← Hồi 31 | Hồi 33 → |
Cái gọi là địa ngục vạn kiếp, thật ra chỉ là một con đường.
Con đường ấy bắt đầu từ thần miếu Cửu Nghi, kết thúc ở núi Mộng Hoa, tổng cộng mười một vạn một nghìn một trăm mười một bước. Thần quan nào vi phạm lời thề, phạm vào tội nghiệt, đều sẽ phải tóc xõa chân trần, một mình đi hết con đường ấy.
Núi Mộng Hoa mịt mờ sương phủ thẳng đứng như lưỡi đao, chim cũng khó bay qua, bên trong đầy yêu quỷ quái thú, nửa bước khó đi, nhưng lại có một dãy thang trời dán vào vách núi, xuyên mây đi lên. Thang trời đó do Đại Tư Mệnh đời đầu tiên của vương triều Bì Lăng mở ra, mỗi một bậc thang đều giống như một lưỡi kiếm sắc khổng lồ, chuôi kiếm cắm vào vách đá, mũi kiếm vươn ngang ra, lưỡi sắc hướng lên trên, đâm rách hư không, lạnh lẽo sắc bén. Lưỡi kiếm vờn quanh núi Mộng Hoa, hàn quang lóe ra hòa vào mây mù.
Mà tội nhân, phải đi từng bước trên lưỡi dao đó. Con đường đó chính xác là con đường địa ngục: Đỉnh đầu là sầm sét giao nhau, dưới chân là ngọn lửa địa ngục thiêu đốt hừng hực, không thể né tránh, không thể phản kháng, cũng không thể giữa đường rút lui. Một khi đã bước trên con đường này, thì chỉ có thể tiếp tục đi lên, cho đến khi sức cùng lực kiệt, máu khô xương vỡ, rơi xuống vách núi. Nếu như có thể đi hết mười một vạn bước này, sống lên được đỉnh núi Mộng Hoa, cởi bỏ thần bào trước đài Tọa Vong, trả lại thước ngọc, thì còn phải nhận lấy hình phạt thiên lôi luyện thể, mới có thể hoàn thành toàn bộ nghi thức.
Bảy nghìn năm qua, gần một nghìn người phá giới, chỉ có mười một người còn sống.
Mà y, chính là người thứ mười hai.
Dưới ánh mắt chăm chú của vô số thần quan và thị tòng, sắc mặt Thời Ảnh bình tĩnh như mọi ngày, ngay đến đuôi lông mày cũng không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi chìm trong mây mù, không hề chần chừ chút nào, nhẹ nhàng phất vạt áo, thì đã bước lên bước đầu tiên.
Lưỡi dao đâm vào lòng bàn chân, thân thể y hơi chao đảo một cái thì lập tức vững lại.
"Ta ở đài Tọa Vong chờ cậu". Đại Tư Mệnh nhìn con đường y bước đi, dặn từng câu từng chữ dưới chân núi: "Đi đi... đợi cậu sống lên được đến đó, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết".
Thời Ảnh ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn: Đại Tư Mệnh muốn nói gì với mình? Tại sao phải chờ y lên được đến đỉnh núi rồi mới có thể nói?
"Chuyện liên quan đến vận mệnh Không Tang". Dường như Đại Tư Mệnh cũng đoán được băn khoăn trong lòng y, khẽ vuốt cằm, nhìn lên thang trời: "Nếu như tâm ý cậu đã quyết, có đủ năng lực bước qua địa ngục trở về hồng trần, thì sẽ chứng minh được cậu đủ sức đảm đương trọng trách này. Đến lúc đó ta sẽ nói cho cậu biết thôi".
"Được". Thời Ảnh không nói nữa, gật đầu, quay đầu lại tiếp tục bước lên lưỡi đao.
Lưỡi đao sắc bén dữ tợn vươn ra từ trong vách núi, so le lóe sáng, tạo thành một dãy thang trời sáng như tuyết. Nhưng mà những lưỡi dao này lại hơi cùn, hai chân bước lên tổn thương da thịt, nhưng cũng không sắc bén đến mức lập tức cắt sâu.
Thời Ảnh im lặng đi lên từng bước, mỗi một bước đều như đi trong địa ngục.
Y có thể cảm giác được đao kiếm dưới lòng bàn chân, mỗi một lưỡi đao đều không giống nhau: Lúc đạp lên đó, có cái nóng cháy như lửa, có cái lạnh lẽo như băng, có cái thậm chí còn hơi nhúc nhích. Y biết, trong ngọn núi này, mỗi một lưỡi đao đều đang phong ấn một ác quỷ, do thần quan các đời bắt được từ khắp cõi Vân Hoang rồi phong ấn vào ngọn núi thần này.
Những ác quỷ này đã đói bụng mấy ngàn năm, thức ăn duy nhất chỉ có máu thịt của những tội nhân phá lời thề này. Cho nên chúng vô cùng khát máu điên cuồng, khiến mỗi bước chân đều dày vò cực lớn.
Cho nên, mỗi bước một kiếp, vị chi vạn kiếp.
Thời Ảnh bước trên lưỡi đao, nhẫn nhịn đau đớn, từng bước đi lên, máu tươi thấm ra từ lòng bàn chân, nhuộm đỏ vạt áo trắng, dần dần biến thành hồng y, nhìn qua mà giật mình.
