Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 277

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 277: Dương Hoành Hải
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Một tiểu nhị tiến lên cười làm lành nói:

- Khách quan, ngượng ngùng, tửu lâu đã đóng cửa.

- Dương chưởng quỹ của ngươi có đây không? Ta tìm hắn có việc.

Tiểu nhị ngoái đầu hét to:

- Chưởng quỹ, ngoài cửa có người kiếm!

Gã vội mời Vô Tấn ngồi. Chốc lát sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có chút khôn khéo vội vàng chạy tới.

- Ai tìm ta thế?

Gã liếc Vô Tấn một cái, chợt ngây ra, sao nhìn mặt mày người này hơi quen quen.

- Vị khách nhân này, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu đó.

Thật ra Vô Tấn không có chút ấn tượng nào với gã, nhưng hắn đoán được chắc chắn ngươi này từng ở Lưu Cầu đảo gặp qua hắn.

Vô Tấn thấy tiểu nhị bên cạnh đều bận rộn công việc, không một ai đứng gần thì từ trong lòng lấy ra kim bài Hắc Phượng Hoàng, nhẹ lắc lư hướng gã.

Dương chưởng quỹ bỗng biến sắc mặt, nhanh chóng liếc hai bên một cái, nhỏ giọng nói:

- Xin đi theo ta!

Bọn họ đi lên lầu bốn, dương chưởng quỹ cầm chìa khóa mở một cửa phòng cao nhất đầu, bên trong còn có một cửa phòng, gã lại mở ra, thắp sáng ngọn nến tại cửa.

- Mời vào!

Vô Tấn đi vào phòng, không khí bên trong không được tốt lắm. Có mùi ẩm ướt mốc meo, chỗ này hiển nhiên không phải phòng ăn cơm, sát tường bày hơn mười cái ghế dựa, bên cửa sổ có một cái bàn.

Dương chưởng quỹ đặt đèn cầy lên bàn, bỗng nhớ tới cái gì, ngoái đầu nhìn Vô Tấn.

- Ngươi là Hoàng Phủ công tử.

Gã lập tức quỳ gối xuống đất.

- Thì ra là điện hạ đến, ta có mắt không tròng, xin điện hạ thứ tội!

Lúc này Vô Tấn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, xem ra có nhiều người trong Phượng Hoàng hội đều biết hắn gọi là Hoàng Phủ Vô Tấn. Nếu là vậy thì quan hệ của hắn với Phượng Hoàng hội rất dễ dàng truyền ra ngoài. Chắc chắn Hoàng Phủ Huyền Đức có sắp xếp thám tử trong Phượng Hoàng Hội, thế thì chẳng phải Hoàng Phủ Huyền Đức đã biết mối quan hệ giữa hắn và Phượng Hoàng hội?

Chẳng lẽ Hoàng Phủ Huyền Đức phái mình đến quận Đông Hải làm đô đốc thủy quân Sở Châu là để hắn tấn công Phượng Hoàng hội? Nếu giả thiết này thành lập, vậy Hoàng Phủ Huyền Đức không thể tránh khỏi quá mạo hiểm chút, đô đốc thủy quân Sở Châu chính là nắm thực quyền! Ông hoàn toàn không cần mạo hiểm như vậy.

Điều này khiến Vô Tấn cực kỳ khó hiểu.

Vô Tấn kéo ra một cái ghế, ngồi xuống. Dương chưởng quỹ khoanh tay đứng trước mặt hắn, không chỉ vì Vô Tấn là Lương Tự vương, địa vị cao quý, quan trọng hơn, Vô Tấn cầm kim bài Hắc Phượng Hoàng của đại hội chủ Trần An Bang Phượng Hoàng hội, cái này không khác gì hội chủ đích thân tới.

- Xin hỏi tôn tính đại danh của Dương chưởng quỹ, tại Phượng Hoàng hội đảm nhiệm chức vị gì?

- Bẩm điện hạ, tại hạ đích thực họ Dương, tên là Dương Hoành Hải, đảm nhiệm thống lĩnh nhị cấp trong Phượng Hoàng hội.

Tuy Phượng Hoàng hội là hải tặc, nhưng chúng nó có tổ chức quân sự chặt chẽ. Binh lính bình thường kêu là Hải Vệ, quân quan thì chia làm đại tướng quân, tướng quân, thống lĩnh và tiêu lĩnh, bốn cấp bậc. Trong đó thống lĩnh và tiêu lĩnh chia ra ba cấp, trên đại tướng quân thì là hội chủ và hai phó hội chủ. Thống lĩnh cấp hai Dương Hoành Hải tương đương với cấp quả nghị đô úy quân phủ của triều đình.

