Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 261

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 261: Hà Lạc có biến
5.00
(một lượt)


Hồi (1-267)

Doanh Quả đi rồi!

Rốt cuộc nàng mang theo tâm tình như thế nào rời khỏi Hán Trung? Lưu Khám cũng không rõ lắm.

Vương triều thay đổi, khó tránh khỏi người vui kẻ buồn. Chuyện Lưu Khám quan tâm chính là Doanh Quả đi nơi nào? Cho dù trên miệng hắn nói thoải mái thế nào đi nữa, nhưng thủy chung vẫn có cái gai trong lòng. Hơn mười ngày sau, Tây Nam Điển Chúc truyền tin đến, nói Doanh Quả đi tới Tùng Phiên Tứ Xuyên, vượt qua Đại Kim Xuyên, chạy về phía tây.

Lưu Khám xem địa đồ một chút, phát hiện nơi Doanh Quả đến chính là Tây Tạng ở hậu thế.

Lúc này Tây Tạng còn là mảnh đất hoang vu, rốt cuộc tình hình thế nào, Lưu Khám cũng không rõ.

Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, hắn hạ lệnh cho Quân Thủ quận Thục, Tây Nam Điển Chúc đi Ba Cức, thiết lập quan ải tại Tùng Phiên, đồng thời cắt cử Quan Úy giám sát phía Tây Nam... Mặc kệ Doanh Quả đi Tây Tạng hay không? Lưu Khám đều muốn đưa ra quyết định, nghiêm mật giám sát phía Tây Nam.

Tiêu Hà phái người xem xét, chọn ngày hoàng đạo.

Lưu Khám đăng cơ chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Cùng lúc đó, hơn mười lính đưa tin phi ngựa từ Hàm Dương mà chạy về phía Bắc cương, Ba Thục, Hà Bắc. Sau một chuỗi mệnh lệnh được truyền đi, tiếp đến chỉ chờ đợi thời cơ, sau đó giáng xuống một kích lôi đình.

Nguyên Niên đại Đường trị vì, hóa ra là ngày mồng bảy tháng 1 năm 206 công nguyên. Lưu Khám đăng cơ tại Hàm Dương, lấy tên nước là Đường.

Dùng hai người Lữ Tu và Ba Mạn là Hoàng Hậu hai cung, vẫn tiếp tục sử dụng chế độ nhà Tần, phong Bạc nữ là phu nhân, phía dưới có Mỹ Nhân, Phu Quân, Bát Tử, Thất Tử, Trường Sử và một số phẩm cấp khác. Chỉ có điều tính cách Lưu Khám cực kỳ thú vị, sau khi lập lên nước Đường đăng cơ Cửu Ngũ, sau hai năm ngắn ngủi, nữ nhân bên cạnh chỉ còn lại ba người mà thôi. Cho nên tất cả phẩm cấp của phi tần, ngoại trừ Hoàng Hậu và phu nhân, còn lại đều không dùng đến.

Hơn nữa, Lưu Khám cũng không có thời gian lo lắng những chuyện này.

Sau khi đăng cơ, Lưu Khám làm theo đề nghị của Tiêu Hà, vẫn tiến tục sử dụng chế độ nhà Tần, thiết lập Tam Công Cửu Khanh.

Tiêu Hà chính thức được phong làm Thừa Tướng, Trần Bình làm Thái Úy, Quận Thủ Vân Trung Lý Thành lại được triệu về Hàm Dương đảm nhiệm chức vụ Ngự Sử Đại Phu.

Còn chức vụ Quận Thủ Vân Trung lại có Mông Tật tiếp nhận.

Chức vụ Cửu Khanh dùng để phong thưởng. Lúc này Lưu Cự được phong làm Đường Vương, xem như tiếp nhận vương tước trước kia của Lưu Khám.

Theo như lời đề nghị của Lữ Tu, Lưu Tín làm Võ Nghĩa Hầu, đồng thời kết hôn với công chúa Liên Hoa. Đối với chuyện này, Nữ Vương nước Ô Tôn vô cùng vui vẻ, còn Lưu Tín cho dù có chút không thích, nhưng Doanh Quả đã đi tới Tây Tạng xa xôi, y đành phải nghe theo cha mẹ sắp xếp, trở thành phò mã nước Ô Tôn.

Ngày 10 tháng 1, Lưu Khám lên núi Kê Đầu phong thiện.

(Phong thiện: là chỉ vua chúa ngày xưa lên núi cúng tế trời đất)

Năm đó Thủy Hoàng Đế từng phong thiện ở đây, Lưu Khám làm vậy cũng muốn cho bách tính Quan Trung thấy, hắn rất tôn trọng cố lão Tần.

