Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 412

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 412: Hiến kế tiết lưu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Dương Lăng dậy rất sớm, hắn lên đường từ khi buổi triều sáng kết thúc, chuẩn bị gặp Hoàng thượng vào trước giờ ngọ. Hai bên nói chuyện với nhau để trao đổi ý kiến. Khi vẫn còn chưa ra khỏi cửa, Dương Lăng đã chạy lên trước dặn dò:

- Không được hô lớn, nói nhỏ chút, giơ thẻ bài lên, đừng gõ chiêng.

Công chúa Vĩnh Phúc một tiểu cô nương xinh đẹp ngọt ngào, chính bởi vì Dương Lăng nhất thời sơ suất đã chọn phò mã bị bệnh, hại người ta đau lòng muốn chết, muốn cạo đầu xuất gia. Trong lòng Dương Lăng cảm thấy hổ thẹn, có thể trốn được thì cứ trốn, nào dám gặp người ta.

Kết quả là nghi trượng của Uy Quốc công dường cứ như đi đánh bất ngờ, lặng lẽ ra khỏi cửa, tiếng la cũng không dám, sợ làm kinh động tới bên phía Hoàng am, ỉu xìu chạy đến kinh thành.

Khi tới Tử Cấm Thành, buổi triều sớm vừa tan, Hoàng đế Chính Đức trở về Bảo Hòa điện chưa kịp nghỉ ngơi, Đô sát viện Phó đô ngự sử Dương Phương và Hình bộ Thị lang Triệu Giản Chi, Hàn lâm viện học sỹ Cao Vi đã đi tới rồi. Dương Phương vốn là Chiêm sự của Chiêm sự phủ, là người ngay thẳng chính trực, là một thanh quan, chỉ là từ trước đến nay vẫn luôn ở trong đám người Vương Quỳnh. Trước tiên là phản Dương Lăng, sau đó lại phản Lưu Cẩn. Kết quả là bị điều xuống địa phương.

Đô sát viện bị thanh tra quá nửa quan viên, khi bổ sung vào chỗ khuyết Dương Đình Hòa đã nhớ tới người bạn cũ Chiêm sự này, liền điều y quay trở lại, bổ nhiệm làm Phó đô ngự sử, chức quyền càng lớn hơn trước.

Trong những ngày này Chính Đức bị vấn đề triều chính làm cho mệt mỏi không chịu nổi, nói cho cùng vẫn là không có tiền. Kỳ thực một quốc gia lớn phải cẩn thận hơn một gia đình. Rất nhiều việc cuối cùng đều phải chứng thực bằng kinh tế, không có tiền thì không có bất luận quân chính nào. Có nhiều chuyện không thể tiến hành tiếp được.

Kỳ thực thiếu tiền chỉ là triều đình thiếu tiền, hào phú dân gian vô số kể. Nhưng dân gian lại giàu có, triều đình lại không thể đi trộm, đi cướp được. Bình thường, muốn cải thiện kinh tế thì thời gian quá lâu, không phải là một chính sách hay, phương pháp hay, lập tức có hiệu quả ngay. Đồng thời, rất nhiều chính sách hay có lợi cho việc trị an lâu dài, luôn luôn đốt tiền đấy.

Phương diện này không phải là sở trường của Hoàng thượng. Dương Đình Hòa thiên về quản lý tài chính, đã nghĩ ra rất nhiều cách hay, nhưng hiện giờ chỗ cần dùng tới tiền quá nhiều. Những chủ ý được bổ sung đó của y cũng không phát huy được tác dụng lớn. Chính Đức cũng đã bắt đầu chú ý tới quốc chính hàng ngày nhận được hàng đống tấu chương, lại đều liền quan tới tiền, không khỏi khiến cho y phiền lòng.

Chính Đức biết Dương Lăng đã về kinh rồi. Hai người có chuyện liền muốn bàn bạc riêng với nhau. Y thấy Dương Lăng cũng sắp tới rồi, cho nên trong lòng cũng thấy khá hơn. Y cầm một chiếc bánh nhân thịt lên đang chuẩn bị cho vào miệng, liền thấy Dương Phương ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào.

Sau khi Dương Phương vào Đô sát viện làm việc rất thận trọng, thanh lý rất nhiều thói quen xấu. Y chấp hành cao độ [Quan lại khảo thành pháp]. Dương Phương thanh liêm, không nhận hối lộ, không sợ cường quyền, không để cho người khác nắm được cán, cho nên cũng không cần phải kiêng nể ai. Chính Đức đối với cảm quan của y cũng dần có chút chuyển biến tốt. Cho nên thấy y bước vào, Chính Đức cũng không thấy gì là phiền phức.