Vô Tấn gật đầu, cười nói:

- Thì ra là Dương thống lĩnh. Không biết thuộc hạ của Dương thống lĩnh có bao nhiêu ngươi? Ta nói là huyện Giang Ninh.

Dương Hoành Hải vẫn cung kính nói:

- Nguyên Giang Ninh phủ tổng cộng có sáu mươi bốn người. Trong đó huyện Giang Ninh là căn cơ, bao gồm cả ta thì có ba mươi người, trong tửu lâu có mười bốn người, mấy người khác đều phân tán tại một tiệm thuốc và một tiêu cục.

- Tốt lắm, ta có một việc muốn xin Dương chưởng quỹ hỗ trợ, không biết Dương chưởng quỹ có đồng ý không?

Dương Hoành Hải ôm quyền nói:

- Điện hạ đưa ra kim bài Hắc Phượng Hoàng thì tựa như hội chủ đích thân đến, xin điện hạ cứ phân phó, dù liều mạng chúng ta cũng sẽ hoàn thành!

- Không cần các ngươi liều mạng.

Vô Tấn mỉm cười:

- Ta chỉ cần sau khi trời sáng các ngươi rải mấy lời đồn tại huyện Giang Ninh giúp ta, nhớ là càng lớn càng tốt, người người đều biết. Nhưng các ngươi quyết không thể bại lộ mình.

Rời khỏi Đông Hải tửu lâu, Vô Tấn mượn một con ngựa, một mình đi hướng bắc thành. Đi qua hẻm Trạng Nguyên cạnh bắc thành thì Vô Tấn thấy cuối ngõ hẻm có một cánh cửa đen như mực, chỗ đó chắc là trạm tình báo của thái tử tại Giang Ninh phủ.

Hắn không vào trong hẻm, dưới tình huống chỉ một mình hắn mà đi tìm người của thái tử thì tuyệt đối không phải là quyết định sáng suốt. Hắn mạnh quật roi ngựa, chạy nhanh hướng cửa thành.

Hiện tại cửa thành đã đóng, nhưng hắn có ngân bài của Chu Tín nên thuận lợi ra khỏi thành. Một đường giục ngựa chạy gấp, một khắc sau đi tới quân danh Mai Hoa vệ. Quân quan tối nay làm việc là Trương Lũng. Gã không ngờ Vô Tấn sẽ tới vào lúc tối thế này, vội sai người chuẩn bị đệm chặn nhưng bị Vô Tấn khoát tay ngăn lại.

- Không cần chuẩn bị, ta trước giao cho vài việc xong còn phải lập tức chạy đi Thủy Quân phủ.

- Xin tướng quân cứ nói!

Vô Tấn uống hớp trà, chỉnh lý suy nghĩ xong mới chậm rãi nói:

- Sáng ngày mai Mai Hoa vệ xuất động cả đội bao vây Đông Lai tiền trang, Bách Phú tiền trang ở đường Kiến Nghiệp cho ta. Nếu quan phủ đến hỏi thì cứ nói là phụng mệnh hành sự, không thể trả lời, kêu bọn họ đến tìm ta.

Trương Lũng vội nói:

- Chiều hôm nay nhóm đầu tiên một ngàn tân quân nhân đến doanh có cần cũng mang theo?

Vô Tấn ngẫm nghĩ, nói:

- Quân phục Mai Hoa vệ của họ còn chưa tới, không cần dẫn theo. Nói cho Trịnh Diên Niên, cứ bảo là mệnh lệnh của ta, khiến hắn dẫn một ngàn tân binh đóng giữ quân doanh. Nếu ngày mai có Tú Y vệ hoặc quân đội khác đánh vào quân doanh thì cứ giết không cần hỏi!

- Ty chức đã hiểu! Ngày mai tướng quân ở đâu?

- Sáng mai có lẽ ta ở trên thuyền nhưng buổi chiều sẽ trở về, tới khuya không chừng tạm thời rời khỏi Giang Ninh đi huyện Duy Dương. Tóm lại một câu, tất cả chấp hành theo mệnh lệnh của ta, không có ta ra lệnh thì phải nghiêm thủ quân doanh.

- Ty chức tuân mệnh!

Vô Tấn lại giao cho vài câu liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Đi tới cửa, hắn chợt nghĩ ra một chuyện, ngoái đầu phân phó:

- Lại chia hai trăm người hộ vệ phủ trạch của ta. Trừ tiểu thư Tề gia, mấy người khác đều không cho bái phỏng.

*****

Trong một gian phòng kín, Tề Vĩ bị cởi hết đồ, tay chân bị khóa sắt khóa lại treo ngược giữa không trung. Hai gã đàn ông thân trần dùng roi da tẩm dầu mạnh quật vào người gã. Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, trên người Tề Vĩ lại xuất hiện một vết roi máu thịt rách toét, cả người gã bị đánh thương tích đầy mình.

