Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 250

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 250: Hội sư Quan Trung (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Hàm Dương đêm thu, se lạnh.

Hưng Lạc cung, khu kiến trúc sau này được Hán cao tổ Lưu Bang gọi là Vĩnh Lạc cung này, lộ rõ vẻ già nua xơ xác trong đêm tối. Hồ Hợi ngồi trong điện, tay cầm một cuốn giản thư, đang ngẩn ngơ thờ thẫn. Giản thư là vật phẩm trước đây Thủy hoàng đế để lại, cất giữ trong Hưng Lạc cung này đã nhiều năm nay, cũng là lần đầu tiên Hồ Hợi dở ra đọc. Chỉ có điều, tâm tư của hắn bây giờ không để trong giản thư. Trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy viết đầy tâm sự. Ngồi sau thư án, đầu óc Hồ Hợi lại không ngừng hiện ra từng cảnh tượng năm đó hắn ám sát Thủy hoàng đế. Tuy đã là chuyện của năm năm trước đây, lại cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, khiến hắn không thể nào tĩnh tâm lại được.

Năm năm qua, Hồ Hợi chưa từng nghĩ tới ánh mắt giận dữ của phụ hoàng trước khi chết đó. Hài.... có lẽ năm đó, phụ hoàng cũng không thật sự muốn gây bất lợi cho mình. Chỉ tiếc là, Hồ Hợi khi đó, lại quá ngây thơ!

Nghĩ tới những điều này, hắn không kìm được thở dài một hơi, đặt cuốn giản thư trong tay xuống, chậm rãi đi ra cửa đại điện, đứng trên bậc thang.

Cảnh đêm nay, dường như chẳng khác gì đêm đó trên bình nguyên tân.... Hồ Hợi không kìm được thở dài một tiếng, ra sức lắc đầu, quay người chuẩn bị quay vòa trong cung.

Bụp!

Một tiếng vang lớn truyền lại từ phía xa xa, như một tiếng một thứ gì đó đổ sụp vậy.

Hồ Hợi cả kinh, lập tức quay đầu nhìn. Nhưng do hình thể hắn quá béo, cái xoay người cũng gấp gáp hơn tí chút, lại không đứng vững, đập mông xuống đất. Phương xa vọng lại tiếng cãi vã, ngay sau đó là tiếng binh khí va đập vang lên, cùng với những tiếng kêu chết chóc. Hồ Hợi có chút mơ hồ, không hiểu đã sảy ra chuyện gì. Hai tên nội thị chạy đến, dìu hắn đứng dậy.

Đúng lúc này, mười mấy tên vệ úy xông lên bậc thang.

- Bệ hạ, đại sự không xong rồi!

Hồ Hợi chẳng có vẻ nào giống chủ nhân, nhưng dù gì cũng đã làm Hoàng đế mấy năm nay, lại là con cháu Doanh thị.

Tuy trong lòng bối rối, sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lớn tiếng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì, sao lại kinh hoảng thế này?

- Hàm Dương lệnh dẫn người xông vào cửa cung, nói là phải bắt đạo tặc.

Đám hạ thần không thể ngăn bọn chúng lại được, y đem theo người ngựa, đã xông vào đến cửa cung tầng thứ nhất rồi. Hạ thần đã sai người chặn chúng lại, nhưng xem ra Hàm Dương lệnh đó bụng dạ khó lường, lại cứ đánh vào.... . đội ngũ của hạ thần có chút ngăn cản không được, xin bệ hạ nhanh chóng quyết định.

Hàm Dương lệnh? Hắn nhớ mang máng Hàm Dương lệnh là con rể của Triệu Cao....

Hồ Hợi nghe xong, trong lòng ớn lạnh, lớn tiếng nói:

- Bách Lý đâu? Vệ úy ở đâu? Không phải trẫm đã để lão ta bảo vệ cửa cung hay sao?

- Vệ úy đại nhân không biết đi đâu, mà trong dãy cửa cung thứ nhất, hình như cũng không có binh mã bảo vệ. Nếu không, cho dù Hàm Dương lệnh người đông thế mạnh cũng đừng mơ xông vào trong cung trong chốc lát. Bệ hạ, xin người mau quyết đoán, chúng hạ thần liều chết bảo vệ người.

Hồ Hợi lúc này cứ cho là ngu thế ngu nữa cũng đoán ra được huyền cơ trong đó. Chỉ có một khả năng, lão Bách Lý kia đã nương nhờ vào Triệu Cao.... mà Triệu Cao tối nay đến đây, tất nhiên là không có ý tốt, muốn hành thích vua đây mà!

Chẳng biết tại sao, sau khi nghĩ ra cái huyền diệu bên trong, Hồ Hợi lúc đó không vui cũng chẳng buồn, dường như trong chốc lát trưởng thành hơn rất nhiều, hắn đứng trên bậc, đột nhiên giật lấy một thanh bảo kiếm, ánh mắt hướng về phía xa xa.

Xa xa, có ngọn đèn dầu lập lòe.

- Các ngươi đi đi, xem ra thằng hoạn kia định mưu chuyện bất chính gì.

Trong lòng, ngọt chua cay đắng mặn lẫn lộn. Năm năm trước, Triệu Cao xui khiến mình mưu hại quân phụ; năm năm sau, Lý Tư và Công Tử Anh đều chết rồi. Còn Triệu Cao thì cũng đã lộ bộ mặt dữ tợn, ra tay với mình.... ha, ha thật đúng là phong thủy luân hồi.

Tên nội thị bên cạnh, sợ nỗi chạy tán loạn.

Lão Vệ Úy Quân Quan vừa trông thấy, không khỏi giận tím mặt:

- Bệ hạ nuôi các ngươi bao ngày, các ngươi lại không nghĩ báo đền quân ân, lại ở đây kêu la, thực là không thể tha tội chết.

Hồ Hợi mỉm cười:

- Nếu đã tội chết không thể tha, thì giết đi!

Hắn nói xong, cầm chắc bảo kiếm, quay người đi vào trong điện.

Sau khi vệ úy Quân Quan lĩnh ý chỉ xong, không nói không rằng dẫn bộ khúc giết sạch đám nội thị xung quanh đại điện.

- Bệ hạ, mau đi thôi!

Gã phủ phục bên ngoài ngưỡng cửa đại điện, lớn tiếng nói:

- Bỉ chức nguyện chết bảo vệ bệ hạ, bệ hạ hãy mau đi đi, chỉnh đốn binh mã, diệt trừ tên khốn đó.

Hồ Hợi khổ sở trong lòng. Đây không phải là Hàm Dương cung, đường thông tới Hàm Dương cung đã bị Triệu Cao phong kín.

Mình có thể trốn đi đâu đây?

Hắn trầm giọng nói:

- Các ngươi cứ lo giết giặc đi, không cần bận tâm điều gì khác!

- Dạ!

Quân Quan vâng mệnh, dẫn quân lao xuống bậc thang.

Lúc này, Diêm Nhạc đã dẫn người xông vào đến dãy cửa cung thứ ba. Y triệu tập hơn ngàn tên dân liều mạng, giơ cao binh khí, xông vào đại điện. Một nhóm hơn trăm người của quân quan xông tới cản lại. Đây cũng là toán binh mã cuối cùng bây giờ còn lại trong cung Hưng Lạc, trung thành với Doanh Hồ Hợi.

Diêm Nhạc cầm thanh kiếm dài trong tay, máu tươi vẫn còn nhỏ giọt, hét lớn:

- Giết, theo ta giết vào đại điện, bắt sống Doanh Hồ Hợi!

Chuyện đã đến nước này rồi, đã không cần thiết phải giấu diếm gì nữa.

Trong lòng Diêm Nhạc dâng trào một sự bạo ngược chưa từng có, cái mặt tròn vì căng thẳng, vì hưng phấn mà trở nên méo mó xấu xí. Y vung bảo kiếm, lớn tiếng hò hét. Đám dân liều mạng phía sau không chút do dự, giơ cao binh khí, lao vào đám thị vệ trung thành kia.

.......

Tiếng hò hét bên ngoài cung điện, càng ngày càng nhỏ.

Hồ Hợi nhìn cung điện trống rỗng, nở nụ cười mỉa mai. Hắn cầm ngọn nến lên, châm vào tấm rèm rũ xuống trong đại điện, cùng với ngọn lửa bùng bùng bốc cháy, hắn không kìm được mở to cuống họng, cất tiếng cười to.

Thời khắc này đây, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ! Nhưng đã muộn rồi.... . những thần tử trung thành với hắn, đã bị hắn giết sạch rồi; còn cả những huynh đệ tỉ muội yêu thương hắn nữa, cũng đều đã thành ma nơi chín suối cả rồi. Hắn tuy có hối hận, nhưng đã làm rồi, hối hận có tích sự gì đây? Doanh Hồ Hợi của sáu năm sau, đã không còn là Doanh Hồ Hợi thấy kẻ trộm ở Trữ La Sơn mà sợ run lẩy bẩy nữa rồi.... Ít nhất, ta cũng là quân vương của tám trăm dặm Tần Xuyên này.

Diêm Nhạc dẫn theo người, xông vào đại điện. Nhưng nghênh đón y lại là ngọn lửa hừng hực bốc cháy....

Hồ Hợi vững vàng ngồi sau thư án, chỉ thanh kiếm sắc trong tay, lớn tiếng hét:

- Diêm Nhạc, trẫm dù có chết rồi, cũng tuyệt đối không tha cho cha con ngươi.

