Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1235

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1235: Không được hoàn mỹ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Nếu không có Tửu Quỷ, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không phản đối Quái Cửu Lang tái xuất giang hồ, đáng tiếc chính là Quái Cửu Lang và Tửu Quỷ kia có một số món nợ rối tinh rối mù, thật sự là không cắt nổi, phải biết rằng hiện tại cũng không đơn giản chỉ là ân oán ở giữa Tửu Quỷ và Quái Cửu Lang, còn liên lụy đến mẹ con Doãn thị, Lưu Vân Hi, Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ.

Kể từ đó, Lý Kỳ là muốn trốn tránh đều không thể tránh đâu được, về công về tư, hắn cũng không muốn hai người này cãi nhau mà trở mặt, nhưng hắn hiện tại quả là vô lực đi hóa giải một đoạn ân oán này.

Đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

Lý Kỳ chỉ cần nghĩ tới thôi đều cảm thấy đau hết đầu rồi.

Mặt khác, còn có chuyện của Lưu Vân Hi, Lý Kỳ tạm thời cũng không có bất kỳ đầu mối nào, chỉ có thể đi một bước lại tính một bước thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đây chính là hắn lấy cớ cho chính mình.

Liên tiếp ba ngày trôi qua, vết thương trúng tên của Triệu Tinh Yến cũng tốt không sai biệt lắm, nguyên bản Lý Kỳ còn tính toán ở hai ngày nữa, củng cố một chút, nhưng Triệu Tinh Yến vội vã trở về, Lý Kỳ không lay chuyển được nàng, đành lựa chọn vào ngày thứ tư thì khởi hành trở về, mà cả nhà Quái Cửu Lang bọn họ cũng tính toán cùng trở về với Lý Kỳ.

Trong đó hưng phấn nhất không ai bằng được Thẩm Văn, cậu vừa muốn đi xem một chút thế giới bên ngoài, lại không muốn rời khỏi cha mẹ, hiện giờ rốt cục cậu đã được đúng như hi vọng rồi. Quái Cửu Lang nhìn thấy sự hưng phấn của Thẩm Văn, khóe miệng mang theo mỉm cười, cảm thấy hết thảy những điều này đều là đáng giá.

Đoàn người xuyên qua rừng cây, đi ra phía ngoài, lại được binh lính hộ tống đi tới Ấp Châu.

Vào lúc chạng vạng tối, đám người Lý Kỳ rốt cục đi tới Ấp Châu.

- Xu Mật Sứ đã trở lại, Xu Mật Sứ đã trở lại.

Đám người Lý Kỳ vừa mới vào cửa thành, dân chúng liền lao qua, đều lớn tiếng kêu tên của Xu Mật Sứ, khung cảnh rất là chấn động.

Trải qua một loạt tuyên truyền trước đó, Lý Kỳ đã trở thành anh hùng và Chúa cứu thế trong suy nghĩ dân chúng Ấp Châu. Cho nên thời điểm lúc ban đầu đám giặc tiến công phủ nha Ấp Châu, những dân chúng này đều phấn đấu quên mình tới nghĩ cách cứu viện.

Bên trong xe ngựa, Thẩm Văn nghe trăm họ hô lớn tên của Lý Kỳ, không khỏi sùng bái đầy mặt nói: - Lý thúc rất lợi hại nha, nhiều người như vậy đều biết hắn.

Quái Cửu Lang nghe được thì cười lắc đầu, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói: - Đung vây a! Không thể tưởng được hắn lại có thể được hoan nghênh như vậy.

Lưu Vân Hi hừ nhẹ nói: - Sư phụ có điều không biết đó thôi, người này nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa giỏi về nghiền ngẫm tâm lý người khác, nói ba xạo khiến cho người khác muốn ngừng mà không được, những dân chúng kia làm sao có thể là đối thủ của hắn.

- Vậy sao?

Quái Cửu Lang cười nói: - Nếu là chỉ dựa vào nói ba xạo mà có thể khiến dân chúng kính yêu hắn như vậy, vậy thiên hạ chẳng còn gian thần nào đáng nói rồi. Sự phân chia giữa trung và gian không phải chiến tích, không phải sử sách, mà là dân chúng, dân chúng hưng, thiên hạ hưng, dân chúng vong, thì thiên hạ vong, thiên hạ dân chúng đều nói quan này tốt, quan kia có kém đi cũng sẽ không kém đi đâu cả.

Trong vòng vây của đám dân chúng, đám người Lý Kỳ đi tới phủ nha Ấp Châu.

- Ty chức tham kiến Xu Mật Sứ.

Hiện giờ thủ vệ trước cửa phủ nha so với dĩ vãng tăng ước chừng gấp hơn ba lần.

- Tiểu Kiều, vi sư mới rời đi một lát, ngươi đã chọc đám Lang---

Tửu Quỷ tựa vào trên lương trụ, hơi hơi híp mắt, vốn là muốn chế nhạo Mã Kiều vài câu, nhưng cuối cùng một chữ cũng đột ngột dừng lại trong miệng lão, cặp mắt của lão đột nhiên trừng lớn.

Lý Kỳ dám thề với trời, hắn chưa bao giờ từng thấy Tửu Quỷ trừng mắt lớn như vậy. Cũng chưa bao giờ thấy Tửu Quỷ lại tỉnh táo như vậy, nhưng hắn tình nguyện không muốn gặp được một Tửu Quỷ tỉnh táo như vậy, hắn thật hy vọng lúc này Tửu Quỷ đã uống rượu đến hỏng đầu óc rồi.

Mã Kiều vốn đã chuẩn bị bắt đầu đùa giỡn rồi, nhưng y đột nhiên phát hiện Tửu Quỷ lại dừng lại, sinh lòng tò mò, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Tửu Quỷ trợn to hai mắt nhìn về phía sau y, trong ánh mắt có chứa một tia sợ hãi và một tia hận ý, không khỏi dõi theo ánh mắt của lão để nhìn, đúng là một nhà Quái Cửu Lang, liền lâm vào sửng sốt, thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ biết nhau?

- Cha nó, ánh mắt của người kia thật đáng sợ, ông có quen biết ông ta sao?

Doãn thị bị Tửu Quỷ nhìn như vậy thì cả người không được tự nhiên, không khỏi nhích lại gần về phía Quái Cửu Lang bên kia.

Quái Cửu Lang liếc mắt nhìn Tửu Quỷ một cái, lại quay đầu cười nói với Doãn thị: - Bà chớ sợ, người nọ nhìn qua thì đáng sợ, kỳ thật chỉ là một tên ngốc, có ta ở đây rồi, thì không ai có thể thương tổn các ngươi.

Tên ngốc? Ở trước mặt ngươi là một người thông minh cũng sẽ bị ngươi làm cho ngốc. Lý Kỳ thở dài, đi lên phía trước, nói: - Tửu Quỷ, Đỗ Tri phủ ở đó không?

Tửu Quỷ vẫn còn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Quái Cửu Lang, không nói một lời, dường như căn bản không nghe thấy Lý Kỳ đang nói cái gì.

Biết ngay là như vậy mà. Lý Kỳ cất cao giọng nói: - Ai dám ở chỗ này gây rối, giết không cần hỏi. Nói xong, hắn liền đi vào, sự tình này hắn còn thật không biết quản như thế nào, dứt khoát liền chẳng thèm đi quản.

- Quái - Cửu - Lang!

Làm thời điểm Quái Cửu Lang đi qua bên cạnh Tửu Quỷ, Tửu Quỷ hô từng chữ một.

Quái Cửu Lang quay đầu cười, nói: - Đã lâu không gặp.

- Ngươi còn chưa chết.

- Ngươi có phải rất may mắn hay không.

Quái Cửu Lang cười ha hả, mang theo thê nhi đi nhanh vào.

Một đám hàn quang hiện ra từ trong tay Tửu Quỷ, chỉ thấy tay phải của lão nắm một con dao găm kia đang run nhè nhẹ rồi.

- Ông cùng ông ta quen biết?

Mã Kiều đi lên phía trước, tò mò hỏi, hắn đã sớm nhìn ra Tửu Quỷ có chút không bình thường rồi.

Tửu Quỷ thu hồi ánh mắt lại, không thèm phản ứng với Mã Kiều, xoay người rời đi mất.

Mã Kiều nhíu mày mắt nhìn Tửu Quỷ, lại quay đầu đi, nhìn Quái Cửu Lang đã đi vào trong cửa lớn, trong ánh mắt lóe ra vài phần hoang mang.

Đi vào trong phòng, Đỗ Minh quả nhiên không hề ở quý phủ, sau khi nghe ngóng, mới biết được Đỗ Minh đã đi ra vùng ngoại ô để làm việc phân phối đất đai rồi.

Lý Kỳ cũng không vội vã tìm ông ta trở về, đầu tiên là cho người dẫn theo Quái Cửu Lang đi thu thập phòng ở, rồi sau đó lại cùng Triệu Tinh Yến đi vào trong phòng, Lý Kỳ rất quan tâm nói với Triệu Tinh Yến: - Yến Phúc, muội đi lại như vậy nhất định là mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi.

Triệu Tinh Yến lắc đầu cười nói: - Ta cũng không có mệt như vậy, đợi lát nữa cũng được.

Lý Kỳ biết rằng nàng là muốn đợi Đỗ Minh trở về, nếu không hỏi rõ ràng chuyện náo động vài ngày trước kia, chỉ sợ nàng cũng không ngủ được, cũng liền dứt khoát tùy theo ý nàng.

Chỉ chốc lát sau, Đỗ Minh liền quay trở lại, xem bộ dạng đổ mồ hôi đầy đầu của ông ta, nhất định là biết được Lý Kỳ trở về, liền vội vã chạy trở về:

- Hạ quan tham kiến Xu Mật Sứ.

- Đỗ Tri phủ miễn lễ.

- Hạ quan vô năng, làm hại Xu Mật Sứ gặp đại nạn, thật sự là tội không thể tha.

*****

Quái Cửu Lang nói không sai, dù là quan tốt cũng đều dối trá đến cực điểm. Lý Kỳ cười nói: - Chuyện này không liên quan gì với ngươi. Nhưng ngươi nếu không thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng, vậy liền bắt ngươi vấn tội.

Đỗ Minh vội nói: - Theo hạ quan tra được căn cứ chính xác, đám kẻ cướp này chính là tộc nhân Lang Động tộc.

- Lang Động tộc?

Lý Kỳ cau mày nói: - Ta cùng bọn chúng vốn không quen biết, vì sao bọn chúng làm như vậy?

Đỗ Minh vẻ mặt xin lỗi nói: - Đây đều do là hạ quan sơ sót, hoá ra tộc trưởng Lang Động tộc Tiển Bình chính là con riêng của La Hổ, hơn nữa bọn họ cũng sớm đã cùng Nam Ngô cấu kết với nhau, mưu toan xâm chiếm hai châu Ấp, Khâm này, Nam Ngô còn từng đồng ý sẽ phong La Hổ làm Nam Quận Vương.

Kế tiếp Đỗ Minh lại đem chân tướng toàn bộ mọi chuyện cẩn thận nói một lần.

Hoá ra La Hổ vào năm hơn mười tuổi từng bị thương trong một lần săn thú, được một cô thiếu nữ Lang Động tộc cứu giúp, hai người rất nhanh liền yêu nhau. Cô gái kia còn vụng trộm sinh hạ một đứa con cho La Hổ, gọi là Tiển Bình, một nhà ba người này thường thường vụng trộm gặp nhau. Sau khi La Hổ thuận lợi cướp lấy chức tộc trưởng Bạch Hổ trại, gã lại bắt đầu bồi dưỡng con của mình trở thành thủ lĩnh Lang Động tộc.

