Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 259

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 259: Đăng cơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Tình hình chiến sự Hà Bắc lắng xuống, nước Sở và Tam Tề khai chiến, Lưu Khám thoáng chốc thấy trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mặc dù Thiệp Gian chiến đấu với nước Nguyệt Thị, nhưng hắn cũng không quá bận tâm. Tất cả, đều dựa theo chiều hướng phát triển tốt đã đặt ra từ trước, nước Nguyệt Thị nhìn có vẻ lớn mạnh nhưng trên thực tế đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Ba năm trước, Trần Bình dùng tên giả là Nguyên Bình, tốn vạn hoàng kim, không những đứng vững gót chân tại Bắc cương, thậm chí ở mức độ nào đó đã khống chế được thế cục nước Nguyệt Thị, liên tiếp khơi mào hỗn loạn tại Bắc cương.

Cho nên, nước Nguyệt Thị tuy rộng lớn, chẳng qua chỉ là con cọp giấy miệng cọp gan thỏ mà thôi.

Sau khi trở lại Hàm Dương, Lưu Khám nhớ rõ đề nghị của Trương Lương, liền âm thầm quan sát Lư Quán một thời gian dài. Sau khi nói chuyện với Tiêu Hà một hồi, hắn đã quyết định nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương, phái Lư Quán thuyết hàng Lữ Thần.

Từ khi Lư Quán quy hàng, vẫn luôn là người theo đuôi. (ý là người không có chủ kiến, chỉ biết theo đuôi người khác). Y hiểu rõ tình cảnh của chính mình tại Hàm Dương không tốt, tuy nói có Tiêu Hà che trở, nhưng phía trên Tiêu Hà còn có Lữ Tu và Khám lão phu nhân. Lão phu nhân và Lữ Tu không thích tham dự chính sự, vì thế cũng không làm khó dễ Lư Quán. Nhưng hai người bọn họ không gây khó dễ, không có nghĩa người khác cũng không gây khó dễ. Mà người cầm đầu gây khó dễ cho Lư Quán, không phải ai khác, chính là Lưu Tín.

Hai cha con Lưu Cự, Lưu Tín theo lão phu nhân cùng nhau đi tới Hàm Dương. Thân là huynh trưởng của Lưu Khám, Lưu Cự tuy không có bất cứ chức quan gì, nhưng đã có địa vị cực kỳ siêu nhiên. Lưu Tín, thân là cháu trai của Lưu Khám, lại ở Tứ Xuyên nhiều năm, là một tướng lĩnh có uy vong rất cao tại Ba Thục. Hôm nay trở thành quan bái Vệ tướng quân, phụ trách thủ hộ Hàm Dương cung. Binh sĩ dưới trướng có ba nghìn người, ai lấy đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến. Cho dù là Đại Hàm Dương lệnh, Hàm Dương Trung Úy Quý Bố cũng phải nhắm mắt mắt mở đối với Lưu Tín.

Lại nói tiếp, Lưu Tín có địa vị như hiện nay tại Hàm Dương, có thể coi như đệ nhất Bá Vương tại Hàm Dương. Chỉ có điều y không thực sự hoành hành ngang ngược, ngoài trừ việc gây phiền phức đối với Lư Quán, phần lớn thời gian, Lưu Tín đều ở trong cung Hàm Dương, hoặc đến phủ Thừa Tướng tìm Lưu Cự luyện võ.

Lưu Tín nhìn Lư Quán rất chướng mắt!

Về phương diện này tuyệt đối có nguyên nhân.

Nhớ lại năm đó, Lưu Bang và huyện trưởng huyện Bái Lý Phóng, đại hào nước Sở Ung Xỉ liên thủ, mưu đồ hãm hại Lưu Khám. Cũng không ngờ Lưu Khám ngay lúc đó tìm được Bành Việt tại Cự Dã Trạch, đi một kích sấm sét khiến âm mưu của ba người bọn họ thất bại. Khi Lưu Bang, Lư Quán, Phàn Khoái chạy ra khỏi huyện Bái, từng nỗ lực công kích Khám lão phu nhân ở Tứ Thủy Đình. Mà mẫu thân của Lưu Tín - Vương Cơ, thiếu chút nữa bị Lư Quán cưỡng hiếp, sau khi Lưu Tín phát hiện, điên cuồng xuất thủ, suýt chút nữa lấy mạng Lư Quán. Sau đó Lư Quán và Lưu Bang bỏ trốn, nhưng Lưu Tín vẫn nhớ rất rõ Lư Quán. Mặc dù đã trải qua nhiều năm, tình thế đã đổi, nhưng Lưu Tín vẫn rất căm ghét Lư Quán.

Lư Quán rất xấu hổ...

Người khác nói, Tiêu Hà có thể ngăn lại. Nhưng Lưu Tín thì hoàn toàn khác, trên đời này người có thể nói được y chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà trong những người này, Khám lão phu nhân, Lữ Tu và Vương Cơ sẽ không tùy ý mở miệng; Ba Mạn cũng có thể ngăn cản Lưu Tín, nhưng Ba Mạn biết ân oán trong đó, cho nên cũng không ngăn lại.

Lưu Cự vốn là một võ si. Hiện nay lại bắt đầu si mê trồng hoa trồng cỏ, căn bản không thèm để ý tới chuyện này. Còn Lưu Khám ở Thằng Trì, vì thế không rõ tình hình của Lư Quán cho lắm.

Lư Quán, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật. Đâu ai muốn để ý tới một người như thế, để rồi đắc đội với Lưu Tín? Trời mới biết Lưu Tín làm như vậy, có phải theo ý của Lưu Khám hay không?

Về phần Tiêu Hà, thực sự y không có thời gian. Lưu Khám trở lại Hàm Dương đã hơn mười ngày, Tiêu Hà và Lưu Khám cũng chỉ gặp nhau mấy lần. Mỗi lần đều bàn bạc chuyện lớn, thế cục Hà Bắc, tình hình Tam Tề, cùng với chiến sự Bắc cương đã khai hỏa. Những thứ này đã đủ khiến Tiêu Hà sứt đầu mẻ trán, làm sao có tâm tư nói đến chuyện vặt này? Nếu không phải Lưu Khám hỏi Tiêu Hà, e là Tiêu Hà đã quên mất rồi.

Lư Quán cư ngụ ở một tiểu trạch tại thành Tây Hàm Dương. Diện tích đất không lớn, chỉ có bốn năm gian phòng, tường rào làm bằng đất cao hơn nửa người, đứng ở bên người tường rào, có thể nhìn rõ bên trong sân.

Gia quyến của Lư Quán đều ở nơi nà đã thành hôn tại huyện Bái, trong nhà có ba nhi tử, tuổi của trưởng tử cũng xấp xỉ với tuổi của Lưu Khám. Về sau y theo Lưu Bang tới quận Trần nương nhờ Võ Thần, Võ Thần đã bí mật mang gia quyến của y tới huyền Trần. Thê tử của Lư Quán là người huyện Bái sinh trưởng ở địa phương, vì thế so với nông phụ nông thôn không kém là bao. Trương Sở thất bại, huyện Trần bị phá, thê tử của Lư Quán mang theo hài tử trốn trong vùng thôn quê, cho tới khi Lư Quán theo Lưu Bang đoạt lại huyện Trần, mới mang theo bọn nhỏ hội tụ với Lư Quán, sinh sống cùng một chỗ.

Lưu Bang chết, Lư Quán đầu hàng, Tiêu Hà liền phái người từ huyện Trần, mang gia quyết của Lư Quán tới Hàm Dương.

