Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhất phẩm giang sơn - Hồi 346

Nhất phẩm giang sơn
Trọn bộ 355 hồi
Hồi 346: Cải trang vi hành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-355)

Siêu sale Shopee

Lưu ý! Hồi này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com!
(Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được hồi)


6WGfF1s.jpg
Y6Qd9q1.jpg
MplwnTG.jpg
RFdI4Kd.jpg


*****

PNFeY0Q.jpg
YuyfSCB.jpg
8UkGJs5.jpg


*****

Nói xong thân mình ngiêng về phía trước, đến gần thê tử, dùng cánh tay dính đầy vết mực kia, nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô ta, điềm nhiên nói:

- Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, nàng có hiểu không!

- Nhưng.

Cao thị nước mắt ròng ròng nói:

- Một khi thất bại, sẽ bị tru di tam tộc...

- Sẽ không đâu.

Triệu Tông Thực buông tay ra, đổi giọng bình thản nói:

- Chuyện này tuyệt đối không thể có sai sót, hơn nữa không ai có thể phát hiện được, ta sẽ không giống như Thái Tông, khiến người ta trăm ngàn năm sau vẫn còn đâm sau lưng.

- Hả?

Cao thị cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy:

- Sau vụ án dâm loạn trong cung năm đó, bên cạnh Hoàng thượng luôn được canh phòng cẩn mật, ngay cả đồ ăn thức uống đều phải do Tiểu Hoàng môn dùng thử trước...

- Hừ!

Triệu Tông Thực biết, Cao thị là người rất có dã tâm, cũng là nữ nhân có thể mưu chuyện đại sự. Mọi việc cô ta đều tự có phán đoán, không làm cho cô ta yên tâm, đừng hòng mong cô phối hợp. Liền đem tất cả suy nghĩ trong lòng, nhỏ giọng nói:

- Đúng vậy, ông ta quả thật được canh phòng cẩn mật, theo lý mà nói thì bất kể là ám sát hay hạ độc, căn bản đều không có khả năng thành công. Thế nhưng ông ta đang có bệnh trong người...

Cao thị đương nhiên biết, bảy năm trước Triệu Trinh đột nhiên hôn mê, mấy ngày sau mới tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại, lại bị chứng hay quên và không nói được, nên mới lặng lẽ lâm triều, về sau dần dần hồi phục, mới có thể nói chuyện một lần nữa. Nhưng cơ thể ông vẫn còn rất yếu, nói chuyện hay đi bộ lâu sẽ bị mệt kiệt sức, hơn nữa bước đi cũng không thẳng người, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ... Tất nhiên chỉ có người thân quen bên cạnh mới phát hiện, nhưng biết được thì cũng sẽ không tố giác Hoàng thượng, tránh tự tìm phiền toái.

- Rốt cuộc Hoàng thượng bị bệnh gì, nhiều năm như vậy, Thái y vẫn tìm không ra bệnh.

Cao thị hạ giọng nói:

- Chẳng lẽ Vương gia biết?

- Đó là bởi vì tất cả Thái y trong Thái Y Viện đều là đồ ngu.

Triệu Tông Thực âm thanh lạnh lùng nói:

- Thật ra Triệu Trinh mắc phải bệnh này, không phải là lần đầu. Tháng mười một năm Cảnh Hữu năm thứ tám, ông ta cũng từng đột nhiên té xỉu, bất tỉnh nhân sự kéo dài đến mấy ngày, khi đó ngự y chẩn đoán kết quả bệnh, cũng là không rõ nguyên nhân, không có cách nào chữa được. Về sau trưởng Công chúa của Ngụy Quốc đề cử một vị thần y, châm cứu vào giữa bụng, ông ta mới khỏi hẳn. Bởi vì Triệu Trinh khỏi hẳn đã hơn hai mươi năm nay không tái phát, cho nên Thái Y Viện cũng không nghĩ tới hai lần phát bệnh này lại có liên hệ với nhau.

