Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 224

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 224: Cứu người
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Vô Tấn đối với nàng rất có cảm tình, loại cảm tình này không phải tình yêu như đối với Tô Hạm, cũng không phải loại trách nhiệm như đối với sư tỷ, mà là một loại cảm giác mà mỗi người đàn ông đều có, tuy Lan Lăng vương phủ có trên trăm nha hoàn cùng thị nữ, hắn có thể thu các nàng vào phòng, nhưng hắn đối với các nàng cũng không có cảm giác này, hắn cũng không muốn thu ai.

Thậm chí lần kia khi hắn xử lý công vụ, Bách Hương dùng sắc câu dẫn hắn, hắn cũng không có cảm giác, nhưng buổi trưa hôm nay, Kinh Nương phục thị hắn, hắn đối với nhạc nữ này lại có cảm giác đó, cho dù lúc ấy hắn có chút ngà ngà say, có thể làm cho hắn lần thứ nhất sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy, thế cho khiến hắn đem danh thiếp cho nàng, trong lòng của hắn hy vọng nàng tìm đến mình.

Vô Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, thấp giọng hỏi nàng:

- Cùng ta nàng không hối hận sao?

Kinh Nương có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, thanh âm rất thấp:

- Chỉ cần công tử đối xử tốt với ta, ta sẽ phục thị công tử cả đời.

- Được rồi! Bên cạnh ta xác thực cần một người phục thị, về sau nàng đi cùng ta!

Trong nội tâm Kinh Nương có vui mừng, lại có chút khẩn trương, mừng là tương lai của nàng đã có chỗ dựa, không cần phải vì sinh hoạt mà phát sầu, Vô Tấn là hoàng tộc, có thể cho cậu mợ nàng một cái nghề không tệ, coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người, hơn nữa nàng cảm giác nhân phẩm Vô Tấn rất tốt, rất trượng nghĩa, không phải nam nhân tùy tiện đùa bỡn nữ nhân như vậy, có thể trở thành nơi cho nàng dựa vào.

Khẩn trương là vì nàng cũng chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, không biết nên làm thế nào cho tốt?

Vô Tấn tuy đã thu nàng, nhưng cũng không háo sắc đến mức đem nàng kéo vào ngực mình, ngay tại chỗ hành quyết, làm như vậy cũng quá không có nhân phẩm rồi, Vô Tấn nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, cười hỏi nàng:

- Cậu mợ nàng có đồng ý không? Ý ta là nói, bọn hắn có thể cho là ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không, cảm thấy ngươi là hi sinh chính mình cứu bọn họ.

Kinh Nương suy nghĩ một chút nói:

- Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy là ta hi sinh chính mình cứu bọn họ, nhưng ta sẽ nói cho bọn họ biết, ngươi không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là ta cam tâm tình nguyện đi với ngươi.

Vô Tấn nở nụ cười, hắn ngửa đầu nằm trên ghế dựa, lại nói:

- Kinh Nương, ta mới mười tám tuổi, ngươi có cảm giác ta quá trẻ hay không?

- Không có, ta cảm thấy công tử không giống mười tám tuổi, buổi trưa lúc dự tiệc, ta một mực quan sát từng lời nói cử chỉ của công tử, lúc ấy ta nghĩ công tử đã ba mươi tuổi rồi.

Vô Tấn nhịn không được cười lên ha hả, hắn ôm eo nàng cười nói:

- Ngươi nói đúng, tuổi của ta không lớn, nhưng lòng lại lớn, xác thực đã ba mươi tuổi, chính xác ra là ba mươi mốt tuổi.

Kinh Nương rúc vào trong ngực hắn, ngửa đầu mà nhìn hắn:

- Công tử, ta không hiểu!

- Không chỉ ngươi không hiểu, cả thế giới này cũng không ai hiểu, kỳ thật ta là hai người, một người mười tám tuổi, mà một người khác thì ba mươi tuổi, cho nên ta rất phức tạp.

Vô Tấn cúi đầu nhìn nàng một cái, cảm nhận được da thịt đầy đặn trên người nàng, trong lòng của hắn nóng lên, nhịn không được cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ mọng của nàng, toàn thân Kinh Nương run lên, nhưng nàng rất nhanh liền thích ứng, nàng nhiệt liệt đáp lại, hận không thể đem toàn bộ thể xác và tinh thần mình giao cho hắn.

Lúc này, xe ngựa dừng lại, xa phu ở bên ngoài nói:

- Công tử, đã đến huyện nha.