Thanh kiếm sắc vừa xoay, Hồ Hợi vững tâm, dồn hết sức lên tay, tự vẫn trên đại điện. Máu tươi bắn tung tóe trên thư án, bắn lên bộ giản thư đó của Thủy hoàng đế, càng bắn tung tóe lên mặt Diêm Nhạc khi đó xông lên đan bệ!

Diêm Nhạc thực không ngờ tới, Doanh Hồ Hợi vào giờ khắc cuối cùng này lại hiện ra kiên cường như thế, quyết đoán như thế. Y đứng ngây ra hồi lâu, bỗng chốc tỉnh ngộ, lớn tiếng gào:

- Mau lên, mau lên dập lửa!

Tại sao phải dập lửa?

Bởi trong Hưng Lạc cung này còn có rất nhiều thứ quan trọng. Đặc biệt là ngọc tỷ truyền quốc mà Lý Tư làm, lại càng là vật phẩm quan trọng giúp cha con y sau này có thể dựa dẫm vào Lưu Bang. Nếu hỏa hoạn lan tràn, cứ cho là ngọc tỷ không làm sao, nhưng muốn tìm thấy lại hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng gì. Chỉ là, trong đại điện của Hưng Lạc cung, rèm che vô số. Trước khi Diêm Lạc xông tới, ngọn lửa đã bắt đầu cháy lan ra rồi. Muốn dập tắt trong chốc lát, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Diêm Nhạc chỉ huy người dập tắt hỏa hoạn, hiện trường cực kì hỗn loạn, nhưng không ai phát hiện ra, một bóng đen từ trong tẩm cung của Hưng Lạc cung chạy ra ngoài, đi theo một con hẻm dài và hẹp, lặng lẽ biến mất không còn dấu tích.

***

Bên bờ Bá Thủy là đại doanh quân Sở. Khi đêm xuống, Lưu Bang lên trướng điểm tướng, triệu tập mọi người đến trước.

Trương Lương ngồi bên tay Lưu Bang, khuôn mặt như bạch ngọc, như giếng nước yên tĩnh, hiện lên một vẻ bình tĩnh vô cùng. Nhưng từ trong ánh mắt y lại lộ ra một vẻ hưng phấn bất bình thường. Hai bàn tay giấu trong ống tay áo để tránh người khác nhìn thấy tay y đang run lên nhè nhẹ.

- Tên yêm tặc Triệu Cao đã quyết định tối nay hành động, tru sát Tần vương.

Giọng của Lưu Bang cũng có chút run run:

- Đại sự của chúng ta có thành hay không, sẽ được quyết định trong đêm nay. Bây giờ, quân Tần Bá Thượng lơ là đề phòng, ta phải nhân cơ hội này vượt qua Bá Thủy, vượt sông công kích.... Chư công, chúng ta khởi sự từ Phái huyện, trằn trọc lưu ly, bây giờ thiên mệnh, nên thuộc về chúng ta rồi.

- Võ An Hầu thiên mệnh sở quy, chúng ta tất nhiên sẽ quên mình phục vụ!

Lưu Bang tức thì cũng không lắm lời nữa, lập tức điều binh khiển tướng, phân công nhiệm vụ. Lấy đội của Trang Bất Thức làm nghi binh, để thu hút sự chú ý của quân Sở ở Bá Thủy, đồng thời lệnh Lưu Phì và Chu Cú Tiễn dẫn quân vượt sông, đánh mạnh vào doanh trại Lam Điền. Đội quân của Chu Bột là tiền quân, công kích Bá Thượng, Lưu Bang đích thân dẫn Trương Lương, Phàn Khoái xuất kích bất cứ lúc nào. Mà nhân mã Hậu quân thì giao cho Hạ Hầu Anh và Chu Hà.

Sau khi tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, Lưu Bang hạ lệnh toàn quân hành động, sau canh hai sẽ vượt sông xuất kích.

- Qua đêm nay, tám trăm dặm Tần Xuyên này sẽ nằm gọn trong tay ta.

Lưu Bang không kìm nổi cảm giác hưng phấn này, nói với Trương Lương:

- Tử Phòng, như thế này, thứ nhất là thuận theo Thiên mệnh, Thiên mệnh thuộc về Lưu Bang ta!

Nói đến chỗ cao hứng, Lưu Bang không kìm được hai tay ra sức vỗ đùi. Còn Trương Lương chỉ mỉm cười gật đầu, rồi sau đó nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn lại nỗi kích động trong lòng mình.

Chính vào lúc Lưu Bang điều binh khiển tướng, chuẩn bị phát động công kích Bá Thượng thì trên con đường bên sờ sông Kính Thủy, từng đoàn, từng đoàn kị binh tinh nhuệ màu đen lướt qua nhanh như gió. Tiếng vó ngựa rầm rầm, trong màn đêm vang vọng nơi phía chân trời. những kị sĩ giáp đen cưỡi trên lưng những chú chiến mã cao to, trường đao, trường sóc xanh, giáp đen mũ đen.

Đại kỳ màu đỏ, phấp phới trong gió, rồng ngọc giương nanh múa vuốt, dường như sống lại cùng với sự rung động của lá cờ, muốn phá vỡ bầu trời mà bay lượn.

Trên một gò núi, Lưu Khám thúc Xích Thố Tê Phong Thú xông lên, sau đó ghìm chặt chiến mã. Theo sát sau lưng hắn là hơn chục tên thân binh tiểu tướng, tất cả đều đội nón trụ quan giáp, uy phong lẫm liệt.

- Đại vương, các huynh đệ từ sau khi ra khỏi Tiêu quan, đi cả ngày lẫn đêm, đã một ngày chưa nghỉ. Phía trước là Trung Sơn, vượt qua Trung Sơn, là có thể tiến vào cung Hàm Dương rồi. Người xem, hay là để các huynh đệ nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, rồi hãy tính tiếp việc hành quân?

Người nói là giáo úy Hắc Kì quân Lý Tất.

Lưu Khám lắc đầu nói:

- Quân Sở đánh vào Quan Trung, sớm muộn cũng sẽ công phá Hàm Dương.

Cái gọi là binh trọng thần tốc, quân ta lần này dùng tám ngàn kị binh vào thành, chính là một đoàn kì binh, càng phải xuất hiện bất ngờ, mới có thể có hiệu quả.

Bây giờ binh mã Ba Thục đã hoạt động ngầm, binh xuất Tử Ngọ cốc.

Đây chính là cơ hội trời ban, một lần đánh tan quân Sở, rồi sau đó có thể thuận lợi tiếp quản Hàm Dương. Nghỉ ngơi không được.... Lý Tất, Lạc Giáp hai ngươi truyền quân lệnh của ta, yêu cầu các huynh đệ đẩy nhanh tốc độ hành quân hơn nữa, bắt buộc phải vượt sông Vị Thủy trước khi trời sáng, phát động công kích từ hậu phương quân Sở!

Lý Tất và Lạc Giáp lập tức lĩnh lệnh đi.

Lưu Khám dừng ngựa trên đỉnh đồi, nhìn Hắc Kì quân đi như dòng thác lũ cuồn cuộn, ánh mắt chợt lóe lên một vẻ dữ tợn....

*****

Từ sau khi Triệu Cao lấy danh nghĩa Tần Nhị Thế, điều binh của Đường quốc bắc cương vào thành, Lưu Khám bề ngoài viện cớ triệu tập nhân mã, dần dà không chịu xuất binh, nhưng trên thực tế thì, sự chú ý tới Quan Trung, Đường quốc trên dưới có thể gọi là quan tâm toàn diện, không chút lơ là.

Vào Quan Trung, có thể, việc đầu tiên là phải chiếm được Tiêu quan. Đó là cửa ngõ phương bắc của Quan Trung, cũng là con đường duy nhất liên hệ Quảng Võ thành với Quan Trung. Nếu sau khi vào Quan Trung, Triệu Cao hạ lệnh đóng cửa thông lộ Tiêu quan, đến lúc đó binh mã của Lưu Khám rất có thể sẽ biến thành cá trong chậu. Vì thế, Lưu Khám vào thành, ắt phải chiếm được Tiêu quan!

Nhưng Tiêu quan, có thật dễ chiếm được thế sao?

Thời chiến quốc, Tần Trường Thành xây thành kiến quan từ đông sang tây, kéo dài qua Hoàn giang, vượt qua cổ đạo Tiêu quan, thiết lập cứ điểm dọc theo sông. Còn Tiêu quan xây dựng trên giao lộ này, cũng là cửa ải trên công trình kiến trúc Trường Thành, đồng thời cũng là một trong những cửa ải sớm nhất trong lịch sử Trường Thành.

Vị trí của Tiêu quan là một đoạn khe hẹp hiểm yếu, phía bắc là cửa Tam Quan, phía nam là Ngõa Đình, bầu bạn với Kính Thủy.

Nói không phải là một cửa ải đơn lẻ, mà có quan hệ mật thiết với hệ thống phòng ngự phương bắc của thời Tần. Tần Trường Thành, bao gồm cả cảnh nội huyện Hoàn, những thành, trấn cứ điểm được xây dựng dọc theo Trường Thành, hình thành một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh. Còn xung quanh huyện thành có ba ngọn núi canh Quả Nhi sơn, Ngọc Hoàng sơn và Thành Đông Nguyên, ngoài ra còn có Thành Tử Cương, Thành cản ở cửa kênh giữa Trầm Gia Đài và Thành Đông.... . Tất cả những thứ này tạo thành lá chắn nhân tạo cực kì chắc chắn-Tiêu quan. Đứng trên ba ngọn đồi canh, có thể nhìn thấy núi và thung lũng của Tiêu quan trong chu vi năm dặm. Cao thấp dọc ngang, tạo thành một hệ thống phòng ngự lập thể đặc biệt, nổi bật sự tỉ mỉ trong thiết kế, sự sắp đặt tài tình, cho dù là hai ngàn năm sau, vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng trấn tĩnh như xưa.

