Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 411

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 411: Ai biết lòng nữ nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Uy Quốc công Quốc cônghồi kinh, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, Lương Trữ cùng các quan lớn lục bộ tới trước đại viên môn đón chào. Chúng quan viên chỉ là đến ngoài thành nghênh đón, khi Dương Lăng đến kinh đã qua giữa trưa, hôm nay ắt phải không thể kịp nói công sự, chư vị đại nhân bao gồm Tiêu các lão chỉ là giản đơn thăm hỏi mấy câu, hết phần lễ, đón Dương Lăng vào kinh, liền từng người cáo từ.

Dương Lăng nhìn ngày qua giữa trưa, hoàng thượng đã giải tán ngọ triều, thông thường sẽ hơi trễ một chút mới trở về Báo viên, vội vàng chuẩn bị xong xuôi hôm nay cũng không kịp đi gặp y, liền dặn bảo kẻ dưới tướng tá cầm lệnh tiễn đi binh bộ, ngũ quân đô đốc phủ và Kinh doanh giải quyết việc giao nhận xong xuôi, tự dẫn thân binh quay trở lại Quốc công phủ ở thành tây trước.

Trong phủ đã nhận được tin tức hắn hôm nay hồi kinh, Hàn Ấu Nương, Cao Văn Tâm cùng Tuyết Nhi, Ngọc Nhi, Đường Nhất Tiên, mang theo người nhà vui vẻ ra cửa nghênh đón. Liên Nhi trải qua ba năm, hôm nay lại lần nữa bước vào Dương phủ, mới đường đường chánh chánh chính chính xem như là người của Dương gia. Nhìn mấy vị phu nhân Ấu Nương, Văn Tâm, lại nhìn thấy hai chữ to Dương phủ trên mép cửa, mặc dù nàng luôn luôn kiên cường, tính tình lại vô cùng lý trí, cũng không cầm được mừng đến chảy nước mắt.

Nhắc tới, các phu nhân Dương gia thực sự lấy nàng lận đận nhiều nhất, Ấu Nương kết bạn với nàng vào lúc bần hàn, tình cảm hai bên sâu sắc nhất, thấy nàng rơi lệ cũng không cầm được nước mắt giàn dụa, hai nữ tử ôm nhau trước khóc thút thít bắt đầu kể lể, còn có Văn Tâm và Nhọc Nhi tiến lên khuyên nhủ, lúc này mới chuyển từ khóc lóc thành cười.

Dương Phán Nhi thanh khiết thông minh, trắng ngần, là một đứa bé gái vô cùng dễ thương, người một nhà nhìn đều rất yêu mến. Nhất là Tuyết Nhi đang mang bầu nặng nề và Đường Nhất Tiên yêu mến trẻ ôm Dương Phán nhi xuống xe dắt tay nhỏ bé của nó cực kỳ thắm thiết. Hai nữ tử dung mạo thanh tú xinh đẹp yêu kiều ngọt ngào, lại là con gái, Phán Nhi thấy cũng không sợ lạ, mặc cho các cô ấy nắm lấy tay nhỏ bé của mình, người một nhà vừa nói vừa cười đi vào cửa.

Đến cửa vào phòng tiếp khách nội quyến của nhị đường. Trên giường La Hán tiểu nha hoàn Vân Nhi đang cùng đại thiếu gia chơi ở trên giường, vừa thấy lão gia cùng các vị phu nhân đi vào, vội vã hớn hở mà chào đón làm lễ chào hỏi. Nhìn ra được nàng hôm nay cũng trang điểm, chẳng những thế còn mặc một bộ quần áo mới màu sắc tươi đẹp, trên mặt cũng quét mày ngài nhạt, trang điểm nhạt, đã sơ sơ nẩy nở dung mạo thanh lệ, dáng vẻ vui mừng.

Dương Lăng biết nàng là đang bận tâm Lưu Đại Bổng Chùy, hắn cười liếc nhìn con trai, khoát tay nói với Vân Nhi - Hết việc rồi, ngươi đi làm việc khác đi.