- Nếu quả thật có thể liên hệ với nhau.

Cao thị là người vô cùng thông minh, nhạy bén, chợt nói:

- Thì sẽ hiểu, chí ít có một người, biết rõ Hoàng thượng là bị bệnh gì!

- Đúng, là người năm xưa đã chữa bệnh cho ông ta!

Triệu Tông Thực gật đầu nói:

- Người kia tên gọi là Hứa Hi Trân, về sau ông ta được làm Hàn Lâm Y, còn được trọng thưởng một số tiền!

- Nói như vậy, thiếp cũng có ấn tượng rồi.

Cao thị nói:

- Về sau Hứa tiên sinh dùng số tiền này, xây một tòa Biển Thước miếu ở thành tây, còn làm việc thiện, rất đông học trò từ khắp nơi trên cả nước tụ tập về đó xin học y. Sau này các Thái y trong cung cũng từ nơi đó mà ra.

- Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân Thái Y cục được lập tại Biển Thước miếu.

Triệu Tông Thực vuốt cằm nói.

- Nhưng sau đó không bao lâu, Hứa tiên sinh lại không có tung tích, nói là dạo chơi khắp nơi, hành y cứu người, nhưng đã mấy chục năm qua, không nghe thấy tin tức gì của lão.

Cao thị nhìn vẻ mặt Triệu Tông Thực trong lòng hơi kích động nói:

- Hay là Vương gia đã tìm được lão?

- Ha ha...

Triệu Tông Thực lắc đầu nói:

- Không phải ta, mà là phụ thân ta, khi đó Triệu Trinh về sau khỏi hẳn, lại không có bất kỳ triệu chứng nào, mọi người liền không quan tâm ông ta bị bệnh gì, nhưng phụ thân ta là người ngoại lệ, ông nhất định phải hiểu rõ nguyên do trong đó, bởi vì Triệu Hằng cũng đã từng mắc bệnh tương tự!

- Triệu Hằng... Tiên đế cũng đã từng bị sao?

Hiện giờ Triệu Tông Thực gọi thẳng tên họ của cha con Hoàng thượng, khiến Cao thị có chút khó chịu.

- Đúng vậy, giữa năm Tường Phù thứ chín, Triệu Hằng cũng bị bệnh như vậy một lần, cũng không rõ nguyên nhân, cũng vài ngày sau đã tỉnh lại. Khác với kiểu ra vẻ thẳng thắn thành khẩn kia của Triệu Trinh, thứ Triệu Hằng yêu thích nhất là ảnh thái bình giả tạo. Lão ta không muốn để cho tin tức mình bị bệnh lan truyền ra ngoài, đến cả những ghi chép hàng ngày đều bỏ hết.

Cao thị muốn hỏi, vậy làm sao mà chàng biết được, nhưng ngẫm lại cha chồng và Tiên đế có quan hệ với nhau, cũng không có gì đáng hỏi cả.

- Nhưng từ đó về sau ông ta trở nên điên loạn, khi tỉnh khi mê, im lặng hay quên!

Triệu Tông Thực trầm giọng nói.

- Hóa ra là vì nguyên nhân này!

Cao thị chợt nói, cô cũng nghe nói Tiên đế lúc tuổi già, làm việc lẫn lộn, có lúc lẫn lộn có lúc bình thường. Lúc ấy có quá nhiều người và chuyện, đều chết trên điểm này... Đều cho là ông ta lúc tuổi già lẩm cẩm, hóa ra nguyên nhân là do bị bệnh.

- Phụ thân bởi vì biết rõ nguyên nhân căn bệnh này, cho nên Triệu Trinh phát bệnh, liền có thể đoán được là do di truyền từ Triệu Hằng.

Triệu Tông Thực sâu xa nói:

- Mà Triệu Hằng cuối cùng chết do bệnh, phụ thân cũng giống như ta, luôn mong Triệu Trinh sớm chết đi, hiển nhiên muốn tìm hiểu cho ra nhẽ!