Quan ải này đã từng vô số lần chống lại sự xâm lấn của bọn Khuyển Nhung phương bắc, đã chịu sự khảo nghiệm của chiến tranh. Cho nên khi Công Thúc Liêu còn sống, từng nói với Lưu Khám: Chiếm Tiêu quan, chỉ có thể dùng kế, chứ không thể dùng lực công. Hiểm trở của Tiêu quan, còn hơn cả Võ quan. Lưu Bang có thể dùng mười vạn binh mã công phá Võ quan, nhưng Lưu Khám dùng đến hai mươi vạn binh mã, có lẽ cũng không có cách nào chiếm được Tiêu quan.

Nguyên nhân là, Võ quan ở Vị Nam, hệ thống núi Nam Sơn. Vị Nam lúc này nhân khẩu cũng không được coi là quá đông, so với Tiêu quan, một trời một vực. Khi Lưu Bang phá được Võ quan, quân Tần ở Vị Nam dường như không có được tí tin tức nào. Cho nên, Lưu Bang có thể thuận lợi công phá, đồng thời thuận lợi đột nhập Quan Trung; nhưng nếu Lưu Khám dùng vũ lực công phá Tiêu quan, thì sẽ lập tức dẫn tới sự phản kích của toàn bộ hệ thống phòng ngự của Tần Trường Thành, thậm chí còn có thể kích động Quan Trung.

Chiếm Tiêu quan, chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

Khi Lưu Bang phá Võ quan, tung hoành quát tháo trên vùng Vị Nam, Lưu Khám là người đầu tiên nhận được tin tức.

Đừng xem thường việc Võ quan thất thủ, sẽ khiến cho Quan Trung rung động!

Từ sau khi Thương Quân biến pháp, hiếm có binh mã có thể đánh vào Quan Trung. Nhưng một khi đã đánh vào, đều khiến cho tám vạn dặm Tần Xuyên rung động. Tướng thủ trấn giữ Võ quan là Thiệp Gian, một vị bộ khúc ngày trước sau khi biết được tin Võ quan thất thủ, Thiệp Gian lập tức viết một bức thư gửi cho Lưu Khám, xin Lưu Khám chuyển giao tướng thủ Tiêu quan. Thiệp Gian từng nói, hắn không thể là kẻ thù của Quan Trung được, nhưng không có nghĩa là, hắn có thể chấp nhận người Sở chiếm lĩnh Quan Trung.

Cùng lúc đó, Lưu Bang đánh vào Quan Trung, cũng làm tướng giữ Tiêu quan, cảm nhận được một chút sợ hãi. Thư của Thiệp Gian được gửi tới Tiêu quan vào đúng lúc này, Lưu Khám có vẻ như không cần đánh, lấy luôn cứ điểm Tiêu quan, dẫn quân tiến vào Quan Trung.

Còn binh mã Ba Thục cũng âm thầm hành động vào lúc này....

Cùng với tình hình Quan Trung chuyển biến xấu đột ngột, Lưu Khám không còn cách nào để chờ đợi đại đội nhân mã điều động từ Bắc Cương tới nữa. Trong tay Lưu Khám chỉ có tám ngàn Hắc Kỳ Quân, ngoài ra còn có ba ngàn xa binh trong tay Lữ Thích Chi. Thế là, Lưu Khám lệnh Lữ Thích Chi trấn thủ Tiêu quan, dẫn kị binh thâm nhập sâu vào Quan Trung.... Lưu Khám phải nhanh hơn một bước, chiếm lĩnh Hàm Dương, để chiếm được tư thái cao. Cũng may mà tám ngàn Hắc Kỳ Quân dưới trướng hắn tất cả đều đã thay đổi trang phục. Yên cao, bàn đạp thuần một màu, trường sóc đại đao, theo trang bị mà nói, thì hắn chiếm thế thượng phong.

Từ Tiêu quan đến Hàm Dương, suốt dọc đường phải đi qua vô số quan ải. Từ sau khi Triệu Cao chinh phạt chiêu binh bậc thứ năm, Lưu Khám đã tăng cường chú ý tới Quan Trung, núi non sông ngòi, rõ như lòng bàn tay. Tám ngàn thiết kị đi cả ngày lẫn đêm, không dám dừng lại nửa bước. Cả con đường đã đi, tất cả đều trải qua tỉ mỉ thiết kế của phụ tá quân phủ, thông hành từ điểm đình trệ phòng ngự của quân Tần.

Mặc dù nói, sau khi Triệu Cao nắm quyền, Quan Trung phòng ngự lơ là. Nhưng dù sao cũng là của Doanh thị tổ chức hơn trăm năm nay, rất nhiều quan ải cho dù phòng ngự lơ là vẫn không dễ dàng chiếm được như trước. Lưu Khám không tiếc ngàn dặm cấp tiến, ngoài những yếu tố trên chiến lược ra, còn pha trộn thêm vài yếu tố cá nhân trong đó.

Nếu lần này không thể tiêu diệt Lưu Bang tại Quan Trung, khi khác tất sẽ trở thành đại họa tâm phúc của mình. Đối với Lưu Bang, tuyệt đối không có chuyện nhân từ nương tay!

Canh hai, quân Sở phát động đánh lén quân Tần bên bờ Bá Thủy. Lưu Phì và Chu Cú Tiễn dẫn hai vạn quân Sở nhân lúc đêm tối, nhanh chóng vượt Bá Thủy, tấn công mạnh vào đại doanh Lam Điền.

Còn Lưu Bang là đốc soái đại quân, phân Chu Bột làm tiên phong, công kích Bá Thượng. Bá Thượng này là một vùng cao nguyên ở phía tây nam của Bá Thủy.

Đại bản doanh của Triệu Ngải dựng tại Bá Thượng, phối hợp chặt chẽ với đại doanh Lam Điền, tạo thành thế kỉ giác. Cùng với chiến sự hai bên mấy ngày trước hướng theo trạng thái ôn hòa, Triệu Ngải cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Khi Chu Bột vượt qua Bá Thủy, Triệu Ngải đã uống say lướt khướt, còn đang trong giấc mộng. Đột nhiên nghe thấy một hồi những tiếng giết bên tai, khiến Triệu Ngải mơ mơ màng màng tỉnh lại.

- Nửa đêm nửa hôm, gào cái gì mà gào?

Triệu Ngải vẫn còn chút say, chưa tỉnh táo lắm.

Thân binh lao tới, lớn tiếng nói:

-Tướng quân, đại sự không xong rồi, quân Sở vượt Bá Thủy, cường công đại doanh Bá Thượng.

Lúc Triệu Ngải vừa nghe thấy còn có chút không tin. Trợn hai con mắt trâu lên quát:

- Ngươi nói lược lược cái gì? Bọn mọi rợ đang yên đang lành, sao lại đột nhiên khai chiến được?

Lược lược, đây là phương ngữ của Quan Trung, có nghĩa là nói linh tinh cái gì vậy?

Sở dĩ Triệu Ngải nói như vậy là vì hắn đã nhận được thông báo của bá phụ Triệu Cao từ phía Hàm Dương. Theo Triệu Ngải thấy, hắn sẽ lập tức phải đầu hàng, Sở quân sao có thể vẽ vời cho thêm chuyện ra?

Tên thân binh kia nóng nảy:

- Tướng quân, ta không nói linh tinh, bọn mọi rợ thực sự đã đánh tới rồi.... Đã đánh tới tiền doanh rồi, bên ngoài loạn lạc vô cùng.

Triệu Ngải lúc này tỉnh táo lại, vội vàng kêu người đội nón trụ quan giáp lên, đồng thời hạ lệnh các bộ binh mã phản kích.

- Mau tới đại doanh Lam Điền, để bọn họ xuất kích.

Triệu Ngải lúc này, vẫn chưa rõ tình hình của đại doanh Lam Điền.

Hắn quơ lấy một thanh trường sáo, xông ra đại trướng Trấn Tiên. Sớm đã có quân binh đánh xe đến, hắn không nói một lời, nhảy thẳng lên xe, đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Toàn bộ Bá Thượng đã hoàn toàn hỗn loạn!

Quân Tần không một chút phòng bị, dưới đòn đả kích bất thình lình này của quân Sở, nhanh chóng tan tác.

Quân Tần bỏ chạy tán loạn khắp nơi, đâu đâu cũng là bọn mọi rợ mình trần chém giết.... . trên mặt sông Bá Thủy phía xa xa, từng cây cầu phao được dựng lên.

*****

Đứng trên Bá Thượng, có thể thấy rõ ràng quân Sở liên tục vượt sông mà đến.

- Bọn mọi rợ chết tiệt, lại dám dở trò lừa bịp?

Triệu Ngải trên binh xa, rung sóc lớn tiếng hét:

- Giết lại cho ta, giết lại cho ta.... .

Nhưng trong đám loạn quân này, còn ai nghe lệnh hắn đây?

Chu Bột một tay cầm sóc, một tay xách một cái chày thô nhỏ bằng cánh tay trẻ em, ra sức chém giết trong đám loạn quân, đồng thời cất cao giọng hét:

- Đánh vào Bá Thượng, bắt sống Triệu Ngải!

Chiếc chày ngắn đã trở nên trơn ướt, dính đầy máu tươi. Y ra sức mà quăng, múa sóc mà đi, những chỗ đại sáo lia qua, chỉ thấy máu thịt văng tung tóe.

