Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 252

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 252: Hội sư Quan Trung (4)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Ngày 27 tháng 7 năm Tần Nhị Thế thứ tư, Hàm Dương.

Triệu Cao cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng phủ Thừa Tướng, thoáng nhìn thấy y tâm thần hoảng hốt, đứng ngồi không yên. Sai Diêm Nhạc giết chết Doanh Hồ Hợi, nhưng không ngờ Nhạc Hưng cung lại bốc hỏa. Chẳng lẽ xảy ra sự cố? Chẳng lẽ Bách Lý Thuật đột nhiên thay đổi chủ ý?

Chỉ có điều, đại hỏa tại Hưng Nhạc cung cũng không duy trì lâu, cũng không nhận được bất cứ tin tức gì bất lợi.

Điều này khiến Triệu Cao yên tâm hơn nhiều, sau khi trấn an quan viên trong triều, một mình ngồi trong thư phòng chờ đợi tin tức.

Trong thư phòng, có một khối Tùng Hương thượng đẳng, có thể trấn an tâm tình mọi người giúp bọn họ khỏi nôn nóng.

Triệu Cao chau đôi mày trắng, không yên lòng lật xem quyển sách trên tay, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại.

Thời gian trôi qua...

Đến giữa giờ ngọ, Triệu Cao cảm thấy bụng đói, vì vậy sai người hầu chuẩn bị cơm nước.

Ngay khi y đợi cơm, đột nhiên nghe được trong viện truyền đến một trận hỗn loạn.

Vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi thư phòng.

Triệu Cao quát hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Vì sao tranh cãi ầm ĩ như vậy?

- Trung Thừa, việc lớn không ổn!

Gã quản sự trong phủ Thừa Tướng tiến lên, quỳ gối trước bậc thang nói:

- Bên ngoài vừa truyền tin đến, có một đạo nhân mã đã đánh tới thành Hàm Dương!

- Cái gì?

Triệu Cao nghe vậy, liền ngẩn người:

- Là nhân mã phương nào?

- Không biết, chỉ biết khi những người đó vào thành, đều hô lớn...

Gã quản sự tựa hồ có chút do dự.

Triệu Cao cả giận nói:

- Chúng nói gì, mau nói đi!

- Bọn họ nói, Trung Thừa giết chết Bệ hạ, phải diệt trừ cẩu hoạn quan báo thù cho Bệ hạ!

- Aizzzz...

Sắc mặt Triệu Cao bởi vì không ngủ mà có chút nhợt nhạt. Nghe xong câu nói này, khuôn mặt lại càng không thấy chút huyết sắc nào, trong lòng bồi hồi, vô ý nắm lấy bội kiếm bên hông.

- Nhanh đi triệu tập nhân mã!

- Trung Thừa, trong thành Hàm Dương đã không còn binh mã, Vệ Úy Quân và binh lính mới chiêu mộ đều đã sai ra ngoài ngăn cản rồi!

Triệu Cao vừa nghe lời này, trong lòng an tâm hơn chút ít.

Chỉ có điều, tròng mắt y vừa xoay chuyển, lập tức tháo gỡ khối lệnh bài trên thắt lưng xuống, vẫy tay ra hiệu cho một gã thân binh tiến lên:

- Lập tức dẫn tất cả người trong Trung Xa phủ đến đây cho ta.

Trung Xa phủ, sau khi trải qua hàng loạt biến cố, hôm nay chỉ còn lại khoảng ba trăm người.

Theo lý mà nói, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ Doanh Hồ Hợi xuất hành. Thế nhưng bởi vì khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, cả ngày ăn chơi trác táng, rất ít khi xuất hành, địa vị Trung Xa phủ này cũng vì thế mà không còn quan trọng gì nữa. Sau khi Triệu Cao trải qua vô số lần giao phong, đã mạnh mẽ lên kế hoạch giữ lại Trung Xa phủ. Tất cả điều phối vào phủ Thừa Tướng, lấy danh nghĩa là người từ Chiêm Sự phủ cắt cử tới, trở thành quân đội lệ thuộc phủ Thừa Tướng. Chỉ là, trước đây Triệu Cao chưa hề sử dụng người của Trung Xa phủ.

Xa sĩ Trung Xa phủ, tất cả đều là cao thủ có thể lấy một chọi mười, cũng là vũ khí bí mật của Triệu Cao.

Canh tốt binh, còn có Vệ Úy Quân, không hẳn có thể ngăn cản đội nhân mã thần bí kia, nhưng Triệu Cao muốn chính là dùng bọn họ bảo vệ Trung Xa phủ.

Thoáng chốc, ba trăm Lang trung Trung Xa phủ đi tới trước mặt Triệu Cao.

Triệu Cao đứng trên bậc thang, trầm giọng quát:

- Các vị anh hùng, hôm nay Hàm Dương có đại biến, Triệu mỗ bị tiểu nhân hãm hại, e là sẽ có nguy hiểm. Các vị theo ta ít nhất cũng đã mười năm rồi... Chỉ là, hôm nay không có yến tiệc, lúc này Triệu Cao ta gặp đại nạn, cũng không thể làm liên lụy các huynh đệ... Mọi người thu thập hành lý một chút, rồi cấp tốc rời khỏi đây.

Người Trung Xa phủ phần lớn đều là hán tử đến từ giang hồ.

Nghe Triệu Cao nói đến chính là hai chữ tình nghĩa, nhất thời không muốn rời đi.

- Trung Thừa hà tất phải nói ra lời này, ta nguyện ý ở lại bảo vệ Trung Thừa an toàn!

- Đúng vậy, chúng ta ở lại muốn xem ai dám gây bất lợi đối với Trung Thừa...

Trên khuôn mặt khô gầy của Triệu Cao thoáng chốc nhếch lên tia tươi cười, chắp tay nói:

- Các vị có lòng, Cao xin ghi nhận! Nếu như có thể tránh khỏi đại nạn này, Cao nguyện cùng hưởng phú quý với các vị!

- Nguyện liều mạng dốc sức vì Trung Thừa!

Đám xa sĩ đồng thanh hô lớn, nhao nhao chuẩn bị quyết chiến.

Còn Triệu Cao thay một thân khôi giáp, tay cầm giáo dài, đứng trên bậc thang biểu hiện một bộ dáng thấy chết không sợ, uy phong lẫm lẫm.

Chỉ có điều, bộ khôi giáp này được thiết kế từ mấy năm trước.

Thân hình Triệu Cao to lớn, dáng người vạm vỡ, mấy năm sống an nhàn, thân thể đã có chút mập mạp.

Khôi giáp y mặc trên người thoáng liếc nhìn cảm thấy rất quái dị. Ngay cả Triệu Cao cũng cảm thấy rất khó chịu.

Cùng lúc đó, trên đường phố trong thành Hàm Dương không ngừng vang lên thanh âm hò hét.

Hắc Kỳ Quân sử dụng lệnh bài của Diêm Nhạc, chạy ào ào vào thành Hàm Dương, nhưng rất nhanh lại lộ ra kẽ hở, bị lính canh cửa ngăn cản lối đi.

Đường phố rộng rãi, lúc này đã trở thành chiến trường.

Khắp nơi đều có cảnh chết chóc, sau khi Hắc Kỳ Quân chạy ào vào thành, lực chiến của kỵ quân khó có thể phát huy, vì vậy đều xuống ngựa rút đao ứng chiến.

Lưu Khám đứng trên Binh xa, cầm Thương Long đại kỳ trong tay, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này trong lòng có chút tức giận!

- Tín!

- Nhị thúc, ta ở chỗ này!

Lưu Tín tay cầm Lang Nha Bổng, đứng một bên nóng lòng muốn chiến.

Nếu như không phải Lưu Khám hạ lệnh, e là y đã sớm xông đến chém giết.

- Dẫn theo đại đội của ngươi, mở một đường máu cho ta!

