Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Chu Nhan - Hồi 33

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 33: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Thiên lôi tản đi, ánh mặt trời chiếu khắp đỉnh núi Mộng Hoa.

Giữa núi non vắng lặng này, chỉ có gió thổi qua tai, liên miên không dứt. Bộp một tiếng, có thứ gì từ trong gió rơi xuống, thiếu chút nữa đập trúng đầu nàng. Chu Nhan bình tĩnh nhìn lại, là một đóa hoa lớn như miệng chén. Có thể là bởi dấu chân con người trên đỉnh núi Mộng Hoa rất ít, nên hoa ở nơi này đều cao hơn mấy người, lúc hoa nở thì sáng rực như mây màu.

Chu Nhan thất hồn lạc phách ngồi dưới tàng cây, trong tay nắm Ngọc Cốt, đầu ngón tay hơi run.

Nàng nhìn thoáng qua Đại Tư Mệnh ngồi trên đài Tọa Vong cách đó không xa, nhưng mà ông lão chỉ hết sức chăm chú nhìn Thời Ảnh, trong đôi mắt già nua tràn ngập lo nghĩ và tập trung. Lão khoanh chân ngồi ở phía sau Thời Ảnh, một tay chỉ vào đỉnh đầu y, một tay đặt vào sau lưng y, trên trán có mây tía lượn lờ. Đó là biểu hiện của linh lực tập trung cao độ.

Ông ấy đang hao tổn chân nguyên sao? Đại Tư Mệnh này đúng là đang liều mạng giúp sư phụ ư... nói như vậy, ông ấy cực lực ép uổng mình, nói không chừng... cũng là vì muốn tốt cho sư phụ? Chu Nhan mịt mờ suy nghĩ, vân vê Ngọc Cốt trong lòng bàn tay, tâm thần bất định, nghĩ chờ lát nữa sư phụ tỉnh lại, mình nên mở miệng thế nào đây?

"Vừa nghĩ tới người giết Uyên ngay trước mặt ta, ta đã không cách nào tha thứ cho người được".

Một câu như vậy đã đủ hay chưa?

Những lời nói này có lực sát thương giống như dao nhọn, sau khi sư phụ nghe xong, đại khái cũng không nói gì, quay đầu rời đi luôn đúng không? Có thể giống như Đại Tư Mệnh nói, từ nay về sau sư phụ sẽ không bao giờ gặp lại mình nữa?

Thế nhưng... thế nhưng tất cả những chuyện này, sao lại biến thành như vậy? Chu Nhan nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến nỗi lòng tức tối: Cái ông già này, tại sao phải bắt này dứt khoát như vậy chứ?

Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên hối hận mình đã không kiềm chế được mà quay về đây. Không chỉ không giúp đỡ được gì, mà sư phụ còn vì nàng mà trúng một kiếm. Nếu như nàng và Trùng Minh cùng nhau trở về vương phủ, thì sao có cục diện thế này chứ?

Nàng hậm hực đấm tay lên mặt đất, rầm một tiếng, Ngọc Cốt đâm đá trắng nứt ra một cái khe.

Cũng trong nháy mắt đó, bên tai truyền đến tiếng kêu sắc nhọn, vút thẳng lên cửu thiên, nàng tức khắc ngẩng đầu. Đó là tiếng kêu của Trùng Minh. Nó... nó đang phát ra tiếng cảnh báo thảm thiết! Đã xảy ra chuyện gì sao?

Chu Nhan từ dưới tàng cây bật người dậy, Ngọc Cốt ở đầu ngón tay lập tức hóa thành một thanh kiếm.

Trên đỉnh núi Mộng Hoa mây mù quanh quẩn, đang lúc sáng sớm, ánh mặt trời vừa lộ ra. Ngay trong nháy mắt đó, cuồng phong nhất thời cuộn đầy đỉnh đầu, cây cối lay động, vô số cánh hoa tuôn rơi, giống như một cơn mưa máu. Là vật gì bay tới mà có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy?

Nhưng mà Chu Nhan vừa nhảy dựng lên, bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiên đen kịt, không có lấy nổi một tia sáng, giống như sân khấu hạ màn, che kín toàn bộ đỉnh núi.

Giữa tối đen chẳng lành đó, nàng nhìn thấy trong rừng cây xuất hiện một đôi mắt sáng lạnh.

Trên đỉnh núi Mộng Hoa vốn không một bóng người, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen. Mặt khuất trong bóng tối, hai tay khô gầy như que củi, chỉ có hai mắt là màu xanh nhạt, giống như ma trơi lập lòe trong bóng tối.

Trong chớp mắt này Chu Nhan bỗng nhiên kêu "Ối" một tiếng, cảm thấy toàn thân rét run.

Đúng vậy! Ánh mắt cùng áo đen như vậy nàng đã từng bắt gặp trong khu rừng ác mộng năm mười ba tuổi. Ác mộng năm xưa không ngờ lại trở về. Đám người này là cùng một bọn với những kẻ truy sát họ năm năm trước. Bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao vào lúc này bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Sao bọn họ lại ở trên núi Mộng Hoa này?

Đám người mặc áo bào đen lẳng lặng xuất hiện giữa rừng sâu rậm rạp có mắt màu xanh  nhạt, dưới mũ trùm đầu lộ ra mái tóc dài màu ánh kim, trong tay nắm pháp trượng, trên áp choàng thêu huy chương chim cánh vàng hai đầu, bao vây núi Mộng Hoa không một tiếng động.

Đại Tư Mệnh trên đài Tọa Vong mở mắt, liếc mắt nhìn qua, toàn thân chấn động mạnh.