Dưới ngọn núi Mộng Hoa, vô số người cùng nhau ngẩng lên nhìn người tóc xõa chân trần, đạp trên núi đao biển lửa đi vào trong mây kia, trong mắt lộ ra biểu cảm kính nể khó hiểu. Trên đời này, sao lại có người cam tâm chịu nỗi đau khổ dày vò đến vậy mà đi hết con đường này?
Bỗng nhiên có người thấy được một điểm đỏ, bật thốt lên: "Nhìn kìa... Đại thần quan chảy máy kìa!".
"Đại thần quan cũng chảy máu sao? Ngài ấy tu hành từ nhỏ, không phải đã luyện thành tấm thân bất tử rồi sao?".
"Bất luận linh lực mạnh đến đâu thì cũng là người thôi, sao không chảy máu được?".
"Nhưng bước chân ngài ấy vững lắm mà... giống như không thấy đau đớn tí nào vậy!".
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, chỉ thấy người mặc áo bào trắng kia đi từng bước qua núi đao, chậm rãi vào trong mây mù, càng ngày càng xa, thân hình nhìn qua như một con hạc trắng.
Nhưng mà thấy y đã gần tới tầng mây giữa lưng chừng núi, ngay trong nháy mắt đó, một luồng sấm sét to lớn phóng ra từ trong mây, đánh thẳng vào thân thể người đang bước đi một mình!
Đại thần quan bỗng nhiên lay động, ngã xuống bên dưới.
"A!". Những người bên dưới đồng loạt phát ra tiếng hét kinh hãi, đã thấy trong nháy mắt thân hình đại thần quan đã vững trở lại, vươn một tay bám vào mép đao, cố gắng nuốt nỗi đau vào trong.
Khi đi giữa địa ngục vạn kiếp thì không được sử dụng bất cứ pháp thuật nào, cho nên y chỉ có thể tay không bắt lấy lưỡi đao, mặc cho từng giọt máu từ kẽ tay chảy xuống.
Sấm sét quanh quẩn quanh thân thể y, khóa chặt từng khớp xương y, đau đến làm người nát bấy. Nhưng mà Thời Ảnh vẫn dùng tay nắm lưỡi đao, chầm chậm đứng lên lần nữa, hai tay nhễ nhại máu tươi. Y hít sâu một hơi, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn núi đao vô tận phía trước, đôi mắt màu đen nặng nề bất động.
Đi đến đây mới cùng lắm có một vạn bước, mà mỗi một bước trước mặt đều có sấm sét đánh qua.
Đây chính là lôi hình luyện thể, đánh nát từng tấc xương khớp khắp người.
Thởi Ảnh chỉ lẳng lặng cúi đầu, nhấc chân lên, đi thêm bước nữa. Thân hình y khẽ động, sấm sét trong mây cũng chuyển động theo, lần thứ hai giáng từ trên trời xuống, bắn trúng lưng y. Nhưng mà lần này y đã có chuẩn bị, y chỉ dẫm trên lưỡi đao lảo đảo một chút, đầu gối đè lên lưỡi đao sắc bén, không hề rơi xuống.
Đợi sau khi đau đớn qua đi, y khởi động thân thể, giơ tay lau đi máu rướm trên khóe môi, tiếp tục đi về phía trước.
Mà bước tiếp theo vừa đi lên, một chùm sấm sét lại giáng xuống.
Mọi người bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thân hình bạch y đi trong mây mù càng lúc càng xa, dần dần khuất bóng trong vô số sấm sét, không còn thấy nữa, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, cảm khái vô cùng.
"Không ngờ khi còn sống ta có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này".
"Ôi... cách người lần trước bước trên con đường này cũng đã hơn một trăm năm rồi đúng không?".
"Hình như là chuyện lúc Thiện Thuần đế còn tại vị đó, có người nói vị thần quan kia yêu một thiên kim nhà phiên vương, nên hạ quyết tâm phải từ bỏ thần chức, liều lĩnh đi trên con đường này".
"Thiên kim nhà phiên vương nào mà có bản lĩnh như vậy?".
"Ờm... hình như là Xích vương phủ?".
"Xích vương phủ? Mấy nữ nhân đại mạc này chính là yêu tinh!".
"Có điều, ta nghĩ đại thần quan của chúng ta lần này không phải là vì nữ nhân đâu. Mọi người đều biết ngài ấy năm tuổi đã tu hành ở thần miếu, có khi cả đời này còn chưa gặp phụ nữ bao giờ ấy chứ".
"Vậy thì là vì cái gì? Chịu nỗi đau khổ lớn như vậy, chết đi sống lại biết bao nhiêu lần".
"Có trời mới biết...".
Khi bước đến ba nghìn bước thì những tiếng xôn xao kia đã chìm vào thinh lặng, không còn nghe được nữa. Bên tai chỉ có tiếng sấm sét nổ vang, trước mắt chỉ có núi đao biển lửa, yêu quỷ cười lạnh, ma vật rít gào.
Con đường đi trong mây đó như dằng dặc không có điểm tận cùng.
Thần điểu Trùng Minh giương cánh bay về phía Nam, Chu Nhan lại nhịn không được kiễng chân nhìn về phía Bắc.
Quay đầu nhìn lại, đỉnh núi Mộng Hoa mây mù quanh quẩn, ở nơi xa như vậy vẫn còn nghe được tiếng sấm sét đùng đoàng, dày đặc như mưa. Nàng nghe từ xa thì cả người run lên từng đợt. Sấm sét này có phải đều đánh vào người sư phụ hay không?
Người... người lúc này thế nào rồi?