Lưu Khám nhảy xuống chiên xa, thân binh bên người lập tức dắt đến một con chiến mã, hắn liền nhấc chân bước tới. Con mắt Lưu Tín đã léo lên quang mang hưng phấn, Lưu Khám vừa dứt lời, y lập tức rống lớn:

- Đại đội theo ta xuất kích!

Theo Lưu Tín có bảy mươi đại hán thân hình vạm vỡ. Bọn họ rút đại khảm đao ra, bước nhanh theo Lưu Tín xông lên chém giết.

Lang Nha Bổng quay tròn giống như bánh xe, vù vù rung động, bay lên hạ xuống. Lưu Tin theo Lưu Khám từ năm 9 tuổi, đến nay đã trải qua hơn mười năm. Hơn mười năm na chăm chỉ luyện tập võ nghệ, từ lâu đã đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa.

Đừng nghĩ y có chút đần độn mà khinh thường, khi chiến đấu y còn hung hãn hơn cha y vài phần.

Lang Nha Bổng xoay tròn liền thấy máu thịt bắn tung tóe, kẻ nào bị đánh trúng không chết cũng bị thương. Lưu Tín giống như mảnh hổ xuống núi, sau khi dẫn theo bảy mươi hán tử vạm vỡ xông vào chiến đoàn, lập tức khiến tình hình chiến cuộc biến đổi. Trước đó, mặc dù Hắc Kỳ quân chiếm ưu thế, nhưng dù sao cũng không phải trên lưng ngựa, muốn nhanh chóng đánh tan quân phòng thủ Hàm Dương, hiển nhiên có chút khó khăn.

Nhưng lúc có thêm Lưu Tín, quân phòng thủ Hàm Dương tuy liều mạng chống đỡ lại không ai có thể ngăn cản y.

Người này giống như một sát thần, Lang Nha Bổng trong tay bay tới đâu, quân phòng thủ Hàm Dương gào thét thảm thiết tới đó.

Y dẫn theo đại đội từ đường lớn chém giết, vọt tới một đầu khác. Sau đó xoay người, quay lại chém giết, trên đường phố vốn dùng đá vụn xây thành lúc này trải đầy tay chân đứt đoạn, máu tươi hội tụ thành dòng suối nhỏ nhuộm đường phố thành một màu đỏ tươi.

Quân phòng thủ Hàm Dương, không phải duệ sĩ lão Tần ở thời Thủy Hoàng Đế được huấn luyện tỉ mỉ, thân trải qua trăm trận.

Mà đa phần đều là binh lính mới chiêu mộ, dưới sự điên cuồng chém giết của Lưu Tín, rất nhanh bị đánh đến mức kinh hồn bạt vía, sĩ khí nhanh chóng suy giảm.

- Lui lại, lui lại!

Có tướng lĩnh cao giọng la lớn, quân phòng thủ đều lui về phía sau.

Lưu Tín mang theo nhân mã đi về phía trước, trong nháy mắt chém giết vượt qua ba đầu phố.

Đột nhiên, phía trước có người cao giọng nói:

- Vệ Úy Quân tới, viện quân tới!

Quân phòng thủ Hàm Dương đang hổn loạn bỏ chạy, lúc này nhanh chóng tránh sang hai bên, để lộ ra một đường đi. Chỉ thấy từ Hàm Dương cung phía xa xa, có một đạo nhân mã cấp tốc chạy tới. Nhân số thực ra không quá nhiều, cũng chỉ có hai nghìn người, nhưng bước đi rất chỉnh tề, thể hiện rõ sức chiến đấu không hề tầm thường. Vệ Úy Quân quân, là binh lính bảo vệ Hoàng Cung, cũng là đội nhân mã tinh nhuệ nhất trong thành Hàm Dương.

Khi còn cách Hắc Kỳ Quân hai đầu phố, Vệ Úy Quân Quân thoáng chốc dừng lại.

Hàng loạt tiễn thủ xuất hiện phía trước, phía sau có có trăm người cầm trường mâu cấu thành phương trận, theo tiếng quát lớn, liền rào rào tiến về phía Hắc Kỳ Quân.

- Lưu Tín, ngừng công kích!

Lưu Khám vừa thấy Vệ Úy Quân Quân xuất hiện, vội vàng hô lớn lệnh cho Hắc Kỳ Quân ngừng chiến.

Hắn thúc ngựa tiến lên, quát lớn:

- Ta chính là Lưu Khám được Tiên Đế sắc phong làm Bắc Quảng Võ Quân, trong đám người các ngươi ai là chủ tướng, đứng ra trả lời ta!

Cái tên Lưu Khám đối với người Hàm Dương mà nói, cũng không quá xa lạ.

Vệ Úy Quân Quân vừa nghe vậy, cũng ngừng hành động, cả đám vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu Khám.

Không lâu sau, một viên đại tướng trong Vệ Úy Quân Quân đánh xe đi ra, dừng lại trước trận tỉ mỉ quan sát Lưu Khám một hồi, sau đó chắp tay nói:

- Mạt tướng Dương Hổ, bái kiến Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc. Gia huynh Dương Hùng, từng dốc sức dưới trướng Quân Hầu và Thượng tướng quân, tác chiến tại Bắc cương... Gia huynh thường xuyên nhắc tới đại danh của Quân Hầu, nói Quân Hầu là người dũng cảm, nhân nghĩa đệ nhất thiên hạ, mạt tướng vô cùng kính nể.

Y nói xong lời này, Lưu Khám lập tức đặt ngang Xích Kỳ.

Nhưng Dương Hổ lập tức chuyển chủ đề, đột nhiên dữ tợn nói:

- Nhưng không biết, Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc xông vào Hàm Dương ta, giết quân tốt của ta là vì cớ gì?

Nói vậy, Dương Hổ cũng không biết tin Doanh Hồ Hợi đã chết.

Lưu Khám không nhớ rõ Dương Hùng là ai, nhưng lại biết, Dương Hùng từng là đại tướng dưới trướng Lý Do, sau lại theo Chương Hàm chinh phạt Trương Sở.

Khi Hạng Võ đánh quận Nãng, Dương Hùng chết trận tại Tuy Dương, cũng xem như một vị trung thần.

Vì vậy liền chắp tay nói:

- Dương tướng quân, Lưu Khám hôm nay đến đây chính là phụng lệnh Bệ hạ bình định loạn Quan Trung. Nhưng không ngờ, cẩu hoạn quan Triệu Cao lòng lang dạ sói cấu kết với Kinh Man, tàn sát lão Tần nhân trung nghĩa, hơn nữa còn mệnh cho đám người Diêm Nhạc, đêm qua đánh Hưng Nhạc cung, âm mưu làm phản. Dương tướng quân, Bệ hạ đã bị cẩu hoạn quan kia làm hại, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho y?

Trên đường phố Hàm Dương, hôm nay vô cùng tĩnh mịch, chỉ có Hắc Kỳ Quân, quân phòng thủ Hàm Dương và hơn một nghìn Vệ Úy Quân.

Nhưng không có nghĩa, không ai để ý tới nơi này.

Tuy thấy nhà cửa hai bên đường đóng chặt, thế nhưng có rất nhiều người đang đứng bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài...

Mới đầu Dương Hổ ngẩn người, hai mắt trợn tròn.

- Lưu Quân Hầu, ngài vừa nói cái gì?

Lưu Khám hét lớn:

- Cẩu hoạn quan cấu kết với Kinh Man hại chết Bệ hạ rồi, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho cẩu hoạn quan?

Người bên ngoài không biết Doanh Hồ Hợi không ở trong thành Hàm Dương, nhưng Dương Hổ thân là Vệ Úy Quân Lang Trung, sao có thể không biết chuyện này? Khi Lưu Khám nói Doanh Hồ Hợi đã bị hãm hại tại Hưng Nhạc cung, Dương Hổ lập tức tin tưởng... Hai tay y run rẩy, nắm chặt thành xe!