Sau khi phong thiện, Lưu Khám hạ chiếu lập Lưu Tần làm Thái Tử, xem như giải quyết nỗi lo lắng trong lòng Lữ Tu.

Ngày mười lăm, Hạng Võ tại Lâm Truy đột nhiên phân binh.

Mệnh lệnh Kình Bố xuất kích về phía Giao Đông, còn y đích thân thống lĩnh vạn kỵ binh trở về cứu viện Bành Thành. Hạng Võ hành động rất đột ngột, thậm chí trước đó không có bất cứ dấu hiệu gì. Còn Ngụy Báo sau khi chiếm lĩnh Bành Thành, còn chưa kịp tiến hành sắp xếp, đã bị Hàng Võ xa nghìn dặm tập kích bất ngờ, lúc này đành phải vội vàng ứng chiến.

Phong cách của Hạng Võ đã thay đổi!

Dựa theo thói quen trước kia của y, tất nhiên sẽ chính diện đối phó với quân Ngụy.

Nhưng lúc này đâ không chính diện giao phong với quân Ngụy, mà đích thân dẫn quân vòng qua quận Lang Gia, vượt Hồ Lăng, xuyên đại trạch Chiêu Dương lao thẳng tới Bành Thành. Khi Ngụy Báo còn đang chìm đắm trong tửu sắc, quân Sở đã vây khốn dưới chân thành, một lần công kích đánh tan quân Ngụy.

Tìm thấy Ngụy Báo trong Vương cung, nhưng y đã tự vẫn.

Hạng Võ không có dừng tay, liền lôi thi thể Ngụy Báo ra, đánh thi thể Ngụy Báo một trăm roi, thì quăng đi.

Ngụy Báo chỉ ôm giấc mộng xuân thu hai mươi ngày liền diệt vong...

Nhưng hành động Hạng Võ lấy roi đánh vào thi thể lại chọc giận người Ngụy. Bất kể thế nào đi nữa, Ngụy Báo cũng là con cháu Ngụy Vương. Hai nước giao phong, cho dù Ngụy Báo công phá Bành Thành, cũng hậu táng Sở Vương chu đáo. Nhưng hành vi Hạng Võ lấy roi đánh vào thi thể khiến cho người Ngụy vô cùng bất mãn.

Thừa Tước nước Ngụy – Chu Thị, phá tan Đại Lương.

Sau đó lệnh toàn quân để tang, rồi lập đứa con mồ côi trong bụng mẹ của Ngụy Cữu làm vua, thề phải báo thù cho Ngụy Báo.

Hạng Võ không để ý tới hành động của Chu Thị, mà hạ lệnh Quận Thủ quận Nãng Tào Cữu xuất kích Tuy Dương, để triệt để giải quyết nước Ngụy. Còn bản thân Hạng Võ tự có tính toán khác. Sở Vương Mị Tâm đã chết, chẳng phải nước Sở giống như rắn mất đầu? Hạng Võ hôm nay không giống Hạng Lương trước kia, Hạng Võ liên tiếp thắng lợi, vì thế có danh vọng rất cao tại nước Sở, thậm chí còn lấn át cả Sở Vương Mị Tâm.

Lưu Khám đăng cơ tại Quang Trung, đã kích thích Hạng Võ tới cực điểm.

Y bắt đầu tính toán, xưng Vương trên đất Sở, rồi sau đó sẽ quyết chiến với Lưu Khám. Bực tâm tư này đã không thể áp chế nữa rồi. Vì vậy Hạng Võ khẩn cấp triệu hồi Phạm Tăng, bàn bạc chuyện tình xưng Vương, còn các chuyện khác gác lại sang một bên.

Lưu Khám xưng Đế, Sở Vương, Ngụy Vương đã chết... Rất nhiều người đều cho rằng, vạn vật sinh ra và lớn lên đều có lúc bình tĩnh.

Nhưng ở Lạc Dương gió vẫn nổi mây vẫn bay. Đổng Ế, Chương Hàm lúc này cũng có chút kinh hoàng.

Lúc này Chương Hàm không còn trong tình thế nguy hiểm như trước, mà chỉ huy trăm vạn đại quân trấn thủ phía đông Hàm Cốc Quan, diệt trừ danh tướng của Trương Sở.

Người này đã có lúc thất bại không dậy nổi. Đặc biệt khi Chương Hàm đầu hàng nước Sở, mười vạn quân Tần bị chôn sống, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Nghe người ta nói, phụ lão Quan Trung hận hai người tới tận xương tủy. Thậm chí ngay cả phần mộ tổ tiên của bọn họ tại quê hương cũng bị dân chúng đào bới.

