Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 276

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 276: Tề Vĩ nguy nan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Tề Phượng Vũ gật đầu, mở cửa đi xuống xe. Xe ngựa khởi động, cô nhìn chiếc xe đi xa, lòng nặng trĩu. Lời của Vô Tấn khiến lòng cô rối loạn, chẳng lẽ Tề gia thật sự có nội quỷ? Vậy đó sẽ là ai?

Trong lúc Tề Vạn Niên ngất xỉu thì một chiếc xe ngựa lặng lẽ ra khỏi Tề phủ chạy như bay trong đêm tối. Ngồi trên xe là con thứ của Tề Vạn Niên, Tề Vĩ và lục đệ của Tề Vạn Niên, Tề Vạn Tường.

Tề Vạn Tường trước kia phụ trách nghiên cứu kỹ thuật chống giả ngân phiếu Tề Đại Phúc, nhưng y táy máy tay chân thích an nhàn, trộm giữ tiền nghiên cứu đưa con trai mua nhà tại Ung kinh. Y bất lực khiến kỹ thuật chống ngân phiếu giả của Tề Đại Phúc mười năm không có tiến triển.

Lần trước xảy ra sự việc ngân phiếu giả, Tề Vạn Niên đoạt đi hết tất cả quyền quản lý của lục đệ Tề Vạn Tường, khiến y mất đi tài nguyên, sinh hoạt lập tức biến khó khăn. Y tại Vạn Phúc Lâu dùng số tiền lớn bao dưỡng hai danh kỹ lại bắt đầu tiếp khách, thoát khỏi quan hệ bao dưỡng với y. Không chỉ thế, cháu gái Tề Phượng Vũ giữ quyền tra xét quản lý tất cả tài sản Tề gia không chịu tha y, thanh toán từng món một, cuối cùng tra ra gần ba năm qua y tham ô tư dùng ba vạn lượng phí nghiên cứu, mười năm về trước thì đã không thể điều tra được.

Kết quả này không chỉ khiến y mất đi hai điền trang tại Sở Châu, ngay cả hai đứa con trai cũng mất tư cách quản sự tại cửa hàng Ung Châu, trong lòng Tề Vạn Tường cực kỳ hận đại ca.

Nhưng có một việc khiến y buồn bạc nhất là, y quản lý kỹ thuật chống ngân phiếu giả Tề Đại Phúc đã mười năm, nhưng chưa từng đặt trách nhiệm của mình vào trong lòng, khiến y không biết chút gì về kỹ thuật chống giả. Không lâu trước đây người Đông Lai tiền trang tìm y, đồng ý dùng mười vạn lượng bạc mua kỹ thuật này mà y lại không thể đưa ra được, bây giờ y không còn cơ hội tiếp xúc điều cơ mật nhất trong Tề gia.

Nhưng mà, y không cam tâm. Y luôn tìm cơ hội. Ngày hôm qua Tề Vĩ bị đại ca đoạt lấy quyền quản lý Tề Đại Phúc tiền trang, Tề Vĩ cảm xúc cực thấp khiến Tề Vạn Tường cảm thấy cơ hội tới rồi.

Tề Vĩ nghi hoặc hỏi:

- Lục thúc, rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu vậy?

- Ngươi đừng hỏi, lục thúc mang ngươi đi nhìn chứng cứ tứ đệ ngươi tham ô tài sản Tề gia. Ta sẽ cho ngươi kinh hỷ ngoài ý muốn, bảo đảm ngày mai là ngươi lại có thể trở về Tề Đại Phúc.

- Nhưng mà không thể đợi sáng mai đi nhìn sao? Bây giờ đã trễ như vậy, dù có phát hiện cái gì thì không tiện đêm khuya bẩm báo cho phụ thân.

- Thằng bé ngốc này, ngày mai sẽ không kịp. Tối nay phụ thân ngươi mời Hoàng Phủ Vô Tấn tổ chức tiệc tại phòng khách quý, vì sao không để ngươi đi mà là lão tứ. Là bởi vì hắn có ý định để lão tứ thay thế ngươi. Sáng sớm mai chắc chắn sẽ chính thức tuyên bố, ta nói không sai chứ!

Tề Vĩ im lặng, lời của lục thúc đâm trúng chỗ đau nhất trong lòng gã. Gã kiên quyết phản đối Tề gia triệt để rời khỏi quan trường, hơn nữa luôn ủng hộ kết minh với Thân quốc cữu, cuối cùng bị phụ thân cướp đi quyền lực chưởng quản Tề Đại Phúc, đổi lại cho gã quản lý vải vóc. Tuy rằng lý do là gần đây thân thể gã không được khỏe, muốn gã nghỉ ngơi một lúc. Kỳ thật Tề Vĩ biết rằng, là vì ý kiến của gã đã đi ngược lại với quyết định của phụ thân, xung đột trên nguyên tắc cho nên mới bị biếm.