Bởi vì La Hổ cây to đón gió lớn, mọi cử động đều ở bên trong sự giám thị của người khác, rất nhiều việc gã cũng không làm được, vì vậy gã vẫn giấu diếm việc này, không hề công khai mình còn có một đứa con trai, mà là âm thầm phân phó Tiển Bình đi làm giúp các hoạt động mà không để cho người khác nhận ra, giữa phụ tử bọn họ và Nam Ngô không chỉ là lui tới mua bán, hơn nữa còn có quan hệ càng sâu xa. Dã tâm của La Hổ kỳ thật rất lớn, tù trưởng Bạch Hổ trại cũng không thể thỏa mãn gã, gã muốn làm một Nông Trí Cao thứ hai. Gã muốn trở thành Hoàng đế địa khu Quảng Tây.

Mà Nam Ngô, đồng dạng cũng mơ ước mảnh đất này, vì thế hai bên cấu kết với nhau làm việc xấu, chuẩn bị đem mảnh đất này từ trên bản đồ Đại Tống phân chia ra, đáng tiếc chính là, Lý Kỳ đánh bậy đánh bạ, chọn lựa La Hổ làm đối tượng giết gà dọa khỉ, trong lúc vô ý dập nát âm mưu của La Hổ.

Nếu La Hổ cẩn thận hơn một chút, thì hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi rồi.

Bởi vì hết thảy đây đều là thông qua Tiển Bình đi tiến hành, mà Lang Động tộc lại khá thần bí, vì vậy không có ai biết sự thật, Đỗ Minh cũng là sau khi sự việc xảy ra, phái người đi tới Lang Động tộc, từ trong miệng một lão nhân đóng giữ Lang Động tộc đã biết đến chân tướng sự thật.

Bởi vì Tiển Bình luôn luôn giúp La Hổ thực hiện những hoạt động không để cho người khác nhìn thấy này, vì vậy trên tay gã cũng có một đội binh mã hơn ngàn người, gã vẫn luôn mưu đồ báo thù cho cha, nhưng trước đó bởi vì Nhạc Phi đóng quân như thế, gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi cho Nhạc Phi vừa đi, gã liền ngay lập tức mưu hoa làm thế nào để báo cừu, gã biết rằng Ấp Châu còn tụ tập có một chút binh mã, vì thế trước tiên mệnh lệnh cho thủ hạ lẫn vào bên trong thành Ấp Châu, bởi vì lúc ấy Ấp Châu đang ở muốn làm chỉnh đốn và cải cách đất đai, nhân khẩu vô cùng hỗn loạn, căn bản không thể nào phát hiện ra được, đợi sau khi người của chính mình lẩn được vào Ấp Châu, gã lại dùng kế điệu hổ ly sơn, làm bộ như cướp những dược liệu kia, khiến Lý Kỳ phái binh đi cứu, rồi sau đó lại đánh lén Ấp Châu phủ, mục tiêu chính là Lý Kỳ.

Chỉ có điều cuối cùng là thất bại trong gang tấc, vừa vặn khi đó Đỗ Minh ở bên ngoài điều tra chuyện dược liệu bị cướp, khi ông ta biết được phủ nha đã bị công kích, lập tức triệu tập tất cả dân chúng tiến đến nghĩ cách cứu viện, lúc này mới đánh lui Tiển Bình, nhưng bọn họ cũng vô lực truy kích thêm nữa, đợi cho sau khi Tửu Quỷ lãnh binh trở về, Tiển Bình sớm đã trốn vô ảnh vô tung.

Nhưng ai cũng biết, Tiển Bình này đã bỏ chạy tới Nam Ngô rồi.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, lúc này đây gã không lấy được mạng của ta, vậy nhất định nửa đời sau của gã cũng sẽ ở sống trong sự sợ hãi.

