Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 275

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 275: Dùng thật làm giả
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Vô Tấn nhận lấy tấm ngân phiếu. Chỉ thấy bôi đi mực thì bên dưới lộ ra dãy số in ấn. Hắn vừa xem liền hiểu ra, đây chẳng qua là dùng bút đem dãy số thật đồ lên một lần, cho người cảm giác dãy số là giả, vậy ngân phiếu đó đương nhiên cũng nhận định là giả.

- Quả nhiên cao minh!

Vô Tấn khen:

- Mục đích của họ là tạo ra khủng hoảng, đồng thời đánh lừa Tề Thụy Phúc, khiến Tề Thụy Phúc không dám vận ngân xuống nam. May là Tề tiểu thư tỉnh táo, phát hiện kỹ xảo của đối phương.

Tề Phượng Vũ lại lắc đầu, nặng trĩu lo âu nói:

- Dù ta phát hiện sự thật thì cũng không có tác dụng gì. Họ có cách khác, có thể chế tạo rắc rối để quan phủ ra mặt điều tra Tề Đại Phúc tiền trang, sau đó thừa dịp tung tin đồn dẫn đến sóng triều tễ đoái. Nếu Giang Ninh cũng xảy ra tễ đoái thì rất nhanh sẽ lan đến các nơi Sở Châu, vậy Tề Đại Phúc xong rồi.

- Tề Đại Phúc tồn ngân lượng thật sự không đủ ứng phó sao?

- Đúng vậy, điểm yếu lớn nhất của chúng ta bị đối phương nắm bắt. Bởi vì Tề Đại Phúc là tiệm lâu đời đã trăm năm, chiêu bài vàng, danh tiếng rất tốt, cho nên tiền trang Tề gia chúng ta tồn ngân lượng chỉ có ba phần. Thu tồn ngân một trăm lượng thì chúng sẽ cho vay bảy mươi lượng bạc, chỉ chừa ba phần dự bị khố phòng. Tiền trang luôn tồn năm ngũ uy, đây là tuyệt mật của Tề Đại Phúc, chỉ có cỡ quản sự mới biết. Ta nghi ngờ chúng ta có quản sự đã bị đối phương hối lộ, tiết lộ cơ mật của Tề gia.

Vô Tấn đã hiểu ra lý do Tề Phượng Vũ đến đây.

- Tề tiểu thư cần ta hỗ trợ cái gì sao?

Tề Phượng Vũ cắn môi, nói:

- Ta không giấu giếm công tử, thật ra tại dưới chân công tử là một tiền khố cực lớn dưới lòng đất, có một trăm vạn lượng hoàng kim và tám trăm vạn lượng bạc. Theo giá đổi một hoàng kim so mười, khố phòng ngầm có một ngàn tám trăm vạn lượng bạc, đây là tài phú tiền mặt mà Tề Thụy Phúc gom góp hơn một trăm năm nay. Kinh thành còn có một tiền khố ngầm tương tự, chưa tính tới sản nghiệp và điền sản khổng lồ của Tề gia. Thật ra chúng ta có thể vượt qua một kiếp này, nhưng ta sợ không phải là nguy cơ tễ đoái mà là quyền thế sau lưng Đông Lai và Bách Phú thương hành. Chúng ta thật sự không đấu lại bọn họ. Một huyện nha nhỏ huyện Giang Ninh đủ tịch thu hết tất cả tài sản này...

Nói đến đây, Tề Phượng Vũ bỗng nhiên quỳ xuống, mắt đẫm nước khẩn cầu Vô Tấn:

- Bây giờ chỉ có công tử mới cứu được Tề gia. Ta cầu xin công tử hãy cứu Tề gia. Chỉ cần công tử chịu ra tay, Tề gia có thể đưa công tử một trăm vạn lượng bạc, thậm chí ta...ta có thể lấy thân báo đáp.

Mắt Tề Phượng Vũ tuôn trào lệ như mưa rơi, cô không thể kiềm nén được nữa, thất thanh khóc rống.

Sắc mặt Vô Tấn biến âm trầm. Hắn cầm lấy cái chén uống một ngụm trà, mới liếc Tề Phượng Vũ một cái, lạnh lùng nói:

- Tề tiểu thư, ta biết ngươi là thương nhân, mọi chuyện đều phải tính toán thiệt hơn trước. Không sai, hiện tại ta rất có quyền, trong tay ta có năm ngàn Mai Hoa vệ, còn có hai vạn thủy quân, muốn giúp ngươi thì dễ như trở bàn tay. Cho nên ngươi lấy tiền thu mua ta, thậm chí không tiếc lấy thân báo đáp. Tề tiểu thư, ngươi làm như vậy chỉ khiến ta xem thường ngươi, thân thể ngươi quá rẻ tiền. Nếu hiện tại ngồi không phải là ta mà là tướng quân Tú Y vệ Võ Hóa Minh, hoặc là chó mèo nào khác, có phải ngươi cũng muốn lấy thân báo đáp không?

