Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Nhất phẩm giang sơn - Hồi 347

Nhất phẩm giang sơn
Trọn bộ 355 hồi
Hồi 347: Tay cừ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-355)

- Đúng vậy, ta còn nghĩ rằng lần này là bọn họ nể mặt mũi của ngươi đó.

Tăng Bố cười nói:

- Xem bọn họ tôn kính ngươi như vậy.

- Cho nên ta mới thấy lạ. Tuy ở Liêu quốc ta cũng có chút danh tiếng, nhưng làm sao có thể khiến cho đường đường một Thân Vương phải khép nép?

Trần Khác lắc đầu nói:

- Khác thường, thật sự khác thường.

- Hay bọn họ có quỷ kế gì?

Tăng Bố cau mày nói.

- Không biết.

Trần Khác đứng lên:

- Lã Công Trứ đã đi tìm huynh đệ của y thông báo tình hình này.

- Đệ đệ của Lã Công Trứ là Lã Công Nho, là Tri châu Hùng Châu, phụ trách phòng ngự biên trấn.

- Ừ, cẩn thận đi được thuyền vạn năm, ngàn vạn lần đừng dính vào người Liêu.

Tăng Bố gật đầu.

Huynh đệ Trần Khác sầu lo không ngừng vì hành động lạ của nhà Liêu, mà không biết rằng Liêu sứ cũng rất phiền muộn...

Trong chính phòng dịch quán, Da Luật Ất Tân thay bộ trường bào tơ lụa nam triều thoải mái, vuốt vuốt đồ sứ nam triều đẹp như bạch ngọc trên bàn. Bình thường đây là thứ y yêu thích nhất, nhưng lúc này ánh mắt lại mơ màng, có vẻ không yên lòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, y vội quay đầu lại, Tiêu Phong tiến vào, hỏi vội:

- Bố trí ổn thỏa chưa?

- Rồi.

Tiêu Phong gật đầu nói:

- An bài trong phòng trong cùng, ba tầng ngoài đều là thị vệ trung thành nhất, đảm bảo một con chim cũng không lọt vào...

Dừng một lát, lại tiếp:

- Cũng không bay ra được.

- Ngồi đi.

Da Luật Ất Tân bảo y ngồi xuống bên tay phải, sầu lo nói:

- Ta cảm thấy, xử lý không tốt sẽ lộ tẩy đấy...

- Đúng vậy.

Tiêu Phong tràn đầy đồng cảm.

- Đã gặp quỷ rồi, Tiếp bạn sứ không ngờ là Trần Học sĩ, cũng không biết là do chột dạ hay là sao nhưng thuộc hạ lại nghe từng câu hắn nói đều như đang thử dò xét, giống như đã nhận ra sự khác thường.

- Họ Trần kia gian xảo như quỷ. Muốn giấu được hắn thật sự quá khó khăn.

Da Luật Ất Tân thở dài:

- Ta vừa thấy hắn, tim đã nhảy lên tận cổ.

- Đúng vậy....

Tiêu Phong cũng thở dài, hai người liền rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:

- Chi bằng cứ đi khuyên nhủ để vị kia quay về đi.

- Không thể nào.

Da Luật Ất Tân lắc đầu nói:

- Không nói đến hộ tống như thế nào, chỉ nói với tính tình của vị kia, chẳng lẽ ngươi không biết? Chuyện ngài đã quyết định tám con ngựa cũng không kéo lại được! Còn dám dài dòng, có tin cái đầu cũng không giữ được không?

Dừng một lát, nói:

- Cứ để cho vị kia của ngươi quay về đi, có một vị ở trong nước tọa trấn, chúng ta cũng có thể yên tâm.

- Ngài nghĩ rằng thuộc hạ không khuyên sao?

Tiêu Phong cười khổ nói:

- Vị kia của thuộc hạ nói phải đồng sinh cộng tử với vị kia của ngài, ngài ấy không quay về, người đó cũng không quay về.

"Choang" một tiếng, Da Luật Ất Tân đập vỡ bát sứ, hiển nhiên là bị thái độ của hai vị kia chọc tức.

Nhưng chợt ý thức, đối phương cũng không phải người nhà mình, cố gắng nén lửa giận, ấm ức nói:

- Hai người bọn họ càn quấy, làm hại chúng ta lo lắng sợ hãi!

- Nếu không quay về, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp thôi.

Tiêu Phong lẩm bẩm nói:

- Kỳ thật cho dù Trần Học sĩ nghi ngờ, nhưng chỉ cần chúng ta xem người làm trọng, không đối mặt với bọn họ thì cũng không gặp nguy hiểm.

- Nói thật hay!

Da Luật Ất Tân trợn trắng hai mắt:

- Với tính tình không gì trói buộc được của vị kia, ngươi có thể coi chừng hả? Ta không có bổn sự này!

- Vậy cũng không thể nào để cho ngài... làm bậy.

