Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1234

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1234: Ma quỷ muốn rời núi, Trù Vương rất đau đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Chẳng lẽ ---

Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, vội vàng nói: - Yến Phúc, ta đi ra trước xem một chút.

- Ừ, huynh mau đi đi.

Lý Kỳ vội vàng đi ra ngoài, đi ra đến bên ngoài, chỉ thấy Thẩm Văn đứng ở trên một cây đại thụ, nhìn chung quanh, cao giọng hô.

- Tiểu Văn, xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ vội vàng đi tới.

Thẩm Văn thấy Lý Kỳ đến đây, vội vàng từ trên cây nhảy xuống dưới, vội vàng hỏi: - Lý thúc, ngươi nhìn thấy cha ta cùng mẹ ta không?

Lý Kỳ lắc lắc đầu, nói: - Không thấy bọn họ sao?

Thẩm Văn gật đầu nói: - Sáng sớm hôm nay, ta liền phát hiện mẹ ta cùng cha ta đã không có trong phòng rồi.

Lý Kỳ nói: - Hay là bọn họ đi ra ngoài hái thuốc.

- Điều đó không có khả năng, mẹ không có khả năng không giúp làm bữa sáng mà đã đi ra ngoài, hơn nữa bọn họ nếu muốn đi, cũng nhất định sẽ nói với ta một tiếng, quyết không có khả năng không rên một tiếng liền rời đi. Thẩm Văn nói xong nói xong nước mắt đã vòng quanh rồi.

Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi đã tìm xung quanh đây chưa?

- Đều tìm khắp rồi, nhưng tìm không thấy cha và mẹ đâu.

Chẳng lẽ Quái Cửu Lang thật sự đã đi rồi sao? Vợ chồng bọn họ thật sự có thể bỏ lại đứa con nhà mình? Lý Kỳ tuy rằng đã sớm biết Quái Cửu Lang tính toán rời khỏi, nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa là không hề có dấu hiệu báo trước gì cả, liền an ủi:

- Tiểu Văn, ngươi trước đừng có gấp, có khi cha ngươi và mẹ ngươi vội vã đi ra ngoài, quên nói cho ngươi biết thôi.

- Không xong.

Lưu Vân Hi đột nhiên từ trong nhà bước nhanh đi ra, trên tay còn cầm một phong thư, nói: - Tiểu Văn, đây là thư sư phụ để lại cho ngươi.

Toát mồ hôi! mẹ kiếp! Nữ nhân này thật đúng là chỉ số cảm xúc (EQ) thấp, cô giấu diếm một hai ngày sẽ chết à! Lý Kỳ liếc mắt thoáng nhìn phong thư trong tay Lưu Vân Hi một cái, trong lòng cũng đã đoán được bảy bảy tám tám.

Thẩm Văn vội vàng nhận lấy mở ra để đọc, vừa thấy nhất thời ngây ngẩn cả người, nước mắt tràn mi mà ra, cuồn cuộn chảy xuống, nói: - Phụ thân và nương không cần ta nữa, bọn họ không cần ta nữa....

Lý Kỳ thấy Thẩm Văn đã có chút không kiểm soát được, vội hỏi: - Tiểu Văn, cha ngươi lão ---.

- Không cần, ta không muốn đi theo ngươi, Lý thúc, ngươi là người xấu, chính là các ngươi đến đây, phụ thân và nương mới vứt bỏ ta để rời đi. Thẩm Văn một tay ngăn tay Lý Kỳ, vẻ mặt tức giận nhìn Lý Kỳ.

Ôi, việc này đích thật là do ta dựng lên. Lý Kỳ nói: - Tiểu Văn, ngươi hiện tại trách ta, cha ngươi và mẹ ngươi cũng sẽ không trở về. Việc cấp bách, hẳn là tìm được bọn họ.

Thẩm Văn chợt ngẩn ra, nói: - Đúng, ta hiện tại sẽ đi ngay lập tức tìm bọn họ.

Lý Kỳ khẩn trương kéo cậu lại, nói: - Ngươi biết cha ngươi đi nơi nào hay sao? Trời đất bao la, ngươi lại từ chưa xuất cốc. Ngươi có biết đi đâu để tìm sao?