Lúc trước, y thấy lão Tần không còn hi vọng, bất đắc dĩ đầu hàng nước Sở. Nhưng ai có thể ngờ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy chuyển biến quá nhanh. Chỉ trong cái nháy mắt, triều đại lão Tần đã thay đổi, Lưu Đường quật khởi, biến hóa cực nhanh khiến người ta không kịp nhìn. Chương Hàm cũng không rõ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Ngày xưa hoảng sợ bỏ chạy như chó nhà có tang, Lưu Khám khốn thủ một góc nhỏ Lâu Thương, vì sao thoáng chốc liền trở thành bá chủ Quan Trung?

Nếu như nói Lưu Khám quật khỏi Bắc Cương, Chương Hàm còn có thể dùng vận khí để giải thích, nhưng Lưu Khám bá chủ Quan Trung vốn đại chiến với quân Sở tại Thằng Trì, sau đó quân Đường tung hoành tại bắc Sơn Đông giống như gió cuốn. Dùng hai chữ " Vận khí ", hiển nhiên không thể giải thích được.

Ngay nay, Hà Lạc kẹp giữa nước Đường và Ngụy, kéo dài hơi tàn. Chương Hàm và Đổng Ế có lòng muốn đầu hàng, nhưng vừa nghĩ tới mười vạn oan hồn kia, lại thay đổi chủ ý.

Đầu xuân, hoa đào nở rộ khắp chốn ngoài thành Hàm Dương.

Trần Anh khoác trên mình một kiện áo mỏng, ngồi trên hành lang gấp khúc quanh co, lẳng lặng nhìn vườn hoa tranh nhau đua nở.

Sau khi Hạng Võ dẫn binh rời đi, y phụng mệnh lưu thủ lại Lạc Dương, giám sát Chương Hàm, Đổng Ế, kỳ thực đã bị vứt bỏ rồi. Đúng vậy, giám sát Chương Hàm, Đổng Ế, nghe thì có vẻ không tệ, nhưng trong tay y chỉ có mấy trăm tư binh, không có chút quyền lực nào. Quyền hành quân chính, bị hai người Chương, Đổng nắm giữ, Trần Anh muốn làm chuyện gì đều phải thương nghị với Chương Hàm, Đổng Ế. Nếu như hai người không đồng ý, đừng mong có thể làm.

Trần Anh là nhân vật cỡ nào?

Nhớ lại năm đó, khi Hạng Lương vừa vượt qua Trường Giang, Phạm Tăng còn chưa quy hàng, y chính là mưu sĩ hàng đầu. Ngày nay, ngay cả chút chuyện nhỏ cũng phải nhìn sắc mặt người ta, thậm chí còn trở thành hạng người làm mật báo, trong lòng Trần Anh làm sao có thể nuốt trôi? Y quyết định không hỏi đến chuyện bên ngoài, cả ngày nghỉ trong nhà viết văn, uống rượu mua vui.

Nhưng trong lòng luôn sầu muội là vì sao?

*****

- Chủ nhân, vì sao uống rượu một mình?

Trần Anh quay đầu nhìn lại, liền thấy tâm phúc của chính mình – Trần Nhị, nghiêm trang đứng ở phía sau.

- Tiểu nhị, ngồi xuống uống rượu cùng ta.

Trần Anh cười ha hả, vung tay ra hiệu cho Trần Nhị ngồi xuống:

- Đây chính là rượu Vạn tuế chính tông đấy. Trước kia Tần Hoàng Đế ban cho Lý Do, không ngờ lại để ta và ngươi hưởng thụ. Theo tin đồn, rượu Vạn tuế này có thể kích thích tinh thần, thân thể cường tráng, ngươi uống hai phần xem có phải vậy hay không?

Trần Nhị kinh ngạc nhìn Trần Anh, sau hồi lâu, khẽ nói:

- Chủ nhân, vì sao như vậy?

- Tiểu Nhị à, thành Lạc Dương lớn như vậy, hôm nay chỉ còn ngươi gọi ta một tiếng chủ nhân, gọi ta một tiếng tiên sinh...

Ta có chút hối hận, lúc trước Hàn Tín mượn ngươi, ta không đồng ý. Nhưng hiện tại, ngươi theo ta, e là chịu không ít ánh mắt khinh bỉ.

Trần Nhị im lặng một hồi, lại nói:

- Ta nghe nói, Sở Vương bị giết rồi.

