Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 260

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 260: Đăng cơ (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Lục Giả lần này đi sứ, cũng không bái kiến Chu Thị. Nghe người ta nói, Chu Thị thân thể không tốt đã đóng cửa dưỡng bệnh mấy tháng nay. Nhưng tình hình cụ thể thế nào, Lục Giả cũng thăm dò được rõ ràng.

Với tư cách là lão thần nước Ngụy, tình hình Chu Thị hôm nay cũng không được tốt. Đặc biệt sau khi Ngụy Cữu chết trận, Ngụy Báo leo lên Vương vị, dần dần xa lánh Chu Thị. Vua nào triều thần nấy, đây là quy luật từ xưa tới nay. Chu Thị với tư cách là thân tín của Ngụy Cữu, thậm chí địa vị trước kia còn cao hơn Ngụy Báo. Nhưng Ngụy Cữu chết rồi, Ngụy Báo nhìn Chu Thị cảm giác không quá thoải mái, hơn nữa có rất nhiều vấn đề trái ngược với Chu Thị.

Ví dụ như, Chu Thị cho rằng: Thực lực nước Ngụy hôm nay không mạnh, ăn nhờ ở đậu. Ngụy Báo cần phải nằm gai nếm mật, noi theo Việt Vương Câu Tiễn, âm thầm tích trữ lực lượng.

Nhưng Ngụy Báo lại là người thích xa hoa, hơn nữa xuất thân của Chu Thị không cao, vì thế Ngụy Báo càng coi thường y, từng nói với người khắc rằng:

- Chu Thị, một lão chân đất lại trộm được địa vị cao.

Ý nói: Chu Thị chẳng qua chỉ là một gã nhà quê, cũng có thể làm Thừa Tướng một nước?

Dần dần, Ngụy Báo càng xa lánh Chu Thị.

Mà Chu Thị cũng tự mình hiểu lấy, tuy trong lòng cố nén giận, nhưng không hề biểu lộ ra mặt, về sau dứt khoát cáo bệnh, không thèm để ý tới việc chính vụ.

Ngụy Báo không thấy Chu Thị, đương nhiên càng thêm thoải mái. Tuy Chu Thị là thừa tướng, nhưng trên thực tế đã sớm mất quyền lực, chỉ là vì y là lão thần, cho nên vẫn để cho y đảm nhiệm vị trí này.

Cho nên, khi Lục Giả tới nước Ngụy, từ đầu đến cuối cũng không thấy bóng dáng Chu Thị. Thật không ngờ, y lại đứng trên đường ngăn cản...

Lục Giả vốn kinh hãi, nhưng thoáng chốc lại hiểu ra dụng ý của Chu Thị.

- Chu Thừa Tướng, Lục Giả lần này vì chuyện công mà đến, không thể đến bái kiến lão Thừa Tướng, thực sự mong lão Thừa Tướng thứ lỗi. Đang đợi chuyện xong xuôi sẽ qua phủ bái kiến, không ngờ lão Thừa Tướng lại đích thân đến đây. Ha ha, trước khi đi, Đường Vương còn dặn dò Lục Giả thay Đường Vương vấn an lão Thừa Tướng.

Chu Thị cười lạnh một tiếng:

- Đường Vương vẫn còn nhớ cố nhân?

- Ha ha, không chỉ có Đường Vương nhớ rõ, còn có cố nhân của lão Thừa Tướng đi theo làm tùy tùng trợ giúp Giả.

Nói xong, liền thấy Phàn Khoái đi tới, cười ha hả nói:

- Chu lão đại, còn nhớ rõ Đồ Tử huyện Bái trước kia không?

- Ah!

Chu Thị trông thấy Phàn Khoái, không khỏi giật mình.

- Đồ Đồ, chẳng phải ngươi...

Y nói nửa câu, lại ngừng lại, khẽ nói:

- Ta nghe nói, Lưu Quý chết rồi... Không ngờ, Đường Vương lại dám dùng ngươi.

Thần sắc Phàn Khoái trở nên ngưng đọng, sau một hồi, lại khẽ nói:

- Đường Vương là người ý chí rộng lớn, rất nhớ tình cố nhân. Không chỉ có ta, còn có cả Tiêu Hà tiên sinh và Lư Quán hiện tại đều đang dưới trướng Đường Vương... Lão Chu, thật là trùng hợp mà gặp lão!

Trên mặt Chu Thị nhất thời lộ ra vẻ đắng chát.

- Cố nhân gặp lại, sao không tìm chỗ an tĩnh kể lại chuyện xưa?

Chu Thị do dự một chút, gật đầu nói:

- Cũng được, ta đang muốn hỏi ngươi vài lời.

Khẩu khí không tốt, nhưng Lục Giả làm như không nghe thấy. Kéo hai tay Chu Thị lên xe diêu, đi tới một tửu quán yên ắng. Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Chu Thị nói chuyện xưa với Phàn Khoái một hồi. Sau khi biết tin Đường Lệ bỏ mình, Chu Thị liên tục thở dài, trên mặt toát lên vẻ hiu quạnh.

- Cố nhân huyện Bái trước kia còn lại bao nhiêu người?

- Còn không nhiều lắm...

Lục Giả ở một bên chen vào nói:

- Đương Vương nhớ tình cố nhân, thường xuyên cùng chúng ta nói đến thời gian ở huyện Bái, đặc biệt khi ở đại trạch Chiêu Dương.

- Đúng vậy, năm đó nếu không có Đường Vương, Chu Thị đã sớm thành đống xương khô trong mộ rồi.