Tiêu Phong nghiêm túc nói:

- Chuyện liên quan đến an nguy xã tắc Đại Liêu, sao ta có thể chỉ biết nghe lời?

Lời này của y khá uyển chuyển, thực ra đang kín đáo phê bình Da Luật Ất Tân quá mức nịnh hót.

- Ôi, được rồi!

Tới lúc cần đến cái mạng già, Da Luật Ất Tân cũng không so đo với y, gật đầu nói:

- Ta sẽ cố hết sức, nhưng không bảo đảm có thể khuyên ngài ấy.

- Ta phải cùng ngài ước pháp tam chương!

Tiêu Phong cắn răng đứng lên nói:

- Nếu ngài đáp ứng, sẽ tiếp tục xuôi nam, nếu không cho dù liều mạng mang tội chết cũng phải buộc ngài quay về!

- Mọi người nói Tiêu huynh đệ là một hán tử trung nghĩa, hôm nay mới biết lời đồn không sai!

Da Luật Ất Tân cũng hơi động lòng, nói:

- Ngươi cứ từ từ, tới đêm chúng ta cùng đi, không đáp ứng thì sẽ kiên quyết không khởi hành!

- Được!

Tiêu Phong ôm quyền nói:

- Chỉ có Vương gia???

- Ôi.

Da Luật Ất Tân cười nói:

- Đồng tâm hiệp lực, đồng tâm hiệp lực đi.

Yến hội buổi tối cũng diễn ra trong quy củ, tuy lễ nghi không thiếu sót chút nào nhưng không có tỷ thí tài văn chương, võ nghệ, tửu lượng.... Mấy thứ so tài giữa sứ giả hai nước đó đều khiến cho người ta cảm thấy như nấu ăn không cho muối, thật sự không có mùi vị gì cả.

Càng khiến cho người Tống thấy kỳ lạ là, người Liêu vốn thường uống rượu như mạng, không ngờ lại chỉ lướt qua rồi dừng, không một ai uống quá chén. Tóm lại Liêu sứ lần này ngoan ngoãn, đi đường cũng sợ dẫm trúng con kiến của Nam triều, e sợ phát sinh chuyện gì với người Tống. Tiệc rượu sớm chấm dứt, mọi người ai nấy đều về phòng ngủ.

Điều này lại càng khiến cho người Tống thêm lo lắng, không phải người Liêu muốn nhân lúc trời tối mà đoạt thành chứ?

Cũng khó trách người Tống đa tâm, bởi vì trước kia thành Hùng Châu chính là Ngõa Kiều quan, từ triều Đường, người Hán đã ở trong này thiết quan để đề phòng người Khiết Đan. Phía bắc có rừng bạch dương, nam có sông Mã lớn, phía nam thông tới nhiều trấn quan trọng, vị trí vô cùng quan trọng. Năm đó Thạch Kính Đường cắt nhường mười sáu châu Yến Vân, Ngõa Kiều và ba quan cho người Khiết Đan. Sau này Sài Vinh dụng binh với Khiết Đan thu lại được mười sáu châu trung doanh Yến Vân, còn hai châu và "tam quan" và sau này ở Ngõa Kiều quan xây dựng Hùng Châu, tại Ích Tân quan xây dựng Bá Châu thành, giữ chặt lấy vĩnh viễn không bỏ. Do đó, cũng định ra biên giới hai nước.

Sau trận đó, người Khiết Đan liền nhớ mãi không quên trận thu phục "Tứ châu nhất quan" này, bọn họ nói nơi này là Hoàng đến Trung Quốc cắt đất nhường cho họ, Sài Vinh cướp lại, chính là xâm chiếm lãnh thổ của họ, cho nên nhất định phải đoạt lại. Hay là lần này bọn họ không muốn phí thêm võ mồm nữa, muốn mượn sứ đoàn nội ứng ngoại hợp, đoạt lại Hùng Châu thành?

Trần Khác không thể không thừa nhận, lúc ấy trong đầu hắn hiện lên hình ảnh con ngựa gỗ thành Troy tàn sát hàng loạt dân trong thành, Lý Hướng Dương đưa vũ khí vào thành, Valter bảo vệ Sarajevo...

Tóm lại, đủ loại ý niệm lo lắng hiện ra trong đầu, chiếm cứ hết tâm can của Trần Học sĩ, khiến cho hắn khẩn trương vô cùng.

Lúc này, Lã Công Nho đã mang đến một tin tức kinh người, thám tử báo lại, Bì Thất quân tinh nhuệ nhất Liêu quốc đang tập trung bên bờ Loan Hà, chỉ cách Hùng Châu không đến trăm dặm!

- Chết tiệt!

Khuôn mặt xưa nay vốn lười biếng của Lã Công Trứ lộ ra vẻ dữ tợn, rút trường kiếm ra:

- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Giết sạch bọn họ rồi nói sau!

Mọi người đều hơi động ý, nếu biết sứ đoàn Liêu quốc mang tâm hại người mà đến, đương nhiên phải tiêu diệt bọn họ trước.

Nhưng ở đây, người đưa ra quyết định là Lã Công Nho và Trần Khác. Người trước là trưởng quan quân chính cao nhất Hùng Châu, người sau là khâm sai.

- Trữ Khanh thấy thế nào?

Trần Khác hỏi, Lã Công Nho tự Trữ Khanh.

- Cái này...

Lã Công Nho thật sự khó có thể quyết đoán. Dù sao sau Hiệp ước Thiền Uyên, hai nước đã lâu không động việc binh đao rồi. Huống chi còn có minh ước trói buộc, Liêu quốc coi như vẫn giữ chữ tín, sao mình có thể đột nhiên bội ước?

- Ngươi cứ nói thật đi!

Lã Công Trứ tức giận nói:

- Tới lúc này rồi sao có thể do dự!

- Việc này can hệ thật sự quá lớn.

Lã Công Trứ sắp xếp lại suy nghĩ, nói:

- Chúng ta xuống tay trước chính là tự tay xé bỏ hòa ước đó!

- Bọn họ đã lập tức muốn động thủ, chúng ta còn phải chịu sự bó buộc của Minh ước sao?

Lã Công Trứ trừng mắt nói lớn:

- Tứ đệ, từ khi nào đệ lại cổ hủ như thế?

- Không phải là đệ cổ hủ, là đệ không thể không thận trọng.

Lã Công Nhụ chỉ thẳng vào mặt, nói:

- Thân phận hiện tại của bọn họ là Sứ tiết đến chúc mừng đại thọ của quan gia, hai nước giao chiến không chém sứ giả, huống chi bọn họ cũng không phải đến trộm thành! Sao có thể nói giết là giết!

- Thế nào cũng phải chờ đặt đao lên cổ ngươi mới tin!

Nghe bọn họ tranh luận ở đây, Trần Khác hơi xuất thần, hóa ra hắn từ Lý Hướng Dương và Ngõa Nhĩ Đặc, nghĩ tới Mộ Dung Phục và Tiêu Viễn Sơn... trong tiểu thuyết của Kim đại hiệp, Mộ Dung Phục cha y thấy Tống Liêu giao hảo, binh nhung không thịnh, ý chí phục Yến không có cách nào thực hiện, nghe nói Tổng giáo đầu thân quân Liêu quốc Tiêu Viễn Sơn, mồng tám đầu tháng chín tới nhà nhạc phụ ở Võ Châu mừng thọ, liền tới Thiếu Lâm Tự báo tin, nói Liêu Quốc phái ra cao thủ, vào tiết Cửu Trùng (tết ngày 9 tháng 9) sẽ đột kích Thiếu Lâm Tự quy mô lớn, cướp lấy điển tịch võ học.

Kết quả, một đám ngốc Trung Nguyên tin lời hươu vượn là thật, ngày tám tháng chín mai phục ở Nhạn Môn Quan, chém giết cả nhà Tiêu Viễn Sơn, cuối cùng thành một đại bi kịch.

Hiện tại Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong... được rồi, vị Tiêu đại nhân này không có người cha cao thủ như Tiêu Viễn Sơn ... Tuy mang theo Bì Thất quân tiến đến, nhưng sự hung hãn không sợ chết của người Liêu quốc đến mức này ư? Đường đường thân vương đều làm gương cho binh sĩ, thực hiện loại nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này?

Theo như hiểu biết của Trần Khác về người Liêu, dường như còn không đến mức đó? Huống chi Da Luật Ất Tân nhờ vào quyến rũ mà được sủng ái, dường như chưa từng tự mình dẫn binh.

*****

Mấu chốt nhất là, nếu hai nước khai chiến, Đại Tống đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Hiển nhiên một chút cũng không có...

Thấy hắn vẫn thủy chung trầm ngâm không nói, Lã Công Trứ nhịn không nổi, nói:

- Trọng Phương, ngươi nói gì đi.

- Ta ủng hộ cách nhìn của Trĩ Khanh.

Trần Khác lấy lại tinh thần nói:

- Không thể dễ dàng động thủ, trước tiên tăng mạnh phòng ngự đi!

- Tại sao ngươi cũng vậy?

Lã Công Trứ thấy hai người có thể quyết định đều có thái độ phủ định, biết không thể cải biến, hầm hừ nói:

- Hai ngươi muốn trở thành tội nhân!

- Có thành tội nhân hay không đến lúc đó nói sau.

Trần Khác điềm tĩnh nói:

- Hiện giờ gia tăng cảnh giới mới là việc chính cần làm. Kỵ binh vào thành, uy lực giảm bớt đi nhiều. Dựa vào năm vạn đại quân Hùng Châu, chỉ cần có đề phòng còn có thể bị hai ngàn binh Khiết Đan lật trời sao?

- Còn phải phòng bị gian tế?

