← Hồi 224 | Hồi 226 → |
Kỳ thật lúc này còn không tính quá muộn, chỉ là giờ hợi (chín giờ tối), phía sau Lan Lăng vương phủ vẫn còn ánh đèn, trong thư phòng của Lan Lăng quận Vương, ngọn đèn nhu hòa, Lan Lăng quận Vương nửa nằm nửa ngồi trên ghế thái sư, nghe xa phu bẩm báo.
- Ngươi nói là, Vô Tấn nhận nữ tử kia rồi hả?
Mã xa là trung niên nam tử hơn năm mươi tuổi, hắn từ hai mươi tuổi đã là xa phu cho Lan Lăng quận Vương, đã làm xa phu ba mươi năm, đối với Lan Lăng quận Vương rât trung thành và tận tâm, là người hắn tin thưởng nhất, hắn gật đầu nói:
- Căn cứ tiểu nhân quan sát, công tử thật sự rất thích nữ tử kia, hẳn đã thu lấy nàng, chỉ là trong nhà nàng kia còn có chuyện muốn làm, cho nên đêm nay chưa cùng công tử trở về.
Lan Lăng quận Vương trầm tư chốc lát nói:
- Ngươi còn nhớ nàng kia ở nơi nào không?
- Nhớ rõ, ở Lý Nhân phường, trọ trong một khách điếm.
Lan Lăng quận Vương đứng người lên nói:
- Ta muốn đi xem, ngươi bây giờ mang ta đi.
Một lát, hơn mười gia đinh hộ vệ xe ngựa của Lan Lăng quận Vương ly khai Vương phủ, hướng phương hướng đông nam chạy tới, Vô Tấn là cốt nhục của Thiên Phượng Thái tử lưu lại, cũng là chỗ mà tất cả mọi người bọn hắn hy vọng, nhất cử nhất động của hắn, đều quan hệ đến sinh tồn của vô số người, quan hệ đến sự nghiệp thành bại của bọn hắn.
Nhất là cuộc sống riêng tư của hắn, Lan Lăng quận Vương không dám xem thường, hắn muốn đích thân đi xem nữ nhân đầu tiên mà Vô Tấn chuẩn bị thu vào trong phòng.
Một khắc sau, xe ngựa Lan Lăng quận Vương đứng ở cửa khách điếm, vợ chồng chủ của khách điếm nghe nói làVương gia đến, sợ tới mức hồn phi phách tán, bọn hắn vội vàng quỳ xuống nghênh đón, Quận Vương tới khách điếm nhỏ như hạt mè của bọn hắn, đây là sự tình trước nay chưa từng có.
Hoàng Phủ Cương đi vào sân nhỏ, tỷ muội Kinh Nương cũng từ trong phòng đi ra, các nàng gặp hơn mười gia đinh hộ vệ võ trang đầy đủ và một Vương gia xuất hiện ở trước mặt mình, trong nội tâm có chút sợ hãi, cũng không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Hoàng Phủ Cương thấy có hai nữ hài tử, một người trong đó thân thể gầy yếu, tuy khuôn mặt thanh tú, nhưng tuổi không lớn lắm, trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mà một nữ hài tử khác, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người đầy đặn, da thịt trắng nõn đến kinh người, hắn liền đoán được, Vô Tấn vừa ý chính là nữ tử này rồi.
Hắn mỉm cười:
- Ta là tổ phụ của Vô Tấn, tới thăm các ngươi một chút.
Kinh Nương trong nội tâm cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ:
- Dân nữ Kinh Nương, bái kiến Vương gia.
Hoàng Phủ Cương ấn tượng đầu tiên đối với Kinh Nương rất tốt, hắn xem liền biết, đây là một nữ nhân có thể sinh con, con nối dõi của hắn đơn bạc, đây là việc hắn tiếc nuối nhất, cho nên đối với điểm này là rất coi trọng.