Chu Thị nói đến đây, lại đột nhiên nở nụ cười:

- Chỉ có điều ta còn coi thường Đường Vương... Năm đó hắn bắc thượng tới Cửu Nguyên, ta còn cảm thấy hắn khó có thành tựu. Không ngờ hai năm ngắn ngủn, đã hùng cứ phương bắc, trở thành bá chủ lớn nhất... Hôm nay nghĩ đến, thực sự tức cười.

Có thể cười cái gì?

Cười ánh mắt chính mình thiển cận, hay cười Lưu Khám vận khí tốt?

E là chỉ có Chu Thị mới rõ ràng.

Chỉ có điều, y đột nhiên trừng mắt nói với Lục Giả:

- Lục Lang Trung, ta biết ngươi ăn nói khéo léo, cùng với Khoái Triệt xưng là Tô Tần, Trương Nghi của Đường quốc. Chỉ là, ngươi lần này đến đây khuyên bảo Ngụy Vương xuất binh, rõ rà muốn hãm hại Ngụy Vương vào chỗ chết? Thực sự là hành động bất nghĩa. Nước Sở xem như khốn đốn, nhưng hùng cứ phía nam, nước Ngụy tuyệt đối không thể sánh bằng.

Tuy nói nước Tề ngăn cản nước Sở, nhưng theo ta thấy, Điền Vinh tuyệt không phải đối thủ của Hạng Tịch. Một khi chiến sự Tam Tề kết thúc, tất nhiên sẽ trả thù nước Ngụy. Đến lúc đó... ha ha, cho dù nước Ngụy ta thắng, hay nước Sở thắng, quân tiên phong Đường Vương xuất binh, ai có thể ngăn cản?

Các ngươi muốn "tọa sơn quan hổ đấu", rồi "ngư ông đắc lợi"...

Phàn Khoái thoáng chốc cảm thấy lo lắng, không tự chủ được cầm bội kiếm trên hông.

Lục Giả thì ngược lại, thân sắc tự nhiên, cười ha hả nói:

- Chẳng dám gạt Thừa Tướng, Lục Giả đến đây vốn cũng nghĩ không thể che giấu Thừa Tướng. Nhưng Lục Giả cũng biết tình hình hiện tại của Thừa Tướng trong nước Ngụy. Cho dù lúc này ngài đi nói rõ với Ngụy Vương, e là Ngụy Vương cũng không nghe theo ngài.

- Cái này...

Lục Giả nói:

- Năm đó Đường Vương bắc thượng, từng có lòng muốn mời Thừa Tướng cùng đi. Chỉ là lúc đó thế cục hỗn loạn, cho dù Đường Vương nói toạc ra, Thừa Tướng chưa chắc đã tin, Đường Vương có thể có được sức mạnh lớn lao, đó chính là mệnh trời. Thừa Tướng là người tài đức, đã không để dừng chân ở đây, sao không theo ta cùng tới Quan Trung? Phải biết rằng, Đường Vương vẫn luôn luôn nhớ đến Thừa Tướng, ân đức của Thừa Tướng tương trợ tại Đại Lương, Đường Vương vẫn nhớ rõ trong lòng.

Hai gò má Chu Thị co quắp lại, xem như có chút động tâm. Nhưng y vẫn còn do dự... Bất kể nói thế nào đi nữa, y ngày xưa là gia thần của Ngụy Vương, trước ki Ngụy Cữu đối đãi với y không tệ, có thể nói là y nói gì Ngụy Cữu nghe cái đó. Trước khi chết, Ngụy Cữu từng nắm lấy tay Chu Thị nói:

- Chu tiên sinh, vì tương lai nước Ngụy, kính mong tiên sinh hao tâm tổn sức.

Đó chính là sự ủy thác đối với trọng thần ah.

Tuy nhiên hôm nay không được như ý, nhưng y thực sự chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội nước Ngụy. Thế nhưng y cũng biết, nước Ngụy khó có thể tồn tại lâu dài. Bất kể là nước Sở hay nước Đường, đều biểu lộ rõ dã tâm muốn thống nhất thiên hạ, sao có thể để nước Ngụy tồn tại?

Lục Giả khuyên bảo, khiến Chu Thị có chút động tâm.

Chỉ có điều y muốn suy nghĩ kỹ, ngoài hai chữ " Trung nghĩa ", còn có nhiều yếu tố khác. Ví dụ như, nếu đầu phục Đường Vương, làm sao có thể đứng vững gót chân? Y và Lưu Khám thực sự có giao tình, nhưng phần lớn đều là lợi ích cho cả hai mà thôi... So với những lão thần tử như Khoái Triệt, Lục Giả, y còn kém xa; thậm chí ngay cả những người sau này mới đầu hàng như Phàn Khoái, Lư Quan cũng không bằng, như vậy còn có ý nghĩa gì?

Nếu như đầu hàng nhất định phải ở trước mặt Lưu Khám. Những quyền lợi này, cũng không phải quá khó..

Phàn Khoái nói:

- Lão Chu, ngươi xem như đã hết lòng giúp đỡ nước Ngụy, nhưng cục diện hôm nay đã rõ, lão còn do dự điều gì nữa? Ngô Vương đã quyết định, năm sau sẽ giải quyết tất cả vấn đề, ngươi chẳng lẽ cho rằng, nước Sở có thể ngăn cản được đại quân của Ngô Vương?

- Đồ Tử...

Lục Giả sợ hãi, vội vàng ngăn Phàn Khoái nói.