Cao thị là muốn độc lập phán đoán, do đó cẩn thận nhớ lại những lời trưởng bối đã nói vào đầu năm Thiên Hi thứ năm, Tiên đế luôn lẫn lộn linh tinh bất chợt hồi phục như bình thường, lại bắt đầu thượng triều lo việc triều chính, thậm chí vào mùa xuân còn đích thân khuyến khích nông dân... Nhưng vào tháng ba, ông bất chợt suy sụp, bệnh tình trở nên nguy kịch, lâm vào trạng thái hôn mê, năm ngày sau thì băng hà!

Tuy rằng Triệu Hằng đã bị bệnh rất nhiều năm, nhưng ông băng hà quá đột ngột, không để lại di chiếu! Nghĩ vậy, Cao thị rùng mình một cái.

- Phụ thân cố ý kết giao với Hứa Hi Trân, nhưng người này rất kín miệng, không chịu tiết lộ chút gì về bệnh tình của Triệu Hằng.

Triệu Tông Thực âm thanh lạnh lùng nói:

- Về sau phụ thân cuối cùng không nhịn được nữa, liền tìm cách, lừa ông ta xuất hiện ở Biện Kinh, bắt lại đánh đập tra khảo nhiều lần, cuối cùng cũng làm cho ông ta mở miệng.

Cao thị suy nghĩ đến công công giống như gia bọc xương kia, mặc dù chết đã lâu, vẫn vô cùng sợ hãi.

- Hứa Hi Trân nói, kỳ thật Triệu Trinh mắc một chứng bệnh trúng gió hiếm thấy.

Triệu Tông Thực trầm giọng nói:

- Loại bệnh này, trong "Trửu hậu bị cấp phương" của Cát Hồng "Phía sau khuỷu tay bị gấp" và "Thiên kim phương" của Tôn Tư Mạc thời Tấn đều có ghi lại, đáng tiếc những quyển sách này đã bị thất truyền trong chiến loạn, các thầy thuốc dân gian hoặc có gia truyền cũng giữ làm của riêng cho mình, tuyệt không truyền ra ngoài. Các Thái y đều không biết. Bọn họ chỉ biết là, Triệu Trinh có thể là bị trúng gió, nhưng các triệu chứng bình thường bọn họ thấy lại không giống nhau, cho nên không dám đưa ra kết luận.

- Hứa Hi Trân đã xác nhận suy đoán của phụ thân, cha mẹ từng có tiền sử bị bệnh này, con cái cũng rất dễ bị mắc bệnh. Mà suy nghĩ quá độ, làm việc quá độ, ăn uống nhiều chất ngọt đều là nguyên nhân, rất dễ làm cho phát bệnh ngầm. Triệu Trinh lần đó phát bệnh, là vì ông ta cả ngày lẫn đêm phê duyệt tấu chương, suy nghĩ làm việc quá vất vả. Mà Triệu Hằng năm đó, là bởi vì nạn châu chấu lớn hiếm thấy, đã phá tan lời nói dối cát lợi của ông ta. Nghe nói ông ta đứng ở ngoài điện Phúc Ninh, nhìn thấy châu chấu bay đầy trời, sau đó liền ngã bệnh...

- Ông ta còn nói, loại bệnh này bình thường bốn mươi năm mươi tuổi trở lên mới có thể phát tác, cho dù ngay lúc ấy không chết, cũng sẽ mang trong người suốt đời, hơn nữa rất dễ tái phát trở lại, khi tái phát có thể gây chết người. Triệu Trinh hai mươi tuổi đã phát bệnh là rất hiếm thấy, nhưng là vì tuổi trẻ cơ thể khỏe mạnh, cho nên gần như hồi phục lại như cũ. Phụ thân nghe xong hết sức chán nản, nên không còn để ý tới chuyện này.