Sẩm tối, Lư Quán xử lý công văn một ngày một đêm ở Phủ Thừa tướng xong, bắt đầu lê thân mệt mỏi về đến nhà. Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng thê tử và con dâu khóc lóc, còn có tiếng trưởng tử Lư Tín rên rỉ, khiến cho Lư Quán càng thêm sợ hãi.

- Lư Tin làm sao vậy?

Lư Quán đi vào phòng, liền thấy Lư Tín nằm trên giường, mặt mũi bầm dập, một con mắt nheo lại chỉ hở một cái khe.

- Phu quân, bây giờ không thể sống được rồi!

Thê tử của Lư Quán khóc ròng nói:

- Đường Vương thật quá hung ác, phu quân dốc sức vì hắn, hắn lại sai cháu trai tới đánh Tín ra nông nỗi như vậy.

Lư Tín không làm quan, chỉ buôn bán nhỏ tại Hàm Dương.

Lư Quán giật nảy mình, vội vàng đóng cửa, tát một cái thật mạnh vào miệng thê tử:

- Ngươi là phụ nữ có chồng, sao dám ăn nói hàm hồ? Nhục mạ Đường Vương, đó là tội lớn liên lụy tới cửu tộc, ngươi muốn hại chết ta sao?

- Chết thì chết, còn hơn cả ngày sống trong lo lắng khổ cực, còn khốn khổ hơn cả cái chết.

Vợ của Lư Tin cũng tiến lên nói:

- Phụ thân, Lưu Ưng Lang thực sự quá hung ác, cả ngày tìm chúng ta gây phiền phức cũng chẳng nói, ngày hôm nay y lại tới sinh sự, Tín và y cãi nhau hai câu, y liền sai người đánh Tín, suýt nữa Tín mất mạng... Khi y sắp đi còn nói, nếu như để y gặp phụ thân, tuyệt đối sẽ không tha.. . Phụ thân, chẳng bằng chúng ta đi thôi, chúng ta thực không thể sống được tại Hàm Dương nữa.

Lư Quán nghe vậy, trong lòng đắng ngắt.

Y liếc nhìn hai nhi tử, rồi thoáng nhìn Lư Tín rên rỉ trên giường.

- Ta thực sự rất muốn đi, nhưng chỉ sợ hồn về huyện Bái, thân thành mảnh vụn... Trước kia ta từng đắc tội với Đường Vương, thời gian tại Thằng Trì, Đường Vương đối đãi với ta rất tốt, chỉ là.... Chuyện của Lưu Ưng Lang, tạm thời nhẫn nhịn chút. Đợi ngày mai ta gặp Thừa Tướng, mời ngài đứng ra bẩm báo với Đường Vương, nếu như Đường Vương không bận tâm tới việc này, cho dù ta mất mạng, chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này... Thực sự gây nghiệp chướng mà!

Lư Quán cảm thấy mất hết tinh thần.

Cũng không biết, y đang nói Lưu Tín gây nghiệp chướng, hay nói chính mình gây nghiệp chướng đây.

Trong phòng, nhất thời yên tĩnh trở lại...

Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chó sủa. Theo đó có tiếng người gọi vang lên:

- Lư Xá nhân có ở nhà không? Lư Xá nhân có ở nhà không?

Theo tiếng người la lớn, còn có tiếng ngựa hí người gào. Con trai thứ của Lư Quán lập tức biến sắc:

- Phụ thân, chẳng lẽ Lưu Tín đánh tới cửa?

- Bọn chúng khinh người quá đáng, ta phải liều mạng với bọn chúng!

Con trai út của Lư Quán không kiềm nổi tức giận, cầm cây Thiên Hỏa côn dựng ở cạnh tường xông ra ngoài.

Lư Quán lại càng sợ hãi, muốn ngăn cản nhưng không ngăn nổi, vì vậy y vội vã đứng dậy chạy ra ngoài phòng, chỉ nghe thấy " Keng " một tiếng, Lư Quán từ cửa đi ra liền thấy một thiếu niên cầm trong tay một thanh Hoán Thủ Cương đao đặt trên cổ con trai của Lư Quán, sắc mắt cậu con trai út của Lư Quán tái nhợt không còn chút huyết sắc quỳ rạp trên mặt đất, còn cây Thiên Hỏa côn kia đã sớm bay đi nơi nào không biết.

- Đại nhân hạ thủ lưu tình!

Tướng mạo thiếu niên kia có chút lạ mắt, chỉ là toàn thân trang phục kia lại khiến Lư Quán ứa mồ hôi lạnh. Một chiếc áo ngắn đen, áo giáp khoác đen, trên vai choàng một áo khoác Bạch Long. Quân sĩ tại Hàm Dương có trang phục như vậy, chỉ có một nhà, đó chính là Lão Bi doanh bên cạnh Lưu Khám. Lão Bi doanh hôm nay, rất ít khi ra trận giết địch, mà đảm nhiệm vụ bên cạnh bảo vệ Lưu Khám. Người có thể đi vào Lão Bi doanh, phần lớn đều là người võ nghệ, trung thành với Lưu Khám. Những người này, không gọi là sĩ tốt, mà gọi chung là duệ sĩ, ai lấy đều võ nghệ cao cường, vì vậy được gọi là Bách Ích Quân.

Hàm nghĩ chính là: Duệ sĩ Bách Ích, không ai địch lại.

Toàn bộ Lão Bi doanh, tổng cộng có tám trăm người, địa vị cực kỳ siêu việt.

Lư Quán thấy rõ trang phục của thiếu niên này rồi, trong lòng sợ hãi tiến lên cầu tình.

- Xa Trường hãy thu hồi cương đao.

Một thanh âm ôn nhu mà quen thuộc vang lên, khiến Lư Quán ngẩng đầu nhìn qua, thoáng chốc sợ đến mức hồn bay phách tán, y vội vàng sửa sang y quan, bước về phía trước hai bước, quỳ gối xuống đất nói:

- Thần không biết Đại Vương giá lâm, không đón tiếp từ xa, xin Đại Vương thứ tội.

Lưu Khám và Tiêu Hà chắp tay đứng ngoài cổng tre.

Xa Trường, chính là cháu của Xa Ninh, hiện tại đã qua tuổi mười bốn, được Xa Ninh đề cử vì thế đã trở thành một duệ sĩ Bách Ích.

Nghe Lưu Khám nói, Xa Trường thu hồi cương đao, lui về phía cổng tre, cảnh giác nhìn thanh niên trên mặt đất.

- Lão Lư, mau đứng dậy.

Tiêu Hà liền tiến lên đỡ Lư Quán dậy, cười ha hả nói:

- Đại Vương hôm nay, đặc biệt tới thăm ông, ông không cần đa lễ.

Thăm ta?

Lư Quán không khỏi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Lưu Khám liền thấy trên mặt Lưu Khám nhếch lên tia tươi cười xem như bảo y đứng dậy.

- Đến Vương đến hàn xá quả thực là sủng hạnh đối với thần... Bà nhà đâu, mau chuẩn bị chút rượu và thức ăn mời Đại Vương.

Lư Quán tuy không tính là người tài hoa, thế nhưng đã sống tới năm mươi tuổi, trong lòng cũng rất linh hoạt. Y cảm giác được, chính mình sẽ đổi vận! Lưu Khám là vua một nước, sao có thể tới thăm y? Hơn nữa trước đây y và Lưu Khám không có giao tình tốt như vậy, cho dù có, hôm nay địa vị chênh lệch quá lớn, có chuyện gì, Lưu Khám gọi y tới là được.