Chính Đức mỉm cười chào hỏi mấy vị đại nhân Dương Phương, lại ban cho ghế ngồi, sau đó cắn một miếng bánh hỏi:

- Có chuyện gì mà trong triều sớm không thể nói được mà còn phải đuổi theo vào tới hậu điện?

Dương Phương tạ ơn ngồi xuống, chắp tay nói:

- Hồi Hoàng thượng, thần nghe nói Uy Quốc công Dương Lăng hồi kinh rồi, mang theo một thiếp một con gái. Người con gái đó đã sắp hai tuổi rồi.

Chính Đức đang cắn miếng bánh ngon lành, vừa nghe thấy thế liền rừng lại, kỳ quái nói:

- Dẫn theo một thiếp thì cũng không có gì là lạ, sao lại còn có một bé gái nữa? Ồ .... Hắn không phải là đã để mắt tới một quả phụ rồi đấy chứ?

Dương Phương liền nói:

- Hoàng thượng, không phải như vậy. Theo thần được biết, cô gái đó là con gái của một quan lại nhỏ. Cho tới nay vẫn chưa hứa gả cho người nào. Bé gái đó cũng là con gái ruột của Uy Quốc công.

Chính Đức suy nghĩ một hồi liền bật cười nói:

- Tên khốn kiếp này cũng thật là phong lưu, nhất định là khi tới Giang Nam đã để lại lưu tình rồi, thông đồng với con gái nhà người ta, ha ha ha. Hử? Ngươi nói với Trẫm việc này tức là muốn thế nào đây?

Dương Phương vẫn kiên trì nói:

- Cha đẻ của người con gái đó 3 năm trước đã hi sinh vì nước trong trận chiến Kê Minh Dịch. Người con gái này là theo linh cữu trở về quê Kim Lăng. Anh trai của cô ta gia nhập quân ngũ. Người con gái này đại diện cho huynh hành hiếu, vốn là phải để tang cha 3 năm, nhưng đứa bé này bây giờ đã 2 tuổi rồi, có thể thấy ....

- Ừ, có thể thấy không thủ túc 3 năm. Tên tiểu tử Dương Lăng này thật chẳng ra làm sao cả.

Chính Đức tức giận đập bàn một cái.

Dương Phương thấy thế liền vui mừng, nói:

- Đúng vậy, Hoàng thượng, Hoàng thượng minh xét, Uy Quốc công hắn ....

- Hắn ngay cả một người con gái đang trong thời gian giữ hiếu cũng dụ dỗ. Quả nhiên là hoa ngôn xảo ngữ, thiên về dụ dỗ con gái là người ta. Còn khối đầu gỗ này, muốn dụ dỗ hắn sao lại không động thủ chứ?

Chính Đức tức giận quát lên, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngự muội của Trẫm muốn dáng có dáng, muốn thân phận có thân phận, vì ngươi mà thành ni cô. Hoàng gia ta có điểm nào không xứng với ngươi chứ?

Dương Phương thấy Hoàng thượng tức giận, trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Hoàng thượng cũng nói một câu không đầu không đuôi khiến người ta nghe không hiểu, liền bước lên nói:

- Hoàng thượng, làm quan tất phải xem trọng chữ đức. Người không có đức sao có thể hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ? Là người dân, quan trọng nhất là một chữ hiếu, cha chết thủ hiếu, nhân luân đại nghĩa. Nhưng Dương Lăng lại phụ thánh ân, trong lúc phụng chỉ tuần tra, lại có tư tình nam nữ với người con gái đang thủ hiếu. Chuyện này mà truyền ra ngoài, phong hóa không có, Hoàng thượng nên nghiêm trị, răn đe.

Chính Đức xoa cằm, lúc này mới tỉnh ra Dương Phương và Dương Lăng vẫn luôn đối đầu với nhau. Y liếc mắt nhìn Dương Phương, sau đó lại quay sang nhìn Hình bộ Thị lang Triệu Giản Chi, Hàn lâm viện học sỹ Cao Vi, hỏi:

- Các ngươi đều là vì chuyện này mà tới đây sao?