Lời của lục thúc khiến lòng Tề Vĩ đau nhói, nhưng gã vẫn im lặng. Gã không thích ở trước mặt người khác lộ ra trong lòng yếu ớt. Tuy nhiên, gã có một tia hy vọng, nếu thật có thể bắt được nhược điểm của tứ đệ, nói không chừng gã thật sự có thể cướp lại Tề Đại Phúc.

Tề Vạn Tường liếc cháu trai một cái, thầm cười nhạt. Không quản lý tiền trang thì là vải vóc, đại ca y ích kỷ đến cỡ nào, mọi thứ đều đưa cho con mình, các huynh đệ khác không được chút gì. Không chỉ một mình Tề Vạn Tường bất mãn, tất cả huynh đệ đều như thế. Nên biết rằng, Tề Thụy Phúc là sản nghiệp cả Tề gia, không phải sở hữu của một mình Tề Vạn Niên.

Xe ngựa ngừng trước một tòa nhà, Tề Vạn Tường nhảy xuống xe ngựa đi hướng cửa.

Một người đàn ông mặt chữ điền bước ra, liếc xe ngựa, hỏi:

- Hắn có đến không?

Tề Vạn Tường vội khom lưng cười nịnh nói:

- Lưu gia, hắn đến rồi.

Tề Vĩ đi xuống xe ngựa, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.

Gã ngoái đầu hỏi Tề Vạn Tường:

- Lục thúc, hắn là ai? Chỗ này là đâu?

Người đàn ông tiến lên hành lễ, cười nheo mắt nói:

- Ta tên Lưu Tứ Quân, là Thân quốc cữu phái ta đến gặp ngươi, chúng ta hy vọng Tề gia có thể trở lại Trường An.

- Thân quốc cữu?

Tề Vĩ lùi ra sau một bước. Người này đêm khuya đem mình kéo ra đây sẽ không có chuyện gì tốt!

- Ta và Thân quốc cữu không có gì để nói.

Lưu Tứ Quân đã biết trước gã sẽ nói vậy, đương nhiên y không thể nói mình là đặc sứ của Tề vương. Nếu Tề Vĩ ủng hộ Thân quốc cữu, vậy y giả bộ là sứ giả của Thân quốc cữu cũng chẳng sao. Quan trọng là Tề phủ chỉ có hai người biết bí mật chống giả ngân phiếu Tề Thụy Phúc. Một người là Tề Vạn Niên, một là quản lý Tề Đại Phúc gần mười năm, Tề Vĩ. Tề Vĩ này rất quan trọng trong kế hoạch của y.

Y khẽ cười nói:

- Không nói chuyện một lần làm sao biết có chuyện tốt hay không? Tề nhị công tử, Thân quốc cữu luôn rất xem trọng ngươi, ngài ấy sẽ không để ngươi thất vọng, cũng hy vọng ngươi sẽ không khiến ngài thất vọng.

Tuy Tề Vĩ oán phụ thân tước đoạt quyền lực của mình, nhưng gã không giống lục thúc Tề Vạn Tường không chút nguyên tắc. Gã cực kỳ nhạy bén, đã phát hiện ra mình bị lục thúc dụ dỗ đi ra.

Gã lập tức chắp tay nói:

- Nói chuyện thì đương nhiên có thể nhưng tối nay không được. Tối nay ta phải chính thức giao quyền cho tứ đệ, sáng sớm ngày mai sẽ đến bái phỏng Lưu tiên sinh vậy.

Nói xong gã xoay người lên xe ngựa. Làm sao Lưu Tứ Quân chịu để gã đi được. Y nháy mắt với người hai bên, bốn hộ vệ cùng ùa lên túm lấy Tề Vĩ.

Tề Vĩ liều mạng vùng vẫy:

- Các ngươi đang làm cái gì, mau buông ta ra!

Gã vừa kêu hai câu thì một gã đàn ông vung tay đánh gã ngất xỉu. Bốn người như sài lang hổ báo kéo Tề Vĩ vào trong nhà, người đánh xe cũng bị bắt đi. Tề Vạn Tường không ngờ tình hình sẽ thành như vậy, ngây ra, mặt lộ vẻ lo lắng.

Lưu Tứ Quân vỗ vai y, cười an ủi:

- Yên tâm đi! Chỉ cần hắn chịu nói ra bí mật, sẽ không thiếu một đồng tiền cho ngươi.

