Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 369

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 369: Chu Diên Bảo tham kiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Hoàng Phủ Chung cười nói:

- Ta suất lĩnh ba mươi vạn đại quân Tây chinh, lưu lại mười vạn quân trấn thủ U Châu, hai mươi vạn quân cho tướng quân trấn thủ Tề châu, ta đề nghị tướn quân cũng thuận thế mà lấy Bành Thành và Hạ Bi hai quân, đem cảnh giới của Tề châu đổ lên sông Hoài, dù sao hai cái này cũng là địa bàn của Dự châu, lấy nó thì Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không có ý kiến gì, cũng không rảnh mà bận tâm.

La Thiến là người Bành Thành quận, đối với đoạt lại Bành Thành quận vô cùng đồng ý liền vui vẻ mà nói:

- Phương án này ta tán thành, vốn Bành Thành và Hạ Bi từ khi khai quốc là khu vực của Tề châu, bốn mươi năm trước Sở vương đăng cơ lại cho nó thành của Sở châu.

Đúng lúc này vương phi đẩy cửa ra vào, Hoàng Phủ Chung liền cười nói:

- Vương phi mang bữa ăn khuya tới chúng ta nghỉ ngơi một chút.

La Thiến lúc này mời phát hiện ra thời gian đã khuya liền áy náy cười nói:

- Quá muộn ta xin cáo từ.

Hắn lại nói với con gái La Khải Phượng:

- Khải Phượng sự tình đệ đệ của con con cũng đừng hỏi qua dù sao hắn cung là đại tướng trong quân, phải nghe theo quân lệnh.

La Khải Phượng cười nói:

- Phụ thân sao lại nói vậy, con khi nào can thiệp quân vụ đâu, con chỉ sợ hắn làm lỡ đại sự của vương gia, hắn là người thế nào con còn không biết sao?

La Thiến đành cười nói:

- Ta mặc kệ các ngươi thương lượng, ta đi trước.

- Phụ thân ăn cháo xong rồi đi.

La Thiến bưng một chén cháo ngân nhĩ lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó mới cáo từ.

- Điện hạ thật sự muốn cho đệ đệ của thiếp làm đại tướng tiên phong sao?

La Khải Phượng đem chén cháo tổ yến ngân nhĩ đặt ở trước mặt trượng phu lo lắng hỏi thăm.

Hoàng Phủ Chung tiếp nhận chén cháo lúc này không hề hoang mang cười nói:

- Vương phi cho rằng hắn có nguy hiểm gì sao?

- Thiếp chỉ sợ hắn làm lỡ đại sự của vương gia mà thôi, hắn không học vấn không nghề nghiệp thiếp hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai khác.

Hoàng Phủ Chung vì lôi kéo La gia mà để cho La Khải Ngọc có một cơ hội kỳ thật để cho La Khải Ngọc làm tiên phong hắn cũng lo lắng.

Hắn trầm tư một lát rồi nói:

- Như vậy đi cho hắn làm tiên phong tới Huỳnh Dương xong ta sẽ đổi người khác, thế nào?

La Khải Phượng nghĩ nghĩ thấy như vậy không còn nguy hiểm nữa liền cười nói:

- Như vậy thiếp đồng ý.

Hôm nay tâm tình của Hoàng Phủ Chung vô cùng tốt hắn đã minh bạch mục đích của vương phi tới tìm mình thời cơ đã tới hắn cũng muốn nghỉ ngơi rồi, liền kéo tay vương phi nói:

- Đi thôi chúng ta đi nghỉ ngơi.

La Khải Phượng tự nhiên cười nói, liền nắm tay trượng phu đi ra ngoài cửa.

Trải qua nửa tháng đi xa tám trăm chiếc chiến thuyền cuối cùng cũng tới Bạch Sa đảo, Bạch Sa đảo đã chính thức đổi tên thành Tấn An đảo ở trên đảo có một tiểu huyện tên là Tấn An huyện, toàn bộ nằm trong phạm vi quản hạt của bọn họ, từ nơi này tới Tề châu có hải trình mười ngày thế nhưng mà nơi này gần đường biển không dễ dàng phát hiện, từ đây tấn công Tề châu sẽ có thể xuất kỳ bất ý tập kích hiệu quả.

Trước mắt trên đảo có trú ba vạn người, hơn hai trăm chiếc chiến thuyên do đại tướng quân Chu Diên Bảo suất lĩnh, Sở châu thủy quân chủ lực đã tới, khiến cho Tấn An đảo vui mừng vô cùng, mấy nghìn huyện dân dìu già dắt trẻ, vội vàng tới bờ biển nhìn bọn họ chào đón.