Ba người cùng gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Chính Đức gật đầu, thầm nhủ:

- Chỉ có Dương Lăng có mắt không tròng, bày đặt đưa người đẹp tới cửa lại không phải đùa giỡn, Trẫm nên trừng phạt hắn. Nhưng, nếu hắn treo tấm biển đạo đức không tốt, vậy thì muội muội muốn gả vào đó chẳng phải là càng phải tốn công sao?

Nghĩ tới đây, y lại lắc đầu.

Dương Phương thấy y lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu, không hiểu tâm ý của Hoàng thượng, liền thúc giục nói:

- Hoàng thượng, Uy Quốc công phụ thánh ân, lại không làm gương trước mặt quần thần. Nếu không trừng phạt nghiêm khắc, các quan lại khác sẽ học theo, bại hoại đạo đức, mất hết luân lý.

*****

Hoàng đế Chính Đức trợn mắt lên nhìn. Nỗi phiền muộn nhất của y chính là bị chụp mũ. Ban đầu những quan viên này không ít người đã chụp mũi y, đến giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi. Y đan hai tay lại, không kiên nhẫn nói:

- Vậy các ngươi nói, nên làm thế nào?

Triệu Giản Chi liền nói:

- Nên tước bỏ tước vị.

Chính Đức cười khan hai tiếng, nói:

- Quá nghiêm trọng vậy sao? Còn nhớ năm đó Diễn Thánh Công bóp chết 4 người, phụ nữ gian dâm 40 ....

Cao Vi liền lên tiếng:

- Theo như thần thấy, nên tước bỏ toàn bộ chức vụ của Dương Lăng trong triều, để hắn an phận làm một Quốc công, cho là trừng phạt.

Chính Đức trợn trừng hai mắt lên, trách:

- Khốn kiếp! Cho dù là vi phạm chế độ chịu tang cha, nhưng triều đình nay đang lúc cần dùng người, phương pháp xử lý "đoạt tình" cũng phải ôn hòa. Thiên tử không thủ hiếu, vì sao? Bởi vì nước không thể một ngày không có vua, không thể vì tư tình mà sai lầm quốc sự. Người Mông tái ngoại đang nội chiến, đánh nhau túi bụi. Nếu không biết nắm bắt thời cơ, uy hiếp lớn nhất của biên cương phía bắc Đại Minh sẽ có thể vừa khởi quân đã bình phản được.

Bạch Y phỉ tung hoành thiên hạ, hung hãn như mặt trời ban trưa. Nếu không có Dương Lăng, há có thể bình phản nhanh như vậy sao? Tước bỏ đi toàn bộ chức vụ của hắn, những chuyện này khanh thay Trẫm làm được sao? Ừ, nào nào nào, khanh thay Trẫm hạ quân lệnh đi. Nếu khanh có thể bình định được loạn quan ngoại, tiêu diệt được tàn dư của Bạch Y phỉ, dốc hết sức tiến thành tân chính, bảo vệ giang sơn Đại Minh, Trẫm lập tức tước bỏ chức quan của hắn, tước bỏ tước vị của hắn.

Cao Vi nuốt cục nghẹn trừng mắt lên nhìn, hơi thở hổn hển. Y là ngôn quan, chỉ phụ trách tấu sự. Hoàng thượng đây không phải là chơi xấu sao? Sau này ngôn quan muốn tham tấu ai, Hoàng thượng nói một câu việc của hắn ta làm khanh có thể làm thay ta sẽ xử lý hắn ta. Ngôn quan đó còn gọi gì là ngôn quan nữa chứ? Đều bách sự thông rồi, nhập các phong tướng không xong rồi sao?

Dương Phương liền chữa thẹn cho vẻ mặt đã ửng đỏ của Cao Vi, liền nói với Chính Đức:

- Vậy theo ý kiến của Thánh thượng, nên xử lý thế nào?

Chính Đức chậm rãi nói:

- Chuyện có nặng có nhẹ, đạo đức và xã tắc, cái nào làm trọng? Không cần Trẫm phải giải thích cho khanh nghe nữa rồi chứ? Quốc sự và gia sự cái nào gấp, còn muốn Trẫm nói nữa sao? Hơn nữa, con người không phong lưu uổng tuổi trẻ. Ái phi của Sở Trang Vương bị người ta đùa giỡn. Ông ta đều có thể độ lượng bao dung. Trẫm đường đường là thiên tử Đại Minh, lẽ nào còn không bằng Sở Trang Vương sao? Nếu vì chút chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn lên, các khanh nói thiên hạ Đại Minh, thậm chí là phiên quốc xung quanh sẽ nghĩ thế nào? Có thể cho rằng Trẫm trọng hiếu trọng đức, hay là có rằng Trẫm là hôn quân có mới nới cũ?

