Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 367

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 367: Bộ tộc Mông Ngột
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Đối với Hoàng Phủ Vô Tấn hai chữ nhi tử này làm hắn mừng rỡ như điên nhưng mà hắn chỉ nghỉ ngơi một ngày, thư của Bạch Minh Khải khiến hắn không thể không tập trung tinh lực cho trận chiến.

Ở phía bắc thảo nguyên của Đại Ninh vương triều lúc này đội trưởng đội hộ ngân chính là Lô Hàn Phi người quận Hà Gian, thân cao bảy xích mặt mũi như một đại hồ tử, hắn vốn là giáo úy Mai Hoa vệ về sau được đề bạt làm đô úy thăng làm thiên tướng thống lĩnh, thống soái một vạn lính, lần này hắn tới thảo nguyên hộ ngân, dưới tay là ba nghìn quân lính.

- Lưu quản sự vùng này là địa bàn của bộ lạc gì?

Lô Hàn Phi dùng roi ngựa chỉ quanh thảo nguyên mà hỏi.

Lưu quản sự chính là quản sự phụ trách buôn bán trên thảo nguyên của Tề Thụy Phúc tiền trang y hiện tại ngoài năm mươi tuổi, hai mươi năm đi qua đi lại giữa trung nguyên và thảo nguyên, đối với thảo nguyên vô cùng quen thuộc.

- Chỗ đó chính là Thiên Nga thủy, đi về phía trước ước chừng hai ngày là một thị trấn nhỏ có chừng hai trăm hộ dân, thương nhân đến thảo nguyên cần phải đặt chân qua đó nghỉ ngơi bổ dưỡng, tuy nhiên nơi này cũng không yên ổn, phía bắc Thiên Nga Thủy là địa bàn của bộ tộc Mông Ngột, bọn họ trời sinh hiếu chiến, cũng có thể đánh cướp Lô tướng quân nên chú ý.

Lô Hàn Phi cười ha hả:

- Trên đường bỉnh thản làm ta chán chết tốt nhất là gặp giặc cướp.

Vừa dứt lời một binh lính hô to:

- Tướng quân mau nhìn kìa có người tới.

Lô Hàn Phi tập trung nhìn về phía bắc, chỉ thấy ở bên bờ Thiên Nga thủy có một chấm đen nhỏ đang cưỡi ngựa tới đây chung quanh không có dê bò hẳn không phỉa là người chăn nuôi.

- Là người Mông Ngột chết tiệt.

Lưu quản sự lo lắng nói:

- Người Mông Ngột cùng với người Khiết Đan quan hệ vô cùng tốt bọn họ hẳn là nhận được tin tức của người Khiết Đan, người Khiết Đan bị pháo dọa cho sợ không dám động vào chúng ta nhưng mà bọn họ không cam lòng nên mới thông tri cho người Mông Ngột ngăn cản để bọn họ tới đoạt ngân.

Lô Hàn Phi nhìn về phía xa xa lạnh lùng nói:

- Ta chỉ sợ bọn họ không tới.

Vào đêm màu đen bao phủ thảo nguyên.

Đội hộ ngân đóng quân xuống ở Thiên Nga thủy bọn họ chọn chỗ mặt sông rộng nhất, ước chừng hơn mười trượng, sâu hai trượng, người Mông Ngột khó có thể qua sông ở chỗ này.

Thời gian dần dần trôi qua đã tới canh một thảo nguyên vẫn y như cũ không có động tĩnh gì, một số binh sĩ bắt đầu mỏi mệt đúng lúc này ở bầu trời phía đông đột nhiên xuất hiện mọt đóa hỏa hoa, cùng lúc đó mặt phía nam và phía tây cũng có, đây là hỏa tiễn thám thính của quân định, người Mông Ngột xem ra đã vây ba hướng chuẩn bị đánh tới.

Lô Hàn Phi híp mắt lại xem ra người Mông Ngột mưu đồ đã lâu rồi.

- Truyền lệnh của ta bọn chúng tiến tới gần năm mươi bước là nổ súng.

Lúc này đại địa bắt đầu run rẩy, những con ngựa vây quanh đó cũng bất an, hơn một trăm tên chăn ngựa ra sức trấn an chúng.

Ở trên thảo nguyên bắt đầu vang lên thanh âm sấm rền, đây là khí thế vạn mã lao nhanh, dưới ánh sao chỉ thấy ở phạm vi ngoài trăm dặm có một đường vòng cung càng ngày càng gần quả nhiên là đông nghịt người.