Tăng Bố từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, lên tiếng bổ sung thêm:

- Rất có thể đã sớm có vô số gian tế trà trộn vào trong thành. Đến lúc đó sẽ tiếp ứng bọn họ, hoặc gây ra hỗn loạn, đều sẽ rất nguy hiểm.

- Ừ.

Lã Công Nhụ hơi gật đầu nói:

- Ta phải đi bố trí!

Dứt lời, ôm quyền nói:

- Nếu chẳng may ban đêm xảy ra chiến sự, nơi này quá nguy hiểm, xin chư vị theo ta về nha môn tạm lánh.

Bởi vì thường xuyên phải tiếp đãi người Liêu, trong dịch quán Hùng Châu có một bức tường chia viện làm hai phần trái phải, bên trái là dành cho quan viên Tống triều ở, bên phải là chỗ cho Liêu sứ ở.

- Đừng lo, năm trăm Bổng Nhật quân không phải dễ ăn như vậy đâu.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Chúng ta ở trong này nhìn gió thổi cỏ lay, nếu người Liêu có dị động thì sẽ đốt khói đỏ làm ám hiệu cho ngươi, cứ trực tiếp động thủ là được!

- Cái này...

Lã Công Nhụ cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng sợ ảnh hưởng đến khâm sai, chính mình cũng chịu không nổi.

- Không cần lề mề nữa, quyết định như vậy đi.

Đây cũng là giới hạn cuối cùng mà Lã Công Trứ có thể chấp nhận, vị công tử vốn quen ăn chơi trong kinh này, khi gặp nguy hiểm không lại trở nên tốt hơn như thế.

- Vậy được rồi, nhưng các ngươi phải bảo trọng!

Không tiếp tục phí thời gian giày vò khốn khổ, Lã Công Trứ ôm quyền thi lễ, liền khẩn trương đi bố trí phòng ngự.

Ban đêm, trăng tối gió lớn, đúng là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa.

Thường ngày, vào lúc này, thành Hùng Châu đã ngủ say, nhưng hôm nay còn ầm ỹ hơn cả ban ngày. Trên đầu thành đèn đuốc sáng trưng, các quan binh vẫn đang khẩn trương điều chỉnh thử các loại khí giới thủ thành, các dân phu khiêng từng đống từng đống mũi tên, vận chuyển từng thùng từng thùng dầu hỏa lên đầu thành, từng cái nồi sắt to đùng dựng lên đun dầu cải sôi lăn tăn...

Trong thành thắp sáng hơn vạn cây đuốc, dưới sự phối hợp của quan sai châu phủ, binh lính cấm quân phong tỏa các con đường, xông vào điều tra từng hộ, bắt hết thảy thành phần khả nghi...

Bốn con đường thông tới dịch quán, các dân phu đang đào rãnh hào sâu thêm, sau lưng bọn họ bài trí hàng ngàn máy nỏ, nỏ phục, nỏ khắc định, nỏ tám cung, nỏ tám trâu, tướng sĩ quân Tống đã bày trận địa sẵn sàng đón địch. Chỉ cần trong dịch quán có kỵ binh lao ra sẽ bị bắn thành con nhím.

Cũng không trách Lã Công Nhụ lại như lâm đại địch như thế, bởi vì vừa rồi vừa mới nhận được cấp báo, nói đại quân Liêu quốc đã xuôi nam, dự tính canh ba sẽ qua biên cảnh, canh bốn sẽ hội binh trong Hùng Châu!

Y bèn một mặt gửi cấp báo tới phủ Đại Đanh, một mặt áp dụng tất cả để thi thố. Đây là chức trách của Hùng Châu Tri châu!

Trong toàn thành Hùng Châu, nơi duy nhất tối đen và yên tĩnh là dịch quán mà khâm sai hai nước Tống Liêu ở.

Nhưng nếu ngươi vào trong đó, sẽ biết ngay, không khí ở đây còn khẩn trương gấp bội bên ngoài.

Trong viện phía Tây, năm trăm danh tướng sĩ Bổng Nhật quân tất cả đều đã lên nóc nhà, binh khí sáng như tuyết đã dùng mực bôi đen, cung nỏ cũng một màu đen, chỉ cần người Liêu dám tới, đảm bảo có thể đánh đòn phủ đầu.

Trần Khác một thân hắc y ngồi xếp bằng trên nóc nhà, nhìn người Liêu trong viện. Mấy năm nay hắn khổ luyện nội công không ngừng, cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong đêm đen như Huyền Ngọc hòa thượng, chỉ có điều nhìn không được rõ ràng thôi. Chỉ thấy phía đông viện cũng là một mảnh trận địa sẵn sàng đón địch. Trên nóc nhà đầy cung thủ người Khiết Đan nằm úp sấp, trong hậu viện chiến mã cũng đã được dắt sẵn ra.... Nếu để cho Lã Công Trứ thấy cảnh này, khẳng định sẽ hô to "Người Liêu muốn động thủ rồi".

Kỳ thật Trần Khác cũng nghĩ như thế, nhưng hắn trời sinh tính cẩn thận, sai người tìm chỉ huy Bổng Nhật quân đến, nhỏ giọng miêu tả sự bố trí của người Liêu cho y, như vậy cho dù là muốn đánh cũng coi như biết người biết ta.

Ai ngờ chỉ huy Bổng Nhật quân kia nghe xong, lại nhỏ giọng nói:

- Người Liêu có chút kỳ quái. Trận bày ra là trận hình phòng thủ.

- Hả?

Trần Khác nhướng mày, bỏ đi ý niệm phát tín hiệu trong đầu.

Lã Công Trứ bò sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

- Trĩ Khanh nói, đại quân Liêu quốc đã đến gần biên cảnh, y không còn kiên trì kiến giải của mình nữa, ngươi thì sao?

Trần Khác lắc đầu, hạ giọng nói:

- Chờ một chút!

- Còn chờ? Hiện giờ động thủ cũng còn là chậm!

Lã Công Trứ trừng to mắt nói:

- Đến lúc đó người Liêu công thành, nơi này còn không nắm được, quân tâm dao động, ta ngươi có chết cũng không chuộc hết tội!

Trần Khác giữ im lặng, thầm nghĩ, nói như vậy, Da Luật Ất Tân là đợi tới sau khi đại quân công thành mới phát động. Cái này nói cũng có lý.

Ngay khi hắn bắt đầu dao động, đột nhiên có thị vệ vội vàng bò lên, thấp giọng bẩm báo:

- Tiêu Phong cầu kiến đại nhân!

- Hả? Đến thật tốt!

Trần Khác gật đầu nói:

- Bảo y đến phòng khách ngồi tạm, bản quan sẽ ra ngay.

- Người này là tới mê hoặc chúng ta đấy!

Lã Công Trứ không muốn lãng phí thêm thời gian.

- Đợi ta gặp y rồi nói sau!

Trần Khác cũng không dùng đến thang dây, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Trong khách sảnh, Tiêu Phong đứng ngồi không yên. Bọn họ vốn là thần hồn nát thần tính, rất nhanh đã nhận ra người Tống ở đây có dị động. Rất nhanh, tin tức bốn phía đường bị đào hố chôn ngựa, phía Tây viện đầy phục binh nằm sẵn đã truyền đến tai y và Da Luật Ất Tân.

Hai người đều sợ ngây người. Chẳng lẽ người Tống biết trong sứ đoàn bọn họ có ẩn dấu người kia, nên không tiếc bội ước khai chiến cũng phải bắt giữ?

- Nhất định là như vậy...

Da Luật Ất Tân sợ hãi, vội vàng lệnh người dưới chuẩn bị yểm hộ người kia lao ra.

-Có thể đi hướng nào?

Tiêu Phong ngăn y lại, nói:

- Bốn cổng thành Hùng Châu đều đóng chặt, năm vạn đại quân, nếu thật muốn đối phó sẽ bất lợi với chúng ta, còn không phải bắt kiến trong hũ sao? Cứ bình tĩnh!

- Ôi...

Da Luật Ất Tân ngẫm lại cũng phải, nhất thời nhụt chí hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

- So với ngồi trong này chờ chết.

Tiêu Phong suy nghĩ một chút, cắn răng nói:

- Không bằng ta đi nói chuyện với Trần Học sĩ, cho hắn biết, nếu giết chết chúng ta sẽ có hậu quả gì!

- Ừ!

Da Luật Ất Tân gật gật đầu nói:

- Đi đi!

Tiêu Phong đợi khoảng thời gian uống một chén trà, cuối cùng cũng thấy Trần Khác lộ diện.

- Trần Học sĩ!

Tiêu Phong chẳng quan tâm làm lễ, liền chất vấn:

- Chúng ta là vội tới chúc thọ Hoàng đế quý quốc đấy. Các ngươi thiết lập thiên la địa võng, ý muốn thế nào đây?

- Tiêu đại nhân.

Trần Khác đã đổi thường phục, sắc mặt cũng khó coi, giọng nói lạnh lùng:

- Một trăm ngàn Bì Thất quân của quý quốc xuôi nam, ý muốn thế nào đây?

- Bì Thất quân là quân đóng ở sông Trát Loan, đương nhiên là do Hoàng đế Bệ hạ của ta ra lệnh.

Tiêu Phong thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Liêu ta muốn điều động trong nước cũng phải báo cáo với quý quốc sao?

- Nếu là quang minh chính đại, vì sao ban ngày không đi? Lại chờ trời tối đen mới xuôi nam?

Trần Khác nghiến răng nói:

- Chỉ sợ hiện giờ đã qua biên giới, chỉ thêm một canh giờ nữa thì binh sẽ giáp thành rồi!

- Làm sao có thể?

Tiêu Phong như bị kim đâm vào mông, hơi nhảy lên nói:

- Trần Học sĩ đừng nói đùa!

- Chuyện này ta sẽ nói đùa sao?

Mặt Trần Khác lạnh đi, nói tiếp:

- Trên thành đã thấy khói!

- Làm sao có thể? Tuyệt không thể nào!

Tiêu Phong lẩm bẩm nói:

- Bì Thất quân sao có thể xuôi nam?

- Vì sao Bì Thất quân không thể xuôi nam?

Trần Khác thuận miệng hỏi.

- Bởi vì không ai có thể điều động bọn họ...

Tiêu Phong trả lời xong mới ý thức được mình lỡ miệng, vội sửa lời nói:

- Bọn họ tuyệt đối không thể đi vào cảnh nội Đại Tống, càng sẽ không tấn công thành Hùng Châu!

- Nếu chẳng may tiến đến tấn công thì sao?

- Có chúng ta ở đây, bọn họ dám!

Tiêu Phong quả quyết nói.

- Dựa vào Triệu Vương điện hạ thì sao?

- Không...

Tiêu Phong cũng coi như là người từng trải, nhưng tối nay bị vây trong sự sợ hãi khôn cùng, nên suýt nữa rút tiền ra đưa Trần Khác:

- Tóm lại nhất định là như vậy, bằng không ngươi giết chúng ta là được.

- Tiêu đại nhân, ngài gạt ta cái gì đó phải không?

Trần Khác lạnh lùng hỏi.

- Không có!

Tiêu Phong lắc đầu nói.

- Ngài không nói, ta đành phải đoán rồi!

Trần Khác đứng lên, khoanh tay đi đi lại lại:

- Ta vốn đoán, các ngài muốn phản bội Đại Tống, nhưng hiện giờ nhìn, hiển nhiên là tự nghĩ linh tinh rồi.

Nói xong, chăm chú nhìn Tiêu Phong, gằn từng chữ:

- Như vậy chỉ có một khả năng, là trong sứ đoàn của các ngài có một đại nhân vật cải trang vi hành!

Tiêu Phong muốn rớt cằm...

*****

- Sức tưởng tượng của Học sĩ quả là thiên mã hành không...

Tiêu Phong cố tự trấn định lại, cười khan:

- Nào có nhân vật nào lớn hơn cả Triệt Vương Điện hạ?

- Như vậy, vậy làm phiền các người tự hạ vũ khí.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Bản quan cam đoan sự an toàn của các người. Nếu sau này có thể chứng minh chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, sẽ bồi tội với Điện hạ!

- Không thể!

Tiêu Phong không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt:

- Như thế khác gì khai chiến?

- Còn không phải ư!

Trần Khác than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:

- Hơn mười vạn đại quân Liêu quốc đang tới gần, trong thành văn võ dân chúng đều giận dữ, nhất trí yêu cầu tấn công dịch quán, ngăn cái họa bên trong. Nếu như Tiêu đại nhân không thẹn với lương tâm, hãy nghe ta nói một lời, tạm thời chịu ủy khuất, bảo toàn tính mạng hơn hai ngàn người.

- Học sĩ có biết hậu quả nếu làm như vậy không? Nam triều có thể gánh nổi sao?

Lần đầu vào trong Tống cảnh, Tiêu Phong vẫn rất cẩn thận, cuối cùng cũng không kìm nổi để lộ ra bản sắc kiêu ngạo của người Liêu.

- Những chuyện đó, cũng phải sống rồi mới nói được. Cứ quan tâm tới lúc này đã.

Trần Khác nói xong, quay lại ngồi xuống ghế dựa, nâng chén trà lên, nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa, sau khoảng thời gian một nén nhang nữa chúng ta sẽ tấn công.

-...

Trán Tiêu Phong rịn ra từng hạt mồ hôi lớn, đôi bàn tay to như cái bát lớn nắm chặt lại buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:

- Học sĩ đại tài, nên biết đạo lý ép người chính là ép mình!

- Có ý gì?

Ánh mắt Trần Khác ngưng lại.

- Không có gì...

Tiêu Phong vừa nhịn vừa nhẫn, cuối cùng cũng nhịn được, nói:

- Ta có thể làm con tin, vẫn không thể khiến đại nhân yên tâm sao?

- Để Triệu Vương Điện hạ cũng tới đây nữa.

Trần Khác khẽ nhấp một ngụm trà thơm, nói.

- Ngươi...

Tiêu Phong giận tái mặt:

- Đây không phải chuyện ta có thể làm chủ!

- Vậy về hỏi đi.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Còn có nửa nén nhang...

- Nén nhang này cháy cũng thật là nhanh quá đi!

Tiêu Phong phun lại một câu, quay người bỏ đi.

Trần Khác khẽ vỗ đầu gối, nhìn theo bóng lưng Tiêu Phong, suy nghĩ, lần này sứ đoàn Liêu quốc khẳng định có vấn đề lớn, nhưng tối nay hiển nhiên không phải thời điểm đập nồi dìm thuyền. Bởi vậy hắn quyết định không nên quá ép bọn họ... Dù sao càng vào sâu Đại Tống người Liêu lại càng như cá trong chậu, từ Hùng Châu tới Biện Kinh còn có nửa tháng lộ trình, có bí mật gì mà không tìm ra chứ? Cần gì phải vội nhất thời?

Không tới một nén nhang, Tiêu Phong và Da Luật Ất Tân đã đứng trước mặt Trần Khác.

Điều này khiến cho Trần Khác lại càng thêm tò mò, nhưng cũng không dò xét, chỉ cười rất khách khí:

- Nghe nói hai vị Vương gia đều mất ngủ, cùng là người mất ngủ, không bằng nâng chén thưởng nguyệt, tâm sự một phen, được không?

Điều Da Luật Ấ Tân lo lắng nhất là bị Trần Khác đối xử như tù binh, hiện giờ thấy hắn lại nể tình, cũng thả lỏng trong lòng, nói:

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

- Mời!

- Mời!

Ba người ngồi xuống, có vài thứ đồ ăn vặt và chút rượu liền được đưa lên.

Trần Khác kính rượu trước, Da Luật Ất Tân vội nang chén lên, nói:

- Trần Học sĩ, tiểu Vương cam đoan với học sĩ, việc này chúng ta tuyệt đối không có ác ý gì, cũng tuyệt đối sẽ không gây chuyện. Kính xin thông cảm!

Nói xong, tay kia đưa một cái túi đến trước mặt Trần Khác, cười nói:

- Một chút đặc sản quê nhà, để cho lệnh công tử chơi.

Trần Khác xé miệng túi, liền bị sáng mắt. Không ngờ là một túi trân châu lớn cỡ một viên long nhãn, trong suốt lóng lánh, mượt mà nõn nà, không khỏi hô khẽ:

- Đông châu?

- Học sĩ quả nhiên bác học hiểu nhiều.

Da Luật Ất Tân khen một tiếng, trong lòng đau như dao cắt. Đây là chí bảo người Nữ Chân tiến cống, mỗi viên đều quý báu vô cùng. Ngọc khảm trên vương miện của Hoàng đế Đại Liêu chính là Đông châu đó.

Tuy viên Đông châu trong túi này không lớn như trên mũ Liêu chủ, nhưng mỗi viên vẫn trị giá vạn kim, mội túi này giá trị ít nhất một trăm ngàn quan trở lên!

Trần Khác cũng là kẻ biết hàng, cũng rất phối hợp để lộ ra thần sắc tham lam, nhưng tay lại đẩy cái túi lại, giả cười:

- Vô công bất thụ lộc, huống hồ lại là hậu lễ như thế!

- Chỉ cầu học sĩ chiếu ứng. Hơn nữa điều kiện tiên quyết là không làm nguy hại đến Đại Tống.

Da Luật Ất Tân cười gượng, đẩy lại:

- Chúng ta chỉ hy vọng có thể an an ổn ổn hoàn thành lần đi sứ này, giống như vô số lần trước vậy. Nếu có bất kỳ cử chỉ gây rối nào, ước định của chúng ta sẽ trở thành phế thải, phải không?

-...

Trần Khác suy nghĩ một chút, giơ chén rượu lên khẽ cụng với y:

- Có thể!

Thấy hắn đồng ý, Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong đều nhẹ nhàng thở ra. Ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, thi thoảng lại liếc mắt về phía đồng hồ cát ở góc tường, chỉ cảm thấy tối nay sao dài như vậy!

Dằn vặt thêm một canh giờ, tới canh bốn, Lã Công Trứ đi tới, vẻ mặt như vừa gặp quỷ.

- Nói thẳng ra đi, không cần gạt hai vị Vương gia.

Trần Khác nói.

- Ôi.

Lã Công Trứ nói:

- Thám tử báo lại, nói đại quân Liêu quốc đã dừng lại ngoài biên cảnh, không tiến thêm một bước!

- Thăm dò tiếp.

Trần Khác chỉ dặn một tiếng, nói với hai Vương gia Liêu quốc:

- Đây là trò đùa gì vậy?

- Học sĩ cũng biết?

Da Luật Ất Tân lúng túng nói:

- Tính khí của Bệ hạ nhà ta là như vậy đó. Hứng lên có thể cưỡi ngựa một mình xông vào rừng rậm, tay không trói mãnh hổ. Lúc nửa đêm tuần tra biên cảnh cũng không có gì là ngạc nhiên...

- Thật sự là nam tử như gió....

Trần Khác cười ha hả:

- Nào, hãy cạn ly về sự bất kham của bệ hạ quý quốc!

- Cạn!

Da Luật Ất Tân oán hận nói thật to.

- Cạn!

Tiêu Phong cũng hô to.

Một lúc lâu sau, trời sáng choang, Lã Công Trứ lại hồi bẩm:

- Người Liêu đã rút quân rồi...

Bởi vì đoán trước thất bại, Phó sứ đại nhân có vẻ rất khiên tốn.

- Xem ra là đã sợ bóng sợ gió rồi!

Trần Khác không để ý tới y, ôm quyền với hai người Liêu quốc đã uống đến say khướt:

- Thật có lỗi. Mời Vương gia quay về nghỉ ngơi thôi.

- Đâu có đâu có.

Da Luật Ất Tân không có vẻ oan uổng, tức giận vì bị dằn vặt cả đêm, mà ngược lại như được đại xá, nói:

- Chúng ta quay về nghỉ đây.

- Ta tiễn Vương gia.

Trần Khác đứng lên nói.

- Dừng bước dừng bước.

Da Luậ Ất Tân và Tiêu Phong dắt díu nhau, nhiệt tình cáo biệt với Trần Khác, không ai nhìn ra được bọn họ vừa giương cung bạt kiếm một đêm.

Quay về tới Đông viện, hai người không hẹn mà cùng buông đối phương ra, hiển nhiên là đều giả say.

- Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Da Luật Ất Tân nghiêm mặt nói:

- Ai có thể điều động Bì Thất quân?

- Ngoại trừ Hoàng Thái thúc ra thì còn có ai....

Tiêu Phong là một người ngay thẳng, cười lạnh nói:

- Hiệu quả cũng là dựng sào thấy bóng, nếu không có Trần Khác ở đó, tối qua chúng ta chắc đã bị người Tống bắt!

- Lão rùa này!

Da Luật Ất Tân nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tâm soán nghịch ai nấy đều biết, đáng tiếc chỉ duy có Bệ hạ là không biết, còn giao trọng trách lớn cho lão!

- Chuyện đêm qua mới có thể khiến cho vị kia ý thức được sự nguy hiểm của việc rời lãnh thổ.

Tiêu Phong thở dài nói:

- Chúng ta lại đi khuyên bảo một chút.

- Ừ.

Da Luật Ất Tân gật đầu, nhưng trong lòng cũng không ôm nhiều hy vọng, nếu không y cũng đã không tốn khoản lớn để hối lộ Trần Khác rồi.

Hai người liền băng qua tầng tầng thị vệ, đi vào một tiểu viện, liền gặp một người râu quai nón mặc đồ thị vệ đứng đó đánh quyền, uy lực như hổ.

Hai người liền nín thở đứng một bên, không dám quấy rầy thị vệ này. Đợi người này thu công mới phát hiện hai người, nhận lấy khăn mặt của một thị nữ mặt thoa kim phấn dâng lên, vừa lau mồ hôi vừa nói:

- Hai người các ngươi làm sao vậy? Mắt đỏ như thỏ vậy.

Hai người nổi giận, không khỏi mắng thầm, ngài ngủ thật ngon, không biết chúng ta nát tâm bể mật, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kính cẩn nói:

- Bệ hạ, tối qua có biến.

Người râu quai nón kia nghe vậy cau mày:

- Không phải bảo các ngươi gọi ta là Tra Thứ sao? Sao đã quên rồi?

- Đây không phải điều quan trọng.

Sắc mặt Tiêu Phong xám xịt, nói:

- Tối qua Bì Thất quân đột nhiên xuôi nam, xuống đến tận biên cảnh!

- Sau đó thì sao?

Người râu quai nón lúc này mới dè chừng hỏi.

- Sau đó lại quay về.

Da Luật Ất Tân nhỏ giọng đáp.

- Quay về....

Người râu quan nón lập tức không còn khẩn trương nữa:

- Vậy là tốt rồi.

- Bệ hạ.

Hai người suýt nữa phát điên.

- Sao có thể qua loa như vậy?

- Gọi ta Tra Thứ.

Người râu quai nón nghiêm mặt nói:

- Kỳ thật, ta đã trao quyền cho Hoàng thái thúc rồi, cho phép ông ta khi trong tình trạng khẩn cấp có thể điều động Bì Thất quân.

- Bệ.... ngài sao có thể khinh suất như thế?

Da Luật Ất Tân buồn bực nói.

- Yên tâm, Hoàng thái thúc trung thành và tận tâm, cũng giống như các ngươi vậy.

Râu quai nón cười nói:

- Đúng rồi, hôm nay ta muốn đi dạo thành Hùng Châu, các ngươi an bài chút đi...

- Không được!

Hai người cùng đen mặt đồng thanh hô lên:

- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!

Nghĩ đến vốn định khuyên ngài quay về, hiện cũng không có đường mở miệng, trong lòng hai người thầm than thất bại.

- Các ngươi dám kháng mệnh sao?

Râu quai nón cả giận nói.

- Tra Thứ!

Một thị nữ bên cạnh lên tiếng:

- Bây giờ ngài là thị vệ, phải nghe lời Vương gia nói.

Tuy khuôn mặt nàng thoa kim phấn thật dày, nhưng chỉ nghe giọng nói người ta cũng cảm thấy đây đích thị là một tuyệt đỉnh mỹ nhân.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-355)


<