Đây chính là chuyện cơ mật liên quan đến đại sự!

Phàn Khoái cười lắc đầu:

- Lục Lang Trung, ông yên tâm, ta biết thái độ làm người của lão Chu. Lão có đôi lúc không được tự nhiên, không thể nói rõ ràng, lão do dự không quyết đoán... Lão Chu a, những người năm đó cùng chúng ta tham chiến tại đại trạch Chiêu Dương đã không còn nhiều nữa, ta thực sự hy vọng mọi người có thể sum họp cùng một chỗ, làm việc cùng một chỗ, uống rượu với nhau. Có thể vui vẻ giống như khi ở huyện Bái. Những gì cần nói ta đã nói hết, không biết lão nghĩ thế nào?

Chu Thị cười khổ nhìn Phàn Khoái:

- Đồ Tử, ngươi đang ép ta.

- Ta đang ép lão đấy!

Phàn Khoái nói rất không có đạo lý, khiến Lục Giả không nhịn được bật cười.

Chu Thị trầm ngâm một hồi:

- Thị cũng sớm có lòng muốn nương nhờ Đường Vương, chỉ là không có lễ ra mặt, cho nên... Chỉ có điều, Lục Lang Trung lần này đến đây, chính là cho ta một cơ hội. Mong Lục Lang Trung chuyển cáo tới Đường Vương điện hạ, nói Thị nguyện ý đầu hàng. Nhưng... khi Đường Vương chiếm đóng Hà Lạc, cũng là ngày Chu Thị quy thuận. Đến lúc đó, Thị có lễ vật muốn dâng tặng, kính mong Đường Vương kiên nhẫn.

Phàn Khoái không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Chu Thị.

Nhưng Lục Giả lại hiểu, y hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi:

- Ý của Chu Thừa Tướng, chẳng lẽ là muốn mang cái kia...

Chu Thị vội vàng đưa tay ra hiệu đừng có lên tiếng, sau đó gật gật đầu:

- Việc này cần có Đường Vương hợp tác, Hà Lạc không yên ổn, Chu Thị cũng khó có thể làm.

Lục Giả liên tục gật đầu:

- Việc này là chuyện trong đại, ta phải mau chóng quay lại Hàm Dương bẩm báo. Chu Thừa Tướng, chuyện có thể làm thì làm, nếu như không làm được thì đừng miễn cưỡng. Đại Vương cần không phải là một châu một huyện mà là bản thân tiên sinh.

Lời nói này, làm sao lại không khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trong lòng Chu Thị dâng lên một thứ tình cảm ấm áp, đứng dậy chắp tay nói:

- Đa tạ ý tốt của Lục Lang Trung, kính mong ngài chuyển lời, nói Chu Thị vấn an Đường Vương điện hạ.

Nói xong, Chu Thị cáo từ rời đi.

Phàn Khoái ngờ vực hỏi:

- Lục Lang Trung, những lời của lão Chu rốt cuộc có ý gì?

Lục Giả không trả lời, chỉ cười cười, nói khẽ:

- Đồ Tử, chúng ta không nên chậm trễ, mau chóng lên đường quay về Hàm Dương phụng mệnh... Cần phải mong chóng để Đại Vương biết việc này, để sớm đưa ra quyết định mới được. Ha ha, nếu như tiến hành thuận lợi, có lẽ năm sau, chúng ta có thể trở về chốn cũ rồi.

Phàn Khoái nghe xong, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

*****

Tiêu Hà cảm giác có chút bất ngờ đối với chuyện Lưu Khám quyết định quyết chiến tại đầu xuân. Theo kế hoạch ban đầu là sẽ nghỉ ngơi lấy sức nửa năm, đợi tới mùa thu hoạch năm sau quyết chiến. Vào lúc này đột nhiên thay đổi, nhất định sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề. Trong chuyện này liên quan tới việc mộ binh, gom góp lương thực, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Tiêu Hà chính là Tiêu Hà, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng phản đối.

Ngược lại, sau khi y về nhà, lại trắng đêm không ngủ, tổng hợp các ưu thế tại Quan Trung, tiến hành phân tích đưa ra kết luận: Không phải không thể đánh một trận.

Đương nhiên, nếu như trận chiến này thất bại, Quan Trung đại thương nguyên khí, không tới mười năm khó có thể khôi phục.

Nói các khác, đầu xuân quyết chiến, cần dốc lực lượng cả nước.

Đáng mừng chính là, cho dù thất bại, Đường quốc vẫn có thể lấy Quan Trung làm căn cơ ngăn cản nước Sở. Nhưng đất Hà Bắc, e là sẽ phải bỏ đi một chút. Nhưng, nếu như chiến thắng, , Đường quốc sẽ tái hiện lại Đại Tần quét sạch Quan Đông, nhất thống cục diện thiên hạ. Đáng để đánh cược một lần.

Tiêu Hà là một người cẩn thận, trong lòng biết việc này có can hệ trọng đại.

Sau khi đưa ra phán đoán, y cũng không vội báo cáo Lưu Khám, mà mở rộng phạm vi, tiến hành phân tích, thậm chí mời một số thần tử lão Tần tới, thương thảo công việc liên quan. Sau ba ngày, Tiêu Hà lại đi vào phủ Thừa tướng lần nữa, đưa ra quyết định.

- Đại Vương muốn sớm ngày phát động tiến công, cũng không phải không thể.