Dương Phương không ngờ Hoàng đế lại nói ra những lời như vậy. Từ khi nào lời lẽ của Hoàng thượng lại trở lên sắc bén như vậy? Năm đó lúc đình biện (triều đình biện luận), Dương Lăng thiên về dùng chiêu này: Ỷ thế ép người, ngươi sợ thế, nói chuyện phải e dè. Có e dè, vậy thì còn có sức sát thương gì nữa? Bây giờ Hoàng thượng lại đưa ra cho họ một lựa chọn, trừng phạt Dương Lăng, đó chính là hẹp hòi ích kỷ không bằng Sở Trang Vương. Đó chính là hôn quân có mới nới cũ. Mà ngược lại đương nhiên là khí lượng rộng rãi, yêu thương thần tử, ngươi nói nên làm thế nào?

Dương Phương thì quả thật là thấy ngứa mắt với Dương Lăng. Đặc biệt là ghét hắn thân là Quốc công lại hay nhúng tay vào chính sự. Hắn lại còn vi phạm quy tắc đã được hình thành hơn trăm năm qua, vốn muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn hắn một phen, không ngờ Hoàng đế lại rẽ ngang rẽ ngửa, đem toàn bộ chuyện này đổ lên người mình. Bây giờ có trừng phạt Dương Lăng hay không, liên quan tới danh tiếng của Hoàng thượng, thậm chí còn ảnh hưởng tới tứ di trong đó. Điều này sao còn có thể buộc tội được?

Dương Phương liền nuốt hận nói:

- Vâng, Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo, là thần suy nghĩ không chu toàn, thần có tội.

Chính Đức bật cười ha hả nói:

- Các khanh cũng là trung với nước, là Trẫm mà lo. Người nói vô tội, nói người vô tội, Trẫm không trách tội.

Dương Phương cười khổ một tiếng, chắp tay nói:

- Như vậy, chúng thần xin cáo lui, mời Hoàng thượng nghỉ ngơi.

- Được được được, các khanh lui xuống đi. Ai, chờ đã, lòng trung thành của chư vị ái khanh rất đáng mừng, Trẫm không những không trách tội, mà còn thưởng. Tiểu Quế Tử, lấy bánh của Trẫm xuống, thưởng cho mỗi vị đại nhân một cái.

Tiểu Hoàng Môn liền vâng lời, bê khay xuống, phát cho mỗi người một chiếc bánh hình bàn tay. Ba vị đại nhân cầm chiếc bánh trong tay, dở khóc dở cười hành lễ cảm tạ, lúc này mới lui ra ngoài. Chính Đức bật cười đưa miếng bánh còn lại của mình lên ăn tiếp.

Dương Lăng đi vào Bảo Hòa điện, đúng lúc ba người Dương Phương đi ra. Ba vị đại thần xếp thành một hang đi ra, tay áo phồng tay trái lên, tay phải giơ cao lên, bất giác không hiểu họ đang luyện công phu gì? Ba người cũng nhìn thấy Dương Lăng. Theo lý mà nói thì phải bước lên trước tấn kiến, may mà trong tay đang cầm đồ của Hoàng thượng ban tặng, lúc này không hành lễ cũng không sao. Ba người dứt khoát không thèm chú ý gì tới hắn, mắt nhìn thẳng, lúc lắc bước đi.

Dương Lăng đứng ở góc điện, hiếu kỳ nhìn ba người rời đi, liền lấy ra tâm pháp bí truyền của Võ Đang, tay trái ôm nhật nguyệt, tay phải quăng càn khôn, quay người đi vào Bảo Hòa điện.

Võ công của hắn vẫn luôn không phải người thấp kém. Đặc biệt là tâm pháp khí công thượng thừa trong nhà. Ngoài rèn luyện sức khỏe ra, bản thân bên trong còn có đạo dưỡng sinh. Nếu so sánh Dương Lăng với 38 kỹ năng sinh hoạt vợ chồng của Thành Khởi Vận, chỉ thấy ngoại trừ cơ thể khỏe mạnh ra, chuyện quan hệ vợ chồng thì ngay cả Thành Khởi Vận phong nguyệt hoa khôi như vậy cũng không lại được. Cho nên, rèn luyện rất chăm chỉ, mưa gió cũng không từ nan.

