Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 226

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 226: Sơn trang Tề Thụy Phúc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Bảo Châu đi vào giả bộ đánh giá gian phòng, lại kiềm không được liếc trộm Kinh Nương. Thấy cô khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng muốt, eo thon mông tròn, dáng người đầy đặn, là loại hình đàn ông thích nhất, trong lòng cô nổi lên ghen ghét.

Loại ghen ghét này không phải của cô mà tức thay cho Trần Anh. Bảo Châu rất thích Trần Anh, cứ hy vọng cô ấy sẽ trở thành chị dâu của mình. Đương nhiên, người đàn bà này tối đa chỉ có thể là thiếp của Vô Tấn, nhưng cô vẫn hơi thất vọng. Người đàn bà thứ nhất của đại ca không phải Trần Anh, mà là một người phụ nữ cô không biết.

Cô tùy ý ngồi trên ghế của Vô Tấn, hỏi:

-Tên ngươi là gì?

Kinh Nương cực kỳ thông minh. Tối hôm qua khi Hoàng Phủ Cương đem cô về thì trên đường đi đã cho biết, ông còn có một cháu gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Thiếu nữ trước mắt độ tuổi phù hợp, nếu là thị nữ thì sẽ không dám tùy tiện vào phòng chủ nhân, càng không dám tùy ý ngồi ghế của chủ nhân. Kinh Nương lập tức đoán ra thiếu nữ này là muội muội của Vô Tấn.

Cô vội yêu kiều hành lễ:

-Kinh Nương tham kiến tiểu thư!

Bảo Châu ngây ra.

-Ngươi biết ta?

Kinh Nương lắc đầu.

-Ta nghe công tử nói hắn có một muội muội, chắc chính là tiểu thư đây.

-Không sai, chính là ta, ta tên Bảo Châu, sau này ngươi có thể kêu ta là Bảo Châu. Ưm! Ngươi biết võ không?

Kinh Nương cúi đầu.

-Ta không biết.

-Vậy ngươi biết cái gì?

Bảo Châu quét mắt qua bỗng thấy trong phòng có thêm một cây tỳ bà, cười bảo:

-Ta biết rồi, ngươi biết đàn tỳ bà. Thế cũng không tệ, từ nhỏ thì tổ phụ đã luôn muốn ta học đàn tỳ bà nhưng ta không chịu, phải học kiếm. Bây giờ nghĩ lại, biết đàn tỳ bà cũng không sai.

Bảo Châu chuyển đề tài nói:

-Ta rất dễ nói chuyện nhưng một cô gái khác thì không dễ chút nào. Nếu cô ta biết ngươi vào phòng ca ca, chắc chắn sẽ giận điên lên.

Kinh Nương kinh sợ:

-Là vị hôn thê của công tử ư?

Kỳ thật đây là điều Kinh Nương để ý nhất. Tối hôm qua cô suy nghĩ cả đêm, vợ của Vô Tấn là ai. Tuy cô biết Vô Tấn chưa thành thân nhưng rất có khả năng đã đính hôn. Vợ Vô Tấn liên quan đến vận mệnh cô, cô có danh phận hay không cần quyết định từ vợ tương lai của Vô Tấn.

Trước khi cưới vợ thì người phụ nữ trong phòng chỉ có thể kêu thị thiếp, không có danh phận. Chỉ có sau khi cưip vợ, thị thiếp mới có thể chuyển sang nàng hầu hoặc là thiếp, chính thức có danh phận.

Cho nên Kinh Nương rất chú ý vợ Vô Tấn là ai. Cô nghe Bảo Châu nói chủ mẫu tương lai rất hung dữ thì trong lòng phập phồng lo sợ.

Bảo Châu chán nản lắc đầu:

-Kỳ thật cô ta còn không bằng ngươi, cô ta là biểu muội của ca ca, luôn muốn gả cho ca ca ta. Nhưng ca ca không thích cô ta, còn đưa cô ta đi vùng ngoại ô.

Bảo Châu cảm giác được Kinh Nương lo sợ, cười nói:

-Ngươi không cần lo, tương lai ca ca cưới thê tử tính tình rất tốt, chắc sẽ đối với ngươi không tệ.

Kinh Nương không dám hỏi nhiều nhưng lòng rất muốn biết là ai. Cô rụt rè hỏi:

-Không biết là cô nương nhà nào?

Bảo Châu là người không giấu được bí mật, dù Kinh Nương không hỏi thì cô cũng sẽ nói.

Cô đắc ý nói:

-Thê tử tương lai ca ca cưới họ Tô, là cháu gái của Quốc Tử Giám Tế Tửu, tiểu thư khuê các, ta từng gặp một lần, thật là như tiên nữ.