Quân Tần dần dần chống cự không nổi, liên tục lùi lại phía sau.... .

Triệu Ngải thấy tình hình này, vội vàng hét lớn:

- Rút lui, rút lui, rút về hướng đại doanh Lam Điền!

Theo Triệu Ngải, dùng công sự phòng ngự của đại doanh Lam Điền mới có thể ngăn cản được đòn công kích của bọn mọi rợ. Binh xa dẫn đầu lui về sau, vô số quân Tần theo sát phía sau, rút theo hướng đại doanh Lam Điền. Nhưng Triệu Ngải vừa mới rút, lại khiến cho quân Tần vốn đã hoảng sợ hốt hoảng, càng loạn hơn!

Lưu Bang cùng trung quân, vượt Bá Thủy, đứng bên bờ, nhìn đại quân liên tiếp chiến thắng, không khỏi vạn phần cao hứng.

- Đồ Tử, qua đêm nay, chúng ta sẽ là chủ của tám vạn dặm Tần Xuyên!

Lưu Bang lớn tiếng cười nói, còn Phàn Khoái đứng bên cạnh, lại chau mày.

- Đồ Tử, sao lại không vui?

Phàn Khoái khẽ nói:

- Quân Hầu, không biết tại sao, hôm nay ta tâm trạng sa sút, sợ vô cùng.... giống như có chuyện gì đó sắp sảy ra vậy.

- Ha ha, ngươi quá cẩn thận rồi!

Lưu Bang cười nói:

- Bây giờ binh mã Quan Trung có sáu phần tập trung tại Bá Thượng này, chỉ cần đánh tan bọn họ, Hàm Dương sẽ không còn chỗ dựa nữa, ngươi lo lắng gì chứ?

Phàn Khoái cười khổ một tiếng:

- Ta cũng khó nói, nhưng chỉ cảm thấy hoảng sợ!

Y dừng lại một chút, rồi khẽ nói:

- Quân Hầu, người nói xem, Hàm Dương liệu có hành động gì không?

- Hàm Dương? Bây giờ e là bản thân khó giữ!

Lưu Bang cười, nói với Phàn Khoái không thèm để ý chút nào.

Lưu Bang thả người nhảy lên một chiếc khinh xa vừa vượt qua Bá Thủy, sau đó rút bảo kiếm ra, cao giọng hét lên:

- Các huynh đệ, công kích, công kích!

Tiếng kêu giết nhấm chìm tiếng vó ngựa từ phía xa vọng lại. Phàn Khoái dắt ngựa tới, đang chuẩn bị lên ngựa, lại đột nhiên cảm thấy dưới chân có những rung động kì lạ.

Trong lòng Phàn Khoái không khỏi hồi hộp, tập trung tư tưởng lắng nghe, loáng thoáng có tiếng thiên quân vạn mã lao nhanh, truyền lại từ xa đến gần.

- Đồ Tử, ngươi đang làm gì thế?

Phàn Khoái nhạy bén cảm nhận được, rung động này tuyệt đối không phải là kết quả của binh mã phe mình chém giết tạo thành. Trần Hạ bên cạnh bước lên hỏi, Phàn Khoái vừa định trả lời, thì đột nhiên chỉ nghe tiếng rít sắc chói tai vọng lại trong bầu trời đêm. Phì phì phì.... . khi những âm thanh đó hội tụ lại một chỗ, giống như con sói đói thấy mồi gầm rít. Phàn Khoái mở to mắt, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, một tay kéo Trần Hạ từ trên ngựa xuống.

Vạn mũi tên xé không trung, bất ngờ bay tới.

Rất nhiều quân Sở vừa vượt sông, vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đã bị đám tên như mưa bắn trúng.

- Thương Lang tiễn, là Thương Lang tiễn.... .

Phàn Khoái quá quen thuộc với thứ âm thanh này!

Không nói năm đó ở đại trạch Chiêu Dương, khi Mông Điềm dẫn quân vây quét Vương Lăng, đã sử dụng loại tên này; chính vào mười năm trước, Phàn Khoái và Lưu Khám chinh phạt Hà Nam, càng được nghe qua vô số lần, thứ âm thanh sắc chói tai này. Con chiến mã đó của y, đã biến thành con nhím, ngã lăn run rẩy trong vũng máu. Phàn Khoái xoay người bò dậy, nhìn về phía xa. Nhưng vừa nhìn, lại không khỏi khiến y hồn bay phách lạc.

Một cánh kị binh giáp đen từ phía xa phi nhanh tới. Tiếng võ ngựa ầm ầm, đã nhấn chìm tiếng hò hét trên Bá Thượng.

Một lá cờ bạch long màu đỏ lửa, bay phần phật trong gió.... kỵ binh tiến lên, chỉnh tề như nhất.

Cùng với khoảng cách với quân Sở ngày càng gần, chúng thu cung tên lại, trên kệ trường sóc sáng loáng, đồng thời từng hồi tiếng kêu phát ra từ trong miệng.

- Lão Tần oai hùng, cùng gánh quốc nạn.... Hắc Kì xuất kích, chết cũng không từ!

Trong trời đất này, tràn ngập những tiếng hô hào mênh mang.

Rất nhiều quân Tần đã dừng lại chống cự, ngồi gục dưới đất, mới nghe thấy đi thứ âm thanh vừa lạ lại vừa quen này, thoáng cái đều choáng váng. Trong tiếng hô hào đó, hiển hiện rõ ràng tiếng thiết cốt của Quan Trung lão Tần. Năm trăm năm nay, cùng với những tiếng hô hét này, đã có vô số thế hệ lão Tần ngã xuống, mới tạo nên cục diện Quan Trung ngày hôm nay. Giờ mới vỏn vẹn có mười năm.... huyết tính năm xưa dường như đã biến mất từ trên người lãoTần!

- Lão Tần oai hùng, cùng gánh quốc nạn!

Một tên quân Tần đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy tên quân Sở xông lên từ bên cạnh, hai người đánh xé, lăn lộn....

Hơn chục tên quân Sở tiến lên, khua kiếm chém giết. Quân Tần trong chốc lát bị chém máu thịt be bét, nhưng quân Sở bị gã ta ôm chặt lấy kia cũng đã tắt thở. Nơi cuống họng, máu tươi chảy đầm đìa. Chính vào cái lúc đang lăn lộn, gã Tần binh đã cắn đứt yết hầu gã quân Sở.

Càng có nhiều quân Tần đứng dậy. Những người có binh khí trong tay, đứng dậy chém giết với quân Sở, người không có binh khí, cũng liều chết xông lên. Lúc này, kỵ quân đã xông vào trong loạn quân, mọi chuyện lập tức thay đổi theo Xích kỳ đung đưa kia.... .

- Trùy Hành, xung phong!

Cái âm thanh Phàn Khoái cực kì quen thuộc này như sấm dậy, nổ vang trong không trung.

Phàn Khoái không nén nổi giật mình, mặt tái mét....

Hắc Kỳ Quân!

Binh mã xuất hiện trên Bá Thượng chính là Hắc Kỳ Quân của Lưu Khám.... .

Vốn dĩ, mục tiêu của Lưu Khám là Hàm Dương. Nhưng sau khi Lưu Khám từ Trung Sơn vượt Kính Thủy, đến Hồ Khẩu, thám mã hồi báo nói, binh mã Lưu Sở đã vượt Bá Thủy, đang công kích quân Tần ở Bá Thượng. Lưu Khám nhạy bén cảm nhận được, trong chuyện này nhất định có biến cố. Bởi vì theo báo cáo của thám mã trước đó, quân Sở và quân Tần uân đã chấm dứt công kích. Lưu Bang này đột ngột xuất kích, bên trong ắt phải có duyên cớ gì đó.

Bất kể Lưu Bang xuất phát từ nguyên nhân gì, Lưu Khám biết rõ một chuyện, nếu Lưu Khám mặc kệ Lưu Bang không quản, vậy thì một khi Lưu Bang công phá thành công Bá Thượng, cắm chắc gốc rễ, Lưu Khám sẽ phải đau đầu! Cách tốt nhất là nhân lúc Lưu Bang còn chưa đứng vững được, công kích người ngựa của hắn.

Vì thế, Lưu Khám tạm thời thay đổi quyết định, từ Hồ Khẩu chuyển hướng, vòng qua Đỗ Bưu, tập kích bất ngờ quân Sở từ Trắc Dực.

Mà sự thực cũng đã chứng minh, Lưu Bang cùng lúc đánh vào đại doanh Lam Điền và Bá Thượng, việc bảo vệ ở Trắc Dực gần như là không. Hắc Kì Quân này như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện trên chiến trận, chấn động gây ra, bất kể là với quân Tần hay quân Sở.

Lưu Khám thay đổi trận hình, đích thân cưỡi ngựa lên trước, lao thẳng vào giữa quân Sở. Xích kì tung bay, từng đợt, từng đường sáng lạnh lẽo xẹt qua trong không trung, mang theo từng mảng sương máu phun trào. Chiêu pháp Xích kỳ của Lưu Khám đã gần thành công. Giết người tuyệt đối không dây dưa dài dòng, ánh sáng lướt qua, đầu người rơi xuống, hoặc là một thân chia hai.

Xích Thố Tê Phong Thú hứng phấn cất tiếng hí dài, mang theo sức mạnh hung hãn không thể chống lại, đâm vào trên người quân Sở.

Cắn xé, giẫm đạp, xông tới.... .