Đêm qua Hưng Nhạc cung bốc hỏa, y nghĩ nhất định phải ra khỏi thành kiểm tra.

Thế nhưng Triệu Cao lại lệnh Vệ Úy Quân thủ vệ cấm cung, mượn cớ trọng đại ngăn cản Dương Hổ ra khỏi thành, hơn nữa còn hứa sẽ phái Hàm Dương lệnh tới đó.

Thằng nhãi Triệu Cao tuy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là nguyên lão hai triều, lại là lão sư của Doanh Hồ Hợi. Y thực sự không ngờ, Triệu Cao sẽ làm phản.

Thế nhưng hiện tại...

*****

Dương Hổ nắm thành xe thật chặt, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng bi thảm.

- Bệ hạ!

" Bịch " một tiếng, y quỳ gối trên xe. Không chỉ có Dương Hổ quỳ xuống, toàn bộ hơn một nghìn Vệ Úy Quân Quân cũng đồng loạt quỳ gối trên đường phố.

Quân phòng thủ Hàm Dương cũng quỳ trên mặt đất, bi thảm kêu lớn hai chữ " Bệ hạ ".

Lưu Khám quát lớn:

- Mọi ngươi ở đó khóc rống làm gì, là nam nhi lão Tần, hãy theo ta đi vào chém giết cẩu hoạn quan, báo thù rửa hận cho Bệ hạ!

- Giết cẩu hoạn quan, giết cẩu hoạn quan!

Vệ Úy Quân Quân thu hồi vũ khí, vung tay hô lớn.

Thoáng chốc, liền thấy Dương Hổ đứng dậy, cả tiếng nói:

- Bảo vệ Bệ hạ không tốt, thực sự là Vệ Úy Quân ta không làm tròn trách nhiệm... Lưu Quân Hầu, Dương Hổ nguyện thống lĩnh binh mã bản bộ, chém đầu cẩu hoạn quan Triệu Cao báo thù rửa hận cho Bệ hạ!

Mặc kệ Doanh Hồ Hợi ngốc nghếch ra sao, sau khi đăng cơ ngang ngược thế nào?

Thế nhưng Doanh Thị đã tiếp quả Quan Trung năm trăm năm, tên tuổi đã khắc sâu trong xương cốt người Quan Trung. Doanh Tần, Doanh Tần.. . Trước họ Doanh, sau tên Tần!

Những lão Tần tâm huyết sót lại hơn bốn năm qua, lúc này theo Dương Hổ gầm rú.

- Diệt trừ cẩu hoạn quan, báo thù thay Bệ hạ!

Xoạt xoạt, Vệ Úy Quân và quân phòng thủ Hàm Dương tập hợp lại một chỗ, hóa thành dòng nước lũ trùng kích về phía phủ Thừa Tướng.

Lưu Tín ngu ngốc nhìn thấy tình cảnh này, lại có chút mơ màng.

Tại sao địch nhân lại đổi hướng?

Còn Lưu Khám âm thầm vui mừng: Từ khi khởi nghiệp tại xã Đại Trạch, đến khi hắn dựng lên nước Đường, chưa bao nói nhắc đến khẩu hiệu phản Tần.

Trong xương cốt người quan Trung, đều có cái bóng của Doanh Thị.

Chỉ có điều, có lẽ bộ tộc Doanh Thị xung quanh Tần Xuyên tám trăm dặm, sau cùng bạo phát một lần!

Nghĩ tới đây, Lưu Khám cảm thấy may mắn, lại có chút tiếc nuối. Qua ngày hôm nay, Doanh Thị nước Tần sẽ trở thành quá khứ!

Tin tức Doanh Hồ Hợi bị hại, trong nháy mắt truyền khắp Hàm Dương.

Nếu như Doanh Hồ Hợi chết trong tay người Sở, có thể tình hình sẽ không thế này... Nhưng, y chết trong tay Triệu Cao, mà Triệu Cao lại cấu kết với Kinh Man, ý đồ bán đứng lão Tần! Liên hệ tới những hành động ngang ngược của y trước đây, toàn bộ thành Hàm Dương liền trở nên sôi động.

Rất nhiều quan viên lão Tần, mang theo nô bộc ra đinh rời khỏi phủ, đánh về phía phủ Thừa Tướng.

Vệ Úy Quân dưới sự thống lĩnh của Dương Hổ, tiên phong đi đầu, sau khi mất đi gần trăm người, cuối cùng cũng chạy vào cửa lớn phủ Thừa Tướng.

Xa sĩ Trung Xa phủ và Vệ Úy Quân ẩu đả thảm khốc trong phủ Thừa Tướng.

Không thể phủ nhận, những xa sĩ này thực sự rất lợi hại, bọn họ dũng mãnh thiện chiến, lấy một chọi mười. Thế nhưng bọn họ lại không ngăn được đám Vệ Úy Quân người đông thế mạnh, điên cuồng tiến lến. Luận về võ nghệ, thân thủ của Xa sĩ Trung Xa phủ mạnh mẽ hơn, nhưng Vệ Uy Quân tuy điên cuồng, lại không loạn, tiến lui rất có trật tự, đánh giết vô cùng sắc bén.

Hơn nữa, số lượng người bao vây phủ Thừa Tướng càng lúc càng nhiều, Xa sĩ Trung Xa phủ cũng cảm thất chột dạ!

Một người giết mười người không chùn tay, nhưng đối mặt với toàn bộ thành Hàm Dương, đối mặt với hơn mười vạn người điên cuồng chém giết, cho dù Lưu Cự ở đây cũng phải đau đầu.

Chiến đấu giằng co khoảng chừng một canh giờ, rốt cuộc ngừng lại.

Thế nhưng khi Dương Hổ dẫn theo thân binh chạy vào nội viện, lại phát hiện Triệu Cao đã biến mất hình.

- Cẩu hoạn quan Triệu Cao đi đâu?

Dương Hổ tóm lấy một tỳ nữ xinh đẹp, lớn tiếng rít gào.

Tỳ nữ kia run run, nói:

- Trung Thừa, Trung Thừa...

- Trung Thừa cái gì, Trung Thừa chó má là cẩu hoạn quan, cẩu hoạn quan hiểu chưa?

- Vâng, cẩu hoạn quan nửa canh giờ trước biết tình hình không ổn, đã dẫn theo hơn mười Lang Trung lén trốn qua cửa sau ngoài hoa viên!

- Y đi đâu?

- Nô tỳ không biết, nô tỳ thực sự không biết!

- Tiện nhân!

Dương Hổ vung tay, chém xuống một kếm khiến tỳ nữ kia trở mình ngã trên mặt đất.

- Lục soát cho ta, tuyệt đối không thể để cẩu hoạn quan chạy thoát!

Lưu Khám lúc này, trong vòng vây của đám người Lưu Tín, chạy nhanh tới.

- Dương tướng quân, cẩu hoạn quan ở đâu?

Dương Hổ lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Lưu Quân Hầu, cẩu cẩu hoạn quan đã bỏ chạy!

Ánh mắt Lưu Khám đột nhiên ngưng đọng:

- Chạy tới nơi nào?

- Không rõ!

Lúc này, một gã tỳ nữ bị quân tốt truy sát ngã xuống bậc thang, vừa vặn nghe thấy Lưu Khám và Dương Hổ trò chuyện, vội vàng la lớn:

- Tướng quân, tướng quân, nô tỳ biết, nô tỳ biết cẩu hoạn quan đi đâu.

Dương Hổ vội vàng kêu đám quân sĩ ngừng chém giết.

- Cẩu hoạn quan đi đâu?

Tỳ nữ kia lúc này sợ hãi, trên mặt cắt không còn chút máu:

- Vài ngày trước đó tiểu tỳ vô tình nghe thấy Trung Thừa... Không, là cẩu hoạn quan và Hàm Dương lệnh... Không, phải là Diêm Nhạc, bọn chúng nói, phải kêu Trung Úy Quân Hà Tây Trở về. Còn nói đại thế đã mất gì đó, cần phải sớm lo liệu...

Sắc mặt Dương Hổ, nhất thời biến đổi.

- Trung Úy Quân?

Lưu Khám hỏi:

- Có gì bất thường sao?

- Quân Hầu, Trung Úy Quân Úy chính là đệ đệ của cẩu hoạn quan.

Tuy nói Trung Úy Quân nay không bằng xưa, nhưng thực sự là đạo nhân mã tinh nhuệ nhất Quan Trung hiện nay. Chẳng lẽ y muốn nương nhờ đệ đệ y?

Triệu Cao có hai đệ đệ, một tên công kích Mông Điềm tại Cửu Nguyên đã bị giết chết, tên khác là Triệu Thành chấp chưởng Trung Úy Quân.

Đô Úy Quân Triệu Ngải chính là con trai của Triệu Thành.

Lưu Khám lắc đầu nói:

- Khi ta vào thành, sai người canh giữ cửa thành, không có quân lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào thành, y có thể chạy khỏi Hàm Dương sao?

Dương tướng quân, ngươi lập tức tập hợp bộ hạ của ngươi, không nên sát hại nô bộc trong phủ Thừa Tướng, mà hãy tập trung toàn bộ gia nô tỳ nữ lại. Nói không chừng, những gia nô này có thể biết một chút dấu vết, chúng ta tỉ mỉ điều tra nhất định có thể tìm ra nơi ẩn nấp của cẩu hoạn quan Triệu Cao.

Dương Hổ lập tức đáp ứng.

Vô tình, Dương Hổ đã trở thành thuộc hạ dưới trướng Lưu Khám.

Lúc này, Lý Tất đến thông báo, bên ngoài phủ Thừa Tướng tụ tập rất nhiều quan viên lão Tần, bọn họ muốn dò hỏi tình hình.

Lưu Khám vừa nghe, liền chau mày, nói với Dương Hổ:

- Dương tướng quân, ngươi qua đó ứng phó, còn ta ứng phó với tên cẩu hoạn quan kia?

Dương Hổ nhếch miệng cười:

- Việc này ta không thạo, ta ở nơi này, dò hỏi gia quyến phủ Thừa Tướng.

Lưu Khám gật đầu, cùng Lý Tất ra bên ngoài phủ Thừa Tướng.

Liền thấy bên ngoài phủ Thừa Tướng có rất nhiều người vây quanh, có một số mặc quan phục, còn lại đều khoác trên mình y phục gia nô.

Vừa thấy Lưu Khám đi ra, lập tức nhảy dựng lên, mở miệng nói.

Lưu Khám nghe vậy, liền chau mày, nhìn đám người trước mắt, rồi đột nhiên quát lớn:

- Các ngươi câm miệng hết cho ta.

Lời nói này giống như sấm nổ bên tai.

Trong nháy mắt, trước phủ Thừa Tướng liền im lặng như tờ.

*****

Có điều gì, từng người từng người lần lượt nói.

Một gã quan viên tuổi cao sức yếu, khoảng chừng đã hơn bảy mươi, loạng choạng đứng ra hỏi:

- Ngươi là ai? Sao ở nơi này lớn tiếng?

- Mỗ gia Lưu Khám, được Tiên đế ngự phong chức Bắc Quảng Võ Quân, nay là Quốc chủ Đường Quốc tại Bắc cương, phụng mệnh nhập quan dẹp loạn.. . Ngươi là ai?

- Là ngươi nói, Triệu Trung Thừa giết chết Bệ hạ?

Lão quan kia không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lưu Khám gật đầu:

- Đúng vậy!

- Ai có thể chứng minh ngươi nói là thật?

Lưu Khám nheo mắt nói:

- Ngươi có ý gì?

- Biết đâu, người giết Bệ hạ là ngươi, rồi vu oan cho Triệu Trung Thừa?

- Đúng vậy, đúng vậy...

Không ít người mở miệng nói, khiến Lưu Khám lập tức ý thức được, tựa hồ tình hình có chút không ổn.

Lúc này, ngoài đám người có người lớn tiếng quát:

- Đám người các ngươi dám vô lễ với Quảng Võ Quân như vậy sao? Quảng Võ Quân chính là trung lương đại Tần, được Tiên Đế coi trọng. Trước kia tại Bình Tân Hành cung, mười bước uống một ly rượu, mà được phong chức Quảng Võ Quân, các ngươi vì sao dám vô lễ như thế?

Đoàn người rối loạn một hồi, sau đó mở ra một lối đi.

Hai người thanh niên nâng một vị lão giả đi tới, thoạt nhìn vị lão giả này khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, râu tóc đã bạc.

Lão giả này tựa hồ rất có uy danh. Vừa xuất hiện, rất nhiều người lập tức ngậm miệng không dám thở thành tiếng.

Ngược lại chỉ có lão quan viên lúc trước hỏi, cười lạnh một tiếng:

- Vương An, ngươi chẳng qua dựa vào cha ngươi, mà được đảm nhiệm chức tiến sĩ, có tư cách gì lớn tiếng ở đây?

- Người này là ai?

Lưu Khám quay đầu, nhỏ giọng hỏi.

- Đó là đại công tử của lão Thừa Tướng - Vương Oản Công... Hiện tại đảm nhiệm chức tiến sĩ trong triều.

Con trai của Vương Oản, chẳng trách mọi người biểu hiện như vậy. Vương Oản là Thừa Tướng thời Thủy Hoàng Đế, có nói thể là người lập công lao hiển hách giúp Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước. Chỉ là, bởi vì y một mực phác thảo chế độ phân đất phong tước, bị Lý Tư phản đối, vì thế Thủy Hoàng Đế lạnh nhạt.

Sau lại mắc bệnh tuổi già, rất nhanh đã qua đời!

Tuy Vương Oản cố chấp phác thảo chế độ phân đất phong tước đối với các quận huyện, nhưng dù sao cũng là nguyên lão công thân, uy vong rất cao.

Dương Hổ từ phủ Thừa Tướng đi tới.

- Quân Hầu, theo như lời người nhà của cẩu hoạn quan nói, gần đây cẩu hoạn quan luôn luôn nghiên cứu bản đồ địa hình cung Hàm Dương. Ta nhớ mang máng, cha ta từng nói với ta về việc này, bởi trước kia người là thợ chuyên sửa chữa xây dựng Hàm Dương cung. Tiên đế từng sai người tu sửa một mật đạo, thông ra ngoài thành Hàm Dương... Chỉ có điều cửa mật đạo thông đi đâu, thì không ai rõ lắm... Quân Hầu, cẩu hoạn quan có thể chạy trốn từ mật đạo này hay không?

- Có tìm được bản đồ không?

- Đã tìm được rồi!

Dương Hổ nói xong, liền đưa một tấm lụa cho Lưu Khám.

Còn dưới bậc thang, lão quan kia và một nhóm người đang tranh cãi với đám người Vương An.

- Lão gia hỏa kia là ai?

- A, y là Thái Ủy phủ Trường Sử Cảnh Đằng, có người nói y rất thân thiết với cẩu hoạn quan.

Lưu Khám gật đầu, xẹt một tiếng, rút bảo kiếm dắt trên hông Dương Hổ, bước xuống bậc thang. Mọi người nhất thời ngậm miệng lại, liền thấy Lưu Khám đi tới trước mặt Cảnh Đằng, không chút do dự, lập tức vung kiếm chặt đầu Cảnh Đằng.

- Lão thất phu, còn dám già mồm?

Lưu Khám quát lớn:

- Mọi người lập tức quay về phủ, nếu có người còn dám cả gan lớn tiếng, giết không luận tội!

Máu tươi, chảy xuôi dưới mặt đất.

Vương An liên tục ho khan, nhưng không kiềm chế được niềm vui trong lòng, liên tục vỗ tay cười lớn.

- Tiễn Vương tiến sĩ trở về nghỉ ngơi...