Mà coi như là biết lễ nghĩa, hắn liền gật gật đầu, cười nói:
- Hài tử, đứng lên đi!
Kinh Nương đứng lên, nàng thấy Vương gia thái độ hòa ái, khẩn trương trong nội tâm có chút buông lỏng, vội vàng mời Vương gia vào nhà.
Hoàng Phủ Cương nhìn thấy gian phòng rất nhỏ hẹp, liền quay đầu hướng gia đinh nói:
- Đều ở bên ngoài chờ ta.
Hắn đi vào gian phòng, lang trung trong phòng đã đi rồi, mợ của Kinh Nương được uống thuốc, khí sắc cùng thân thể đều chuyển biến tốt đẹp, mấu chốt là xuất huyết đã ngừng lại, nàng vừa mới ngủ, lại bị động tĩnh trong sân làm tỉnh.
- Kinh Nương, là ai vậy?
Kinh Nương còn chưa kịp nói cho nàng biết sự tình Vô Tấn, trong nội tâm nàng rất khó khăn, liền hướng Hoàng Phủ Cương nói:
- Mời Vương gia ngồi, ta giải thích với mợ một chút.
Nàng lại bảo biểu muội châm trà, còn mình thì vén rèm tiến vào, mợ của Kinh Nương là Vương thị cố gắng ngồi dậy, Kinh Nương vội vàng tiến lại cầm chặt tay nàng:
- Mợ, người nằm xuống nghỉ ngơi đi.
- Kinh Nương, bên ngoài là ai vậy?
Vương thị kinh nghi hỏi thăm.
Kinh Nương cắn môi một cái, nàng thật sự không biết nên nói như thế nào, chỉ phải hàm hồ nói:
- Bên ngoài là tổ phụ của ân nhân chúng ta, người đến thăm chúng ta.
Vương thị biết sự tình Vô Tấn cứu mình cùng trượng phu, trong nội tâm nàng cũng tràn ngập cảm kích, nhưng nàng không biết sự tình Kinh Nương hứa thân cho Vô Tấn.
Nàng vội vàng muốn đứng dậy:
- Ừ người đến, chúng ta không thể lãnh đạm, ta muốn ra ngoài cảm tạ người ta.
- Mợ, có chuyện ta còn chưa nói cho người biết.
Kinh Nương rốt cục không giấu diếm được, liền thấp giọng đem sự tình mình đã hứa thân cho Vô Tấn nói cho mợ, Vương thị thoáng cái sợ ngây người, nàng vội vàng nắm tay Kinh Nương, nước mắt từ trong mắt tuôn ra:
- Hài tử, mợ không thể để cho ngươi làm như vậy, ngươi không thể hi sinh chính mình như vậy.
- Mợ, người nghe con nói, sự tình không phải như người nghĩ, con không phải là vì báo ân.
Nàng liền đem sự tình phát sinh, đơn giản nói cho mợ, cuối cùng nàng cũng gấp nói:
- Mợ, hắn cũng không có miễn cưỡng con, mà nguyện ý giúp chúng ta về quê quán, là con cảm thấy đây là cơ hội để chúng ta sống tốt, con cam tâm tình nguyện cùng hắn, hơn nữa nhân phẩm hắn rất tốt, rất trượng nghĩa, không phải cái loại Hoa Hoa công tử, con có thể được hắn ưu ái, đó là vận khí của con, mợ, người để cho con tự mình lựa chọn đi!
Vương thị cúi đầu xuống, trong nội tâm không biết là cao hứng hay khổ sở, kỳ thật trong nội tâm nàng rất rõ ràng, bọn họ đều là nhạc tịch (dân đánh đàn), địa vị rất thấp, gia đình bình thường sẽ không lấy nữ nhân nhạc tịch làm vợ, chỉ có nhạc tịch thông hôn lẫn nhau, đây là năm bình an mới có, mà gặp năm đại thiên tai, nghĩ cũng đừng nghĩ, vận mệnh cuối cùng của nhạc nữ, phần lớn là làm tiểu thiếp cho người khác, vận khí tốt một chút, thì đến đại gia đình, sinh hoạt không lo. Vận khí không tốt, gả cho thương nhân hoặc là gia đình nhỏ, sinh hoạt gian khổ vất vả không nói, cuối cùng còn bị chính thê khi nhục.