Ngựa Xích Thố đã không còn giống một con chiến mã nữa, giống mãnh hổ xuống núi hơn. Lưu Khám đầu mũ đội kim long nón trụ che mặt, mình mặc tỏa tử liên hoàn giáp, diêu kỳ xung phong, tất cả những nơi đi đến, chỉ giết quân Sở huyết nhục văng tung tóe, không người nào có thể ngăn cản nổi. Còn kị binh sau lưng thì, chẳng khác gì đàn sói Bắc Cương. Từng thanh trường sóc thế không thể cản được xuyên thấu cơ thể quân Sở, chợt trận hình xoay chuyển, lại một loạt trướng sóc xuất hiện.

Kị quân xung phong cứ như xông vào chỗ không người vậy.

Lưu Bang đang chỉ huy quân đội công kích Bá Thượng, bị đòn công kích bất ngờ này của Lưu Khám đánh cho hồ đồ, có chút hoang mang không biết phải làm sao.

- Đây là nhân mã của phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây?

Lưu Bang không kìm nổi lớn tiếng quát lên, nhưng không ai đáp lại.

Hắc Kì Quân công kích dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đã phá tan trận hình của quân Sở. Sau khi Lưu Khám dẫn quân xông qua, lại thúc ngựa giết ngược trở lại. Chiến trận trong chốc lát trở nên hỗn loạn vô cùng. Quân Tần lớn tiếng hoan hô, nhao nhao giơ binh khí lên, chém giết với quân Sở.

Chu Bột rõ ràng là đã đánh vào đại trại rồi, thế mà lại bị quân Tần đánh bật lại.

- Quân Hầu, thế này là thế nào?

Gã tới trước xe của Lưu Bang, khàn giọng hỏi:

- Đây là binh mã phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây? Chúng ta lại không hề cảm giác được chút nào?

Lưu Bang vừa định trả lời, đã thấy một đại tướng giáp đen từ trong loạn quân thúc ngựa giết xông ra, Xích kỳ trong tay sáng ngời tung bay, đại tướng giáp đen đó nghiêm nghị quát:

- Lưu Quý, chạy đi đâu?

*****

Lưu Bang thích khoe khoang ba hoa!

Từ khi y ở Huyện Bái, đã có cái tật này rồi. Chỉ qua là năm đó y là một tên lưu manh, cũng chẳng có quái gì mà khoe khoang. Nhưng dù là như vậy, Lưu Bang vẫn nghĩ ra đủ mọi cách. Ví dụ như yêu thích Trúc Bì quan, yêu thích cái kiểu khí phái của các sĩ phu, áo lớn tay rộng.

Lại thêm mấy năm y làm hiệp sĩ, đã từng làm thực khách ở dưới trong môn khách của Trương Nhĩ, tai nghe mắt thấy, cũng học được rất nhiều điệu bộ của những nhân vật lớn. Chỉ là ở Huyện Bái vướng vì xuất thân và hoàn cảnh, Lưu Bang tuy thích khoe khoang lại không tìm được cơ hội thích hợp.

Hôm na đã là Võ An Hầu, nắm trong tay hơn mười vạn binh mã, lại còn càn quét qua Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, thân thế đương nhiên không giống nhau. Ngươi coi, đầu đội kim khôi, thân mặc giáp vàng, áo choàng đai lưng, uy phong lẫm liệt. Trong tay cầm Thanh Phong dài ba thước sáng loáng, hiệu Xích Tiêu, là của một thân sĩ vùng Toánh Xuyên tặng cho, nghe nói là của một danh gia, chém sắt như bùn, sắc bén vô cùng, giá trị ngàn vàng.

Chuôi kiếm Xích Tiêu khảm bảo ngọc nạm minh châu. Lưu Bang một tay chống kiếm, một tay cầm mâu, đứng trên cỗ Lục bí khinh xa, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, trông đẹp mắt vô cùng.

Trong chiến trường Thiên binh vạn mã này, Lưu Khám vừa nhìn đã nhận ra ngay Lưu Bang, trong lòng bỗng sinh ra hận thù, thúc ngựa lao thẳng về phía Lưu Bang, miệng phát ra một tiếng rống to.

Hai tên quân Sở lên trước chặn lại, lại thấy Lưu Khám cũng chẳng kinh hoảng, hai chân thúc vào bụng ngựa, con Xích Thố hí dài một tiếng, đột nhiên tăng tốc. Hai tên quân Sở kia còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lưu Khám đến trước mặt rồi. Xích kỳ vừa lật, đã ghìm chặt binh khí của một tên quân Sở, thuận thế xoay một cái....

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quân Sở đó đã bị Lưu Khám chém đứt ngang lưng thành hai phần. Xích Thố mã đột nhiên dừng lại, giơ móng sau đá hậu một cái. Một tên quân Sở khác vừa mới tiến lên, bị Xích Thố mã một cước đạp trúng giữa ngực. Xích Thố mã đóng móng sắt, cái đá hậu này lực mạnh vô cùng. Bụp một tiếng, tên lính Sở kia bị đá cho vỡ sọ, quay đầu một cái ngã lăn trên mặt đất.

Sắc mặt Lưu Bang lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Lại là cái tên tiểu tử họ Lưu này!

Mắt thấy sắp giành được đại thắng rồi, không ngờ lại bị cái tên họ Lưu này thọc gậy bánh xe, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nói thật, Lưu Bang bây giờ ý muốn băm vằm Lưu Khám thành trăm mảnh cũng có.... nhưng chẳng biết tại sao, thấy Lưu Khám như hung thần ác sát xông tới, trong lòng Lưu Bang lại sinh có luồng khí lạnh không tên.

Có lẽ, tên tiểu tử họ Lýu này là khắc tinh của mình?

Cũng khó trách Lưu Bang sẽ có ý nghĩ như vậy.

Dường như sau khi quen biết Lưu Khám, cuộc sống của y trở nên gian nan vô cùng.

Làm ăn không vốn; cùng Ung Xỉ mưu hại Lưu Khám, lại gặp nguy suýt mất cả mạng; sau đó tuy leo lên được chức Đình trưởng của Tứ Thủy đình, lại phải cả ngày cẩn thận từng li từng tí một, cuộc sống ngột ngạt ấm ức vô cùng. Khó khăn lắm mới kiếm được một con đường, lại do con trai Lưu Phì cấu kết với phản tặc, đành phải rời xa quê hương, mai danh ẩn tích.... vợ chết không nói làm gì, đến nhà cũng không còn, chật vật như chó rơi xuống nước vậy.

Vất vả lắm mới gặp được khởi nghĩa làng Đại Trạch, vốn nghĩ những ngày tháng cơ cực đến đây kết thúc. Ai dè, trước bị Lưu Khám mưu tính cướp mất cơ nghiệp Huyện Bái, sau đó Lưu Khám gặp chuyện phải ra đi, nhưng Lưu Bang y cũng bị thua lỗ mất một Ly Thực Kỳ. , .... .

Có lẽ, ta và cái tên họ Lưu này thực sự xung khắc.... .

Lưu Bang lập tức quay đầu ngựa, la lớn:

- Chặn Lão Bi kia lại!

Chu Bột trong lòng hồi hộp, cắn răng nghiến lợi, giương sóc nghênh đón Lưu Khám.

Chu Bột cũng rõ rằng, mình không phải là đối thủ của Lưu Khám. Nhưng y lại không thể không xông lên, nếu không, Lưu Bang rất có thể sẽ nằm lại đây.

Chu Bột có thể coi là hết mực trung thành với Lưu Bang. Lưu Bang võ nghệ không tồi, cũng tinh thông cung tên. Nhưng Chu Bột biết rõ, nếu đem so sánh với Lưu Khám thì chênh lệch thực sự là quá lớn.

Lưu Khám cũng biết Chu Bột, nhưng không quá thân quen. Chủ yếu là vì Chu Bột hầu hết thời gian đều ở Phong Ấp, rất ít khi xuất hiện ở Huyện Bái. Chân mày hắn khẽ chau lại, Xích kỳ trong tay phạch một tiếng, hung hăng lia về phía Chu Bột. Chu Bột cũng không dám tiếp chiêu, múa sáo chống đỡ. Mục đích của y rất đơn giản, chính là muốn bám lấy Lưu Khám. Còn Lưu Khám thì muốn thắng Chu Bột, cũng không phải là một lần là xong.

Chính trong tình huống này, trong nháy mắt Lưu Bang đã chạy xa rồi.

Điều này khiến Lưu Khám tức giận hét ầm lên, Xích kỳ trong tay ù ù bay, đánh cho Chu Bột cực kì nguy hiểm. Trường sóc trong tay Chu Bột tiếp đỡ hơn chục kỳ của Lưu Khám, cuối cùng không trụ nổi nữa, hai con chiến mã xoay vòng một chút, Lưu Khám tay nâng kỳ hạ, đánh Chu Bột bay xuống ngựa.

Ngay vào lúc Lưu Khám thúc ngựa lên trước trảm sát Chu Bột, lại nghe thấy một hồi những tiếng hô hét. Từ trong loạn quân có ba đại tướng xông ra. Một người là Trang Bất Thức, một người là Trần Hạ, còn người kia, đích thị là Phàn Khoái.

Thấy Chu Bột gặp nguy, Trần Hạ không chút do dự, giương cung cài tên, nhằm chính xác Lưu Khám mà bắn. Lưu Khám đưa tay, dùng khiên nhỏ treo trên cánh tay chắn mũi tên. Cũng thừa dịp này, Chu Bột lăn lăn như con lật đật, trốn sang một bên. Trang Bất Thức múa song mâu, xông vào Lưu Khám.

Gã không biết Lưu Khám, cũng không rõ, tên Lưu Khám này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào. Song mâu như vũ bão, chiêu chiêu đâm về chỗ hiểm yếu của Lưu Khám. Trần Hạ thu cung tên, cầm giáo rất dài, cùng Trang Bất Thức đánh lại Lưu Khám.