Triệu Tông Thực buồn bã nói:

- Ai mà biết hai mươi năm sau, không ngờ Triệu Trinh lại phát bệnh, khi đó Hứa Hi Trân đã chết rất nhiều năm, nhưng bản thảo về trúng gió của ông ta vẫn còn đó. Về sau phụ thân tra cứu, đoán chừng Triệu Trinh lần này phát bệnh, là đúng vào năm mới, liên tiếp mấy ngày tổ chức yến tiệc.

- Sau lần tái phát này, tuy rằng Triệu Trinh lại tránh được Quỷ Môn quan, nhưng rõ ràng di chứng để lại rất nặng. Dựa theo lời của Hứa Hi Trân, nhất định rất dễ tái phát, hơn nữa, tái phát nhất định sẽ chết!

Triệu Tông Thực thở dài nói:

- Vì vậy cha con ta đành phải đợi..., ai ngờ đợi bảy năm, Triệu Trinh vẫn còn sống! Nhưng ngược lại phụ thân không nhịn được nữa, đi trước một bước...

- Vậy chúng ta tiếp tục chờ sao?

Cao thị nhỏ giọng hỏi.

- Không thể đợi được nữa, một khi lập Thái tử, cho dù Triệu Trinh có lập tức chết đi cũng vô ích.

Triệu Tông Thực trầm giọng nói:

- Trong bản thảo của Hứa Hi Trân, còn ghi lại mấy cách rất dễ làm cho chứng bệnh này tái phát, trong đó có nhắc tới một loại thần dược làm từ thịt xương người chết, đối với người bị trúng gió mà nói, cũng giống như Diêm La đòi mạng!

- Thì ra là thế...

Cao thị bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra Triệu Tông Thực là người tính toán cẩn thận! Chỉ cần để cho Triệu Trinh ngửi phải mùi thần dược này, ông ta sẽ phát bệnh mà chết. Mà mùi của loại thần dược này bản thân mình thì lại không có vấn đề gì, là thần dược cực kỳ quý báu, ai có thể nghĩ đến nó chính là thuốc độc hại chết Hoàng thượng?

*****

- Hiện tại đã biết rõ rồi, nàng thấy thế nào.

Triệu Tông Thực nói ra bí mật lớn trong lòng, cũng có cảm giác thoải mái, nhìn Cao thị nói:

- Đúng là không có bất kỳ tổn thất nào, nhiều nhất cho dù chiêu này không có tác dụng, Triệu trinh không chết, thì coi như tất cả hiếu kính ông ta một lần vậy.

- Vâng.

Cao thị suy nghĩ một lát, quả thật là như vậy, nhắm mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:

- Việc đó cứ như vậy mà làm thôi ạ...

Cùng lúc đó, ở biên giới Hùng Châu, Trần Khác cuối cùng đã đợi được sứ đoàn Liêu quốc.

Nhìn đội quân dài đến hai dặm, hai mắt Trần Khác có phần đăm chiêu. Bên cạnh hắn là Phó sứ Lã Công Trứ cũng mở lớn mắt nói:

- Chừng này ít nhất phải năm ngàn người, Liêu quốc chuẩn bị công đánh chúng ta sao?

- Không, chỉ khoa trương như vậy thôi.

Trần Khác dù sao cũng đã từng dẫn binh qua đó, lắc đầu nói:

- Bọn họ đều là một người hai ba con ngựa, nhiều nhất là hai ngàn đến ba ngàn người.

- Vậy cũng là quá nhiều rồi!

Lã Công Trứ nói:

- Năm ấy ngươi đi sứ dẫn theo bao nhiêu người?

- Năm trăm. Trần Khác suy nghĩ một chút nói:

- Chủ yếu là đủ để giữ thể diện mà thôi.

- Bình thường sứ đoàn Liêu quốc ít người hơn, chỉ hai trăm người.

Lã Công Trứ không khỏi lấy làm lạ lắc đầu nói:

- Lần này thật sự là khác thường.

Nhưng ngẫm lại, chỉ bằng từng ấy người, ở cảnh nội Đại Tống cũng không gây nổi sóng gió gì liền cười nói:

- Người Liêu là đến đây để ăn hôi rồi!

- Để phần lớn binh sĩ của bọn họ quay về, chỉ cho phép năm trăm người đi vào.

Tăng Bố đứng phía sau Trần Khác cả giận nói, y là Hồng Lư Tự Thừa, lần này tới là để quản lý việc chi tiêu của toàn bộ sứ nhà Liêu ở cảnh nội Đại Tống.

- Dù sao cũng chớ nên tỏ ra không phóng khoáng như vậy.

Lã Công Trứ nắm đầu cây cờ lớn lắc lắc nói:

- Người tới là khách, đã vào đất Đại Tống, nếu đem đuổi hơn nửa số người trở về, việc này mà truyền ra ngoài thì thể diện Đại Tống ta biết để ở đâu?

- Ta chỉ là nói đùa thôi.

Tăng Bố bĩu môi cười cười nói. Thật ra là người theo chủ nghĩa thực tế, y vô cùng xem thường đối với những kẻ ngụy quân tử.

- Được rồi.

Trần Khác ho khan một tiếng nói:

- Bọn họ đã đến, chúng ta đi nghênh đón đi.

Hai người lúc này mới ngừng nói, thúc ngựa đi theo Trần Khác tiến lên nghênh đón. Phía sau bọn họ, là kỵ binh quân Bổng Nhật của Đại Tống, bất kể là chiến đấu hay thể diện, đều đứng đầu nước Đại Tống. Không còn cách nào khác, ai bảo sứ giả hai nước gặp nhau liền đòi phân cao thấp kia chứ?

Trong nháy mắt, hai đội người ngựa đã chạm mặt nhau, sứ giả nước Liêu thúc ngựa đi ra, Trần Khác vừa nhìn đã nhận ra. Chính sứ là sủng thần nước Liêu, Triệu Vương Da Luật Ất Tân của Liêu Quốc, Phó sứ là người quen cũ Tiêu Phong.

Đợi sau khi thấy rõ người tiếp đón là Trần Khác, Da Luật Ất Tân cùng Tiêu Phong đều có chút kinh ngạc, nhìn nhau một cái, người trước người sau xoay mình xuống ngựa, hướng về phía hắn cung kính thi lễ nói:

- Không ngờ làm phiền Trần học sĩ nghênh tiếp từ xa, Tiểu Vương thật lấy làm vinh hạnh!

Tiêu Phong cũng như thế.

Lã Công Trứ và Tăng Bố không khỏi chấn động, bọn họ chưa từng gặp qua, Vương công Liêu quốc đối với một gã Tống quan bình thường lại cung kính như thế?

Bọn họ không thể tưởng tượng được, thanh danh của Trần Khác ở Liêu Quốc lớn đến bao nhiêu. Những bài thơ ca của hắn, hiện giờ ở Liêu quốc ai ai cũng thích, phụ nữ và trẻ em đều biết đến, dân chúng Liêu quốc sớm đã coi hắn là thi tiên rồi. Mà hai quyển chuyên tác "Đại học chương cú tập chú" và "Trung dung chương cú tập chú" của hắn, cũng đã sớm được truyền đến Liêu quốc, làm cho mọi người chấn động và xem trọng, không ngờ còn hơn cả ở Đại Tống.

Điều này chẳng có gì lạ, bởi vì triều Tống ở bên này tông phái mọc lên như rừng, học cứu đông đúc (học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho), bất luận học thuyết mới gì ra đời, tự nhiên sẽ bị bài xích chê bai và cố tình đánh giá thấp đi, lý học của Trần Khác cũng không ngoại lệ. Nhưng ở Liêu quốc, nào có gì gọi là học thuyết, đây là Trần Khác nương theo danh tiếng tình cảm của họ, thuận lợi chiếm lĩnh một vùng.