Ngũ Hán Siêu lần nào cũng thán phục hắn quyết chí kiên định, so với mình năm đó ở trên núi được sự bá dùng gậy ép luyện tập cũng còn khắc khổ hơn. Lại không biết Dương Lăng còn có mục đích mà người ngoại đạo không có được.

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

Dương Lăng vừa vào cửa đã cất cao giọng hô lên một tiếng.

Trong điện kiến giá không cần hành đại lễ. Nhưng hắn vừa xuất sứ trở về, cho nên phải hành đại lễ quân thần. Nhưng giọng của Dương Lăng hô trước rồi mới bước tới trước mặt Hoàng thượng quỳ xuống. Câu "miễn lễ, bình thân" của Hoàng thượng đã nói ra rồi, Dương Lăng liền nhân cơ hội bật cười hì hì đứng im.

Hoàng đế Chính Đức làm sao lại không hiểu tâm nhãn của hắn cơ chứ, liền hừ một tiếng, nhai vội miếng bánh trong miệng y, sau đó bê ly sữa dê lên uống một ngụm lớn. Lúc này mới nói:

- Được rồi, khanh ngồi xuống đi, không phải ngụy trang với Trẫm.

Y lấy khăn lau từ tay Tiểu Quế Tử lau tay, hai tay chống cằm, ánh mắt liếc nhìn Dương Lăng, thở dài nói:

- Kỳ thực Trẫm biết, gọi khanh hồi kinh cũng chẳng để làm gì. Khanh cũng chẳng đẻ được ra tiền, thúc đẩy tân chính, cổ vũ nông công thương, sao lại qua hai năm mới thấy được hiệu quả? Gọi khanh tới, là không muốn Trẫm một mình lo lắng, để khanh cùng lo lắng với Trẫm.

Dương Lăng mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, liền nói:

- Hoàng thượng, văn võ trong triều mỗi người đều có sở trường, mỗi người đều có chuyên môn riêng. Thần đương nhiên là không dám tự xưng là có thể, nhưng Hoàng thượng không ngại thì cứ nói với thần. Nói không chừng thần cũng có thể đưa ra một số chủ ý cho Hoàng thượng.

- Nói cái gì? Không tiền, chính là không có tiền. Kho của Trẫm đã trống rỗng rồi, chính là sinh hoạt thường ngày cũng đã không đủ rồi. Nếu một khi có nạn hạn hán khắp nơi, biên cương có biến, thì phải làm thế nào? Mỗi khi Trẫm nghĩ tới chuyện này, thật sự cảm thấy lo lắng vô cùng. Sao khanh lại không nói gì thế? Khanh không có chủ ý cũng đừng nhìn Trẫm như vậy, Trẫm không phải là nữ nhân.

Dương Lăng đứng lên, cung kính đứng trước ngự án, quy củ hành đại lễ. Hoàng đế Chính Đức thấy lạ liền đứng lên, vịn vào bàn cổ hướng về phía trước nói:

- Vừa rồi khanh không muốn hành đại lệ, sao bây giờ lại làm thế? Trẫm nói cho khanh biết, nếu khanh lại làm chuyện gì sai, khanh nói có hay Trẫm cũng không giúp được khanh.

- Hoàng thượng, thần là thay bách tính lê dân hành lễ với ngô hoàng vạn tuế.

Dương Lăng nghiêm mặt nói:

- Tâm địa Hoàng thượng tinh khiết, thông minh bất phàm, duy có tuổi tác còn quá nhỏ, hơn nữa lại sống lâu trong thâm cung, không biết được nỗi khổ của dân gian. Hơn nữa tính tình ham vui. Hôm nay nghe Hoàng thượng nói một lời, trong lòng đã có giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, an cư mà có thể nghĩ tới nguy, quả thực là minh chủ một thời. Thần là vì vạn dân thiên hạ mà cảm thấy hy vọng.

Chính Đức nghe xong, cái miệng vừa mới mỉm cười, liền mím chặt lại, ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói:

- Bình thân, bình thân, chuyện này vốn chính là trách nhiệm của người vua một nước như Trẫm nên làm. Ừ .... Nghe ra là ngươi đang khen Trẫm, nhưng sao Trẫm lại nghe giống như là nói trước đây Trẫm không phải là minh quân vậy?