Lưu Khám nói một câu với hai gã thanh niên đỡ Vương An, sau đó nói với Vương An:

- Lão tiến sĩ, không phải Lưu mỗ không báo đáp, mà lúc này thời gian có hạn, khi có thời gian, sẽ báo đáp hết thảy... Hôm nay, mong lão tiến sĩ trở về nghỉ ngơi, đợi tới khi ổn định tình thế, Lưu mỗ sẽ đến bái kiến.

Vương An chắp tay, sau đó dưới sự nâng đỡ của hai thanh niên, chậm rãi rời đi.

Hắn giẫm lên máu của Cảnh Đằng, làm vang lên tiếng kêu bẹp bẹp khiến kẻ khác nghe thấy mà ớn lạnh.

- Lý Tất, ngươi dẫn người đi vào Cảnh gia, tra rõ chứng cứ phạm tội.

Ánh mắt Lưu Khám như đao sắc đảo qua đám người dưới bậc thang, khiến bọn họ lập tức hít sâu một ngụm khí, khom người thoái lui.

- Dương tướng quân, chúng ta tiến đến Hàm Dương cung!

Lưu Khám và và Dương Hổ leo lên Binh xa, dưới sự điều khiến của Dương Hổ tiến về phía trước.

Đại đội nhân mã theo sát phía sau. Trước cửa phủ Thừa Tướng, Lưu Tín cầm Lang Nha Bổng đập mạnh lên mặt đất, hơn mười tráng hán lập tức chạy tới phong tỏa cửa lớn phủ Thừa Tướng.

- Quân Hầu, vừa nãy ta hỏi gia nô phủ Thừa Tướng, nghe bọn chúng nói, năm ngày trước, Triệu Cao đã phái người đi tới Hà Tây.

Dương Hổ vừa điều khiển xe, vừa hạ giọng nói.

- Vậy sao?

- Dựa theo lộ trình đi, lúc này Trung Úy Quân e là đang trên đường quay về Hàm Dương.

Trong lòng Lưu Khám khẽ bồi hồi:

- Dương tướng quân, ý của ngươi là...

- Trung Úy Quân đóng quân ở đầu nguồn, cách Hàm Dương khoảng ba ngày đường. Nếu như sứ giả lên đường từ năm ngày trước, như vậy khoảng hai ngày nữa Trung Úy Quân sẽ đến thành Hàm Dương. Chắc chắn Trung Úy Quân trở về là một trong những nguyên nhân để Triệu Cao dám động thủ đối với Bệ hạ.

Lưu Khám nhẹ giọng hỏi:

- Trung Úy Quân, chẳng phải rất trung thành với Bệ hạ sao?

- Đó là Tây Thùy Trung Úy!

Dương Hổ trả lời:

- Trung Úy Quân hôm nay đã được đổi mới khi Bệ hạ đăng cơ, mà Trung Úy Quân Úy chính là đệ đệ của cẩu hoạn quan.

Ngụ ý: Trung Úy Quân này không phải Trung Úy Quân của Tần Vương nữa rồi.

Sau khi Lưu Khám nghe xong lời này, trong lòng đã có thể khai thông...

Quân Tần ở Phách Thượng có hơn vạn người, nhưng vì canh giữ mấy vạn hàng binh quân Sở, cho nên không thể gọi đến.

Không biết binh mã Ba Thục và binh mã Trung Hộ Quân của Lữ Thích Chi đã tới đâu rồi, nếu như bọn họ có thể chạy tới đúng lúc thì thật tốt...

Đang suy nghĩ, Binh xa đã đến trước cửa cung Hàm Dương.

Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám đến nơi này, vì thế khi đứng ngoài cửa cung, không khỏi bị khí thế nghiêm trang hù dọa!

15 năm trước, Thủy Hoàng Đế từng đi vào cửa lớn cung điện, chính thức trở thành Hoàng Đế thiên cổ!

10 năm trước, Cao Tiệm Ly ôm đồng trúc đi vào Hàm Dương cung ám sát Tần Thủy Hoàng. Quả thực bên trong tòa cung điện này xảy ra rất nhiều chuyện tình? Thông qua phim ảnh, ký ức kiếp trước của Lưu Khám có ấn tượng rất sâu sắc về tòa cung điện này!

Nhưng lúc này... Tòa cung điện nguy nga tráng lệ, khí thế hùng trong ánh hoàng hôn, lộ ra dáng vẻ già nua hiển hiện trước mắt.

Lưu Khám đi lên phía trước, vuốt vuốt bức tường thành màu đen, trong lòng vô cùng cảm khái.

- Quân Hầu, một canh giờ trước cẩu hoạn quan từ một chỗ khác đi vào trong cung!

Ngay khi Lưu Khám đang suy tư, Dương Hổ đã hỏi rõ tình hình.

- Y đi đâu? Chúng ta lúc này sẽ tới đó!

Dương Hổ lên tiếng đáp ứng, dẫn theo Lưu Khám vội vàng đi vào cửa lớn Hàm Dương cung. Đoàn người đi vào sâu trong cung, sau khi lòng vòng một hồi, cuối cùng đi tới cửa cung điện.

Cửa cung điện mở rộng.

Ngoài cửa còn có thi thể mười mấy gã nội thị và vệ binh nằm ngổn ngang.

- Đây là nơi Bệ hạ cúng tế Tiên Vương!

Dương Hổ vừa nói vừa dẫn Lưu Khám đi vào.

Trong đại điện tối đen như mực, có hơn mười ly đèn lóe sáng.

Dưới một tòa tế đàn, xuất hiện một cánh cửa ngầm tối đen như mực, có lẽ chính là lối vào mật đạo.

- Không ngờ, Tiên đế sắp xếp cửa mật đạo ở nơi này?

Dương Hổ nhìn cảnh cửa mật đạo, không khỏi lẩm bẩm. Đột nhiên, y xoay người nói với Lưu Khám:

- Quân Hầu, ta dẫn ngài tiến vào mật đạo, đuổi theo cẩu hoạn quan.

Thế nhưng Lưu Khám lại ngăn cản y!

- Cẩu hoạn quan không đáng lo lắng, việc cấp bách chính là ổn định thế cục Hàm Dương.

Nếu như cẩu hoạn quan hội hợp với Trung Úy Quân, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ... Nếu như y không thể hội hợp với Trung Úy Quân, cũng khó làm được việc gì.

Ngược lại, e là trong thành Hàm Dương, có một số người sẽ không ngồi yên.

Dương tướng quân, ngươi lập tức niêm phong Hàm Dương cung, ngươi và ta dẫn binh dò xét Hàm Dương, từ giờ trở đi, thực thi chính sách cấm đi lại vào ban đêm.

Chậm nhất, đến ngày mai, tất cả sẽ có kết quả...

Vừa nói chuyện, Lưu Khám cất bước rời khỏi cửa lớn cung điện, đứng trên bậc thang, nhìn Hàm Dương cung nguy nga tráng lệ, đột nhiên nói:

- Dương tướng quân, " Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu "!

Gió thu hiu quạnh lùa vào Hàm Dương cung, khiến Thương Long kỳ đón ánh hoàng hôn tung bay phấp phới trên tường thành...

*****

Nghiêu Quan, phía tây Võ Quan

Trước có dãy núi Hiểu, sau dựa vào núi Quy, là vùng đất hiểm yếu của Quan Trung và Nam Dương, đồng thời cũng là lá chắn kiên cố phía nam Hàm Dương.

Trước kia, khi Lưu Bang đánh chiếm Võ Quan đã giao quyền chỉ huy đại quân cho Trương Lương.

Trương Lương cũng không lập tức triển khai công kích đối với Hiểu Quan, mà phái Lô Oản đi dò xét tình hình. Thủ Tương Hiểu Quan chính là thân tín của Triệu Cao, nhưng cũng là một kẻ cực kỳ tham tiền. Lô Oản dùng số tiền lớn mua chuộc Thủ Tương Nghiêu Quan, không mất một binh một tốt chiếm được Hiểu Quan.