Trong giọng Vô Tấn lộ ra cực kỳ bất mãn.

Tề Phượng Vũ chấn động toàn thân, xấu hổ mặt đỏ bừng, nửa ngày mới nhỏ giọng nói:

- Nếu đổi lại là bất cứ ai khác thì ta tuyệt đối sẽ không nói ra lấy thân báo đáp. Bởi vì ta biết công tử vẫn luôn mến mộ ta, từ quán mì nhỏ kia ta đã cảm giác ra được.

Câu nói cuối của cô khiến mặt Vô Tấn không lạnh lùng nổi nữa, ửng đỏ lên, nhưng hắn vẫn dùng giọng lãnh đạm nói:

- Vậy xem như ta hiểu lầm ngươi. Ngươi trước đứng lên đi, sau này đừng tùy tiện nói lời lấy thân báo đáp nữa, sẽ khiến ta rất bực mình.

Tề Phượng Vũ ngoan ngoãn đứng lên, thiếu nữ rụt rè khiến cô hối hận đã nói những lời đó. Vừa rồi cô có chút thất thố, một cô gái sao có thể tùy tiện nói ra lời lấy thân báo đáp chứ. May là Vô Tấn không chấp nhận điều kiện của cô, khiến cô vừa thấy vui nhưng cũng có thất vọng khó tả. Nếu Vô Tấn không chịu giúp Tề gia thì làm sao đây.

Cô không biết nên nói sao nữa. Vô Tấn thấy cô bình tĩnh lại thì mới chậm rãi nói.

- Ta đã từng là thương nhân nhưng bây giờ thì không phải. Ta không cùng ngươi bàn về giao dịch gì. Lần này ta sẽ dốc hết sức giúp Tề gia, ta không cần ngươi trả cái giá dù chỉ một đồng tiền.

Vô Tấn thấy cô định mở miệng thì xua tay ngăn lại:

- Đừng hỏi vì sao, suy nghĩ của ta không phải cô có thể đoán được.

Tề Phượng Vũ nhỏ giọng nói:

- Ta hiểu rồi, ta xin lỗi đã nói lời vừa nãy.

Lúc này, một thị nữ đi tới cửa hành lễ với Vô Tấn:

- Điện hạ, lão gia ta xin mời!

Vô Tấn đứng dậy, cười nói:

- Chắc lão gia đã tỉnh, ta đi xem xem. Ngươi có đi không?

Tề Phượng Vũ gật đầu:

- Ta đi cùng ngươi.

Hai người ra khỏi tiểu viện, nhưng không ai nói lời nào.

Lại đi một lát, mắt thấy sắp tới phòng Tề Vạn Niên, Tề Phượng Vũ rốt cuộc nhỏ tiếng hỏi:

- Ngươi có định đi huyện Duy Dương không?

Vô Tấn ngẫm nghĩ:

- Ta phải đi thị sát Thủy Quân phủ quận Đông Hải, thời gian cụ thể chưa xác định, nhưng tùy thời sẽ lên đường.

- Ta định chiều mai đi huyện Duy Dương, nếu có thể thì hy vọng ngươi đi cùng ta.

- Chiều ngày mai!

Vô Tấn suy nghĩ kế hoạch của mình, tuy có việc nhưng nếu hắn đã quyết định giúp đỡ Tề gia, sự việc khác có thể đẩy ra sau, lập tức đồng ý.

- Có thể, nhưng ta đi thuyền, ngươi có thể chung thuyền với ta, hơn nữa chắc chuyết kinh của ta cũng sẽ đi theo.

Tề Phượng Vũ mặt lộ nét cười:

- Vậy thì còn gì bằng!

Tề Vạn Niên đã tỉnh lại, nghe cháu gái Tề Phượng Vũ kể sự thật ngân phiếu giả, lão nhắm mắt không nói lời nào. Qua thật lâu sau lão mới chậm rãi mở mắt ra, vẫy tay ý bảo thuộc hạ bên cạnh lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Tề Phượng Vũ và Vô Tấn.

Lão cười thảm nói với Vô Tấn:

- Tề Thụy Phúc giao thuế quá nhiều khiến hai nhà khác ghen ghét, hợp sức đối phó Tề Thụy Phúc. Lần này Tề gia thật đã đến bờ vực sống còn, không qua nổi lần này thì Tề gia sẽ vạn kiếp bất phục. Điện hạ có thể giúp Tề gia một lần này không?

*****

Vô Tấn gật đầu, liếc Tề Phượng Vũ một cái.