Nàng nóng lòng như lửa đốt, hai tay kết ấn, giao nhau giữa mi tâm, lập tức mở ra thiên nhãn, nhìn thẳng vào trong mây mù phía xa, cố gắng tìm kiếm hình bóng áo trắng kia.
Nhưng mà, vừa mở mắt, nàng chỉ thấy quần áo đỏ tươi dính máu.
"Sư phụ!" Mới nhìn qua nàng đã tan nát tim gan, thất thanh hô to. Đó là sư phụ? Người đi trong núi đao biển lửa máu me đầy người lảo đảo bước đi, chính là sư phụ.
Sư phụ... sư phụ sao lại biến thành bộ dạng này chứ?
"Chim bốn mắt... chim bốn mắt!". Nàng liều lĩnh vuốt cổ Trùng Minh, lớn tiếng: "Trở lại... mau trở lại cho ta! Đi đến núi Mộng Hoa!".
Thần điểu Trùng Minh đang phi nhanh trong mây, nghe được câu này, đảo hai mắt ra phía sau nhìn nàng, không hề có biểu cảm gì. Trùng Minh là thần điểu thượng cổ, phụng lệnh Thời Ảnh đưa nàng quay về bên cạnh Xích Vương, làm sao có thể giữa đường nghe lệnh người khác được?
Nhưng mà, khi Chu Nhan gần như đã gấp đến độ muốn bóp cổ bắt nó trở về rồi, thì Trùng Minh bỗng nhiên thở dài một cái thật sâu, cánh trắng sải rộng đón gió, chớp mắt đã vòng một đường lớn, quay trở lại phương hướng núi Mộng Hoa.
Một bước lại một bước, bước qua vạn lưỡi đao, cuối cùng Thời Ảnh cũng đi từ trong mây mù ra.
Trong tầm mắt mơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh núi Mộng Hoa xuất hiện ngay trước mắt, dưới ánh mặt trời toát ra ánh sáng chói mắt, giống như lời triệu hoán đến từ Bỉ Ngạn. Y thầm đếm, biết mình đã đi được tám vạn ba nghìn chín trăm sáu mươi mốt bước, đã gần như đi hết tầng mây có thiên lôi luyện thể, tiến vào khu vực tham vọng tâm ma.
*****
Đi tới đây, bạch y toàn thân đã nhuốm máu loang lổ, da thịt khắp người đã không còn chỗ nào lành lặn. Khi tia sấm sét cuối cùng giáng xuống, y rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ngã xuống.
Lưỡi đao cắt vào thân thể y, đâm xuyên qua xương sườn, cắm y vào vách đá. Nhưng mà cũng may bị cản trở như thế, y mới không bị trực tiếp rơi thẳng xuống vực sâu,
Y nằm trên lưỡi đao lạnh như băng, thở hổn hển, yên lặng nhìn vực sâu dưới chân.
Nơi đó có một bộ xương khô, bị sấm sét đánh đứt đôi, chỉ còn lại một nửa thân thể, treo ở bên ổ của Cùng Kỳ, ánh mắt đem hoắm nhìn lên trên, giống như đang đối mặt với y.
Có thể đi đến những tám vạn bước, chắc cũng là thần quan có tu vi cao thâm đây, trong lịch sử Vân Hoang cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy điều gì đã khiến người kia bước trên con đường này không hề chùn bước? Cõi hồng trần vạn trượng kia, có thứ gì đã vẫy gọi ông ta?
Nói không chừng chính là thiên kim phủ Xích vương trăm năm trước mà mấy người kia nói đến chăng? Nữ tử Xích tộc này có sức mạnh giống như ngọn lửa, khiến thiêu thân có chết cũng phải lao vào.
Mặt Thời Ảnh lạnh lẽo như lưỡi đao, yên lặng nhìn bộ xương khô trong chốc lát, thần trí lại như không chịu khống chế mà chợt rã rời, không phân rõ quá khứ hay tương lai. Trong ảo giác, y thậm chí còn nhìn thấy bộ xương khô bỗng nhiên hóa thành một gương mặt quen thuộc, quay lại nở nụ cười với y, giống như hoa hồng nở bung giữa mùa hạ.
"A Nhan...". Y nhịn không được nghẹn ngào thì thào.
Vừa mới nói hai chữ, y đã cắn chặt răng. Ngừng trong giây lát, Thời Ảnh lấy lại tinh thần, rốt cuộc vẫn chậm rãi lấy cánh tay chống đỡ lưỡi đao, rút từng chút thân thể cắm trong đao ra, trên thần bào lại hiện lên một lỗ loang lổ máu.
Từ nơi này trở lên, mỗi một bước trước mặt đều cách nhau thật xa.
Y hít sâu một hơi, nhảy lên một lưỡi đao, đạp vào một lưỡi đao nữa, người đang nhún nhảy trên vách cao dựng đứng, chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ rơi thẳng xuống vực sâu. Thiên lôi trên đỉnh đầu rút đi, hóa thành trăm nghìn mũi kiếm sắc treo ở trên, giống như thạch nhũ dày đặc chằng chịt, chỉ cần chấn động nhẹ một chút sẽ ào ào bổ xuống.
Y cố gắng duy trì hơi thở, không cho thần trí tan rã, cẩn thận đi từng bước một lên phía trước.
Đoạn đường cuối cùng này, không dằn vặt thân thể giống như chặng đường lúc trước, nhưng lại thôi thúc con người xuất hiện vô số tâm ma vọng niệm. Người đi trên đó sẽ xuất hiện vô số ảo giác, bị những thứ đè nén sâu trong nội tâm hấp dẫn. Giữa mệt mỏi kiệt quệ, đi sai một bước sẽ hóa thành tro bụi.