Sau khi Lưu Bang chiếm được Hiểu Quan, mới xem như chính thức mở được cửa ngõ Quan Trung.

Sau đó Triệu Ngải lĩnh binh công kích, Trương Lương dựa vào Hiểu Quan liên tục ác chiến với Triệu Ngải, cuối cùng Triệu Ngải phải lui về Phách Thượng.

Trên lịch sử, phá được Hiểu Quan cũng nhờ Trương Lương một lần trực tiếp chỉ huy tác chiến. Nhưng khác nhau chính là, lần này vẫn là Trương Lương chỉ huy tác chiến, còn người đứng ra mua chuộc Ly Thương trấn giữ Hiểu Quan lại là Lô Oản, cũng nhờ vậy Ly Thương liền trở thành vây cánh của Lưu Bang.

Có người trấn thủ Hiểu Quan, cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Bang sau khi đại bại vẫn có thể vui vẻ.

Nhưng y vạn lần không ngờ, Ly Thương lại bị người sử dụng kế điệu hổ ly sơn, rút khỏi Hiểu Quan. Nói cách khác, con đường để Lưu Bang lui về Nam Dương đã bị đóng. Lưu Bang làm sao có thể không nóng vội đây? Nhưng y rất biết dùng người, biết lúc này trách cứ Ly Thương cũng không phải chuyện tốt. Cũng biết quân đội của chính mình người kiệt sức, ngựa hết hơi, nếu như Ly Thương binh hùng tướng mạnh trở mặt, thật sự rất không ổn...

Cho nên, Lưu Bang nhẹ nhàng trấn an Ly Thương, đồng thời phái Chu Bột và Ly Thương cùng lúc xuất kích, chuẩn bị đoạt lại Hiểu Quan.

- Võ An Hầu, kỵ binh quân Đường xuất kích chiếm đóng Hiểu Quan thực sự không quá nhiều... Trước khi bọn chúng đứng vững gót chân, hãy khơi động tinh thần đánh chiếm.

Trương Lương hiến kế nói:

- Theo Lương suy đoán, quân Đường xuất kích Phách Thượng, tuy khí thế mãnh liệt nhưng binh mã không đông. Sau khi chiến đấu kết thúc, hắn còn phải chỉnh đốn một hồi, sau đó mới có thể phái binh truy kích. Cứ như vậy, ít nhất phải mất nửa ngày mới đuổi kịp chúng ta... Lương nguyện dẫn một đạo nhân mã, dựa vào núi Quy ngăn cản truy binh, giúp Võ An Hầu kéo dài thêm nửa ngày.

Trong vòng một ngày Võ An Hầu phải phá được Hiểu Quan, bằng không chúng ta sẽ bị quân Tần trước sau giáp công.

Lưu Bang nhìn Trương Lương một chút, sau đó mạnh mẽ gật đầu.

- Tử Phòng, ta giao cho ngươi năm nghìn binh mã. Có thể chống đỡ thì chống, không được thì rút lui. Còn ân oán giữa ta và Lưu gia tử không liên quan tới ngươi. Nếu như không làm gì khác được, Tử Phòng nghìn vạn lần không được hành động nỗ mãng.

Trương Lương trên ngựa, chắp tay vái chào.

- Võ An Hầu, Lương đi đây!

Trương Lương mang theo binh mã, còn Chu Hà nhìn bóng dám Trương Lương từ từ đi về phía xa, y thấp giọng hỏi:

- Bái công, chẳng may Trương Lương...

Lưu Bang phẩy tay ngăn lại:

- Lão Chu, ngươi đừng lo lắng, Tử Phòng không phải người như vậy. Nếu y muốn đi, có rất nhiều cơ hội rời đi, nhưng y vẫn theo ta. Người này thực sự rất nặng tình nặng nghĩa.

Nói xong, Lưu Bang chỉ huy nhân mã tăng tốc hành động, chạy nhanh về phía Hiểu Quan.

Dựa theo suy tính của Lưu Bang, khi Ly Thương và Chu Bột đến Hiểu Quan sẽ công kích mãnh liệt. Còn binh mã dưới trướng y, sau khi nghỉ ngơi lấy sức trong thời gian ngắn, sẽ đầu nhập chiến đấu. Trước khi trời sáng, phải bằng mọi giá phá tan Hiểu Quan.

Thế nhưng, Lưu Bang nghĩ sai rồi!

Ly Thương và Chu Bột sau khi bày xong trận thế dưới thành Hiểu Quan lại không có bất cứ hành động gì.

Lúc này đã qua giờ hợi, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều.

Một cổ gió thu thổi vào khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương. Mà rất nhiều binh sĩ ăn mặc trang phục mùa hè, trong gió lạnh không khỏi rùng mình.

- Vì sao không công thành?

Lưu Bang giận tím mắt, đánh xe vọt tới trước trận.

Trên mặt Chu Bột nhếch lên tia cười khổ, dùng ngón tay chỉ về phía đầu tường thành Hiểu Quan:

- Bái công, người xem trên thành!

Lưu Bang ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên đầu thành Hiểu Quan đèn đuốc sáng trưng. Có một nữ nhân gần bốn mươi, sắc mặt tiều tụy ôm một bé gái mới sinh.

Ngồi trên lỗ châu mai bên cạnh nàng, là hai tiểu nam hài.

Một đứa tên là Lưu Trường, một đứa tên là Lưu Hữu, hóa ra đây chính là hai nhi tử của Lưu Bang.

- Hả?

Lưu Bang hô lớn một tiếng, sắc mặt trở nên xám xịt.

Chu Bột nói:

- Bái công, chỉ cần chúng ta khẽ động thủ, tiểu thư công tử và phu nhân trên thành sẽ gặp nguy hiểm.

Ly Thương ở bên cạnh nói:

- Bái công, nên làm thế nào cho phải?

- Là ai thống lĩnh quân đội?

Chu Bột cười khổ:

- Bái công, người thống lĩnh binh mã chính là đồng hương của chúng ta trước kia, bằng hữu của Lưu gia tử - Đường Lệ.

Đường Lệ!

Hai gò má Lưu Bang giật giật.

Trước kia ta phải lưu lạc chính vì tên khốn Đường Lệ này?

Nghĩ tới đây, Lưu Bang nhún chân đạp mạnh lên xe ngựa, sau đó điều khiển xe chạy về phía trước, ra hiệu cho Ly Thương và Chu Bột không cần đuổi theo.

- Quân sĩ trên thành, hãy nói với chủ soái các ngươi rằng, Lưu Quý muốn nói chuyện với Đường thúc.

Đường thúc có ý là Đường đệ đệ, không phải nói Lưu Bang tỏ ra đáng thương gọi Đường Lệ là thúc thúc.

Tư thế này, có thể nói là quá nhún mình. Trên tường thành trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên vang lên tiếp giáp trụ kêu, tiếp đến phía dưới cờ lớn xuất hiện một người.

Dưới ánh lửa, chính là một người khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt trắng râu đen, tướng mạo thanh tú.

- Lưu Quý huynh, từ biệt mười năm, vẫn khỏe chứ?

Đường Lệ chắp tay nói:

- Nhưng không biết huynh dẫn binh đến Hiểu Quan, là có gì muốn chỉ giáo?

Chỉ giáo, ta chỉ giáo cái đầu nhà ngươi!

Trong lòng Lưu Bang vô ý chửi lớn mười tám đời tổ tông Đường Lệ mấy lần, nhưng trên mặt vẫn hiện lên dáng tươi cười rất ôn nhu.

- Ta đây xin Đường thúc để cho một con đường sống.

Đường Lệ không mở miệng, mà chỉ nghe thấy thanh âm của Lưu Hữu trên lỗ châu mai sợ hãi khóc lớn:

- Cha, cứu con; cha cứu con!