Lưu Khám đích thân đến nhà, nhất định có chuyện quan trọng.

Lư Quán cung kính mời Lưu Khám vào phòng khách, con trai thứ của Lư Quán ở bên lén kéo Tiêu Hà lại gần.

*****

- Thừa Tướng!

- A Chá, có chuyện gì?

Trước đây tại huyện Bái, Lưu Khám và Lư Quán có quan hệ không tốt, nhưng Tiêu Hà và Lư Quán xem như không tồi. Vì vậy người Lư gia cũng không cảm thấy băn khoăn trước mặt Tiêu Hà.

Lư Chá nói:

- Là thế này, ngài có thể nói chuyện Lưu Ưng lang với Đại Vương được không? Ca ca ta hôm nay lại bị đánh!

- Ah!

Tiêu Hà ngẩn người, chợt vỗ đầu:

- Trí nhớ của ta thật không tốt, thiếu chút nữa quên mất, ca ca ngươi không việc gì chứ? Yên tâm, việc này không có vấn đề gì, chờ sau khi ta nói với Đại Vương một tiếng, Đại Vương tự nhiên sẽ trả công đạo cho ngươi, đừng lo lắng.

Có những lời này của Tiêu Hà, rốt cuộc người Lư gia cũng có thể thở phào một hơi.

Lưu Khám và Lư Quán ngồi ở thượng phòng.

Đám người Xa Trường đứng thủ vệ ngoài cửa, lúc này Lư Quán dâng lên Lưu Khám một ly rượu.

- Lão Lư, hôm nay ta đến đây là có một việc quan trọng.

Lưu Khám cũng không quá khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề:

- Ta từ Thằng Trì trở về, Tử Phòng hiến một kế sách, còn đề cử để ngươi hoàn thành.

- Vậy hả?

- Ngươi biết Lữ Thần Nam Dương chứ?

- Cái này... Thần biết!

- Ta muốn mời ngươi đi tới Nam Dương, thuyết hàng Lữ Thần, ngươi có đồng ý không?

Quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Lư Quán không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt.

- Thần nguyện làm khuyển mã dốc sức vì Đại Vương.

Lưu Khám lại nói:

- Lão Lư, tính ra chúng ta đã quen biết hơn mười năm rồi, tuy trước đây rất có khoảng cách, nhưng ai cũng vì chủ nấy, cũng không có gì là sai. Cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần ngươi tận tâm làm việc, tương lai sẽ có một lối đi, con cháu không cần lo lắng.

Lư Quán bái lạy trên mặt đất:

- Ngày xưa thần ngu dốt, nhiều lần đắc tội với Đại Vương. Nay Đại Vương không tính chuyện xưa, lại coi trọng Lư Quán như vậy, Lư Quán sao dám buông lỏng nửa điểm? Lữ Thần Nam Dương có quan hệ rất tốt với Oản, lần này Oản nhất định thay Đại Vương gỡ mối lo Nam Dương, tuyệt không phụ ơn dày của Đại Vương.

Lưu Khám nói, mềm rắn đủ cả: Bản thân ngươi hiểu rất rõ, làm bề tôi rất trắc trở, nhưng có thể có tiền đồ tốt. Ngươi làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi; nếu như người làm không tốt, hãy nghĩ đến người nhà của ngươi.

Lư Quán đã năm mươi tuổi, có thể sống được bao lâu, e là chỉ trời mới biết. Hiện tại y lo lắng nhiều nhất không phải tiền đồ của chính mình thế nào, mà con cháu của chính mình trong thời gian tới. Lưu Khám nói, đánh trúng tâm tư của Lư Quán.

Bầu không khí lúc này tựa hồ rất ôn hòa.

Tiêu Hà thầm nói chuyện của Lưu Tín cho Lưu Khám, Lưu Khám chỉ nhíu mày, nhưng không có bất cứ biểu hiện gì.

Trong nhà Lư Quán, khi dùng cơm nước xong, Lưu Khám và Tiêu Hà đứng dậy rời đi.

Khi hai người đi rồi, Lư Quán vẫn ngồi trong phòng lớn, tỉ mĩ suy nghĩ những lời Lưu Khám nói. Khoảng chừng đến giờ tuất, ngoài đình viện bỗng nhiên truyền tới một trận ầm ầm.

Lư Quán vội vàng ra ngoài cửa, liền thấy hai xe ngựa, đứng ở cửa viện.

Có một người thân thể vạm vỡ, cao gần một trượng, vai rộng eo thon từ trước xe đầu tiên đi tới.

- Tín Ưng Lang...

Lư Quán thấy đại hán kia, liền cảm thấy cột sống sởn gai ốc. Bởi không phải ai khác, mà chính là Lưu Tín. Chỉ có điều, y đi lại khập khiễng, tựa hồ có chút không thuận tiện. Thê tử Lư Quán mang theo hai nhi tử, đứng phía sau Lư Quán thấp thỏm lo âu.

- Lư lão đầu!

Lưu Tín nói ồm ồm, lại có chút trầm thấp:

- Ông chớ lo lắng, ta không phải tới gây phiền phức cho ông.

Vừa nói, y vừa xua tay ra hiệu để lão giả trên xe ngựa thứ hai tiến lên:

- Vương thúc sai ta dẫn theo thái y tới đây xem bệnh cho nhi tử của ông... Vương thúc nói, nam nhân đại trượng phu lòng dạ rộng mở, không nên tính toán chuyện nhỏ nhặt trước kia. Trong khoảng thời gian này, ta gây phiền phức với ông, còn đả thương nhi tử của ông. Vương Thúc rất không vui, sau khi trở về đã đánh ta, còn sai ta đến nhận lỗi với ông... Nếu như ông chưa hết giận, hãy đánh ta đi. Về sau, ta tuyệt đối không gây phiền phức đối với người nhà của ông nữa, ông thấy có được không?

Lưu Tín là ai?

Đó là cháu của Lưu Khám, nếu như sau này Lưu Khám đăng cơ, ít nhất Lưu Tín cũng là một công hầu.

Lư Quán nghìn vạn lần không ngờ, Lưu Khám vì chuyện của y, trách phạt Lưu Tín còn sai Lưu Tín đến nhận lỗi, hơn nữa lại mang theo thái y tới xem bệnh cho nhi tử của mình.

Ngơ ngác hồi lâu, Lư Quán đột nhiên tiến lên chắp tay:

- Tín Ưng Lang, trước đây Lư Quán có mắt như mù, đắc tội với mẫu tử Ưng Lang, cũng nên chịu chút giáo huấn. Chuyện không hay đó, không nên nhắc lại nữa... Sau này mong Tín Ưng Lang nể tình đồng hương trước kia, chiếu cố cho khuyển tử nhiều hơn.

Lưu Tín đưa tay vuốt mũi một cái:

- Mẹ ta cũng nói, ta không nên nhớ chuyện trước kia... Thế nhưng ta không thích ông, từ trước không thích ông, sau này cũng không thích ông. Đến nhận lỗi cứinh là Vương Thúc dặn bảo ta.

Vừa nói, Lưu Tín vừa khom người thi lễ đối với người Lô gia.

- Về chuyện khác, ta không quản được, mẹ ta cũng không sai ta quản. Nếu như có bản lĩnh, đương nhiên Vương Thúc ta sẽ không quên ông. Nếu không có bản lĩnh, ai giúp đỡ ông cũng không có tác dụng... Nói chung, ta xin lỗi rồi!

Lưu Tín nói xong, cũng không chờ Lư Quán mở miệng, xoay người lên ngựa rời đi.