Y đơn độc đi trên con đường này, toàn bộ những thống khổ trên thân thể đều đã chết lặng.
Nhưng mà lần lượt mở ra trước mắt, lại là ảo giác vô cùng vô tận.
Y thấy được mình lúc còn nhỏ: Trong lãnh cung là bóng tối, cơm nước ôi thiu, tất cả mọi người đều mặt lạnh như băng. Mẫu thân cô độc mà tuyệt vọng, còn phụ thân... phụ thân thì trống không, chỉ là một hình ảnh tĩnh mặc trường bào xa xa ngồi ở trên vương tọa, chẳng bao giờ có kỷ niệm, chẳng bao giờ tới gần.
Y thấy được thuở niên thiếu của mình: Đứa bé khổ tu trong thâm cốc, cô độc giống như mẹ của mình, y một mình lớn lên, một mình tự hỏi, nói chuyện với người chết, đối diện với trăng sao nhật nguyệt, hao mòn bao năm tháng trong những cuốn sách cổ mật chú.
Có một đôi mắt vô dục vô cầu, cũng không có ánh sáng.
Đến một ngày, người thiếu niên kia thấy được một mảnh Quy Tà trên biển Bích Lạc, biểu thị vận mệnh quốc gia Không Tang suy vong cùng toàn cõi Vân Hoang rung chuyển, bèn dốc hết sức chạy xuôi chạy ngược, gắng chặt đứt huyết mạch của Hải Hoàng.
Đó, chính là toàn bộ cuộc đời y.
Đúng vậy, cuộc đời y nhạt nhẽo giản đơn, sống trong cô độc, lớn trong quạnh hiu, giống như bức tranh thủy mặc đen trắng, không có gì đáng nói. Những năm gần đây y giữ mình nghiêm khắc, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều không có chỗ chê, cho dù đi trong ảo cảnh cũng không xuất hiện chút ám ảnh tâm ma nào. Đoạn đường địa ngục cuối cùng này, chắc giống như đi trên đất bằng thôi đúng không? Nhưng mà cứ đi cứ đi, Thời Ảnh bỗng nhiên hơi run lên. Xuyên qua nhiều ký ức thủy mặc lạnh như băng như vậy, ảo giác trước mặt y bỗng nhiên thay đổi, trở nên phong phú có màu sắc, tựa như ngọn lửa bùng cháy lên. Có một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng ở trong biển lửa, cứ lẳng lặng nhìn y như vậy, trong mắt toát ra ánh sáng, lấp lánh như sao, lại rực rỡ như lửa, gọi y: "Sư phụ, người đã đến rồi ạ?". A Nhan? Y dừng chân không tiến lên, tâm thần dao động trong chớp mắt. "Người, người lại giết mất Uyên mà ta thích nhất". Lúc này, nàng chợt thay đổi sắc mặt, quay về phía y hét to, đôi mắt đẫm lệ, đâm thẳng lưỡi đao sắc bén tới: "Chết tiệt, ta muốn giết người!". Nghe được lời đó, y bỗng nhiên hoảng hốt, lòng đau như cắt. "A Nhan, không phải nàng đã nói sẽ tha thứ cho ta sao?". Khoảnh khắc ấy, y đã hoàn toàn quên mất mình đang ở trong ảo cảnh của địa ngục vạn kiếp, thì thào một câu: "Thật ra nàng vẫn hận ta, có đúng không? Vậy nàng giết ta đi là được". Y ở trong ảo cảnh vươn tay, muốn chạm đến bóng hình thiếu nữ đang di động giữa hư không kia, hoàn toàn không để ý đến lưỡi đao đang đâm thẳng vào tim mình, giống hệt như ngày đó. Đi đến tận đây, thân thể y đã chằng chịt thương tích, gần như ngã gục. Lúc này lại xuất hiện tâm ma, tất cả nguy hiểm đã lập tức ùa lên! Thân thể Thời Ảnh vừa khẽ động đậy, dưới chân đã đạp vào hư không, rớt thẳng xuống dưới. Cùng lúc đó, đỉnh đầu có một lưỡi đao sắc bén động đậy, cắm thẳng xuống đỉnh đầu y. "Sư phụ!". Trong chớp mắt đó, có người nhảy từ trên cao xuống, hô to. Ai? Y từ trong ảo cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy được bóng dáng thiếu nữ áo đỏ nhảy từ không trung xuống. Bóng dáng từ trong mây xuất hiện, mang theo ánh sáng, trong chớp mắt hòa làm một với chiếc bóng đang cầm đao xông tới trong ảo cảnh kia. Y giật mình đứng đó, mặc cho trường kiếm cắm thẳng vào đỉnh đầu, nhất thời đầu óc trống không. "Sư phụ! Cẩn thận!". Chu Nhan bất chấp thân ở trên không, đã nhảy xuống từ trên lưng thần điểu Trùng Minh, liều lĩnh nhào tới ôm y, nghiêng người tránh về phía núi đá. Chỉ nghe "bịch" một tiếng, lưỡi đao sắc bén trên đỉnh đầu xẹt qua gò má nàng, vỡ vụn thành ngàn mảnh dưới vực sâu. Chớp mắt tiếp theo, huyễn ảnh trước mắt biến mất, còn bóng dáng bên người lại trở nên rõ ràng. "Nàng..." Y quay đầu, cố gắng nhìn kỹ người bên cạnh: "A Nhan?". Thiếu nữ kia từ trên trời nhảy xuống, ôm lấy y giữa núi đao biển lửa. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ sợ hãi lẫn thân thiết, cách ngay gang tấc nhìn y, toàn thân run nhè nhẹ, hô hấp dồn dập. Y lại giật mình hoảng hốt, không biết đây là hiện thực hay hư ảo. "Sư phụ... người... người... người làm sao vậy? Ban nãy người không nhìn thấy thanh kiếm rơi từ trên đỉnh đầu xuống sao? Thanh kiếm lớn như vậy!". Chu Nhan dựa vào vách đá, sợ đến sắc mặt trắng bệch, nắm chặt vạt áo y: "Suýt chút nữa người đã ngã xuống rồi đó người có biết không? Người... người làm sao vậy...". Nàng nghẹn họng, nhìn y cả người đầy máu, nhịn không được khóc thành tiếng. "..." Thời Ảnh chống đỡ thân thể, hô hấp thật sâu, dốc hết sức tập trung thần trí một lần nữa, rốt cuộc thấy rõ được thiếu nữ bên cạnh, chợt giật cả mình. Đây là người thật! Không phải ảo giác!