Ở bên ngoài vài trăm bước sát khí của bọn họ đã toàn bô bao phủ thảo nguyên một số binh sĩ do dự thì Mông Ngột kỵ binh đã tới bảy mươi bước." Đoàng" cũng không biết là ai nổ súng đầu tiên ánh lửa khắp nơi mùi khói thuốc súng mù mịt, tiếng súng liên tục làm cho bọn họ chấn động người Mông Ngột liên tục chạy trốn bỏ lại mấy trăm cỗ thi thể và kỵ mã bị thương.

Ở trên thảo nguyên thoáng chốc đã yên tĩnh lại lúc này Lưu quản sự tiến tới gần Lô Hàn Phi nói:

- Tướng quân người Mông Ngột sẽ trùng kích ba lượt qua ba lượt sẽ buông tha.

Lô Hàn Phi gật đầu phân phó cho đám binh phụ trách quân nhu:

- Đem pháo toàn bộ đặt lên đây.

Pháo cũng không nặng lắm dài năm thước, chừng tám mươi cân một quả pháo có thể bắn ra mấy trăm thiết hoàn, đây là lợi khí ở trên thảo nguyên lần này bọn họ mang theo năm mươi cây pháo, không ngờ đêm nay cũng dùng tới.

Binh tướng đặt pháo lên, ở phía xa xa truyền tới gào thét không cam lòng của người Mông Ngột bọn họ chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai, Lô Hàn Phi hạ lệnh:

- Tới gần trăm bước thì nổ súng.

Đám người Mông Ngột đã có kinh nghiệm từ lần trúng đạn đầu tiên, bọn họ tiến tới gần trăm bước từng phát súng nổ ra cho duồi một nhóm lớn chiến mã bị chết nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng lên chiến mã của đồng bạn, vọt tới gần năm mươi bước, những mũi tên lợi hại bắn về phía Sở quân, một binh lính hét thảm một tiếng, mũi tên đã xuyên qua cổ họng của hắn lăn từ trên xe xuống, trong binh sĩ Sở châu không ngừng có thanh âm thảm thiết kêu vang, thương vong bắt đầu xuất hiện.

Đúng lúc này ở trên thảo nguyên bắt đầu vang lên tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, năm mươi tòa pháo liên tục bắn ra, như gió bão mưa gào bắn về phía Mông Ngột kỵ binh, kỵ binh xung quanh cơ hồ đều bị trúng đạn bọn họ đều sợ hãi, đây là thiên thần giá lâm, bọn họ sợ hãi quay đầu ngựa bỏ trốn, năm mươi tòa phái một lần nữa lại bắn ra, Mông Ngột kỵ binh liên tục trúng đạn rơi xuống đất đem khói bụi xóa tan hết, xuất hiện trước mặt bọn họ là cảnh tượng thê thảm máu chảy thành sông, thi thể người và chiến mã bao phủ, Mông Ngột kỵ binh tổn thương và chết ít nhất ba nghìn người.

Thật lâu sau vẫn chưa có lần trùng kích thứ ba, một gã thám thính trở về nói quân địch đã trốn xa, trên thảo nguyên vang lên từng tiếng hoan hô thắng lợi

Lô Hàn Phi nở ra nụ cười đắc ý hắn phải lập tức đem chiến báo huy hoàng này đưa cho điện hạ.

Mười ngày sau quân hộ ngân cuối cùng cũng tới Cư Duyên hải, cách Cư Duyên Hải chừng trăm dặm, thứ tử của Trương Sùng Tuấn là Trương Nhan Quân tự mình dẫn hai nghìn binh sĩ tới đón tiếp.

Cuối cùng sau hai tháng bôn ba vạn dặm bọn họ đã hoàn thành mục đích các binh sĩ đều hoan hô.

Trương Nhan Quân túm tụm cùng với mấy mươi binh sĩ, cưỡi ngựa tới trước mặt Lô Hàn Phi ôm quyền thi lễ:

- Tại hạ là phó đô đốc Trương Nhan Quân, các hạ có phải là Lô tướng quân/

Lô Hàn Phi biết rõ Lương vương điện hạ đã phái người tới Tây Lương đưa tin tin tức hẳn là đã tới trước, cho nên đối phương biết mình cũng không có gì là lạ.

Hắn thấy Trương Nhan Quân giống huynh trưởng của mình là Trương Nhan Niên như đúng thì chắp tay thi lễ:

- Ta cùng với lệnh huynh quan hệ rất tốt, hắn thường xuyên nhắc tới thiếu tướng quân, thiếu tướng quân quả nhiên là tuấn tú lịch sự.

-Qúa khen rồi, Lô tướng quân đi đường vất vả, vùng này đều là địa bàn của quân Tây Lương, mong tướng quân yên tâm sẽ không có kẻ nào quấy rối.