- Phu quân, không ngờ đứa trẻ ngốc nghếch ngày xưa, hôm nay đã trưởng thành như vậy.

Thê tử của Lư Quán tiến lên, nhẹ giọng nói với Lư Quán:

- Chỉ là, không biết sau này y thực sự không gây phiền phức đối với chúng ta hay không?

Lư Quán thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu.

- Chuyện này bà yên tâm, nếu như Đại Vương đã mở miệng, còn bắt y đến xin lỗi, sẽ không có chuyện rắc rối gì nữa. Lưu Tín mặc dù ngốc nghếch, cũng không phải người không biết tha thứ. Nếu y nói, chắc chắn sẽ không đổi ý... Chỉ có điều, y nói cũng rất có đạo lý, tiền đồ cần tự mình nắm bắt lấy.

Lời nói này, đương nhiên là nói với nhi tử của y.

Lư Chá và con trai út Lư Phạm nghe xong đều nhẹ nhàng gật đầu xem như tán thành.

Còn Lư Quán, nhìn xe ngựa của Lưu Tín đi về phía xa xa, trong lòng đột nhiên hiện lên một cổ ý niệm cổ quái: Ngày xưa, nếu như ta không theo Lưu Quý, mà giúp đỡ Đường Vương, hôm nay sẽ thế nào? Có lẽ, cũng không xấu hơn so với tình hình hiện tại!

Mặc kệ tâm tư Lư Quán phức tạp thế nào, y cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó xoay người trở lại phòng.

Quan Trung trong một đêm tuyết lớn.

Sáng sớm hôm sau, Vị Thủy đóng băng, thành Hàm Dương được bao phủ bởi một máu trắng trong suốt.

Đối với Ba Mạn sinh sống tại núi Ba sông Thục mà nói, rất ít khi thấy cảnh sắc mỹ lệ như vậy. Cho nên, nàng mở khuê phòng pha một ấm trà, nhìn qua cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Chỉ thấy nàng khoác trên mình một kiện áo màu trắng bao quanh thân thể mềm mại, tóc mây xõa xuống, mái tóc đen óng rối bời giống như thác nước.

Trong phòng, than củi trong lò sưởi cháy hừng khiến không gian trong phòng vô cùng ấm áp. Ba Mạn nhấp một ngụm chè xanh, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.

Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, tiếp đến xuất hiện một đôi cánh tay cường tráng từ phía sau ôm Ba Mạn vào lòng.

- A Khám, đừng loạn mà!

Tuy không quay đầu lại, nhưng Ba Mạn biết rõ chủ nhân cánh tay kia là ai.

Mùi vị nam tính cực kỳ quen thuộc quanh quẩn trong mũi nàng, khiến tâm tình nàng nhộn nhạo một hồi.

Kỳ thực, từ khi nàng đến Hàm Dương hợp lực với Lưu Khám cũng đã có chuyện chăn gối. Hai người vào lúc này, chỉ thiếu một nghi thức nữa mà thôi. Khám phu lão nhân đã định ngày hôn lễ, cho nên Lưu Khám đêm qua ngủ lại trong phòng Ba Mạn.

Phủ Thừa Tướng Đại Tần trước kia rất lớn, đặc biệt sau khí Triệu Cao đảm nhiệm chức Trung Thừa, diện tích phủ Thừa Tướng lại được mở rộng gấp đôi.

Đứng trước cửa sổ, có thể thưởng thức cảnh sắc đẹp mắt trong hoa viên. Gió lạnh thổi vào mặt, khiến Ba Mạn có chút ớn lạnh, chỉ có điều trong thân thể giống như có một ngọn hỏa quang đang rực cháy.

Ngực nàng mát lạnh, một bàn tay to lớn từ phía trước từ từ dò xét vào trong áo, tay kia nhẹ nhàng cởi đai lưng của nàng.

- A Khám, đừng làm ở chỗ này...

Khi áo bào được cởi ra, lập tức xuất hiện một thân thể uyển chuyển động lòng người.

Lưu Khám nhẹ nhàng hôn môi lên vành tai gợi cảm của Ba Mạn, nhẹ giọng nói:

- Mạn nhi, nàng muốn cùng ta không?

- Ta...

Ba Mạn muốn cự tuyệt, cầm chặt bàn tay to lớn trước ngực nàng, nhưng đột nhiên theo bụng dưới bằng phẳng mà rắn chắc mềm mại trượt xuống.

Nàng thở càng lúc càng gấp, hai tay nắm chặt cửa sổ, da thịt trắng nõn lúc này hiện lên vẻ phấn hồng.

- A Khám, chẳng phải hôm nay chàng muốn bàn bạc với Tiêu Thừa Tướng sao? Còn không mau đi đi...

Ba Mạn cảm thấy xấu hổ, muốn giãy dụa chạy ra, nhưng không sao thoát nổi cánh tay của Lưu Khám, hoặc là nàng căn bản không muốn thoát ra.

- Thương nghị, cũng phải ăn bữa sáng đã.

Đối với Lưu Khám mà nói, bữa tiếc sáng này rất thỏa mãn.

Khi hắn xuất hiện trong phòng nghị sự, tinh thần rất hưng phấn, nét mặt hồng hào.

Sau khi cùng Tiêu Hà xử lý xong công sự, Tiêu Hà liền ra hiệu cho người bên cạnh xuống phía dưới.

- Đại Vương, hôm nay chiến sự với nước Nguyệt Thị sắp kết thúc, Nguyệt Thị Vương Hậu Mạt Lỵ cũng phái người đến đây, khẩn cầu tự lập quốc. Chỉ cần giải quyết Nan Đâu Mỹ xong, chiến sự Bắc cương sẽ kết thúc.

Lưu Khám ngẩn người, gật đầu xem như đã biết:

- Thừa Tướng, ngài có gì muốn nói phải không?

Tiêu Hà bỗng nhiên đứng dậy, cúi lạy trước mặt Lưu Khám nói:

- Đại Vương, hôm nay Đại Vương có được thiên mệnh, đại quân của ta đi tới đâu, chẳng phải dẹp yên tới đó sao? Hà Bắc bình định, Sở Hạng mặc dù còn tồn tại, chẳng qua chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, thực sự không đáng lo.

Diện tích đất đai trong tay Đại Vương càng lúc càng lớn, thực không còn thích hợp lấy vương mệnh mà hiệu triệu thiên hạ.. . Nay Quan Trung bình định, quả thật trời xanh ban tặng Đại Vương căn cơ. Doanh Tần đã vô lực xoay chuyển trời đất, Đại Vương sao không sớm đăng cơ, lập nên đế quốc Đại Đường? Chỉ có như vậy, mới không phụ ơn trời.

Tiêu Hà, chính là muốn khuyên nhủ Lưu Khám xưng Đế!

Kỳ thực cũng là ý nghĩ của mọi người.

Đế quốc Đại Tần từ lâu đã chỉ có trên danh nghĩa. Trước kia Lưu Khám không muốn đăng cơ, là muốn xoa dịu bách tính Quan Trung. Mà nay bách tính Quan Trung cũng bày tỏ ý ủng hộ, hơn nữa chiến sự tại Quan Đông và Bắc cương càng thúc đẩy thần tử Đường quốc hạ quyết tâm khuyên nhủ Lưu Khám đăng cơ...

Nhưng Lưu Khám nghe xong, lại có chút do dự...

- Đại Vương lo lắng, không phải Hạng Võ ở Quan Đông, mà là con gái Doanh Thị ở Hán Trung. Chỉ có điều, dựa vào tình hình hiện tại, con gái Doanh Thị tại Hán Trung cũng không đám lo. Đại Vương có thể sai người tới Hán Trung đón nàng qua đây. Nếu như nàng thông mình, sẽ phối hợp với Đại Vương; nếu như nàng vẫn còn tồn tại huyễn tưởng...

Tiêu Hà dừng lại một chút, cắn răng nói:

- Muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, mong Đại Vương sớm quyết đoán, chớ để nguội lạnh tâm tư các đại thần.

Lưu Khám nhất thời rơi vào trầm tư!

*****

Tiêu Hà đã nói rất rõ ràng.

Lưu Khám cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên có thể hiểu rõ hàm ý trong đó. Nếu như hiện tại Doanh Quả do dự không quyết, vậy chỉ có thể sử dụng thủ đoạn khác.

Đương nhiên, Lưu Khám cũng có thể trực tiếp đăng cơ xưng Đế, chẳng phải trong lịch sử Lưu Bang cũng làm thế sao?

Vấn đề ở chỗ, khi Lưu Bang đăng cơ xưng Đế, đã không còn huyết mạch Doanh Thị; Doanh Quả tuy là nữ nhi, nhưng ở mức độ nào đó cũng đại biểu của một số ít có thực lực tại Quan Trung. Mặc dù những thần tử lão Tần đã bắt đầu có xu hương nghiêng về phía Lưu Khám. Nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng có thể dùng một loại phương thức vẻ vang để đế quốc lão Tần đi xuống vũ đài. Vấn đề này quả thực vô cùng mâu thuẫn.

Thời xưa, có nói đến nhường ngôi.

Trong lòng thần tử lão Tần, có lẽ rất hi vọng dùng loại biện pháp này để hạ màn triều đại nhà Tần. Lưu Khám cũng không muốn Quan Trung lại xuất hiện bất kỳ biến động gì nữa, đặc biệt vào tình hình hiện nay, Quan Trung cần nhất chính là sự yên ổn. Bởi vì trong thời kỳ chưa ổn định, Quan Trung sẽ trở thành hậu phương vững chắc của hắn.

Tiêu Hà lúc này cáo từ rời đi, để lại vấn đề này cho Lưu Khám. Lưu Khám cũng biết, những bộ khúc của mình đều hy vọng mình có thể sớm ngày trở thành cung chủ Hàm Dương cung. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, xem như niềm hãnh diện to lớn.

- Mau truyền lệnh cho Lý Dĩnh và Lý Trỉ lập tức tới gặp ta!

Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Lưu Khám đã hạ quyết tâm.

Nếu như đã đi trên con đường này, nhất định không được do dự và nhân từ.

Hắn quyết định cho Doanh Quả một cơ hội cuối cùng, phái hai con trai của Lý Do đến Hán Trung, nghênh đón Doanh Quả trở về Hàm Dương.

Vốn, hắn phái Lý Dĩnh và Lý Trì cũng có nguyên nhân trong đó. Hai huynh đệ Lý Dĩnh, ở mức độ nào đó cũng là đại diện của thần tử lão Tần trước kia, hai người đều quen Doanh Quả, thậm chí còn là họ hàng thân thích với Doanh Quả. Đừng quên, mẫu thân hai huynh đệ Lý Dĩnh, chính là tỷ tỷ của Doanh Quả...

Sau đó, Lưu Khám viết một phong thư cực kỳ thành khẩn, giao cho hai huynh đệ Lý Dĩnh mang đi.

Trong thư nói: Trước kia ta phụng mệnh Nhị Thế tiến nhập Quan Trung, bình định chiến loạn. Hôm nay, chiến loạn đã dẹp, Quan Đông mặc dù vẫn còn loạn thần tặc tử chiếm đóng nhưng tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại Quan Trung yên bình, đệ đệ công chúa gặp phải tai họa, cần có một người đứng lên ổn định tình thế. Nhưng ta dẫu sao cũng là người ngoài, Quan Trung nhất định phải có chủ nhân danh chính ngôn thuận mới được. Công chúa là huyết mạch duy nhất của Thủy Hoàng Đế còn sống, vì thế có đủ tư cách làm chủ.

Ngôn từ trong thư rất khách khí, lộ rõ sự cung kính của một thần tử. Nhưng chỉ cần người tinh mắt, có thể nhận ra ẩn ý của Lưu Khám trong thư.

Doanh Hồ Hợi làm khổ thiên hạ không ít, may mắn có ta ra mặt, có thể xem như ổn định cục diện. Mà Doanh Thị đã không còn hy vọng, ta đây mới chính là chủ nhân chân chính của thiên hạ. Theo lý mà nói, ta phải đăng cơ... Nhưng ngươi là con gái của Thủy Hoàng Đế, nếu như ngươi không đứng ra nói đỡ một lời, rốt cuộc ta cũng không yên tâm. Vì thế, xin ngươi biểu lộ rõ thái độ, ẩn ẩn nấp nấp như vậy thực không hay!

Lý Dĩnh và Lý Trì mang theo thư, suốt đêm lên đường tiến về Hán Trung.

Thế nhưng, khi đưa thư, Lưu Khám cảm thấy không vui. Bởi vì theo nhìn nhận của hắn, hắn làm việc này tựa hồ có ý ức hiếp một tiểu nữ nhi...

Đêm đó, Lưu Khám không nghỉ ngơi ở phủ Thừa Tướng. Hắn dẫn theo Lưu Tín và 800 duệ sĩ Bách Ích rời khỏi Hàm Dương, trực tiếp đi tới cung A Phòng trên Ly Sơn.

Sau khi Lưu Khám tiến nhập Hàm Dương, còn chưa có thời gian thưởng thức khí thế hùng vĩ của cung A Phòng. Tòa cung điện này dựa vào núi hoàn mỹ hợp cùng một chỗ, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu đến, ở trong màn đêm lộ ra một cổ khí thế vô cùng nghiêm trang. Bên ngoài cung A Phòng có binh mã canh giữ, nhưng trong nội cung không có ai ở lại.

Trong lịch sử, Thủy Hoàng Đế hao tốn vô số sức người và của cải, cuối cùng cũng kiến trúc thành công cung A Phòng - một kết tinh của kiến trúc nghệ thuật thời cổ đại.

Hạng Võ dùng lửa lớn, không chỉ đốt bỏ tòa kiến trúc cũ kỹ này, còn hủy diệt vô số điển tích. Lưu Khám sai người bảo vệ cung A Phòng, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn giữ lại để làm gì, đến nay vẫn không thể đưa ra kết luận. Đêm nay, hắn đến cung A Phòng không phải muốn đi thăm tòa kiến trúc hùng vĩ này, mà trong lòng phiền muội muốn đi dạo một chút, vì vậy liền lựa chọn cung A Phòng.

Bên trong cung A Phong, nổi danh nhất chính là tòa Đăng Thiên Đài chưa được xây dựng xong.

Khi trước phương sĩ Lư Sinh từng nói Thủy Đế xây dựng Đăng Thiên Đài có thể được trời xanh chiếu cố, sống lâu trăm tuổi. Chỉ có điều sau này lời bịa đặt này bị vạch trần, Đăng Thiên Đài này liền bị ném vào trong cung A Phòng. Vốn Thủy Hoàng Đế chuẩn bị dỡ bỏ tòa cung điện này, nhưng bởi vì ông muốn tuần thú phương Đông, vì thế đã gác lại chuyện này sang một bên. Còn Lưu Khám, khi hắn tới chỗ này, liền để duệ sĩ Bách Ích trấn thủ dưới chân Đăng Thiên Đài, hắn dẫn theo Lưu Tín dọc theo cầu thang, bước từng bước một trèo lên sân thượng, muốn leo lên cao nhìn về phái xa xa.

Đăng Thiên Đài cao ba mươi trượng, cơ hồ cao gấp sáu lần tường thành Hàm Dương.

Tòa Đăng Thiên Đài này áp dụng phương pháp kiến trúc vô cùng kỳ lạ, có một số điểm tương tự với Kim tự tháp Ai Cập cổ đại, nhưng nếu như so sánh, tựa hồ càng thêm kỳ lạ.

Thạch đầu xây dựng Đăng Thiên Đài không có hình dạng cụ thể, nhưng lại hoàn hảo kết hợp cùng một chỗ, khiến cho người xem không khỏi tán thưởng.

Đáng tiếc, đỉnh Đăng Thiên Đài vẫn chưa được hoàn công, Đăng Thiên Đài này cao khoảng chừng hai trăm thước, bên trên trống rỗng, trơ trụi, mơ hồ lộ ra cổ khí tức thê lương.

Gió đêm mạnh mẽ, khiến gió đêm trên núi Ly Sơn càng lạnh thấu xương, ngay cả tráng sĩ cường tráng như Lưu Tín cũng không kiềm chế nổi giật lẩy mình một cái, theo bản năng y liền quấn chặt lấy áo bào dày trên người.

- Vương Thúc, nơi này gió thật lớn, chúng ta đi xuống đi.

Lưu Khám không trả lời, mà chắp tay đứng chính giữa đài cao nhìn về phía xa xa, mơ hồ có thể trông thấy hình dáng thành Hàm Dương. Bốn phía, ngoại trừ Lưu Tín, không còn có cái gì khác. Trời xanh tĩnh mịch, không có lưu tinh chiếu sáng, hơn nữa còn không có ánh trắng, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ bi thương.

" Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả.

Niệm thiên địa chi du du, đọc sảng nhiên nhi thế hạ! "

(Dịch thơ: Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người đến. Nhìn trời đất xa vời, lòng buồn nước mắt rơi)

Chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên câu thơ như vậy.

Lưu Khám đứng trên đài cao, tinh thần tựa hồ rơi vào cảnh giới mơ hồ nào đó. Đăng Thiên Đài, thực sự có thể lên trời sao?

Trong nháy mắt, hắn cảm giác kỳ lạ giống như mình đang hòa nhập vào thiên địa.

Hắn xuyên qua dòng chảy lịch sử, để rồi từng chuyện từng chuyện trong kiếp trước, kiếp này lần lượt hiện lên trong đầu hắn.

Chẳng biết từ khi nào, hắn đã quên, quên hắn không phải người thời đại này. Mười năm năm sinh sống, những chuyện trước kia tựa hồ sớm đã phai nhạt.

Mà tại thời khắc này, hắn nhớ tới thân phận khác của chính mình..

Khoan đã!

Lưu Khám vào lúc này giật nảy mình một cái, đột nhiên xoay người, chằm chằm nhìn Lưu Tín.

- Tín, có phải ta quên cái gì không?

Lưu Tín nhất thời giật mình, có phần giống hòa thượng cao hai trượng, gãi đầu, ngạc nhiên hỏi:

- Vương thúc, thúc quên cái gì?

Lưu Khám phẩy phẩy tay áo, bồi hồi đứng trên đài cao.

Hắn thực sự không nhớ rõ mình quên cái gì, hoặc bỏ qua chuyện gì đó? Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Trong lúc này lại không nghĩ ra, khiến tâm tình hắn càng thêm bực bội.

Hạng Võ khai chiến với Điền Vinh tại Tam Tề, Lục Giả hiện tại cũng đã đến quận Tiết, rất có thể đã thuyết phục thành công... Trần Bình đang trên đường trở về, chiến sự Bắc cương sắp sửa yên ắng. Sau khi giải quyết Hạng Võ xong, chỉ còn lại...

Lĩnh Nam!

Một trận gió lạnh từ sau lưng vọt lên, khiến hắn rung mình.

Nam Việt Vương Triệu Đà?

Không, không phải Triệu Đà, là Nhâm Hiểu...

Lưu Khám đột nhiên phát hiện, từ trước đến nay hắn đều tập trung tới Lưu Bang, Hạng Võ và chư hầu Quan Đông. Nhưng thật không ngờ, hắn lại không để mắt tới một người.

Mà người kia chính là ân nhân của hắn.

Thiết Ưng Duệ sĩ, Bái Huyện Trưởng, Quận Thủ quận Tứ Thủy, Lĩnh Nam Vương hiện nay - Nhâm Hiêu.

Thật kỳ lạ, Quan Đông náo động lớn như vậy, sau nước chư hầu nhao nhao quật khởi, toàn bộ thiên hạ đã hỗn loạn, nhưng Lĩnh Nam hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì.

Dựa vào lý giải của Lưu Khám đối với Nhâm Hiêu, đây rõ ràng không phải phong cách của y. Cho dù giao thông tại Nam Việt bế tắc, tin tức lưu thông không nhanh, nhưng sau thời gian dài như vậy, Nhâm Hiêu không thể không nhận được tin tức ah.

Vì sao y không có hành động gì?

Đáp án chỉ có một: Có lẽ Nhâm Hiêu đã chết!

Nếu như không chết, vậy đã nói rõ, Nhâm Hiêu đang quan sát, đang chờ đợi, tìm kiếm một cơ hội xuất kích thích hợp.

Dưới trướng của y có vài chục vạn binh mã tinh nhuệ lão Tần, bàn về sức chiến đấu, e là không thua kém quân Bắc cương của Vương Ly năm đó. Hơn nữa, năm Tần Vương Chính thứ ba mươi mốt, sau khi y thống lĩnh quân đội đánh vào Lĩnh Nam, vài chục vạn quân Tần kia cơ hồ đã trở thành binh mã của riêng y. Thủy Hoàng Đế đã chết, ai có thể khống chế y?

Sơ xuất, thực sự sơ xuất!

Toàn thân Lưu Khám ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng quay người đi xuống đài.

Lưu Tín không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Lưu Khám bối rối như vậy.

Đi theo Lưu Khám, hai người xuống dưới đài.

Lưu Khám không nói nhiều lời, cưỡi ngựa Xích Thố, nói:

- Duệ sĩ Bách Ích, trở về Hàm Dương.

Nói xong, hắn vung roi thúc ngựa chạy khỏi cửa cung. Đám người dưới Đăng Thiên Đài có chút bối rối, nhao nhao lên ngựa theo sát phía sau Lưu Khám.

- Tín ca, xảy ra chuyện gì?

Lưu Tín vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa lắc đầu trả lời Xa Trường:

- Ta cũng không rõ lắm, Vương Thúc đột nhiên biến thành như vậy, dường như nhớ ra chuyện gì đó.

Cứ như vậy, đoàn người quay về Hàm Dương, chạy thẳng đến phủ Thừa Tướng.

Lưu Khám nhảy xuống chiến mã, lạnh lùng nói:

- Tín, ngươi lập tức mời Thừa Tướng và Giả Trường sử tại Phủ đại tướng quân đến đây, nói ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Lưu Tín không dám thất lễ, lập tức cùng Xa Trường đáp ứng một tiếng, sau đó hai người lập tức chia nhau hành động.