Thuyền của Hoàng Phủ Vô Tấn từ từ đỗ xuống bến thuyền, Chu Diên Bảo cùng với huyện lệnh Lô Tiềm Vân chạy ra đoán chào, nửa quỳ thi lễ:

- Ty chức Chu Diên Bảo tham kiến điện hạ.

- Chu tướng quân đứng lên đứng lên đi.

Hoàng Phủ Vô Tấn đỡ hắn dậy hắn lại nhìn huyện lệnh Lô Tiềm vân, cảm thấy khí sắc của hắn hồng nhuận đúng là không tệ.

- Ty chức Lô Tiềm Vân tham kiến điện hạ.

Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu lại vỗ vai của Chu Diên Bảo:

- Ngươi đi sắp xếp quân đội trước sau đó ta cùng ngươi đàm luận quân vụ.

Chu Diên Bảo thi lễ, lập tức bận rộn sắp xếp cho nhân mã lên trên bờ, Hoàng Phủ Vô Tấn trở mình lên ngựa, đi theo Lô Tiềm Vân tới huyện thành.

Vô Tấn đứng trước tường thành nhìn dân cư bận rộn mà hỏi:

- Đã điều tra ra chưa, có bao nhiêu người nguyện ý về cố hương?

- Bẩm điện hạ lúc đầu thì đại bộ phận muốn về về sau điện hạ hứa miễn thuế ba mươi năm khiến cho đại bộ phận người lại không muốn về, đã có bảy thành ở lại.

Lô Tiềm Vân khẽ thở dài:

- Nhuwngg ở đây chủ yếu thu nhập quá thấp, dựa vào trồng lương thực chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm cần phải nghĩ phương pháp kiếm tiền cho bọn họ.

Lô Tiềm Vân rất yêu thương dân chúng trên đảo biết Lương vương cũng đặt tâm tư ở đây cho nên thừa dịp cơ hội này tranh thủ.

Hoàng Phủ Vô Tấn hiểu ý của hắn liền cười nói:

- Có yêu cầu gì ngươi cứ nói nếu hợp lý ta sẽ xem xét.

Lô Tiềm Vân đại hỉ vội vàng nói:

- Kỳ thật trên đảo còn có một số sản vật, chính là nông trường mênh mông, liệu có thể để cho dân chúng nuôi ngựa ở đó không, một mặt để cho bọn họ chăm ngựa một mặt khác lại cung ứng cho quân đội nếu thừa thì bán ra, điện hạ thấy thế nào?

Hoàng Phủ Vô Tấn nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng;

- Có thể xây nông trường nhưng không thể bán ngựa đi chỉ cso thể bán la dê bò toàn bộ ngựa phải để cho quân đội sử dụng.

Dừng một lúc hắn lại thấm thía nói:

- Lô huyện lệnh với tư cách là một phụ mẫu quan huyện ngươi không chỉ nên ân nhắc ấm no của dân chúng mà còn phải xây dựng trường học nữa.

Lô Tiềm Vân gật nhẹ đầu hắn hiểu ý của Lương vương điện hạ ít nhất hắn cũng phải ở đây thêm năm năm nữa.

Mà lúc này năm vạn thủy quân đã lên đảo Tấn An hồi phục, buổi chiều ngày nọ hơn mười người nghỉ ngơi xuống biển tập lặn lúc này một binh sĩ bỗng nhiên chỉ vào một cánh chim trên biển mà nói:

- Mau nhìn kìa chim ưng đưa thư đã tới.

Chim ưng đưa thư bay vút trên đỉnh đầu của bọn họ, ở trên đùi của nó có một sợi dây màu đỏ cho thấy đây là tin tức khẩn cấp.

Hoàng Phủ Vô Tấn lúc này ở trong cung điện, lúc này hắn đã nhận được tin tức, ba mươi vạn quân Tề châu đã tiến về phía Tây, do đích thân Hoàng Phủ Chung suất lĩnh, mặt khác đại tướng La Thiến cũng suất lĩnh mười lăm vạn đại quân xuôi nam tới Lỗ quận, điều này biểu hiện cho Tề châu muốn tiến công Bành Thành và Hạ Bi.

Bỗng nhiên một gã giáo úy nhanh chóng chạy tới trong tay cầm mộng phong thư:

- Điện hạ lại có tình báo từ Tề châu tới.

*****

Mọi người thấy phong thư có sợi dây màu đỏ biết có chuyện trọng đại xảy ra.

Hoàng Phủ Vô Tấn mở thư ra bên trong, hắn nhìn qua một lần trầm ngâm một lát rồi nói với tên lính liên lạc bên cạnh:

- Đi truyền mệnh của ta mệnh cho tám vạn đại quân tập kết chuẩn bi lên thuyền.