Trương Nhan Quân cùng với Lô Hàn Phi cưỡi ngựa song so với nhau, hắn lại thấp giọng hỏi:

- Trên thảo nguyên có tin tức, nghe nói mọi người bị người Mông Ngột tập kích đúng không?

*****

Lô Hàn Phi gật đầu:

- Đúng thế ở bên bờ Thiên Nga Thủy gặp phải tập kích hơn vạn người.

- Trên vạn người.

Trương Nhan Quân thét lên một tiếng kinh hãi;

- Đó là toàn bộ lực lượng của người Mông Ngột, vốn ta còn tưởng chỉ là mấy trăm người quấy rối.

Trương Nhan Quân chuyển động tâm niệm;

- Ta biết rồi nhất định là Khiết Đan đã thông tri với bọn họ, đây là lần đầu tiên trong ba mươi năm người Mông Ngột dốc toàn lực, các vị chắc hẳn thương vót hảm trọng.

Lô Hàn Phi cười nhạt một tiếng:

- Coi như không tệ đại khái nửa canh giờ, chúng ta bị thương ba mươi mốt người bỏ mình mười bảy người, người Mông Ngột bỏ mình hai nghìn người tổn thương nghìn người, thương binh toàn bộ bị chúng ta giết hết, một tên cũng không tha.

Trương Nhan Quân ngây ngẩn cả người điều này làm sao có thể dược cho dù là quân Tây Lương sắc bén nhất cũng không làm được thương vong như vậy bọn họ biết làm sao bây giờ?

- Lô tướng quân cái này là vì sao?

Trương Nhan Quân đưa khẩu súng của mình cho hắn rồi nói;

- Cái này gọi là Toại Phát Thương các huynh đệ cũng gọi nó là súng kíp, dùng đá lửa mà châm lủa hỏa dược đốt lên bắn ra đạn có thể xuyên thủng áo giáp, lệnh huynh cũng là cao thủ dùng nó.

Hắn chỉ vào một tòa pháo mà nói:

- Còn cái này là thiết pháo, một thiết pháo có thể bắn ra mấy trăm viên đạn sát ở thảo nguyên chính là sát khí, lần này người Mông Ngột quá mức dày đặc một phát pháo bắn tới làm họ tổn thương một mảng lớn, bọn họ chết và tổn thương chủ yếu là vì thiết pháo này.

Trương Nhan Quân càng thêm kinh nghi hắn nhẹ nhàng vuốt ve Toại Phát thương lại nhìn tòa pháo những vũ khí này ngay cả người Mông Ngột hung hãn cũng bị đánh bại nói như vậy chỉ cần mang năm nghìn người năm trăm nòng pháo này không phải đã đủ quét ngang cả thảo nguyên sao?

Hắn cuối cùng không nhịn được mà nói:

- Lô tướng quân có thể trình diễn cho ta xem một chút được không?

- Pháo quá nguy hiểm súng thì không thành vấn đề.

Lô Hàn Phi nhanh chóng nạp đạn, nhìn về phía con cừu trắng cách đó hai trăm bước, chỉ nghe đoàng một tiếng giòn tan, con cừu trắng đã ngã xuống đất.

Các binh sĩ lập tức vỗ tay hoan hô Trương Nhan Quân vô cùng hâm mộ hắn tiến lên xấu hổ nói:

- Lô tướng quân khẩu súng này có thể cho ta một cái được không?

Lô Hàn Phi cầm thương ném cho hắn rồi cười nói:

- Ta có ba khẩu súng cái này tặng cho ngươi.

Hắn lại sai người lấy ra ba đầu đạn rồi nói:

- Đây là đạn dược của nó, để chút nữa ta dạy ngươi sử dụng.

Trương Nhan Quân lắc đầu nói:

- Hôm nào đi, ta trước hết đi thu quân ngân, Tây Lương quân đã hết bạc rồi đại soái ngày nào cũng trông chờ, năm trăm vạn lượng này vừa đến đúng lúc, đủ cho quân lương một năm.

Lô Hàn Phi vung tay lên, nói với tư mã trong quân:

- Lý tư mã đem danh sách công văn tới đây.

Hắn lại nói với Trương Nhan Quân:

- Trương tướng quân bây giờ chúng ta làm giấy tiếp nhận.