Một người đàn ông trung niên dùng roi da nâng cằm gã lên, lạnh lùng nói:

- Cần gì như vậy? Ngươi nói ra phối phương thì không cần chịu khổ nữa, tương lai Tề Thụy Phúc cũng là của ngươi. Không phải chúng ta đã đồng ý là chỉ muốn Tề Đại Phúc tiền trang sao, sẽ không đụng cửa hàng khác sao? Ta lại cho ngươi một cơ hội, nói ra đi, chúng ta sẽ thả ngươi. Nếu lại không nói, chúng ta sẽ dùng yêm hình, khi đó dù ngươi có hối hận thì cũng không làm đàn ông được nữa. Có nói hay không!

Tề Vĩ suy yếu nói:

- Chẳng phải ta đã đưa cho các ngươi rồi sao?

Gã đàn ông trung niên mạnh tát một bạt tai vào mặt Tề Vĩ:

- Má nó, ngươi đưa là hàng giả, ngươi cho rằng lừa được chúng ta?

Tề Vĩ cười lạnh:

- Vậy các ngươi cho rằng có thể lừa được ta?

Gã đàn ông trung niên giận dữ, hét lớn:

- Đánh cho ta!

Roi da như mưa lại trút xuống người Tề Vĩ. Gã đàn ông trung niên oán hận hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Gã tới hậu viện, gõ một cửa phòng.

- Lưu đại nhân, có thể vào không?

- Chờ chút!

Bên trong truyền đến tiếng giận dữ, tiếp theo là giọng đàn bà cười phóng đãng. Nửa ngày sau, đèn sáng, Lưu Tứ Quân mở cửa ra.

- Hắn khai chưa?

- Tiểu tử đó miệng quá cứng, chết sống không chịu nói. Nếu không thì, chúng ta thật sử dụng yêm hình?

Lưu Tứ Quân ngửa đầu, suy nghĩ xong nói:

- Tốt nhất đừng làm, thiến hắn rồi ngược lại mất hết can đảm, sẽ càng không nói.

- Vậy thì hù hắn đi.

Lưu Tứ Quân vẫn lắc đầu:

- Tên đó rất tinh, nếu bị hắn xem thấu chúng ta chỉ hù dọa thì sẽ càng không nói. Có lẽ tốt nhất là kiếm con gái hắn đến uy hiếp, có lẽ hắn sẽ sợ.

Ngay lúc này, một gã đàn ông cuống cuồng chạy tới.

- Đại nhân, cái...cái tên họ Tề, không chịu nổi, đã cắn lưỡi tự vận!

- Cái gì!

Lưu Tứ Quân ngẩn ngơ. Không ngờ Tề Vĩ tự vẫn, vậy bí mật ngân phiếu Tề Đại Phúc biết hỏi ai đây. Đó chính là nhiệm vụ Tề vương giao cho y.

Y bỗng giơ tay tát gã đàn ông trung niên, chửi ầm lên:

- Đồ thành sự không đủ bại sự có thừa! Ngươi làm hỏng đại sự của ta rồi, ta làm sao ăn nói Tề vương hả?

Gã đàn ông sợ đến mặt trắng bệch, cúi đầu, run giọng nói:

- Thuộc hạ nghĩ cách đi kiếm công tượng Tề gia, gom góp lại sẽ làm ra phối phương.

- Ngu xuẩn! Là Tề Vĩ tự mình phối liệu, những công tượng chỉ làm việc, ngươi đi hỏi ai?

Gã đàn ông trung niên không dám hé miệng.

Nửa ngày sau, Lưu Tứ Quân hung tợn nói:

- Chuyện này trước gác sang một bên, ngày mai vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động. Dùng một trăm tấm ngân phiếu rải ra ngoài, lại truyền tin đồn Tề gia bị xét nhà và ngân phiếu giả ra ngoài cho ta.

Lưu Tứ Quân nhìn trời đêm âm u, nhe răng cười:

- Ta rất muốn nhìn xem cảnh đồ sộ Tề Đại Phúc tiền trang bị vạn dân tễ đoái.

Hôm sau trời vừa sáng, phố lớn ngõ nhỏ trong huyện Giang Ninh bỗng lan truyền các loại tin tức. Có Tề Thụy Phúc sắp bị xét nhà phá sản, có Tề vương phát động đoạt chính biến bị bắt lấy, Đông Lai thương hành bị đóng tất cả cửa hàng. Còn có ông chủ lớn Bách Phú thương hành bị cuốn vào án Tề vương chính biến. Bách Phú tiền trang tại kinh thành đã bị Tú Y vệ và Mai Hoa vệ tịch biên, các loại tin tức.