- Mới rồi ta đã nói với Phượng Vũ tiểu thư, ta sẽ hết sức giúp Tề gia vượt qua khó khăn này. Nếu được thì chiều mai ta sẽ đi cùng cô ấy tới huyện Duy Dương.

Tề Vạn Niên vui mừng nở cười, nói với Tề Phượng Vũ:

- Nhị nha đầu, lần này ta cho ngươi toàn quyền phụ trách việc này, hỗ trợ điện hạ, nhất định phải mang Tề gia chúng ta vượt qua cửa này.

- Tổ phụ yên tâm đi! Tôn nữ biết nên làm sao!

Vô Tấn còn có việc phải làm, đứng dậy nói:

- Lão gia chủ, tình hình khẩn cấp, ta đi trước đây. Ta sẽ lập tức gửi thư cho Tô thứ sử, để hắn cố gắng chậm thu thuế Tề Đại Phúc.

Tề Vạn Niên gật đầu:

- Điện hạ, đại ân không thể nói hết bằng lời, Tề gia sẽ khắc ghi ân tình của công tử!

Vô Tấn rời khỏi phòng, Tề Phượng Vũ đưa hắn ra ngoài.

Lúc này Tề Hoàn bước nhanh vào phòng, nắm tay phụ thân, nhỏ giọng hỏi:

- Phụ thân cảm thấy sao rồi?

- Cũng được! Trái tim không có vấn đề gì.

Tề Vạn Niên thở ra một hơi dài:

- Ta cứ cho rằng Tề Thụy Phúc rời khỏi vòng quan trường quyền quý, là có thể giống như trước kia bình bình an an làm thương nhân. Xem ra ta sai lầm rồi, một khi đã bước vào vòng quyền lợi, muốn toàn thân rút lui vốn là việc không thể. Bách Phú và Đông Lai đã bắt tay đối phó chúng ta. Họ là lang sói, không đưa Tề Thụy Phúc vào chỗ chết tuyệt đối sẽ không dừng tay. Ta đã nhìn thấu hết rồi, sau này Tề gia chúng ta không bao giờ để mất đi quyền thế chống đỡ nữa.

- Ý của phụ thân là còn phải trở lại kinh thành sao?

Tề Vạn Niên lắc đầu:

- Hoàng thượng sẽ không ưng chuẩn cho chúng ta trở lại, cũng sẽ không cho chúng ta tham gia tranh đoạt. Dù là đầu nhập vào thái tử hay Sở vương, Tề gia đều sẽ rơi vào tai kiếp diệt tộc. Ta đã quyết định, nếu như lần này Vô Tấn có thể giúp chúng ta vượt quá kiếp nạn, Tề gia chúng ta sẽ nương dựa vào Lương vương hệ.

- Phụ thân, thật ra hài nhi cũng có ý nghĩ này. Ta cảm giác Lương vương hệ có lẽ sẽ cùng Trương tướng quốc kết minh, nếu vậy thì Lương vương hệ sẽ trở thành một trong tứ đại thế lực triều đình, đây là cơ hội của chúng ta.

Tề Vạn Niên nhắm mắt trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi:

- Ngươi cảm thấy gả nhị nha đầu cho Vô Tấn thì sao?

Tề Hoàn ngây ra:

- Nhưng Vô Tấn đã thành thân.

- Ta biết, ý ta là để nhị nha đầu là thứ thê hoặc bình thê. Hắn là hoàng tộc dòng chính đương nhiên sẽ không cưới con gái thương nhân làm chính thê. Ta đắn đo suy nghĩ đã lâu, chỉ có ràng buộc hôn nhân với Lương vương hệ thì Tề gia mới chân chính có hậu đài thế lực, đây là kế hoạch trăm năm của Tề Thụy Phúc.

Tề Hoàn gật đầu. Quyết định của phụ thân rất chính xác, tuy thông gia với hoàng tộc có mạo hiểm nhưng Tề gia đã trở thành một đại hộ cực kỳ quan trọng, nhất định phải bước lên con đường mạo hiểm.

- Phụ thân, vậy chừng nào chúng ta nêu lên chuyện này?

- Không cần gấp gáp, từ từ rồi sẽ đến, thật ra ta đang chờ thời cơ!

Tề Vạn Niên mỉm cười giống như cáo già.

Vô Tấn đi ra cửa hông Tề phủ, chỉ thấy từng đội người áo đen mang theo binh khí tiến vào Tề phủ, canh giữ Tề phủ chặt chẽ. Hắn thấy mấy người áo đen mang đao có hơn ba trăm người, lấy làm lạ nhìn hướng Tề Phượng Vũ.

Tề Phượng Vũ bình tĩnh nói:

- Ở Giang Ninh phủ Tề gia có hai tiêu cục, những người đó đều là người của tiêu cục, còn có hộ viện của chính Tề gia chúng ta, thêm vào thì khoảng năm trăm người.

Vô Tấn gật đầu, hướng Tề Phượng Vũ chắp tay thi lễ:

- Phượng Vũ tiểu thư, vậy ta đi trước.

Nói xong hắn sải bước nhanh đi lên bậc thang xe ngựa Tề gia.

Tề Phượng Vũ lại kiềm không được gọi hắn:

- Công tử!

Vô Tấn dừng bước, ngoái đầu cười nhìn cô:

- Còn có chuyện gì ư?

- Ngày mai ta có thể đi đâu tìm ngươi?

Vô Tấn suy nghĩ, nói:

- Ngươi có thể tới phủ của ta trước, nếu ngươi có việc gấp cần tìm thì hãy nói cho Tô Hàm, nàng ấy sẽ để thân binh tìm đến ta. Còn nữa, thuyền của ta rất lớn, có thể vận chuyển giùm một phần ngân lượng cho Tề gia. Bốn, năm trăm vạn đều được, các ngươi chuẩn bị trước đi.

Vô Tấn đi hai bước lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói với Tề Phượng Vũ:

- Phượng Vũ tiểu thư, ta có lời không biết nên nói hay không.

- Xin công tử cứ nói!

Vô Tấn mở cửa xe vẫy tay hướng Tề Phượng Vũ:

- Ngươi lên xe đi, ta sẽ nói cho biết.

Tề Phượng Vũ chần chờ một chút liền cùng hắn lên xe ngựa.

Vô Tấn đóng cửa xe, thế này mới nhỏ giọng nói với cô:

- Ta có linh cảm lần này Đông Lai và Bách Phú đả kích Tề Thụy Phúc cực kỳ chính xác, rất có thể là do Tề Thụy Phúc có nội quỷ.

Tề Thụy Phúc gật đầu:

- Tổ phụ của ta cũng cho là thế. Rất có thể là đại quản sự tiền trang nào đó bán đứng chúng ta.

- Không! Không đơn giản như vậy. Ta cảm thấy trong nội bộ Tề gia có người phản bội các ngươi.

- Tề gia chúng ta...sao có thể?

Tề Phượng Vũ ngẩn ngơ, lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, tuyệt đối không có khả năng! Đây là kiếp nạn sinh tử của Tề gia, sẽ không có người nhà làm như vậy, tuyệt đối không!

- Đừng nói không thể nào. Trong gia tộc lớn, chuyện gì đều có khả năng xảy ra. Tối hôm nay lúc ăn cơm, ta phát hiện nhị tổ phụ của ngươi, Tề Vạn Phúc đối với lão gia chủ các ngươi không quá nghe theo. Đương nhiên ta không phải nói hắn, nhưng ta cảm giác được nội bộ Tề gia không đoàn kết một lòng.

Vô Tấn thấy Tề Phượng Vũ cúi đầu suy tư, biết mình đã nói tới điểm yếu. Gia tộc nhỏ như Đông Hải Hoàng Phủ thị còn có nội đấu huống chi là gia nghiệp lớn cỡ Tề gia. Lúc ăn cơm hắn phát hiện lão nhị Tề Vạn Phúc hơi không kính nể Tề Vạn Niên.

Hắn còn phát hiện khi nói đến trái tim Tề Vạn Niên không tốt thì sắc mặt Tề Vạn Phúc có ý cười. Hắn liền cảm thấy nội bộ Tề gia không đoàn kết. Vấn đề có lẽ ở chỗ Tề Vạn Niên không chỉ nắm hết quyền hành, còn đem sản nghiệp chủ yếu của Tề Thụy Phúc đưa cho con trai mình.

Huynh đệ khác trong Tề gia đều không có được quyền lực, hoặc là quản lý sản nghiệp kém nhất. Ví dụ điểm yếu của Tề gia là vận chuyển thì Tề Vạn Phúc đang cai quản. Loại độc tài tay nắm quyền to này đương nhiên sẽ dẫn đến mâu thuẫn trong gia tộc.

- Phượng Vũ tiểu thư, hiện giờ chúng ta mới biết lần này là kiếp nạn sinh tử của Tề gia, nhưng trước đó không ai biết cả. Người kia chưa chắc biết mình gây ra họa lớn như vậy. Cô nên biết sâu trăm chân chết nhưng chưa cứng, sản nghiệp to như của Tề gia thì, dù hai nhà khác có hung ác hơn nữa cũng không thể trong thoáng chốc tổn thương đến gân cốt Tề gia. Nhưng nếu như Tề gia có nội quỷ thì khác, nó sẽ khiến Tề gia tan vỡ từ bên trong. Cùng lúc xảy ra nội ưu ngoại hoạn, cô tự suy nghĩ đi!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<