Vân Nhi hoan hỷ tràn trề vái chào một lễ - Đa tạ lão gia, Sau đó giống như hồ điệp xuyên hoa, đi vòng qua chư vị phu nhân, vội vàng chạy đi tiền sảnh, khiến cho hai nha đầu Tuyết Nhi, Đường Nhất Tiên đều phì cười.

Dương Lăng nhìn con trai một chút, chỉ thấy Dương đại thiếu gia mặc quần yếm, dáng điệu nghênh ngang ngồi ở trên giường đang hướng về phía bọn họ cười ngây ngô, hiển nhiên là trông thấy nhiều người náo nhiệt trong lòng vui vẻ. Nụ cười này, lộ ra rõ ràng hai cái răng trắng nhỏ, không ngờ trên lợi đã mọc hai cái răng cửa nhỏ rồi.

Hồn nhiên không để ý, Dương đại thiếu gia tay cầm cây kẹo que, ăn nước dãi đầm đìa, mũi thì lòng thòng, thừa dịp mọi người không chú ý liền xuytj một tiếng hút trở lại. Dương Lăng nhìn thấy mà buồn cười, đi tới khom lưng, phủi phủi tay nói - Nào, con trai ngoan, ôi! Nước mũi chảy này, làm sao vậy thế?

Dương đại thiếu gia trí nhớ tốt, hai tháng không gặp, cẩn thận nhìn một chút nào ngờ vẫn nhận ra cha, liền giơ kẹo que bò về phía hắn. Dương Lăng ôm lấy, trước tiên từ trong tay áo móc ra khăn tay lau nước mũi cho nó. Đại thiếu gia né tránh lại muốn bò đi.

Ấu Nương nhận lấy khăn tay từ trong tay Dương Lăng, nhẹ nhàng lau cho con trai, cười nói - Con bướng bỉnh quá, tự mình vừa chạy ra ngoài chơi, cũng không thèm mặc thêm quần áo, cảm lạnh rồi.

- Ồ, không có sao. Bệnh vặt. Không sốt là được, mắc chút ít bệnh thân thể xương cốt tráng kiện. Dương Lăng không quan tâm mà nói, sau đó há miệng, giả bộ nói - Nào, con trai ngoan, cho cha ăn kẹo nào.

Dương đại thiếu gia vừa nghe vội vàng đem kẹo que dính nước dãi đầm đìa giấu sau lưng, chọc cho Dương Lăng cười ha ha. Lúc này Dương Phán Nhi giãy ra khỏi tayTuyết Nhi và Nhất Tiên, đi tới kéo vạt áo của hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi:

- phụ thân, đó là ai vậy ạ?

Nhìn dáng dấp tiểu nha đầu thấy phụ thân mình đối với tiểu hài tử khác thân thiết như vậy, có chút ghen tị. Nó mặc dù hết sức giấu ghen tị đi nhưng ở đây đều là người lớn, lại đều là nhân tinh, ai không nhìn ra chứ, mọi người bật cười rộ lên.

Dương Lăng trông thấy liền ôm nó đặt vào trên giường đất, cười nói - Phán Nhi, đây là đệ đệ của con. Con là tiểu tỷ tỷ của đệ đệ, sau này ở chỗ này, thì có đệ đệ cùng con. Các con cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đọc sách, có được hay không?

Phán nhi nghiêm túc khuôn mặt nhỏ nhắn trầm lại: - Con là tỷ tỷ?

Nó vui mừng: - Này, con sên, mau gọi tỷ tỷ đi.

Đại thiếu gia cắn kẹo que rất tò mò nhìn Phán Nhi. Dương đại thiếu gia hiếm khi nhìn thấy đứa bé cùng lứa mà bình thường ngoại trừ một đống di nương và nha hoàn, người hầu cũng chỉ có con chó Nhật tầm vóc còn nhỏ hơn phân nửa so với nó làm bạn, lúc này thật vất vả thấy một đứa bé tầm tầm với mình, nó vô cùng vui vẻ.

Dương đại thiếu gia lập tức ngoan ngoãn kêu một tiếng: - Tỷ tỷ

Sau đó rất hào phóng nói:

- Này, cho tỷ ăn này.

Nói xong rút kẹo que từ trong miệng ra đưa tới, Dương Phán nhi ngậm miệng né tránh, sau đó nhíu lông mày nói: - Ta không ăn, bẩn lắm.

Dương đại thiếu gia cười ngây ngô hai tiếng, lại đem kẹo que ngậm ở miệng, vội vàng nằm bò trên giường đất, thật nhanh leo đến trên đầu, từ phía sau chăn nệm kéo ra một cái sọt nhỏ, bên trong lộn xộn một đống đồ chơi trẻ em, sau đó tựa như dâng vật quý nói:

- Tới, tỷ tỷ chơi đi.

Dương Phán Nhi nhìn một cái bên trong xanh xanh đỏ đỏ, mọi thứ đồ vật đủ mẫu mã đều có, không ghìm mình nổi ánh mắt sáng lên, cô bé quay lại nhìn Liên Nhi. Liên Nhi cười nói - Đi đi.

Dương Phán Nhi lúc này mới hào hứng chạy tới. Dương đại thiếu gia không những đem những thứ mình coi như vật báu, thường ngày ngay cả các di nương cũng không cho chạm vào lấy hết ra, lại nghĩ tới con chó Nhật kia của mình, vội vàng kêu lên:

- Cẩu cẩu, cẩu cẩu!

Con chó Nhật bộ dạng uể oải đang nằm khoèo ở lò sưởi đặt gần đầu giường chó Nhật nghe tiểu chủ nhân vẫy gọi vội vàng bò dậy, giống đoàn quả bóng tuyết nhỏ tựa như lăn qua. Dương Phán nhi thấy hai mắt tỏa sáng, đưa tay ra muốn sờ lông của nó, nhưng lại không dám.

Cô bé đang nhìn chằm chằm sợ hãi, Dương đại thiếu gia thờ ơ như không cầm tay của nó đặt lên mình con chó Nhật, Phán Nhi bị dọa sợ hét lên một tiếng, cậu bé lại rút kẹo ra rất nghiêm túc nói: - Tỷ tỷ đừng sợ, cẩu cẩu không cắn đâu.

Dương Phán nhi nhìn chằm chằm ánh mắt sáng trong suốt, vừa sợ vừa yêu mà thử hai cái nữa, quả nhiên con tiểu cẩu mặt mũi kỳ quái kia ngoan ngoãn nằm sấp cũng không kêu lên. Dương Phán Nhi không kìm nổi cười vui vẻ, Dương đại thiếu gia thấy tỷ tỷ vui mừng, cậu cũng vui vẻ nhảy lên.

Dương Lăng thấy hai đứa bé chơi vui vẻ, liền cười nói với hai thị tỳ: - Các ngươi trông coi hai đưa, chúng ta đi hậu uyển trước.

Về đến nhà cảm giác kia chính là ấm áp, thoải mái, khác hẳn với bên ngoài bên ngoài, người một nhà vui cười hoà thuận vui vẻ, nói chuyện nhà chuyện cửa một chút, nói chuyện kinh doanh từng người phụ trách, lại nói một số chuyện phát sinh khác, nói chuyện hành quân chiến tranh lý thú đông một câu tây một câu, cảnh tượng náo nhiệt mà thời gian qua vô cùng mau.

Rất nhanh đến thời gian bữa tối, người một nhà ngồi vây quanh bên cạnh bàn ăn dùng cơm, bữa ăn hàng ngày là Văn Tâm đặc biệt làm cho Tuyết Nhi, thức ăn dùng cho phụ nữ có thai. Nàng ăn rất ngon miệng, cằm ban đầu nhọn bây giờ đang dần dần mượt mà lên, khuôn mặt vẫn tươi đẹp chẳng qua lại tăng thêm tăng thêm một chút tiếng uyển chuyển của thiếu phụ.

Dương Lăng quan tâm hỏi han, dịu dàng làm cho cô gái nhỏ này càng vui vẻ, khuôn mặt tựa minh ngọc ửng hòng, vuốt cái bụng nhô lên. Tuyết Nhi từ khi có thai, tính tình vẫn còn giống tiểu mỹ nhân, nhưng lại toát lên chút thần thái tự hào của người sắp làm mẹ.

Hai người Ngọc Đường Xuân, Cao Văn Tâm nhìn thấy, trong lòng cũng trào dâng cảm giác khác biệt. Ngay cả những dân chúng bình thường cũng mong muốn mong muốn con cháu đầy đàn, đèn nhang đèn hưng thịnh, huống chi Uy Quốc công phủ? Nhưng đến tại hai người còn chưa có đứa con nối dõi. Ngọc Đường Xuân còn tốt hơn chút, dù sao nàng tuổi còn quá nhỏ, nhưng Cao Văn Tâm đến nay đã chừng hai mươi rồi, mắt thấy các tỷ muội từng người một lần lượt có thai, vị cô nương này không kềm nổi bối rối, ngay cả ăn cơm cũng mất hứng thú.

Liên Nhi vô cùng thông minh, biết mình dắt con gái trở về phủ, đã có chút khuấy động nho nhỏ đối với hai vị tỷ muội vẫn chưa có con nối dõi. Bây giờ không như lần trước. Lần trước là sợ phu quân xa cách lâu ngày, lạnh nhạt mình, đó là chỉ mong sao Dương Lăng bù đắp nhiều cho mình, khoảng thời gian qua đã độc chiếm nhận mưa móc rất nhiều, hôm nay lại rốt cục chính thức thành người của Dương gia, nàng còn có gì không thỏa mãn?

Vừa gả cho Dương Lăng, tự mình phải nghĩ biện pháp xúc tiến một nhà êm ái, hơn nữa Cao Văn Tâm lại là bình thê của Dương Lăng, địa vị có thể cao hơn chút so với mình. Thấy nàng ta có chút thương cảm. Liên Nhi đảo trong nhãn châu, trong lòng đã có suy tính.

*****

Người một nhà ở phòng khách cười nói xong. Đợi trở lại phòng ngủ, Cao Văn Tâm thay đồ ngủ, vuốt bụng dưới bằng phẳng, khe khẽ thở dài, tự đi lấy xuống một quyển sách y học trên kệ, ngồi ở trước bàn, đưa tới gần ngọn đèn dầu, tỉ mỉ lật xem.

Kỳ thực nàng thành thân thời gian ngắn ngủi, chuyện chưa có thai là bình thường, bản thân nàng lại là lang trung, dĩ nhiên trong lòng càng hiểu rõ, thế nhưng chuyện xảy ra không liên quan đến mình, một khi liên quan lòng người rối loạn, Dương Lăng đã có ba phòng thê thất có thai, vậy là nhất định sẽ không có vấn đề, nàng cũng không khỏi bắt đầu tìm nguyên nhân của bản thân.

Lật xem sách y học hồi lâu, âm thầm ghi lại mấy bài thuốc thượng cổ, Văn Tâm đang muốn đứng lên đi ngủ, môn cách vừa vang lên, Dương Lăng mặc bộ trường bào mềm mại, một đầu tóc ướt nhẹp buộc tùy ý, khoác lên sau vai đi vào cửa, Văn Tâm vừa nhìn nhất thời sững sờ ở đó, mà quên đứng dậy.

Dương Lăng thấy nàng xoay lưng ngồi, một mái tóc đen tuyền óng mượt choàng thẳng đến thắt lưng, áo kép nhỏ ôm chặt làm nổi bật eo thon nhỏ, chân phải của nàng khoanh nửa, chân trái duỗi thẳng đạp trên mặt đất, khiến cho vòng eo tinh tế và cái mông tròn to lớn của nàng hiện ra đường cong mê người.

- Lão gia sao...... Sao....... Tối nay muốn ngủ đêm ở trong phòng thiếp sao? Văn Tâm lúng túng đứng lên, vừa vui vừa thẹn.

- Liên Nhi và Ấu Nương cùng giường trò chuyện đêm khuya, hai đứa nhỏ cũng chen lên rồi, nếu ta lại ở đó, giường cũng sẽ sụp thôi. Ầy.... . Nàng cũng không thể đuổi ta đi ra ngoài chứ? Vậy ta đi Ngọc Nhi......

- Không có không có. Cao Văn Tâm nôn nóng, vội vã chạy tới chặn ôm lấy cánh tay của hắn, ngay sau đó trông thấy nụ cười ranh mãnh của hắn, mới giật mình biết bị hắn lừa, hai gò má nhất thời hiện lên hiện lên hai vết ửng hồng, nàng đánh mạnh một cái lên mông Dương Lăng, sau đó đem đôi má nóng bỏng vùi vào trong ngực của hắn.

- Ha ha, không đuổi ta đi là tốt rồi, ôi. Ngồi xe cả đoạn đường, ngồi lâu đầu khớp xương đều ngứa ngáy, nương tử xinh đẹp của ta, thi triển bàn tay kỳ diệu của nàng, đấm bóp một chút cho tướng công được không.

- Dạ.

Cao Văn Tâm dịu dàng đáp lời, cùng Dương Lăng vào nội thất, sau đó không kềm nổi vui sướng mà bưng đồ đi vào, chỉ thấy Dương Lăng đã cởi miên ti nhuyễn bào, thân trên trần trụi, đang cởi nốt cái quần trong xuống, Văn Tâm kêu lên một tiếng, vội vàng dùng tay che kín mặt, nhưng từ kẽ hở giữa các ngón tay nhìn hắn, giậm chân e thẹn nói - Cái người này, sao cởi hết rồi thế?

- Hài, vợ mình. Cũng không phải là người ngoài, thế này tẩm quất dễ chịu nha. Phản đối xong, Đại Dương Lăng "tiểu Dương Lăng" đồng loạt lắc lư lên giường, ngửa mặt nằm lên giường thơm phức mềm nhũn của Văn Tâm, kéo chăn đắp chéo lên trên bụng dưới, che chỗ xấu hổ. Lúc này Cao Văn Tâm mới đỏ mặt lên giường, thấy Dương Lăng nằm ở bên ngoài. Nàng liền leo lên từ chân giường, chuyển đến trong giường.

Thân thể tướng công hơi đen rồi, cũng có chút gầy, nhưng mà nhìn sờ lại càng thêm tráng kiện rắn chắc. Cao Văn Tâm đỏ mặt, để mâm ở cạnh gối, cầm dầu thuốc tẩm quất tự mình điều phối đổ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa ở ngực Dương Lăng, sau đó ngón tay đè xoa bóp.

Dương Lăng thoải mái híp nửa mắt. Thuận miệng hỏi - Văn Tâm, nàng quản lý buôn bán dược liệu của nhà chúng ta, nàng hiểu y thuật nhưng không tinh thông buôn bán, làm có hợp không?

- Đó là hiển nhiên, người ta học cái gì đều là vừa học đã biết, lại có mấy đại chưởng quỹ giúp đỡ, lão gia cứ yên tâm đi.

Lò đốt đàn hương hình thú trên bàn tỏa hương thơm. Văn Tâm bởi vì dùng sức, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp hơi hơi chảy ra mồ hôi thơm.

Nàng phẩy phẩy sợi tóc bên mai, nói - Thời gian chiến kinh doanh tốt nhất chính là vũ khí, lương thực và y dược. Ấu Nương quản lý vũ khí, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi quản lý lương thực đều thu lợi vô cùng lớn mà. Chẳng qua nhà chúng ta thủ lợi vẫn là thu lợi theo đạo lý, không dám mưu cầu bạo lợi, gia đình giàu có ở một vài chỗ tích trữ lương thực, dược liệu, vốn mong đợi kiếm một khoản lớn, bởi vì chúng ta ép giá bán ra, giá cả của bọn chúng cũng tức tốc bị đè xuống ngang bằng.

Dương Lăng ừ một tiếng, nhắm hai mắt nói - Bảng hiệu mà Hiệu buôn treo không phải là quý phủ chúng ta, chuyện này vẫn phải tiếp tục giữ bí mật. Mặt khác dược liệu mà quân đội chọn mua giá thành hơi cao một chút so với chúng ta là được, triều đình bây giờ rất là túng thiếu, hoàng thượng vì thế cực kỳ đau đầu, quốc nạn ập xuống, có thể thay triều đình san sẻ, chúng ta hãy gánh vác một phần đi.

- Vâng, lão gia yên tâm, dược liệu bán cho quan phủ Đại Minh vẫn luôn là giá phải chăng, phương diện dược liệu bán cho Nhật bản đều là giao dịch vàng bạc, bởi vậy là đã giảm giá, chính là như vậy cũng đem giá cả nâng lên năm thành. Hiện nay dân tộc Thát Đát, bộ tộc Ngoã Lạt, Đóa Nhan Tam Vệ ở quan ngoại do chiến tranh liên tiếp, cũng hướng về phía hiệu buôn chúng ta mà đặt mua rất nhiều dược liệu quân dụng.

Bọn họ không có bao nhiêu vàng bạc có thể chi, nên dùng hàng trao đổi hàng, chiến mã đổi được thì giao cho mục trường của Khởi Vận tỷ tỷ, còn những thứ đổi được khác như keo, sừng, xương, gân, da thú vân vân thì tặng đi phân xưởng gia công áo giáp. Bọn chúng bây giờ còn dùng rất nhiều tù binh làm nô lệ đem đến để đổi dược liệu, chỉ là những đầy tớ này bán không được giá cao, hiệu buôn của chúng ta ở quan ngoại không muốn thu nhận.

- Tù binh?

Dương Lăng chợt mở mắt ra, Văn Tâm ngồi ở bên cạnh đang xoa bóp cho hắn, áo kép đã bị nàng cởi ra, quần áo lót phanh nửa, giữa ngực là chiếc áo lót Hồ ti màu xanh lơ thêu uyên ương hí thủy, bên trong đó là một đôi "tịnh đế liên hoa", vừa lúc nở rộ, vừa đẩy xoa là rung lên, như hoa sen kia đang nhẹ nhàng đong đưa trong nước.

Dương Lăng vừa thấy lập tức xao động, không kìm được nhẹ nhàng nắm lấy chân ngọc của nàng. Chân của Văn Tâm ở trong chư nữ là đáng yêu nhất, bị Dương Lăng nắm chắc, nàng không nén nổi ưm một tiếng, thân thể cũng run lên một cái.

- Phải lập tức báo tin cho hiệu buôn Liêu Đông, những tù binh tù binh nô lệ ấy chúng ta muốn tất cả, miễn là không lỗ tiền, còn lại dù giá nào cũng đều có thể, bất kể là người già, trẻ em phụ nữ hay là chiến sĩ. Người già có rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm chiến trận thảo nguyên, phụ nữ có thể sinh đẻ và nuôi nấng, chiến sĩ thuộc về hiện tại, trẻ em thuộc về tương lai, chúng ta mỗi lần thu nhận một người, bộ lạc của bọn họ sẽ giảm thiểu một phần sức mạnh, điểm này cực kỳ trọng yếu.

Chân ngọc nắm chặt chạm tay vào vừa tròn trịa lại trơn mượt, không những nhỏ bé thanh tú rung động lòng người, hơn nữa hơn nữa nước da giống như mỡ dê bạch ngọc mềm trơn bóng loáng, trắng mịn làm người ta yêu thích. Cắn môi, cố nén nghe phân phó của Dương Lăng, không ngừng gật đầu.

- Ừ.......... . Nhưng mà hãy nhớ kỹ một điểm, những đầy tớ này nhất định phải tách ra, Liêu Đông tam vệ từng người khống chế vùng núi, thảo nguyên rộng dài không người, bây giờ đã có hàng loạt bách tính di dân đi tới đi tới, rất nhanh, sẽ sắp có nhiều hơn người Hán đi tới rồi.

Dương Lăng nhớ tới Liên Nhi từng đề cập tới đọa dân Giang Nam, tiếp tục nói:

- Có Dương Thận ở nơi đó, có liên quan thu xếp nô lệ hắn sẽ lập ra một bộ phương sách hoàn mỹ, tránh cho việc ngược đãi nô lệ phát sinh, có công khai hoang vỡ hoang còn có thể xoá bỏ nô tạ, phân cho ruộng đất. Nhưng mà những đầy tớ này nhất định phải tách ra, mỗi điểm định cư, nhất định phải cam đoan người Hán chiếm tuyệt đối đa số nhằm biện pháp an toàn. Cái này ta sẽ thông báo cho Dương Thận chú ý. Hiệu buôn quan lúc trực tiếp phát mại nô lệ ở chỗ dân di cư cũng phải chú ý đăng ký, cùng một vùng không thể bán ra quá nhiều.

- Vâng.... . Đúng vậy, lão gia.

Âm thanh của Văn Tâm nũng nịu lên.

Thấy điệu bộ nũng nịu này, Dương Lăng cũng không có lòng bàn việc công nữa, hắn khều cằm Văn Tâm. Khẽ cười nói: - Cô nàng bé nhỏ, động tình?

Văn Tâm không nghe theo mà uốn éo thân thể mềm mại, không chịu trả lời.

Dương Lăng kề vào tai nàng khẽ cười nói - Trong thê thiếp của ta, nàng lớn tuổi nhất, mà tướng công mỗi lần ân ái còn chưa hưng tận, thì nàng đã không còn biết trời trăng gì nữa rồi. Bây giờ trời lạnh rồi, ta cũng không muốn chạy tới chạy lui, tướng công cho gọi Ngọc Nhi tới được không?

Cao Văn Tâm ban đầu nghe vậy ngượng vô cùng, vừa nghe một câu cuối cùng vội vàng cầu khẩn nói: - Không muốn không muốn, chuyện như vậy, người ta................... Người ta thực sự xấu hổ, lão gia xin người...

Dương Lăng chỉ là thử dò xét hỏi một câu, biết nàng xuất thân đại hộ nhân gia, hai vợ cùng hầu một chồng, tình cảnh chăn lớn cùng ngủ cùng ân ái thế nào cũng xấu hổ ngượng nghịu khó tiếp nhận được, không dám thử nghiệm. Hôm nay thấy nàng quả nhiên căng thẳng đành phải thở dài một tiếng, nhéo một cái, nói - Nàng đó, nếu như là hại tướng công cảm lạnh, sẽ hỏi tội nàng.

Cặp mắt của Cao Văn Tâm phủ lên một tầng sương mù, ánh mắt liền như nước mùa xuân mềm nhẹ, đôi mắt quyến rũ như tơ mà nhỏ giọng nói: - Nếu không thì... Nếu không... Lão gia lão gia đêm nay ngủ cứ ngủ ở trong phòng người ta là được rồi.

Dương Lăng phấn chấn tinh thần, lại nghe Văn Tâm nói: - Đúng rồi, Vĩnh Phúc công chúa đã dọn vào Hoàng am đối diện rồi đấy.

Dương tướng quân đang muốn vặn thương xuất chiến, Cao Văn Tâm lại mang vị công chúa ra, Dương Lăng bị dọa cho suýt tý nữa thì rũ xuống.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<