Tin tức hắn chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.

Ngày 14 tháng 8 đại nguyên soái binh mã Ung Kinh do THân Tể tự mình suất lĩnh mang hai mươi vạn quân Quan Trung ra Đồng Quan tiến thẳng về phía Hoằng Nông quận, cùng lúc đó Thiệu Cảnh Văn cũng suất lĩnh mười vạn địa quân theo Hoàng hà xuôi nam, ba mươi vạn quân Tây Ninh chia làm hai đường, hướng về phía Lạc Kinh công kích mãnh liệt.

Ngày mười lăm tháng tám, Tề vương Hoàng Phủ Chung cũng tự mình dẫn ba mươi vạn đại quân xuôi theo hoàng hà mà xuất phát, vào đêm trung thu, đại tướng La Khải Ngọc dẫn ba vạn quân tiên phong đánh tan năm nghìn quân ở Bộc Dương Dự Châu chiếm lĩnh Bộc Dương huyện, Đông quận thứ sử Vương Yến sợ hãi đầu hàng Tề quân.

Đến đây Ung Tề nhị châu đã giáp công Dự châu, đại chiến Trung Nguyên chính thức mở màn.

Dự châu gặp tao ngộ hai mặt giáp công khiến cho triều đình Lạc Kinh cũng trở nên hỗn loạn một mảng, lúc này gần trăm tên đại thần đứng đầu là Trương Tấn Tiết đang quỳ trước Bách Phượng môn, bọn họ không phải vì cường địch đột kích mà kinh hoàng mà là vì hoàng đế Hoàng Phủ Hằng lại bổ nhiệm Dương Thịnh là binh mã đại nguyên soái.

Điều này khiến cho Trương Tấn Tiết và chúng triều thần phẫn hận không thôi, hoàng thượng chẳng những không trừng phạt Dương Thịnh chuyện thất bại ở Tấn Châu mà lại bổ nhiệm hắn làm binh mã đại nguyên soái đám đại thần bọn họ làm sao mà tiếp nhận được.

- Bệ hạ bệ hạ không được hồ đồ như vậy nữa.

Trương Tấn Tiết bi phẫn nhịn không được mà quát to.

Sau lưng hàng trăm tên đại thần cũng hưởng ứng:

- Bệ hạ xin thu hồi hoàng lệnh.

Một gã hoạn quan tiến ra nói với Trương Tấn Tiết:

-Tướng quốc bệ hạ mời vào trong nói chuyện

Trương Tấn Tiết giãy dụa muốn đứng lên nhưng không đứng nổi hai gã quan viên đằng sau liền đỡ hắn.

- Các vị đồng liêu ta nhất định phải thuyết phục hoàng thượng, đổi lão thất phu hồ đồ kia đi.

Chúng đại thần đều tỏ vẻ ủng hộ, mang theo vẻ kỳ vọng, Trương Tấn Tiết mang theo tâm tình bi tráng cùng với hoạn quan vào trong nội cung.

Ở trong ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hằng đang vô cùng giận dữ, hắn vừa mới nhận được tin tức, Hoàng Phủ Vô Tấn đang phát động chiến tranh với Quảng Châu, bản thân của Hoàng Phủ Vô Tấn cũng đi thuyền xuôi nam rồi.

Hoàng Phủ Hằng sai người lục tung, cuối cùng cũng tìm được tấu chương mà thứ sử Lâm Xuyên quận mang tới, tấu chương nói Sở quân tụ tập tại Bà Dương quận có khả năng dùng binh với Quảng Châu, cái tấu chương này vậy mà hắn không nhìn thấy.

Tin tức trễ nải khiến cho Hoàng Phủ Hằng kìm không được mà đập bàn một tiếng, nghiên mực rớt xuống đất, hắn quát to:

- Là ai che giấu tin tức này không cho trẫm biết.

Mấy tên hoạn quan nơm nớp lo sợ.

Hoàng Phủ Hằng lửa giận vạn trượng cũng không phải là vì Hoàng Phủ Vô Tấn dùng binh với Quảng châu mà chính là vì Hoàng Phủ Vô Tấn không chịu giúp hắn đối phó Tề châu.

Bây giờ Tề châu quy mô tới Dự châu mà Hoàng Phủ Vô Tấn lại xuôi nam tới Quảng châu không trợ giúp hắn làm cho Hoàng Phủ Hằng có một cảm giác bị lừa vậy, Hoàng Phủ Vô Tấn nhất định biết rõ Dự châu cũng bị giáp công cho nên mới cố ý xuôi nam, mình thừa nhận hắn là con cháu Tấn An hoàng đế hắn lại vào giờ khắc mấu chốt bỏ chạy Hoàng Phủ Hằng làm sao không tức giận cho được.