"Thập vu?" Lão bật thốt lên tiếng kinh hô, ngón tay khẽ run.

Thập vu của Băng tộc xa tận đế quốc Thương Lưu ở Tây hải, vậy mà lại kéo nhau cùng xuất hiện ở đây!

Sau khi bị Tinh Tôn đại đế đuổi ra khỏi đại lục Vân Hoang vào bảy ngàn năm trước, Băng tộc vẫn lưu lạc ở Tây hải, thành lập đế quốc Thương Lưu, cả ngàn năm nay mặc dù vẫn cố gắng quay trở lại đại lục, nhưng không một lần thành công. Thế mà lúc này đây toàn bộ các nguyên lão của Đế quốc Thương Lưu đều ào ào ra quân, đi về Vân Hoang, chính là tình cảnh trăm năm qua chưa từng có!

Những người này, chẳng lẽ đã biết được hôm nay là ngày suy nhược nhất của Thời Ảnh, cho nên mới thừa dịp xông vào? Là ai đã để lộ tin tức này cho bọn họ biết?

Đám người áo đen hiện thân trên không trung, im lặng không lên tiếng vây quanh đài Tọa Vong.

Đại Tư Mệnh đang chữa thương cho Thời Ảnh vừa trải qua lôi hình, chân nguyên trong huyệt khí hải cuồn cuộn rót vào cơ thể đối phương, chữa trị thương tổn, ổn định khí mạch, đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt. Thời Ảnh bị thương nặng hoàn toàn hôn mê, chỉ dựa vào chút hơi thở mong manh để kéo dài tính mạng, nếu vào thời khắc này đột nhiên gián đoạn, thì hai người đương nhiên sẽ đồng thời trọng thương.

Mặc dù nội tâm Đại Tư Mệnh vô cùng kinh hãi, nhưng lại không cách nào nhúc nhích.

Mười người mặc áo đen vây quanh đài Tọa Vong, Vu Hàm đứng đầu bước ra khỏi hàng, liếc mắt nhìn Thời Ảnh đang khoanh chân dưỡng sức, gật đầu, tựa như xác nhận thân phận của y: "Là cậu ta".

Sau đó lại nhìn thoáng qua Đại Tư Mệnh ngồi sau lưng Thời Ảnh, thần sắc khẽ động: "Không ngờ lại là Đại Tư Mệnh Không Tang? Đã lâu không gặp, hôm nay tự mình đến đây chủ trì nghi thức thay Thời Ảnh sao?".

Đại Tư Mệnh khẽ giật khóe miệng, không nói gì, ngón tay không rời khỏi lưng Thời Ảnh.

"Sao vậy? Không nói được à?" Vu Hàm ngừng lại một chút, tràn đầy hứng thú nhìn hai người trên đài: "Đang ngưng kết chân nguyên cho cậu ta à? Đang lúc then chốt không rời tay ra được đúng không?".

Vu sư áo đen cười ha hả, quay đồng nói với đồng liêu: "Các người nhìn đi, hai người có pháp thuật mạnh nhất Vân Hoang đang ở đây cả rồi! Thật là niềm vui tới bất ngờ, một tiễn hạ hai chim!"

Toàn bộ thập vu Băng tộc tản ra, vây quanh đài Tọa Vong, đưa ngang pháp trượng trong tay, khiến toàn bộ đỉnh núi Mộng Hoa bỗng đen kịt đến mức đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón.

"Kết thập phương đại trận!". Vu Hàm thoáng chốc đã phán đoán xong tình thế, chỉ đạo chín vị Vu sư mặc đồ đen khác: "Dựa theo sự căn dặn của Trí giả đại nhân, trực tiếp khiến người trẻ tuổi kia thần hồn tan hết. Lão già kia thì giữ lại. Lão có sáu mươi năm tu vi, nếu có thể hấp thụ chân nguyên của lão, mỗi người chúng ta chí ít có thể đột phá thêm một tầng cảnh giới".

Nghe những lời này, sắc mặt Đại Tư Mệnh trầm xuống.

Đúng vậy, thứ mà Thập vu của đế quốc Thương Lưu tập luyện chính là thuật pháp ám hệ, sở trường hấp thu tính mạng và sức mạnh con người cho mình sử dụng, bản thân lão lúc này không thể động đậy, nếu như rơi vào tay bọn họ, chỉ e hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Cút ngay!" Nhưng mà không đợi Thập vu động thủ, bỗng có một tiếng hét vang lên cắt ngang.

Một đạo quang hoa nở rộ trong bóng tối, giống như sấm sét cắt rời tất cả, vẽ nên một đường vòng cung trước đài Tọa Vong, ép những vu sư mặc đồ đen lùi lại. Chỉ nghe một tiếng "choang" vang lên, pháp trượng trong tay Thập vu đã va vào luồng ánh sáng, lập tức đồng loạt lùi lại.

Ánh mắt Đại Tư Mệnh biến đổi, thấy rõ người vừa ra tay.

Đó là Chu Nhan, nàng vừa dưới tàng cây nhún chân bay lên, Ngọc Cốt vút lên không trung, hóa thành một thành trường kiếm mạnh mẽ bay ngược lại trong tay nàng. Nàng cầm kiếm trong tay, quỳ gối xuống trước đài Tọa Vong, vút một tiếng bức lui mọi người, tay kết lại một tầng kết giới phòng ngự: "Muốn động vào sư phụ ta ư? Mơ đi tụi bây!".