Vô Tấn nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, ôn nhu nói:

- Ngươi ở trên xe chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại.

Kinh Nương nghe lời gật đầu:

- Cậu ta tên là Trần Khánh Sinh, năm nay bốn mươi tuổi, khuôn mặc rất thanh tú.

- Ta nhớ kỹ rồi!

Vô Tấn nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp hướng huyện nha bước nhanh đến, Kinh Nương trốn ở cửa sổ nhìn qua hắn, trong nội tâm nhíu chặt, không biết cậu có làm sao không?

Vô Tấn bước nhanh đi đến bậc thang huyện nha, lúc này trời đã tối, đại môn huyện nha đã đóng cửa, hắn gõ cửa, sau nửa ngày, bên cạnh cửa mở, đi ra một gã nha dịch đang trực, hắn ngáp dài một cái, đến khi thấy rõ người tới ăn mặc quân phục của Mai Hoa vệ, hơn nữa còn là kim đai, lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, nvội vàng cúi đầu khom lưng nói:

- Tướng quân có chuyện gì sao?

Vô Tấn lấy quân bài ra để trước mặt hắn một cái:

- Ta là Đô úy của Mai Hoa vệ tam quân nhất phủ, có công vụ khẩn cấp, bảo Huyện lệnh các ngươi lập tức ra gặp ta!

Nha dịch Hạn tiêm, thấy quân bài của hắn là số 9, trong nội tâm càng thêm sợ hãi, không ngớt lời nói:

- Tướng quân xin chờ một lát, ta đi tìm Huyện lệnh ngay.

Hắn cũng bất chấp mời Vô Tấn vào trong, nhanh chân hướng hậu viện huyện nha chạy đi, đằng sau huyện nha là chỗ ở của Huyện lệnh, có sự tình khẩn cấp tùy thời có thể thông tri Huyện lệnh, vô cùng thuận tiện.

Vô Tấn quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa, thấy Kinh Nương ở cửa xe đang nhìn mình, liền hướng nàng khoát khoát tay, ý là không có vấn đề gì.

Ước chừng đợi một nén nhang, Huyện lệnh ăn mặc quan bào màu đỏ vội vàng chạy đến, nơi này là Lạc Dương huyện, Huyện lệnh họ Hứa, là chức quan lục phẩm, ở Kinh thành làm Huyện lệnh là một sự tình rất uất ức, Kinh thành quan lớn quá nhiều, ai hắn cũng đắc tội không nổi, tùy tiện một cái quan lớn cũng có thể đem hắn từ trong chăn kéo ra.

Nhất là Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, đều có đặc quyền bí mật bắt người, hắn lại càng không dám đơn giản đắc tội, đừng nói đến chính là Đô úy, coi như là Giáo úy, hắn cũng không dám đắc tội.

Hắn khom người thi lễ:

- Hạ quan không biết Đô úy tướng quân đến, để cho Tướng quân đợi lâu, đắc tội.

Vô Tấn hướng hắn chắp tay:

- Ta là Mai Hoa vệ tam quân nhất phủ Đô úy Hoàng Phủ Vô Tấn, quấy rầy Hứa đại nhân nghỉ ngơi.

Hứa Huyện lệnh lại càng hoảng sợ, Hoàng Phủ Vô Tấn, không phải là Lương Quốc công, cháu trai của Lan Lăng quận Vương sao? Hình như còn là Phó Đô đốc thuỷ quân Sở Châu nữa thì phải, trời ạ! Sao vị đại gia này lại đến đây.

- Nguyên lai là Lương Quốc công đại giá quang lâm, ty chức không biết, có tội! Có tội!

Vô Tấn mỉm cười:

- Hứa đại nhân, kỳ thật ta là có một việc tư đến tìm đại nhân hỗ trợ.

Hứa Huyện lệnh nghe nói là việc tư, lòng lập tức buông xuống, việc tư là tốt rồi, hắn vội vàng cười lấy lòng nói:

- Dạ được, mời Lương Quốc công vào bên trong nói chuyện!

Vô Tấn theo hắn tiến vào huyện nha, hai người đi vào nội đường, cùng nhau ngồi xuống, Hứa Huyện lệnh rót cho hắn một chén trà, lúc này mới hỏi:

- Không biết có chuyện gì cần ti chức hỗ trợ.