Nhạc nữ đi vào thanh lâu càng nhiều hơn nữa, dùng sắc dụ người. Tuy nàng cùng trượng phu đều không muốn con gái cùng cháu ngoại nữ đi đến con đường này, nhưng sự thật bày ở trước mắt, trượng phu bị vu oan bỏ tù, các nàng muốn sinh hoạt, muốn kiếm tiền chuộc trượng phu, cuối cùng nhất định sẽ đi đến con đường này, dùng tư sắc của Kinh Nương, sẽ có rất nhiều khách nhân tìm nàng, nhưng cả đời nàng sẽ chôn vùi trong vũng bùn đó.
Cũng may có quý nhân tương trợ, trước khi các nàng còn chưa kịp đi đến con đường này, vận mệnh của các nàng đã cải biến, kỳ thật đây là chuyện tốt, là may mắn của Kinh Nương, cũng là vận may của mình.
*****
Nàng liền gật gật đầu, rưng rưng nói:
- Hài tử, tuy ta cũng biết đây không phải chuyện xấu, nhưng ta cảm thấy có lỗi với con.
Trong mắt Kinh Nương cũng tuôn ra nước mắt:
- Mợ đừng nói như vậy, nếu như không phải người cùng cậu nuôi con khôn lớn, con đã sớm chết rồi, hiện tại là thời điểm con báo đáp hai người, mợ, khách nhân bên ngoài là Quận Vương, chúng ta cũng không thể thất lễ.
Vương thị sợ ngây cả người, nàng chỉ biết đó là tổ phụ của ân nhân, lại không nghĩ rằng đó là Quận Vương, trời ạ! Nàng vội vàng đứng dậy:
- Ta không thể thất lễ, ta phải ra ngoài bái kiến hắn!
Gian ngoài, Hoàng Phủ Cương ngồi ở bàn uống trà, hắn rất cẩn thận quan sát bố trí trong phòng, nhìn ra được gia đình này rất khốn khó, nhưng khốn khó không có vấn đề gì, mấu chốt là nhân phẩm như thế nào?
Nếu như người nhà này là người tham lam vô độ, vậy hắn sẽ không để cho Vô Tấn thu nữ tử này vào phòng, hắn thà bỏ tiền đuổi bọn họ đi, nhưng nếu như người nhà này coi như chính phái, vậy không có vấn đề gì.
Loại phán đoán nhân phẩm này, kỳ thật từ một ít chi tiết tỉ mĩ là nhìn ra được, xem bố trí trong nhà bọn họ, nếu như là mất trật tự, thậm chí áo lót nữ nhân ném loạn khắp nơi, người như vậy nhất định là không được.
Hắn chứng kiến tình huống coi như thoả mãn, người nhà này tuy nghèo khổ, nhưng vô cùng gọn gàng, nhạc khí cùng các loại đồ dùng đều bầy biện rất chỉnh tề, trên mặt đất cũng được quét sạch sẽ, vài áo ngoài tuy cũ nát, nhưng trông rất sạch sẽ, xếp ngay ngắn, hơn nữa ngay cả ngọn đèn cũng được lau sạch, không có dơ bẩn do tràn dầu.
Lúc này, lão quản gia vội vàng đi tới, hướng Hoàng Phủ Cương nói nhỏ:
- Ta nghe ngóng, đây là hộ trong sạch, đánh giá của hàng xóm chung quanh đều rất tốt, không có người ở ngoài ra vào vãng lai.