Đúng lúc thuế ngân đưa tới Cư Duyên Hải thì ở phía Nam sở Châu tại Bà Dương quận cũng xảy ra một chuyện trọng yếu, phủ binh ở Bà Dương quận thuộc về quân phủ Lĩnh Nam cùng với quân phủ Lâm Xuyên xảy ra xung đột, chết tổn thương gần trăm người, Sở châu đại đô đốc Lương vương Hoàng Phủ Vô Tấn giận tím mặt, nghiêm lệnh cho Lĩnh Nam ngũ quân phủ đô đốc giao ra hung thủ, đồng thời bắt đầu điều binh khiển tướng hướng về phái Vĩnh Gia và Bà Dương tăng binh mười vạn lại từ Giang Ninh phủ vận chuyển một trăm vạn thạch lương thực, bóng đen chiến tranh bao phủ lên trên bầu trời Lĩnh Nam.

Trong thiên hạ cửu châu, ở phía nam chính là Quảng Châu chiếm diện tích tuy lớn nhưng nhân khẩu không nhiều trước mắt Quảng Châu thuộc về địa bàn của Hoàng Phủ Hằng, Hoàng Phủ Hằng sau khi chiếm lĩnh Kinh Châu đã phái Trấn An sứ giả tới Quảng Châu trấn an quan viên cũng đã được sự thuần phục của ngũ đại đô đốc nơi này.

Quân đội của ngũ đại đô đốc chừng hơn năm vạn người, vốn có một vạn thủy quân nhưng vì ba mươi năm trước lúc tiến công Phượng Hoàng hội thủy quân Quảng Châu đã nhập vào Sở châu hiện tại đã không còn thủy quân ở nơi này nữa.

Tuy nhiên bởi vì Lĩnh Nam nhiều năm thuận lợi cho nên trên cơ bản quân lương có thể tự cấp hơn hai tháng trước, Quảng Châu còn trợ giúp Kinh Châu sáu trăm vạn thạch lương thực

Ai cũng không ngờ Hoàng Phủ Vô Tấn sau khi khống chế Sở châu xong lại có ý định với Quảng Châu, hắn lợi dụng Bà Dương huyện và Lâm Xuyên quận xung đột làm cớ bắt đầu đại quy mô tiến về phía nam điều binh, rõ ràng chuẩn bị chiếm Quảng Châu rồi.

Giang Ninh phủ Nam Kinh huyện, lúc này có hai gã nam tử ở bên ngoài chạy gấp tới, dừng lại trước huyện thành, đi tới quán rượu Thành Cổ, bọn họ không tiến vào trong ăn cơm mà đi vào hậu viện.

ở Giang Ninh phủ đề phòng sâm nghiêm nhưng Nam Kinh huyện thì lại yên tĩnh không có Mai Hoa vệ tuần trang tuy bên ngoài cũng đóng mấy doanh binh sĩ nhưng binh sĩ không có trách nhiệm tuần tra, cũng vì vậy đầu não tình báo ở Lạc Kinh Ung Kinh và Tề châu đều tập trung ở đây, Thành Cổ tửu lâu chính là tổng trạm tình báo do Tề vương thiết lập.

Tửu lâu này có ba tầng, chiếm diện tích ba mẫu, đầu lĩnh tình báo ở nơi này là Đàm Cử mấy tháng nay Đàm Cử một mực chú ý tới động tĩnh của Sở Châu suy đoán bố cục của Hoàng Phủ Vô Tấn, Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm cứ Sở Châu vậy hắn sau này sẽ làm gì.

Đàm Cử suy nghĩ bước kết tiếp của Hoàng Phủ Vô Tấn cuối cùng cân nhắc ba khả năng, một là tây lấy kinh châu hai là bắc công tề châu bà là nam thu Quảng Châu, đúng lúc đó Bà Dương quận cùng với Lâm Xuyên quận lại phát sinh xung đột

Điều này khiến cho Đàm Cử vô cùng đắc ý, bởi vì hắn đã tiên liệu được Bà Dương quận hoặc Vĩnh Gia quận sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Hoàng Phủ Vô Tấn đã lấy cớ này để xuất binh, quy mô điều binh về phía Bà Dương quân, hiển nhiên trong ba sách lược hắn đã chọn biện pháp tấn công Quảng Châu.

Ở trong phòng Đàm Cử một mực đứng trước đại đồ của Đại Ninh vương triều trầm tư không nói gì cho dù hắn biết trước bố cục chiến lược của Hoàng Phủ Vô Tấn nhưng cũng không dễ dàng quyết định, không thể cứ như vậy mà báo với Tề vương Hoàng Phủ Vô Tấn muốn đánh Quảng Châu hắn cần nhiều bằng chứng chính ác hơn.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân:

- Tiên sinh chúng ta trở về rồi.

Đây chính là thủ hạ hắn phái đi Thiện Dương quận hiện tại đã về rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<