Kinh Nương nhẹ gật đầu. Cô gái hiểu văn chương lễ nghĩa thì tốt rồi, tuyệt đối đừng là loại vung dao múa thương.

Bảo Châu là người thẳng tính tình, tuy ca ca thu một phụ nữ vào phòng không cho cô biết, khiến cô hơi khó chịu. Nhưng cô gái này lớn lên không tệ, thoạt nhìn thật thà, không giống như cô tưởng tượng mị hoặc dâm đãng. Hơn nữa tuổi không lớn, không như cô cho rằng khoảng hai mươi mấy tuổi, Bảo Châu khá vừa mắt cô.

-Đi! Tới phòng ta cùng nhau nói chuyện. Một mình ta thật buồn.

Bảo Châu tập võ, sức lực rất lớn, không để ý Kinh Nương có muốn hay không, kéo tay cô đi hướng phòng mình.

Sinh nhật Tề lão gia thì bắt đầu từ ngày mười sáu tháng tám, nhưng chính thức đặt ra thời gian mừng thọ lại là mười tám tháng tám, địa điểm tại Tề Thụy Phúc sơn trang ở thành nam.

Lúc này Tề phủ chuẩn bị tiệc mừng thọ gần một tháng, hao phí mười vạn bạch ngân. Nó không đơn thuần là tiệc thọ nữa mà là Tề gia chuẩn bị lần nữa xâm nhập triều đình, gần như trọng thần quyền quý trong triều đều được mời.

Mục đích của Tề gia rất rõ ràng, muốn thông qua bữa tiệc này khiến Tề gia lại được triều đình chú trọng. Mục tiêu cao nhất của họ là Tề gia lại có tước vị, mục tiêu thấp nhất là Tề Đại Phúc ngân phiếu giống như ngân phiếu tiền trang hai nhà khác, được triều đình bảo hộ.

Không chỉ là quan trong triều, một ít thương gia nổi danh cũng nằm trong danh sách mời. Tề gia lần lượt phát ra ba ngàn tấm thiệp mời, một lần yến hội thịnh đại bắt đầu từ giữa trưa ngày mười tám tháng tám chậm rãi kéo màn.

Buổi chiều, Vô Tấn một mình đi tới Tề Thụy Phúc sơn trang tại thành nam. Sơn trang cách kinh thành rất gần, khoảng ba dặm, nó không ở bên đường mà cách đường lớn chừng trăm bước, bị ngọn đồi thấp bé vòng quanh. Có một con suối nhỏ giắt ngang sơn trang, rừng cây rậm rạp, phong cảnh tuyệt đẹp.

Nơi này vốn là biệt trang của Chính Định quận vương, gần bốn trăm mẫu đất. Ba mươi năm trước, Chính Định quận vương dính vào mưu phản mà bị giết, biệt trang bị quan phủ tịch thu sau công khai bán. Được Hoàng Phủ Huyền Đức đồng ý, mới lên tước vị, cửa hàng Tề Thụy Phúc lấy ba vạn ngân lượng mua sơn trang này, lấy tên là Tề Thụy Phúc sơn trang.

Tòa sơn trang là nơi Tề gia nghỉ hè. Trừ người Tề gia ra, mỗi năm vào tháng chín sẽ có gần trăm quản sự hoặc người làm từ cửa hàng Tề Thụy Phúc khắp các nơi tới chỗ này nghỉ ngơi một tháng, là phần thưởng cho họ cố gắng làm việc.

Lần này bởi vì tiệc mừng thọ mời khách rất nhiều, trong thành Tề gia không có đủ đại điện đường chứa khách nên chỉ có thể bày tiệc trong sơn trang. Tại một mảnh đất rộng khoảng chục mẫu dựng lên mười lều lớn. Loại lều này là dùng trong quân đội, mỗi lều có thể chứa mấy trăm người cùng dùng cơm, đã được hoàng đế đặc biệt ưng chuẩn.

Đây chính là lý do Tề gia rất muốn hồi phục lại tước vị. Bởi vì không có tước vị, rất nhiều khí cụ sẽ bị hạn chế sử dụng, đây là chế độ đặc biệt tại Đại Ninh vương triều. Lấy tước vị làm hạn chế, đạt được tước vị có thể nói là quý tộc, bao gồm kiến trúc, dụng cụ, xe ngựa, vân vân và vân vân được ưu đãi đặc biệt.

Đơn giản nhất chính là kiến trúc. Không có tước vị thì không được xây dựng đại điện sức chứa hơn ba trăm người. Độ dài, độ rộng, chiều cao đều có hạn chế. Lại còn xe ngựa, chỉ người có tước vị mới được ngồi xe ngựa có trên ba con ngựa kéo. Dân chúng bình thường tối đa chỉ có thể sử dụng hai con ngựa.