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, trong lòng của hắn trên cơ bản đã có thể tiếp nhận nữ tử này rồi, rèm vải đẩy ra, Kinh Nương vịn một phu nhân đi ra, trên mặt phu nhân vẫn còn tái xanh, nhưng rất thanh tú.
Nàng quỳ xuống hành lễ:
- Nhạc nữ Vương thị người Âm quận, khấu kiến Vương gia ân công!
Kinh Nương ở một bên giới thiệu:
- Vương gia, đây là mợ của ta, ta từ nhỏ phụ mẫu đều mất, là mợ nuôi dưỡng ta lớn lên.
Hoàng Phủ Cương vội vàng mời nàng ngồi:
- Thân thể ngươi không khỏe, không cần đa lễ, mời ngồi.
Hắn lại thở dài một tiếng:
- Ta lúc tuổi còn trẻ có đi qua Âm quận, đó là nơi tốt, non xanh nước biếc, nghe nói năm trước hạn hán, tình hình rất thảm thiết ah!
- Vương gia nói không sai, đã hơn hai trăm ngày không có một giọt mưa, đáy sông cũng khô nứt, lương thực vụ chiêm mất trắng, một đấu gạo tăng tới một vạn tiền, người trong huyện, hơn phân nửa đều chạy nạn, chúng ta là nhạc tịch, chỉ có thể đến Kinh thành kiếm miếng cơm.
- Vậy các ngươi ở Kinh thành làm gì?
Hoàng Phủ Cương lại hỏi.
Vương thị vội vàng nói:
- Ta mang theo con gái cùng Kinh Nương ở Bách Phú tửu lâu đánh đàn kiếm tiền, thỉnh Vương gia yên tâm, chúng ta là người trong sạch, chỉ đánh đàn, những việc kia đều không làm.
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn gian phòng, lại hỏi:
- Phu quân ngươi đâu rồi?
Nói đến trượng phu, nước mắt Vương thị lại lăn ra, nàng liền đem sự tình trượng phu bị người vu oan mà vào ngục nói một lần, cuối cùng nức nở nói:
- Chúng ta là người trong sạch, đời này chưa bao giờ trộm cắp của ai, thà rằng nghèo khổ, cũng muốn bảo trụ thanh danh chính mình, thế nhưng mà người thiện bị người ép, hắn quá thành thực, mới bị người vu hãm, ở trong ngục còn bị dùng đại hình, tra tấn rất thảm.
Kinh Nương vội vàng nói:
- Công tử hôm nay đã đi tới huyện nha, Huyện lệnh nói không có chứng cớ, đáp ứng sáng mai sẽ thả người, cậu đã không có việc gì rồi.
Hoàng Phủ Cương tin tưởng bọn họ nói thật, hắn là người từng trải, có phải là tặc hay không, hắn liếc qua liền biết. Người nhà này vừa xem là biết, tính cách nhút nhát, lo sợ, không bị người lấn mới là lạ, hắn than nhẹ nói:
- Cũng khó cho các ngươi rồi, người không có địa vị, khắp nơi bị người lấn, bất quá về sau các ngươi không cần sợ, Kinh Nương tiến vào Lan Lăng vương phủ ta, không người nào dám khi dễ các ngươi nữa.
Kinh Nương nghe hắn đáp ứng cho mình vào cửa, trong nội tâm kích động vạn phần, lập tức quỳ xuống:
- Kinh nương cảm tạ tổ phụ!
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, cười nói:
- Ta nhìn ra được, ngươi là hài tử cẩn thận, đứa cháu kia của ta không thích để cho người khác phục thị, đưa nha hoàn cho hắn hắn cũng không muốn, làm cho chúng ta rất quan tâm, khó được có người hắn vừa ý, về sau ngươi thay ta chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho hắn, ta sẽ có hồi báo.
