Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 227

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 227: Gặp mặt Hoàng Phủ Dật Biểu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Nhưng một số nhân vật quan trọng nắm thực quyền thì Tề Mạo không để họ dễ dàng vào ngay.

-Thì ra là Cao thị lang đại giá quang lâm, Tề gia vô cùng vinh hạnh. Hôm nay nhiều khách đến, nếu có chỗ nào sơ xuất thì xin Cao thị lang tha thứ cho.

Nghe Tề Mạo nói chuyện, Vô Tấn bất giác né sang bên cạnh, lại nhìn thấy Cao Hằng. So với lần trước tại Quận Đông Hải thì gã hơi mập ra, khiến mũi nhỏ mắt nhỏ càng nổi bật.

-Vô Tấn!

Nghe bên cạnh có người kêu, Vô Tấn quay đầy. Chỉ thấy Tề Hoàn cười hướng tới chỗ hắn. Trong kinh thành gặp người huyện Duy Dương, Vô Tấn cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Hắn vội chắp tay cười nói:

-Thì ra là Tứ thiếu gia, đã lâu không gặp.

Tề Hoàn cũng cười nói:

-Thật ra không bao lâu, chỉ hơn hai tháng mà thôi. Nhưng ngươi biến đổi kinh khủng thật!

Y vỗ vai Vô Tấn, biểu thị quan hệ giữa họ không giống bình thường.

Y lại nhìn Thiệu Cảnh Văn, cười hỏi:

-Vị này là...

Vô Tấn vội vàng giới thiệu:

-Vị này chính là Tú Y vệ, Thiệu tướng quân!

Tề Hoàn biến nghiêm túc. Y biết đây là ai. Nhân vật số ba trong Tú Y vệ, Thiệu Cảnh Văn, là nhân vật nổi tiếng trong kinh thành. Tuy tước vị của Thiệu Cảnh Văn rất thấp nhưng y có được quyền lực không bình thường. Một là Tú Y vệ, một là Mai Hoa vệ đều có quyền lực bắt người không cần hỏi. Nếu đắc tội vị tướng quân này, một câu nói của gã đủ niêm phong toàn bộ Tề Thụy Phúc trong kinh thành.

Y vội cung kính thi lễ nói:

-Thì ra là Thiệu tướng quân, nghe danh đã lâu, ta tiếp đãi chậm trễ!

Thiệu Cảnh Văn không nói nhiều, hời hợt chắp tay đáp lễ, nói với Vô Tấn:

-Vậy ta vào trước!

-Chờ một chút, ta cùng nhau đi vào.

Vô Tấn cười nói với Tề Hoàn:

-Tứ thiếu gia bận tiếp đãi nhiều khách, ta không quấy rầy.

Hắn chắp tay, liền cùng Thiệu Cảnh Văn đi vào.

Tề Hoàn lập tức vẫy tay kêu một người hầu, nhỏ giọng nói với gã:

-Ngươi đi báo cho nhị lão gia biết, nói là Hoàng Phủ Vô Tấn đã tới.

Tề Hoàn đặc biệt chú trọng Vô Tấn. Không phải vì Vô Tấn là Tề quốc công cái gì, mà bởi vì Vô Tấn là nhân vật mấu chốt vụ việc Tề Đại Phúc ngân phiếu giả. Nhị lão gia cũng chính là người phụ trách tiền trang Tề Đại Phúc, đứng thứ hai Tề gia, Tề Vĩ.

Kiến trúc bên trong Tề Thụy Phúc sơn trang không nhiều. Đập vào tầm mắt là một đống phòng khách, đi qua phòng đón khách nhìn phía xa thì có thể thấy cánh rừng mênh mông vô tận. Trong sơn trang có năm ngọn núi tựa như một đóa hoa sen nở rộ. Đỉnh năm ngọn núi phủ cây xanh rậm rạp. Trong rừng cây có thể lờ mờ thấy một ít mái nhà cong cong.

Sơn trang tinh hoa nằm ở chính giữa năm đỉnh núi. Từ chỗ này nhìn không thấy, chỉ có đi qua chân núi mới thấy đường núi rộng hai thước thông đến phía sâu trong sơn trang.

Tại phòng đón khách đậu trên trăm chiếc xe ngựa. Không ngừng có xe ngựa khởi động đưa hàng đống khách vào trong sơn trang. Kỳ thật không ít người đến dự tiệc là vì sơn trang. Tề Thụy Phúc sơn trang rất có tiếng trong kinh thành.

Vô Tấn và Thiệu Cảnh Văn lên một chiếc xe ngựa, bên trong xe đã ngồi một người khác quần áo hoa lệ cao quý. Người đó tuổi hơn sáu mươi, có mũi ưng, môi mỏng, ánh mắt cực âm trầm. Nhìn từ cách ăn mặt thì có thể thấy người này thân phận không thấp.