Thẩm Văn ngẫm nghĩ một chút, lập tức ảo não lắc đầu nói: - Ta --- ta không biết.

- Như vậy đi, ngươi ở chỗ này chờ, Lý thúc hiện tại đi kêu người tới giúp ngươi đi tìm, ngươi cũng biết đó, thủ hạ của Lý thúc có rất nhiều người, cho dù là đem lật cả cái Ấp Châu này lên, cũng nhất định giúp ngươi tìm được cha mẹ.

Lời tuy như thế, nhưng Lý Kỳ thật đúng là một chút nắm chắc cũng không có, Quái Cửu Lang này rất giảo hoạt, muốn tìm được lão, nói thì dễ hơn làm a!

Lưu Vân Hi cũng sợ Thẩm Văn lao ra như vậy, sẽ gặp phải cái gì bất trắc, trong lòng cũng hối hận không thôi, không nên đem lá thư này cho Thẩm Văn, phải thương lượng với Lý Kỳ trước đã, vội nói: - Đúng vậy a, Tiểu Văn, Lý thúc ngươi bản lĩnh rất lớn, hắn nhất định có thể tìm được sư phụ bọn họ.

Thẩm Văn cũng đã từng chứng kiến bản lãnh của Lý Kỳ, nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi --- ngươi không có gạt ta, ngươi thật sự sẽ giúp ta tìm?

- Đây là đương nhiên thôi, ngươi cũng không nên quên, ta còn phải dựa vào cha ngươi giúp thê tử của ta trị bệnh.

Kỳ thật bệnh tình của Triệu Tinh Yến đã không có gì đáng ngại, Lý Kỳ nói như vậy, chỉ là muốn khiến Thẩm Văn càng thêm tin tưởng hắn.

Thẩm Văn lôi kéo cánh tay của Lý Kỳ, nói: - Lý thúc, Tiểu Văn van cầu ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta tìm được cha cùng mẹ ta đó.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được.

Lý Kỳ lập tức đem Mã Kiều gọi tới, bảo y đi ra ngoài phân phó bọn lính đi tìm vợ chồng Quái Cửu Lang.

Nhưng Thẩm Văn vẫn không cam lòng, cố ý đi tìm khắp bốn phía thung lũng này, không có cách nào, Lưu Vân Hi đành phải đi tìm cùng với cậu, kỳ thật trong nội tâm nàng làm sao có thể không khó chịu, phải biết rằng, đây đã là lần thứ hai Quái Cửu Lang vứt bỏ nàng mà đi rồi.

....

Hai ngày trôi qua, Quái Cửu Lang đều không có một chút tin tức.

Chạng vạng ngày hôm đó, trời chiều tản mát ra sáng rọi loá mắt, đem vùng trời phía tây kia đều nhuộm thành sắc hoàng kim.

Một bóng dáng cô đơn ngồi xếp bằng trên khối đá lớn ở trước cửa cốc, ánh mắt nhìn về phương xa, trên gương mặt non nớt lưu trữ thật nhiều vết nước mắt của hai ngày này, làm cho người ta nhìn đều đau lòng.

Thẩm Văn từ nhỏ vẫn luôn ở cùng cha mẹ, trước khi Lý Kỳ đến, còn chưa bao giờ rời đi bọn họ nửa bước, cho nên sau khi cậu biết được cha mẹ rời đi, cảm giác dường như mất đi hết thảy, bởi vì cha mẹ cậuchính là hết thảy, chưa bao giờ từng phải chịu nửa chút cực khổ như cậu, làm sao có thể thừa nhận được đả kích lớn như vậy.

Phải biết rằng khi Lý Kỳ mới tới Tống triều, đồng dạng cũng không thể chấp nhận nổi sự thực, không tiếc dùng rượu để lừa dối chính bản thân mình, để cho chính mình ảo tưởng.