Có lẽ không lâu sau, Hạng Tịch sẽ tự lập làm Vương.

Uy danh của Hạch Tịch tuy cao, nhưng nếu xưng Vương, chỉ e danh không chính ngôn không thuận... Nếu như không có gã Lưu Khám kia, có lẽ còn có chút cơ hội, nhưng hôm nay Lưu Khám tọa trấn Quan Trung, Hạng Võ xưng Vương thực khó có thể được người tin phục. Tiểu Nhị à, chuyện xưng Vương, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Lưu Khám sẽ không để cho Hạng Tịch ngồi vững trên ngai vàng đâu. Không quá mười nữa, Quan Trung ắt sẽ có hành động.

Thật nực cười, năm đó ta có thể cười nhạo Lưu Khám, nói hắn là châu chấu đá xe. Hôm nay, xem ra ta chính là ếch ngồi đánh giếng, khinh thường anh hào Quan Trung.

- Chủ nhân sống không vui, sao không sớm tìm hắn mưu một con đường khác?

- Chuyện tới nước này, ta còn đường ra sao?

Trần Nhị do dự một chút, nhỏ giọng nói:

- Ta từng nghe người ta nói, Đường Vương có chút tán thưởng đối với chủ nhân, khi mới ở Lâu Thương, đã vài lần thỉnh cầu chủ nhân trợ giúp.

Nay Sở Vương bị giết, nước Sở đã vong.

Hạng Tịch không có nhận thức, chỉ thích tàn nhẫn chém giết, thưởng phạt không rõ, e là khó có thành tựu.

Có câu " Chim khôn chọn cây mà đậu ", nước Sở nay đã vô vọng, chủ nhân nên sớm đưa ra chủ ý mới được. Có câu: Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán, ngược lại sẽ bị loạn, hi vọng chủ nhân nghĩ lại.

Trần Anh nheo mắt lại.

- Tiểu Nhị, kỳ thực trong lòng ta còn có một nghi hoặc, không biết ngươi có thể giải thích cho ta không?

- Tiểu Nhị có gì nói đấy.

Trần Anh cười cười, để chén rượu sang một bên, nhẹ giọng hỏi:

- Năm đó ta phái rất nhiều người tới Lâu Thương làm nội ứng.

Vào lúc đó, những người khác bị phát hiện rồi, vì sao duy chỉ có mình ngươi may mắn thoát khỏi? Đừng nói những lời trước kia ngươi nói. Bên cạnh Lưu Khám có vô số mưu sĩ, Khoái Tringfc Giả đều là hạng người suy tính kỹ càng, ngươi có thể giấu diếm được ánh mắt của bọn họ? Còn có thể trộm được chiến mã, cứu ta thoát hiểm cảnh? Ta thực không tin.

Sắc mặt Trần Nhị thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Y ngẩng đầu, vội vàng nhìn Trần Anh.

- Chủ nhân...

- Đừng gọi ta là chủ nhân, hiện tại ta chẳng là gì nữa.

Trần Anh dựa vào cột trụ hành lang, đắng ngắt cười cười:

- Kỳ thực ta đã sớm có chút hoài nghi, nhưng ngươi những năm gần đây một mực trung thành, ta không biết nên nói thế nào cho phải. Nếu như vừa nãy ngươi không đến, e là ta chưa hạ quyết tâm... Năm đó Hàn Tín muốn mượn ngươi, cho dù ta đồng ý, chưa chắc ngươi đã đi theo... Ta vừa mới nói, Đường Vương sắp có hành động, hẳn là cái hành động này bắt đầu từ ngươi?

Trần Nhị không tự chủ được, nắm chặt nắm đấm.

- Thôi thôi, lời ta vừa hỏi, ngươi có thể không cần trả lời.

Đừng cản ta uống rượu, ngươi muốn uống thì ngồi xuống đi!

Trần Anh nói xong, liền uống ba chén rượu, say mềm dựa vào cột trụ hành lang. Trần Nhị do dự một chút, cắn răng một cái, vỗ vỗ tay vài cái.

Từ chỗ rẽ phía cuối hành lang, xuất hiện hai tráng hán.

- Mang chủ nhân về phòng, đừng để bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Y tiến lên một bước, ngồi xổm xuống lấy một khối lệnh bài bên hông Trần Anh, rồi sau đó nhìn hai tráng hán kia gật gật đầu, quay người bước nhanh rời đi.

Ban đêm trăng sáng sao thưa.

Bốn cửa thành Lạc Dương đóng kín, trong thành cấm đi lại vào ban đêm, trên đường phố vắng tanh, ngoài quân đội tuần tra, không nhìn thấy bóng dáng ai khác.