Thiệu Cảnh Văn chỉ cười nhạt xem như chào hỏi, dường như không mấy thích lão.

-Thì ra là Thiệu tướng quân, đã lâu không gặp.

Người này cũng chỉ nhàn nhạt chào Thiệu Cảnh Văn một cái, ánh mắt rơi vào người Vô Tấn, trong đôi mắt âm trầm xẹt qua tia sát khí hung ác.

-Chắc ngươi là Hoàng Phủ Vô Tấn!

Thiệu Cảnh Văn nhỏ giọng nói bên tai Vô Tấn:

-Người này chính là Hoàng Phủ Dật Biểu.

Vô Tấn có chút kinh ngạc, ông lão trước mắt này chính là Hoàng Phủ Dật Biểu? Là một hoàng thúc, dù chưa gặp mặt nhau nhưng hai người coi như bạn cũ. Năm đó một tấm biên lai của hắn đem Hoàng Phủ Dật Biểu từ vị trí Tông Chính tự khanh kéo xuống dưới.

Sau này hắn vào kinh gặp phải cháu Hoàng Phủ Dật Biểu là Hoàng Phủ Anh Tuấn, khiến gã điêu đứng trong tay mình. Khó trách Hoàng Phủ Dật Biểu dùng ánh mắt hận thấu xương nhìn hắn.

Năm đó tại quận Đông Hải hắn mắt bị che mờ, từ người Tô Hàn Trinh hắn liền cho rằng là thái tử là phía chính nghĩa, Thân quốc cữu là tội ác tày trời. Sau khi vào kinh hắn mới dần hiểu ra, đấu tranh quyền lực không có chính nghĩa hoặc tà ác, chỉ có phép tắc thắng làm vua thua làm giặc. Thái tử không phải là thứ tốt lành gì.

Nhưng Hoàng Phủ Dật Biểu nuốt Đông Hải Hoàng Phủ thị tám vạn lượng bạc lại càng không phải đồ tốt.

Rất dài một đoạn thời gian sau, hắn luôn lo lắng Hoàng Phủ Dật Biểu sẽ trả thù Đông Hải Hoàng Phủ thị. Bởi vì trả thú vốn dĩ là việc đương nhiên, đối phương là hoàng thúc, bóp chết một đại gia tộc quận Đông Hải không quyền không thế thì chẳng phải rất dễ dàng ư?

Nhưng lạ là việc trả thù không xảy ra, khiến hắn có chút khó hiểu. Mãi đến khi hắn dần xâm nhập vào trong hoàng quyền, thăng làm Lương quốc công mới hiểu ra. Hoàng tộc, tước vị chẳng qua chỉ là tiêu chí quyền quý. Có quyền thế nhưng nó không đại biểu thực lực. Sự thật là trong Đại Ninh vương triều, tất cả người cầm quyền trừ con vua ra không có một hoàng tộc. Hoàng đế Đại Ninh vương triều không cho phép hoàng tộc cầm quyền, đề phòng sự kiện biến cố Tấn An lại xảy ra.

Tuy Hoàng Phủ Dật Biểu từng là Tông Chính tự khanh, nhưng Tông Chính tự không phải bộ môn có thực quyền gì, chỉ là loại giống như cục hồ sơ hoàng gia mà thôi. Hoàng Phủ Dật Biểu không có thực quyền, cho nên thuộc hạ tép riu Hoàng Phủ Cừ cũng là kẻ vô dụng.

Đương nhiên họ có nuôi dưỡng võ sĩ, có thể dùng cách ám sát đối phó Đông Hải Hoàng Phủ thị. Nhưng Thân quốc cữu sẽ không cho lão làm như vậy. Thái tử cũng không cho phép. Một khi lão ra tay với Đông Hải Hoàng Phủ thị, chính bản thân lão cũng khó bảo toàn. Không đủ thực quyền hộ thân, lão không dám mạo hiểm như vậy.

Thật ra lão chỉ là một con dê bọc da sói mà thôi, nhìn thì lợi hại kỳ thật không chút thực quyền. Ỷ vào quang hoàn hoàng tộc cáo mượn oai hùm. Cho nên Thiệu Cảnh Văn mới lạnh nhạt với lão, không sợ đắc tội, nguyên nhân là như thế.

Nếu Hoàng Phủ Vô Tấn không có thực quyền đô úy Mai Hoa vệ, không có quân quyền phó đô đốc thủy quân Sở Châu, chỉ bằng một Lương quốc công thì ai thèm coi trọng hắn?

Đã nhìn thấu điều này, Vô Tấn đối mặt hoàng thúc nghiến răng nghiến lợi thì cũng không thèm đặt trong lòng. Đương nhiên lão ta muốn giết mình rồi, nhưng có làm được hay không?