Hoàng Phủ Cương đã đồng ý Kinh Nương, Vô Tấn là nam nhân, lại là Lương quốc công, cũng không thể tự mình chải đầu xếp chăn, hắn xác thực cần một nữ nhân phục thị cuộc sống hàng ngày, Kinh Nương này rất tốt, không chỉ có tư sắc, hơn nữa cẩn thận chịu khó, tính cách mềm yếu, có thể chịu được ủy khuất.
Hắn cười nói:
- Ta ở Tụ Hiền Phường cách nơi này không xa, có một căn nhà nhỏ, chỉ có hai mẫu đất, nay tặng cho các ngươi! Về phần các ngươi là nhạc tịch, mấy ngày nữa ta sẽ giúp các ngươi cỡi bỏ, về sau là dân tịch, không cần đi tửu lâu đánh đàn.
Trong nội tâm Vương thị vô cùng cảm kích, cuống quít dập đầu cảm tạ, Hoàng Phủ Cương lại phân phó quản gia:
- Sáng mai, ngươi mang mấy người đến huyện nha đem cậu nàng đón ra, trực tiếp đưa đến Tụ Hiền phường, sau đó giúp bọn họ dọn nhà, cần thiết thì lấy một ít vật phẩm trong Vương phủ.
Cuối cùng hắn lại lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng bạc, đặt lên bàn, hướng Vương thị nói:
- Đây là sính lễ của Hoàng Phủ gia ta, đứa nhỏ này ta đã tiếp nhận.
Hắn lại lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Kinh Nương, khẽ cười nói:
- Ngươi bây giờ có thể cùng ta trở về, sự tình trong nhà ta sẽ thay ngươi an bài, đương nhiên, nếu như ngươi muốn ngày mai tới cũng được, ngươi dùng ngọc bội này có thể trực tiếp vào phủ.
Kinh Nương cắn môi một cái, nàng sợ qua một đêm lại phát sinh biến cố, liền hướng Vương thị nói:
- Mợ, con đêm nay sẽ tới Vương phủ, ngày mai sẽ trở lại gặp người cùng cậu.
Nàng lại hướng biểu muội nói:
-A Bảo, ngươi đêm nay phải chăm sóc mợ cho tốt, không nên tham ngủ, biết không? Ngày mai không cần đi Bách Phú tửu lâu nữa.
*****
Vương thị trong nội tâm cao hứng không thôi, ba người ôm đầu khóc rống một hồi, Kinh Nương liền đơn giản thu thập đồ đạc của mình thoáng một chút, theo Vương gia ngồi xe ngựa phản hồi Vương phủ. Trên đường, Hoàng Phủ Cương nhịn cười không được, từ việc nạp nữ nhân này là nhìn ra được, Vô Tấn đã bắt đầu chuyển biến, đó là một biến hóa đáng mừng, từ nay về sau, hắn có thể nhận trách nhiệm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Kinh Nương ôm tỳ bà ngồi ở phía sau xe ngựa, nàng yên lặng mà nhìn mọi vật trên đường bay vút qua, trong nội tâm cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm giác qua nửa ngày, nhân sinh của nàng liền triệt để cải biến.
Trong đêm, sau khi Kinh Nương tắm rửa thay y phục xong, nhẹ nhàng đi vào phòng của Vô Tấn, nàng nhìn Vô Tấn đang ngủ say trên giường, cũng không quấy nhiễu hắn, mà nằm xuống một chỗ trống trên giường.
Hôm sau trời chưa sáng thì Vô Tấn đã cảm giác bị người đánh thức. Đầu hắn lóe lên suy nghĩ phải đi Quân Nha, giật mình ngồi dậy, phát hiện trời còn chưa sáng thì thở phào. Nguy hiểm quá, hắn quên cả việc phải đi Quân Nha.
Gian phòng rất tối, không đốt đèn, hắn thấy bên cạnh hình như đứng một người đàn bà, nhìn không rõ khuôn mặt. Hắn ngây ra một chút.
-Ngươi là ai?