Dương Lăng đứng lên, cười nói:

- Hoàng thượng nghĩ nhiều quá rồi. Hoàng thượng, người là đang lo lắng vì tài chính túng quẫn hiện nay. Thần quả thực cũng có chút chủ ý. Kỳ thực những chủ ý này theo thần thấy Dương đại học sỹ chắc chắn là cũng đã nghĩ ra rồi, chỉ là hắn ta không dám nói với Hoàng thượng ngài. Trước mặt Hoàng thượng, thần cũng có chút e dè. Nhưng, phàm thì đối với chuyện giang sơn xã tắc, có lợi cho Hoàng thượng ngài, thần không thể không nói.

*****

Chính Đức lại ngồi xuống, vui vẻ nói:

- Vậy thì khanh mau nói đi, có cách gì?

Dương Lăng trầm ngâm một hồi nói:

- Hoàng thượng, kỳ thực nước giàu binh mạnh, chẳng qua là nằm ở hai chuyện khai nguyên, tiết lưu. Bây giờ khai biển thông thương, đại hưng công nghiệp và nông nghiệp. Đây, chính là khai nguyên. Khai nguyên cần trước tiên phải đào mương dẫn nước. Quốc sách của triều đình thúc đẩy hiện nay chính là quá trình đào mương dẫn nước. Mặc dù bây giờ có tiêu tốn, nhưng nhất định phải kiên trì, kiên trì, mương đã đào rồi, khoản tiền này sẽ giống như dòng nước không ngừng chảy vào kho của triều đình.

Còn có chuyện khác, chính là tiết lưu. Hai năm nay chiến sự liên miên, trong ngoài phân tranh. Mặc dù đánh thắng trận lớn, nhưng cũng đã tiêu tốn hết những tích tụ của triều đình. Khai nguyên vẫn chưa hoàn thành. Lúc này tài chính túng quẫn, thần thấy nên bắt tay từ việc tiết lưu, tiết dụng ái quốc, để bảo vệ nền tảng đất nước, để vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hắn chỉ vào vách tường nói:

- Hoàng thượng người xem, cung điện của người, bốn vách đều trong suốt, ngay cả ban ngày cũng thắp nến liên tục, sợ là có nơi ánh sáng không tới được. Kỳ thực căn bản không cần dùng tới. Ban đêm cả hoàng cung thắp đèn sáng trưng. Nếu hoàng cung lớn, hơn chín nghìn phòng ốc, đất sử dụng đều đặt nến, một đêm cũng tiêu tốn chẳng phải là nghìn vàng sao? Nếu có thể tiết kiệm, một tháng chính là mấy vạn lượng bạc. Chỉ riêng khoản này đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?

Hơn nữa, bữa tối của Hoàng thượng, ít nhất cũng phải hơn trăm món ăn. Nhưng trên thực tế Hoàng thượng ăn chỉ chưa tới 10 món. Những món khác đều chỉ là bày lên đó mà thôi. Tiên đế yêu dân tự tiết kiệm, quy định những món ăn đó bày mẫu không cần phải đổi mỗi ngày. Thường thì để ba ngày đã hỏng rồi mới làm đợt mới. Nhưng, theo ý thần, những món ăn này bày ở đó làm gì chứ?

Chính Đức vỗ đùi, nói:

- Đúng rồi, Trẫm còn đang lo, dùng bữa nên ngồi ở đâu, trái một món ăn còn ăn chưa hết, chờ người ta đưa hết lên, mấy món đầu đã nguội rồi. Trẫm ở hoa viên có rất nhiều chỗ đẹp, muốn ăn gì thì gọi đó. Nhiều khi Trẫm còn lười bày ra. Ngươi nói đúng, những điểm này phải thay đổi.

Dương Lăng lại nói:

- Ví dụ như, chi phí thắp nến và đốt đèn hoa đăng của tết Nguyên Tiêu, một lần chí ít cũng phải chục vạn lạng bạc. Khi nước cần dùng gấp, sao không bỏ bớt đi. Chi phí sửa cung điện trong cung, cung thưởng nội kho, phí ăn mặc, chi phí dệt vải, .... Hiện nay lấy quốc sự làm đầu, đều có thể tiết kiệm một chút.

Chính Đức cười mà như không cười nói:

- Được, ngươi mang chủ ý của mình đổ lên đầu Trẫm. Khó trách ngươi nói mà Dương Đình Hòa không dám nói. Ha ha, nhưng tất cả những điều ngươi nói đều có lý. Dù sao Trẫm cũng không ở trong cung, bày lớn như vậy để làm gì? Tình hình cụ thể, Trẫm sẽ để Nội vụ phủ điều trần chi tiết, để Đỗ Phủ tính toán chi tiết, sau đó sẽ thực thi. Ngoài trong cung thái hậu ra, tất cả đều phải cắt giảm chi phí.