Lúc này một hoạn quan đi vào ngự thư phòng bẩm báo:

- Bệ hạ Trương tướng quốc tới.

Nghe nói tới Trương Tấn Tiết, Hoàng Phủ Hằng vừa đau đầu vừa tức giận, lúc này chưa đối phó được với bên ngoài thì bên trong đã phát sinh nội chiến, Hoàng Phủ Hằng biết rõ Trương Tấn Tiết cùng với Dương Thịnh từ khi tiên đế còn sống đã minh tranh ám đấu với nhau, Trương Tấn Tiết phản đối Dương Thịnh làm nguyên soái chưa chắc đã là vì công tâm.

- CHo hắn vào đây.

Một lát sau Trương Tấn Tiết đi vào phát ra thanh âm bi tráng nói:

- Bệ hạ nếu dùng Dương Thịnh làm nguyên soái xã tắc của bệ hạ đều bị hủy trong tay của hắn.

- Đủ rồi.

Hoàng Phủ Hằng âm trầm cực kỳ không vui nói:

- Trẫm triệu ngươi tới đây không phải là để nói những chuyện này.

Trương Tấn Tiết bất đắc dĩ liền hỏi:

- Bệ hạ triệu thần có chuyện gì?

- Trẫm muốn biết, thái kho còn bao nhiêu bạc?

- Bệ hạ thái kho còn chừng hai trwam vạn thạch lương thực ngân lượng còn ba trăm vạn, mặt khác Huỳnh Dương kho còn chừng năm trăm vạn thạch lương thực, đây là từ Kinh Châu vận tới.

Hoàng Phủ Hằng tự nhủ nói:

- Xem ra Huỳnh Dương tuyệt không thể thất thủ.

Trương Tấn Tiết thở dài lúc này rồi mà bệ hạ còn suy nghĩ tới vấn đề lương thực ở Huỳnh Dương, liệu có thể giữ được Lạc kinh hay không còn chưa biết, bảo trụ kho lúa Huỳnh Dương làm gì?

Cho dù hắn biết sẽ làm hoàng đế mất hứng nhưng vẫn nhịn không được mà nói:

- Bệ hạ mấu chốt không phải lương thực mà là dùng người nếu như quân đội một lần nữa thất bại, Lạc Kinh sẽ tiêu hao thực lực không còn gì, đến lúc đó lấy gì bảo vệ lạc Kinh, ai bảo vệ khoa lúa Huỳnh Dương, Dương Thịnh tuổi già ngu ngốc hắn làm sao có thể gánh vác trách nhiệm này.

- Trương tướng quốc ông đang giáo huấn ta nhìn người không kỹ sao?

Hoàng Phủ Hằng âm trầm nói.

- Vi thần không dám, nhưng bệ hạ suy nghĩ một chút, Tấn Châu thất bại không phải là vì Dương Thịnh vô năng sao, mới mang tới sự thảm bại của Tấn châu sao?

- Trẫm đã biết Tấn Châu thảm bại là do Lý Duyên tài giỏi, hắn hiện tại đang ở đâu? Tần Hán Vũ có tham chiến không hắn hiện tại đang ở đâu? Bọn chúng đều đầu hàng Ung châu, Dương Thịnh mặc dù bại nhưng mà hắn tuyệt không để Ung châu chiêu hàng, liều chết trốn về lạc kinh chẳng lẽ mắt trẫm mù rồi sao mà không thấy?

- Dương Thịnh tuy tận trung với bệ hạ nhưng hắn đã qua bảy mươi hắn ngu ngốc không thể vì sự trung tâm của hắn mà cho hắn làm đại nguyên soái, hắn nhất định sẽ chôn vùi xã tắc của bệ hạ.

Trương Tấn Tiết quỳ rạp xuống đất than thở khóc lóc, Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong lòng mệt mỏi cực điểm, Dương Thịnh già nua Hoàng Phủ Hằng dĩ nhiên biết rõ nhưng cũng không phải hồ đồ vô năng như Trương Tấn Tiết nói, Tấn Châu bại trận nguyên nhân căn bản là Lý Duyên và Tần Hán Vũ không dám tử chiến mà đầu hàng.

Hoàng Phủ Hằng cố gắng che giấu dự căm tức trong lòng lạnh lùng nói:

- Tổng quản Hạ Thiên Tuyệt dũng mãnh đa tí, tòng quân hai mươi năm tư lịch rất sâu, trong quân uy vọng rất lớn, hắn thống lĩnh năm vạn quân quân kỷ nghiêm minh, vậy trẫm để hắn làm chủ soái thay cho Dương Thịnh, Trương tướng quốc thấy thế nào?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-411)


<