Giọng cô có chút khẩn trương:
-Công tử, là ta, người không nhận biết ta rồi sao?
-Là ngươi, Kinh Nương!
Vô Tấn mừng rỡ, vội bật dậy ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi đến đây lúc nào?
Kinh Nương dựa vào ngực hắn, ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
-Tối hôm qua ta đã đến, là tổ phụ ngươi đưa ta đến.
Vô Tấn ngây ra.
-Tổ phụ ta? Sao ông ấy biết được?
Hắn không nghĩ ra, bèn cúi đầu hôn cô một cái, cười nói:
-Vậy tối hôm qua ngươi ngủ chỗ nào?
-Ta trải mền dưới đất ngay bên cạnh ngươi.
Kinh Nương dán mặt sát vào ngực Vô Tấn, rầu rĩ nói:
-Công tử, tổ phụ ngươi đã đưa ta vào phủ, bắt đầu từ hôm nay, ta là người của công tử.
Vô Tấn ôm thân thể mềm mại đầy đặn động lòng người, nghĩ sau này cô chính là người đàn bà của mình, lòng nóng lên. Nhưng giờ mão hắn nhất định phải tới Quân Nha, chỉ đành kiềm nén dục vọng ôm chặt cô, thì thầm bên tai cô.
-Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, từ nay cứ yên tâm ấm giường cho ta.
Kinh Nương xấu hổ gật đầu.
-Tối hôm nay ta sẽ giúp công tử ấm giường. Tổ phụ ngươi nói công tử nhất định phải sớm đi Quân Nha, kêu ta phải nhớ đánh thức công tử.
Vô Tấn cười vuốt ve mặt cô.
-Ngày thứ nhất đã biểu hiện tốt như vậy, nên khen thưởng ngươi mới được.
Kinh Nương thấy hắn trêu đùa, trong lòng căng thẳng cũng dần tan biến, cô cười duyên bảo.
-Công tử mau ngồi, ta chải đầu cho công tử.
Kinh Nương nhanh nhẹn thắp đèn, trong phòng thoáng chốc biến sáng sủa mà nhu hòa.
Vô Tấn ngồi thẳng, cười hỏi:
-Ngươi có chải đầu cho người đàn ông nào chưa?
-Ta có làm cho cậu.
Kinh Nương sợ Vô Tấn hiểu lầm, vội giải thích:
-Cậu là nhạc sĩ huyện chúng ta, trước kia nhà giàu người ta thành thân chúc thọ đều mời ông ấy và mợ đi đánh đàn. Khi họ trình diễn thì kiểu tóc luôn rất tỉ mỉ, từ nhỏ ta đã biết làm.
Kinh Nương lại giúp hắn chải đằng trước. Cô mặc váy dài màu đỏ, trên người mặc áo ngắn không tay màu xanh, bên trong là áo lót mỏng. Áo lót tay rộng lộ ra một phần cánh tay trắng nõn nà. Áo ngắn của cô rất mỏng, Vô Tấn thấy được bộ ngực đầy đặn theo cánh tay cô run nhè nhẹ.
Vô Tấn ôm eo cô, mặt dán vào bộ ngực tròn vo, thấp giọng cười nói:
-Ngươi trừ biết đàn tỳ bà ra còn biết nhạc khí gì nữa?
Kinh Nương cảm giác tay hắn sờ mông mình, lòng hoảng hốt. Tuy cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đến thì tim đập nhanh muốn chết.
Cô run giọng nói:
-Nhạc khí chủ yếu thì đều biết, đánh đàn, thổi tiêu, kẻng, hồ cầm, đánh la, những cái này ta đều biết nhưng đàn tỳ bà là giỏi nhất. Công tử...sau này ta sẽ đàn cho công tử nghe.
Vô Tấn dùng giọng trêu cợt nói:
-Tốt! Đêm nay ta muốn nghe ngươi thổi tiêu.