*****

Những hạn chế nhiều thế này khiến Tề gia dù phú khả địch quốc nhưng khi họ muốn vượt rào, nhất là dưới tình huống đặc biệt thì nhất định phải được lễ bộ đồng ý mới được. Giống như việc họ sử dụng mười lều lớn dùng trong quân, phải được hoàng đế ưng chuẩn.

Tuy Tề gia không có tước vị, địa vị không cao nhưng bởi vì danh tiếng cửu phụ Tề Thụy Phúc, rất nhiều người cho họ mặt mũi. Quyền quý trong kinh thành gần như đều đến tham gia tiệc mừng thọ tại Tề gia. Dù không tự mình tới được thì cũng sẽ kêu con cháu thay thế.

Bắt đầu từ giữa trưa, xe ngựa từ kinh thành đi ra nối liền không dứt hướng tới Tề Thụy Phúc sơn trang. Đây là lý do tiệc mừng đặt ở ngày mười tám tháng tám. Ngày này vừa lúc là ngày triều đình nghỉ ngơi, trừ một ít bộ môn đặc biệt, còn lại đại thần đều nghỉ tại nhà.

Mai Hoa vệ mà Vô Tấn làm việc thuộc về bộ môn đặc biệt. Họ là nội vệ, giống như quân đội thực hành chế độ luân phiên nghỉ ngơi, trên cơ bản thì là mười ngày nghỉ một ngày, nhưng thời gian không có quy luật.

-Hoàng Phủ Vô Tấn!

Vô Tấn vừa ra khỏi cửa thành liền nghe đằng sau có người kêu gọi, hắn ngoái đầu nhìn. Chỉ thấy Thiệu Cảnh Văn từ trong cửa thành cưỡi ngựa chạy như bay ra, phất tay hướng hắn.

Hắn lập tức dừng chiến mã. Hắn có ấn tượng rất tốt với Thiệu Cảnh Văn, tuy họ từng là kẻ địch nhưng nếu không xung đột lợi ích thì có cảm giác hợp tính tình nhau, đây gọi là vừa là đối thủ vừa là bạn bè.

Thiệu Cảnh Văn chạy nhanh tới, cười nói:

-Ngươi đi Tề gia sơn trang đúng không?

Vô Tấn cũng chắp tay hướng y, cười thốt:

-Thiệu tướng quân cũng thế đấy thôi?

Mười năm trước Thiệu Cảnh Văn có Thân quốc cữu nhiệt liệt đề cử đã được tước vị. Nhưng tước vị của gã thấp nhất, Huyện Nam Tước, trước tước vị ngay cả tên huyện cũng không có. Chỉ có trên hầu tước thì đằng trước tên mới có tên quận hoặc huyện cụ thể.

Thiệu Cảnh Văn cười ha ha, chỉ xe ngựa trên đường, nói:

-Ngươi xem những xe ngựa này, đa số đều đi sơn trang chúc lễ Tề gia. Nhân vật nhỏ như ta chỉ là đi uống ly rượu nhạt, mừng thọ thì miễn bàn đi.

Y lại có chút hâm mộ Vô Tấn, nói:

-Giống Vô Tấn lão đệ không phải loại người như ta có thể so bì. Hai mươi ngày trước khi ta ở Yển Sư huyện gặp Vô Tấn lão đệ lần đầu thì ngươi chỉ là một thương nhân không có tên tuổi. Nhưng hiện tại ngươi lắc người một cái, trở thành quyền quý chạm tay có thể bỏng, thật là một đêm cá chép biến rồng!

-Thiệu tướng quân quá khen, chẳng qua ta dính chút quang hoàn hoàng tộc mà thôi. Hơn nữa ta lại là hậu duệ Lương vương. Nếu không có hai điều này thì ta tính cái gì chứ. Bàn về kinh nghiệm và năng lực sao ta có thể so sánh với Thiệu tướng quân được.

Vô Tấn nói rất chân thành cũng là lời thật, khiến Thiệu Cảnh Văn nghe xong thấy thoải mái, cũng khẽ cười nói.

-Kinh nghiệm của ngươi kém một chút nhưng năng lực thì không tệ. Ở Long Môn trấn chẳng phải ngươi đã làm rất tuyệt sao?

-Sao Thiệu tướng quân khẳng định như vậy?

-Đương nhiên ta biết, kỳ thật Thân quốc cữu cũng biết. Chẳng qua có một số việc hắn không so đo mà thôi.