Làm gì vậy? A Nhan... sao nàng còn dám quay lại đây? Không phải ta đã nói không cho nàng tới sao? Vì sao nàng còn chạy tới? Nàng muốn nhìn thấy hình dạng y đi vào vạn kiếp địa ngục, vạn kiếp bất phục như vậy hay sao?
Trong chớp mắt đó, tâm trạng y bỗng nhiên vô cùng bực bội cùng phẫn nộ.
"Ai bảo ngươi tới nơi này?". Thời Ảnh cố gắng đứng lên, lảo đảo lui về phía sau một bước, đẩy nàng ra: "Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi!".
Giọng điệu của y mất đi sự bình thản ngày thường, ánh mắt rã rời, sắc mặt tái nhợt, toàn thân áo trắng đã bị nhuộm đỏ, giống như cô hồn dã quỷ đi ra từ địa ngục huyết trì, đâu còn chút cốt cách thanh tao ngày thường nào chứ?
"Sư phụ, người làm sao vậy? Chu Nhan thấy y tức giận, lòng tự nhiên cũng cảm thấy sợ hãi, vậy mà dáng vẻ y lúc này còn làm nàng sợ hơn: "Lúc nãy người bị trúng tà, thiếu chút nữa thanh kiếm kia đã đâm trúng người rồi đó! May mà con..."
"Ta không cần ngươi đến cứu ta! Đây là con đường ta phải đi!". Thời Ảnh còn chưa dứt lời đã thấy trong mắt đều là tức giận, ngón tay vung lên, đã đánh trúng rừng kiếm trên đỉnh đầu!
Chu Nhan không kịp kinh hô thì đã có một lưỡi dao sắc bén khác từ trên trời rơi xuống nhanh như sấm sét. Nàng theo bản năng muốn lao về phía trước đẩy y ra, nhưng mà thời khắc ấy Thời Ảnh lại không hề tránh né, lại tự lấy thân nghênh đón!
Phập một tiếng, lưỡi kiếm kia đâm thẳng vào vai phải của y, cắm vào thân thể.
"Sư phụ!" Nàng khiếp đảm, thất thanh nhào tới.
"Buông tay ra!".
Thời Ảnh lại không chút do dự hất tay nàng ra, chỉ vào lưỡi kiếm xuyên qua thân thể, lớn tiếng: "Nhìn thấy chưa? Đây là ta bù lại lưỡi kiếm vừa rồi! Con đường này là ta đi, phàm là thứ ta phải nhận, không ai có thể gánh chịu thay ta!".
Y quay người lại, chỉ về con đường mới đi qua không thấy điểm bắt đầu: "Bằng không, ta thà rằng tự mình đi lại một lần nữa".
"..." Chu Nhan sợ đến nói không ra lời, nhanh chóng rút tay trở về, lúc này, ánh mắt sư phụ đen láy chứa đựng lửa tối, có quyết tuyệt và nghiêm khắc không gì sánh được, không chút dung tình. Nếu như nàng thật sự còn dám nhúng tay, thì biết không chừng y nói được làm được, sẽ đi lại con đường này một lần nữa mất.
"Quay về". Thời Ảnh không ngẩng đầu lên nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng.
"Không!" Nàng ở một bên gần như phát khóc: "Con không quay về đâu".
"Trùng Minh!" Thời Ảnh cao giọng triệu hoán thần điểu giữa không trung: "Đưa nó trở lại".
Nhưng mà bóng trắng lướt qua mây mù, thần điểu Trùng Minh phát ra một tiếng cục cục không rõ hàm nghĩa, lại làm như không thấy, trực tiếp bay lên đám mây, bỏ mặc hai người ở lại.
"Trùng Minh!" Thời Ảnh tức giận vô cùng, nhưng mà bản thân lúc này đã vô cùng suy nhược, cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể quay đầu cười lạnh với nàng: "Tốt lắm, ngươi đã muốn nhìn, vậy cứ nhìn đi!".
Y nghiêng đầu, không nhìn nàng lấy một cái, một mình bước đi trên núi đao.
Một vạn bước còn lại, y đi mất một ngày một đêm.
Mặt trời trên đỉnh núi Mộng Hoa lặn rồi lại mọc, thay cho trăng sao. Y áo quần bê bết máu, đi trên con đường địa ngục không thấy điểm dừng, thất tha thất thểu, mệt mỏi kiệt sức. Đến cuối cùng, thậm chí chỉ có thể dựa vào thị giác mơ hồ, lần mò lưỡi đao, leo lên từng bước một, đi về phía trăng sao mọc lên.