- Là như thế này, cậu của thị thiếp ta, khả năng có chút hiểu lầm, bây giờ đang ở trong huyện nha.

*****

Hứa Huyện lệnh lập tức khẩn trương lên, hắn hiểu ý tứ của đối phương, ý nói là cậu của tiểu thiếp Lương Quốc công, bị bọn hắn chộp vào nhà lao rồi.

- Có lẽ là hiểu lầm, xin hỏi hắn họ gì?

- Hắn tên là Trần Khánh Sinh, người Âm Châu, bị Tề gia vu cáo hắn trộm đồ.

Hứa Huyện lệnh lập tức nghĩ ra, ba ngày trước chính là hắn thẩm qua bản án này, Tề gia nói Trần Khánh Sinh này trộm nhạc khí quý báu của nhà họ, hắn chết sống không nhận, mình còn dùng đại hình.

- Cái này...

Hứa Huyện lệnh hết sức khó xử.

Trong lòng Vô Tấn căng thẳng, liền vội hỏi:

- Chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao?

Đây là sự tình hắn lo lắng nhất, nếu như người đã chết, hắn không thể ăn nói với Kinh Nương được.

Hứa Huyện lệnh vội vàng khoát tay:

- Người không có chết, còn nhốt ở huyện lao, chỉ là ta không biết hắn là người nhà của Lương Quốc công, nên có dụng hình với hắn.

Người không chết là tốt rồi, Vô Tấn nhẹ nhàng thở ra nói:

- Người này không có khả năng trộm đồ của Tề gia, ta có thể đảm bảo, hy vọng huyện nha có thể thả hắn.

Hứa Huyện lệnh cũng biết, bản án này xác thực chưa đủ chứng cớ, chỉ có lời nói từ một phía, không có chứng cớ, người phạm án chết cũng không nhận, cũng không tìm được tang vật, theo như quy định bình thường, có thể bãi án thả người, chỉ là chuyện có liên quan đến Tề gia, cho nên hắn không dám đơn giản thả người, trừ khi là Tề gia tự mình bãi án, bất quá nếu là người nhà của Lương Quốc công, hắn đương nhiên không dám đắc tội.

Hứa Huyện lệnh vội vàng nói:

- Nếu là Lương Quốc công đảm bảo, ta có thể thả người, bất quá nay trời đã muộn, Chủ bộ cùng Huyện thừa không có ở đây, cần phải xử lý thủ tục, sáng mai thả người không biết có được không?

Vô Tấn gật gật đầu:

- Có thể, đêm nay chữa thương tốt cho hắn, chiếu cố cho tốt, ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này của Hứa đại nhân.

- Đâu có! Đâu có! Hạ quan nhất định làm theo.

Hứa Huyện lệnh tiễn Vô Tấn ra ngoài huyện nha, lập tức hướng nha dịch nói:

- Nghe thấy chưa? Lập tức đưa Trần Khánh Sinh đi tĩnh thất chữa thương, hầu hạ chu đáo vào, không thể có nửa điểm sai sót.

Nha dịch vâng dạ, cuống quít hướng lao ngục chạy tới, Hứa Huyện lệnh lúc này mới thở dài:

- Đắc tội không nổi!

Vô Tấn về tới xe ngựa, Kinh Nương lo lắng hỏi:

- Công tử, cậu ta như thế nào?

- Người còn sống, chỉ là bị dụng hình, ta đã bảo Huyện lệnh rồi, lập tức chữa thương, đối xử tử tế với hắn.

- Vậy bản án làm sao bây giờ?

Vô Tấn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười nói:

- Hắn là cậu ngươi, ta đương nhiên sẽ toàn lực tương trợ, hắn không có việc gì rồi, sáng mai sẽ thả người.

- Thật vậy chăng?

Kinh Nương mừng đến rơi nước mắt.

Vô Tấn vuốt ve khuôn mặt nàng:

- Nha đầu ngốc ngươi, ngươi quên ta là ai sao? Chút việc nhỏ này, với ta mà nói, là tiện tay mà thôi, ta lừa ngươi làm cái gì?

Kinh Nương vội vàng quỳ xuống, khóc không ra tiếng:

- Công tử, đại ân cứu mạng, Kinh Nương nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.

Vô Tấn đem nàng kéo lên, dùng giọng điệu trêu chọc nói:

- Không cần làm trâu làm ngựa, giúp ta ấm chăn là được rồi.

Kinh Nương mặt đỏ lên, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

- Đêm nay ta sẽ giúp công tử làm ấm chăn.

Vô Tấn nhịn không được cười lên:

- Không cần gấp, đêm nay ngươi trở về chiếu cố cho mợ, ngày mai cậu ngươi trở về, cả nhà ngươi còn phải đoàn tụ, mặt khác, các ngươi còn phải thay đổi chổ ở, chờ ngươi đem sự tình sắp xếp xong xuôi, lại tới giúp ta làm ấm chăn.

Nói xong, Vô Tấn lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng cho nàng:

- Cái này ngươi cầm lấy đi, an trí tốt cậu mợ của ngươi, về sau ta trở lại Đông Hải quận, sẽ tìm một nơi tốt ở Duy Dương huyện cho cậu mợ ngươi.

- Không! Ta không thể nhận.

Kinh Nương cuống quít từ chối, nàng đã thiếu nợ quá nhiều, không thể lại lấy tiền của Vô Tấn.

Vô Tấn kéo tay nàng, đem ngân phiếu nhét vào trong tay nàng, mất hứng nói:

- Nếu như ngươi không thu, cái kia chính là nói, cùng ta không có nửa điểm quan hệ.

Kinh Nương chấn động toàn thân, nàng bỗng nhiên ý thức được, mình đã là người của hắn, nàng không cự tuyệt nữa, yên lặng thu lấy ngân phiếu, trong nội tâm đã có cảm giác dựa vào nam nhân, nàng tựa đầu sâu trong ngực Vô Tấn, không nói thêm câu nào nữa, từ nay về sau, hắn đã là nam nhân của mình.

Vô Tấn một mực nhìn qua thân ảnh Kinh Nương biến mất trong khách điếm, hắn lúc này mới phân phó phu xe:

-Đi thôi!

Xe ngựa một lần nữa khởi động, hướng trong đêm tối biến mất, ngay lúc xe ngựa vừa đi, Kinh Nương lại chạy vội trở ra, đứng ở cửa khách điếm, trơ mắt mà nhìn xe ngựa đi xa, nước mắt cảm kích lại lần nữa tuôn ra hốc mắt.

Trong xe ngựa, Vô Tấn nằm ở trên ghế dựa, nhưng trong lòng khó có thể bình tĩnh, chính hắn cũng cảm giác có chút vớ vẩn, đem một nữ nhân vừa gặp, lập tức thu nàng vào phòng, đây là chuyện thường ngày của đám quyền quý cổ đại, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, mình cũng có thể như vậy, hắn còn từng khinh bỉ qua, thật không nghĩ đến, sau khi hắn được phong làm Lương Quốc công, tư tưởng này cũng dần dần xuất hiện trên người hắn.

Ở kiếp trước của hắn, là sự tình nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí ở mấy tháng trước, hắn ngay cả thanh lâu kỹ viện cũng không dám đi dạo, nhưng bây giờ, hắn coi trọng một nhạc nữ, muốn thu nàng vào phòng, thậm chí trước kia hắn căn bản là không biết nàng.

Vô Tấn cũng cảm giác tâm tính mình có chút thay đổi, không còn tiêu sái giống như trước như. Lúc trước, công danh lợi lộc hắn đều không để trong lòng, mà bây giờ, hắn bắt đầu chú ý danh lợi, rất để ý tước vị Lương quốc công này, cũng rất để ý chức vị Đô đốc thuỷ quân mà hắn thu được, thậm chí kể cả chức Đô úy Mai Hoa vệ hôm nay vừa mới lấy được, hắn cũng rất để ý.

Thu Kinh Nương vào phòng chính là một ký hiệu chuyển biến điển hình, quyền lực cùng nữ nhân cho tới bây giờ đều là tỷ muội song sinh, một nam nhân nếu như bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, như vậy cũng ý nghĩa, hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với quyền lực.

Hiện tại, vấn đề là Vô Tấn biết mình đang chuyển biến, nhưng hắn lại bất lực, hắn căn bản không cách nào cải biến vận mệnh của mình, hơn nữa hắn đã nếm được sự thơm ngọt của quyền lực, nếm được khoái cảm chinh phục nữ nhân, hắn rất khó thoát khỏi loại hấp dẫn này, chẳng lẽ thực chất bên trong chính mình là người như vậy?

Vô Tấn trở lại Lan Lăng vương phủ, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng có chút mỏi mệt, hắn nằm xuống giường liền ngủ thật say.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-411)


<