Dưới cửa thành tây, có một đội quân tốt đang nói chuyện.

Có một đám người từ phía xa xa đi tới, trong đó người cầm đầu còn cưỡi chiến mã.

- Tối nay ai trực?

Người trên ngựa trầm giọng quát hỏi mang đậm âm điệu nước Sở.

- Mạt tướng Trần Tị, không biết là vị Tướng Quân nào tuần thành?

Mỗi gã sĩ tốt canh cửa đi tới lớn tiếng trả lời.

Người cưỡi ngựa từ trong lòng lấy ra một khói thẻ bài:

- Ta chính là gia tướng của Hạ Đại Phu, phụng mệnh ra khỏi thành, xin hãy nghiệm chứng thẻ bài, rồi mau chóng mở cửa thành cho đi.

- Hóa ra là thuộc hạ dưới trướng Trần Bác sĩ.

Lính canh cổng nghe vậy, lập tức buông lỏng cảnh giác, vung tay ra hiệu cho quân tốt sau lưng cất đao kiếm, nâng đuốc trên tay cất bước tiến lên phía trước.

Người cưỡi ngựa cũng không xuống ngựa, mà lập tức xoay người đưa thẻ bài cho lính canh cổng.

- Tại sao muộn như vậy, Hạ Đại Phu còn phái các người ra ngoài?

Lính canh cổng nhỏ giọng lầm bầm, sau khi kiểm nghiệm lệnh bài xong, lại liếc nhìn nam nhân kia khẽ gật đầu, rồi quay người quát:

- Mở cửa thành!

Quân tốt canh cổng lập tức tiến lên mở cửa thành.

- Huynh đệ, hôm nay an ninh ngoài thành không tốt, sau khi các ngươi ra ngoài nhất định phải thật cẩn thận.

- Đa tạ!

Nam nhân kia lập tức cười cười, thấy cửa thành trước mắt được mở ra, y đột nhiên rút kiếm chém xuống khiến lính canh cổng chìm trong vũng máu.

- Châm lửa, chiếm cửa thành!

Mệnh lệnh của y vừa vang lên, quân lính phía sau lập tức tiến lên phía trước, đồng thanh hô lớn.

Đồng thời đao thương bổ tới phía trước, không đợi quân tốt bên trong cửa thành kịp phản ứng, đã có hơn trăm tráng hán bị chém té xuống đất. Nam tử kia lập tức tiến lên đốt cửa thành. Thoáng chốc, ngoài thành Lạc Dương đèn đuốc sáng trưng, vô số quân Đường từ chỗ tối ùn ùn kéo tới, cầm đầu là một viên đại tướng đứng trên xe ngựa, trong tay cầm Lang Nha Bổng nhìn giống như thiên thần hạ phàm, điều khiển xe vọt tới của thành Lạc Dương.

Quân Sở phía trên lầu thành, bị biến cố bất ngờ làm giật mình.

Sau hồi lâu, mới có người kịp phản ứng, vừa gõ chiêng đồng, vừa cao giọng kêu lớn:

- Địch nhân tập kích, địch nhân tập kích... Quân Đường tập kích thành!

Quân tốt gác đêm trên đầu tường thành lao xuống phía dưới.

Còn có quân Sở vội vàng cầm cung tiễn tản ra ngoài thành.

Cửa thành đã rối tung. Những gã lính tốt chiếm đóng cửa thành gắt gao ngăn cản quân Sở trên thành, tiếng la hét vang lên liên miên không dứt.

Âm thanh bánh xe lộc cộc lộc cộc, tiếng vó ngựa vang lên từng trận từng trận.

Lục Bí Khinh xa vọt tới dưới thành, cự hán trên xe gầm lên giận dữ:

- Lưu Tín nước Đường ở đây, các huynh đệ còn không tránh sang một bên cho Bổn hầu đi.

Tiếng như lôi điện nổ vang, chiến mã hí dài.

Đám người thoáng chốc tách ra, chiến xa tiến quân thần tốc. Chỉ thấy một tay Lưu Tín cầm dây cương, một tay múa Lang Nha Bổng quay tròn giống như cối xay gió, khiến cho máu thịt bắn tung tóe. Chiến xa mang theo thế sét đánh lôi đình, còn Lưu Tín trên xe lại giống như thiên thần hạ phàm.

Quân Sở lập tức tản ra, tiếp đến từng con từng con chiến mã chém giết vào thành, thoáng chốc cả tòa thành Lạc Dương kêu la thảm thiết, vang vọng cả trời xanh...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<