Hiện giờ ở Liêu quốc, Trần Khác ngoài danh hiệu Đại thi nhân, đã làm tăng thêm vầng hào quang cho người có học thức, Liêu chủ Da Luật Hồng Cơ đã ra chỉ định bắt buộc con cháu phải chuyên tâm đọc sách. Nói khó nghe một chút đó là, người Liêu nhìn thấy hắn, cũng giống như nhìn thấy thánh nhân...

Trần Khác đỡ lấy hai người, cười với Da Luật Ất Tân nói:

- Vương gia đã lâu không gặp, cuối cùng Bệ hạ quý quốc cũng đồng ý cho người đi sứ, thật khiến cho người khác kinh ngạc!

Theo hắn biết, Da Luật Ất Tân và Da Luật Hồng Cơ gắn bó như keo sơn, một khắc cũng không rời xa nhau.

- Ta cũng là nói hết lời, chuyến này mới gặp may.

Sắc mặt Da Luật Ất Tân có chút quái dị, cười ha hả nói:

- Đã sớm mong mỏi được học hỏi mở mang một chút kiến thức từ Nam triều phồn thịnh, coi trọng tài hoa của học sĩ, lần này cuối cùng đã đạt được ước muốn rồi.

- Vậy thì phải tận hưởng ah.

Trần Khác gật đầu cười nói. Sau khi đôi bên theo lễ tiết thăm hỏi lẫn nhau, lại giới thiệu chính phó sứ giả với nhau, lại chậm rãi hướng về thành Hùng Châu mà đi.

Trần Khác và Da Luật Ất Tân đi song song với nhau, nhìn nhìn không thấy đầu sứ đoàn Liêu quốc đâu, Trần Khác cười nói:

- Bệ hạ quý quốc thật đúng là coi trọng Vương gia, đã phái trọn một doanh quân khỏe mạnh đi theo bảo vệ.

- Cũng biết là không thể qua mắt được học sĩ.

Da Luật Ất Tân áy náy cười nói:

- Đúng vậy, những người đó không phải là hộ vệ bình thường, mà là Bì Thất quân. Nhưng học sĩ ngàn vạn lần đừng đa nghi, chúng tôi đối với Đại Tống không có chút ác ý nào.

Nói xong tự giễu cười cười nói:

- Mấy ngàn người thế này, còn chưa đủ khiến Đại Tống lạnh kẽ rang mà...

- Đúng là Vương Gia tự mình đa tâm rồi.

Trần Khác cười sang sảng nói:

- Vương Gia thân là đệ nhất trọng thần của Bệ hạ quý quốc, được Bì Thất quân hỗ trợ là chuyện phải làm, là chuyện phải làm!

- Học sĩ tán thưởng, tiểu Vương sợ hãi....

Da Luật Ất Tân xoa xoa râu, khẩn thiết nói:

- Kính xin học sĩ giải thích rõ ràng với quý quốc, để tránh hiểu lầm.

- Không dám không dám.

Trần Khác gật đầu mỉm cười, lại nói với Tiêu Phong:

- Lần này có thể được Triệu Vương và Tiêu Đại nhân cùng đến, thật sự là vinh hạnh, Bệ hạ của chúng ta tất nhiên hết sức vui mừng.

Da Luật Ất Tân là Xu Mật Sứ Quốc Nam Viện, phong Triệu Vương, là đệ nhất sủng thần của Da Luật Hồng Cơ. Tiêu Phong là Liêu Quốc Nam Viện Tuyên Huy Sứ, là đệ nhất trọng thần của hậu tộc, hai vị này, chỉ một người tới thôi đã là rất nể tình rồi, không ngờ cả hai cùng đi, thật sự bất ngờ.