Y vừa khóc, bé gái trong lòng Võ Cơ cũng khóc theo. Lưu Trường bên ngoài biểu hiện bộ dáng rất kiên cường, nhưng tỉ mỉ nhìn lại, cũng thấy y vô cùng sợ hãi. Dù sao thân thể bị treo trên độ cao bốn trượng, từ trên thành nhìn xuống, khắp nơi đều là chông sắt, còn có sừng hươu cự mã, bụi gai rậm rạp. Lá gan Lưu Trường thực ra không nhỏ, nhưng mới chỉ bảy tuổi, sao lại không sợ cho được?

Còn Võ Cơ vẫn ôm bé gái nhỏ mới sinh, lẳng lặng không nói gì.

Sắc mặt Lưu Bang trở nên rất khó coi...

Cuộc đời này chỉ y uy hiếp người khác, chưa bao giờ bị người uy hiếp. Đường Lệ này giả bộ hồ đồ, thực sự đáng trách, thực sự đáng trách!

- Đường thúc, chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng hương, trước kia dù ta chưa từng nâng cốc trò chuyện với Đường thúc, nhưng suy cho cùng, cũng chưa bao giờ đắc tội với Đường thúc.

Xin trả thê tử cho ta, để cho ta một con đường sống, Lưu Quý ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Bộ dạng Lưu Bang lúc này đáng thương tới cực điểm.

Vừa nói, y vừa đi xuống Binh xa, quỳ trên mặt đất, chắp tay cầu xin Đường Lệ.

Vậy mà sắc mặt Đường Lệ lại biến đổi:

- Lưu Quý huynh, nữ tử và trẻ nhỏ trên thành là thê tử của Sở tặc Lưu Bang, sao có thể là thê tử của huynh?

Khi Lưu Bang tại huyện Bái có tên là Lưu Quý.

Cái tên " Bang " này thực sự được đổi khi y lánh nạn tại huyện Trần.

Lưu Bang cười khổ nói:

- Đường thúc, ngươi cần gì phải như vậy? Lưu Bang chính là Lưu Quý, Lưu Quý chính là Lưu Bang, ngươi biết rõ rồi còn hỏi?

- Đã như vậy, những đứa nhỏ này không thể sống rồi!

Đường Lệ cười lạnh một tiếng:

- Lệ phụng mệnh Đường Vương trấn thủ Hiểu Quan. Nếu không có thủ dụ của Đường Vương, bất cứ kẻ nào cũng không thể qua nơi này tranh giành thiên hạ. Huynh và Đường Vương xem như anh em đồng hao, sao không cầu xin Đương Vương một đạo thủ dụ? Như vậy, tiểu đệ cũng dễ ăn nói... Không biết ý huynh thế nào?

Lưu Bang đứng lên hô lớn:

- Đường Lệ, người thực sự tuyệt tình, không có chút tình nghĩa đồng hương?

- Ta tuyệt tình?

Đường Lệ mắng:

- Ngươi vốn là tên vô lại tại huyện Bái, may mắn lấy được Lữ tiểu thư làm vợ, nhưng ngươi không biết quý trọng, ngược lại vứt bỏ Lữ tiểu thư, một mình hưởng khoái lạc bên ngoài. Lữ tiểu thư vì ngươi phải chịu biết bao khổ cực? Sau cùng lại chết trong tay nghiệt tử của ngươi. Lưu quý, luận về công, ngươi là loạn thần tặc tử, là hạng người vô tình vô nghĩa vô đức vô năng. Đường Lệ tuy bất tài nhưng cũng quang minh lỗi lạc, đâu có thể làm bạn với đám vô lại các ngươi. Khôn ngoan, mau khoanh tay chịu trói, bằng không Đường Vương tới, ngươi sẽ chết không còn chỗ chôn.

Lời nói này, xem như đã hoàn toàn trở mặt.

Lưu Bang giận tím mắt, chỉ tay về phía Đường Lệ quát mắng:

- Tên đậu phụ thối nhà ngươi, dám sỉ nhục ta?

- Lưu quý, ta ngưỡng mộ ngài là anh hùng, làm bạn với ngài, ta đã cảm thấy mãn nguyện, không có gì phải hối tiếc!

Võ Cơ vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói:

- Chỉ cần ngài báo thù cho ta, sau này khắc trên bia mộ dòng chữ vợ Lưu Thị, như vậy là đủ rồi...

Vừa nói, nàng bỗng nhiên đẩy đám quân sĩ bên cạnh ra, ôm nữ nhi, từ trên đầu tường thành nhảy xuống, thoáng chốc óc vỡ toang.

Lưu Bang mới đầu ngây ngẩn cả người, rồi đột nhiên khóc lớn:

- Phu nhân...

Nói Lưu Bang là một kẻ không tim không phổi, tựa hồ không chính xác. Chỉ có điều, y cưới Lữ Trĩ, vốn là trao đổi lợi ích mà thôi.

Vào lúc đó Lưu Bang là tên vô lại, còn Lữ Trĩ là tiểu thư con nhà khá giả, ở chung với nhau thực sự không hợp nhau.

Ngược lại, Võ Cơ rất nặng tình nặng nghĩa với Lưu Bang, khiến Lưu Bang cảm thấy hết sức vui vẻ, thoải mái... Tuy không nói gì, nhưng Lưu Bang có tình cảm đối với Võ Cơ, thậm chí còn sâu đậm hơn Lữ Trĩ. Võ Cơ nhảy xuống thành tự vẫn ngay trước mắt, khiến trong đầu Lưu Bang vang lên tiếng ù ù, toàn thân cứng đơ. Không chỉ có Lưu Bang ngây dại, thậm chí ngay cả Đường Lệ cũng không ngờ, Võ Cơ tính tình mạnh mẽ như vậy.

- Đường Lệ, không lấy mạng chó của ngươi, Lưu Mỗ thề không làm người!

Nói xong, y điều khiển xe ngựa, giương cung cài tên bắn một tiễn về phía Đường Lệ.

- Các con, đừng trách cha vô tình, ngày sau ta sẽ bao thù rửa hận cho các con!

Nhân lúc Đường Lệ còn đang thất thần, Lưu Bang " Xoạt xoạt " liên tiếp bắn hai tiễn bắn trúng Lưu Trường và Lưu Hữu.

- Con ta chết, Lưu Bang không luyến tiếc... Binh sĩ ba quân, công thành cho ta...

Lưu Bang đánh xe phi nhanh, một tay múa bảo kiếm, lớn tiếng hét. Người Sở thô bạo, thấy tình hình này cũng không khỏi bi phẫn muốn chết.

Chu Bột và Ly Thương cởi bỏ khôi giáp, mình trần mà lên.

- Các huynh đệ chém giết tiến vào Hiểu Quan, báo thù thay Bái công!

Trên đầu tường thành, Đường Lệ không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh: Chẳng trách A Khám kiêng kỵ ngươi như vậy... Lưu Quý, quả nhiên ngươi không phải người thường.

Chỉ dựa vào phân thủ đoạn độc ác và sự tháo vát của ngươi... Hôm nay nếu như không lưu ngươi lại dưới chân thành Hiểu Quan, ngày sau sẽ thành họa lớn!

*****

Tục ngữ có câu: Hổ dữ không ăn thịt con!

Con cọp dù hung ác cũng không ăn tươi nuốt sống con của chính mình. Người đời thường nói dã thú hung mãnh, nhưng không ngờ, người này mới là động vật tàn nhẫn nhất.

Sắc mặt Đường Lệ trở nên rất khó coi.

Y chiếm được Hiểu Quan, nhưng binh lực trong tay chỉ có hai nghìn mà thôi, nếu muốn chống đối đám người Sở phản công, hiển nhiên không có khả năng.

Mới đầu, y không muốn giết chết mẫu tử Võ Cơ, chỉ muốn mượn bốn mẹ con Võ Cơ kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Nào ngờ, Võ Cơ là nữ tử sinh ra trong gia đình thuần nông, lại có tính cách mạnh mẽ như vậy.