Tiêu Hà nói với Lưu Khám:

- Hôm nay chiến sự Bắc cương gần như đã ổn định, rất nhanh sẽ chấm dứt, cần phải lệnh cho Thiệp Gian tướng quân đóng quân ở Đông Ô Tôn, nhưng sớm phát động tiến công, cần đánh bất ngờ một chút. Một khi hành động, nhất định trong vòng một tuần phải giải quyết Hà Lạc, chỉ có như vậy, mới có thể khiến dân chúng Quan Trung được yên lòng. Cuộc chiến Hạ Lạc không thể kéo dài. Nếu để lâu ắt sinh biến, dân tâm không ổn.

Lưu Khám mỉm cười gật đầu, xem như đồng ý với ý kiến của Tiêu Hà.

Hắn trầm ngâm một hồi, rồi sau đó nói:

- Vương Tử Tần thủ lăng Công Thúc tiên sinh một năm, đã trọn tình thầy trò. Sau khi sang xuân, Tần nhi đến Hàm Dương, ta sẽ an bài Tần nhi bên cạnh Thừa Tướng rèn luyện một thời gian, không biết Thừa Tướng nghĩ thế nào về chuyện này?

Lưu Tần đến Hàm Dương?

Cái này cũng đã biểu lộ rõ thái độ của Lưu Khám

Theo như nói trên, chính là Lưu Khám muốn trưng cầu ý kiến của Tiêu Hà, nhưng trên thực thế, Lưu Khám lại có ý hỏi: Thời cơ hắn làm cung chủ Hàm Dương cung đã chín muồi chưa?

Là Vương giả, đương nhiên nói chuyện không thể quá mức rõ ràng. Tiêu Hà là Thừa Tướng, lại càng cần phỏng đoán tâm tư của chúa thượng. Cho nên, Lưu Khám vừa dứt lời, Tiêu Hà liền hiểu ý tứ của Lưu Khám.

- Huynh đệ Lý Dĩnh hôm nay chắc chắn đã đến Hán Trung.

Tiêu Hà trả lời:

- Theo như thần phỏng đoán, trong một hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền đến. Thần đã sai người suy tính ngày hoàng đạo, có thể thành đại sự.

Đại sự là gì? Chính là đăng cơ làm Hoàng Đế!

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cười nói:

- Hôm nay mẫu thân bàn bạc với ta, muốn ta sớm định ngày kết hôn với Mạn nhi. Ta suy nghĩ hồi lâu, chuyện thành hôn trước sau cũng phải làm, tốt nhất cùng lúc mua sắm. Nếu không sẽ hao tiền tốn của, hưng sư động chúng, thực quá mức lãng phí. Ta đã sai người bắt đầu khôi phục lại Hưng Nhạc cung. Chỉ là Hưng Nhạc cung trước kia bị Tần Nhị Thế thiêu hủy, cái tên này có chút không may mắn, vì thế ta muốn để thành An Nhạc cung, ý là " Sống gian nan vất vả, chết trong chốn thanh nhàn ". Không cần xây dựng rầm rộ, làm một chỗ nghỉ ngơi nho nhỏ là được.

Ý của Lưu Khám hết sức rõ ràng.

Đăng cơ, thành hôn, hai chuyện vui sẽ cùng lúc xử lý, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Trao đổi chuyện này với Tiêu Hà, theo mức độ nào đó, cũng bày tỏ ý thân cận. Đây là chuyện của bản thân Lưu Khám hắn, nói một chút với Tiêu Hà, xem như muốn nói với Tiêu Hà: Ngươi là tâm phúc của ta, nếu không ta cũng không cần nói ra những chuyện này.

Kiếp trước, Lưu Khám không phải người có tâm kế.

Nhưng đi vào thời đại này, hắn đã học được không ít thủ đoạn thu phục lòng người.

Quả nhiên Tiêu Hà rất kích động, nằm rạp trên mặt đất nói:

- Thần nhất định sẽ giải quyết việc này thỏa đáng, tuyệt đối không phụ lòng sủng ái của Đại Vương.

Lưu Khảm mỉm cười, gật gật đầu im lặng không nói...

Trong tháng mười hai, Ngụy Báo công chiếm Bành Thành, giết chết Sở Vương Mị Tâm.

Sau khi y chiếm lĩnh Bành Thành, cướp sạch tài phú trong Bành Thành, tự xưng là Ngụy Văn Vương, thanh thế vang dội.

Chỉ có điều, Ngụy Báo cũng hiểu rất rõ, Bành Thành dẫu sao cũng không phải căn cơ của y. Một khi Hạng Võ giao chiến với Điền Vinh tại Lâm Truy kết thúc, chắc chắn sẽ trở về trả thù. Cho nên, không thể ở lâu tại Bành Thành, sau khi Ngụy Báo chiếm lĩnh Bành Thành, lại trọng dụng Chu Thị thừa tướng lần nữa, mệnh y dẫn binh chiếm Đại Lương... Dẫu sao, Đại Lương mới chính là căn cơ của nước Ngụy, sau cướp lấy Đại Lương, có thể thừa thắng chiếm lĩnh Hà Nội, tiếp giáp nước Đường.

Ngụy Báo tham lam háo sắc, nhưng không phải người ngu. Y nhận thức rất rõ ràng, chỉ có binh mã nước Đường mới có thể ngăn cản Hạng Võ.

Nếu như đã ký kết minh ước hoàn tất, sao có thể vứt bỏ không dùng?

Ngụy Báo cho rằng, đại quân Hạng Võ bị nước Tề ngăn chặn, hơn nữa lại đúng vào thời khắc mấu chốt, không thể lập tức phản ứng. Chờ tới khi Hạng Võ hành động, y đã chiếm được Đại Lương, dời đô đến đó rồi. Chiếm được Đại Lương, cho dù lực lượng mỏng cũng không sợ binh mã nước Sở.

Chỉ có điều, Ngụy Báo sai rồi...

Sáng sớm ngày 22 tháng 12, thành Hàm Dương giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Tuy vẫn là mùa đông, nhưng khí xuân đã tràn ngập khắp Quan Trung.

Liễu xanh mướt, lay động trong gió.

Lưu Khám dẫn đầu đám bá quan văn võ, lên xe rời khỏi Hàm Dương. Hắn đỗ xe trên một đường lớn, lẳng lặng chờ đợi. Phía sau có 800 duệ sĩ Bách Ích và Trung Úy Quân đứng trang nghiêm ở hai bên đường, nguyên một đám khôi giáp tươi sáng rõ nét, đao thương kiếm tích vô cùng chói mắt.

Vừa qua giờ Thình, từ phía cuối đường liền xuất hiện một đạo nhân mã. Phần lớn đều mặc y phục rực rỡ, cưỡi bảo mã lương câu thuần một màu. Đại kỳ nhảy múa trong gió, mặt trên có hàng chữ lớn màu vàng: Điển khách Đường quốc, Nội Sử Đình Úy, chính giữa có một chữ " Trần " Phía dưới đại kỳ có một nam tử gầy cường tráng, thoáng nhìn khoảng chừng 30 tuổi, cưỡi thiên mã Ô Tôn hùng tuấn màu đen, thân mặc áo giáp đen, hông đeo đao thép, tinh thần phấn chấn vô cùng.

Khi còn cách xa trượng của Lưu Khám khoảng chừng mười dặm, binh mã líu lo dừng lại. Nam tử kia thúc ngựa về phía trước, theo sau còn có mười mấy người. Cùng lúc đó, Lưu Khám cũng đánh xe mà đi, khi song phương còn cách khoảng một dặm, liền thấy nam tử kia ghìm cương ngựa, dời yên ngựa, quỳ gối xuống đất nằm rạp xuống đường lớn:

- Thần Trần Bình, phụng mệnh đi sứ Bắc cương, ba năm đã công thành... Hôm nay dẫn theo sứ giả nước Đông Ô Tôn phụng mệnh đến đây cung chúc Đại Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...

Đám người đi theo phía sau cũng nhao nhao xuống ngựa, trong đó có một người, tỉ mỉ nhìn, rõ ràng là một nữ tử vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, gò má cao, mắt hơi lõm, làn ra vô cùng trắng trẻo mịn màng.

Nàng đứng sau lưng Trần Bình, còn có chút tò mò trừng mắt nhìn Lưu Khám trên xa trượng.

Người đánh xe cho Lưu Khám chính là Lưu Tín, y ghìm cương ngựa, trừng mắt, cảnh giác nhìn nữ tử kia, theo bản năng cánh tay nắm chặt trường kiếm bên hông.

- Liên Hoa không được vô lễ, còn không mau bái kiến Đại Vương?

Trần Bình nhỏ giọng quát, lúc này nàng mới miễm cưỡng quỳ xuống.

- Đạo Tử, mau đứng lên.

Lưu Khám tiến lên đỡ Trần Bình dậy, quan sát từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nhẹ giọng nói:

- Đạo Tử thực sự gầy đi nhiều.

Hình thể của Trần Bình vốn có chút mập mạp, nhưng ba năm trôi qua, càng trở nên cơ bắp. Nghe được lời Lưu Khám nói, trong lòng Trần Bình bỗng trở nên ấm áp:

- Bình được Đại Vương tín nhiệm, mặc dù chịu chút khổ cực cũng có đáng gì.

Đây là nhi nữ của Nữ Vương Mạt Ly nước Đông Ô Tôn, lần này phụng mệnh theo ta đến đây bái kiến Đại Vương.

Lưu Khám gật đầu:

- Được rồi, đứng lên đi.

Nói xong, hắn cầm lấy cánh tay của Trần Bình:

- Đạo Tử, ba năm qua, ngươi quấy rối phương Bắc giúp ta yên tâm phát triển, công lao không nhỏ. Mạc Bắc từ nay về sau được yên bình, chính là nhờ công lao của khanh. Đạo Tử, tới đây tới đây, chúng ta cùng vào thành.

Trần Bình hoảng sợ, vội vàng nói:

- Thần chỉ làm theo bổn phận, có đức hạnh gì cùng cưỡi ngựa với Đại Vương.

- Ta nói ngươi có, là ngươi có!

Lưu Khám không nói nhiều lời, kéo Trần Bình lên xa trượng.

Thoáng nhìn Trần Bình gầy đi một chút, nhưng khí lực lại không hề suy giảm. Dù vậy, Lưu Khám cũng không tốn chút sức lực nào kéo y lên xe.

Lưu Tín vừa thúc xa trượng chạy đi, trong nháy mắt tiếng chiêng trống, tiếng hò reo vang lên ngập trời. Đây là Lưu Khám đặc biệt sau người an bài, tẩy trần đón gió Trần Bình.

Đứng bên cạnh Lưu Khám, Trần Bình hiện rõ vẻ kích động, sau hồi lâu, y mới khẽ nói:

- Đại Vương, không biết Bình có về trễ không?

Lưu Khám cười cười:

- Trò hay giờ mới bắt đầu.

Dọc trên đường đi không có nói chuyện, Trần Bình đi theo quân đoàn đã có người ai bài thỏa đáng.

Nữ tử Liên Hoa kia cũng theo sát bên cạnh Trần Bình, đi theo Lưu Khám cùng tới phủ Thừa Tướng.

Tiêu Hà đứng trên bậc thang trước cửa phủ cười ha hả. Y và Trần Bình quen nhau đã lâu, nhưng lần này lại không ra khỏi thành nghênh đón Trần Bình. Lưu Khám sai người dẫn Liên Hoa tới hậu trạch, sau đó ngồi trên thượng đình, ngạc nhiên hỏi:

- Đạo Tử, khanh dẫn theo nữ tử ngoại quốc kia đến là có ý gì?

Trần Bình dùng tên giả là Nguyên Bình thông đồng với Vương Hậu Nguyệt Thị, mưu đồ gắn kết tình cảm với nước Nguyệt Thị. Lưu Khám thực ra cũng biết một chút. Trong triều cũng có nhiều nghị luận, nói đức hạnh của Trần Bình không tốt, nhưng Lưu Khám không hề để ý, ngược lại còn bổ nhiệm Trần Bình làm Điển Khách, Chưởng Đình Úy.

*****

Điển Khách chính là người đảm nhận nhiệm vụ thu phục và giáo hóa man di, Đình Úy là người quản lý hình luật và luật pháp, quyền lực thật lớn. Nhưng, Trần Bình có có một thân phận khác, đó chính là Hữu Thừa tướng, Vương Phu nước Đông Ô Tô.

Sau khi chiến sự Mạc Bắc được dẹp yên, Thiệp Gian liền thống lĩnh Hữu Hộ Quân đóng ở Sơn Dương. Nhiệm vụ chủ yếu của Trần Bình tại nước Ô Tôn bao gồm công việc ngoại giao với Đường quốc và liên lạc với Hữu Hộ Quân. Dựa theo biểu hiện để nhìn nhận, Trần Bình vô ý đã khống chế quân sự nước Ô Tôn. Nhưng trên thực tế, nước Đông Ô Tôn sau khi trải qua mấy lần rung chuyển đã có chút mệt mỏi. Dân tộc du mộc, phần lớn chỉ tập kết khi lâm chiến, bình thường đều tản đi khắp nơi. Cho nên, cái gọi là quân đội nước Đông Ô Tô cũng chỉ một vạn người đóng ở thành Nguyệt Thị Vương mà thôi.

Trần Bình cười nói:

- Đây chính là ý của Ô Tôn Nữ Vương Mạt Ly. Thiệp Gian tướng quân thông lĩnh Hữu Hộ Quân chiến đấu khiến cho 36 bộ chín tám tộc Mạn Bặc vô cùng sợ hãi, mong muốn lớn nhất chính là có thể hòa bình lâu dài với Đại Vương. Mạt Ly hi vọng có thể có quan hệ thông gia với Đại Vương, cho nên mới để thần dẫn theo Liên Hoa đến Hàm Dương.

Thành thân để kết giao?

Chuyện này đối với Lưu Khám mà nói, là một chuyện vô cùng nhạy cảm. Trong lịch sử, Trung Nguyên có được hòa bình, chính là thông qua phương thức thành thân kết giao, để thảo hiệp với dị tộc. Vương Chiêu Quân, Văn Thành công chúa Quân đại danh đỉnh đỉnh vẫn được hậu thế ca tụng, nhưng nói trắng ra chính là dùng phụ nữ để đổi lại hòa bình.

Đây là một điều sỉ nhục. Nhưng nếu dị tộc dùng nữ nhân tới kết hôn nghị hòa lại có một loại cảm giác khác. Lưu Khám không khỏi bật cười, nói với Trần Bình:

- Chuyện kết hôn, trước hết hãy nán lại. Ta sắp sửa thành thân với Mạn nhi, đâu có tâm tư cân nhắc chuyện này? Chỉ có điều, khanh có thể phái người nói với Đông Ô Tôn nữ vương, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ nàng xưng vương mấy đời tại Mạn Bắc.

Lời nói tuy thô, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Tìn rằng Trần Bình sẽ khéo léo truyền đạt ý tứ của Lưu Khám cho Mạt Ly, đây không phải chuyện Lưu Khám lo lắng.

- Đạo Tử, thế cục tại Mạn Bắc thế nào?

Tiêu Hà đứng bên mở miệng hỏi.

Trần Bình nói:

- Sau khi Thiệp Gian tướng quân chiếm lĩnh Sơn Dương, Mạo Đốn Hung Nô hiển nhiên có chút sợ hãi, lập tức thoái lui ba trăm dặm. Chỉ cần bảo vệ Sơn Dương, chẳng khác nào tóm được gáy của Mạo Đốn, tùy thời có thể đả kích. Mạo Đốn cũng nhận ra tình hình này, vì thế chỉ dám mở rộng lãnh thổ về phía đông. Nhập thu, Hung Nô, Đông Hồ cũng xuất hiện một trận nội đấu. A Lợi Đê giết chết Đông Hồ Vương, hôm nay đã có được Đông Hồ trong tay... Chỉ là hôm nay, Đông Hồ nguyên khí đại thương, dựa vào động thái của A Lợi Đê, giống như muốn trực tiếp xung đột với Mạo Đốn. Trước khi ta lên đường, đã sắp xếp tay chân gây mâu thuẫn giữa Mạo Đốn và A Lợi Đê. Nhưng hôm nay vẫn chưa thấy rõ kết quả. Thiệp Gian tướng quân trước khi đi nhờ ta bẩm báo với Đại Vương, xin hãy cho y tùy thời hành động.

