu rõ, Tông tướn quân không hi vọng chiến hỏa hủy diệt Lạc kinh sinh linh đồ thán, tốt nhất là không dùng vấn đề chiến tranh giải quyết vấn đề hoàng quyền có đúng không?

Tông Kế Tự vội vàng gật đầu:

- Điện hạ nói rất đúng ty chức không muốn chiến hỏa làm đồ thán sinh linh.

- Kỳ thật ta cũng không muốn.

Hoàng Phủ Vô Tấn thở dài:

- Ta đêm Bạch Y quân ngăn lại để bọn họ trở về Giang Hoài, hi vọng bọn họ có thể khôi phục lại sinh cơ, nhưng Tông tướng quân hiểu được một điều nếu như cứ mãi phân liệt như thế này thì Đại Ninh vương triều ngày càng thê thảm, vì vậy ta hi vọng có thể luyện được một đột tinh binh, sớm thống nhất được Đại Ninh vương triều. Hiện tại Tề châu 60 vạn quân, Sở châu cùng Tây Lương 50 vạn quân Dự châu 40 vạn Ung châu 60 vạn còn có Quảng Châu Linh Vũ mười vạn quân đội lẻ tẻ, hơn hai trăm vạn quân đội cần bao nhiêu lương thực nuôi sống? Một khi tiến vào trạng thái chiến tranh tiền trả quân lương sẽ rất lớn, không nói tới ba năm chỉ một năm nữa không ít gia đình sẽ phải phá sản, thê tử ly tán lương thực đoạn tuyệt, cho nên ta rất sốt ruột mong sớm có thể thống nhất ổn định Đại Ninh vương triều lại.

Trong thuyền lặng ngắt như tờ, một lát sau tất cả các tướng lãnh đều nhiệt liệt vỗ tay.

Vì để đánh Dự châu, Hoàng Phủ Chung đã bố trí chặt chẽ, hắn triệu tập 400 chiếc chiến thuyền bỏ neo ở Chúc A huyện bên bờ Hoàng Hà, tích súc lương thực hàng trăm vạn thạch lại triệu tập ba mươi vạn đại quân Tề châu và U Châu.

Ở trong thư phòng lúc này Hoàng Phủ Chung đang cùng với nhạc phụ La Thiến của mình thương nghị, hắn cũng là người cẩn trọng, cũng hưởng ứng chuyện cùng nhau tiến công Lạc kinh nhưng lại lo lắng Sở châu ở phía Nam:

- Điện hạ ta nghe nói Sở châu thủy quân đánh Giang Đô dùng một loại súng đạn mới, uy lực vô cùng to lớn, chỉ sợ một khi chúng ta tiến công Dự châu, Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ tiến công Tề châu, điện hạ vẫn nên thận trọng.

La Thiến lo lắng điều gì Hoàng Phủ Chung dĩ nhiên là hiểu rõ, tuy nhiên hắn biết làm một chuyện gì cũng phải có phong hiểm, nếu vì phong hiểm mà không làm thì sẽ thành kẻ vô tích sự.

- Đại tướng quân không cần lo lắng ta đã nhận được tin tức của Đàm Cử, Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại đang tiến công quy mô Quảng châu, hơn nữa hắn cũng lưu lại Bành Thành và Hạ Bi cho thấy hắn không muốn đánh Tề châu trong lòng còn cố ks, từ điều này cho thấy khả năng nguy hiểm từ hắn không lớn.

Nói xong hắn lại chỉ cây gỗ về phía Kinh châu mà khẽ cười nói:

- Cho dù hắn lấy được Quảng Châu thì mục đích tiếp theo của hắn cũng là Kinh châu, ta hiểu rõ chiến lược của hắn, hắn muốn thừa dịp phương bắc tranh hùng, không rảnh phía nam, nhanh chóng không chế phía nam Trường Giang, chiếm cứ một nửa gaing sơn, sau đó lại tiến lên Bắc phạt, nếu là ta ta cũng chọn kế hoạch như vậy được.

- Ta cảm thấy hắn tiến công Quảng châu là cớ, mục đích thật sự là lấy Kinh châu nắm được Kinh châu thì Quảng Châu là vật trong tay rồi không tệ nếu là ta ta cũng sẽ lấy Kinh châu trước, đây cũng là chiến lược mà Đông Ngô đã từng làm.

Hoàng Phủ Chung thấy La Thiến đồng ý với mình thì cười nói:

- Cho nên lần này ta tự mình dẫn đại quân tới Dự châu, cũng là cân nhắc liên tục rồi, đại tướng quân cũng biết, hiện tại Tề châu chúng ta có tới sáu mươi vạn đại quân cho nên cần phải khống chế nhiều châu huyện hơn nữa, Lạc Kinh ở phía Tây dự châu, Ung châu dĩ nhiên sẽ ngăn cản một đoạn đường Lạc kinh, như vậy nội địa phía đông Trung Nguyên sẽ hư không, ta chỉ huy tây tiến đông đô tất nhiên sẽ trở thành đại bàn của mình.

La Thiến cuối cùng cũng bị thuyết phục hắn gật đầu cười nói:

- Vậy để ta đi trấn thủ Tề châu.

- Đúng thế.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-411)


<