- Hoàng thượng anh minh. Theo thần được biết, Tây Thập khố có rất nhiều báu vật phi pháp, chồng chất phong hóa hư hoại đó, không có ai quản lý. Thậm chí còn khiến cho một số quan lại quản kho muốn tham ô trong đó. Trước đây Nội vụ phủ có tiền lệ bỏ qua việc đặt những vật phẩm thừa. Hiện tại đã không còn theo tiền lệ này nữa, người ta bán đấu giá những vật phẩm phi pháp. Hoàng thượng người không có tiền, nhưng người trong dân gian có tiền. Những đá quý, châu báu mà Hoàng thượng người không màng tới nữa, trong mắt họ cũng là có giá trị liên thành.

Hơn nữa, những thứ này là từ hoàng cung đi ra, dính phong khí phú quý của Hoàng thượng, cái giá họ đưa ra chắc chắn là rất cao. Mang những thứ không ăn được, không mặc được này, dồn vào kho chuột cũng cắn nát, đổi thành vàng bạc mà triều đình hiện nay đang cần dùng gấp, thần tin chắc, đây sẽ là một khoản tiền lớn.

Chính Đức liền gật đầu. Dương Lăng lại nói:

- Những cái này chỉ là tạm thời. Hoàng gia có uy nghiêm của hoàng gia. Khi đất nước giàu mạnh cần có nghi thức cần có. Nhưng về mặt thể chế cũng có một số thứ, lại đúng lúc có thể nhân cơ hội này mà xử lý. Ví dụ như nhân viên thừa. Thời Lưu Cẩn tại vị đã từng thanh lý rồi, nhưng mục đích của ông ta thực sự là để đả kích quan lại, mưu lợi cá nhân mà không phải thực sự là thanh lý quan lại thừa. Kết quả là đã cắm vào rất nhiều người, quan lại cần thanh lý càng nhiều. Nhưng chuyện này cũng cần phải cẩn trọng, thần đề nghị nên mời Nội các sau khi nghiên cứu chi tiết mà định.

Ngoài ra, chi phí thưởng cũng giảm đi, Binh bộ từng bước thi hành quá trình chế độ mộ binh. Chi phí khách binh sẽ giảm mạnh, vận chuyển đường biển và đường sông đều không bị trở ngại gì nữa. Như vậy việc tiếp tế hậu cần giữa hai đầu nam bắc cũng nhanh hơn, chi phí cũng sẽ giảm đi nhiều. Trạm nghỉ chân các nơi của Đại Minh, phụ trách cung cấp nơi ăn, chốn ở, sai dịch và xe ngựa ... của quan lại vẫn luôn là việc cần phải giải quyết của đất nước. Hiện giờ chỉ cần là quan lại, dù là chuyện công hay việc tư, thậm chí là gia quyến nô bộc cũng đều sử dụng trạm nghỉ chân. Cho nên chi phí kinh người. Những thứ này đều được thanh lý một chút, phải sống qua hai năm này, liệu có dễ dàng không?

Chính Đức vỗ tay thở dài nói:

- Sớm biết như vậy, Trẫm hà tất phải lo lắng thế này? Hai! Nhưng những chuyện này, nếu làm không tốt, bên trên sẽ đắc tội với trong cung, bên dưới sẽ đắc tội với bách quan. Khó trách người khác không dám đề cập tới. Cứ xem như chủ ý của Trẫm, ngày mai Trẫm sẽ đề nghị với Nội các, khanh cũng không cần ra mặt. Thái hậu và Hoàng hậu khanh cũng không quá là thân mật. Trong triều, quan lại muốn tìm lỗi của khanh cũng không phải là ít đâu.

- Tạ Hoàng thượng đã nghĩ thay cho vi thần.

Dương Lăng thành thật vái chào.

Chính Đức bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, Trẫm thấy có bản tấu của khanh, Giang Nam đại thắng, chỉ chạy mất một nữ phỉ. Bây giờ hình như trốn về Thái Hành rồi. Báo cáo của Binh bộ không chi tiết, tấu chương của Miêu Quỳ còn chưa tới. Khanh có nắm được tình hình cụ thể không?