Triệu Tinh Yến sau khi nghe xong, biết việc cấp bách không còn là đạo tặc này nữa rồi, ở trong lòng nàng quốc sự vẫn luôn ở xếp hạng vị trí đầu não, lại hỏi: - Tiền tuyến có gửi thư về không?

Đỗ Minh nói: - Ồ, Nhạc tướng quân bọn họ một đường hát vang tiến mạnh, đã lẻn vào quốc nội Nam Ngô.

Lý Kỳ cau mày nói: - Nhẹ nhàng như vậy?

Đỗ Minh lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy, Nam Ngô cũng không có tìm cách quyết chiến, mà là một mặt lui về phía sau, cho nên Nhạc tướng quân đến nay đều không gặp phải trở ngại gì, cũng không gặp được chủ lực của Nam Ngô.

Triệu Tinh Yến vừa nhíu mày ngài, nói: - Nam Ngô càng ngày càng hẻo lánh, hoàn cảnh đối với chúng ta càng có thêm bất lợi, ta thấy Nam Ngô lại muốn lặp lại chiêu cũ, để cho ta quân kéo dài chiến tuyến, kéo dài thời gian, rồi lại tìm cách phản kích, chỉ cần chịu qua mùa đông này, bọn họ có thể nguyên vẹn phát huy cơ hội ưu thế địa lý.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Chúng ta không thể cho họ cơ hội này, đợi cho đội thuyền của Hàn Thế Trung và Nhạc Phi bọn họ hội hợp, chính là ngày bọn họ mất nước. Nhưng chúng ta nhất định phải dây dưa quân Nam Ngô ở Đại Lý, không thể cho bọn họ cơ hội hồi cứu, bằng không mà nói, sẽ tạo thành phiền toái rất lớn cho chúng ta tiến quân.

Đỗ Minh vội hỏi: - Xu Mật Sứ có điều không biết, Đại Lý bên kia cũng đã truyền đến tin tức.

- Thật sao? Hết thảy có thuận lợi không?

- Vô cùng thuận lợi. Ở thời điểm ban đầu viện binh Nam Ngô tiến vào Đại Lý, Cao thị phản pháo vô cùng lợi hại, thiếu chút nữa đã đánh cho Đoàn thị trở về Kiến Xương phủ, may mắn Ngô Tướng quân quyết định thật nhanh, dùng chút ít bộ binh phối hợp địa lôi bám trụ liên quân Cao thị Nam Ngô, sau đó tập hợp tất cả kỵ binh không ngủ không nghỉ đi vội trong bảy ngày, đánh lén Hội Xuyên Phủ, bức bách quân đội Cao thị về cứu.

Ngô Tướng quân lại quyết đoán buông tha cho Hội Xuyên Phủ, lãnh binh về phía tây, đợi Đoàn thị ở nửa đường rồi bao vây quân đội Cao thị, và đánh bại quân đội Cao thị, ổn định đầu trận tuyến, rồi sau khi Ngô Tướng quân biết được quân Nam Ngô chuẩn bị trở về cứu viện, lại lĩnh kỵ binh vượt qua Hội Xuyên Phủ, ở giữa đường lại lần nữa đánh lui quân Nam Ngô chuẩn bị trở về cứu viện, bức bách viện quân Nam Ngô và quân đội Cao thị không dám chia ra, song phương lại tiến vào trạng thái đánh giằng co.

Tuy rằng Đỗ Minh nói cũng không quá tỉ mỉ, nhưng chỉ cần đôi câu vài lời, đã đủ thấy tài năng quân sự của Ngô Giới, ở trên chiến trường Đại Lý, Ngô Giới đã thành công tiến hóa thành Chiến thần, cùng Ngô Giới trong lịch sử dần dần trùng khít rồi.

Triệu Tinh Yến, Lý Kỳ nghe được cũng kích động không thôi.

- Xu Mật Sứ, hiện tại hẳn là nên nhanh chóng giải quyết chiến trường Đại Lý, sau đó hai mặt cùng đánh, tranh thủ trước khi mùa hè đến, đánh hạ Thanh Long Phủ kia. Kích động qua đi, Triệu Tinh Yến nhanh chóng đưa ra đề nghị của mình.

Lý Kỳ như thoáng chút suy nghĩ nói: - Ý của muội là để Tây quân Thành Đô phủ tiến vào chiếm giữ Kiến Xương phủ?

Triệu Tinh Yến cười nói: - Đúng là như thế, bất kể là Đại Lý hay là Nam Ngô đều không có một đội kỵ binh hùng mạnh, bởi vì ngựa Đại Lý nhỏ yếu, mặc dù sức chịu đựng tốt, nhưng khuyết thiếu sức bật, không thích hợp xung phong tác chiến, điều này cũng làm cho bọn họ khuyết thiếu kinh nghiệm tác chiến với kỵ binh, Ngô Giới đúng là dựa vào điểm này, nhiều lần dùng ưu thế của kỵ binh mà đánh bại kẻ thù, tuy rằng phía nam vùng núi chiếm đa số, nhưng chỉ cần ở địa hình thích hợp, bọn họ căn bản không thể ngăn cản kỵ binh của chúng ta, ta có thể cho Tây quân từ Thành Đô phủ tiến vào chiếm giữ Kiến Xương phủ, giúp đỡ bọn họ thủ thành, lại đem ngựa của Tây quân Thành Đô phủ cấp cho Ngô Giới, gia tăng kỵ binh trong tay Ngô Giới, tuy rằng nhân số chúng ta không chiếm ưu, nhưng chỉ cần trong lúc hành động, kỵ binh của Ngô Giới nhất định có thể bách chiến bách thắng, hơn nữa ---

Lý Kỳ cười nói: - Hơn nữa chúng ta còn có thể mượn chuyện này để làm suy yếu thế lực Đoàn thị ở Kiến Xương phủ.

Triệu Tinh Yến gật đầu.

Lý Kỳ nói: - Được, ta hiện tại lập tức sai người đi Thành Đô phủ điều binh, tranh thủ sớm ngày bình định chiến trường Đại Lý.

Đỗ Minh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi: - Ồ, vào năm ngày trước, Hoàng thượng sai người đưa tới một phong mật hàm.

- Mau mau đem tới.

- Người nọ nói đây là đưa cho Xu Mật Sứ đấy, chỉ có nhìn thấy Xu Mật Sứ mới có thể lấy ra mật hàm.

- Người nọ đâu rồi?

- Ồ, ngay tại quý phủ, hạ quan ta sẽ đi ngay bây giờ cho người ta gọi y đến.

Đỗ Minh nói xong liền xoay người đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, ông ta liền dẫn một gã hộ vệ đi đến, người này Lý Kỳ cũng biết, đúng là hộ vệ bên cạnh Triệu Giai.

- Ty chức tham kiến Xu Mật Sứ.

- Mật hàm đâu rồi?

Lý Kỳ không có dư thừa lời vô nghĩa.

Hộ vệ kia vội vàng lấy từ trong ngực ra một phong mật hàm đưa tới.

Lý Kỳ nhận lấy mở ra xem, sắc mặt vui mừng trên mặt dần dần trở nên ngưng trọng lên.

Triệu Tinh Yến lo lắng nói: - Xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ đầu tiên là hướng tới Đỗ Minh bọn họ nói: - Các ngươi đi xuống trước đi.

- Vâng.

Đợi sau khi hai người đi xuống, Lý Kỳ mới nói với Triệu Tinh Yến: - Vào mấy ngày trước, Hoàn Nhan Tông Hàn từ Vân Châu xuất binh Tây chinh, ở phía tây Kim quốc đã đánh bại Da Luật Đại Thạch.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<