Mà ở trên tảng đá cách hơn hai mươi thước phía sau Thẩm Văn, còn đứng một đạo bóng hình xinh đẹp, người này đúng là Lưu Vân Hi, nàng kỳ thật rất muốn đi an ủi Thẩm Văn, chỉ có điều nàng không biết mở miệng như thế nào, đừng nói là nàng, mặc dù là Lý Kỳ cũng không có cách nào, chỉ có thời gian mới có thể làm giảm bớt thống khổ và tưởng niệm trong lòng Thẩm Văn.

- Tiểu Văn thật đúng là đáng thương.

Lý Kỳ đỡ Triệu Tinh Yến đi tới cửa cốc, trải qua mấy ngày liền trị liệu, Triệu Tinh Yến đã có thể xuống giường đi lại, khi nàng nhìn Thẩm Văn ngồi trên tảng đá, không khỏi cũng có chút đau lòng.

Lý Kỳ thở dài: - Đây là điều mà mỗi người đều phải trải qua, thậm chí là động vật, cha mẹ sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ rời chúng ta mà đi, ai cũng không thể cả đời đều sống ở dưới tấm ô của cha mẹ, đều phải học cách làm cho chính mình độc lập, đây đối với Tiểu Văn mà nói, cũng không tính là chuyện gì xấu, chỉ là ta cũng hiểu được Quái Cửu Lang đi thật sự là quá đột nhiên, chẳng qua ta nghĩ lão cũng là sợ càng tiếp tục như thế, sẽ càng luyến tiếc, vì vậy mới lựa chọn đột nhiên rời khỏi.

Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên mở miệng hô: - Tiểu Văn, ăn cơm đi.

Thẩm Văn xoay đầu lại, nói: - Ta không đói bụng, các ngươi ăn trước đi.

Triệu Tinh Yến biết rằng từ trưa đến giờ cậu vốn không ăn gì cả, còn muốn khuyên nữa, tuy nhiên lại bị Lý Kỳ ngăn cản: - Thôi đi, để cho cậu ta ngồi một hồi nữa đi. Đối với cậu ta mà nói, ban ngày chính là hy vọng.

Triệu Tinh Yến ngắm nhìn Lý Kỳ, cũng không có lên tiếng nữa.

- Cha! Mẹ!

Chợt nghe thấy Thẩm Văn kêu một tiếng sợ hãi.

*****

Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Văn đột nhiên bò dậy, trực tiếp trên nhảy xuống từ tảng đá, sau đó điên cuồng hướng tới bên ngoài cốc mà chạy. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, bước nhanh cùng ra.

- Cha! Mẹ!

- Văn nhi.

Đi ra tới ngoài cốc, trông thấy từ xa có hai đạo thân ảnh đi tới, đúng là vợ chồng Quái Cửu Lang, Doãn thị kia nhìn thấy Thẩm Văn. Không khỏi cũng bước chạy nhanh tới hướng Thẩm Văn, mẫu tử hai người ở dưới trời chiều ôm nhau cùng một chỗ.

- Cốt nhục thân tình cuối cùng cũng không chia cắt nổi.

Triệu Tinh Yến hiểu ý cười, cách chốc lát, nàng thấy bên cạnh không có bất cứ động tĩnh gì, không khỏi quay đầu sang, thấy Lý Kỳ cũng ngơ ngác nhìn phía sau, lại theo ánh mắt của Lý Kỳ mà nhìn, chỉ thấy Lưu Vân Hi một thân một mình đứng ở phía sau kinh ngạc nhìn một nhà ba người phía trước kia, nàng thông minh vậy làm sao lại không rõ, chỉ sâu kín thở dài.

Thẩm Văn căn bản là khóc không ngừng, làm Doãn thị sau khi nghe thấy con trai mình khẩn cầu đừng vứt bỏ cậu, cũng áp chế không nổi nữa, bắt đầu khóc lên. Mẫu tử hai người ôm nhau khóc một hồi lâu, mới tay trong tay đi về trong cốc, Thẩm Văn vẫn giữ lấy tay của Doãn thị, mặc dù là lúc ăn cơm, cũng không chịu buông ra.

Doãn thị nhìn thấy con trai như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, lại càng đau lòng không thôi, vài lần che mặt mà lau nước mắt rơi.