Tim Dương Lăng đập dồn dập, nhưng bất động thanh sắc mà nói:

- Vâng, chỉ là có một nữ phỉ Dương Khóa Hổ dẫn đội nhân mã bỏ chạy. Vốn là muốn chạy tới Thiểm Tây, dựa vào cao nguyên hoàng thổ và Tần Lĩnh để phát triển. Nhưng, Miêu công công đã phá tan quỷ kế của họ, tập hợp trọng binh ở phía tây, bạch y dư nghiệt bại trận, chạy về núi Thái Hành Sơn làm sơn tặc.

Chính Đức cười nói:

- Từ xưa tới nay đi khắp nơi, tới khắp nơi, họ cũng chỉ có mệnh làm sơn tặc. Điều này Trẫm cũng yên tâm rồi, một nữ phỉ không thành được đại sự gì. Nếu không liên tục vận dụng đại quân, Trẫm thực sự là nuốt không trôi được. Nhưng, cho dù như vậy, vẫn phải tiêu diệt, chỉ là Trẫm không cần gây chiến nữa.

Y nói tới đây bỗng nhớ tới chuyện Dương Phương đã từng nói về Dương Lăng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười mà như không cười liếc nhìn hắn nói:

- Nghe nói khanh ở Kim Lăng còn có một nữ nhân, còn đã sinh con gái rồi phải không?

Dương Lăng thầm nghĩ:

- Nhanh như vậy có người đã bẩm báo lên Hoàng thượng rồi sao?

Hắn không cần bận tâm, liền phất áo choàng, cất cao giọng nói:

- Thần có tội, thần sợ hãi.

- Được rồi, được rồi, chớ có giả bộ với Trẫm nữa. Khanh có bản lĩnh, Dương Khóa Hổ đó chẳng phải là nữ phỉ sao? Sao khanh lại không dụ dỗ được cô ta trở về chứ? Nếu khanh dụ dỗ được cô ta, Trẫm đã bớt đi được bao nhiêu tiền bạc? Há chẳng phải là chuyện gì quá xấu sao?

Dương Lăng cười khan nói:

- Vậy .... Có cần Hoàng thượng lại cử thần đi thêm một chuyến nữa, thần phụng chỉ đi tán gái?

- Tán gái? Có ý gì?

- Ác ác, là phụng chỉ đi dụ dỗ.

Hoàng đế Chính Đức tức giận hừ lên một tiếng:

- Thích đi thì đi, trước tiên ngươi giúp Trẫm đã, cưới được Nhất Tiên rồi tính tiếp.

Lúc này, Tiểu Quế Tử liền tới, thấp giọng nói:

- Hoàng thượng, người có lẽ là tới triều trưa rồi.

Chính Đức gật đầu, nói:

- Trẫm lên triều đã, còn rất nhiều việc Trẫm muốn nói với ngươi. Nhưng vấn đề tiền bây giờ đã có manh mối rồi, nỗi lo của Trẫm đã giảm, trong lòng Trẫm xem như cũng đã yên tâm hơn rồi. Khanh vừa mới trở về, nên nghỉ ngơi chút đi, có việc gì không cần phải lên triều, trực tiếp tới Báo viên tìm Trẫm là được rồi.

- Đúng rồi, Vĩnh Phúc đã tới hoàng am rồi, khanh rảnh rỗi thì thường xuyên lui tới đó trò chuyện.

- Hả? Thần là đàn ông, tới ni am nhiều làm gì?

- Linh tinh, ngự muội không phải là vẫn chưa xuất gia sao? Là để tóc tu hành. Khanh giúp Trẫm khuyên bảo nó chút, còn trẻ tuổi như vậy xuất gia cái gì chứ? Dương khanh, chuyện này khanh nhất định phải làm giúp Trẫm. Trẫm bây giờ cho khanh một chỉ ý, để khanh thuận tiện hành sự. Cho dù khanh dùng cách gì, chỉ cần ngự muội không xuất gia, Trẫm đều không trách khanh.

- Thần có thể dùng cách gì chứ? Thần còn có thể đưa Công chúa điện hạ trở về được sao?

- Khanh cứ liệu mà làm, Trẫm lên triều. Đúng rồi, cầm lấy cái này đi!

Chính Đức quơ lấy cái đĩa, lấy cái bánh cuối cùng đặt vào tay Dương Lăng.

Hai mắt Dương Lăng nhìn chằm chằm:

- Đây là cái gì?

- Bánh thịt đấy, đừng lãng phí, thời kỳ này phải tiết kiệm.

Hoàng đế Chính Đức vội vàng lên triều, Dương Lăng cầm lấy chiếc bánh, lúc này mới hiểu vì sao ba người Dương Phương lại như vậy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-477)


<