Cái gọi là tùy thời hành động chính là vượt quyền. Thời cơ tốt đã đến, một khi bỏ qua, khó có thể lấy lại. Thiệp Gian muốn vượt quyền, chỉ là khi phát hiện thời cơ tốt, có thể tiền trảm hậu tấu, không cần xin chỉ thị từ Hàm Dương. Cũng có nghĩa là, toàn quyền khống chế quân đội, thậm chí có thể chỉ huy nước Đông Ô Tôn và Tịnh Châu. Điều này cần có sự tín nhiệm rất lớn, nếu như đổi lại là Chung Ly Muội hoặc Quán Anh, đương nhiên không có vấn đề. Nhưng Thiệp Gian là hàng tướng nước Tần, muốn vượt quyền không khỏi sẽ khiến người khác nghi kị.

Lưu Khám nhăn mày, bởi chuyện này rất phức tạp.

Vượt quyền, há có thể coi nhẹ? Nhưng vấn đề chính là, hắn cũng biết Thiệp Gian đưa ra yêu cầu này cũng phải vô lý.

Trần Bình nói tiếp:

- Lần này thần trở về Hàm Dương, Thiệp Gian tướng quân mệnh cho con trai thứ ba đi cùng thần.

Ồ, xem ra Thiệp Gian tướng quân cũng không phải hạng người lỗ mãng. Lưu Khám biết, tổng cộng Thiệp Gian có ba con trai, lần này cắt cử đi theo, e là y muốn dùng con trai của y làm con tin, để tỏ rõ tâm ý của y: Ta giao con trai cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm phản.

- Thừa Tướng, khanh nghĩ thế nào?

Tiêu Hà híp mắt:

- Đại Vương không cần vội vàng đưa ra quyết định, không ngại hãy quan sát một chút, sau đó sẽ quyết.

- Cũng đành vậy thôi.

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu...

- Đạo Tử, Đại Vương muốn phát động quyết chiến, ông nghĩ thế nào?

Tiêu Hà đột nhiên hỏi Trần Bình, khiến Trần Bình khẽ giật mình, cũng không vội vàng trả lời, mà tỉ mỉ hỏi thăm tình hình Quan Đông một hồi.

Sau hồi lâu, y ngẩng đầu nói:

- Đại Vương thực sự lo lắng Giáo úy Nam Hải?

- Ồ?

Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Trần Bình. Hắn định sau hai ngày nữa sẽ nói chuyện này với Trần Bình, thật không ngờ, thoáng chốc Trần Bình đoán được nguyên do trong đó. Còn Tiêu Hà có chút tò mò, không nén được lòng, dò hỏi:

- Đạo Tử, ông làm sao biết Đại Vương lo lắng Lĩnh Nam?

Trần Bình nói:

- Ta biết Đại Vương không phải người lỗ mãng, đột nhiên thay đổi sách lược, tất nhiên phải có nguyên do trong đó. Hôm nay Hà Bắc được dẹp yên, chỉ cần không có sơ hở quá lớn, cũng không vấn đề gì. Lý Thiếu Quân thế nào? Thần còn chưa rõ lắm. Nhưng Chung Ly Muội, lão Quán là người đáng tin cậy, hơn nữa còn có Tiểu Trư và lão Khoái phụ tá, đại cục Hà Bắc lúc này đã định. Tuy có Bành Việt tại đó, nhưng có lẽ...

Trần Bình bỗng dưng cười cười:

- Lão Khoái thích sử dụng ba tấc lưỡi, ha ha, cơ hội thật tốt, sao có thể bỏ qua?

Lưu Khám không biết có được không, nhưng cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên đối với phản ứng của Trần Bình.

Đúng vậy, Khoái Triệt thực sự muốn chiêu hàng Bành Việt, hơn nữa Lưu Khám cũng đã đồng ý, còn viết một phong thư để Khoái Triệt chuyển cho Bành Việt.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Cự Lộc sẽ tới tay. Chuyện này, tiến hành vô cùng bí mật, ngoài Lưu Khám và Tiêu Hà biết, cũng chỉ có bốn người Chung Ly Muội, Quán Anh, Lý Tả Xa và Khoái Triệt biết rõ mà thôi. Thậm chí ngay cả Lữ Thích Chi cũng không biết đám người Chung Ly Muội đã bắt đầu hành động nhằm vào quận Cự Lộc, hai ngày trước còn viết thư phàn nàn, nói đám người Chung Ly Muội không muốn phát triển, bỏ mặc Bành Việt không có lý do... Lưu Khám vì thế, mà viết thư trách mắng Lữ Thích Chi một trận.

Không ngờ, Trần Bình đã đoán được.

Trần Bình lại nói tiếp:

- Ngụy Vương Báo không đáng lo lắng; Chương Hàm Hà Lạc thì... Ta cho rằng Đại Vương cũng sớm có mưu đồ. Hạng Tịch dũng mãnh cương liệt, ngược lại chính là một nhân vật, nhưng không cần vội vàng. Mà Đại Vương nóng lòng muốn giải quyết chiến sự Quan Đông, e là lo lắng phát sinh chuyện xấu. Thần cảm thấy, chuyện xấu kia có lẽ chỉ có Nhâm Hiêu Lĩnh Nam. Thần từng sống ở huyện Bái, biết Nhâm Hiêu là người ôm chí lớn, không thể xem nhẹ.