Thoáng chốc các tin thật giả khó phân biệt điên cuồng lan truyền tại huyện Giang Ninh, khiến lòng người hoảng sợ. Ai cũng không biết là thật hay giả. Mà lúc này cũng bắt đầu dấy lên tin Tề Đại Phúc xuất hiện ngân phiếu giả. Thậm chí có tin nói hơn một nửa ngân phiếu trăm lượng của Tề Đại Phúc là giả.

Tin tức này tác động lòng rất nhiều thương nhân, mọi người cùng nhau lấy ra ngân phiếu chạy đến ba tiền trang Tề Đại Phúc tại huyện Giang Ninh yêu cầu phân biệt.

Nhưng rất nhanh, lại có tin khiến người chấn động. Tại huyện Giang Ninh, Bách Phú tiền trang và Đông Lai tiền trang ở đường Kiến Nghiệp bị Mai Hoa vệ bao vây, nguyên nhân không rõ.

Tin tức này cực kỳ rung động lòng người. Nó từ một mặt nào đó chứng thật tin đồn. Nếu Tề vương không xảy ra chuyện thì sao Mai Hoa vệ bao vây Đông Lai tiền trang. Nếu như Bách Phú tiền trang không rơi vào chính biến của Tề vương thì sao Mai Hoa vệ bao vây Bách Phú tiền trang.

Gần như một nửa người trong thành đều thấy từng đội Mai Hoa vệ sát khí đằng đằng chạy nhanh trên đường lớn, bao vây hai tòa tiền trang.

Mắt thấy là thật. Bỗng chốc cỡ mười vạn dân chúng bình thường và thương nhân cần giấy tồn ngân điên cuồng ùa hướng bắc thành và nam thành, chỗ đó còn có hai tòa Bách Phú tiền trang, Đông Lai tiền trang không bị bao vây. Bốn tiền trang xuất hiện tình hình điên cuồng tễ đoái, chúng nó gần như bị đám người cảm xúc kích động nhấn chìm. Một canh giờ sau, hai tiền trang Bách Phú và Đông Lai tại nam thành đầu tiên bị tễ đoái trống rỗng, không thể không đóng cửa tiệm, dán thông cáo hôm nay không còn tiền lấy ra.

Thông cáo này khiến dân chúng vốn cực kỳ sốt ruột nay sôi trào. Mấy vạn dân chúng phẫn nộ bắt đầu trùng kích tiền trang. Chớp mắt cửa hai tòa tiền trang lần lượt bị đẩy ngã, dân chúng chen nhau vào, cướp đoạt vật phẩm trong tiền trang. Một trận chiến tranh tàn khốc không có khói thuốc súng dẫn đầu xảy ra tại huyện Giang Ninh. Thành nam xuất hiện sự kiện đập bể tiền trang rốt cuộc kinh động hai nha môn huyện Giang Ninh và Giang Ninh phủ.

Khi sự việc đập phá bùng nổ thì phủ doãn Giang Ninh Dư Diệu Giang, cùng với thiểu doãn Thân Uyên ngồi trên kiệu bối rối hoảng hốt đi tới nha môn Đại Đô Đốc phủ.

Phủ nha khác với huyện nha. Phủ nha là trên nha môn nhất cấp, không có thành trỉ quản hạt, bởi vậy gần như không có bất cứ nha sai nào, chỉ khoảng mấy chục văn chức lại viên. Hơn nữa phủ nha không giống quận nha. Quận nha có chức vị quận tư mã, có thể cai quản chút ít hương binh. Chức tư mã phủ nha bị Đại Đô Đốc phủ lấy đi, Đại Đô Đốc phủ có ba quân đội trực thuộc nên kiêm quản luôn chức năng tư mã vốn có trong phủ nha, khiến phủ nha ở trong hoàn cảnh lúng túng không binh có thể dùng.

Vậy nên Thân quốc cữu nhất quyết để người của y làm trường sử Đại Đô Đốc phủ là vì lo lắng điều này.

Dư Diệu Giang và Thân Uyên xuống kiệu, vội vàng bước lên cầu thang. Thủ vệ đứng trên bậc thang ngăn họ lại.

- Xin hai vị đại nhân dừng bước!

- Chúng ta muốn gặp Chu trường sử, có việc cực kỳ quan trọng.

Binh sĩ thủ vệ mặt lộ khó xử:

- Trời vừa sáng thì Chu trường sử đã chạy đi huyện Duy Dương, nghe nói bên đó xuất hiện sự kiện tiền trang tễ đoái rất nghiêm trọng.

Dư Diệu Giang và Thân Uyên đều ngây ra.

- Cái này...cái này là sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<