- Đồ Tử, mau đến giúp đỡ?

Phàn Khoái vốn còn đang do dự, thấy Trần Hạ la lên, cũng biết hôm nay ai cũng là vì chủ mình, không quản nổi cái gì là tình hữu nghị với giao tình nữa, lập tức nghiến răng, một tay kiếm, một tay mâu, thúc ngựa xông tới, gia nhập chiến đoàn.

Cùng lúc đó, Trang Bất Thức lớn tiếng la lên:

- Lão Chu, mau đi bảo vệ Võ An Hầu, ở đây đã có ba chúng ta đối phó tên này rồi!

Trang Bất Thức nghĩ, với sự liên kết của gã và Phàn Khoái, Trần Hạ liên thủ, đến Chu Cú Tiễn cũng không chống nổi. Lại thêm Trần Hạ, tuy yếu một chút, nhưng cũng coi là một tay kiếm tốt. Ba người, lẽ nào còn không đối phó được cái tên to như con gấu ngựa trước mặt này? Song mâu vù vù xé gió, miệng phát ra những tiếng gào thét liên tục chói tai. Ba người vây chặt lấy Lưu Khám, phát động công kích như chơi đèn kéo quân. Lưu Khám tuy không sợ, nhưng muốn dứt ra đi truy sát Lưu Bang, giờ rõ ràng là chuyện không thể, đặc biệt là lại thêm một người võ nghệ không tồi là Phàn Khoái!

Lưu Khám giận tím mặt, Xích kỳ trong tay bay lên bay xuống, cùng ba người quyết chiến.

- Khai Sơn thức!

Kèm theo tiếng gầm giận dữ của Lưu Khám, Xích kỳ mang theo một vòng hồ quang, chém thẳng vào mặt Trang Bất Thức. Còn Trang Bất Thức cũng không dám khinh thường, song mâu đan vào nhau, tạo thành giá hình chữ thập, keng một cái đỡ được chiêu này của Lưu Khám. Đỡ thì đỡ được, nhưng cánh tay của Trang Bất Thức lại bị rung đến tê dại, nghiêng cả người đi, suýt nữa ngã ngựa. Lợi dụng sơ hở này, Lưu Khám thúc ngựa qua, lặng lẽ gỡ chùy xuống.

Hai con ngựa chạy xiên qua nhau cùng Trần Hạ, trở tay ra một chùy. Trần Hạ đột ngột không kịp đề phòng, bị Lưu Khám cho một chùy trúng giữa lưng. Một ngụm máu tươi phun ra, Trần Hạ không ngồi nổi trên yên ngựa nữa, bịch ngã lăn trên mặt đất.

- Đường vương, hạ thủ lưu tình!

Phàn Khoái thúc ngựa tiến lên, giương mâu giữ chặt Xích kỳ.

Lưu Khám lạnh lùng hừ một tiếng, không nói không rằng, giơ chùy lên nện. Lúc này, Trang Bất Thức cũng đã quay ngựa trở lại, tấn công Lưu Khám từ phía sau. Trần Hạ bị ngã từ ngựa xuống, đầu óc quay cuồng, vừa đứng dậy, ngựa Xích Thố lại xẹt qua gã, bỗng nhiên bước qua, hung hăng dẫm lên người Trần Hạ. Lần này, giẫm cho Trần Hạ đứt gân xương gãy, ngã trên mặt đất, không còn cách nào đứng dậy được nữa.

Phàn Khoái cũng nóng mắt, kiếm mâu cùng giơ lên, liều mạng bám lấy Lưu Khám.

Cũng khó trách, Trần Hạ và Phàn Khoái đều là người Huyện Bái, Phàn Khoái trước kia khi không hài lòng, Trần Hạ vẫn luôn chiếu cố y.

- Phàn Đồ Tử, còn nhớ những lời ngươi nói với ta ở Tương Ấp năm đó không?

Phàn Khoái không khỏi giật mình.... .

Năm đó Phàn Khoái cùng Lưu Khám từ Hà Nam trở về, chia tay nhau tại Tương Ấp.

Thoáng một cái, tám năm trôi qua, năm đó y đã nói gì với Lưu Khám, y sớm đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Lưu Khám thừa dịp y còn ngây người ra, đột ngột quay đầu ngựa, chặn đầu Trang Bất Thức. Xích kỳ vung lên, cũng là lúc chiếc chùy rời khỏi tay. Trang Bất Thức còn đang hết sức chăm chú vào Xích kỳ của Lưu Khám, không ngờ rằng Lưu Khám lại biết chiêu văng chùy này, tránh không kịp, bị chùy đập trúng giữa trán.

Chùy này có thể nói là Lưu Khám đã dùng hết sức lực. Trang Bất Thức bị nện cho một cái đầu vỡ tan, kêu thảm lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.

Chỉ còn lại có mình Phàn Khoái.... .

Lýu Khám nói:

- Phàn Ðồ Tử, nếu bây giờ ngươi bỏ vũ khí đầu hàng, niệm tình năm đó ta và ngươi kề vai sát cánh chiến đấu ở Phú B́ình, ta sẽ tha mạng cho ngươi!

Lúc này, quân Sở đã vượt qua Bá Thủy, bị Hắc Kì Quân đánh cho tan tác không ra hồn quân nữa.

Lý Tất tiếp tục dẫn quân xung phong liều chết, còn Lạc Giáp thì dẫn một nhòm người ngựa, áp sát theo hướng Bá Thượng mà tới....

Phàn Khoái nhìn nhìn bốn bề, thấy đại thế đã mất, thở dài một tiếng, buông tay vứt thanh kiếm và trường mâu trong tay xuống, xoay người xuống ngựa. Tự khắc có lính đến lấy dây thừng trói chặt Phàn Khoái lại.

Lưu Khám nhìn nhìn Phàn Khoái, thở dài một hơi, sau đó giơ cao Xích kỳ lên, lạnh lùng quát:

- Binh sĩ lão Tần, còn không kết trận giết địch!

Rắc rắc rắc, quân Tần ở đại doanh Bá Thượng, bắt đầu tập kết thành hàng. Lưu Khám quay đầu ngựa, đang định dẫn Lạc Giáp truy sát Lưu Bang, đã thấy thám mã chạy nhanh đến, nhảy xuống ngựa trước mặt Lưu Khám, quỳ một chân trên đất.

- Đại vương, quân Sở đang áp sát tây nam Bá Thượng.

- Tây nam Bá Thượng.... .

Đây không phải là đại doanh Lam Điền sao?

Trong lòng Lưu Khám lúc này không khỏi có chút hồi hộp.

Say một hồi suy nghĩ, lập tức quyết định, thúc ngựa xông tới trước mặt quân Tần:

- Ta chính là Bắc Quảng Võ Quân, Vương của Bắc Cương Đường quốc. Phụng mệnh Tần hoàng vào thành ngăn địch.... . tướng sĩ Lão Tần nghe đây, muốn bảo vệ nhà cửa, bảo vệ vợ con, hãy theo ta giết bọn mọi rợ!

Tiên tri Thiên mệnh, để toàn Quan Trung đều biết đến tên tuổi của Lưu Khám, cũng biết Lưu Khám là Bắc Quảng Võ Quân do đích thân Tiên đế phong, sau làm chủ Bắc Cương, tự lập ra Đường quốc, cũng coi là con cháu của Quan Trung.

Trong tâm khảm bọn họ vốn đã vô cùng ngưỡng mộ, mà những lời Lưu Khám kêu gào, cũng không phải là cái gì mà bảo vệ Hàm Dương, mà là muốn bọn họ bảo vệ nhà cửa, vợ con.... Điều này khiến cho sĩ tốt Tần càng dễ ủng hộ. Lưu Khám, Lý Tất tiếp tục truy sát Lưu Bang, đích thân lãnh đạo quân Tần, giết từ trong đại doanh Bá Thượng ra ngoài.

Nhìn từng đội từng hàng, từng tướng sĩ Tần như được tỏa sáng vậy, Phàn Khoái bất giác thở dài một tiếng.

Nếu Lưu Khám đến muộn một hôm, e là tình huống hôm nay sẽ hoàn toàn khác.

Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy!

Đây là ông trời không muốn cho Lưu Bang cướp được Quan Trung, vậy tại sao cứ phải để chúng ta phải đánh vào Quan Trung làm gì, trơ mắt mà nhìn, ngay cả thắng lợi trong tầm tay rồi, lại bị Lưu Khám cướp mất thế này sao? Phàn Khoái không biết nói sao mới phải, nhưng có một điều y biết rõ, Lưu Bang xong rồi!

- Đường vương!

Phàn Khoái đột nhiên mở miệng:

- Chủ soái đại doanh Lam Điền đó là con trai của Võ An Hầu Lưu Phì, và đại tướng dưới trướng Võ An Hầu, Chu Cú Tiễn!

Giọng vang tới tai Lưu Khám, khiến Lưu Khám không khỏi giật mình.

Lưu Khám ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn Phàn Khoái một cái, chợt thúc ngựa đi.

Lưu Phì, Chu Cú Tiễn?

Trong nháy mắt, ý chí giết người mãnh liệt nổi lên trong lòng Lưu Khám.... Hai kẻ đó, chẳng phải là hung thủ đã hại chết a Trĩ sao?

Thật là đi mòn quai dép tìm chẳng thấy, thình lình lại hiện ra trước mặt!

*****

Chu Cú Tiễn là người ăn nói rất có ý tứ.

Hoàn toàn trái ngược với tính cách của Lưu Phì, y không uống rượu, không nữ sắc, thậm chí ngay cả lời đùa cợt cũng không muốn nói. Phần lớn thời gian, y đều luyện võ, luyện võ... và luyện võ. Mối thù của tổ phụ Chu Hợi, đối với Chu Cú Tiễn mà nói, dường như là một tòa núi lớn.

Nhưng y có quan hệ rất tốt với Lưu Phì.

Phương diện này, đương nhiên cũng vì Lưu Phì từng cứu Chu Cú Tiễn, nhưng phần lớn đó là một sự bù đắp.

Chí ít Chu Cú Tiễn nghĩ, ở cùng Lưu Phì, sẽ không phải sống cuộc sống vất vả, khổ cực...

Sau khi Lưu Phì nương nhờ Lưu Bang, Lưu Bang từng nói qua vài lần, muốn lôi kéo Chu Cú Tiễn. Bất cứ kẻ nào đều nhận thấy, nương nhờ Lưu Bang, chắc chắn tiền đồ và cuộc sống sẽ sung túc hơn theo Lưu Phì rất nhiều. Thế nhưng Chu Cú Tiễn thủy chung không chấp thuận. Vì thế Lô Oản từng hỏi y...

Chu Cú Tiễn nói:

- Nếu như mỗ gia muốn cầu phú quý, hà tất phải cần Bái công?

Ngụ ý của lời nói này là: Nếu như ta muốn tiền tài, quyết thế, trên đời này có rất nhiều lựa chọn, Lưu Bang đã là cái gì?

Quả thực, lúc đó Lưu Bang chỉ chiếm giữ huyện Bái nhỏ nhoi, binh sĩ chẳng qua chỉ có mấy nghìn.

Trong đó có hơn phân nửa là mã tặc Lưu Phì dẫn tới... Nếu như so sánh, Lưu Bang thực sự chẳng là cái gì.

Trong lòng Chu Câu Tiễn, tình nghĩa là hàng đầu!

Bất luận là tổ phụ y Chu Hợi, hay sư phụ y Cái Nhiếp, đều là hào hiệp. Chu Câu Tiễn mưa dầm thấm đất, tự nhiên giống như tổ phụ và sư phụ y, rất coi trọng tình nghĩa. Mà lúc này, Lưu Phì thừa hưởng sự nghiệp của ông cha, tính ra cũng không kém Lưu Bang là bao.

Hai người phối hợp, lại càng tăng thêm sức mạnh.

Đại doanh Lam Điền bị tập kích bất ngờ hầu như không có bất cứ phòng bị gì, người cầm đầu trong chiến loạn bị Chu Cú Tiễn chém rớt ngựa.

Sau khi bình định đại doanh Lam Điền, hai người Chu Cú Tiễn và Lưu Phì, lưu lại một bộ phận nhân mã quản lý đại doanh Lam Điền, sau đó mang theo tàn quân chạy tới Phách Thượng. Bởi vì lúc này Phách Thượng ồn ào từ canh hai đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, khiến người ta có chút lo lắng.

Chỉ có điều, trên đường đi Phách Thượng, hai người đối mặt với Triệu Ngải đánh một trận rồi chạy thẳng đến Phách Thượng.

Lưu Phì một tiễn bắn chết Triệu Ngải, treo thủ cấp của y trên cổ ngựa, lúc này không ai bảo ai cùng với Chu Cú Tiễn đi chậm lại.

Nguyên nhân đi chậm lại, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn giữ thể diện cho Lưu Bang.

Ngươi xem, chúng ta phá đại doanh Lam Điền, ngay cả Triệu Ngải cũng bị giết... Các ngươi còn chưa chiếm được Phách Thượng, chẳng phải không có năng lực sao?

Lưu Phì lưu lạc bên ngoài nhiều năm, học được rất nhiều cách phỏng đoán lòng người.

Đối với Lưu Bang, y lý giải rất rõ ràng. Đó là người rất coi trọng thể diện, thân nhân đối với Lưu Bang mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ có thể lợi dụng mà thôi. Nếu như chính mình không phải con trai của Lưu Bang y, chắc chắn y sẽ giăng lưới... Kết quả, chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

Nhưng cả hai thật không ngờ, ngay khi Triệu Ngải rời đi, chiến cuộc Phách Thượng căn bản đã chuyển biến.

Khi Lưu Phì phát hiện quân Sở tại Phách Thượng bị đánh tan tác, mới ngây ngẩn cả người.

Sau lại nghe tin, quân Sở tại Phách Thượng bị tập kích, tình thế nguy cấp... Lưu Phì và Chu Cú Tiễn lúc này mới vội vàng đẩy nhanh tốc độ, tới cứu viện Lưu Bang. Hai người tiến về phía trước, từ rất xa đã thấy, đại doanh Phách Thượng của quân Tần phía trước đã kết thành trận hình vô cùng nghiêm mật.

- Tần man giãy chết, binh sĩ ba quân tùy ý chém giết!

Lưu Phì trên ngựa vung kiếm, hô lớn.

Y dám làm như vậy, bởi vì trước kia giao phong với quân Tần, có thể nói y chiến trăm trận trăm thắng, từ lâu đã không để quân Tần vào mắt. Lưu Bang không thể thắng lợi, bởi vì dưới trướng y đều là một đám phế vật. Phàn Khoái, Chu Bột gì đó... Ai có thể sánh với Chu Cú Tiễn?

Lưu Phì vung tay hô lớn, Chu Cú Tiễn vác giáo dài đầu tàu gương mẫu xung phong.

Hơn vạn tướng sĩ quân Sở cùng lúc điên cuồng tru lớn, xung phong công kích quân Tần tại Phách Thượng.

Thế nhưng, trận hình quân Tần lại không chút hỗn loạn.

Khi quân Sở càng lúc càng tới gần, quân Tần phía trước đột nhiên tách sang hai bên, từ hậu phương đẩy lên mấy trăm bộ Hoàng Tham Liên nỏ, lạp tiễn lên dây, sau tiếng phịch phịch vang lên, mấy trăm tiễn rời cung bay nhanh về phía quân Sở.

Chu Cú Tiễn múa giáo dài đánh bay tiễn đang bay trên không trung, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Đội quân Tần này, hoàn toàn khác quân Tần trước kia y từng gặp.

Trước kia tác chiến với quân Tần, không giằng co quá nhiều, trận hình quân Tần đã bắt đầu rối loạn. Nhưng đội quân Tần này, lại bất động như núi!

Hoành tiễn bay tới dài sáu bảy thước, có tên là Xích Hành Bạch Vũ tiễn.

Quân Tần trước khi tác chiến, thường thường đều công kích bằng tiễn trận trước. Mà tiễn trận này không phải cung tiễn bình thường, mà là loại phù tiễn do Đại Hoàng Tham Liên nỏ bắn ra. Một tiễn có thể ghim chặt một tráng hán trên tường thành, kỳ thực lực đạo cực mạnh khiến người ta khó có thể tưởng ươợng.

Mây trăm phù tiễn bay tới, thực sự cũng không gây lên thương tổn quá lớn.

Thế nhưng tình cảnh bi thảm, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình...

Một chân chiến mã trước trận trực tiếp bị đánh thành hai đoạn, trong vũng máu liên tục hí lớn; tướng sĩ quân Sở bị phù tiễn bắn trúng không bị xuyên qua thân thể, thì đóng chặt trên mặt đất, hoặc lực đạo của phù tiễn quá lớn bắn cụt tay cụt chân cắm xuống đất.

Chu Cú Tiễn liên tục ngăn chặn ba phù tiễn, sắc mặt không khỏi biến đổi, âm thầm giảm tốc độ.

Lúc này, quân Sở vọt tới còn cách quân Tần khoảng năm trăm bước, thế nhưng trận hình quân Tần vẫn không chút lay động.

Kẹt, kẹt, kẹt...

Lưu Phì và Chu Cú Tiễn rất quen thuộc đối với loại âm thanh này. Đây là thanh âm pháo bắn đá phóng ra.

- Thiếu Quân, cẩn thận!

Chu Cú Tiễn la lớn, bởi vì y thấy một khối đá lớn đang rơi về phía Lưu Phì. Có lòng tiến lên cứu viện, nhưng y lúc trước trung kích quá sâu, vì thế cách Lưu Phì khá xa. Đá lớn rơi xuống ngay trước mắt, khiến chiếm mã của Lưu Phì hoảng sợ hí lớn, móng trước vung lên, thoáng chốc quăng Lưu Phì ngã xuống phía dưới. Chu Cú Tiễn vội vang tiến lên, đỡ Lưu Phì từ mặt đất đứng lên.

- Thiếu Quân, tình hình dường như không ổn!

Lưu Phì bị rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, sau khi ổn định tâm thần liền vươn tay cầm một chiếc khinh xa chắn trước mặt.

Thực sự tình hình không ổn!

Quân Tần trước kia, chỉ cần trùng kích tiến lên liền chạy toán loạn.. . Đội quân Tần này lại vững vàng như bàn thạch, bộ dáng không chút hoảng loạn.

Khi đá lớn rơi xuống, mấy trăm binh sĩ quân Sở mơ hồ biến thành khối thịt băm.

Mà tiễn trận của quân Tần từ từ đẩy mạnh, một đội cung tiễn từ phía xa xa đi ra, một nửa quỳ trên mặt đất, một nửa ngửa mặt lên trời.

*****

Thoáng chốc, trên trời cao vang vọng tiếng gió thét thê lương, giống như tiếng sói tru. Mà mật độ tiễn càng lúc càng được quân Tần đẩy mạnh, khi tiễn sắp vọt tới quân Sở tiên phong, đột nhiên một gã đội trưởng mâu thủ xuất hiện, hung hăng tiến về phía trước.