- Quân thần Đại Liêu ta đều kính ngưỡng Bệ hạ Nam triều, duy nguyện Bệ hạ Nam triều vạn thọ vô cương, Thánh Thượng đặc biệt sai hai chúng ta đến, thể hiện tâm ý này.

Da Luật Ất Tân cười nói:

- Huống chi, Tiểu Vương lần đầu đi sứ sợ không chu toàn, mới đặc biệt xin Tiêu đại nhân đi cùng.

- Nhưng thật ra là hạ quan mê luyến phong cảnh nam triều, mới làm Phó sứ theo Vương Gia.

Tiêu Phong cười nói:

- Rõ ràng là lấy chuyện công làm tư.

Cả ba người cùng cười lên ha hả.

Tiếp sau đó, Trần Khác lại hỏi thăm sức khỏe Đế hậu, Hoàng Thái Thúc Liêu quốc.

Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong nhìn nhau một chút, người sau cười nói:

- Bệ hạ long tinh hổ mãnh, bốn mùa nại bát, đương nhiên vô cùng khỏe mạnh. Hoàng hậu cũng khỏe, Hoàng Thái Thúc cũng vậy....

Thấy y trả lời hàm hàm hồ hồ, Trần Khác cũng không hỏi chi tiết nữa, không bao lâu sau mọi người vào trong thành Hùng Châu, mời Liêu sứ vào dịch quán nghỉ tạm, buổi tối mở yến tiệc khoản đãi, ngày sau khởi hành tới Biện Kinh.

Chuyện bang giao giữa hai nước mạnh nhất phương Đông đương nhiên chưa bao giờ qua loa, huống chi người ta là khách tới chúc thọ Hoàng đế, càng phải ân cần tiếp đón. Từ ăn uống ngủ nghỉ đến bảo vệ sự an toàn cũng không thể có chút sai sót. Cũng may, từ nửa tháng trước Trần Khác đã tới thành Hùng Châu, còn dẫn theo Tăng Bố đến giúp đỡ.

Tăng Bố vốn cẩn thận, nghiêm túc vô cùng, ngay cả chuyện nhỏ nhất của việc tiếp đãi cũng cẩn thận bàn bạc với hai vị thượng quan, cho đến khi bọn họ cảm thấy yên tâm hết thảy mới an bài xong xuôi. Lúc này, Liêu sứ đến, đương nhiên tiếp đãi cũng trơn tru thuận lợi, không phát sinh nửa phần sai sót.

Nhưng điều khiến cho Tăng Bố thất vọng là hai Liêu sứ đều có chút không yên lòng, sau khi vào phòng nghỉ đẹp đẽ và thoải mái bèn đuổi y ra. Vất vả chuẩn bị bao lâu đúng là đàn gảy tai trâu...

Quay về khu viện của mình, thấy chỉ có Trần Khác, Tăng Bố nói toẹt ra:

- Mấy thằng cha này không giả mạo chứ?

- Sẽ không đâu!

Trần Khác châm trà cho y, cười đáp:

- Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong ta đều biết, không thể giả được.

- Vậy bọn họ chột dạ cái gì?

Tăng Bố cau mày nói:

- Đề phòng ta như phòng cướp, như thể sợ ta trộm mất đồ của họ vậy.

- Ngươi cũng nhìn ra sao?

Trần Khác thản nhiên cười nói:

- Lần này người Liêu rất khác thường.

- Khác thường chỗ nào?

Đây là lần đầu Tăng Bố tiếp xúc với người Liêu.

- Rất.... khiêm tốn.

Trần Khác ngẫm nghĩ một chút, dùng từ thích hợp nhất để diễn tả, nói:

- Ta đã đi sứ tới Liêu quốc, cũng đã từng tiếp đã Liêu sứ, bọn họ có lần nào mà không vênh mặt hất hàm sai khiến, ngạo mạn khiến cho người ta nổi giận.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-355)


<