Nàng yêu thương Lưu Bang, có thể nói đã đạt tới cực hạn rồi. Vì Lưu Bang, Võ Cơ đã sớm chuẩn bị đón nhận cái chết, khiến cho Đường Lệ có chút hững hờ. Về phần Lưu Bang... Đường Lệ đương nhiên biết, đó là một tên bạc tình phụ nghĩa, nhưng không ngờ y hung ác tới mức độ như vậy.

Người Sở chứng kiến bốn người nhà Lưu Bang trong nháy mắt mất mạng, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Trong mắt quân Sở, Lưu Bang bắn chết nhi tử, chỉ vì muốn tìm con đường sống cho mọi người, đó là trọng tình hiệp nghĩa.

Cho nên khi Lưu Bang hạ lệnh công kích, lấy Ly Thương và Chu Bột dẫn đầu, tất cả mọi người đều thét lớn, giống như mãnh thú tiến về phía Hiểu Quan.

Vì bại trận mà chạy, cho nên trong tay Lưu Bang không có nhiều khí giới công thành.

Phần lớn đều là khí giới thô sơ tạm thời dựng lên. Nhưng cũng không gây trở ngại cho binh sĩ quân Sở đánh về phía Hiểu Quan.

Đường Lệ giơ trường đao lên, chém xuống hư không.

- Bắn cung!

Trong nháy mắt, tiễn trên đầu tường thành Hiểu Quan bắn xuống như mưa.

Nghiêu Quan là cửa quan, vì thế trong khố phủ không thiếu quân giới và đồ quân nhu. Khi Lưu Bang chiếm đánh Phách Thượng, mang đi một lượng lớn, nhưng trước đó vẫn lưu lại không ít trong khố phủ. Trên đầu tường thành, từng mũi lợi tiễn sắc bén mang theo âm thanh " Vèo vèo " bắn về phía quân Sở. Những mũi tiễn sắc bén, xuyên qua giáp trụ sĩ tốt quân Sở, cắm vào thân thể các sĩ tốt, khiến máu thít bắn tung tóe. Nhưng máu thịt bắn ra, không làm quân Sở sợ hãi, ngược lại càng khiến quân Sở trở lên hung mãnh.

- Ném đá!

Đường Lệ trên cửa thành, lớn tiếng ra lệnh.

Theo âm thanh cọt kẹt vang lên, đá vụn như mưa bay khỏi tường thành Hiểu Quan.

Tảng đá nặng nề nện trên thân thể quân Sở, làm cho máu thịt đan xen lẫn vào nhau...

Đợt tấn công này kết thúc, lại có đợt tấn công khác được khởi xướng!

Vừa mới bắt đầu, chỉ là quân đội sở thuộc của Ly Thương chiến đấu, nhưng sau đó, quân Sở bại trận từ Phách Thủy rút lui tới đây cũng tham gia chiến đấu.

Chiến sự song phương hiện ra tình thế giằng co.

Đường Lệ dựa vào thành Hiểu Quan tường thành cao dày, quân giới sung túc liều mang ngăn cản quân Sở.

Còn quân Sở dựa vào số đông, liên tục tiến hành công kích. Từ giờ tý đến giờ dần, vẻn vẹn chỉ hai canh giờ, thi thể đã rơi rải rác khắp chân thành Hiểu Quan.

Lưu Bang đứng trên chiến xa, sắc mặt không chút thay đổi.

Chu Hà nói:

- Bái công, cứ chiến đấu như vậy, binh mã của chúng ta sẽ tổn hại hết!

Lưu Bang nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu không thể công phá Hiểu Quan, thì bảo lưu lại những binh mã này, có thể làm được gì?

Binh mã trong tay Đường Lệ không có nhiều, ta không tin, ta dựa vạo binh lực gấp mười lần ngày đêm công kích mà không thể phá được cửa thành Hiểu Quan!

Chu Bột, tiếp tục công kích cho ta!

Vừa mới bị bắn rơi, Chu Bột vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng nghe được mệnh lệnh của Lưu Bang, y không nói nhiều lời, liền vung kiếm la lớn:

- Các huynh đệ, trước rạng sáng nếu như không thể công phá Hiểu Quan, tất cả mọi người đều phải chết... Bái Công vì mọi người có thể từ bỏ người thân, các người sao có thể buông lỏng?

Sở tuy có ba hang, diệt Tần nhất định là Sở, nhưng lúc này chỉ có một Hiểu Quan, các huynh đệ xông lên cho ta!

Hơn mười chiếc thang mây đơn sơ, di động hướng về phía Hiểu Quan. Đá lớn trong thành không ngừng ném xuống sĩ tốt khiêng thang mây, thế nhưng quân Sở đã điên rồi!

Không chỉ có quân Sở điên, mà toàn bộ quân thục trong thành Hiểu Quan cũng đã điên rồi.

Hai nghìn binh mã, thương vong đã gần hai phần.

Quân đội phía sau phần lớn đều là người xuất thân miền núi, sao có thể hiểu được đạo lý thấy chết không lùi? Trụ vững đến bây giờ, đã là thành tích khó lường rồi. Nếu không có Đường Lệ khéo léo khích lệ, những người này đã sớm bại lui.

Trên người Đường Lệ khoác Hủy Bì Nhuyễn giáp, đã không còn vẻ nho nhã như trước.

Thiết kiếm trong tay giờ đã gãy thành ba mảnh, hai người y và Kỷ Tín thay phiên nhau chỉ huy, từ giờ tý đến bây giờ đánh chết gần một nghìn quân Sở.

Một bên muốn tử thủ Hiểu Quan; một bên muốn chém giết mở một con đường sống...

Song phương không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng quyết chiến.

Đường Lệ sử dụng toàn thân võ nghệ, dưới chân đạp máu tươi, trên mặt dính máu khô, chạy qua chạy lại giống như hổ điên.

Sau một hồi, thang mây dựng lên trên tường thành!

Chu Bột ngậm thiết kiếm trong miệng, một tay cầm viên thuẫn, một tay víu vào cạnh tường thành, cuối cùng cũng xông lên đầu tường thành.

Vừa vặn nhìn thấy Đường Lệ chạy tới trước mặt, y hét lớn một tiếng, vung kiếm xông lên.

- Đường Lệ, để mạng lại!

Luận về võ nghệ, Đường Lệ thực sự không phải đối thủ của Chu Bột. Tuy rằng Chu Bột nhiều tuổi, không còn lợi hại như trước kia, nhưng so với thư sinh như Đường Lệ mà nói, quả thực không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần. Biết rõ chính mình không phải đối thủ của Chu Bột, nhưng Đường Lệ lại không bỏ chạy, hơn nữa cũng không thể chạy. Bên cạnh có không biết bao nhiêu sĩ tốt đang nhìn chính mình, Đường Lệ biết, nếu chính mình có ý bỏ chạy, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí quân tốt.

Lúc nà không chỉ là một thống soái, mà còn là một chiến sĩ!

Kết quả là, Đường Lệ không nói nhiều lời, liền rút kiếm xông tiến lên đón đỡ. Hai người vừa giao thủ, lập tức phân rõ cao thấp. Chỉ ba bốn hiệp, kiếm trong tay Đường Lệ đã bị Chu Bột đánh bay. Liền thấy Chu Bột thuận thế tiến lên một bước, đá vào hậu tâm Đường Lệ.

Đường Lệ lảo đảo lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trong vũng máu, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Vào lúc này Đường Lệ lại không hề lùi bước, hô lớn một tiếng, từ cổ thi thể bên cạnh lấy một thanh trường mâu, giẫm chân tại chỗ, đâm về phía trước một đâm.

Đường Lệ đâm một đâm này, lại rất đúng chiêu thức.

Phải biết rằng, hơn mười năm trước, khi huyết chiến tại đại trạch Chiêu Dương, y từng theo Lưu Khám học thuật đâm lê.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<