Vô Tấn trở lại phủ trạch của mình thông báo với thê tử vài câu, sau đó lập tức chạy đi kiếm đại đô đốc trường sử Chu Tín. Dù trong tay hắn có thế lực quân đội nhưng chỉ mới đến Giang Ninh hai ngày, không quen thuộc tình trạng Giang ninh phủ, hắn cần được giúp đỡ. Mà Chu Tín chức quan đại đô đốc trường sử Sở Châu đã năm năm là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa hắn phải gửi thư cho Tô Hàn Trinh, có thể mượn trạm thư bồ câu của Đại Đô Đốc phủ.

*****

Phủ của Chu Tín ở trong hậu viện Đại Đô Đốc phủ, cách phủ trạch Vô Tấn không xa, chỉ khoảng hai dặm. Lúc này Chu Tín đang đọc sách trong thư phòng, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thê tử.

- Lão gia, ngoài cửa phủ có người kiếm ngươi, nói là có chuyện gấp.

Thê tử của Chu Tín là đường muội Thân quốc cữu, ba mươi năm trước trượng phu vừa qua đời thì bà mới hai mươi sáu tuổi, ba năm thủ tiết qua đi do năm đó Thân quý vi tác hợp, tái giá cho Chu Tín cùng là thê tử đã chết. Tuy Chu Tín lớn hơn bà mười tuổi, hơn nữa đã có hai con trai, nhưng gã đối với bà cực kỳ yêu thương, khiến Thân thị mười năm nay sống rất thoải mái, còn sinh một đứa con gái cho gã. Hai mẹ con đều theo Chu Tín ở tại Giang Ninh phủ.

Chu Tín bỏ thư xuống, hỏi:

- Là ai tìm ta?

- Một người thanh niên họ Hoàng Phủ, hắn nói hôm nay cùng ngươi một chỗ.

Tuy Thân thị là em gái Thân quốc cữu nhưng bà làm người thật thà, đó giờ không quan tâm chính sự triều đình, không hề biết Hoàng Phủ Vô Tấn là ai.

Chu Tín giật mình, liên thanh nói:

- Mau mời hắn vào, ai! Thôi, để ta đi ra!

Gã mang giày xong lao vội ra ngoài. Thân thị vội đuổi theo khoác bộ y phục cho gã.

- Lão gia, bên ngoài trời rét, đừng để bị lạnh.

Chu Tín vội vàng mặc y phục chạy ra ngoài cửa, thấy Vô Tấn đang chắp tay sau lưng đứng trước bậc thang.

Gã tiến lên áy náy nói:

- Điện hạ, nội nhân vô lễ, khiến điện hạ ở bên ngoài chờ lâu.

Vô Tấn khoát tay cười nói:

- Là ta không chịu đi vào, không liên quan đến phu nhân.

- Trễ thế này rồi điện hạ có chuyện gì sao?

Vô Tấn chỉ hướng xe ngựa:

- Lên xe trước đi, ta đích thực có chuyện quan trọng tìm ngươi.

Chu Tín ngoái đầu sai bảo người hầu:

- Nói với phu nhân một tiếng ta ra ngoài chốc lát.

Gã đi theo Vô Tấn lên xe ngựa.

Vô Tấn cười nói:

- Xem ra cảm tình các ngươi rất tốt.

Chu Tín gật đầu:

- Tuy nàng ấy là đường muội của Thân quốc cữu nhưng biết giữ phụ đạo, chưa từng hỏi việc bên ngoài, ngay cả Thân gia tại Giang Ninh cũng rất ít qua lại, càng không có liên hệ với Thân quốc cữu. Cho nên nàng ấy không biết ngươi là ai.

- Như vậy tốt nhất, áp lực của trường sử càng nhỏ.

- Điện hạ tìm ta có chuyện gì không?

Vô Tấn cười cười, lấy ra một thư gửi bồ câu.

- Lá thư này ta muốn nhờ đại nhân thay ta đưa cho Tô Hàn Trinh, cực kỳ khẩn cấp. Trường sử có thể làm được không?

- Cái này không thành vấn đề, ta có thể dùng thư bồ câu của Đại Đô Đốc phủ đưa đi.

Chu Tín cầm lấy thư, nghi hoặc hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bách Phú thương hành, Đông Lai thương hành hợp tác xuống tay với Tề gia. Huyện Duy Dương xuất hiện phong trào tễ đoái nhằm vào Tề Đại Phúc tiền trang.

Vô Tấn đơn giản kể chuyện đã xảy ra cho Chu Tín biết, cuối cùng cười nói:

- Đây là cơ hội lấy được niềm tin của Tề gia. Ta định giúp Tề gia vượt qua nguy cơ lần này.

Chu Tín ngẫm nghĩ, nói:

- Nếu có thể lôi kéo được Tề gia đến Tấn An thì đúng là giúp ích rất lớn, không biết điện hạ chuẩn bị giúp đỡ Tề gia như thế nào?

- Hiện giờ ta thiếu thốn nhất là thám tử quen thuộc tình hình Sở Châu. Ta biết Phượng Hoàng hội ở Duy Dương có lập địa điểm tình báo, Giang Ninh phủ chắc chắc cũng có, Chu trường sử có biết ở đâu không?

Một câu nhắc nhở Chu Tín, gã cười nói:

- Điện hạ không nói thì ta cũng quên mất, đúng là có. Chính là Đông Hải tửu lâu ở đại môn tây thị, chưởng quỹ họ Dương chính là đầu lĩnh tình báo của Phượng Hoàng hội tại Giang Ninh phủ. Ngươi trực tiếp tìm hắn, hơn nữa có thể đưa luôn thư này cho họ. Tối nay là họ có thể đưa tới huyện Duy Dương, ta thì phải đợi ngày mai đi Giang Bắc mới phát.

Vô Tấn nhận lại thư, nói:

- Còn có một việc, trường sử có biết địa điểm tình báo của thái tử tại huyện Giang Ninh?

Ngày hôm qua người thái tử đến tìm hắn, lúc đi có cho biết một tin tức, nói là đặc sứ của Tề vương tới. Khi đó Vô Tấn không nhận ra tình báo này có liên quan đến mình, bây giờ mới phản ứng lại, rất có thể đặc sứ Tề vương chính là người phía sau màn đối phó Tề Thụy Phúc lần này. Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra người đó.

Chu Tín gật đầu:

- Ta biết, ta luôn theo dõi bọn họ mà. Ở trong hẻm Trạng Nguyên cạnh cửa bắc thành, trong đám người kia có ít nhất ba tên là Ẩn võ sĩ.

Chu Tín muốn hỏi Vô Tấn tìm người của thái tử làm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra. Có một số việc gã không tiện hỏi nhiều.

Gã im lặng một lát, nói:

- Ta phải nhắc nhở điện hạ, nếu chuyện này thật sự liên quan đến Đông Lai thương hành vậy chắc chắn là Tề vương chủ mưu, điện hạ phải cẩn thận Tú Y vệ Giang Bắc.

- Ta biết, tối nay ta sẽ sắp xếp tốt.

Nói đến Tú Y vệ Giang Bắc thì Vô Tấn nhớ ra một chuyện, liền hỏi:

- Chu trường sử, nghe nói cửa thành Giang Ninh phủ đều là Đại Đô Đốc phủ cai quản, có thể đưa ta một khối lệnh bài thông hành ban đêm ra thành không?

Chu Tín khom người lấy xuống một khối lên bài đưa cho hắn, cười nói:

- Thật ra ngươi là Tự vương, ở bên ngoài kinh thành thì có thể tùy ý ra vào thành, nhưng thủ quân chưa quen thuộc ngươi, trước đưa cái này cho ngươi vậy.

Hai người lại nói vài câu, Chu Tín xuống xe ngựa quay về nhà. Chuyện khác thì Vô Tấn không cần gã hỗ trợ. Xe ngựa một đường chạy nhanh hướng tây.

Giống như bắc thị huyện Duy Dương, tây thị huyện Giang Ninh cũng là trung tâm tập hợp vật tư Giang Ninh phủ. Có hơn ngàn cửa tiệm, chiếm diện tích rất lớn, xung quanh bị tường bao vây, giống như một tòa thành trong thành. Cửa tây thị có vài chục tửu quán, thanh lâu và tiệm cờ bạc, trong đó tửu lâu lớn nhất vẫn là Bách Phú tửu lâu, xếp thứ hai là Đông Hải tửu lâu.

Xe ngựa vừa đến cửa tây, Vô Tấn liếc mắt liền thấy bảng hiệu to lớn Đông Hải tửu lâu. Chiếm diện tích năm mẫu, cao bốn tầng lầu, giống như Bách Phú tửu lâu phía nam, trong các cửa hàng thì tựa như hạc trong bầy gà.

Lúc này đã qua giờ hợi, tửu lâu vừa đóng cửa. Mấy chục tiểu nhị và thị nữ đang quét dọn trong tửu lâu. Hơn mười tửu nương và nhạc nữ ra khỏi tiệm, ngồi lên xe ngựa chờ tại cửa, đi mất.

Xe ngựa của Vô Tấn chậm rãi dừng trước cửa tửu lâu, Vô Tấn chắp tay cười với người đánh xe:

- Ngươi trở về đi! Cảm ơn.

Người đánh xe ừ một tiếng, quay xe trở lại Tề phủ. Vô Tấn đợi xe ngựa đi xa mới xoay người đẩy cửa vào tửu lâu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<