Hiển nhiên Vu Hàm không ngờ tới trên núi Mộng Hoa lại đột ngột xuất hiện một nữ nhân, không khỏi có chút kinh ngạc. Cô nhóc này là ai? "Sư phụ" mà nó nói trong miệng lại là ai nữa? Là Đại Tư Mệnh hay là Đại Thần Quan?

Nhưng mà không đợi hắn suy chuyển ý niệm trong đầu, bàn tay Chu Nhan đã nhấn mặt đất, nhanh chóng lẩm nhẩm chú thuật. Chỉ trong chớp mắt, đỉnh núi Mộng Hoa đã chấn động, vô số cây cối từ dưới đất chui lên, lập tức vây kín Đài Tọa Vong, kết thành một vòng xanh biếc.

"Thiên Thụ!" Khoảnh khắc ấy, Vu Hàm bật thốt lên tiếng kinh hô.

Đây là pháp thuật phòng ngực cao thâm nhất trong pháp thuật Cửu Nghi, nếu không phải thuật sĩ của nhiều năm tu vi thì không thể nào thi triển được, vậy mà lại có thể được thiếu nữ này tung ra trôi chảy như vậy? Người này là cao đồ của Cửu Nghi sao? Thế nhưng thần miếu Cửu Nghi thu nhận đồ đệ nữ từ bao giờ chứ?

Lông mày Vu Hàm cau lại, dứt khoát chỉ đạo: "Giải quyết con bé đó trước!".

Thập Vu lập tức đi chuyển như ma, vây lấy thiếu nữ vào giữa.

"Không sao, để ta đối phó với đám người này!". Chu Nhan không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm Thập vu, nắm Ngọc Cốt trong tay, không hề quay đầu lại, nói với Đại Tư Mệnh: "Ông chỉ cần tập trung chữa thương cho sư phụ ta là được".

Nàng còn chưa dứt lời đã hét lớn một tiếng, cầm kiếm xông lên.

"..." Đại Tư Mệnh trong kết giới nhíu mày một cái, hít sâu một hơi. Tiểu nha đầu này thật sự quá không biết trời cao đất rộng. Thập vu của Đế quốc Thương Lưu nắm giữ pháp thuật ám hệ, mỗi một người đều tu vi thâm hậu, hôm nay kéo nhau cùng tới, kể cả chính ông ta cùng Thời Ảnh đối chọi cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ.

Vậy mà cô bé này, lại không chút nghĩ ngợi cứ thế xông lên?

*****

Nhưng mà Chu Nhan tràn đầy sức chiến đấu, lại khiến cho Đại Tư Mệnh từng trải phải ngạc nhiên.

Con bé này cứ thế xông ra, chặn đứng hơn một trăm hiệp công kích của Thập vu, cắn răng không lùi nửa bước.

Trận giằng co không biết kéo dài bao lâu, đến cuối cùng, Chu Nhan thậm chí đã thần trí hoảng hốt, mỗi một động tác hay chú ngữ đơn giản đều cần tiêu hao sức lực lớn. Nhưng mà nàng biết chỉ cần mình rút lui thì những kẻ trước mắt sẽ lập tức giống như năm năm trước lấy đi tính mệnh sư phụ.

Ngọc Cốt múa thành một luồng ánh sáng, vây quanh đài Tọa Vong kín không kẽ hở, cản lại từng đợt công kích của Thập vu.

Trong kết giới Thiên Thụ, Đại Tư Mệnh giương mắt thấy cảnh tượng như vậy thì có hơi động dung, cô bé này còn chưa tới hai mươi tuổi mà? Ở núi Cửu Nghi cùng lắm bốn năm, sao lại có ngộ tính cao như vậy chứ, nếu như không phải con bé vừa dùng Tinh Hồn Huyết Thệ không lâu, tổn thương nguyên thần, thì chỉ e lúc này còn không chỉ dừng lại ở đây đâu.

Thời Ảnh à, cậu thu nhận được một đứa đồ đệ khá đấy.

Đại Tư Mệnh im lặng thở dài, ánh mắt có chút phức tạp, một tay điểm vào huyệt linh đài của Thời Ảnh, một tay đặt ở sau lưng y, đỉnh đầu mây tía lượn lờ, nhanh chóng trị thương cho y.

Nhưng mà bên kia, Chu Nhan cũng đã dần dần không chịu được.

Dù sao nàng cũng còn trẻ, không đủ kinh nghiệm thực chiến, lại càng không biết đối phó với trận pháp nhiều người phối hợp như thế nào, nàng chỉ cắm đầu tấn công, đánh đòn phủ đầu, không ngừng bức lui ý đồ tiến lên của kẻ định. Nhưng mà Thập vu có nhiều kinh nghiệm, cũng rất nhanh nhìn thấu nhược điểm của nàng, không vội vàng gì, chỉ nhịp nhàng phối hợp nhằm tiêu hao linh lực của nàng.

Cuối cùng cũng đến lúc dốc hết tài học rồi.

Chu Nhan phát ra mũi tên Lạc Nhật, bức lui Vu Bành và Vu Lãng đang tiến gần đến đài Tọa Vong, nhưng mà đỡ trái đỡ phải, bản thân lại để lộ sơ hở. Trong khoảnh khắc ấy, một cây pháp trượng đánh xuống, ầm một tiếng, lá chắn hộ thể vững chắc lập tức vỡ vụn.

Chu Nhan lảo đảo một bước, hộc ra một ngụm máu tươi, cảm giác toàn thân rã rời.

Không được, năm năm rồi, nàng vẫn còn giống như khi xưa, không đánh lại đám người này!

Nàng... nàng không thể nào vô dụng như vậy.