Quái Cửu Lang nhìn con trai mình, trong mắt cũng đầy từ ái.

Sau khi ăn xong, Doãn thị thấy con trai vẻ mặt ủ rũ, thật lấy làm đau lòng, vì thế liền lập tức dẫn theo cậu đi nghỉ ngơi.

Đêm đã khuya.

- Thật sự là không thể tưởng được ngươi sẽ đi mà quay lại.

Lý Kỳ đi tới bên cạnh đầm nước ngồi xuống.

Quái Cửu Lang uống một ngụm rượu, thở dài:

- Ta nguyên bản cũng đã cho là ta có thể làm được, không thể tưởng được cuối cùng lại quay trở lại.

- Là tẩu phu nhân luyến tiếc đi.

- Nàng đương nhiên luyến tiếc, kỳ thật ta cũng làm sao bỏ được chứ. Trên đường, nàng thường trốn ở một bên vụng trộm khóc, ta lúc ấy trong lòng đã nghĩ, nếu lần này ly biệt, người một nhà chúng ta đều thống khổ như vậy, thế thì cần gì phải ra đi. Quái Cửu Lang nói.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho người nào tới quấy rầy các ngươi.

Quái Cửu Lang vẹo mắt thoáng nhìn, nói: - Ngươi muốn trốn nợ?

Lý Kỳ ngẩn ra, lắc lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, chỉ là các ngươi hiện tại đã trở lại, chuyện chiếu cố Tiểu Văn dĩ nhiên là không tới phiên ta rồi.

Quái Cửu Lang hừ nói: - Ai nói hả, tuy rằng ta đã trở lại, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đó, sau khi chúng ta rời đi, Văn nhi căn bản không thể chiếu cố chính mình, sớm hay muộn có một ngày, ta cũng sẽ rời nó mà đi đấy, đến lúc đó nó làm sao bây giờ? Cho nên ta nhất định phải cho nó đi ra khỏi nơi này, để nó học được độc lập cuộc sống, đợi tới khi nó có gia đình của mình, thì chúng ta có đi cũng được an tâm.

Lý Kỳ cau mày nói: - Vậy ý ngươi là?

Quái Cửu Lang nói: - Hãy để cho Văn nhi tới ở trong quân chữa bệnh đi, muốn hiểu được thế giới này, đầu tiên phải khiến nó hiểu được thế giới này tàn khốc, như vậy nó mới sẽ trưởng thành.

Không hổ là Quái Cửu Lang, phương pháp giáo dục con trai cũng độc đáo như vậy. Lý Kỳ nói: - Vậy các ngươi thì sao?

- Tự nhiên là đi theo nó rồi.

Lý Kỳ a một tiếng, nói: - Ngươi muốn xuất cốc?

Quái Cửu Lang gật đầu nói: - Nếu lúc trước ta có thể vì mẹ con bọn họ mà buông xuống hết thảy, ẩn cư ở này, như vậy hôm nay ta đồng dạng cũng có thể vì mẹ con bọn họ mà xuất cốc nhặt lên hết thảy. Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không quấy rầy ngươi, đương nhiên, ngươi cũng đừng hy vọng xa vời ta sẽ đi tới trong quân hỗ trợ, ngoại trừ Văn nhi, còn lại hết thảy đều không liên quan đến lão phu.

- Không quấy rầy ta? Lý Kỳ sờ soạng chóp mũi, buồn rầu nói: - Ta nghĩ ngươi rất khó mà làm được.

Quái Cửu Lang cười nói: - Ngươi chỉ chính là sư phụ của Mã Kiều đi.

Lý Kỳ kinh hãi nói: - Ngươi cũng đã biết rồi?

Quái Cửu Lang nói: - Cũng không phải biết nhiều, ở thời điểm các ngươi đi tìm giải dược, ta từng xem qua Mã Kiều đánh một bộ quyền pháp, chỉ biết Mã Kiều nhất định sẽ là đồ đệ của người nọ.

- Thế Mã Kiều y---

- Ta vẫn chưa nói với y.