Hắn thấy Kinh Nương không có phản ứng gì thì biết cô không hiểu, bèn ôm eo cô để cô ngồi trên chân mình. Tay hắn luồn vào áo lót cô, sờ da thịt mịn màng co giãn, bỗng nhiên bóp bộ ngực xinh đẹp tựa chén ngọc.
Kinh Nương giật bắn người, mặt đỏ bừng. Đầu cô mềm mại tựa vào vai Vô Tấn, nhắm mắt lại. Nghĩ tới giờ phút kia sắp đến, cô căng thẳng đến mức đôi chân run rẩy.
Ngay lúc này, phương xa nguyền đến tiếng gà gáy, bầu trời sáng tỏ, đã là canh năm. Vô Tấn lưu luyến rụt tay lại, dường như không có việc gì cười nói.
-Chải đầu cho ta có phải rất mệt không?
Kinh Nương thấy hắn không tiếp tục, lòng thầm cảm kích nhưng cũng có chút thất vọng. Cô vội đứng dậy.
-Tóc đã chải xong rồi, ta đi lấy nước nóng cho ngươi rửa mặt.
-Ngươi biết ở đâu có không?
- Tiểu nữ biết, quản gia đã nói cho tiểu nữ.
Kinh Nương cầm thau đồng chạy như bay ra ngoài. Vô Tấn dựa vào lưng ghế, cảm thấy được người hầu hạ thật không sai. Hắn rất thích cô gái này, không có cảm giác xa lạ mất tự nhiên.
Hôm nay sự việc khá nhiều, sáng sớm đi Quân Nha báo cáo còn phải đi quân doanh một chuyến. Quan trọng là tối hôm nay phải tham gia tiệc mừng thọ ở Tề phủ. Hắn có một tấm thiệp mời, còn phải đại biểu tổ phụ đi, lễ mừng đã có người sắp xếp xong không cần hắn lo.
-Công tử, nước tới rồi.
Kinh Nương bưng bồn nước nóng tiến vào, vắt khô khăn lông, cẩn thận lau mặt cho hắn.
-Tối nay ta phải đi tham gia bữa tiệc mừng thọ, có lẽ sẽ trở về muộn, ngươi ăn cơm trước đi, đừng chờ ta.
-Vâng! Công tử, là tiệc mừng ở Tề phủ ư?
-Sao ngươi biết vậy?
-Người trong thành đều biết, tối nay Tề phủ sẽ tổ chức tiệc mừng thọ rất rình rang.
Kinh Nương cắn môi, nhỏ giọng nói.
-Công tử, công tử có thể nói với Tề phủ một câu, cậu tiểu nữ thật sự không ăn cắp nhạc khí gì của họ. Tiểu nữ không muốn cậu gánh lấy tội ăn trộm.
-Ta biết rồi, có cơ hội sẽ nói.
Thời gian đã không còn sớm, Vô Tấn rửa mặt xong vội ăn chút điểm tâm, rồi cưỡi ngựa đi hướng hoàng thành.
Vô Tấn vừa đi không lâu thì Bảo Châu tựa cơn gió chạy vào sân của hắn. Cô mới nghe tin tức, ca ca của cô ngày hôm qua thu một người đàn bà vào phòng. Trong hoàng gia, thu phụ nữ là chuyện nhỏ, nhưng Bảo Châu lại rất chú ý. Cô còn không quá hiểu chuyện, cứ thấy ca ca thu phụ nữ sao có thể không cho cô biết trước tiên chứ.
Trong phòng, Kinh Nương đang thu dọn đệm chặn và quần áo của Vô Tấn, bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân sau lưng, quay đầu thì thấy một thiếu nữ dáng người cao ráo đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào mình. Cô ngây ra một lúc, có chút không biết làm sao.
-Cô...có chuyện gì ư?
-Không có gì, ta lại đây xem thử thôi.
← Hồi 224 | Hồi 226 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác