Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 251

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 251: Hội sư Quan Trung (3)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Trên chiến trường, luôn luôn thay đổi chỉ trong cái nháy mắt.

Từ lúc Lưu Phì bắn lén, đến khi Chu Cú Tiễn bị giết chết, chỉ phát sinh trong nháy mắt. Biến đổi cực nhanh khiến kẻ khác hoa mắt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lưu Phì còn đang vui vẻ!

Nếu như y và Chu Cú Tiễn giết chết Lưu Khám, như vậy ngày sau dưới trướng Lưu Bang sẽ được thăng chức rất nhanh. Hơn nữa, Lưu Bang và Võ Cơ hôm nay có hai con trai và một con gái, hơn nữa thứ tử của Lưu Bang được Trương Lương cực kỳ coi trọng.

Bởi vì, đó xem như trưởng tử của Lưu Bang.

Lưu Phì tuy là trưởng tử, nhưng mẫu thân Tào Thị dù sao cũng không có bất kỳ danh phận gì. Nói trắng ra, y chính là một đứa con riêng, muốn tranh đấu làm người kế vị, thực sự vô cùng trắc trở. Nhưng nếu như Lưu Khám chết trong tay y, e là Lưu Bang chắc chắn sẽ xem lại địa vị của y.

Cho nên, khi Chu Cú Tiễn đuổi theo Lưu Khám, Lưu Phì liền hưng phấn điều khiển xe ngựa mà đi.

Nhưng nghìn vạn lần không ngờ, thoáng chốc Chu Cú Tiễn đã mất mạng. Chỉ thấy Lưu Khám đưa tay gỡ lợi tiễn trên vai, ném xuống mặt đất. Hóa ra, một tiễn của Lưu Phì cắm vào giáp Diệp Tử của Lưu Khám, người ngoài nhìn vào, cảm thấy tiễn này dường như bắn trúng Lưu Khám, nhưng trên thực tế, Lưu Khám không sao cả, ngược lại đây là cơ hội chém chết Chu Cú Tiễn.

Đầu Chu Cú Tiễn rơi xuống đất, tướng sĩ quân Tần ai lấy đều hô vang như sấm dậy.

Lưu Khám vung trường mâu, cắm đầu của Chu Cú Tiễn ở phía trên, rồi sai người giơ cao.

- Tặc tử Lưu Phì, còn không khoanh tay chịu trói, còn đợi gì nữa?

Lưu Phì ghìm binh xa, hoảng sợ nhìn Lưu Khám. Giờ khắc nà đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ có thể hô lớn một tiếng, quay đầu binh xa bỏ chạy.

Nhưng Lưu Khám sao có thể buông tha cho y?

Bởi người này là kẻ cầm đầu hại chết Lữ Trĩ. Lưu Khám thúc ngựa tiến lên vài bước, thu hồi Xích Kỳ, từ kiện đồ trên lưng ngựa, lấy ra Đại Hoàng cung.

Đại Hoàng cung này nặng mười hai thạch, tầm bắn có thể xa tới nghìn bước, so với Quyết Trương nỏ của quân Tần chỉ có hơn không kém.

Lưu Khám rút ba mũi Hành Bạch Vũ tiễn ra, lạp vào dây cung, ngắm chuẩn theo bóng lưng Lưu Phì, vừa nhấc tay, ba mũi tiễn liền đồng loạt bắn ra.

Lưu Phì lập tức phát hiện phía sau có tiếng gió rít gào, y vừa thúc ngựa chạy nhanh, vừa huy kiếm ngăn cản.

Keng, keng...

Ngay khi Lưu Phì gạt bay hai mũi lợi tiễn, cánh tay đã bị lực đạo của phù tiễn làm tê dại, không đủ sức nâng bảo kiếm được nữa. Mà mũi tiễn thứ ba đã bay tới trước mặt, Lưu Phì trên binh xa cố né sang một bên, mặc dù tranh né, nhưng mũi tiến đã cắm vào chính giữa cánh tay.

Đại Hoàng cung có lực đạo mười hai thạch, sánh ngang với lực kiếm nghìn cân.

Trong khoảng cánh bốn trăm đến năm trăm bước, chính là tầm bắt mà tiễn tạo lên uy lực lớn nhất.

Tiễn cắm trên cánh tay Lưu Phì, mang theo lực đạo thật lớn tiếp tục vọt về phía trước. Mũi tiễn thô giáp to gấp đôi ngón tay cái, bắt vào khiến cánh tay Lưu Phì đứt thành hai đoạn. Cánh tay rơi xuống đất, máu tươi chảy như mưa... Lưu Phì đau đớn hét thảm một tiếng, tiếp đến cũng vô pháp khống chế binh xa.

Binh xa đang chạy tốc độ cao, đột nhiên lật nhào lăn tròn trên mặt đất.

Hai bánh xe bắn ra ngoài, Lưu Phì trên xe té ngã xuống đất, không đợi y đứng vững thân hình, một đội Hắc Kỳ Quân đã nhanh như thiểm địa xông tới. Kỵ mã phi nhanh giống như một ngọn núi hung hăng giẫm vào thân thể Lưu Phì.

Thân thể Lưu Phì rắn chắc, nhưng bị chiến mã bay nhanh giẫm lên cũng không thể chống đỡ được.

Thoáng chốc bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, lăn trên mặt đất. Quân Sở tan tác, quân Tần tấn công, chiến mã phi nhanh, binh xa chạy ầm. Khi Lưu Phì ngã trên mặt đất, ngay lập tức bị vô số bàn chân giẫm lên, sau đó bị binh xa đè nén, chiếm mã giẫm đạp.

Đợi tới khi Lưu Khám trùng kích tới, hình dáng Lưu Phì đã không còn rõ, chỉ còn lại đống máu thịt trộn lẫn.

- Lý Tất đâu?

- Có mạt tướng!

- Ngươi thống lĩnh kỵ quân bản bộ, binh mã lão Tần nhân, chiếm lại đại doanh Lam Điền.

- Rõ!

Lưu Khám thấy quân Sở giẫm đạp lên nhau bỏ chạy, trong lòng liền biết cuộc chiến này hắn đã thu được thắng ọợi. Hắn lập tức sai Lý Tất thống lĩnh quân đội tiếp tục truy kích, bản thân giẫn theo ba nghìn Hắc Kỳ Quân, đổi phương hướng chạy tới truy kích Lưu Bang tại Phách Thủy...

Lưu Bang trăm triệu lần không ngờ, cuộc chiến này biến đổi thật nhanh và kịch tính như vậy.

Thắng bại biến đổi quá nhanh, khiến y thậm chí còn không có thời gian thưởng thức thắng lợi, đã phải đối mặt với thảm bại.

Cảm xúc trong lòng dâng lên hạ xuống, khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Thắng lợi ngay trong tầm mắt, thế mà thoáng chốc biến thành hư ảo, Lưu Bang căm phẫn, căm phẫn tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Y vừa thúc xe ngựa chạy nhanh, vừa cả tiếng dò hỏi:

- Lưu gia tử chết tiệt, ai có thể nói cho ta biết, người này vì sao đột nhiên xuất hiện?

Trương Lương phóng ngựa bay nhanh, lúc này không có thời gian nhàn rỗi.

Nghe thấy Lưu Bang hỏi, y cũng cảm thấy kỳ quái: Đúng vậy, Trương Thành rõ ràng phái người tới nói, Lưu Khám còn đang ở núi Hàng Kim trấn thủ lăng mộ? Cho dù hắn biết tin, cộng thêm binh mã chuẩn bị thỏa đáng, cũng phải chạy qua Quan Trung, không thể vô thanh vô tức như vậy!

Trừ khi...

Trương Lương đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân thất bại.

Vốn bày mưu nghĩ kế không chút sơ hở. Nhưng thật không ngờ...

Y ngàn vạn lần không nên, không nên phái Trương Thành đi tìm Lưu Cự. Phải biết rằng, Lưu Cự hôm nay không phải khóa nô của Trương gia y trước đây. Đường đường là huynh trưởng của Đường Vương, hôm nay còn trở thành Quân Hầu một nước, Đường Quốc Ngũ Nguyên Quân... Sao có thể chạy tới đầu hàng?

Mà một khi Lưu Cự trở mặt, Trường Thành đương nhiên khó tránh khỏi xui xẻo.

Dựa vào thủ đoạn của Lưu Khám, muốn Trương Thành phản gián, e là dễ như trở bàn tay!

Không đúng, bên cạnh Lưu Khám nhất định có người âm thầm bày mưu nghĩ kế cho hắn. Bằng không hắn không thể dễ dàng chiếm đoạt Hà Nam, càng không thể tiến nhập Quan Trung thần không biết quỷ không hay. Mà người đứng sau những thủ đoạn này, ta thực sự vô pháp sánh bằng...

Là ai?

Trương Lương vừa buồn rầu thúc ngựa, vừa suy tư.

Y đoán không sai, tất cả những hành động của Lưu Khám, đương nhiên bao gồm cả việc tiến nhập Quan Trung, quả thực có người bày mưu tính kế cho hắn.

Công Thúc Liêu, Công Thúc Liêu đã chết kia!

Trương Lương ở thế hệ sau được người gọi là Mưu Thánh. Nhưng so với mưu sĩ thời Xuân Thu Chiến Quốc, vẫn kém rất xa.

Úy Liễu thân ở những năm cuối thời Chiến Quốc, trong lúc quần hùng quật khởi, đã bày gia vô số mưu kế giúp Tần Thủy Hoàng quét sạch sáu nước, ông có năng lực mạnh mẽ, tài học uyên bác, không ai có thể sánh bằng. Trên thực tế, mưu sĩ thời kỳ Chiến Quốc, tại mức độ tổng thể vượt xa so với mưu thần hậu thế.

Không những có thể nâng kiếm lên ngựa, còn tinh thông binh pháp.

Hiểu được thuật trị quốc, có thể thiết lập các loại phương châm và chiến lược.

Còn Trương Lương bày mưu nghĩ kế chỉ ở thời đại mưu sĩ suy tàn. Trên thực tế, đối thủ của y, chỉ có Phạm Tăng dưới trướng Hạng Võ, còn cái gọi đại thế thiên hạ, quả thực kém xa so với thế cục thời kỳ Chiến Quốc. Cho nên có thể nói, Trương Lương mệnh tốt, sống ở thời đại suy tàn; chỉ có điều mạng của y không tốt, xuất hiện một đối thủ bên cạnh Lưu Khám. Vốn Úy Liễu mai danh ẩn tích không xuất hiện trên trần thế để đấu trí với Trương Lương.

Cũng may Trương Lương hiện tại cũng rõ ràng, đây không phải thời điểm suy tính chuyện này.

Việc cấp bách trước mắt chính là phải cùng Lưu Bang lui về phía đông nam Phách Thủy, hội hợp với hậu quân, ổn định đầu trận tuyến.

Về phần thế cục Quan Trung, bởi vì đột nhiên có thêm Lưu Khám, đã hoàn toàn biến đổi so với trước. Mà giao dịch giữa y và Triệu Cao, rất có thể để Lưu Kham ngư ông đắc lợi. Cho nên, phải nghĩ cách gây tai họa, nếu như Triệu Cao đắc thủ, sẽ đổ tội danh lên đầu Lưu Khám.

Doanh Thị chấp chưởng Quan Trung năm trăm năm, tuy đã suy tàn, nhưng tội danh giết chết Doanh Hồ Hợi, vẫn không được giảm nhẹ.

Nếu như có thể thành công, như vậy Lưu Bang chấp chưởng Quan Trung, ngược lại cũng không phải chuyện tình không thể...

Trong lòng Trương Lương tràn đầy tính toán, còn Lưu Bang nghiến răng nghiến lợi bỏ trốn. Khi cầu phao Phách Thủy xuất hiện ngay trước mắt, liền nghe thấy có tiếng người kinh hãi hô lớn:

- Mau nhìn, đại doanh bốc lửa!

Lưu Bang đưa mắt nhìn qua, liền thấy trong đại doanh quân Sở phía đông nam Phách Thủy bốc lên ánh lửa ngập trời và tiếng kêu vang thảm thiết không ngớt.

- Chuyện gì xảy ra?

Lưu Bang lập tức điều khiển xe ngựa xông về phái cầu phao, chặn ngang một gã quân Sở chạy trối chết, lớn tiếng quát hỏi:

- Đại doanh, xảy ra chuyện gì?

- Quân Hầu, không biết đội nhân mã từ phương nào đột nhiên nhảy vào đại doanh, gặp người giết người, phóng hỏa khắp nơi. Hiện tại đại doanh đã...

Lưu Bang không khỏi mở to mắt, run run hỏi:

- Rốt cuộc là nhân mã phương nào? Chẳng lẽ là quân Tần?

- Không phải quân Tần... Trong đó có một người, hình dạng giống lão Bi, hung ác không gì sánh được. Lô Oản tướng quân bị y bắt sống, Hạ Hầu Anh tướng quân cũng bị y đánh thổ huyết mà chạy.

- Aizzz...

Lưu Bang cảm thấy trời đất xoay tròn, bên tai liên tục vang vọng tiếng ù ù.

Lại thêm một lão Bi?

- Tử Phòng, bây giờ phải làm thế nào?

Trương Lương cũng có chút luống cuống, chỉ có điều y rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, run giọng nói:

- Quân Hầu, xem ra Lưu Khám sớm đã có âm mưu, lúc này không thể dừng lại, chúng ta trước hết hãy qua Hiểu Quan ổn định đầu trận tuyến, sau đó sẽ bàn.

- Như vậy, rất tốt!

Lưu Bang lúc này, không còn để ý tới người khác nữa rồi.

Y mang theo tàn binh bại tướng, cùng Trương Lương, toán loạn chạy về phía Hiểu Quan.

Hiểu Quan, là một chỗ hiểm yếu tại Vị Nam, tại đây Lưu Bang có lưu lại một đạo nhân mã phụ trách bảo vệ gia quyến của y.

Về phần đám người Chu Bột có kết quả thế nào?

Lưu Bang đã không còn tâm tư suy nghĩ... Đoàn người chật vật bỏ chạy, cho tới hừng sáng mới thoát khỏi truy binh, lúc này tập hợp kiểm kê binh mã.

Sau khi kiểm kê binh mã, Lưu Bang thiếu chút nữa bật khóc!

Khi y tiến vào Quan Trung, có hơn mười vạn nhân mã.

Nhưng chỉ sau một đêm chinh chiến, hơn mười vạn nhân mã chỉ còn lại mấy nghìn người. Nhìn đám binh tướng quân Sở ủ rũ hữu khí vô lực, còn nói gì đến chuyện chiếm đoạt lại Quan Trung? Trận chiến này, không nghỉ ngơi một vài tháng lấy lại sức, thực sự đừng nghĩ hồi phục.

- Tử Phòng, chúng ta tiếp đến nên làm thế nào?

- Võ An Hầu, theo như ngu kiến của Lương, chúng ta hãy qua Hiểu Quan, xem xét tình hình.

Nếu như thực sự không ổn, chúng ta còn có thể từ Hiểu Quan rút khỏi Quan Trung. Dù sao Nam Dương, quận Trần và Toánh Xuyên đang nằm trong tay chúng ta. Tiếp đến nghĩ cách liên lạc với Sở Vương, kết thành đồng minh, khôi phục nguyên khí. Chỉ cần Nam Dương, quận Trần không mất, chúng ta còn có cơ hội lấy lại Quan Trung.

Lưu Bang suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy.

Vì thế, y điểm nhân mã, chuẩn bị lên đường tiến về phía Hiểu Quan.

Vừa mới đi được hơn mười dặm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đạo nhân mã. Khi thấy rõ cờ hiệu, rốt cuộc Lưu Bang thở phào nhẹ nhõm một cái.

Là người một nhà!

Người lĩnh binh kia chính là Chu Hà.

- Bái công, A Anh... Đã chết!

Khi Chu Hà gặp Lưu Bang, không kiềm chế nổi khóc lớn một tiếng.

Tuy Lưu Bang được Sở Vương phong làm Võ An Hầu, thế nhưng lão nhân huyện Bái vẫn quen gọi Lưu Bang là Bái công.

Lưu Bang mới đầu ngây ngẩn người, trong đầu đột nhiên trống rỗng:

- A Anh đã chết?

Chu Hà khóc ròng nói:

- Đêm qua đại doanh quân ta đột nhiên bị tập kích, cũng không biết từ đâu chui ra một đạo nhân mã... Bất ngờ không kịp phòng bị, chúng ta đã bị đánh đại bại. Lô Oản bị Vương Tín bắt giữ, còn A Anh yểm hộ ta rút lui, ở lại ngăn cản Vương Tín.

- Vương Tín? Ai là Vương Tín?

Lưu Bang lập tức phản ứng.

- Chính là con của Vương Cơ, trước đây tới huyện Bái mua bán rượu!

- A, hóa ra là y!

*****

Trong đầu Lưu Bang lập tức hiện ra hình ảnh một tiểu tử ngốc, nhịn không được buột miệng hỏi:

- Chính là gã Vương Tín đần độn có bộ dáng giống Lưu Cự?

- Chính là y!

- Vậy ngươi tận mắt chứng kiến A Anh bị tên ngốc kia giết chết sao?

Chu Hà lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này... Thực sự không...

- Nói vậy, không chừng A Anh vẫn có thể còn sống.

Trong lòng Lưu Bang đột nhiên nảy sinh một ý niệm may mắn. A Anh thông minh như vậy, có lẽ sẽ không bị tên tiểu tử ngốc kia giết chết.

- Lão Chu, chúng ta trước hết đến Hiểu Quan, sau đó tiếp tục hỏi thăm tin tức của A Anh!

Chu Hà suy nghĩ một chút, sau đó lập tức đồng ý. Hai đạo binh mã hội hợp cùng chỗ, tổng cộng hơn vạn người, khởi hành lui về Hiểu Quan.

Trên đường đi, Lưu Bang lại gặp Chu Bột thất bại từ Phách Thượng thoái lui.

Điều này khiến tâm tình y chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, không chỉ vì Chu Bột mang đến mấy nghìn binh mã, mà quan trọng nhất chính là, Chu Bột đến, báo cho Lưu Bang một tín hiệu: Nhâm mã tâm phúc gặp nạn, chỉ cần đám người Chu Bột còn, y sẽ có hi vọng.

Nhưng Chu Bột mang đến cho y một tin, giống như dội lên đầu Lưu Bang một gáo nước lạnh.

- Bái công, đám người Đồ Tử...

Lưu Bang giật nảy mình:

- Đám người Đồ Tử làm sao vậy?

- Ba người Đồ Tử, lão Trần và lão Trang đều chết trận rồi!

Đương nhiên Chu Bột sẽ không bỏ chạy khi lâm trận, để rồi bỏ lại ba người Phàn Khoái. Ngược lại chính là, y rất dũng mãnh, muốn dốc sức chống lại đám người Lưu Khám, nhưng may mắn được thân binh ngăn cản, mới giữ được mệnh. Sau khi qua sông thu nạp binh mã, mới biết ba người Phàn Khoái đã bị Lưu Khám chém chết...

- Còn Phì thế nào?

Lưu Bang sợ hãi hỏi:

- Phì làm sao rồi? Cả Chu Cú Tiễn nữa, bọn họ thế nào?

Chu Bột làm sao biết được tình hình của Lưu Phì và Chu Cú Tiễn, y lập tức cười khổ nói:

- Phì công tử và lão Chu vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.

Không có tin tức, e là lành ít dữ nhiều!

Lưu Bang hôm nay, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn cho đám người Hạ Hầu Anh, cầu bọn họ thoát khỏi loạn quân.

- Chúng ta đi tới Hiểu Quan!

Lưu Bang thống lĩnh binh mã lui về Hiểu Quan cầu khẩn cho Hạ Hầu Anh rời khỏi loạn quân, thì lúc này Hạ Hầu Anh đang vùng vãy ở phía sau.

Khi hậu quân bị tập kích, Hạ Hầu Anh và Chu Hà đang uống rượu.

Trên thực tế, lúc đó Chu Hà và Hạ Hầu Anh đều cho rằng chiến cuộc đã định, Lưu Bang toàn thắng, làm chủ Quan Trung.

Nhưng không ngờ, hậu doanh bị tập kích, đại hỏa lan tràn khắp doanh địa.

Hạ Hầu Anh mang theo người vội vàng nghênh chiến, biết được Lô Oản tuần doanh gặp quân địch tập kích và đã bị bắt giữ.

Y cũng không rõ rốt cuộc là ai bí mật tập kích hậu doanh, chỉ có điều, sau khi nghe tin Lô Oản bị địch bắt, Hạ Hầu Anh không nói nhiều lời, lập tức thống lĩnh binh xa tới cứu viện.

Dù sao cũng là đồng hương từ huyện Bái tới, tuy Lô Oản là nhiều có rất nhiều tật xấu, nhưng y và Hậu Anh có rất nhiều giao tình, khiến Hạ Hầu Anh không chút do dự, muốn cứu Lô Oản trở về. Hạ Hầu Anh thúc dục binh xa đi nhanh trong doanh địa, không ngờ, lại bị một đạo nhân mã chặn trước mặt.

Người dẫn đầu thân cao hơn trượng, vai rộng lưng eo.

Trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng được tinh luyện, toàn thân mặc Phi Hắc Hủy Bì giáp, từ phía xa xa rống lớn:

- Hạ Hầu Anh, còn nhận ra ông nội Tín nhà người không?

Vương Tín khi còn nhỏ, theo mẫu thân Vương Cơ buôn bán, thường bị một vài tên lưu mạnh huyện Bái ức hiếp.

Mà Hạ Hầu Anh chính là đầu lĩnh đám lưu manh nà không chỉ ức hiếp Vương Tín, mà còn ức hiếp cả mẫu thân Vương Tín, cũng chính là Vương Cơ.

Vương Tín luôn luôn có thiện cảm xấu đối với Hạ Hầu Anh.

Lần này y theo Đường Lệ dẫn binh ra khỏi Ngọ Cốc đánh úp doanh trại địch, thật không ngờ có cơ hội đối mặt với Hạ Hầu Anh.

Thời gian Vương Tín và Hạ Hậu Anh gặp nhau gần đây nhất, cũng đã hơn mười năm. Vương Tín đổi tên thành Lưu Tín sống tại Lâu Thương. Sau lại đi theo bảo vệ tiểu công chúa Doanh Quả ở Ba Thục, căn bản không có cơ hội đi tìm Hạ Hầu Anh gây phiền phức.

Nhưng nghìn vạn lần đừng khinh thường ý nghĩ của một kẻ đần.

Đám người Hạ Hầu Anh, Lô Oản và Lưu Bang trong lòng Lưu Tín cũng không có gì tốt. Đặc biệt là gã Hạ Hầu Anh từng ức hiếp y.

Hơn mười năm không gặp, nhưng Lưu Tín chỉ liếc mắt liền nhận ra Hạ HẦu Anh.

Y cũng không nhiều lời vô ích với Hạ Hầu Anh, mà thúc ngựa vung đại bổng đánh về phía Hạ Hầu Anh.

Lang Nha Bổng nặng hơn trăm cân trong tay Lưu Tín thực giống như bấc đèn, Lưu Tín nhấc lên không có chút mệt mỏi. Hạ Hầu Anh còn chưa nhận ra thân phận của Lưu Tín, nhưng nhìn khổ người Lưu Tín, liền biết người này rất khó đối phó. Vung đại giáo lên tiếp đón, nhưng vừa giao phong, liền nghe thấy một tiếng nổ vang, Lang Nha Bổng hung mãnh nện vào đại giáo. Trong đầu Hạ Hầu Anh o o một tiếng, hai tay không cầm nổi đại giáo, miệng bị chấn động ói máu tươi.

Đáng sợ nhất chính là, binh xa dưới chân y cũng không chống đỡ nổi một kích của Lưu Tín, rầm một tiếng, bánh xe bay ra, binh xa thoáng chốc sụp trên mặt đất. Cũng may Hạ Hầu Anh nhanh trí, trong nháy mắt, chân đạp binh xa nhảy sang bên cạnh, lao ra khỏi binh xa.

Lăn lội trên mặt đất vài vòng rồi đứng dậy.

Mười mấy gã thân binh ùa lên, vây quanh Lưu Tín, liền thấy Lưu Tín không chút úy kỵ xoay tròn Lang Nha Bổng, ngay lập tức Lang Nha Bổng vù vù rung động nhìn giống như chiếc bánh xe.

Đánh trúng kẻ nào kẻ đây không chết cũng bị thương...

Lưu Tín múa bổng hô lớn, giống như mảnh hổ nhảy vào đàn dê.

Hạ Hầu Anh thấy tình hình này, làm sao dám giao phong với Lưu Tín nữa, liền lấy một kỵ mã bên cạnh y, sau đó xoay người lên ngựa. Sau một hồi, Lưu Tín đã giết sạch thân binh của Hạ Hầu Anh, múa Lang Bổng vọt về phía trước.

Hạ Hầu Anh cưỡi ngựa bỏ chạy, nhưng Lưu Tín theo sau không rời.

Vừa đuổi, vừa quát lớn:

- Hạ Hầu Anh, ngươi chạy đi đâu, Ông nội Tín nhà ngươi ở đây!

Tín... Tên Vương Tín đần độn!

Rốt cuộc lần này Hạ Hầu Anh mới phản ứng. Tên truy sát y, chính là Vương Tín... Không, phải gọi y là Lưu Tín, Lưu Tín xuất hiện ở chỗ này, chẳng phải nói rõ Lưu Khám đã ở Quan Trung? Hạ Hầu Anh thực sự rất sợ Lưu Khám.

Trong ấn tượng của y, dường như Lưu Bang cũng tốt, chính mình cũng được, nhưng không thể chiếm tiện nghi đối với Lưu Khám.

Người khác không hiểu rõ sự lợi hại của Lưu Khám, nhưng Hạ Hầu Anh lại biết. Trước kia Phàn Khoái, Nhâm Ngao theo Lưu Khám chinh chiến tại Hà Nam trở về, từng nói với y tình hình khi đó. Nào là: Hỏa thiêu đồi Bạch Thổ, tập kích bất ngờ đại doanh quân Hung Nô, còn có trận huyết chiến Phú Bình, ép chết Tả Hiền Vương, chiếm đoạt Cù Diễn, đánh lén Lâm Hà Độ Khẩu... Lần lượt từng đợt chém giết thảm liệt, đấu đá hung ác xuất hiện trong tâm trí Hạ Hầu Anh.

Khi đó, Hạ Hầu Anh cũng hối hận, vì sao không theo Lưu Khám cùng đi chinh chiến tại Hà Nam?

Cho nên, y tuy không chân chính lĩnh giáo thủ đoạn của Lưu Khám, thế nhưng trong lòng đã phát ra một tia sợ hãi đối với Lưu Khám.

Mất huyện Bái, y chật vật bỏ chạy.

Lần đó, rốt cuộc y hiểu rõ sự lợi hại của Lưu Khám. Hôm nay, đối mặt lần nữa, y không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Càng đáng sợ hơn chính là, Lưu Tín này chằm chằm nhìn Hạ Hầu Anh không rời. Trên đường, có vài lần Lưu Tín bị quân Sở ngăn cản, nhưng bị y mở đường máu, tiếp tục truy kích. Hạ Hầu Anh liều mạng bỏ chạy, còn Lưu Tín vẫn dốc sức truy đuổi. Trong lúc này một đuổi một chạy, khiến quân Sở vốn thấp thỏm lo âu, nhất thời đại loạn. Suy nghĩ một chút, chủ tướng bị truy đuổi như vậy, trời mới biết có bao nhiêu địch nhân đánh lén?

Nhưng trên thực tế?

Đánh lén hậu doanh quân Sở chỉ có hơn nghìn người mà thôi...

Trời dần dần sáng tỏ, Hạ Hầu Anh bị Lưu Tin truy sát thở hồng hộc.

Trong đầu, đột nhiên vọng lên một câu nói: Vương Tín tuy ngu, nhưng lúc này người nhận thức chuẩn chuyện tình, lại không thể thay đổi.

Nếu trên chiến trường, ngươi và Vương Tín giao phong, ta phỏng đoán, ngươi thậm chí có thể chết trong tay Vương Tín!

Đây là câu nói sớm lưu lại trong đầu Hạ Hầu Anh.

Người nói lời này, chính là Nhâm Quận Thủ huyện Bái trước kia, hôm nay thống lĩnh quân Tần đóng quân tại Lĩnh Nam Bách Việt, Nhâm Hiêu. Khi đó, Lưu Tín còn nhỏ tuổi, chẳng qua mới tám chín tuổi mà thôi; Lưu Khám kia vẫn chưa thành danh, chỉ là một thương nhân ủ rượu bình thường.

Khi đó Nhâm Hiêu nói, cũng chẳng có ai để tâm.

Nhưng Hạ Hầu Anh hiện tại, đột nhiên nhớ tới lời này, không khỏi kinh hồn bạt vía...

Khó phải không, mười năm trước Nhâm Quận Thủ đã dự đoán được tình hình ngày hôm nay? Hôm nay, Vương Tín đần độn đã trưởng thành. Người này hình như nhận thức rất chuẩn mực... Mà giờ khắc này, thiên quân vạn mã hỗn chiến, quả nhiên rất thỏa đáng!

Hạ Hầu Anh nghĩ tới đây, đột nhiên ngừng chiến mã, quay đầu lại.

Y rút bảo kiếm ra, nhìn Lưu Tín không ngừng tới gần, đột nhiên mất hết dũng khí.

Lưu Tín thấy Hạ Hầu Anh không chạ cũng ngừng chiến mã, đôi mắt nheo lại nhìn thẳng về phía Hạ Hầu Anh, dùng sức lăn Lang Nha Bổng trong tay.

- Vương Tín đần độn?

Hạ Hầu Anh quyết định dừng lại, chính là muốn xác định một chút.

Lưu Tín trả lời:

- Ta không phải kẻ ngu, ta là Lưu Tín.

Kẻ ngu cũng được, Lưu Tín cũng được... Cũng là một người? Hạ Hầu Anh nhìn Lưu Tín, nhịn không được bật cười.

- Không ngờ Vương Tín đần độn tại huyện Bái trước kia, hôm nay đã trở thành thống soái. Vương Tín đần độn, thoáng chốc mười hai năm trôi qua, ngươi đã trưởng thành rồi... Thế nào, hôm nay khỏe chứ?

Lưu Tín nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút.

- Ta? Vẫn khỏe, vì sao ngươi không chạy nữa?

- Chạy? Ta có thể chạy đi đâu?

- Nhưng ngươi không chạy, ta làm sao có thể truy sát ngươi?

Hạ Hầu Anh lại càng cười lớn hơn:

- Vương Tín đần độn, không ngờ nhiều năm như vậy, ngươi vẫn giống trước đây!

Nhưng buồn cười hơn chính là, Hạ Hầu lão tử lại bị ngươi đánh bại!

Ngươi hẳn là đã gặp nhị thúc ngươi rồi, nhị thúc ngươi hôm nay ở đâu?

Lưu Tín ngẩn người, lắc đầu nói:

- Nhị thúc ta không tới!

- Vậy sao?

- Bốn năm nay ta chưa gặp nhị thúc, ta lần này đi cùng Đường thúc thúc và dì Man. Dì Man hôm nay đóng quân ở Trần Thương, ta và Đường thúc thúc từ Ngọ Cốc đi ra. Chỉ là Đường thúc thúc đã qua Hiểu Quan, chẳng phải hôm nay Đường thúc thúc ta đánh người của ngươi a?

Đường thúc thúc? Đường Lệ?

Hạ Hầu Anh đột nhiên cười khổ:

- Nhị thúc ngươi không tới?

- Ta không biết!

Lưu Tín nói xong, đột nhiên thanh âm trở nên sắc bén:

- Hạ Hầu Anh, ngươi đừng nhiều lời, ngày hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi.

Hạ Hầu Anh nói:

- Vương Tín đần độn, ta và ngươi đâu có ân oán gì?

- Sao lại không có?

Lưu Tín nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trước kia tại huyện Bái, ngươi từng đánh ta, ức hiếp mẹ ta, hơn nữa còn uống rượu không trả tiền!

Hạ Hầu Anh há lớn miệng, ngạc nhiên nhìn Lưu Tín.

Chuyện tình trước kia phát sinh tại huyện Bái, thoáng chốc hiện lên trong lòng.

Y cười khổ nói:

- Sớm biết như vậy, Hạ Hầu lão tử trước kia không uống rượu của nhà ngươi... Chỉ có điều, Vương Tín đần độn, ngươi đừng đắc ý như thế.

Hạ Hầu lão tử tuyệt đối không thể chết trong tay ngươi, người có thể giết chết Hạ Hầu lão tử, ngoài trừ đại ca, chỉ có bản thân ta mà thôi!

Lưu Bang đã thất bại!

Nếu như Đường Lệ muốn tấn công Hiểu Quan, e là Ly Thương trấn thủ tại Hiểu Quan cũng không phải đối thủ.

Đừng nói đến chuyện Lưu Bang có còn đường lui hay không? Ngay cả bản thân y gặp Lưu Tín, e là khó thoát khỏi cái chết. Nhưng Hạ Hầu Anh đường đường là một đại trượng phủ, há có thể chết trong tay một kẻ ngu? Hạ Hầu Anh nghĩ tới đây, bảo kiếm trong tay liền đặt trước ngực. Lưu Tín vừa thấy y muốn động thủ, không nói nhiều lời, liền vung Lang Nha Bổng xông về phía trước. Nhưng không ngờ, Hạ Hầu Anh đặt hoành kiếm trên cổ, ngửa mặt lên trời cười lớn.

- Nhâm Quận Thủ, ngài nói sai rồi... Người có thể giết chết Hạ Hầu lão tử, chỉ có Hạ Hầu lão tử mà thôi!

Nói xong, y cắn răng một cái, tay nắm chặt hoàng kiếm cứa cổ tự vẫn...

Lưu Tín lúc này ngây ngẩn cả người!

*****

Trời đã sáng tỏ.

Chiến sự ven bờ Phách Thủy đã lắng lại.

Hai bên bờ Hà Thủy, có hàng đoàn hàng đoàn quân sĩ hành tẩu, thu dọn chiến trường, phụ trách áp giải tù binh, còn có người đang kiểm kê nhân mã.

Lưu Khám thúc ngựa đi tới ven bờ Hà Thủy, nhìn binh mã Ba Thục mặc hắc giáp từ bờ bên kia sông đi tới, trong lòng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi!

Thật trùng hợp!

Hắn chỉ có thể phát sinh cảm thán...

Nếu như không phải hắn thống lĩnh Hắc Kỳ Quân, suốt đêm tác chiến tiến nhập Quan Trung, có lẽ cục diện Quan Trung đã khác.

Tuy rằng biết, quân Ba Mạn ngầm hoạt động trong quận Thục, Đường Lệ thống lĩnh binh mã rời khỏi Tử Ngọ Cốc. Nhưng nếu như đến chậm một bước, e là tình huống nơi này sẽ càng thêm phức tạp. Nghĩ vậy, Lưu Khám vẫn cảm thấy ớn lạnh, xì xì trên cổ bốc lên một ngụm khí lạnh.

Hiện tại hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ là thiên mệnh tới hay sao?

Theo như Long Môn tiên đoán, nếu như mời được Công Thúc Liêu, sau đó nghe những lời Công Thúc Liêu giải thích, hắn sẽ có thể thao túng tất cả. Nói thực, Lưu Khám cũng không quá tin tưởng. Nhưng hiện tại, đối mặt với tình hình như vậy, trong lòng Lưu Khám lại hiện lên một loại cảm giác rất cổ quái.

Lưu Khám hắn chính là Chân Long Thiên Tử, chính là Thiên mệnh!

- Mạt Tướng Vương Hấp, khấu kiến Đại Vương!

Một gã quân sĩ thiếu một cánh tay, cao lớn thô kệnh, râu quai nón xuất hiện trước mặt Lưu Khám.

Y quỳ gối trước ngựa, dập đầu thỉnh an.

Lưu Khám nhìn Vương Hấp có chút quen mắt...

- Ngươi là...

- Đại Vương chẳng lẽ quên rồi sao? Trước kia tại đại trạch Chiêu Dương, mạt tướng từng theo Đại Vương tác chiến, sau lại lĩnh mệnh của Khoái Triệt quân sư, đi tới quận Ba trợ giúp hai vị đại nhân Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương.

- A, ta nhớ rồi!

Lưu Khám giả bộ không nhớ người trước mặt, chính là muốn phô bày tư thái Đường Vương.

Vương Hấp, đương nhiên là người hãm hại Lưu Phì, chẳng phải y sao?

Lưu Khám vội vã xuống ngựa, đưa tay nâng Vương Hấp lên. Đối với Vương Hấp, Lưu Khám không quá ấn tượng nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, y và chính mình cũng từng là đồng đội, hơn nữa y còn dốc sức vì chính mình... Cho nên, Lưu Khám muốn làm chuẩn lễ tiết.

- Vương Hấp, ở Ba Thục thế nào?

Vương Hấp cung kính trả lời:

- Mạt tướng sống rất tốt, hai vị Tào đại nhân và Thẩm đại nhân rất chiếu cố đối với mạt tướng, hôm nay trong quân, đã nhậm chức Giáo Úy, thay Tín công tử tiếp quản đại đội... Ha ha, mạt tướng tại Ba Thục có gia tài, còn cưới vợ sinh con.

- Vậy sao?

Lưu Khám không có chút hứng thú đối với cuộc sống sinh hoạt của Vương Hấp.

Chỉ có điều hắn vẫn kiên trì lắng nghe Vương Hấp nói, sau đó nghiêm mặt nói:

- Tín? Hắn ở đâu? Còn cả lão Đường nữa? Bọn họ liều mạng dẫn binh rời khỏi Tử Ngọ Cộc, không ngờ sẽ lập được kỳ công. Bọn họ ở đâu, vì sao không thấy tung tích?

- Tín công tử lĩnh binh truy sát Hạ Hầu Anh... Đường quân sư cũng không ở chỗ này, đêm qua Đại Vương đột nhiên tham chiến, vì thế Đường quân sư đã sai Tín công tử đánh úp hậu doanh quân Sở, còn Đường quân sư tự mình dẫn theo nhân mã đi tới Hiểu Quan... Đường quân sư sai mạt tướng chuyển cáo, tuyệt đối không thể để Lưu Quý chạy thoát.

- Y đánh úp Hiểu Quan?

Trong lòng Lưu Khám không khỏi bồi hồi:

- Y dẫn theo bao nhiêu binh mã?

- Khởi bẩm đại vương, Đường quân sư chỉ thống lĩnh một nghìn năm trăm người, bao gồm cả Giáo Úy Kỷ Tín, đi tới Hiểu Quan...

Lưu Khám vừa nghe lời này, liền không kìm nổi lòng.

- Lý Tất, Lạc Giáp đâu?

Hai người Lý Tất, Lạc Giáp vội vàng đi ra:

- Có mạt tướng.

- Lập tức tập hợp Hắc Kỳ Quân, theo ta truy kích Lưu Quý!

- Khoan đã!

Lưu Khám đang định xuất binh, liền thấy một gã tướng lĩnh quân Tần vọt tới trước mặt hắn, quỳ xuống nói:

- Quảng Võ Quân, ngài hiện tại không thể đi được!

- Vì sao?

Gã tướng lĩnh Quân Tần vội vàng đứng dậy, nhấc tay vẫy vẫy phía sau, lạnh lùng nói:

- Dẫn tới đây!

Hơn mười tên quân Tần, đè một gã nam tử quần áo không chỉnh tề đi tới. Nhưng trang phục của người này tựa hồ không phải người thường.

Lưu Khám nhíu mày:

- Ngươi ở phương nào?

- Nô tỳ, nô tỳ làm việc tại phủ Chiêm Sự.

Người này vừa mở miệng, lập tức cho thấy thân phận.

Thanh âm của y lanh lảnh mà cao vút, cằm dưới không có râu, da mặt trắng nõn, rõ ràng là một thái giám.

Lưu Khám kinh ngạc nhìn đối phương, kỳ quái hỏi:

- Ngươi làm việc tại phủ Chiêm Sự, không hầu hạ Bệ hạ, chạy tới đây làm gì?

- Nô tỳ, nô tỳ...

Có lẽ tên Nội Thị này rất hoảng sợ, cho nên khi nói, vẫn rất ấp a ấp úng.

Tướng lĩnh quân Tần bên cạnh không kiềm chế nổi, lớn tiếng quát hỏi:

- Quảng Võ Quân hỏi ngươi, ngươi còn không nói mau lên!

Nội Thị sợ hãi liền " Bịch " một tiếng quỳ gối trên mặt đất, lớn tiếng khóc:

- Quân Hầu, việc này không liên quan tới nô tỳ, đều là Triệu Cao gây nên.

Lưu Khám phẩy phẩy tay, ra hiệu cho tướng lĩnh quân Tần không nên chen ngang.

Hắn ôn nhu nói:

- Ngươi đừng hoảng sợ, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói.

- Là Triệu Trung Thừa... Không, là cẩu tặc Triệu Cao sai nô tỳ qua đây, để truyền tin cho quân Sở Lưu Quý... Ở đây có tín thư của cẩu tặc Triệu Cao viết.

Lưu Khám nhận thư, thoáng liếc nhìn.

- Hàm Dương, xảy ra chuyện gì?

- Triệu Trung Thừa, không, là cẩu tặc Triệu Cao, đêm qua cùng với Hàm Dương lệnh Diêm Nhạc chém giết xông vào Hưng Nhạc cung, hại chết Bệ hạ... !

Đám tướng lĩnh quân Tần nghe vậy, liền giận tím mặt.

- Gã cẩu thái giám kia, ngươi nói cái gì?

- Triệu Cao và Diêm Nhạc hại chết Bệ hạ!

Cho dù những vị tướng lĩnh quân Tần này phẫn nộ thế nào, bất mãn đối với Doanh Hồ Hợi ra sao? Nhưng Doanh Thị đã tiếp quản Quan Trung năm trăm năm, lòng trung thành đối với Doanh Thị khiến các chúng tướng nhất thời không cách nào tiếp thu tin tức Doanh Hồ Hợi bị giết chết. Doanh Hồ Hợi đã chết, Quan Trung sẽ thế nào?

- Quay về Hàm Dương diệt trừ cẩu hoạn quan!

Tướng quân quân Tần nhịn không được hô lớn một tiếng, thoáng chốc âm thanh của quân Tần vang vọng bầu trời Phách Thượng.

Lưu Khám khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng xua tay ra hiệu cho mọi người đừng quá sốt ruột. Hắn vẫn ôn nhu hỏi:

- Ta hỏi ngươi, Triệu Cao hại chết Bệ hạ, vì sao sai ngươi đưa thư cho người Sở?

- Là, là người Sở và Triệu Cao bí mật bày mưu, vì thế Triệu Cao mới hạ độc thủ.

Chúng tướng quân Tần lặng ngắt như tờ.

Lưu Khám lúc này không kìm nén nổi tâm tình, vì vậy phẫn nộ quát hỏi:

- Ta hỏi lại ngươi, Triệu Cao và Sở nhân có mưu đồ gì?

- Nô tỳ nghe nói, khi Sở nhân đánh vào Quan Trung sẽ liên hệ với cẩu tặc Triệu Cao, nói chỉ cần Triệu Cao giết chết Bệ hạ, có thể đảm bảo Triệu Cao có thể sống trong vinh hoa phú quý!

- Giết chết Kinh Man!

*****

Một gã tướng lĩnh quân Tần đột nhiên hét lớn:

- Giết chết Kinh Man, diệt trừ cẩu hoạn quan!

Lưu Khám không chút do dự, rút đao chém đầu Nội Thị, vung tay hô lớn:

- Nam nhi lão Tần, hôm nay Hàm Dương có loạn thần tặc tử, Kinh Man đang thoái lui đến Vị Nam, chuẩn bị chạy khỏi Quan Trung. Mỗ gia đã sai người xuất kích cướp đoạt Hiểu Quan, chặt đứt đường lui của Kinh Man. Tướng sĩ ba quân, hãy lập tức truy kích Kinh Man... Còn cẩu hoạn quan tại Hàm Dương, mỗ gia tự có cách giải quyết. Tuyệt đối không thể buông tha một tên tặc tử!

- Thề giết Kinh Man!

Lưu Khám lớn tiếng quát hỏi gã tướng lĩnh quân Tần dùng cương đáo lấy máu trên tay:

- Ngươi tên gì?

- Mạt tướng Đậu Ngôn Kỳ, là người Bình Lăng Phù Phong, trong quân Quan Bái Kỵ Lang Trung Tà Ngự Thiên Kiều.

- Dám giết người không?

Đậu Ngôn Kỳ nghe vậy, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, dâng lên thiết kiếm vẫn dính máu trong tay:

- Quảng Võ Quân, trên kiếm của Ngôn Kỳ vẫn còn máu chưa khô.

Ý tứ chính là: Có dám giết người hay không ư? Máu trên thân kiếm của ta còn chưa khô đây này!

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, đưa Hoán Thủ Đao cầm trong tay cho Đậu Ngôn Kỳ:

- Bây giờ ta sẽ cho ngươi thống lĩnh binh mã xuất kích truy đuổi Kinh Man. Nhớ kỹ, không thể buông tha một tên Kinh Man, nếu không thể diệt trừ, cần phải vây khốn thành Hiểu Quan. Ta phụng chiếu mệnh, liên lạc với binh mã Ba Thục ra khỏi Hán Trung, ít ngày nữa sẽ đến. Lần này, ta muốn xem bản lĩnh của Đậu tướng quân ngươi.

Đậu Ngôn kỳ ném thiết kiếm trong tay xuống, tiếp nhận Hoán Thủ Đao.

- Xin Quân Hầu yên tâm, Đậu Ngôn Kỳ tuyệt không để một tên Kinh Man chạy thoát!

Lý Tất ở bên cạnh, nhẹ nhàng dò hỏi:

- Đại Vương, chúng ta có truy kích hay không?

Lưu Khám lắc đầu, xua tay ra hiệu nói với Vương Hấp:

- Vương Hấp, ngươi lập tức tới Trần Thương, báo với Ba Mạn tiểu thư, kêu nàng nhanh chóng đẩy cao tốc độ, áp sát Hàm Dương.

- Rõ!

Lúc này, Đậu Ngôn Kỳ đã điểm khởi khoảng hai vạn quân Tần, chờ xuất phát.

- Quân Hầu, mạt tướng bây giờ sẽ xuất phát!

Lưu Khám cười:

- Như vậy làm phiền Đậu tướng quân, sau khi ta diệt trừ cẩu hoạn quan, sẽ lập tức lĩnh bĩnh tới trợ giúp.

Đậu Ngôn Kỳ lĩnh binh rời đi.

Quân Tần tại Phách Thượng chỉ có bốn năm nghìn người đến từ đại doanh Lam Điền.

Thế nhưng tù binh quân Sở lại lên tới mấy vạn người, Lưu Khám đang lo lắng không có ai trông coi, bỗng nhiên trông thấy bên kia bờ sông Phách Thủy có một đạo nhân mã.

Nam tử dẫn đầu, thân cao hơn trượng, vai rộng eo ong. Đôi mắt hẹp dài, cằm dưới râu ria xồm soàm, một tay cầm Lang Nha Bổng, một tay mang theo đầu người máu me đầm đìa. Theo hắn, còn có bảy tám mươi người thân hình vạng vỡ, tất cả đều vác bối đao trên lưng, áp giải một nam tử trung niên, cấp tốc vượt qua cầu phao.

- Nhị thúc!

Nam tử ở phía xa xa liền nhận ra Lưu Khám, vui mừng gọi lớn.

- Tín?

Lưu Khám nhìn thấy nam tử kia, mới đầu không nhận ra, nhưng sau khi nghe Lưu Tín gọi một tiếng, hắn lập tức nhận ra.

So với ba bốn năm trước, dáng vẻ của Lưu Tín thay đổi rất nhiều. Lưu Khám chạy nhanh về phía Lưu Tín, cầm cánh tay Lưu Tín, quan sát từ trên xuống dưới.

- Nhị thúc, ta bắt được Lô Oản, còn có... Hạ Hầu Anh.

Lưu Tín há miệng, cười ha hả nói, còn cầm cái đầu người dính máu tươi, đặt trước mặt Lưu Khám.

Tiểu tử ngốc ngày xưa, hôm nay đã trở thành dũng tướng tuyệt thế rồi. Nhìn cái đầu Lưu Tín, hiện không hề thua kém chính mình, thậm chí còn cao hơn một chút.

- Tiểu tử thối!

Lưu Khám đưa tay vỗ vố đầu Lưu Tín.

Hắn thoáng liếc nhìn đầu người trong tay Lưu Tín, lại liếc mắt nhìn nam tử trung niên thân hình vạng vỡ, thần sắc héo hon. Hắn không khỏi nhếch miệng cười.

Mấy năm thoáng chốc trôi qua, Lưu Khám mơ hồ không nhận ra tướng mão Lô Oản nữa rồi.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy văn sĩ kia, Lưu Khám liếc mắt liền nhận ra thân phận của y. Hắn lập tức mỉm cười, vung tay vẫy gọi Lạc Giáp tới.

- Mời Lô tiên sinh đi nghỉ ngơi.

Nói xong, hắn nói với Lạc Giáp:

- Lạc Giáp, ngươi thống lĩnh Hắc Kỳ Quân cùng quân Tần lưu lại ở đây, phụ trách canh giữ đám tù binh Kinh Man này.

Lý Tất, ngươi lập tức điểm khởi binh mã bản bộ, theo ta đi tới Hàm Dương.

Trong lòng Lạc Giáp có chút không cam lòng, nhưng y biết, cần phải lưu thủ binh mã tại Phách Thượng.

Huống hồ, trải qua một đêm chinh chiến, tám nghìn Hắc Kỳ Quân thương vong mấy trăm người, rất nhiều người đã mệt mỏi không chịu nổi. Lưu Khám làm như vậy, cũng muốn nhân cơ hội này để các binh sĩ không thể chinh chiến nữa có thể nghỉ ngơi lấy sức. Lúc này, ít nhất có một nửa kỵ quân, không thể đi theo.

- Tín, có muốn cùng nhị thúc tới Hàm Dương một chuyến không?

Bộ dáng Lưu Tín hình như không chút mệt mỏi, nghe Lưu Khám nói lời này, liên tục gật đầu, xem như đồng ý.

Nhìn dáng vẻ của y, tựa hồ rất muốn có một ngày sóng vai cùng Lưu Khám chiến đấu. Tuy chỉ là cuộc sống liên tục phải chạy vạy khắp nơi.

Lưu Khám không cuỡi Xích Thố nữa. Bởi vì Xích Thố đã hơn mười tuổi, liên tục chinh chiến, thể lực cũng có chút không chống đỡ được.

Không chỉ có Lưu Khám muốn thay ngựa, kẻ cả đám người Lý Tất cũng đều muốn thay ngựa. Cũng may trong đại doanh Phách Thượng có không ít ngựa, tuy rằng chỉ là đơn đăng, nhưng đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, ngược lại xem như không có trở ngại gì. Lưu Tín leo lên một chiếc Lục Bí Binh xa, tự mình điều khiển xe. Lưu Khám cầm Xích Kỳ, đứng trên binh xa. Trước cửa đại doanh Phách Thượng có Thương Long đại kỳ, lúc này tinh kỳ đã rũ xuống...

Bệ hạ, hãy để Lưu Khám dùng cờ lão Tần, chiến đấu vì ngài một lần!

Nghĩ tới đây, Lưu Khám đặt Xích Kỳ sang một bên, lấy tay ôm cột cờ cắm trước cửa đại doanh, dồn khí vào đan điền, cánh tay bỗng nhiên phát lực.

Cột cờ chôn sâu trong lòng đất, liền bị Lưu Khám nhổ lên.

Một tay Lưu Khám cầm Thương Long đại kỳ, một tay cầm Xích Kỳ, hét lớn:

- Hắc Kỳ Quân, theo ta xuất kích!

- Bẻ lái!

Lưu Tín rung dây cương, chiến mã hí dài, rồi lao điên cuồng.

Đại kỳ buông xuống, giống như sinh mệnh được tái sinh, tiếp đến đón gió thu tại Phách Thương, bay phấp phới giữa trời.

Rất nhiều người, đứng trước cửa đại doanh Phách Thượng, tai nghe tiếng bước chân dồn dập, mắt thấy Thương Long đại kỳ bay càng lúc càng xa, khóe mắt đã có chút ướt nhoèn...

Tuy Lưu Khám không nói gì, tuy hắn vẫn tôn kính Doanh Thị. Nhưng trong lòng người thông minh rất rõ ràng, Doanh Hồ Hợi đã chết, Doanh Thị đã hết... Có lẽ Thương Long đại kỳ, chỉ còn bay phấp phới trên thế gian một lần cuối cùng này nữa mà thôi!

Ta đây, sẽ phải đi theo con đường nào?

*****

Lúc chạng vàng tối, cuối cùng Lưu Bang cũng nhổ được ngụm khí bẩn ẩn chứa trong lòng.

Y trên binh xa trò chuyện vui vẻ, không có điểm nào giống như người vừa mới gặp thảm bại, thỉnh thoảng còn nói giỡn với hai người Chu Hà và Chu Bột.

Trương Lương theo phía sau nhìn bóng lưng Lưu Bang, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khó hiểu.

Có thể đắc ý, có thể thở phòm nhẹ nhõm... Đây chính là nguyên nhân chính khiến y trước kia chọn con đường theo Lưu Bang.

Đây chính là khí độ của chủ nhân, sẽ không vì thắng bại mà che mờ con mắt. Đặc biệt, khi thấy Lưu Bang khôi phục tinh thần, mọi người cũng cảm thấy phấn chấn. Trương Lương mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thúc ngựa tiến lên, đi tới gần Lưu Bang.

Chu Hà và Chu Bột vừa thấy, liền vội vã thối lui sang một bên.

- Tử Phòng, khi chúng ta đến Hiểu Quan rồi, sẽ lập tức rời khỏi Quan Trung.

Trương Lương không khỏi ngẩn người:

- Vì sao không ở lại xem xét tình hình?

Lưu Bang cười lắc đầu:

- Tử Phòng, ngươi không biết Lưu gia tử kia. Đó là một là một kẻ cực kỳ ẩn nhẫn... Khi hắn bắt đầu hành động, sẽ không có bất cứ kẽ hở nào cho chúng ta. Mười năm trước, ta và Ung Xỉ bức bách hắn, muốn hắn buông bỏ cơ nghiệp tại huyện Bái. Cũng không ngờ, chỉ trong một đêm, Ung Xỉ mất mạng, Huyện Trưởng trở giáo, ta và những người khác rời khỏi huyện Bái, mới kết giao với ngươi.

Thoáng chốc đã là chuyện tình chục năm trước rồi!

Trương Lương không khỏi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:

- Tình cảnh năm đó, ngược lại Lương vẫn nhớ rõ.

Lưu Bang nói:

- Nếu như tiếp tục dừng lại Quan Trung, chờ kết quả mịt mờ, chẳng bằng lập tức rời khỏi Quan Trung, cố thủ Nam Dương.

Bằng không, nếu như chờ Lưu gia tử đuổi tới, chúng ta muốn rút, e là gặp khó khăn.

Mười vạn binh mã, tuy chỉ còn hơn một vạn. Nhưng, nếu cộng thêm binh mã sở thuộc của Ly Thương tại Hiểu Quan, ít nhất cũng phải trên hai vạn người, chúng ta sẽ phục khởi tại quận Nam Dương. Ta biết Tử Phòng ngươi có ý gây tai họa, muốn vu oan cho Lưu Khám... Không tác dụng đâu, Lưu Khám há có thể như ngươi mong muốn?

Thà chúng ta cứ vách cái tiếng xấu trên lưng còn hơn.

Chí ít, khi chúng ta tiến nhập Quan Trung, vạch kế hoạch đánh Tần Nhị Thế, đối với đám chư hầu tại Sơn Đông, cũng xem như một đại công.

Trương Lương trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy biện pháp tiên đạo này khó thành.

Không thể đặt chân vào Quan Trung thật đáng tiếc, thế nhưng có thể đứng vững gót chân tại đất Sở, cũng không phải lựa chọn tồi.

Mắt thấy trời sắp tối, Lưu Bang liền hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ.

Khi còn chác Hiểu Quan hơn trăm dặm, liền thấy một đạo nhân mã xuất hiện phía trước, ngăn cản lối đi của đám người Lưu Bang.

- Chính là Võ An Hầu ở phía trước?

Lưu Bang nhìn thật kỹ, liền thấy tướng lĩnh trấn thủ Hiểu Quan, Ly Thương.

Y không khỏi cảm thấy kỳ quái, điều khiến xe tiến lên phía trước:

- Ly Thương, ngươi không ở Hiểu Quan, tới đây làm gì?

Ly Thương ngẩn người, vộ vàng thúc ngựa chạy đến, chắp tay hành lễ nói:

- Võ An Hầu, không phải ngài truyền tin đến nói, tình hình tiền phương rất khẩn cấp, mệnh quân sở bộ của ta đến trợ giúp sao? Trưa nay ta nhận được tin tức, liền thống lĩnh quân bản bộ chạy tới, ngài lúc này...

Lưu Bàng nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Y quay đầu nhìn Trương Lương, cũng thấy sắc mặt Trương Lương đã xám xịt.

- Xem ra, đã bị Võ An Hầu đoán trùng rồi!

Trương Lương nhẹ giọng nói một câu, sau đó lớn tiếng quát:

- Ly Thương, ngươi và Chu Bột lập tức xuất phát, trong đêm chạy về Hiểu Quan. Ta và Võ An Hầu đi phía sau.

Ly Thương không phải kẻ ngu, đầu tiên thấy sắc mặt đám người Lưu Bang rất khó coi, tiếp đến nghe Trương Lương nói vậy, sao lại không biết chính mình bị lừa... Nhất thời thẹn quá hóa giận, xoay người lên ngựa, cùng Chu Bột lĩnh binh lên đường. Bốn nghìn quân Sở nhanh như chớp điện rời đi.

- Võ An Hầu, hình như tình hình không ổn!

Lưu Bang cười khổ:

- Ta thực ra nghĩ tới mười năm trước, sau khi chúng ta bày mưu tìm Lưu Khám thất bại, bộ dáng hoảng sợ giống như khuyển tang gia bỏ chạy. Thủ đoạn này thực sự quá quen thuộc, mười năm trước, ta cũng bị gã Lưu Khám kia rơi vào đường cùng.

Không sai, mười năm trước, người bày kế cho Lưu Khám chính là Đường Lệ.

Mười năm sau, Lưu Bang lại phải đối mặt với Đường Lệ thêm lần nữa...

Keng, Lưu Bang rút bảo kiếm ra.

Nhưng lúc này Chu Hà sợ hãi, vội vàng xông lên:

- Bái công, trăm triệu lần không thể!

Vậy mà Lưu Bang không để ý tới Chu Hà, dữ tợn nói:

- Tướng sĩ ba quân, hôm nay, phía trước ta có quân địch đứng đợi, sau có truy binh... Muốn chạy khỏi Quan Trung, muốn giữ mạng sống, chỉ có thể mở một đường máu. Lưu Quý nguyện cùng sống cùng chết với mọi người, là nam nhi đại trượng phu, hãy theo ta phá tan Hiểu Quan.

- Phá Hiểu Quan, phá Hiểu Quan!

Sĩ khí trong nháy mắt được khôi phục trở lại.

Trương Lương và Chu Hà thấy bộ dáng này, cũng thở dài một hơi:

- Hóa ra, y rốt kiếm không phải muốn tự tử, mà muốn khơi dậy sĩ khí!

Kết quả là, binh mã quân Sở giẫm lên ánh chiều ta, phi nhanh về phía Hiểu Quan!

* * * * *

Vị Thủy cuồn cuộn chảy về phía đông.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống Vị Thủy, khiến sóng cả gợn lên lân quang màu đỏ, lộ ra dáng vẻ già nua.

Một đội thiết kỵ phi nhanh theo bờ Vị Thủy. Trên đại kỳ có thêu một chữ " Mông " rất lớn, dưới đại kỳ là một nam tử thanh niên, thần sắc nghiêm trang.

Bốn năm trôi qua, lại bước trên đại địa Quan Trung quen thuộc lần nữa, nhưng đã mất đi cuộc sống hạnh phúc trước kia.

- Nhị công tử, phía trước chính là huyện Mỹ dương!

Nam tử tráng kiện dùng roi ngựa chỉ về phía trước:

- Lập tức thông báo với Mỹ Dương Huyện lệnh, nói Mông gia đệ, phụng mệnh tới Hàm Dương báo thù nhà, xin y mở đường, Mông gia đệ vô cùng cảm kích... Truyền lệnh, đại quân vòng qua huyện Mỹ Dương mà đi, tối nay phải đến Hàm Dương.

- Rõ!

Mông gia đệ?

Trong vòng tám trăm dặm tại Tần Xuyên, có thể có mấy người Mông gia?

Nam tử tráng kiện này, chính là con thứ của Mông Điềm - Mông Khắc, trước kia bảo hộ Doanh Quả chạy vào Tứ Xuyên lánh nạn.

Lần này y dẫn theo Ba Mạn xuất binh đến Hán Trung, trong tay cầm theo chiếu lệnh của Doanh Quả, cộng thêm danh tiếng Mông gia đệ, có thể nói trên đường đi không gặp bất cứ trắc trở gì. Từ sáng sớm xuất kích, chỉ trong một ngày, liền vượt qua Vị Thủy, ghé qua huyện Quắc và huyện Hòa Mi, thẳng đến Hàm Dương.

Quan viên huyện Quắc và huyện Mi, xem như không thấy binh mã của Mông Khắc.

Thứ nhất, chính là hoảng sợ bởi đại thế của binh mã ba Thục, hai mươi vạn đại quân tiến nhập Quan Trung, đối với binh lực Quan Trung trống rỗng mà nói, có lực uy hiếp cực lớn. Thứ hai, tuy Mông Điềm chết đã biến thành đống xương khô, nhưng danh tiếng của Mông gia tại Quan Trung vẫn vang dội không giảm. Ai cũng biết, Mông Điềm chết rất mờ ám; cũng biết, đại công tử Phù Tô chết càng thêm cổ quái.

Cho nên, quan viên các huyện đều phái người thông báo với Mông Khắc: Chỉ âần binh mã Ba Thục không vào thành, bọn họ tuyệt đối không công kích Mông Khắc.

Nói cách khác, Mông Khắc hành quân từ Trần Thương đến Hàm Dương vô cùng thuận lợi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là không được chiếm lĩnh quận, huyện!

Những quan viên này tựa hồ rất rõ ràng tình hình Quan Trung hiện nay.

Trước đó có người Sở nhập quan, hôm nay lại có Mông gia đệ muốn báo thù rửa hận... Só mệnh Doanh Tần thực sự sắp tận rồi. Muốn đi đâu, cần phải chuẩn bị thật tốt. So với người Sở mà nói, quan viên và bách tính Quan Trung càng có thể chấp nhận Mông gia đệ và binh mã Ba Thục. Dù sao, Ba Thục và Quan Trung có quan hệ rất tốt, mà Mông gia đệ càng đệ lại càng dễ được chấp nhận.

Mông gia tiến nhập Hàm Dương, lấy danh nghĩa phụ tá Doanh Tần?

Người Quan Trung cam tâm tình nguyện

Mông gia tiến nhập Hàm Dương, tự lập làm Vương?

Cũng không phải không thể chấp nhận...

Dù sao, trong lòng quan viên các nơi đều có suy tính nho nhỏ. Lúc này trong cảnh đại loạn trước nay chưa từng có, cần phải bảo vệ bản thân và thu được lợi ích? Tất cả đều có lựa chọn của riêng mình rồi! Người có gan thì đi theo Mông Khắc; người không có gan, ở bên đứng xem. Thế nhưng không ai, trong thời gian này, dưới tình hình này, lại lựa chọn chặn đánh binh mã Ba Thục? Như vậy chẳng khác gì bọ ngựa đá xe, tự tìm đường chết.

Mà trong lòng Mông Khắc nóng như lửa đốt.

Chờ đợi hơn bốn năm, ẩn nấp hơn bốn năm...

Hôm nay, Lưu Khám tại Bắc cương dựng lên nước Đường, vừa hợp thiên mệnh, vây cánh đã đủ. Mà ca ca của mình - Mông Tật đã trở thành tướng lĩnh, thống lĩnh binh mã một phương, đứng vững gót chân. Tuy rất rõ ràng quan hệ giữa Ba Thục và nước Đường, thế nhưng Mông Khắc khó tránh khỏi lo nghĩ. Nếu không thể thu hoạch được công trạng, làm sao có thể đứng vững gót chân tại nước Đường? Vậy sao có thể chiếu theo di mệnh của tổ tiên Mông gia?

Đối với người tâm cao khí ngạo như Mông Khắc, hiển nhiên không thể chấp nhận.

Chiếm lĩnh Hàm Dương, đánh tan quân Sở, đây mới ứng với việc chủ đạo của Mông Khắc!

Y thống lĩnh ba vạn binh mã, cấp tốc hành quân. Sau khi đi qua huyện Mỹ Dương, tiếp tục tiến lên, rốt cuộc trước giờ tuất đi qua Phế Khâu!

- Nhị công tử, phía trước có sứ giả Đường Vương chặn đường.

Mông Khắc nghe vậy, vội vàng dừng ngựa, cho mời sử giả tới.

- Vương Hấp, tại sao là ngươi?

Thấy rõ người rồi, Mông Khắc nhất thời giận dữ: Ngươi vốn là người Ba Thục ta, vì sao lại giương cờ hiệu Đường Vương ngăn cản lối đi?

Vương Hấp tiến lên phía trước vái chào:

- Nhị công tử, Đường Vương đã tới Hàm Dương.

- Hả?

Mông Khắc nghe vậy trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lưu Khám tiến nhập Quan Trung rồi? Vì sao trước đây, ta không nhận được chút tin tức nào?

- Đêm qua, quân Sở đánh lén đại doanh Phách Thượng, chỉ có điều đã bị Đường Vương thống lĩnh quân đội đánh tan.

Đường quân sư dẫn theo nhân mã bản bộ, đánh úp Hiểu Quân, dự định cắt đứt đường lui của quân Sở. Đường Vương sai ta đến đây thông báo, xin nhị công tử chia quân làm hai đường, một bộ tới Hiểu Quan trợ giúp, bộ khác đóng quân ở Đỗ Bưu... Mong nhị công tử mau chóng quyết định!

Sắc mặt Mông Khắc, thoáng chốc biến đổi bất định.

Y trầm ngâm một hồi, la lớn:

- Ba Chu!

- Có mạt tướng!

Một hán tử bốn mươi tuổi, vóc dáng lực lưỡng, cử chỉ trầm ổn, đánh xe mà đến.

- Đường Vương đã đến Hàm Dương, ngươi và ta lúc này chia làm hai đường. Ngươi thống lĩnh binh mã bản bộ, đi tới Đỗ Bưu đóng quân; ta tự mình thống lĩnh kỵ quân, đi tới Hiểu Quan trợ giúp Đường quân sư. Mặt khác, lập tức phái người thông báo với Mạn tiểu thư, nói Đường Vương đã đến Hàm Dương, mời nàng cấp tốc hành quân.

Ba Chu vốn tên là Tần Chu, trước kia là gia tướng của Tần Thanh, sau theo Ba Mạn, đổi họ là Ba.

Ba Mạn có bốn gia tướng, Ba Chu là một trong số đó. Đồng thời, Ba Chu cũng là người tiếp với Lưu Khám nhiều nhất, có quan hệ mật thiết nhất.

Ba Chu ngẩn người:

- Đường Vương đã đến Hàm Dương? Vì sao không có chút tin tức nào?

Mông Khắc cười khổ nói:

- Đại Vương dùng một đội kỵ binh đánh lén, trước kia tại Phú Bình cũng như vậy... Có lẽ, Đại Vương cũng dùng khinh kỵ nhập quan, cho nên thần không biết quỷ không hay. Ngươi lập tức đi trước trợ giúp, giúp Đại Vương ổn đại tình hình Quan Trung, ta dẫn người tới tiếp viện cho Đường quân sư!

Ba Chu gật đầu:

- Mạt tướng chúc nhị công tử, kỳ khai đắc thắng!

Y biết rõ tâm tư của Mông Khắc: Loại đệ tử thế gia tâm cao khí ngạo này, nếu không lập được công lao, e là không có tâm tư đi gặp Đường Vương.

Hơn nữa, nếu như Đường Vương thống lĩnh khinh binh xuất kích, Mông Khắc thống lĩnh đại quân đến, khó tránh khỏi bị nghi kỵ.

Chẳng bằng chính mình ra mặt... Dù sao Ba Chu cũng là người của Ba Mạn, mà Ba Mạn có quan hệ rất tốt với Lưu Khám... Nhất định Ba Chu ra mặt là thích hợp nhất.

Tâm tư Mông Khắc rất tỉ mỉ, lúc này Ba Chu lập tức đồng ý.

Mà ngay khi Ba Chu dẫn bi tới Đỗ Bưu, một đội binh mã khoảng chừng ba vạn người, dưới sự thống lĩnh của Lữ Thích Chi và Quý Bố dọc theo bờ Kính Thủy, đi qua Hồ Khẩu, trong đêm trăng sáng cấp tốc chạy về Hàm Dương...

*****

Hưng Nhạc cung cũng không nằm bên trong thành Hàm Dương.

Trên thực tế, Thủy Hoàng Đế khởi công xây dựng một vài cung điện bên ngoài thành Hàm Dương, ví như Lịch Dương cung tại Lịch Dương, Cam Tuyền cung tại Vân Dương; cùng với Lương Sơn cung trong thành Hảo Chỉ (này là huyện Kiền tỉnh Thiểm Tây)... Còn Hưng Nhạc cung nằm trên bờ Vị Thủy ngoài thành Hàm Dương.

Khi Thủy Hoàn Đế xử lý chính sự, phần lớn đều trong Hàm Dương cung.

Các cung điện khác đa số dùng làm nơi nghỉ ngơi. Bởi trung quân di chuyển tới khu vực Hà Tây, dẹp yên thân sĩ gia tộc quyền thế tại Hà Tây bao loạn. Thực sự binh mã trong thành Hàm Dương không quá nhiều. Ngoại trừ vệ úy đóng ở cửa cung, phụ trách bảo vệ Hoàng Đế, chỉ có đại doanh Phách Thượng cách thành Hàm Dương không xa. Từ Phách Thượng chạy đến Hàm Dương nhiều nhất chỉ mất nửa ngày, xem như là quân đội bảo vệ Hàm Dương.

Doanh Hồ Hợi tự vẫn trong Hưng Nhạc cung, đồng thời Hưng Nhạc cung bốc cháy.

Quan viên lưu thủ trong thành Hàm Dương không phải không biết, thế nhưng cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cửa lớn thành Hàm Dương đóng chặt, quả thực không cách nào thám thính. Phủ Thừa Tướng truyền đến tin tức, Hưng Nhạc cung bốc cháy, bởi vì cung nữ trong Hưng Nhạc cung vô ý gây nên, lúc này đã phái nhân mã tới cứu hỏa, cho nên mọi người không nên hốt hoảng. Đáp án này, cho dù không thể làm giảm nghi hoặc, nhưng có thể tạm thời bình ổn tình thế.

Bởi vì, không nhiều người biết chuyện Doanh Hồ Hợi rời khỏi Hàm Dương cung, ngủ lại Hưng Nhạc cung.

Từ khi Anh công tử bị năm ngựa phanh thây, quyền thế của Triệu Cao đã đạt tới cực hạn, căn bản không ai dám chống đối Triệu Cao.

Tất cả mọi chuyện chính sự, đều do phủ Thừa Tướng xử lý.

Doanh Hồ hợi đăng cơ bốn năm, nhưng số lần tham gia lên triều chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai ám đưa ra ý kiến?

Trong mắt vô số người, Doanh Hồ Hợi lúc này không chừng còn đang ăn chơi nhảy múa trong Hàm Dương cung!

Nhưng vẫn có người chú ý: Vệ Úy tại Hàm Dương cung tựa hồ đã cắt giảm rất nhiều...

Diêm Nhạc rất xui xẻo, khi dập tắt hỏa hoạn tại Hưng Nhạc cung, lại không phát hiện thấy tung tích Ngọc Tỷ Truyền Quốc. Bận bịu cả buổi tối, y lúc này tập hợp binh mã chạy về phía Hàm Dương. Nhưng y nghìn vạn lần không ngờ, trên đường trở về sẽ gặp Lưu Khám.

Lưu Khám thống lĩnh bốn nghìn Hắc Kỳ Quân, cấp tốc tiến về thành Hàm Dương.

Từ phía xa xa liền thấy một đạo nhân mã đang chạy nhanh về phía thành Hàm Dương.

Đường xá tuy rộng, nhưng mấy nghìn nhân mã thoáng chốc chen cùng một chỗ, vì thế không tránh khỏi ùn tắc.

Diêm Nhạc vốn quen thói kiêu ngạo, nhìn ký hiệu quân Tần trên đại kỳ, còn tưởng rằng đó là nhân mã quân Tần từ Phách Thượng tới, nhất thời chạy ngang.

Luận về vai vế, y ngang hàng với Triệu Ngải.

Nhưng luận về mức độ thân thích, tuy Diêm Nhạc là con rể của Triệu Cao, Triệu Ngải là cháu trai của Triệu Cao, nhưng Triệu Cao lại tin tưởng Diêm Nhạc hơn Triệu Ngải.

- Các người là chó mù mắt sao? Không biết xa trượng của ai hả?

Cái gọi là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, đại khái chính bộ dáng này.

Diêm Nhạc không nói gì, nhưng người nhà của y lại ngang ngược lớn tiếng quát mắng:

- Đây là xa trượng của Hàm Dương lệnh, còn không mau tránh sang một bên? Nếu làm trễ chuyện lớn, đầu đám người các ngươi rơi xuống đất cũng đừng hối hận.

Lưu Khám nắm lấy đại kỳ trên binh xa, nghe được đây là xa trượng của Diêm Nhạc, nhất thời vui vẻ.

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Tất lập tức thúc ngựa tiến lên, la lớn nói:

- Hàm Dương lệnh có ở trên xe không? Ty chức phụng mệnh Triệu Ngải tướng quân, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Diêm Nhạc vừa nghe lời này, lông mày nhất thời chau lại.

Triệu Ngải lúc này phái người qua đây là có ý gì?

Tuy nói Diêm Nhạc được sủng ái hơn Triệu Ngải, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện rất xem trọng.

Hai ngươi, một người là quan văn, một người là võ tướng, luận về phẩm cấp không thể nói rõ ai cao ai thấp. Chỉ có điều, người ngoài nhìn nhận, có lẽ trước mặt Triệu Cao, suy cho cùng Diêm Nhạc vẫn biểu hiện nép vế hơn. Lưu Khám đứng trên binh xa, nhìn Diêm Nhạc béo ục ịch, đột nhiên nhếch miệng cười...