*****

Xe ngựa chạy nhanh trên đường núi, Vô Tấn không có hứng thú với hoàng thúc nữa. Ánh mắt hắn chuyển ra ngoài cửa sổ. Tuy là đường đất nhưng khá bằng phẳng, không có cọng cỏ nào mọc, xe ngựa chạy nhanh trên đường núi mà không chút xóc nảy.

Hai bên đều là rừng núi, cây cao lớn, tán cây tươi tốt. Trong rừng bị tán cây che kín không có ánh nắng rơi vào, hơi âm u. Nhưng cảm giác này thật tốt, như là mình vào trong rừng rậm nguyên thủy.

Vô Tấn có chút động tâm, khi nào thì mình cũng có thể như Tề gia, có một trang viên lớn như vậy. Hắn bỗng nhiên nhớ tới Lan Lăng quận vương tại kinh giao cũng có trang viên. Hai ngày nữa có rảnh phải đến nhìn xem, thuận tiện gặp huynh muội Trần thị luôn.

Xe ngựa chạy nhanh khoảng hai dặm, đi qua một khe núi thấp thì trước mắt trở nên rộng rãi, một mảnh đất mênh mông bằng phẳng bị dãy núi thấp bao quanh. Rộng chừng trăm mẫu, tựa như lòng chảo thu nhỏ. Trong lòng chảo bao phủ sắc xanh, nơi nơi là rừng cây diện tích không lớn, tựa như từng nhúm lông sừng sững trên bãi cỏ. Giữa các phiến rừng cây có một con sông uốn lượn gấp khúc, xuyên ngang qua lòng chảo. Nước sông phản xạ ánh mặt trời mỹ lệ như làm bằng ngọc.

Hai bên sông rải rác mấy chục đình đài lầu các, kiến trúc rất tinh mỹ trang nhã, tựa như từng viên bảo thạch khảm trên ngọc trâm, đẹp không sao tả xiết.

Phía nam sông là một bãi cỏ khoảng năm mươi mẫu, trên cỏ cũng có năm sáu rừng cây nhỏ. Trong rừng dựng thẳng mười cái lều to lớn màu trắng. Đây là lều dùng trong quân đội to nhất, mỗi cái lều chiếm khoảng hai mẫu, có thể chứa gần ngàn người cùng ăn cơm.

Mười cái lều khổng lồ đủ cất chứa khách mời hôm này. Xung quanh mười cái lều còn có gần trăm lều nhỏ, là chuyên môn để phục vụ, chuẩn bị các loại đồ ăn, rượu ở bên trong.

Từ xa nhìn lại, trong lều lớn đã tụ tập rất nhiều người. Từng đám thị nữ đang bận rộn bưng trà đưa nước. Trong lều truyền đến tiếng trúc réo rắt, chắc là đang biểu diễn ca múa.

Người đánh xe cung kính hỏi:

-Mấy vị khách quý, muốn đi vào lều trước hay tới bờ sông chợp mắt trước?

-Ta đi bờ sông chợp mắt trước.

Vô Tấn cười nói, lại hỏi Thiệu Cảnh Văn:

-Còn Thiệu huynh?

Thiệu Cảnh Văn cười cười:

-Ta đi trướng bồng, muốn gặp một vài đồng nghiệp.

Hoàng Phủ Dật Biểu luôn im lặng đột nhiên nói:

-Ta cũng đi lều!

Nói xong lão hung tợn trừng Vô Tấn. Trên đường đi lão luôn nghiến răng nghĩ cách dạy Vô Tấn một bài học. Lão thật hận hắn thấu xương. Lão được tin tức chứng thực, tấm biên lai đó chính là Hoàng Phủ Vô Tấn giao cho Tô Hàn Trinh, khiến lão mất chức Tông Chính tự khanh.

Nếu sau khi lão bị cắt chức Tông Chính tự khanh mà được nhận chức khác thì có lẽ sẽ không hận sâu như vậy. Nhưng từ lúc lão bị cắt chức đến nay, hoàng thượng không nghĩ tới cho lão làm chức gì khác. Hoàng thượng đã nói thẳng ra lão tuổi lớn nên ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng lão mới có sáu mươi tuổi, văn bản triều đình rõ ràng quy định đại thần phải tới bảy mươi tuổi mới chính thức lùi sĩ. Nếu thân thể không khỏe thì có thể trước tiên lùi sĩ, mà cơ thể lão cực khỏe mạnh.

Đây kỳ thật là hoàng thượng không muốn cho lão làm chức vụ gì nữa, ý nghĩa lão bị triệt để đá ra quan trường. Đường làm quan của lão xong rồi, tìm căn nguyên thì thủ phạm chính là Hoàng Phủ Vô Tấn này.

Nếu Hoàng Phủ Dật Biểu trong tay có đao thì lão sẽ chẳng hề chần chờ đâm vào Vô Tấn.

Xe ngựa ngừng lại, bên ngoài là một con sông nhỏ, cách không xa mấy chục bước là một kiến trúc độc đáo. Cả tòa kiến trúc xây trên mặt nước, nước sông theo đường nước chảy qua dưới kiến trúc, đây chính là Ẩn Thủy Lâu nổi danh trong Tề gia sơn trang.

Từ Ẩn Thủy Lâu đi hướng tây là mấy chục kiến trúc các loại gần nước, hôm nay đều mở ra hết, khách mời có thể tùy ý nghỉ ngơi trong phòng. Mấy cô gái đang dựa vào đài bạch ngọc Ẩn Thủy Lâu nhìn cá.

Đây là nơi Vô Tấn muốn xuống xe, hắn không nghĩ vào lều sớm. Quan sát phong cảnh Tề gia sơn trang cũng là việc thú vị.

-Thiệu huynh đi từ từ, ta tại đây xuống xe, lát nữa gặp lại!

Vô Tấn chắp tay hướng Thiệu Cảnh Văn, xoay người vào Ẩn Thủy Lâu. Thiệu Cảnh Văn cũng cười chắp tay, xe ngựa đi qua một cây cầu tiếp tục tiến lên. Lúc này, Hoàng Phủ Dật Biểu rốt cuộc lên tiếng.

-Thiệu tướng quân, đó là người thái tử, ngươi thân mật với hắn như vậy, không sợ quốc cữu nghĩ gì à?

Hoàng Phủ Dật Biểu cũng thuộc Sở vương hệ nhưng lão không phải người của Thân quốc cữu, mà là phe phái hoàng tộc ủng hộ Sở vương, coi như đồng minh với Thân quốc cữu. Tuy sau khi Hoàng Phủ Dật Biểu bị cắt chức, quyền thế không bằng trước kia nhưng kinh tế của lão lại rất lớn. Lão cùng mấy hoàng thân quốc thích khác sáng lập Bách Phú thương hành, thuộc về một trong ba cửa hàng lớn nhất thiên hạ, xếp hạng còn trên cả cửa hàng Tề Thụy Phúc. Thân quốc cữu dựa vào tài lực của lão, đương nhiên rất kính trọng lão.

Nhưng Thiệu Cảnh Văn không thích người này, đặc biệt phản cảm. Lý do là Hoàng Phủ Anh Tuấn, cháu của Hoàng Phủ Dật Biểu, cùng với Bao Hồng Võ, em vợ Thân quốc cữu cấu kết với nhau làm việc xấu, trong Tú Y vệ định cướp quyền lực của gã, việc này khiến Thiệu Cảnh Văn ghi hận trong lòng.

Thiệu Cảnh Văn nghe ra trong giọng nói lão có ý khiêu khích, lạnh lùng nói:

-Ai nói Hoàng Phủ Vô Tấn là người của thái tử? Hắn là người thừa kế Lương vương hệ, cần phải làm tay sai cho thái tử sao?

Hoàng Phủ Dật Biểu cười lạnh, trong mắt tràn ngập ghen ghét. Hoàng đế hiện tại, Hoàng Phủ Huyền Đức có hai hoàng thúc, một là Hoàng Phủ Dật Biểu, lão là Đôn Hoàng quận vương. Người khác là Lan Lăng quận vương, Hoàng Phủ Cương. Phụ thân họ đều là anh em cùng cha khác mẹ với Tấn An hoàng đế. Phụ thân Hoàng Phủ Cương là Lương vương, phụ thân lão thì là Thục vương, đều từng có quân đội của mình.

Biến cố Tấn An qua đi, lão Lương vương bởi vì là người ủng hộ Tấn An hoàng đế, tiên đế ném chuột sợ vỡ đồ, không trực tiếp tước đoạt Tây Lương quân của ông mà thông qua đàm phán đồng ý Lương vương hệ tồn tại.

Còn thân vương khác ủng hộ Tấn An hoàng đế thì từng người bị phát đi biên hoang. Thục vương ủng hộ Sở vương chính biến cũng bị đoạt quân quyền, trở thành an nhàn vương gia.

Hoàng Phủ Dật Biểu hận là đây. Phụ thân lão ủng hộ Sở vương chính biến nhưng hoàn toàn không được đến gì hết. Ngược lại Lương vương phản đối Sở vương chính biến lại giữ được quân quyền. Mãi đến hiện tại, Lương vương hệ vẫn là lực lượng trong triều đình không thể khinh thường. Còn phụ thân lão từng là Thục vương hệ đâu?

Sớm tan thành mây khói.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-411)


<