-Đích thực trước kia tại Quận Đông Hải ta rất phản cảm với Thân quốc cữu, cho rằng hắn chỉ là nhờ vào quan hệ cạp váy mà leo lên trên. Lần này vào kinh, mấy lần giao tiếp thì ta dần khâm phục hắn, thật là có thủ đoạn, rất lợi hại.

-Đó là đương nhiên, quyền lực trong triều tàn khốc như vậy, nếu hắn là người bình thường thì sớm rơi xuống, có mười hoàng hậu thân thích cũng không đủ dùng. Tuy thủ đoạn hắn độc lại không ra tay với người mình. Không giống thái tử, trước mặt đối xử tốt với ngươi, chưa biết chừng khi nào đâm dao sau lưng ngươi, lạnh lùng vô tình.

Hai người vừa nói vừa cưỡi ngựa đi, rất nhanh đã tới Tề Thụy Phúc sơn trang. Chỉ thấy đằng trước sơn trang một mảnh đất trống đầy rẫy xe ngựa, liếc mắt một cái không thấy giới hạn.

Thiệu Cảnh Văn lắc đầu nói:

-Sợ là Tề gia có chút bất cẩn. Làm ra trận thế lớn như vậy, e rằng khiến người nào không vui, ngược lại bất lợi cho Tề gia.

Vô Tấn cũng có cùng cảm giác. Nếu cử hành trong thành, đa số xe ngựa đưa chủ nhân xong sẽ về trước, thậm chí nhiều người cưỡi ngựa đến, trước cửa phủ sẽ không tụ tập nhiều xe ngựa như vậy. Nhưng ở ngoài thành tổ chức tiệc mừng thọ, xe ngựa không tiện quay về phủ đành chờ tại bên ngoài sơn trang. Có thể tưởng tượng, ba ngàn khách mời, đa số là quyền quý, dù chỉ có một nửa xe ngựa không trở lại thì cũng là một ngàn năm trăm chiếc. Một ngàn năm trăm chiếc xe ngựa xếp cùng một chỗ, đó là tình cảnh đồ sộ cỡ nào. Một gia tộc thương nhân làm ra động tĩnh lớn vậy đương nhiên sẽ bị người ghen ghét. Tề gia đích thực hơi bất cẩn, quá phô trương rồi lại không làm ra bảo hộ tương ứng, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.

Hơn nữa cách kinh thành ba dặm có sơn trang như vậy, chỉ cần đứng trên tường là thấy được ngay, tuyệt không phải việc gia tộc không quyền không thế nên làm.

Hắn cười nói:

-Có lẽ Tề gia cũng có hậu đài, chúng ta nghĩ nhiều rồi.

-Hậu đài?

Thiệu Cảnh Văn cười lạnh một tiếng, nói:

-Bọn họ không cần cả hậu đài Thân quốc cữu thì còn muốn hậu đài nào nữa?

-Thôi, không nói cái này, chúng ta đi uống rượu đi.

Hai người thúc ngựa hướng tới cửa lớn sơn trang Tề gia.

Cửa sơn trang, mấy trăm trang đinh Tề gia đang giữ trật tự xe ngựa và sắp xếp. Con trai lớn Tề Mạo và con thứ tư Tề Hoàn tại cửa đón khách. Tuy Tề Mạo vóc dáng gầy yếu, trong mấy anh em khá là im lặng, nhưng đó chỉ là vì gã không nhúng tay nhiều vào thương trường. Gã có trí nhớ kinh người và tài năng cao siêu tiếp nhân đãi vật. Mỗi vị khách đến chúc thọ, gã gần như đều biết quan chức và tước vị của đối phương. Nếu cùng nhau đến thì gã cũng phân biệt rõ địa vị mỗi người cao thấp, ứng đối không hề sai lầm.

Chính vì có gã biết đối nhân xử thế, mới khiến Tề gia địa vị thấp không rối loạn khi các quyền quỳ chen chúc tới. Người em Tề Hoàn thì chủ yếu đón tiếp khách trên thương trường.

Vô Tấn và Thiệu Cảnh Văn vừa tới cửa sơn trang lập tức tiến lên hai trang đinh, cung kính nói.

-Mời hai vị đại nhân đưa ngựa cho chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt.

Hai người đưa ngựa cho đối phương, trong tay họ lấy một khối bài bằng đồng, mặt trên có dãy số. Một khối bài khác thì cột trên dây cương, vậy thì sẽ không xảy ra sự cố. Không tệ, lo lắng sự việc đủ cẩn thận.

Hai người đi hướng cửa lớn sơn trang, nơi này đã tụ tập trên trăm khách đến. Tề Mạo không kịp chào từng người, đa số khách chỉ đưa ra thiệp mời liền đi vào ngày.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<