- Theo như ý kiến của Đạo Tử, nên phòng bị thế nào?

- Nếu như thần là Nhâm Hiêu, sẽ nhân lúc Đại Vương quyết chiến với Hạng Tịch, bất ngờ xuất binh cướp lấy Giang Nam, rồi sau đó thuận thế vượt sông. Bởi vậy, sự an bài của Đại Vương sẽ biến đổi. Cho nên, việc cấp bách, Đại Vương nhất định phải đứng vững tại Giang Nam để kháng cự. Theo như thần nghĩ, cũng có thể chiếm đoạt Kinh Tương, đặt chân ở quận Trường Sơn.

Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Trần Bình, thật lâu không nói.

Tiêu Hà nói:

- Nghe được Đạo Tử nói lời này, thực sự đáng mừng... Chúc mừng Đại Vương, Đạo Tử trở về, thì chức vụ Thái Úy đã không cần suy tính nữa.

Câu nói này khiến cho Trần Bình bối rối. Khi y từ Mạc Bắc trở về, biết được mình được ủy nhiệm là Điển Khách, Đình Úy, cảm thấy đã là cực hạn. Dù sao, tại thời điểm mấu chốt, y không ở bên cạnh Lưu Khám. Hai vị trí độc quyền trong Cửu khanh đã nằm ngoài dự liệu của y, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ đến...

Lưu Khám gật gật đầu:

- Lúc trước, ta từng hi vọng lão Đường đảm nhiệm chức Thái Úy, nhưng đáng tiếc y...

Đạo Tử, hôm nay đại chiến đã ngưng, nhưng chức vụ Thái Úy vẫn đang còn trống. Trương Lương mặc dù có thể bày mưu tính kế, nhưng không phải người thích hợp. Biết được khanh trở về, ta liền bàn bạc với Thừa Tướng về việc này. Thừa Tướng đề nghị, để khanh đảm nhiệm, nhưng không biết khanh có đồng ý hay không?

Tâm tình Trần Bình bị kích động, theo bản năng nắm chặt nắm ta đứng lên, đang định trả lời, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập:

- Đại Vương, Đại Vương... Hán Trung truyền đến thư khẩn, nói xảy ra chuyện lớn rồi!

Giả Thiệu vội vàng chạy vào đại sảnh. Trong lòng Lưu Khám khẽ bồi hồi, chẳng lẽ chỗ Doanh Quả xuất hiện vấn đề?

- Giả Thiệu, Hán Trung có việc gì gấp?

- Lý Dĩnh phái người, cấp tốc chạy qua sáu trăm dặm đưa thư tới.

Giả Thiệu vừa nói vừa đưa một hộp gấm tới trước mặt Lưu Khám.

Mở thư ra, Lưu Khám đọc nhanh như gió, thoáng chốc trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái.

Tiêu Hà vội hỏi:

- Đại Vương, trong thư Lý Dĩnh viết cái gì?

Lưu Khám đưa thư cho Tiêu Hà, Tiêu Hà lặng lẽ mở hộp gốm trước mắt, liền thấy trong hộp gấm đặt một khối Ngọc Tỷ, đây chính là Ngọc Tỷ Truyền Quốc năm đó Doanh Quả mang đi. Trong tay Lưu Khám cũng có một khối Ngọc Tỷ, là do Doanh Hồ Hợi lưu lại. Lúc trước Doanh Hồ Hợi đăng cơ, nhưng không có Ngọc Tỷ Truyền Quốc trong tay, vì vậy Lý Tư và Triệu Cao bí mật ngụy tạo một khối Ngọc Tỷ. Đương nhiên hắn hiểu rất rõ, Ngọc Tỷ Truyền Quốc vốn do Lý Tư làm ra. Cho nên, khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, vẫn luôn dùng Ngọc Tỷ Giả để che mắt dư luận.

Hôm nay, Ngọc Tỷ Truyền Quốc thực sự xuất hiện ngay trước mắt Lưu Khám, nhưng hắn không cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng lại có chút nặng nề...

- Doanh Quả đi rồi?

Xem hết thư, mới đầu Tiêu Hà có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức cảm thấy giống như trút được gánh nặng, thở phào một cái:

- Như vậy cũng tốt, cũng là tiểu công chúa hiểu nặng nhẹ, biết tiến biết lui. Nàng làm như vậy, cũng bớt xấu hổ, có khối Ngọc Tỷ này, Đại Vương có thể danh chính ngôi thuận đăng cơ.

Đúng vậy, Doanh Quả đã đi rồi!

Trong ngày đầu tiên huynh đệ Lý Dĩnh đến, nàng mang theo Cáp Vô Lương và 300 hộ vệ trung thành với Doanh Thị, âm thầm rời khỏi Hán Trung, không rõ tung tích.

- Đại Vương, Lý Dĩnh hỏi, có truy kích Doanh Quả hay không?

Lưu Khám trầm ngâm hồi lâu, khẽ nói:

- Đi thì cũng đi rồi, đừng đuổi nữa! Lệnh cho Lý Dĩnh trở về đi... Kỳ thực đuổi hay không đuổi cũng không quan trọng. Nếu như ta làm không tốt, cho dù giết nàng, cũng sẽ có người khác đoạt mất.

Tốt rồi, chuyện này dừng ở đây, chuyện tiếp theo, kính mong Thừa Tướng hao tâm tổn trí.

Trần Bình vốn muốn khuyên Lưu Khám truy sát Doanh Quả, nhưng khi nghe Lưu Khám nói xong, lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về bụng...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<