- Tín, qua đó bắt y lại cho ta!

- Rõ!

Lưu Tín không nói nhiều lời, nhảy khỏi binh xa.

- Tín, phải bắt sống, nghe rõ chưa?

Lưu Tín đáp ứng một tiếng, cầm Lang Nha Bổng bước nhanh về phía xa trượng của Diêm Nhạc.

Nhóm người Lưu Tín bên này vừa xuất động, không thể nghi ngờ chính là một tín hiệu. Lý Tất huýt một tiếng sáo sắc bén, bốn nghìn Hắc Kỳ Quân thoáng chốc tản ra, lao nhanh về phái Diêm Nhạc chém giết tùy tùng của y. Lúc này đây, Hắc Kỳ Quân không sử dụng giáo dài, mà tất cả đều dùng đao ngắn.

Trong nháy mắt, trên đường liên tục vang lên tiếng kêu la thảm thiết, máu thịt bắn tung tóe...

Diêm Nhạc còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một đội kỵ quân đột nhiên động thủ, nhìn cách phối hợp tuyệt đối đã trải qua huấn luyện thành thục. Ba hàng thành một tổ, năm tổ thành một đôi, tạo thành hình mũi khoan mà đi, tiểu trận kỵ binh nối đuôi nhau không rời, khiến đường đi trở thành chiến trường chém giết. Đám kỵ quân của Diêm Nhạc, chỉ sau một hồi chống đỡ những hung thần ác sát này đã không thể chịu nổi.

Trong tay Triệu Ngải, từ khi nào có đội binh mã đạt tới mức độ này?

Không đúng, những người này không phải quân Tần!

Diêm Nhạc tỉnh ngộ, liền lớn tiếng:

- Rút lui, rút lui!

Nhưng làm sao có thể lui?

Hắc Kỳ Quân hình thành một vòng vây, căn bản không để một người bỏ chạy. Hơn nữa hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, tựa hồ không lưu lại một người sống sót.

Diêm Nhạc liền thấy có một người to lớn chạy về phía y.

Đại hán này đi tới đâu, Hắc Kỳ Quân tự động tránh đường tới đó.

Quả thực là trời không diệt ta... Diêm Nhạc vui mừng, cầm dây cương, thúc ngựa chạy về phía Lưu Tín.

Xe ngựa của y có ba ngựa kéo, vì thế tốc độ chạy cực nhanh. Lúc này Diêm Nhạc cho rằng, Lưu Tín sẽ tránh đường.

Vậy mà Lưu Tín trợn tròn hai mắt, nhìn xe ngựa của y chạy tới cũng không tránh né.

Miệng rống lớn giống như sét đánh, hiên ngang nghênh đón xe ngựa cấp tốc bỏ chạy, cùng lúc thân thể xoay tròn một cái, Lang Nha Bổn nặng trăm cân trong tay kéo theo một cổ duệ phong quét ngang thiên quân. Bịch, đập vỡ óc một con chiến mã, nhưng thế lực của đại bổng không giảm, hung hăng đập vào cổ chiến mã thứ hai, khiến chiến mã bị đập trúng liên tục hét thảm.

Con chiến mã thứ ba, " Bịch " một tiếng ngã lăn xuống đất, khiến Diêm Nhạc thoáng chốc bị quăng trên mặt đất.

Không đợi Diêm Nhạc đứng dậy, Lưu Tín đã vọt tới trước mặt y, vươn bàn tay to lớn cầm lấy chân y, sau đó quăng về phía trước, một châm giẫm lên bàn tay Diêm Nhạc đang cầm kiếm, chỉ trong nháy mắt liền nghe thấy tiếng rắc rắc, xương cốt bàn tay Diêm Nhạc đã bị giẫm nát.

Diêm Nhạc liên tục kêu thảm, nước mắt nước mũi chảy như mưa.

Sắc mặt Lưu Tín không chút biển đổi, cầm chân Diêm Nhạc kéo y trở về...

- Bỏ ra, bỏ ta ra!

Diêm Nhạc lúc này không còn một chút uy phong của Hàm Dương lệnh. Khóc lớn giống như nữ tử bị cưỡng bức.

Lưu Tín kéo Diêm Nhạc tới binh xa phía trước, thoáng chốc ném y xuống dưới chân Lưu Khám.

- Ta là Lưu Khám, hẳn là ngươi từng nghe nói đến!

Lưu Khám lạnh lùng nói, nhìn Diêm Nhạc khóc ròng, hắn liền vung chân giẫm lên bàn tay còn nguyên vẹn của Diêm Nhạc.

- Ta chuẩn bị tiến vào thành Hàm Dương, thế nhưng cửa thành Hàm Dương đóng chặt, cho nên muốn thỉnh giáo một chút, Hàm Dương lệnh có thể giúp chứ?

Lưu Khám?

Diêm Nhạc giật nảy mình, trừng lớn hai mắt.

- Ngươi có thể không trả lời ta, thế nhưng ta sẽ tháo từng khớp xương của ngươi... Cho đến khi xác định ngươi không có cách nào giúp ta vào thành. Hàm Dương lệnh, ngươi là người thông minh... Bản Vương giết người như ma, muốn hành hạ ngươi ép ngươi nói, thực sự có vô số thủ đoạn có thể sử dụng.

Quân Sở đông nam Phách Thủy, đã bị ta đánh tan rồi!

Quân Tần tại đại doanh Lam Điền và đại doanh Phách Thượng, đều đã quy phục ta, nghe theo mệnh lệnh của ta.

Hai mươi vạn nhân mã Ba Thục và mười vạn đại quân Bắc cương của ta đều đã tiến nhập Quan Trung, trong vòng mười ngày có thể kiểm soát toàn bộ.

Cho nên, ta có đủ thời gian để trao đổi với ngươi, thành Hàm Dương chỉ là một tòa thành trống, ta muốn công kích thực sự dễ như trở bàn tay.

Bàn chân của Lưu Khám liên tục tăng lực đạo giẫm lên một ngón tay của Diêm Nhạc.

Tay đứt ruột đau, Diêm Nhạc liên tục kêu thảm:

- Đại Vương bớt giận, Đại Vương bớt giận... Nhạc có cách giúp Đại Vương vào thành.

Lưu Khám giơ chân lên, thoáng liếc nhìn quan đạo, thấy cảnh chém giết đã bình ổn trở lại, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cười:

- Người đâu, đỡ Hàm Dương lệnh lên xe.

Chỉ là, trước khi hành động, nếu không có cách vào thành... Ha ha, Hàm Dương lệnh, đến lúc đó đừng trách Bản Vương vô tình.

Hai gã Hắc Kỳ Quân xuống ngựa, chạy tới đỡ Diêm Nhạc lên Binh xa.

Lưu Tín đứng bên cạnh, cười ha hả.

Lưu Khám chạy tới, ôm lấy tiểu tử ngốc nói:

- Tín, ngươi làm rất tốt!

Lưu Tín gật đầu thật mạnh, tuy không nói gì, nhưng nhận ra được, có thể được Lưu Khám khen ngợi, y rất thỏa mãn.

- Lý Tất, thu dọn chiến trường, một người cũng không tha.

- Rõ!

Lý Tất dẫn người thu dọn chiến trường, còn Lưu Khám quay lại Binh Xa.

Diêm Nhạc sợ hãi, thấy Lưu Khám đi tới liền vội vàng nói:

- Đại... Đại Vương, muốn vào thành Hàm Dương không khó, chỉ cần lệnh bài của ta là có thể thuận lợi tiến vào thành Hàm Dương.

- Ta hỏi ngươi, thành Hàm Dương hiện tại có bao nhiêu binh mã?

- Trung quân đã được điều động tới Hà Tây bình định bạo loạn, hiện tại binh mã trong thành Hàm Dương, ngoại trừ tám nghìn Vệ Úy quân, toàn bộ đều là binh lính mới được chiêu mộ.

- Vệ Úy Quân kia?

- Vệ Úy Quân, Vệ Úy Quân không phải do ta khống chế, mà dưới quyền Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Bách Lý Thuận.

- Vậy sao?

Lưu Khám chau mày:

- Vệ Úy Quân hiện tại ở nơi nào?

- Cái này, cái này ta thực sự không rõ... Trong Hàm Dương cung tổng cộng có sáu nghìn Vệ Úy Quân, trong đó năm nghìn người theo... Theo Doanh Hồ Hợi đi tới Hưng Nhạc cung.

- Doanh Hồ Hợi, bị ngươi giết?

Lưu Khám đột nhiên nói câu này.

Diêm Nhạc vô ý gật đầu, nhưng chợt hiểu ra, lại vội vàng lắc đầu:

- Đại Vương, không phải ta, ta không giết Bệ hạ.

- Ngươi xem, lúc trước ta rất vui vẻ phối hợp với ngươi. Thế nhưng lúc này ngươi không xứng, ta cảm thấy mất hứng rồi...

Lưu Khám vừa nói, vừa liếc nhìn Hắc Kỳ Quân bên cạnh Diêm Nhạc. Trong Hắc Kỳ Quân có một người mắt sắc, lập tức gật đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sau đó nắm lấy một ngón tay của Diêm Nhạc, bẻ thật mạnh.. . Diêm Nhạc há miệng tru lớn một tiếng giống như tiếng lợn kêu, sắc mặt trăng bệch, mồ hôi chảy nhễ nhại.

- Bệ hạ là ngươi giết sao?

Diêm Nhạc khóc...

- Không phải ta giết, Bệ hạ tự vẫn mà chết, không liên quan tới ta!

Trong đôi mắt của y liên tục dâng trào nước mắt:

- Bách Lý Thuật điều động vệ úy đến phương nào, ta thực sự không rõ lắm. Bệ Hạ chết là tự sát mà chết, hơn nữa còn đốt Hưng Nhạc cung.

Đại Vương, chuyện của ý, tiểu nhân thực sự không biết... Triệu Trung Thừa... Không, là Triệu hoạn quan chủ mưu, y có ước định với người Sở, muốn giết chết Bệ hạ. Tiểu nhân chỉ nghe lệnh mà đi, Triệu hoạn quan hiện tại còn trong phủ Thừa Tướng tại thành Hàm Dương, đợi tiểu nhân tới hồi báo!

A, a, a, đau quá... Ta xin thề, những gì ta biết đều đã nói với Đại Vương!

Lưu Khám gật đầu, xua tay ra hiệu cho Lý Tất tiến lên.

- Phái một đội kỵ quân, mang thằng nhãi này đi băm thành mảnh nhỏ, rồi quẳng đi.

Nói xong, hắn nhún mình nhảy lên binh xa.

Lưu Tín lập tức kéo dây cương, điều khiển xe ngựa từ từ mà đi.

- Hắc Kỳ Quân, theo Bản Vương tiến về Hàm Dương!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<