Vẫn luôn có tiếng khóc mơ hồ phía sau, một tấc không rời.
Thật sự là đáng ghét quá. Rõ ràng đã bảo nàng trở về bên cạnh cha mẹ, nàng lại giữa chừng quay đầu. Lẽ nào, nàng không nhìn dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của y lúc này không được sao? Y không hề muốn nàng nhìn thấy thời khắc này... nhóc con này, sao lại không hiểu chứ?
Thời Ảnh hoảng hốt nghĩ, chậm rãi bước lên đài Tọa Vong. Chỉ là bậc thang cao vài bước, vào thời khắc này lại giống như rãnh trời, mỗi bước đều khó khăn như leo lên tuyệt đỉnh.
Khi đi hết một bước cuối cùng, tất cả tinh – thần – khí của y đều vỡ vụn. Thời Ảnh lảo đảo một cái, quỳ một chân trên đài Tọa Vong, run rẩy giơ tay lên, cởi bỏ thần bào thủng lỗ chỗ trên người ra. Thần bào đã hoàn toàn nhuốm kín máu, dính cả da thịt, gai mắt đến kinh tâm.
Y dùng hết sức dâng hai tay lên, cung phụng huyết bào trên đài cao, chắp tay hành lễ với tượng thần, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đúng vậy, vào thời khắc này, y rốt cuộc đã có thể cáo biệt quá khứ!
Thi lễ xong xuôi, Thời Ảnh vừa muốn đứng lên, lại cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người nhịn không được ngã về phía trước, ngay cả hô hấp cũng gián đoạn.
"Sư phụ... sư phụ..." Y nghe được nàng lao từ phía sau lên, lớn tiếng khóc bên tai.
Vì sao nàng còn theo đến đài Tọa Vong? Mau... mau đi đi! Tiếp theo lập tức là hình phạt ngũ lôi rồi...
Y muốn đẩy nàng ra, nhưng mà tay chân đã hoàn toàn không nghe lời nữa, y mở miệng, muốn nói cho nàng biết phải lập tức rời đi, nhưng cũng không nói nên lời. Sau khi đi hết địa ngục vạn kiếp, nguyên thần của y đã hoàn toàn tan rã rồi.
"Sư phụ! Người... người đừng chết!" Nàng sợ hãi khóc ròng đến đứt gan xé ruột, liều mạng lắc vai y, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lên mặt y.
Trong khoảnh khắc này, đỉnh đầu bất ngờ thay đổi, có vô số ánh sáng tụ tập, xoay tròn trên đài Tọa Vong. Đây là một kích cuối cùng của địa ngục vạn kiếp: Dùng thiên lôi đánh nát khí hải, hủy diệt tất cả tu vi, để tuyệt học của thần miếu Cửu Nghi không bao giờ bị kẻ tội nhân này mang xuống phàm trần nữa.
Đang lúc cất lời, ngũ lôi đã lạc.
*****
Vô số tia sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, hầu như xuyên thủng nàng, thân thể Chu Nhan thoáng nhẹ, cả người lập tức cưỡi mây đạp gió bay lên, bị ném thẳng xuống đất, rơi đến đầu choáng mắt hoa.
"Con oắt hoang dã không biết tốt xấu". Hắc bào phần phật tung bay trước tầm nhìn đảo ngược của nàng, "Muốn chết sao?".
Đó là Đại Tư Mệnh, vào thời khắc cuối cùng ông lão đã xuất hiện ở đài Tọa Vong, bắt lấy Chu Nhan ném ra xa, còn ngũ lôi ầm ầm thì đánh thẳng vào người Thời Ảnh, khiến bạch y đẫm máu hoàn toàn sụp đổ.
"Sư phụ... sư phụ!". Nàng phủ phục trên mặt đất, kêu đến xé gan xé ruột.
"Kêu cái gì mà kêu?". Đại Tư Mệnh ném nàng ra, giọng nói lãnh đạm, mang theo châm chọc: "Nó chỉ nhận thiên hình ngũ lôi mà thôi, không chết được".
Cái gì? Chu Nhan hơi sửng sốt ngẩng đầu nhìn ông lão trước mắt. Đây là lần đầu tiên nàng gặp lại lão nhân khó lường này từ sau khi tạm biệt ở trên đỉnh Bạch Tháp. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy lão, nàng đều như gặp phải Diêm La, lòng dạ căng thẳng, sợ hãi run rẩy.
Cả đoạn đường này là núi đao biển lửa, cho dù tu vi như Thời Ảnh, cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng: Tứ chi bách hài đều đứt gãy, toàn thân gần như không còn một mảnh da thịt nào lành lặn, mà sau cùng thiên lôi còn đánh tan ba hồn bảy vía, đánh nát khí hải đan điền, phá hủy tu vi suốt đời của y.
Năm tuổi xuất gia, lánh đời khổ tu, thiên tài pháp thuật như vậy, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Vừa nghĩ đến đây, lòng Đại Tư Mệnh không khỏi dâng trào giận dữ, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ quát lớn: "Ngươi còn đến đây làm cái khỉ gì? Tại sao không về phủ Xích vương cho khuất mắt đi? Ngọc Cốt đâu? Sao vẫn còn ở trên đầu ngươi thế hả, vì sao còn chưa trả lại cho nó?".