Trường mâu thủ, trường sáo thủ, còn có trường kích thủ, cùng lúc xuất kích.

Quân Sở giống như chuỗi mứt quả, bị đâm thủng. Một đội quân Sở vung mâu giao phong với duệ sĩ quân tần cầm thiết kiềm trong tay, mấy trăm binh sĩ quân Sở liền bị chém gã lăn trên mặt đất, máu thịt trộn lẫn biến thành khối thịt vụn.

Lưu Phì đứng trên khinh xa, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

- Lão Chu, lũ Tần man này điên rồi sao?

Nếu như quân Tần chiến đấu mạnh mẽ như lúc này, trước kia giao chiến tại Vị Nam, sao có thể bị bọn họ liên tục đánh lui, thậm chí quân lính tan rã?

Sắc mặt Chu Cú Tiễn xám xịt, ghìm cương ngựa lại.

- Thiếu Quân, chúng ta lui binh... Trong quân Tần man tất có người tài. Chúng ta cường công như vậy, căn bản vô pháp phá tan trận hình quân Tần. Việc cấp bách, chính là lui lại trấn thủ đại doanh Lam Điền, xem xét tình hình. Thực sự không chống đỡ được... Chúng ta sẽ nhanh chóng lui về Phách Thủy, hoặc qua Hiểu Quan cố thủ.

Lời này có ý nói với Lưu Phì: Cha ngươi có thể sống sót hay không, cần phải xem vận khí của y... Chúng ta trước hết phải bảo vệ tính mạng của chính mình rồi sẽ bàn.

Lưu Phì nghe vậy, liên tục gật đầu.

- Lão Chu nói rất phải, lập tức lui binh!

Ngay khi Lưu Phì hạ lệnh, chuẩn bị lui binh. Thoáng chốc, trong đại doanh Phách Thượng đôt nhiên truyền đến tiếng kèn lệnh vang trời.

" Lão Tần oai hùng, cộng phó quốc nạn.

Sở tặc không vong, thề không thu binh..."

Quân Tần trong lúc hỗn chiến, hô lớn giống như biển gầm khiến sĩ tốt quân Sở hồn bay phách tán.

Thương Long đại kỳ dựng thẳng chính giữa quân Tần đột nhiên tách rời. Quân Tần rầm rầm tránh sang hai bên, tạo ra một thông đạo.

Hai đội kỵ quân từ trong trận doanh quân Tần gào thét xông ra.

Dẫn đầu là một viên Đại tướng mặc hắc giáp, cưỡi xích thố, cầm trong tay một loại binh khí to lớn hình thù kỳ quái, đầu tàu gương mẫu đánh tới.

- Thằng cháu Lưu Phì, chạy đi đâu!

Viên Đại tướng kia cưỡi ngựa cất tiếng tru lớn, binh khí trong tay tung bay giống như bổ sóng chém gió, mở một đường máu trong trận địa quân Sở. Lưu Phì không nhận ra người này, bởi vì y từ nhỏ lớn lên tại Phong Ấp, trước khi Lưu Khám rời khỏi huyện Bái, Lưu Phì cũng chưa từng gặp hắn.

Sau khi cắm rễ tại Lâu Thương, Lưu Phì cũng rất khó gặp Lưu Khám.

Chỉ có điều, y không nhận ra Lưu Khám, nhưng Chu Cú Tiễn bên cạnh y, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra Lưu Khám.

Nhớ lại loạn Tam Điền trước kia, y từng phụng mệnh ám sát Lưu Khám. Nhưng không thể thành công, thậm chí suýt chút nữa bị Lưu Khám giết chết... Cũng chính nhờ lần nà kết bạn với Lưu Phì. Nếu như nói, Chu Cú Tiễn có ấn tượng sâu sắc nhất đối với người nào? Vậy chỉ có cái tên Lưu Khám trong loạn Tam Điền.

Chu Cú Tiễn không chút sợ hãi:

- Thiếu Quân, mau chạy đi, đó là lão Bi!

- Lão Bi? Ai là lão Bi?

Chu Cú Tiễn không kịp giải thích, bởi vì Lưu Khám đã vọt tới. Y cắn răng một cái, thúc ngựa vung giáo vọt tới nghênh đón. Giáo lớn trong tay y uỵch uỵch rung lên, miệng rống lớn:

- Tứ Thủy lão Bi, còn nhớ ông nội Chu gia nhà ngươi không?

Lưu Phì không khỏi kinh hãi.

Lúc đầu Chu Cú Tiễn nhắc tới lão Bi, y thực sự không ngờ đó chính là Lưu Khám. Nhưng sau khi Chu Cú Tiễn nhắc tới một tiếng Tứ Thủy lão Bi, đã nói rõ người kia chính là Lưu Khám. Tại bờ Tứ Thủy, người có biệt danh là lão Bi, duy chỉ có một người. Trong lòng Lưu Phì, đột nhiên phẫn nộ, sát ý dâng trào. Phải biết rằng, Lưu Khám chính là hung thủ giết chết mẫu thân Lưu Phì!

Mẫu thân Lưu Phì là ai?

Đó chính là Tào Thị... Trước kia khi Lưu Khám chuyển thế, từng bộc phát dị tượng. Mà mẫu thân Lưu Phì theo đám người Lưu Bang, trên đường có ý đồ cướp bóc hàng hóa của Lữ gia, bị lôi điện đánh chết. Chuyện này, ngoài vài người theo Lưu Bang biết, ngay cả Lữ Trĩ được gả cho Lưu Bang cũng không rõ lắm. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lưu Phì hận Lữ Trĩ tới tận xương tủy, vì thế mới dẫn người cướp bóc xe tù, phục kích Lữ Trĩ.

Lúc này, thực sự oan gia gặp mặt, tức giận tới mức đỏ mặt tía tai.

Lưu Khám ít hơn Chu Cú Tiễn hai tuổi, nghe Chu Cú Tiễn xưng là ông nội, nhất thời giận tím mắt.

Không nói nhiều lời, liền vách Xích Kỳ giao phong với Chu Cú Tiễn.. . Chu Cú Tiễn không hổ là con cháu của Chu Hợi, mấy năm nay khổ luyện võ nghệ, bất luận là lực lượng hay chiêu thức đều tiến bộ cực kỳ rõ ràng. Hai người vừa giao thủ, Lưu Khám tỉ mỉ suy nghĩ.

Người này họ Chu, có võ nghệ cao cường như vậy, chắc chắn là Chu Cú Tiễn!

Lưu Khám lúc này đã nhớ rõ gã Chu Cú Tiễn này.

Chỉ là, nhớ lại thì đã sao? Hắn ngày hôm nay muốn báo thù thay Lữ Trĩ, không phải bàn giao tình với Chu Cú Tiễn. Hắn lập tức kích khởi tinh thần, Xích Kỳ cuốn theo tiếng gió thổi, mạnh mẽ chém về phía Chu Cú Tiễn. Hắn tin tưởng, Chu Cú Tiễn có điểm không thể sánh bằng.

Chỉ hai mươi mốt hiệp, Chu Cú Tiễn đã bị Lưu Khám đánh cho mồ hôi đầm đìa, khổ cực không thể chịu được nữa.

Ngay khi hai ngựa giẫm đạp lẫn nhau, Lưu Khám đang vung Xích Kỳ chuẩn bị chém xuống, thì đúng lúc này, một mũi tiễn đột nhiên bắn lén về phía Lưu Khám.

Lưu Phì ở bên âm thầm quan sát, thấy Lưu Khám tập trung tới Chu Cú Tiễn vì vậy phóng tên bắn lén.

Đây cũng là thủ đoạn hay dùng của hai người Lưu, Chu.

Gặp đối thủ khó chơi, Chu Cú Tiễn thường thu hút sự chú ý của đối phương, Lưu Phì lén bắn tiễn đả thương địch thủ, có thể nói vô cùng thuần thục, chẳng bao giờ thất bại. Mà lúc này đây, cũng không thất thủ... Lưu Khám không ngờ, Lưu Phì ở bên kia dùng tên bắn lén, bất ngờ không kịp đề phòng, bị tiễn bắn trúng vai. Hắn a lớn một tiếng, thúc ngựa chạy đi. Chu Cú Tiễn vừa thấy, lập tức chấn hưng tinh thần, thúc ngựa tiến lên.

- Tứ Thủy lão Bi, định chạy đâu?

Có lẽ trong khi Lưu Khám trúng tiễn, Xích Thố hoảng hốt; hoặc Xích Thố đánh lâu có chút không chịu đựng nổi.

Chạy được khoảng mười bước, Xích Thố đột nhiên thở phù phù một tiếng, hai chân trước quỳ trên mặt đất. Còn Chu Cú Tiễn ở phía sau vung giáo đâm tới.

- Tứ Thủy lão Bi, mau để mạng lại!

Mắt thấy, Lưu Khám sẽ chết dưới giáo của Chu Cú Tiễn, ngựa Xích Thổ đang quỳ gối bỗng nhiên đứng dậy, một đạo tia sáng lạnh từ phía dưới bốc lên, Lưu Khám thuận thế quăng giáo, giống như hung thần ác sát quát lớn:

- Cẩu tặc, chết đi!

Chu Cú Tiễn muốn tránh né, thì đã muộn rồi.

Chỉ nghe rắc một tiếng, liền hét thảm một tiếng, Chu Cú Tiễn rơi đầu xuống đất, ngã quỵ dưới chân ngựa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<