Nếu như nói đám người Tiêu Hà không để mắt đến Lĩnh Nam, cũng không vấn đề gì. Dù sao Lĩnh Nam chỉ là mảnh đất hoang, bọn họ không hiểu rõ, không cảm thấy có điều gì trái với thực tế. Nhưng mình không thể bỏ qua ah... Đặc biệt Lưu Khám hiểu rất rõ năng lực của Nhâm Hiêu, vì vậy trong lòng càng thêm khẩn trương.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau!

Nếu như Nhâm Hiêu thực sự có ý đồ khác, như vậy một khi xuất thủ, tất nhiên sẽ đảo loạn thế cục đã rõ ràng. Mà nếu như thực sự xuất hiện tình huống như vậy, trận chiến sự này e là sẽ kéo dài vô thời hạn, đối với Quan Trung và Quan Đông mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, Lưu Khám đọc từng quyển từng quyển chiến báo trong thời gian gần đây.

Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới. Hai người Tiêu Hà và Giả Thiệu mặc y phục có chút chưa chỉnh tề đi đến.

- Đại Vương, đêm đã khuya gọi chúng ta qua đây, không biết có điều gì sai bảo?

Thời điểm này, Lưu Khám cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn hít sâu một hơi, phẩy phẩy tay áo ra hiệu cho hai người Tiêu Hà và Giả Thiệu ngồi xuống.

- Cô Vương muốn trong xuân giải quyết chiến sự Quan Đông, một lần hành động tiêu diệt đám phản tặc Sở Hạng... Không biết Thừa Tướng và Trường Sử nghĩ thế nào?

*****

Đầu tháng mười một, quân Sở công hãm Bác Dương, nói rõ Hạng Võ muốn lấy lại quyền khống chế quận Tế Bắc.

Cùng lúc đó, trên đường khác quân Sở dưới sự thống lĩnh của Kình Bố tiến tới Lịch Thành (nay là Tế Nam Sơn Đông). Đại tướng nước Tề Hồ Yển không có bất cứ kháng cự nào, cùng nùay quân Sở tiến đến, Hổ Yển đã dâng thành xin hàng, do đó mở ra thông lộ để quân Sở đi tới quận Lâm Truy. Hiện tại Tam Tề chấn động mạnh.

Đại tướng nước Tề Điền Hoành vốn lui binh trấn thủ huyện Doanh, chuẩn bị một trận tử chiến với quân Sở. Nhưng không ngờ Lịch Thành đã mất, để cửa ngỏ tiến vào Lâm Truy rộng mở. Tề Vương Điền Vinh hoảng sợ, hạ xuống một mệnh lệnh ngu ngốc.

Y phái người tiến tới huyện Doanh, lệnh Điền Hoành lập tức quay lại Vu Lăng, cứu viện Lâm Truy.

Điền Hoành không đồng ý, bởi theo y nhìn nhận, cho dù mất Lịch Thành, chỉ cần có thể bảo vệ huyện Doanh, không quá ba tháng quân Sở tất bại.

Bởi vì quân Sở trước khi hưng binh tại Thằng Trì đã mệt mỏi không chịu nổi. Hạng Võ chẳng qua chỉ dựa vào một chút nhuệ khí, mới có được thắng lợi hiện nay. Trên thực tế, quân nhu và lương thảo của quân Sở sớm đã thiếu. Dựa vào địa hình hiểu yếu của Thái Sơn, ngăn cản quân Sở tại huyện Doanh, không lâu sau, quân Sở chắc chắn sẽ cầu hòa với nước Tề.

Dù sao, quận Tế Bắc cũng là đất thuộc cố Tam Tề, nhân tâm vẫn luôn nghĩ tới vương thất nước Tề. Về phần Kình Bố, chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, không đáng lo lắng. Đừng tưởng y đã chiếm được thành Lịch, chỉ cần Điền Vinh phái ra một đạo nhân mã tử thủ Vu Lăng, có thể ngăn cản Kình Bố. Đồng thời phái người qua sông, mời Bành Việt tại quận Cự Lộc xuất binh, như thế Kình Bố rất khó đứng vững gót chân.

Tính toán này của Điền Hoành phải nói lòa vô cùng xảo diệu. Nếu như Điền Vinh nghe theo kế sách của y, cục diện Tam Tề có lẽ có thể chuyển theo chiều hướng khác. Nhưng Điền Vinh ngày hôm nay không còn là Điền Vinh hai năm trước phụ tá Điền Đam nữa rồi. Sau khi trèo lên địa vị cao, lại đa nghi thêm mấy phần, một mực không tin tưởng bất cứ ai. Hơn nữa Điền Hoành lập lên chiến công hiển hách tạo lên danh vọng đủ lớn tại Tam Điền, mơ hồ còn vượt qua cả Điền Vinh, điều này khiến Điền Vinh càng thêm băn khoăn. Thấy Điền Hoành không nghe theo mệnh lệnh điều quân trở về cứu viện, Điền Vinh lại càng bất mãn đối với Điền Hoành.

Điều Hoành không nghe lệnh?

Không sao!

Trưởng tử của Điền Vinh - Điền Quảng cũng ở huyện Doanh, hơn nữa cũng rất có uy danh.

Vì vậy Điền Vinh mệnh lệnh cho Điền Quảng gấp rút dẫn binh tiếp viện Vu Lăng. Điền Quảng thân là Vương Tử nước Tề, đối với tộc thúc Điền Hoành cũng không quá tôn kính, ngược lại còn có chút ghen ghét. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Điền Quảng không nói nhiều lời, lập tức triệu tập chúng tướng bãi quân chức của Điền Hoành, đêm tối dẫn binh điều về Vu Lăng. Mặc kệ Điền Hoành khuyên can thế nào đi nữa, Điền Quảng cũng không chịu nghe theo, Điền Hoành chỉ có thể trơ mặt mà nhìn phòng tuyến một tay y xây dựng sắp sụp đổ, y đứng trên đầu tường khóc lớn, rồi sau đó thề chết cũng phải ở lại huyện Doanh, không trở về Lâm Truy.

Điền Hoành có trở về Lâm Truy hay không, không quan trọng.

Quan trọng là, đại quân nước Tề đi qua Vu Lăng.

Trong tay Điền Hoành chỉ còn lại bốn, năm nghìn nhân mã, sau khi ngăn cản quân Sở tại huyện Doanh ba ngày, cuối cùng khốn thủ tại một tòa núi nhỏ bên bờ Vấn Thủy, tự vận bỏ mình ở đó. Năm trăm gia tướng dưới trướng còn sống cũng đều tự vẫn, khiến cho người cuồng ngạo như Hạng Võ cũng không khỏi cảm khái Điền Hoành là người trung liệt.

Sau khi huyện Doanh bị công phá, quận Tề Bắc đã hoàn toàn bị khống chế. Hạng Võ mệnh lệnh Bồ tướng quân xuất binh đánh quận Lang Gia, còn mình đích thân thống lĩnh đại quân hỏa tốc tiến đánh Vu Lăng.

Điền Quảng thống lĩnh đại quân nước Tề trở về tiếp viện Vu Lăng, nhưng không đợi y trở về Vu Lăng liền bị phục kích, toàn quân đại bại.

Đây cũng là kế sách của Phạm Tăng, đánh Vu Lăng là giả, phục kích quân Tề tiếp viện là thật.

Điền Quảng bị giết trong loạn quân!

Quân Tề đại bại, khiến cho quân trấn thủ Vu Lăng kinh hoàng, trong lòng không còn chút ý chí chiến đấu.

Vì thế, sau khi đại quân của Hạng Võ và binh mã của Kình Bố tập trung dưới thành Vu Lăng, tướng trấn thủ thành Vu Lăng buông lỏng không chống cự, mở cửa thành đầu hàng quân Sở. Đến lúc này, lớp bình phong cuối cùng Lâm Truy không còn, quân Sở tiến quân thần tốc, Tề Vương Điền Vương hỏa thiêu Tề Vương cung, tự vẫn mà chết. Con út của Điền Vinh - Điền Mậu, mới đầu thống lĩnh tàn binh bại tướng lui về Giao Đông, rồi sau đó phái sứ giả tiền về Cự Lộc khẩn cầu Bành Việt xuất binh.

Hạng Vũ liên tiếp thắng lợi tại Tam Tề, khiến uy danh đang suy tàn trước đó tại Thằng Trì hiện giờ lập tức vang dội.

Mà Hạng Võ lại tràn đầy tin tưởng, quyết tâm trước tháng giêng một lần hành động công phá Giao Đông, sau đó tập hợp nhân lực đoạt lại đất Hà Bắc đã mất.

Vào lúc này, một tin tức giật gân truyền đến.

Ngụy Báo nhân lúc quân Sở và quân Tề giao tranh, đột nhiên xuất binh vây hãm Bành Thành.

Bành Thành chính là thủ đô nước Sở sau khi lập nước, ở đó có Sở Vương Mị Tâm trấn thủ. Trước đây quân Sở thế lớn, đám người Ngụy Báo tuy có dã tâm, cũng không dám tùy ý hành động. Nhưng hiện tại, tình hình đã khác. Bốn phía Quan Đông bị gió lửa thiêu đốt, Hạng Võ bận rộn cứu hóa, vất vả không gì sánh bằng. Dã tâm theo đó mà rục rịch.

Đặc biệt, sau khi Ngự Sử Lang Trung nước Đường - Lục Giả bí mất đi sứ đến nước Ngụy, khiến cho Ngụy Báo rốt cuộc không nén được lòng.

Lục Giả nói:

- Nước Ngụy và nước Đường xưa nay quan hệ rất tốt. Ngày xưa Đường Vương còn chưa lớn mạnh cũng đã hợp tác rất tốt với nước Ngụy. Hôm nay nước Đường mặc dù chiếm được Quan Trung, nhưng thực tế cũng không có ý đụng tới khu vực phía nam Hà Thủy Quan Đông. Vì thế, Đường Vương nguyện ý cùng nước Ngụy hợp tác lần nữa, ủng hộ nước Ngụy lập quốc tại phía nam Hà Thủy.

Nếu như Ngụy Vương tán thành, Đường Vương đồng ý dùng Hồng Câu làm ranh giới, cùng nước Ngụỵ chia để trị.

Vùng đất phía đông Hồng Câu có thể đưa vào lãnh thổ nước Ngụy chịu sự quản lý của nước Ngụy; mảnh đất phía tây Hồng Câu đến Thằng Trì có thể khu vực hòa hoãn xung đột giữa hai nước. Hai nước Đường và Ngụy không được phái quân đội đóng quân tại Hà Lạc, bởi vậy mọi người có thể chung sống hòa bình, hữu nghị qua nhiều thế hệ.

Ngụy Báo nghe vậy, có chút động lòng.

- Phân chia ranh giới, dùng Hà Lạc làm khu vực giảm xóc, song phương không được phái quân đội qua đây, thực sự là biện pháp tốt. Chỉ có điều khu vực Hà Lạc vẫn nằm trong tay nước Sở. Cô Vương nghe nói, thủ lĩnh trấn thủ ở Lạc Dương là đại tướng Tần Quốc trước kia - Chương Hàm, không biết ai sẽ xuất binh cướp Hà Lạc đây?

Ngụ ý: Hà Lạc là khối xương cứng, ai sẽ đi gặm?

Ngụy Báo không muốn xuất binh, trong mắt y nhìn nhận, xuất binh đánh Hà Lạc, không có gì tốt. Hao binh tổn tướng, hao người tốn của cũng không nói, hơn nữa còn không đạt được lợi ích thực tế, cuối cùng còn phải lui ra ngoài, thực sự không có lợi. Đương nhiên, Ngụy Báo cũng không nói quá rõ lời này.

Lục Giả vuốt vuốt râu cười.

Tâm tư của Ngụy Báo, chẳng lẽ y không nhận ra sao?

- Ngô Vương sao không ngưng chiến với nước Sở, hôm nay đang cần nghỉ ngơi lấy sức, e là vô lực xuất binh. Không bằng thế này, Đại Vương hãy phái binh đánh hạ lạc. Toàn bộ đồ quân nhu và lương thảo cướp được tại Hạ Lạc đều do Đại Vương quản lý?

Trong lòng Ngụy Báo cười lạnh: Ngươi cho ta là tiểu tử ngốc sao? Hạ Lạc từ thời Trương Sở đến nay, đã trải qua năm năm chiến loạn, sớm đã bị tàn phá thê thảm. Các ngươi giao phong với quân Sở tại Thằng Trì, tài phú tại Hạ Lạc càng bị vơ vét thậm tệ, lúc này còn đồ quân nhu, lương thảo gì đáng nói? Các ngươi không muốn hao người tốn của, lại để ta đi đánh Hạ Lạc? Ha ha, đừng mơ tưởng!

Nghĩ tới đây, Ngụy Báo liến tục lắc đầu.

- Lục Lang Trung, không phải Cô Vương không muốn xuất binh, mà thực sự bất lực ah!

Y làm ra vẻ bất đắc dĩ, lăc đầu thở dài nói:

- Nước Sở cường thịnh, đất đai mênh mông, dân chúng giàu có đông đúc. Nước Ngụy hôm nay khốn thủ một góc nhỏ, chỉ có thể dùng hơi tàn xuất binh đánh Bành Thành, Cô Vương dốc toàn bộ lực lượng cả nước mới có thể thành công. Hiện tại chiếm đánh Hạ Lạc, quả thực có lòng mà không đủ sức. Theo ý kiến của Cô Vương, chi bằng để Đường Vương xuất binh đánh Hạ Lạc.

Đường Vương được Quan Trung nắm giữ trong tay tám trăm dặm Tần Xuyên, quốc lực hùng hậu; Đường Vương vũ dũng, dùng binh như thần, mưu lược xuất chúng, dưới trướng có mấy chục vạn thần binh, vô số tướng lĩnh, mưu sĩ nhiều như mây. Lạc Dương tuy có Chương Hàm trấn thủ, nhưng tuyệt không phải đối thủ của Đường Vương.

Lục Giả vội vàng chối từ, tỏ ý không muốn đánh Lạc Dương.

Lục Giả tỏ vẻ như vậy, Ngụy Báo lại càng muốn nước Đường xuất binh.

Song phương đấu khẩu thật lâu, cuối cùng Lục Giả đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Còn Ngụy Báo cực kỳ đắc ý.

Rời khỏi Ngụy Vương phủ, Lục Giả tụ hợp với Phàn Khoái chuẩn bị khởi hành rời đi. Không ngờ, vừa mới đi tới một chỗ vắng vẻ, liền thấy một đội quân ngũ ngăn cản trước mặt, lạnh lùng quát:

- Ngươi đến, ý muốn nước Ngụy mất nước sao?

Lục Giả sau khi nhìn rõ người đi tới, y càng hoảng sợ, giật nảy mình một cái.

- Chu thừa tướng, vì sao ngài ở đây?

Người đến chính là Thừa Tướng nước Ngụy - Chu Thị, chỉ thấy y đi lên phái trước, trầm giọng nói:

- Lục Lang Trung, chẳng lẽ ngươi ức hiếp nước Ngụy không người?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<