"Ta..." Chu Nhan bị lão nhân mắng xối xả chỉ lí nhí: "Ta lo lắng...".
"Không tới phiên ngươi lo lắng!". Giọng nói Đại Tư Mệnh lạnh lùng, đỡ Thời Ảnh đang hôn mê trên mặt đất dậy, để y ngồi xếp bằng trên đài Tọa Vong, đặt hai thước ngọc một trắng một đen vào hai tay y. Sau đó lấy một cái hộp từ trong ngực ra, mở hộp, lấy thứ trong hộp bày trên mặt đất.
Ông lão đã có chuẩn bị từ trước, trong hộp toàn là thuốc, màu sắc đủ loại.
Đại Tư Mệnh đưa một viên đan dược màu tím vào trong miệng Thời Ảnh, lấy nước để y uống vào, lại đổ ra hai viên thuốc màu vàng, bóp nát trong lòng bàn tay, thoa lên mấy chỗ đại huyệt của y, tay thao tác rất nhanh. Cuối cùng ông giơ tay lên, nhanh chóng ngăn khí hải của y lại, củng cố nguyên thần y.
Đợi khi tất cả đều xử lý xong, lão nhân mới quay đầu lại nhìn nàng một cái, lạnh lùng: "Tại sao ngươi còn chưa đi?".
Chu Nhan nhìn ông lão cứu sư phụ mình, ngực dần dần trấn định lại, yên tâm hơn phân nửa. Im lặng chốc lát, cuối cùng nàng nhịn không được, thấy không cam lòng, giậm chân một cái, thất thanh: "Vì sao lại đuổi ta đi? Ta thật sự sẽ hại chết sư phụ sao? Có phải... có phải là ông nghĩ sai rồi không?".
Nghe nàng nói như vậy, Đại Tư Mệnh thoáng ngạc nhiên nhìn nàng một cái, trên mặt hiện rõ một nụ cười nhạt: "Thế nào, chuyện đến nước này, nhìn thấy Thời Ảnh sống lại, ngươi đã đổi ý rồi sao? Có tin ta khiến ngươi không xuống nổi núi Mộng Hoa này không?".
"Ta đây không sợ ông đâu!". Cảm thấy sát khí từ đối phương, Chu Nhan lại không sợ hãi chút nào: "Ông cũng không giết được ta, sư phụ nói rồi, Tinh Hồn Huyết Thệ đã liên kết số mệnh chúng ta lại, nếu như ông giết ta, sư phụ cũng sẽ chết!".
"Ồ... tính toán cũng nhanh đấy". Đại Tư Mệnh như thể bị nàng nhanh mồm nhanh miệng chặn họng nói không ra lời, quan sát nàng chốc lát, mới nói: "Ngươi không muốn rời khỏi nó, vì sao? Luyến tiếc à?".
Chu Nhan thoáng cái dừng miệng, lúng túng nói không ra lời.
Nàng biết bản thân mình không chấp nhận kết quả như vậy, không muốn trời nam đất bắc mãi không gặp lại, nhưng vẫn chưa từng nghĩ thử nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là vì sao?
"Ôi... ta biết mà, thật ra ngươi thích nó". Đại Tư Mệnh nhìn lại nàng, lạnh lùng nói: "Lúc gặp ngươi ở Tinh Hải Vân Đình thì ta đã biết rồi".
"Không... không phải". Nàng phủ nhận theo bản năng: "Người là sư phụ của ta mà...".
"Nguyên lực lớn nhất của Tinh Hồn Huyết Thệ chính là tình yêu trong tim. Không ai bằng lòng đánh đổi sinh mệnh để cứu về một người mình không yêu cả. Cho nên, khi ngươi đưa ra quyết định kia, tất cả đều đã sáng tỏ. Không cần chống chế!".
"...". Nàng nói không ra lời, liếc mắt một cái nhìn Thời Ảnh xa xa, chỉ cảm thấy tim đập như trống chầu.
"Đáng tiếc, Thời Ảnh còn không biết điều này đúng không? Nó từ nhỏ đã xuất chúng, mọi việc thông suốt, duy chỉ có chuyện tư tình nhi nữ, lại không bằng người thường". Đại Tư Mệnh thở dài, cũng quay đầu nhìn thoáng qua Thời Ảnh đang vô tri vô giác hôn mê trong kết giới, bỗng nhiên nói: "Cũng may mà như vậy, nếu không sẽ phiền toái vô cùng".
Chu Nhan đứng ở nơi đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh: "Đúng vậy, ta không muốn phải rời xa sư phụ! Ông có bản lĩnh như vậy, có cách gì có thể hóa giải tất cả chuyện này không, để ta không phải trở thành tai tinh của người?".
Đại Tư Mệnh dừng giây lát, sắc mặt trầm xuống, chợt xẹt qua vẻ tức giận cùng sát khí: "Ta đã biết kiểu gì con nhóc ngươi cũng sẽ trở mặt mà...".
Lão lấy một thứ khác trong ngực ra, để đến trước mặt Chu Nhan: "Cho nên, ta đã lấy được ý chỉ này từ chỗ Đế quân rồi!".
Trong chớp mắt này, thiếu nữ bỗng nhiên cứng đờ, mở to hai mắt không dám tin.
"Xích vương tộc cô phụ thiên ân, tà đạo làm bậy. Trăm năm qua cấu kết với Phục Quốc Quân, mưu đồ phản quốc, tội ác chất chồng. Nay ban cho phu phụ Xích vương hình phạt ngũ mã phanh thây, ngoài ra giết sạch cả nhà!".