Lý Kỳ nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra: - Không nói gạt ngươi, Tửu Quỷ bây giờ đang ở Ấp Châu.

Quái Cửu Lang ha hả cười nói: - Gã hiện tại gọi là Tửu Quỷ sao?

Lý Kỳ ừ một tiếng, hiếu kỳ nói: - Vậy trước kia lão ấy được gọi là gì?

- Ngươi không biết sao?

Lý Kỳ lắc đầu.

Quái Cửu Lang nói:

- Nếu gã không muốn nhắc tới chuyện cũ, thậm chí còn cả tên của gã, chúng ta đây cần gì phải đi vạch trần nhân vết sẹo nữa. Tuy nhiên ngươi không cần phải lo lắng cho ta, gã muốn muốn thương tổn ta, chỉ sợ còn có chút khó khăn.

Lý Kỳ tức giận nói: - Kính nhờ, ngươi lợi hại như vậy, còn phải cần tới ta lo lắng sao? Ta là đang lo lắng ngươi sẽ hại lão cơ.

Quái Cửu Lang khoát tay nói: - Ta vốn không chủ động đi gây chuyện với bất cứ kẻ nào.

Một câu nói kia khiến cho Lý Kỳ á khẩu không trả lời được, nghĩ thầm rằng, ngươi đương nhiên sẽ không đi gây chuyện với lão ta, vấn đề là ngươi lúc trước làm tuyệt như vậy, nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt lão ta, ngươi bảo lão ta có thể nào không tới tìm ngươi báo thù, thật sự là đau đầu nha. Hơi một tia trách cứ: - Kỳ thật năm đó ngươi làm đích xác là có chút quá.

Quái Cửu Lang cười, nói: - Nói vậy đây cũng là nguyên nhân ngươi khắp nơi đề phòng đối với ta đi.

Lý Kỳ không có phủ nhận, lừa dối nói: - Sau khi ta tới đây, đã gặp một ác mộng, chính là ta cầm một đao cắm vào trong ngực thê tử của ta. Hắn ngay lúc đó xác thực đã gặp ác mộng, nhưng chỉ là mộng đến Triệu Tinh Yến độc phát sinh vong, trí tưởng tượng của hắn còn không có cường đại đến cái loại tình trạng này.

- Ta cũng đã gặp một ác mộng mộng, chính là ngươi phái mấy vạn binh lính đem một nhà ba người chúng ta vạn mã phân thây. Quái Cửu Lang ha hả cười nói.

- Thật hay giả đấy?

- Ngươi nói xem là thật hay giả hả. Ta làm việc sẽ không giải thích với người khác, sẽ không để ý đến người khác nói oan uổng cho ta như thế nào.

- Oan uổng cho ngươi? Ngươi là đang kể chuyện cười sao? Chăng lẽ Tửu Quỷ lại còn nghĩ ra cái chuyện xưa để lừa gạt ta?

Quái Cửu Lang liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: - Từ đầu đến cuối, đều là bọn họ chủ động tới tìm ta, bất kể là cầu ta cứu tính mạng gã, hay là gã một đao đâm vào trong ngực phụ thân, ngoại trừ cứu sống gã, thu thù lao mà chúng ta đã thương lượng xong trước đó, ta cũng không có làm cái gì, gã làm chuyện gì, điều này không một chút quan hệ với ta, mặc dù là ở trên công đường, ta cũng vẫn vô tội.

Lý Kỳ ngẫm lại, thật đúng là như thế, nổi giận nói: - Ngươi thật đúng là biết phủi sạch quan hệ. Chuyện trước kia, ta cũng không muốn đi luận ai đúng ai sai nữa rồi, ta chỉ có một kỳ vọng, chính là hai người các ngươi đừng có gây thêm phiền toái cho ta.

Quái Cửu Lang nói: - Điều này ngươi nói với ta vô dụng, vẫn là câu nói kia, ta cũng không đi trêu chọc người khác.

- Ngươi thật sự là rất thiện lương.

Lý Kỳ ngầm châm biếm một câu, nhưng trong lòng lại ai thán, việc này ngẫm lại đều thấy buồn nha.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<