Trông thấy Thập vu đã vượt qua phòng tuyến của mình, liên kết đi tới đài Tọa Vong, nàng chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn cuồng nộ cùng không cam lòng, liền hô to một tiếng, bay người lên, từ phía sau đánh về phía Vu Hàm.

"Đứng lại! Không được động vào sư phụ ta!". Trong chớp mắt, mắt nàng đỏ rực, chập hai tay lại, hai ngón tay đối ngược giao nhau giữa trán, hét lớn một tiếng: "Thiên Tru!".

Bầu trời trên núi Mộng Hoa nhất thời sáng rực. Lôi điện cuồng bạo được triệu hoán tới,   từ trên không trung đánh xuống, khói lửa vàng rực oanh tạc đám vu sư mặc đồ đen khiến họ lảo đảo một bước.

"Muốn chết!". Vu Hàm giận dữ, dẫn Thập vu cùng quay đầu lại.

Mười cây pháp trượng cùng đánh xuống lưng nàng, Chu Nhan bị đánh đến cả người bay ra xa, hộc ra một ngụm máu. Nhưng mà, ở giữa không trung, khóe miệng của nàng cũng nhoẻn nên một nụ cười kì lạ, đột nhiên niệm thật nhanh câu gì đó, nói một tiếng: "Định!".

Toàn bộ máu vảy ra, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.

"Không ổn!". Khoảnh khắc ấy, Vu Hàm thất thanh: "Cẩn thận, cô ta đang dùng Nhiên Huyết Chú!".

Con bé này, là đang liều mạng.

Từ trong thân thể nàng vảy ra một giọt máu ngưng kết giữa không trung, giống như vô số hạt châu màu đỏ, rơi lả tả bên cạnh Thập vu. Nhưng mà theo chú ngữ nàng lẩm bẩm ra, máu tươi bỗng dưng hóa thành lửa đỏ, nổ ầm ầm.

Giữa tiếng nổ kinh người, Thập vu nhất tề lui ra bên ngoài, trong đó có ba người dao động một cái, bị chú thuật đánh ngã xuống đất, thập phương đại trận đã liên kết bị phá hủy. Tranh thủ khoảnh khắc ấy, Chu Nhan dùng hết chút sức lực cuối cùng bổ người bay ra, một lần nữa giữ chặt cửa vào của đài Tọa Vong, một mình chặn đứng mười vu sư.

Nhưng mà nàng cũng đã sức cùng lực kiệt, không chống đỡ được thân thể nữa, ngã ngồi trên mặt đất.

Chu Nhan kịch liệt thở hổn hển, cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị vỡ nát, trong miệng đều là mùi máu tươi, ngực vừa phẫn nộ vừa mệt mỏi. Đây... đây là trận chiến đầu tiên sau khi nàng học hết bản chép tay của sư phụ ư? Vậy mà lại đánh thua? Nếu biết những người này khó đánh như vậy, bình thường phải tu luyện chăm chỉ hơn mới được.

Nhưng mà nàng lính mới tò te lại không biết, có thể chiến đấu với Thập vu lâu như vậy, cũng được coi là kỳ tích khắp cõi Vân Hoang này rồi.

"Giải quyết nha đầu này trước đi!". Nhìn thấy bị chặn lần thứ hai, Vu Hàm mất đi kiên nhẫn, vung pháp trượng lên, toàn bộ ngọn núi Mộng Hoa bỗng chấn động một cái, núi sông đổ nát. Dưới màn trời đen kịt, chỉ nghe vô số tiếng tuôn rơi vang lên, cây cỏ lay động, cuồn cuộn như sóng. Âm thanh này truyền từ vách núi đến, lọt vào tai mà thấy kinh tâm.

Đó là tiếng gì? Bọn họ đang gọi cái gì?

Lòng Chu Nhan có dự cảm chẳng lành, nhìn ra xa nhất có thể, nhịn không được thốt lên. Trời ạ, sao lại... lại có vô số bộ xương khô từ dưới vách núi leo lên.

Những bộ xương khô này không biết của người đã chết bao nhiêu năm rồi, đã khô mục từ lâu, có những bộ còn không đầy đủ tứ chi, nhưng mà trên người vẫn còn vướng thần bào rách nát, tựa như con rối bị điều khiển. Từng bước một, đạp lên cầu thang làm từ lưỡi đao, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.

Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy da đầu tê dại. Mấy thằng cha đến từ Tây hải này, lại có thể dùng vu thuật triệu hoán ra toàn bộ vong linh đã chết trên ngọn núi này.

Hơn chín trăm thần quan các đời, đông chi chít, từ dưới vách núi trèo lên, vây quanh đài Tọa Vong, vô số cặp mắt trống không nhìn nàng chằm chằm, không chút cảm xúc.

"Giết hết những kẻ ở đây". Vu Hàm niệm xong chú thuật, ra lệnh.

Rầm rầm, toàn bộ thần quan Không Tang đã chết nhất loạt xoay người, đánh về phía nàng.

"A... a... a...". Thấy những gương mặt đã chết nhiều năm kia, da đầu Chu Nhan tê dại, trong khoảnh khắc đã dâng lên niềm xúc động muốn co giò bỏ chạy. Nhưng mà vừa chạy được vài bước, nghĩ tới sư phụ còn hôn mê phía sau thì đành dừng chân, không nghĩ được nhiều nữa! Nàng không thể để sư phụ rơi vào nguy hiểm.

Kể cả có là đại bất kính, cũng phải băm thây vạn đoạn những vị tiền bối này.

Nàng lật mình qua, một lần nữa nắm chặt Ngọc Cốt, xông về phía những bộ xương khô.

"Lùi lại!". Trong khoảnh khắc nàng đang một mình xông vào vòng vây, chợt nghe thấy phía sau có một tiếng gọi, một luồng sáng lóe mắt từ phía sau vút lên, phá vỡ toàn bộ khói đen dày đặc trên đỉnh núi Mộng Hoa.

Giữa cơn nguy cấp, Đại Tư Mệnh rốt cuộc đã hoàn thành xong việc chữa trị, đứng lên rời khỏi đài Tọa Vong.

"Thập Vu lần này lại bê bết trở về!". Ở trên Tây hải xa xôi, có một giọng nói trầm thấp vang lên, người nói phất tay áo đứng dậy, đứng trước thủy kính đang gờn gợn sóng, phất tan hết huyễn ảnh đang chiếu rọi bên trong, Trí giả nói nhỏ: "Không cần xem nữa".

Thánh nữ quỳ ở một bên, nghe vậy run lên nhè nhẹ.

"Nói với Thanh vương, lần này thất bại rồi" Trong bóng tối có một đôi ngươi màu vàng kim lóe lên, trong lấp lánh hàm chứa bóng tối, vừa chợt nhìn qua, lại giống hệt ánh mắt của Thần Hủy Diệt mà người Không Tang cung phụng.

"Vâng". Thánh nữ dập đầu, quỳ rời khỏi.

Thủy kính một lần nữa tĩnh lặng trở lại, bên trong quả nhiên chiếu ra cảnh tượng tiếp theo ở núi Mộng Hoa. Rốt cuộc Đại Tư Mệnh cũng xuất thủ, kề vai chiến đấu với thiếu nữ kia, hai người một già một trẻ, đối chọi tương xứng với Thập vu. Đế quốc Thương Lưu lần này một mình thâm nhập giữa lòng Không Tang, bản thân dựa vào chuyện tập kích bất ngờ, nếu một khi đã phải đánh lâu, chỉ e phần thắng sẽ ngày càng giảm xuống.

Sao bỗng nhiên lại chui ra một con nha đầu như vậy? Thậm chí đến cả Thập vu cũng không xử lý được nó? Trên dưới lục bộ Không Tang, đã xuất hiện biến số từ lúc nào vậy chứ?

Hay là, cách bảy ngàn năm, hắn đã trở nên xa lạ với mảnh đất này rồi?

Trong con ngươi óng ánh màu vàng xẹt qua vô số biểu cảm phức tạp, do dự trầm ngâm.

Bỗng nhiên hình ảnh trong gương biến ảo, trận chiến trên đỉnh núi Mộng Hoa dừng lại. Tầng mây nứt ra, một luồng sấm sét màu trắng xé tan bóng tối đánh xuống, phát ra tiếng kêu thê lương. Đó là thần điểu Trùng Minh, trên lưng cõng hơn mươi mấy thần quan, phá sương mù bay từ dưới chân núi lên.

Viện quân này ra nhập trận chiến, cục diện lập tức xoay chuyển.

Quả nhiên, đến cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc. Trí giả ngồi trong bóng đêm thở dài thinh lặng, ngẩng đầu nhìn trời đêm, đột nhiên ngẩn ra.

Đúng vậy, toàn bộ tinh tượng trên đỉnh đầu đã thay đổi rồi.

Sao trời thay đổi, thiên mệnh đổi thay. Đế tinh Bắc Đẩu tuy rằng mờ mịt, nhưng hai bên lại đột nhiên xuất hiện hai ngôi sao sánh vai cực sáng. Một ngôi có màu tím, một ngôi có màu đỏ đậm. Nhìn lại thật kỹ, hai ngôi sao ấy hình như có liên kết mơ hồ, chính là cùng vui cùng buồn, đan xen chiếu rọi, thắp sáng toàn bộ vòm trời.

"..." Con ngươi màu vàng lưu ly chợt tối đi một chút, như có điều suy nghĩ. Trên đời này, người có thể thay đổi tinh đồ, phủ lấp tinh thần, trừ mình ra, lại còn có cao nhân khác nữa!

Người đó đến từ Không Tang? Hay là Hải quốc?

"Tuy rằng đã đến cuối thời, nhưng cả vùng đất Vân Hoang lại có thể xuất hiện một dị sĩ tài ba như thế...".

Giọng nói vang lên từ trong bóng tối, mờ mịt âm trầm, giống như truyền đến từ viễn cổ: "Người Không Tang này, là đang muốn giãy dụa, vãn hồi vận trời và số phận hay sao?".

"Xem ra, ta phải đích thân đi đến Vân Hoang mới được".

*****

Trận huyết chiến trên đỉnh núi Mộng Hoa kết thúc sau khi thần miếu Cửu Nghi hi sinh hai mươi bảy vị thần quan, hơn một trăm thị tòng. Chiến đấu ròng rã suốt một ngày một đêm, viện quân dưới chân núi chạy tới, Thập vu cuối cùng trắng tay trở về, còn toàn bộ những bộ xương khô được gọi tới thì đều bị đánh xuống vách núi lần nữa.

Toàn thân lông trắng của thần điểu Trùng Minh cũng bị nhuốm đỏ, mệt mỏi kiệt quệ, giùng giằng bay về phía thâm cốc, đi tìm linh dược tự chữa thương cho mình.

Đại Tư Mệnh quay đầu nhìn Thời Ảnh trên đài Tọa Vong, thở phào nhẹ nhõm.

Người đang hấp hối đã chuyển biến tốt đẹp, trên mặt dần dần có lại huyết sắc, một luồng ánh sáng lưu chuyển trong người, cho thấy nguyên thần bị thiên lôi đánh vỡ đã ngưng tụ lại một lần nữa. Địa ngục vạn kiếp, ngũ lôi thiên hình, xưa nay chẳng có thần quan nào đi trên con đường này may mắn tránh khỏi. May mà ông đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, tự mình canh giữ ở điểm cuối để cứu người, mới miễn cưỡng bảo vệ được tu vi của Thời Ảnh.

Một người như vậy nếu trở lại làm người bình thường chẳng phải phí phạm của trời hay sao?

Đại thần quan dần dần khôi phục, còn quận chúa Xích tộc kia thì kéo một cánh tay bị gãy, ngồi xổm ngay trước mặt y, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Đại Tư Mệnh nhìn Chu Nhan, hơi động dung.

Nha đầu kia đã kề vai chiến đấu cùng ông trong trận chiến này, vậy mà có thể chống cự đến cuối cùng. Tuy rằng tu vi không thể so sánh với tiền bối, nhưng lại hơn người ở khí thế liều mạng, ba lần bị Thập Vu liên thủ đánh bay, ba lần liều mạng phản công, khiến cho toàn thân đều là thương tích. Bởi vì lúc nàng cắn đầu lưỡi để sử dụng huyết chú đã vô ý cắn vào má, nên giờ mặt đã sưng lên, cắn răng chịu đựng, trông lại có vẻ buồn cười. Nhưng lúc này, nàng giữa cửu tử nhất sinh lại không để ý băng bó vết thương của mình, chỉ ngồi xổm lo lắng nhìn Thời Ảnh.

Đại Tư Mệnh thở dài một hơi không tiếng động, đi tới vỗ vỗ bả vai nàng. Chu Nhan giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn lão nhân hắc bào kia, bỗng lui về phía sau một bước.

Tiểu nha đầu này sợ mình lắm sao?

"Thời Ảnh sắp tỉnh rồi, ngươi tránh sang một bên đi". Giọng nói Đại Tư Mệnh lạnh lẽo, rút ra một cuộn ý chỉ trong ngực, chìa ra trước mắt nàng rồi lại lấy về: "Nhớ kỹ ngươi đã đồng ý với ta điều gì".

"..." Chu Nhan thấy đạo thánh chỉ đó, mặt mày lại tái nhợt.

Trong khoảnh khắc đó nàng cắm Ngọc Cốt xuống, như thể muốn xông lên liều mạng, nhưng mà chần chừ một chút, điểm sáng trong mắt lại ảm đạm đi. Nàng yên lặng đứng lên, lui trở về dưới tàng cây, một mình đờ ra. Tới lúc này nàng mới cảm giác được sự đau khổ khắp người, phát hiện máu tươi đã nhuốm đỏ tay áo.

"Không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ, tu vi lại đã đạt tới mức độ này". Giọng nói của Đại Tư Mệnh truyền đến từ sau lưng, mang theo hơi thở dài: "Cho dù Thời Ảnh ở tuổi ngươi cũng chưa chắc có thể một mình chống đỡ Thập vu lâu như vậy".

"Ông quá khen rồi, so với ai thì so chứ làm sao so được với sư phụ". Chu Nhan không muốn để ý tới ông ta, tức giận lẩm bẩm: "Nếu một người đã liều mạng thì bản lĩnh đương nhiên mạnh hơn nhiều lần người bình thường rồi. Ta thà chết chứ quyết không để những người Băng tộc này động đến một ngón tay của sư phụ".

Đại Tư Mệnh giật mình nhìn kỹ Chu Nhan lần nữa. Còn cô gái kia dứt lời thì ủ rũ cúi thấp đầu, dùng vạt áo băng bó cánh tay bị thương của mình.

"Sao hả? Không cam lòng?" Đại Tư Mệnh nhìn ra tâm tư của nàng thì hỏi vậy. Chu Nhan không đáp, chỉ tập trung băng bó qua loa vết thương, nhìn thấy hoa tàn đầy đất thì ngẩng người ra, hoa trên núi vừa nở rộ lại bị trận chiến khốc liệt làm cho rơi rụng hết. Hoa trên mặt đất phủ từng tầng giống như gấm lụa rực rỡ. Nàng co chân hất hết hoa rơi một lúc lâu mới "hừ" một tiếng.

"Ngươi vẫn còn nhỏ...". Đại Tư Mệnh thở dài, giọng nói lại bình tĩnh như trước: "Đợi ngươi lớn lên một chút sẽ biết, bất luận là ai, chỉ cần sống trên đời này, có nhiều chuyện dù không muốn cũng phải chấp nhận".

Chu Nhan nhịn không được hỏi: "Vậy chẳng lẽ ông cũng có chuyện không cam lòng sao?".

"Đương nhiên!" Nàng hỏi đột ngột, Đại Tư Mệnh chỉ thản nhiên trả lời: "Cả đời ta đều là thân bất do kỷ".

Chu Nhan không khỏi mở to hai mắt, quay phắt lại nhìn ông lão, không thể tin được: "Thật sao? Nhưng ông là Đại Tư Mệnh, ông có bản lĩnh lớn như vậy, sao có thể có chuyện muốn mà không làm được?".

"Đương nhiên là có". Đại Tư Mệnh trả lời ngắn gọn.

"Là gì chứ?" Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ hiếu kỳ: "Là chuyện quan trọng sao?".

Đại Tư Mệnh lắc đầu, làm như nhớ tới chuyện gì đó rất xa xôi, ánh mắt có chút ảm đạm, cuối cùng khẽ nói: "Cũng giống như ngươi, cả đời này không được ở bên người mình yêu".

"Hả? Giống như ta sao?". Chu Nhan sợ run, cúi đầu đá hoa rơi trên đất, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng: "Là bởi vì người cản trở các ông lợi hại hơn ông, nên ông đánh không lại sao?".

Đại Tư Mệnh ngẫm nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào, đối địch với ông thật ra cũng không phải là một người, mà là vận mệnh của ông. Vận mệnh đã được định sẵn ngay từ khi mới sinh ra.

Chu Nhan lại nhìn ông thắc mắc: "Thật sự không đánh lại hả? Ông đã dùng hết sức chưa?".

"..." Khoảnh khắc đó Đại Tư Mệnh hơi chấn động, không nói gì.

"Chẳng lẽ ông không dùng hết sức?". Chu Nhan nhịn không được bĩu môi.

Ông lão không nói gì, trong ánh mắt có vẻ phức tạp, dần dần trở thành bi thương. Đúng vậy, trong quá khứ xa xôi, khi biết được phụ vương chỉ hôn A Yên cho huynh trưởng là đương kim thái tử, ông đã làm cái gì? Ông không làm gì cả, chỉ trốn lên thần miếu, vùi đầu vào sách học pháp thuật, không bao giờ thoát khỏi lớp vỏ đó nữa cho đến khi nghe được tin dữ.

Đúng vậy, ông không làm gì cả, càng không cố gắng hết sức. Ông đã buông xuôi quá sớm.

"Nhưng ta không giống ông, ta đã cố gắng hết sức. Ta... ta đã dốc hết sức mình". Chu Nhan ưỡn ngực lớn tiếng nói. Nhưng mà dứt lời nàng lại cúi đầu chán nản: "Nhưng... ta vẫn không đánh lại ông, tức muốn chết luôn...".

Nử tử lớn mật nói thẳng, nhưng Đại Tư Mệnh bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc vẫn rất ôn hòa.

"Không phải ta làm khó ngươi". Cuối cùng ông lão cũng mở miệng: "Ta chỉ là đang bảo vệ Không Tang, bảo vệ Thời Ảnh mà thôi".

"Nói nghe hay thế". Chu Nhan thì thầm một tiếng, quan sát lại ông lão này, có chút bất lực: "Hừ... tuy rằng ta không thể dùng thuật đọc tâm với ông, nhưng ta cũng nhìn ra được ông là người tốt. Mấy ngày nay ông vẫn luôn giúp sư phụ ta đúng không? Nếu không có ông, sư phụ ta có lẽ cũng bị ta hại chết lâu rồi".

Đại Tư Mệnh gật đầu: "Ngươi biết là tốt rồi".

"Cho nên nói không chừng nghe lời ông là đúng". Chu Nhan thở dài một hơi, nói: "Ta không thể mạo hiểm được, càng không thể hại sư phụ lần nữa. Ta... ta nên đi thật xa thôi, để cho người sống thật tốt hai mươi mấy năm còn lại".

Nói tới đây ánh mắt nàng dần dần tối đi, thấy rõ nội tâm dần dao động, từng bước buông bỏ kiên trì ban đầu.

Trong mắt Đại Tư Mệnh không biết vì sao chất chứa nỗi khổ, thở dài: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất".

"Thế nhưng, cho dù nghĩ như vậy, lòng ta vẫn khó chịu lắm" Nàng thầm thì, trong lòng đau xót: "Lòng ta đau lắm, giống như bị xé ra vậy".

"Ta biết thứ cảm giác này". Giọng nói ông lão ông hòa, thở dài: "Nhưng ngươi còn nhỏ, còn có thể gặp được rất nhiều người khác. Thời gian sẽ làm mọi vết thương lành lại".

"Không, không thể nào" Chu Nhan nói thầm, giọng nghẹn ngào: "Ta đã bỏ lỡ Uyên, lại bỏ lỡ sư phụ. Ta sẽ không bao giờ gặp được người mà ta thích nữa".

"Rồi sẽ gặp thôi" Đại Tư Mệnh nhẹ nhàng nói xong, đưa tay lên đặt vào vai Chu Nhan, trong phút chốc có luồng ánh sáng di chuyển bao phủ xuống dưới, Chu Nhan còn chưa lấy lại tinh thần, cánh tay bị bẻ gãy đã lập tức đau đớn: "Á".

Chu Nhan sửng sốt một chút ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh: "Ông chữa thương giúp ta à, vết thương của ông đã khỏi đâu?".

"Ta không sao!". Đại Tư Mệnh nhìn nàng ánh mắt sáng ngời, trong lòng nặng trĩu.

Nói tới đây bỗng nhiên có người mừng rỡ kêu lên.

"Đại thần quan tỉnh rồi".

"Sư phụ tỉnh rồi?". Chu Nhan mừng như điên liền chạy quay lại, đúng lúc này Đại Tư Mệnh bỗng nhiên đưa tay kéo nàng. Chu Nhan quay lại nhìn ông lão, ánh mắt ấm áp trở nên lạnh lẽo không chút lưu tình. Trong chớp mắt Chu Nhan hiểu ra ý ông ta, nhịn không được run rẩy.

"Nhớ kỹ, đừng đùa với tính mạng của phụ mẫu và tộc nhân ngươi". Giọng nói Đại Tư Mệnh lạnh như băng mang theo uy hiếp: "Đừng quên ngươi đã hứa với ta cái gì".

Ngón tay Chu Nhan run lên rốt cuộc vẫn cầm Ngọc Cốt đi về phía người kia. Trải qua con đường địa ngục quá dài, Thời Ảnh vừa mới mở mắt vẫn rất suy yếu. Y nhìn đám người vây quanh, vẻ mặt có chút hoảng hốt, đúng là không thể nhớ nổi tại sao cảnh tượng lúc này lại như vậy.

Nhưng mà đúng lúc nữ tử đi đến trước mắt y, thần trí y bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên.

"A Nhan". Y nhìn thấy người đi đến trước mắt, thì thào: "Không phải con đã quay lại vương phủ sao, sao còn đến đây nữa?".

Chu Nhan thinh lặng nhìn y, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Nhưng mà Thời Ảnh nhìn mặt mũi nàng bầm dập thương tích, nhất thời biến sắc, hốt hoảng hỏi: "Sao con lại bị thương, ai đã đánh con thành như vậy?".

"Không, không sao đâu ạ!". Chu Nhan vội vàng lắc đầu, lùi một bước. Bước chân nàng lùi lại làm y giật mình. Ngay khoảnh khắc ngắn ngủi này, ý thức của Thời Ảnh dần rõ ràng, nhanh chóng nhớ tới đủ loại khó khăn trên địa ngục vạn kiếp, lại nhìn người trước mắt, trong lòng rối như tơ vò, một lời khó nói hết.

Giống như sợ chính mình sẽ mất đi dũng khí, Chu Nhan đột nhiên cắn răng nâng tay, hướng thẳng tới trước mặt y: "Con... con đến trả lại người cái này".

Thời Ảnh nhìn lòng bàn tay nàng đột nhiên chấn động. Trong lòng bàn tay nàng hiện ra Ngọc Cốt trong suốt. Y nheo mắt nhìn nàng đầy thắc mắc, Chu Nhan lại lập tức cúi thấp đầu xuống, tránh ánh nhìn của y, giọng nói cứng đờ, cánh tay cũng cứng ngắc, bất động thanh sắc đưa cho y: "Trả lại cho người đó!".

Thời Ảnh hiểu được ý của nàng, hít một hơi ánh mắt ảm đạm, thinh lặng giây lát, y khống chế chính mình, giọng nói bình tĩnh.

"Nếu đã tặng cho con, thì ta sẽ không lấy lại".

Nghe câu trả lời như thế ánh mắt Chu Nhan khẽ động, gần như muốn bật khóc.

Sao, người không chịu lấy lại, chẳng lẽ vẫn ép nàng phải nói ra câu kia sao?

Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Đại Tư Mệnh, nhưng mà lão nhân đứng từ ngoài đám người bình tĩnh nhìn nàng, biểu cảm lạnh lùng không hề có ý lùi bước. Ở trong tay ông ta vẫn cầm một đạo thánh chỉ có thể lấy đi tính mạng cả gia tộc nàng, khiến nàng không thể không khuất phục dưới sự uy hiếp đó.

Không còn cách nào khác, phải nói thôi.

Chu Nhan quay đầu nhìn sư phụ, hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng: "Con... con... con không muốn giữ lại nó. Mỗi lần nhìn thấy nó con sẽ nghĩ đến chuyện người đã giết Uyên. Con... con làm sao quên được chuyện ngày đó. Con không bao giờ, không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa".

Thời Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng lộ ra sắc mặt không tin nổi. Ánh mắt y khiến nàng chấn động toàn thân, đau rát như phải bỏng. Ngọc Cốt rơi từ tay nàng xuống, Thời Ảnh nâng tay lên đỡ lấy Ngọc Cốt trước khi nó rơi xuống đất, dùng sức nắm chặt đến mức Ngọc Cốt đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra.

"Ta hiểu rồi. Vậy lấy lại là được" Thời Ảnh bình tĩnh nhìn nàng, im lặng giây lát, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Hóa ra là như vậy. Con nên nói ra từ sớm mới phải".

Chu Nhan sợ run nhất thời tim như bị đao cắt. Nói xong mấy câu kia dường như đã kiệt sức. Giờ phút này nàng không biết nên nói cái gì. Đầu óc trống rỗng ngơ ngác đứng đực tại chỗ. Thời Ảnh cố gắng đứng lên, nhìn Ngọc Cốt trong tay bị nàng thả xuống, khóe miệng hơi giật, trầm mặt lần nữa: "Vậy để cho Trùng Minh đưa con trở về đi".

Thần điểu Trùng Minh nặng nề từ trong hang sâu bay trở lại, đáp xuống bên cạnh hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí hơi sai, bốn mắt long sòng sọc nhìn hai người bọn họ, không dám tiến lên.

Đại Tư Mệnh ở một bên nhìn vậy, mở miệng giải vây: "Trùng Minh vừa mới bị thương, không thích hợp bay xa ngàn dặm. Hay là để cho nghê thú của ta đưa quận chúa Chu Nhan trở về đi".

"Như thế cũng được" Thời Ảnh cúi đầu với trưởng bối: "Đa tạ".

Đại Tư Mệnh cũng cúi đầu: "Đừng khách khí".

Chu Nhan kinh ngạc nhìn thấy Thời Ảnh và Đại Tư Mệnh thi lễ xã giao qua lại, thì đứng ở một bên há hốc miệng không nói nên lời. Sau khi nàng nói ra câu kia, nhìn ánh mắt y, nội tâm đã vỡ vụn. Nhưng mà y nghe những lời này lại vẫn bình tĩnh như cũ?

Chu Nhan nhìn chằm chằm y, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều như dao đâm vào lòng nàng, khiến nàng run rẩy khắp người, phải dốc toàn bộ khí lực mới có thể khống chế bản thân không khóc lên thành tiếng. Giờ phút này chỉ cần y liếc nhìn nàng một cái thì có thể nhận ra sự khác thường của nàng ngay. Nhưng mà y cũng đã quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-49)


<