"Ông...". Chu Nhan nhìn đạo thánh chỉ hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh, giống như nhìn một tên ác quỷ, tức giận hét to: "Ông lại dám... lại dám bảo Đế quân hạ loại ý chỉ này? Khốn nạn!".
Nàng bỗng nhiên đưa tay ra, muốn xé bỏ đạo ý chỉ kia, nhưng mà Đại Tư Mệnh đã phất ống tay áo, lập tức thu vật kia về, thần sắc uy nghiêm: "Đây đâu có phải là vu oan giá họa gì? Chỉ Uyên – tên thủ lĩnh Phục Quốc Quân kia – đã ở lại nhiều năm trong Xích vương phủ, có phải sự thật hay không? Nhiều đời Xích tộc bao che phản tặc, có phải sự thật hay không? Lần phản loạn này ngươi còn tự mình ra tay, đối địch với thiên quân! Chỉ dựa vào những chuyện này, hạ chỉ diệt cả nhà ngươi cũng không tính là oan uổng!".
"..." Chu Nhan thoáng cái nói không ra lời, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
"Đạo ý chỉ này kể cả cho Thời Ảnh tự xem thì cũng không thể nói gì hơn!". Đại Tư Mệnh bình thản: "Nó cả đời phân rõ phải trái, công bằng không thiên vị, sự thực bày ra trước mắt, cho dù trong lòng nó có không nỡ, cũng sẽ tuyệt đối không giúp ngươi giải vây. Chắc ngươi cũng không muốn đẩy nó vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, có phải không?".
"..." Chu Nhan biết điều ông ta nói là sự thật, cõi lòng từ từ trĩu xuống.
Đúng vậy, bởi vì chuyện che chở cho Giao nhân chính là điểm uy hiếp lớn nhất đối với Xích tộc bọn họ, hơn nữa hành vi phạm tội của nàng không thể chối cãi, lúc này bị lão nhân kia chất vấn, thật sự không thể chống chế được.
Thấy sắc mặt nàng từ phẫn nộ chuyển dần sang buồn bã, sự mỉa mai trong mắt Đại Tư Mệnh càng dâng cao. Chung quy cũng chỉ là một cô bé tuổi còn nhỏ tuổi, quen sống trong nhung lụa, chưa từng thấy qua minh tranh ám đấu bên ngoài, bị ông nói cho một chập bèn cứ thế rút lui ư?
"Ý chỉ này mà đưa ra, phụ vương mẫu phi ngươi, thậm chí toàn bộ người thân thích khác của ngươi sẽ bị giết sạch". Đại Tư Mệnh lạnh lùng nói từng chữ một: "Đừng tưởng rằng ta chỉ dọa ngươi chút mà thôi, đợi đến ngày ngươi nhìn thấy từng người của phủ Xích vương bị treo lên tường Thiên Cực Phong thành, sẽ biết ta không hề chém gió!".
Chu Nhan cắn môi, nói không ra lời.
Đại Tư Mệnh cười lạnh một tiếng: "Bây giờ ngươi đã đổi ý chưa? Ngươi có dám dùng tính mệnh của cả gia tộc mình đổi lấy chút si tâm vọng tưởng của riêng mình không?".
Sắc mặt Chu Nhan tái nhợt, chút khẩu khí trong lòng cũng chậm rãi tan ra, cụt hứng cúi đầu xuống.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng: Để lại Ngọc Cốt, quay lại phủ Xích vương, mãi mãi không gặp lại Thời Ảnh nữa. Những chuyện lúc trước coi như xóa bỏ". Giọng nói Đại Tư Mệnh lạnh lùng: "Cha mẹ ngươi rất yêu ngươi, ta tin rằng ngươi cũng không muốn vì chút tư tâm bé mọn của mình mà liên lụy đến tính mạng của họ, phải không?".
"..." Chu Nhan suy đi tính lại, ánh mắt dần dần u ám. Mãi hồi lâu, nàng rốt cuộc nói không ra lời thở dài một hơi, chậm chạp giơ tay lên, lấy Ngọc Cốt trên đầu ra, đặt đến trước mặt Đại Tư Mệnh.
"Cầm... cầm đi". Nàng khàn giọng, khóe mắt ngấn lệ.
"Đây không phải ước hẹn của chúng ta". Nhưng mà Đại Tư Mệnh nhìn nàng, lại không hề đưa tay ra nhận Ngọc Cốt: "Ta muốn ngươi tự tay trả lại cho nó, chính miệng nói cho nó biết!".
Chu Nhan run lên một cái: "Nói... nói cái gì chứ?".
"Ngươi biết mà". Đại Tư Mệnh lạnh lùng: "Ta đã từng dặn dò ngươi ở thần miếu Bạch Tháp rồi đấy thôi".
Lão không để ý đến sắc mặt xám ngoét của Chu Nhan, nhíu mày: "Được rồi, bây giờ ta cần phải chữa thương cho Thời Ảnh đã, khoảng chừng cần ba canh giờ, trong khoảng thời gian này không thể có chuyện gì xen ngang. Ngươi ở bên cạnh hộ pháp thay ta, tiện thể suy nghĩ cho kỹ, xem sẽ nói thế nào với nó đi".
"Ông...". Chu Nhan tức giận vô cùng, giậm chân một cái, cố kìm nén nỗi xúc động muốn cầm Ngọc Cốt lên đâm cho lão già mất nết này một cái.
← Hồi 31 | Hồi 33 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác