← Hồi 1235 | Hồi 1237 → |
- Ôi trời!
Triệu Tinh Yến nghe vậy quá sợ hãi, kinh hô một tiếng.
Da Luật Đại Thạch này chính là một quân cờ hết sức quan trọng dính dáng đến Kim quốc, ban đầu khi ở Vân Tang đàm phán, Da Luật Đại Thạch tuy rằng không có người ở đấy, nhưng cũng phát huy tác dụng rất quan trọng, nếu Da Luật Đại Thạch bị phá, như vậy tộc Khiết Đan liền hoàn toàn bị giết rồi, phải biết rằng gã là dòng độc đinh của vương thất Da Luật đó.
- Vậy Da Luật Đại Thạch vẫn tốt chứ? Triệu Tinh Yến vội vàng hỏi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Trên thư cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói là nguyên bản Da Luật Đại Thạch đã bị Hoàn Nhan Tông Hàn đẩy vào góc chết, nhưng bầu trời đột nhiên hạ xuống trận tuyết lớn, Da Luật Đại Thạch chạy qua Tuyết sơn mới tránh được Hoàn Nhan Tông Hàn vây bắt. Hơn nữa, bởi vì trận tuyết lớn kia, tiếp tế tiếp viện cho đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn không kịp đến, chỉ có thể lui binh, Da Luật Đại Thạch cuối cùng xem như đã tránh được một kiếp này, nhưng trải qua lần đại chiến này, Da Luật Đại Thạch trước mắt đã không đủ để tạo thành uy hiếp cho Kim quốc, Da Luật Đại Thạch gửi cho Cốt Dục một phong thư, gã nói Bắc Đình phủ đã bại lộ ở trước mặt của Kim quốc, Kim quốc bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, cho nên gã chuẩn bị tiếp tục tây chinh.
Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu, nói: - Tây Vực bên kia cách trung tâm Kim quốc khá xa, mỗi một lần viễn chinh đều cần hao phí đại lượng lương thảo, Kim quốc rất không có khả năng lại vì đánh một chi quân đội như chó nhà có tang mà hưng sư động chúng, tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Hàn này thật đúng là danh bất hư truyền a.
Lý Kỳ hừ lạnh nói: - Đó chính là một con chó điên, gặp người nào liền cắn người đó, nhưng hận chính là con chó điên này có chỉ số thông minh tương đối cao, đặc biệt ở phương diện quân sự, còn có Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Hi Doãn ở đó, có ba người này, Lý Chính Hi cũng có thể chạy tới Kim quốc làm hoàng đế. Hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Hàn lần này tây chinh không chỉ có đánh chạy Da Luật Đại Thạch, hơn nữa còn thuận tiện ôm cây cỏ đánh con thỏ, củng cố tuyến phòng thủ phương Bắc của Tây Hạ. Chiếm lĩnh không ít đất đai nguyên bản vốn đang tồn tại tranh chấp, nắm được yết hầu ở phía bắc Tây Hạ, khiến Kim quốc khi đối mặt với Tây Hạ đều duy trì một trạng thái tiến công.
- Đây là chuyện trong dự liệu rồi, Tây Hạ độc lập, nếu là Kim quốc nhượng bộ một mặt, vậy làm sao có thể phục chúng, Kim quốc nhất định sẽ tạo áp lực với Tây Hạ đấy, mà Tây Hạ căn bản không phải là đối thủ của Kim quốc. Chỉ cần Kim quốc không truyền bá chiến, Tây Hạ phải thắp hương bái Phật rồi, điểm thiệt thòi nhỏ ấy Tây Hạ cũng chỉ có thể buồn bực mà nuốt xuống bụng thôi. Triệu Tinh Yến lại hơi tiếc nuối nói: - Khi Hoàn Nhan Tông Hàn xuất binh, Vân Châu nhất định hư không, nếu là quân ta có thể thừa cơ mà vào, nhất định có thể không cần tốn nhiều sức đoạt lại Vân Châu, thật sự là đáng tiếc a.
Lý Kỳ cau mày nói: - Trên thư cũng đề cập đến chỗ này một chút. Lúc ấy Hoàn Nhan Tông Hàn có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng, như vậy cũng nói gã đoán ra chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ Đại Tống ta đã ở trong giai đoạn nghỉ lấy sức, mở ra chiến trường phía nam đã là mạo hiểm mà đi, nếu là đồng thời tác chiến hai tuyến nam bắc, chỉ sợ hai đầu khó chú ý. Hơn nữa địa khu Yến Vân chúng ta mới vừa vặn thu phục, dân tâm không xong, sao dám tùy tiện lại phát động chiến tranh.
Triệu Tinh Yến nói: - Hiện giờ Kim quốc có thể rảnh tay rảnh chân chuyên tâm để đối phó chúng ta.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, Kim quốc chúng cũng không dám, Đại Tống chúng ta cũng không phải là Da Luật Đại Thạch chó nhà có tang kia có thể so sánh. Hơn nữa bọn họ nếu lại dám xuất binh Yến Vân, ta có thể từ Cao Ly mượn đường xuất binh tới Thượng Kinh phủ của bọn chúng. Chỉ cần Kim quốc ngày nào không hoàn toàn khống chế được Cao Ly, thì ngày đó bọn chúng còn không dám xuôi nam, tương lai chiến trường nhất định sẽ được tiến hành xung quanh Cao Ly. Tuy nhiên đây đều là nói sau này, ta hiện tại ngược lại lo lắng là Da Luật Đại Thạch.
Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn chắc có lẽ không vội vã lại xuất binh lần nữa.
Lý Kỳ thở dài: - Ta không phải lo lắng Da Luật Đại Thạch có thể ngăn cản được Kim quốc tiến công hay không, hoàn toàn tương phản, ta lo lắng là Da Luật Đại Thạch khống chế khắp địa khu Tây Vực, hiện giờ Tây Vực đều làm theo ý mình, cũng đã loạn thành một đống, Da Luật Đại Thạch lần này tây chinhnói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích, lấy của dã tâm hoàng thượng chúng ta, y tuyệt đối không hy vọng trên đời lại xuất hiện một địch nhân cường đại giống như Kim quốc.
Hắn cũng không phải là lo sợ không đâu, trong lịch sử lần tây chinh này của Da Luật Đại Thạch đích thật là đã sáng tạo ra kỳ tích, đã khống chế địa khu Trung Á, đã thành lập nên đại đế quốc Tây Liêu.
Triệu Tinh Yến nói: - Vậy huynh định làm như thế nào?
Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói: - Chúng ta cần Da Luật Đại Thạch đi dây dưa với Kim quốc, nhưng chúng ta cũng quyết không thể để cho gã khuếch trương thế lực của mình.
Triệu Tinh Yến nói: - Nhưng là chúng ta ở bên kia gần như không có thế lực, căn bản không thể ngăn cản.
Lý Kỳ nói: - Nếu muốn tránh cho việc phát sinh xung đột chính diện với Da Luật Đại Thạch, chỉ có một biện pháp, đó chính là khống chế được Tây Vực trước gã.
Triệu Tinh Yến khó hiểu nói: - Nhưng chúng ta hiện tại làm sao còn có năng lực tây chinh nữa.
Lý Kỳ nói: - Chúng ta ở địa khu Hoàng Hà không phải vẫn còn có một chút binh trú đấy ư, chúng ta có thể trước tiên dùng tiền lung lạc một vài bộ lạc Thổ Phiên, lợi dụng thế lực của bọn họ thống nhất Thổ Phiên, sau đó lại ở địa khu bộ tộc Hồi Hột âm thầm bồi dưỡng một vài bộ lạc khơi mào chiến tranh, trước là làm cho bọn họ tiêu hao lẫn nhau, đợi cho sau khi chúng ta khôi phục lại, bình định phía nam, là chúng ta có thể đem trọng tâm chuyển dời đến phương Tây.
Triệu Tinh Yến nói: - Vậy còn Nhật Bản thì sao? Bước tiếp theo của kế hoạch không phải cướp lấy Nhật Bản sao?
Lý Kỳ nói: - Đánh Nhật Bản hơn phân nửa dựa vào Thủy sư, Thủy sư Phúc Châu đủ rồi, chúng ta tập trung lục quân đi các nước đối phương phương Tây, ở đông nam chúng ta đều là gần biển, rất khó để khuếch trương, muốn khuếch trương cũng chỉ có đi khuếch trương ở hai mặt tây bắc, hiện giờ Kim quốc đang ở thời điểm cường thịnh nhất, đi đánh bừa với Kim quốc, chỉ biết lưỡng bại câu thương, không phải là cử chỉ sáng suốt, cho nên chúng ta cũng chỉ trước tiên đi một nước cờ, vấn đề hiện tại chính là chúng ta làm thề nào không cần thiết tiêu hao thực lực của một nước dưới tình huống tây chinh, lúc trước Đường triều chính là vong ở chính tại cuộc tây trưng này, chúng ta quyết không thể lại đi vào cũ đường của Đường triều.
Triệu Tinh Yến cười khổ một tiếng, nói: - Xem ra cuộc đời này của huynh nhất định là dâng cho Đại Tống rồi.
Lý Kỳ nghe vậy chỉ trầm ngâm không nói, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.
Triệu Tinh Yến nhìn hắn một cái, nói: - Có phải là huynh có chuyện gì gạt ta hay không?
Lý Kỳ ngẩn ra, âm thầm cười khổ, ta cưới một thê tử hiểu biết như vậy, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Hắn bắt đầu vốn định là trả lời có lệ cho qua, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến Bạch Thiển Dạ, vì thế sửa lời nói: - Ta đây không phủ nhận, không phải ta không tin muội, nhưng là có chút việc bây giờ ta còn không muốn nói với muội, đợi tới thời điểm thích hợp, thì ta sẽ đều nói cho muội, hy vọng muội có thể thông cảm cho ta.
Triệu Tinh Yến cười gật đầu nói: - Huynh không cần vì thế mà phiền não, ta có thể lý giải được, ta sẽ không hỏi tới nữa. Nàng cũng là một chính trị gia tương đối xuất sắc, từ nhỏ đối với mấy chuyện như thế này đều là mưa dầm thấm đất, cho nên nàng rất biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đứng ở địa vị của Lý Kỳ mà suy nghĩ. Hiện giờ đối với Lý Kỳ mà nói, mỗi câu nói đều khả năng nhấc lên sóng to gió lớn, cho nên nhất định phải cẩn thận.
Lý Kỳ cảm kích mắt nhìn Triệu Tinh Yến, nói: - Tốt lắm, ngươi muốn biết cũng đều biết rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.
*****
.... Sau khi Lý Kỳ từ trong phòng đi ra, Mã Kiều liền đã đi tới nói: - Bộ Soái, ta phát hiện Tửu Quỷ có chút không đúng, giống như trước kia ông và Quái Cửu Lang kia đã quen biết nhau.
Đổ mồ hôi! Con mẹ nó! Ta thật đúng là mệnh bảo mẫu a, việc lớn việc nhỏ đều tới tìm ta. Lý Kỳ nhìn Mã Kiều bất đắc dĩ nói: - Mã Kiều. Có một số việc người bên ngoài thì không có cách nào giúp được, cho dù là người thân nhất, Tửu Quỷ nếu không muốn nói, vậy hãy để cho chính lão đi xử lý đi.
Mã Kiều cau mày nói: - Nếu nói như vậy, Bộ Soái ngươi đã sớm biết rồi?
Lý Kỳ gật đầu.
Mã Kiều lo lắng nói: - Đến tột cùng là chuyện gì?
Lý Kỳ nói: - Ngươi sẽ nói huyên thuyên với người khác chuyện riêng tư của ngươi sao?
- Đương nhiên sẽ không. Mã Kiều lắc lắc đầu.
- Vậy không phải là rồi sao, đây là việc tư của Tửu Quỷ, lão không nói, ta cũng không dám nói lung tung, nếu ngươi muốn biết tốt nhất vẫn là đi hỏi Tửu Quỷ.
Mã Kiều buồn bực nói: - Ta cũng muốn chứ, nhưng ta đã tìm khắp phủ nha này đều không tìm được ông ta.
- Thật sao? Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút lo lắng, ngoài miệng lại nói: - Ngươi yên tâm, hiện giờ Tửu Quỷ coi như là thủ hạ của ta, ở trong này ta sẽ không cho phép bất cứ cái gì thương tổn lão đâu.
Mã Kiều nghe vậy kinh hãi không ngừng. Nói: - Thương tổn ông ta? Chẳng lẽ ---
Mẹ nó. Nói lỡ miệng. Lý Kỳ cười cười, không lên tiếng nữa.
Mã Kiều lại cau mày.
....
Lúc chạng vạng tối, trong một rừng cây ở bên cạnh một trúc thôn.
Một vị lão giả chậm rãi đi vào trong rừng cây.
- Ngươi rốt cuộc đã tới.
Một thanh âm run nhè nhẹ vang lên, một người từ phía sau một cây đại thụ đi ra.
Người này đúng là Tửu Quỷ, mà lão già kia tất nhiên là Quái Cửu Lang.
Quái Cửu Lang cười dài nói: - Không thể tưởng được ngươi lại ở đây. Ta vừa mới đến không lâu, ngươi liền khẩn cấp hẹn ta đi ra. Ah. Đúng rồi, ta bây giờ là nên gọi ngươi là Sư Hổ, hay là Tửu Quỷ?
Tửu Quỷ thản nhiên nói: - Tùy tiện.
- Vậy gọi ngươi Tửu Quỷ đi, dù sao Sư Hổ kia quá yếu, lão phu chơi cũng không thú. Quái Cửu Lang ha hả cười, nói: - Đảo mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, biến hóa của ngươi nhưng thật ra rất lớn đấy, Sư Hổ lúc trước kia hăng hái, hiện giờ chỉ là một người nhu nhược mượn rượu tránh né.
- Đây đều là nhờ ngươi ban tặng. Tuy nhiên, chỉ cần ngươi không thay đổi là được rồi.
Tửu Quỷ căm tức nhìn Quái Cửu Lang nói: - Hơn 20 năm gần đây, ta vẫn sống ở giữa sự sợ hãi mà ngươi ban cho ta, nguyên bản ta nghe được tin tức ngươi chết bệnh, nghĩ rằng có thể giải thoát rồi, thật sự là không thể tưởng được hoá ra ngươi còn sống, ngươi đã còn sống, ta đây sẽ vì phụ mẫu ta và cả chính mình mà báo thù, nếu không ta uổng làm con của người.
Lão không muốn đợi thêm nữa, cũng không cần phải đợi thêm nữa, bởi vì lão biết chơi mấy cái loại âm mưu quỷ kế này, mười Tửu Quỷ cũng không phải là đối thủ của Quái Cửu Lang, liền dứt khoát đường đường chính chính hẹn lão ta đi ra quyết chiến sinh tử, sinh cũng tốt, tử cũng thế, coi như là cho mình một công đạo.
Quái Cửu Lang thở dài: - Đã nhiều năm như vậy, không thể tưởng được ngươi vẫn không bỏ xuống được, nếu không phải nhìn thấy ngươi, ta cũng quên mất rằng ta còn một kẻ thù như ngươi nữa.
Tửu Quỷ nói: - Ta cũng muốn buông, cũng đã buông xuống, nhưng rồi ngươi lại để cho ta nhặt lên.
Quái Cửu Lang nói: - Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Báo thù.
Tửu Quỷ đơn giản sáng tỏ nói.
Quái Cửu Lang gật gật đầu nói: - Được, ta liền cho ngươi thêm một lần cơ hội, ta với ngươi đường đường chính chính tỷ thí một phen, nhưng hôm nay qua đi, bất kể kết quả như thế nào, một đoạn ân oán này cũng nên chấm dứt thôi, cuộc đời ta ghét nhất bị chính là ướt át bẩn thỉu.
- Ta cũng đang có ý này.
Sát khí Tửu Quỷ trong mắt mạnh thêm, tay phải nắm chặt thanh dao găm kia có vẻ vô cùng khát khao rồi, lúc đối mặt với cường địch bực này như Quái Cửu Lang, lão cũng sẽ không xuất ra thanh đại kiếm kia để dọa người, nói: - Ngươi lấy binh khí đi.
Quái Cửu Lang vuốt vuốt râu bạc, ha hả nói: - Binh khí của ta sớm đã đặt ở trên cổ của ngươi rồi. Bại tướng dưới tay, ra chiêu đi.
Nói thật, Tửu Quỷ còn chưa bao giờ từng thấy Quái Cửu Lang động thủ, lão cũng không biết rằng thực lực của Quái Cửu Lang đến tột cùng là như thế nào, vì vậy không dám khinh thường, cảnh giác quan sát Quái Cửu Lang một hồi, nhưng giờ tên đã trên dây, không phát không được nha.
Đột nhiên, lão liền như một con báo săn xông tới.
Quái Cửu Lang chắp hai tay sau lưng, nhìn khí thế hung hăng của Tửu Quỷ, khóe miệng mang theo một tia ý cười khinh thường.
Trong khoảnh khắc, Tửu Quỷ liền đi tới trước người Quái Cửu Lang, tay phải một đao đâm về trước ngực của Quái Cửu Lang, vị trí lão đâm, đúng là vị trí lúc trước lão đâm phụ thân.
Mắt thấy dao găm sang lóe đã tới gần Quái Cửu Lang, đao phong ở trước ngực Quái Cửu Lang cuồn cuộn nổi lên một trận cảm giác mát đến tận xương, nhưng Quái Cửu Lang vẫn chỉ mỉm cười mà chống đỡ, không có bất kỳ động tác nào.
Chính trong khoảnh khắc này, Tửu Quỷ bỗng nhiên hai mắt mãnh liệt trợn lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, đương đương đương vài tiếng, chẳng biết lúc nào dao găm của Tửu Quỷ đã từ trong tay rơi xuống, ngay sau đó bùm một tiếng, lão đột nhiên quỳ xuống dưới chân Quái Cửu Lang.
Quái Cửu Lang cười cười, nói:
- Ngươi thua.
Tửu Quỷ chỉ cảm thấy cả người vô lực, hai tay chống trên mặt đất không để cho mình ngã xuống, thở gấp nói: - Đê tiện!
Quái Cửu Lang lắc đầu nói: - Các ngươi dùng đao giết người, ta dùng độc giết người, đều là giết người, dựa vào cái gì mà ngươi liền cao thượng hơn ta, đây là đạo lý chó má gì, ngươi hẳn là đã sớm biết, độc chính là vũ khí của ta, hai mươi năm trước ngươi thua không nổi, ta còn có thể lý giải, dù sao ngươi lúc ấy vẫn còn quá trẻ tuổi, nhưng hai mươi năm qua đi, ngươi còn bộ dáng như vậy, thật sự là rất khiến lão phu thất vọng rồi.
- Hô --- hô --, ngươi hạ độc cho ta từ khi nào?
- Ở thời điểm ngươi muốn giết ta.
- Chẳng lẽ chính là ở xế chiều hôm nay, này --- điều này sao có thể, ta không có khả năng một chút cũng không có phát giác ra.
- Nếu như ngươi có thể phát giác, ta đây đã sớm chết rồi, cũng không tới phiên ngươi tìm đến ta báo thù.
Ngọc Diện phi hồ kia vẫn cho rằng mình là cao thủ dùng độc, nếu để cho bọn họ đụng tới Quái Cửu Lang, trận nhất định sẽ cực kỳ thú vị.
Tửu Quỷ rốt cục chống đỡ không nổi, té nhào xuống, nhưng thống khổ trong lòng mang đến cho lão còn hơn xa sự chết lặng trên thân thể, lão ra sức xoay người lại, nhìn Quái Cửu Lang, trong mắt lộ vẻ không cam lòng, sau một lúc lâu, lão đột nhiên khép hai mắt lại, nói: - Ta thua, ngươi giết ta đi.
Quái Cửu Lang lắc đầu nói: - Ngươi yên tâm, độc này không nguy hiểm đến tính mạng đâu, nó sẽ chỉ làm ngươi toàn thân vô lực, sau nửa canh giờ, độc tính tự nhiên sẽ tiêu tan. Kỳ thật nếu ta muốn giết ngươi, lúc trước đã giết rồi, cần gì đợi cho tới bây giờ, chỉ có điều --- chỉ là ta lúc trước đã đáp ứng phụ thân ngươi không giết ngươi.
- Ngươi --- ngươi nói cái --- cái gì? Tửu Quỷ ngửa đầu khiếp sợ nhìn Quái Cửu Lang.
← Hồi 1235 | Hồi 1237 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác