Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 490

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 490: Con bà nó, bảo bối
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Trong khu rừng chim chóc bay loạn, một đại hán vạm vỡ như ngọn núi sừng sững không dễ gì xô đổ, mặc áo da thú đeo chiếc cung săn lớn đứng dưới gốc cây mắt như chim ưng nhìn đội nhân mã kia đi tới đường chân trời.

Tiếng ca của người Khiết Đan từ xa vẫn truyền tới, đại hán đấm mạnh một cái lên cây, mặc cho tuyết chấn động rơi xuống gần như lấp kín người.

Bốc một nắm tuyết nhét vào mồm, miệng phun ra làn hơi trắng, thù hận nói: - Cẩu hoàng đế đông người, chúng ta không thể xông lên nạp mạng, lần này không giết được hắn, thế nào cũng có cơ hội.

Hất đống tuyết trên người, đằng sau lưng hắn còn vô số người Nữ Chân cao lớn ngồi phục kích, bọn họ đều buộc khăn vải, chỉ lộ ra đôi mắt như dã thú, nghe thủ lĩnh nói thế, nhanh chóng tản ra, tiến vào rừng núi bao la.

Đại hán đi ra sau cái cây lớn, nơi đó đất nhuộm máu đỏ sẫm, một quý tộc Khiết Đan bị đâm xuyên bả vai, ghim vào thân cây, người Nữ Chân không cướp của hắn, dù chiếc áo choàng da điêu đen vẫn còn nguyên trên người, miệng bị nhét một nhúm da thú, không nói được, chỉ biết kinh hoàng nhìn người Nữ Chân mặt chằng chịu sẹo, chủ nhân bị bắt, chiến mã vẫn trung thành canh bên cạnh, bất an đi đi lại lại.

Người Nữ Chân thô bạo giật quý tộc Khiết Đan xuống, lắc người hắn rống lên: - Ta sẽ trả ngươi cho cẩu hoàng đế, nói với hắn, Khắc Lý Bát còn chưa chết, bảo hắn đợi đấy, sớm muộn có một ngày ta giết chết hắn, cướp cung điện và nữ nhân của hắn, để con cháu hắn đời đời làm nô lệ ti tiện nhất..

Nói xong rút mũi lang nha tiễn, đâm vào lưng quý tộc Khiết Đan, nghiến răng xoáy đầu mũi tên đến khi nó xuyên ra trước ngực mới thôi, buộc lên chiến mã, vỗ mông nó một cái, chiến mã không biết chủ nhân đã chết không nhắm mắt, vui sướng chạy về phía đội xe hoàng đế.

...

Kỵ binh màu đen như đợt sóng cuốn từ chân trời tới, người Nữ Chân kinh hoàng giống thỏ bị săn điên cuồng chạy vào hoang nguyên tuyết, lão tộc trưởng tuyệt vọng cưỡi trên con ngựa không yên, lòng ôm chặt đứa cháu nhỏ, túm lấy lông mao ngựa, cố gắng áp sát người vào lưng chiến mã, mồ hôi chảy ròng ròng từ mái tóc bạc, rơi xuống má tôn tử vô tri, không phân biệt được mồ hôi hay nước mắt, sau lưng ông, tộc nhân đang bị đồ sát, phụ nữ trẻ nhỏ khay chạy kịp bị làn sóng đen nhấn chìm.

Đám kỵ binh cuồng bạo đó căn bản không cần ra tay, chiến mã hung hăng xô ngã bọn họ, sau đó móng sắt dẫm lên... Chỉ còn lại đống bùn nhuốm máu...

Mắt thấy trận thế đang dần thu hẹp, lão tộc trưởng quát lớn: - Bột Bột! Hãy sống sót, nhớ kỹ ngày hôm nay. Nói xong dùng đoản đao đâm vào mông chiến mã, chiến mã bị đau vọt tới như tên bắn, lão tộc trưởng buông tay nhảy xuống ngựa, bị đà quán tính làm lăn lông lốc một trượng, khi đứng lên thì vỡ đầu chảy máu, rút đao xông về phía kỵ binh nước Liêu.

- Thiên thần ơi, vì sao, bộ tộc Nạp Lý Hãn chưa bao giờ cống nạp thiếu, bọn ta hiến cho các ngươi tấm da tốt nhất, nữ tử xinh đẹp nhất, Hải Đông Thanh mạnh mẽ nhất, các ngươi còn muốn gì nữa?

Không ai để ý tới tiếng quát rộng rãi đó, kỵ binh vẫn xông tới, lão tộc trưởng còn chưa kịp đến nơi, một mũi thương đã đâm xuyên lồng ngực, đầu lâu bị chém bay, ông kịp nhìn thấy chiến mãn mang Bột Bột đã kịp thoát đi..

Một cánh tay tóm lấy tóc cái đầu lâu, treo vào cổ ngựa, đây là chiến lợi phẩm lớn nhất.

Số người Nữ Chân còn lại đều bị kỵ binh dùng thừng buộc thành sau, những người này sẽ bị cắm lên cột phơi khô thị chúng, bệ hạ nói, không sợ hãi thì không thuần phục, một quý tộc Khiết Đan chết phải có một nghìn người Nữ Chân chết theo.

Có điều để một tên nhãi chạy mất rồi, chuyện này rất phiền phức, nếu có thù với người Nữ Chân thì phải giết sạch, bọn chúng thù rất dai. Trước kia có tiền lệ, một quý tộc chơi trò đánh Nữ Chân, kết quả không giết cho gọn, để hai người chạy thoát, không ngờ mười năm sau chúng lẻn vào phủ, trong một đêm giết hết cả nhà, đối với tộc người dai nhách này, người Khiết Đan cực ghét.

Một tiểu đội kỵ binh men theo vết ngựa truy kích, nhổ cỏ tận gốc.

Thương đội nhỏ của người Tống xuất hiện ở hoang nguyên bao la, bọn họ có trên mười người, mỗi người một ngựa, chia làm hai bảo vệ cho sáu cái xe lớn chở đầy hàng hóa, hán tử cầm đầu mặc áo da dáy, đầu đội mũ da chó, mũ của hắn rất đặc biệt, hai tai mũ rất lớn, buông xuống, có thể dùng thừng buộc ở cằm, nhìn đã thấy ấm áp.

Hắn vừa đi vừa ợ hơi, nói với tên bé cuộn mình trong xe như gấu ngủ đông: - Lão Triệu, xuống xe vận động đi, ngươi rúc trong đó càng lạnh, rượu cũng không nên uống nhiều.

Tên béo trong xe vừa thò đầu ra một cái liền rụt ngay vào, ôm lò ấm chửi: - Chó má, thời tiết này quá lạnh đi, ở Đông Kinh lão tử có tiếng không sợ lạnh, vậy mà tới đây thành thế này.

- Ha ha, cố chịu đi, ngươi nói xem, tướng quân không thích săn bắn thì cần Hải Đông Thanh làm cái gì?

Tên béo vớ được cái gì đó ném ra: - Lão Ngụy, ngậm cái mồm thối của các ngươi lại, tới nơi này đừng có luôn mồm nhắc tới tướng quân gì nữa, làm việc cho tốt, trở về phu nhân sẽ có thưởng, giờ nghĩ cách làm sao đối phó với Lão Cốt Đầu ấy.

Lão Ngụy cười dài, tới gần xe nói nhỏ: - Lão Triệu, đối phó với người Nữ Chân cần có pháp bảo, rượu mạnh nhà ta là sát khí lớn nhất đấy.

Đoàn người đi qua một cánh rừng, Lão Ngụy cưỡi ngựa hít hít, rút đao ra: - Cẩn thận, có mùi máu tươi.

Lão Triệu nhanh chóng chùm kín chăn lên người chỉ để lộ đôi mắt, các hộ vệ rút mã đao, Lão Ngụy lắp cung, nhìn chằm chằm vào một đống tuyết, dùng tiếng Nữ Chân quát mấy tiếng, nhưng không thấy đáp lại.

Cẩn thận quan sát xung quanh, Lão Ngụy tới gần đống tuyết, giật mình, phía sau là đứa bé mười hai mười ba, máu trên người đã đóng thành băng, thân thể nhỏ bé có hơn chục mũi tên cắm vào.

Một hộ vệ đưa tay ra sờ mũi: - Còn sống, nhưng ở nơi này cứu người phiền lắm, nói không chừng chuốc họa, chúng ta cứ làm việc của mình thôi.

Lão Ngụy gật đầu, ở Đông Hải chuyện thế này thấy nhiều rồi, họ không phải Bồ Tát, không hại ai đã là nhân từ, ai dám cứu người tùy tiện.

Chuẩn bị đi, bất ngờ Lão Ngụy quay lại, kéo cổ áo đứa bé xuống, quả nhiên là trên lưng có xăm con Hải Đông Thanh giương cánh bay, vội vàng cởi áo của mình bọc lấy đứa bé, nhanh chóng đưa lên xe ngựa.

- Con bà nó, ngươi thấy chúng ta chưa đủ phiền toái à, còn đưa xác chết lên xe ta làm cái gì? Lão Triệu chửi mắng:

- Ngươi biết cái rắm, đứa bé này là bảo bối đó, Hải Đông Thanh cho dù ở nơi này cũng rất quý, nhưng cũng không quý bằng người có thể thuần phục nó, chúng ta nhặt được một người, còn chê à?

- Thật à?

- Nhiều lời, không thật thì lão tử nói cho vui chắc, chúng ta mau tìm nơi kín gió cắm trại, cứu sống đứa bé này rồi tính sau.

Một hộ vệ khác nói xen vào: - Thằng bé này có hình xăm trên lưng thì đúng là ưng hộ hiếm hoi rồi, nhưng Hải Đông Thanh sống ở vách núi cheo leo, người chưa từng bắt Hải Đông Thanh chưa thể coi là người thuần ưng thực sự, nó còn bé thế bắt được sao?

Lão Ngụy cười: - Yên tâm đi, chỉ cần cứu sống được đứa bé này đưa về Đông Kinh là đại công đấy, chúng ta muốn thành gia lập nghiệp là dựa cả vào nó, cho dù muốn cưới được nha hoàn trong nhà về làm lão bà cũng không phải không có khả năng.

Nghe thế cả đám tích cực hơn nhiều, nha hoàn trong nhà được phu nhân dạy bảo rất tốt, ai mà không thèm, hơn nữa không giống nhà khác, nha hoàn trong nhà đều sạch sẽ.

Bọn họ vừa mới đi thì có tám kỵ binh nước Liêu phóng tới, tìm được con chiến mã không yên, ở nơi tuyết trắng mênh mông, trăm dặm không bóng người này, một đứa bé bị thương nặng đừng mong sống sót, đang định trở về thì trên đường phát hiện ra thương đội nhỏ chừng mười lăm hai mươi người, đây đúng là lễ vật trời ban, lý nào không nhận.

*****

Lão Ngụy nghe thấy tiếng vó ngựa, chửi: - Bà nó, xúi quẩy, gặp phải đám khốn kiếp rồi, nếu không có Liêu binh khác ở phụ cận, chúng ta bị cướp là cái chắc.

Lão Triệu kinh hãi: - Chúng ta không đánh được đâu, giao đứa bé ra đi, hàng hóa cũng thế, giữ mạng mới là quan trọng.

Quả nhiên tám tên kỵ binh người Liêu đã rút vũ khí phóng nhanh tới, Lão Ngụy hừ một tiếng: - Mấy tên Liêu binh là cái rắm gì, huynh đệ, giết thôi.

Nghe Lão Ngụy nói thế, mọi người đồng loạt nấp sau xe ngựa, Lão Triệu giơ một xấp lụa diễm lệ ném ra, lụa màu đỏ rơi trên nền tuyết trắng vô cùng bắt mắt, ông ta vẫn tiếp tục ném, chẳng mấy chộc trên mặt đất đầy món lễ vật quý giá chuẩn bị đem tặng cho lão tộc trưởng người Nữ Chân.

Người Liêu nhìn thấy hành động của thương đội cười rộ lên, đám thương nhân đó thật nực cười, tưởng rằng như thế có thể thoát chết sao, ngu xuẩn, chắc chắn là người Tống rồi, chỉ có người Tống mới hèn nhát ngu xuẩn như vậy.

Mặc dù Đại Liêu và nước Tống có điều ước không làm hại thương đội của nhau, nhưng thứ đó ở Lâm Hoàng phủ có lẽ còn hữu dụng, tới đất bắc này thì ai quan tâm, người Khiết Đan trời sinh là sói, sói là phải cướp đoạt, giết chóc, phải ăn thịt.

Nhìn thấy tơ lụa, bọn chúng liên tưởng ngay tới nữ tử người Tống mỹ lệ, đám thương nhân béo ú người Tống luôn mang theo thị thiếp xinh đẹp, một tên giảm tốc độ nghiêng người nhặt xấp lụa lên, ngửi ngửi, lúc này hắn chỉ mong trong đội xe có nữ tử người Tống.

Đội trưởng đã nhặt đồ rồi thì những tên khác không khách khí nữa, đều nhảy xuống ngựa tranh chiến lợi phẩm, đám người Tống hèn nhát không cần lo, nhưng bất thình lình tiếng tên rít xé gió vang lên, bọn chúng cực quen với âm thanh này, nhưng không kịp phản ứng, tên đội trưởng bị mũi tên xuyên trán, lực quán tính mạnh mẽ của mũi tên bắn bởi thần tí nỏ lòi ra phía sau, mang theo màn sương máu...

Không tên nào kịp kêu lên một tiếng, tám tên gục xuống, dùng máu mình tô điểm cho đất tuyết.

Lão Ngụy từ sau xe ngựa nhảy ra, tay giữ chặt cổ áo để gió tuyết không luồn vào, đá thi thể: - Đám này kém người Thanh Đường, Tây Hạ quá xa, địch nhân chưa chết mà đã đi nhặt chiến lợi phẩm, bọn chúng đã mất hết tính cảnh giác rồi.

Người chết rồi thì Lão Triệu không sợ nữa, đi ra nhìn một cái co chân đá Lão Ngụy: - Con bà ngươi, còn chửi người ta, nhìn xem, đều là Ngự lâm quân, chẳng lẽ hoàng đế người Liêu ở đây, mau xóa dấu vết rồi trốn vào rừng, không chết cả lũ bây giờ.

Lão Ngụy rùng mình, vội vàng gọi những người khác tới ném xác vào cái hố bên đường, Lão Triệu tức điên, đá thêm mấy cái: - Không làm thế được, người Liêu giỏi truy tung, mau rút hết nỏ tiễn ra, ngụy trang vài chết chém, chặt đầu đi, buộc thi thể không đầu lên ngựa, cho ngựa tự chạy, đoán chừng hoàng đế nước Liêu bắt đầu xuân nại bát rồi, xung quanh đây thế nào cũng phải có mười vạn kỵ binh.

Những người khác hết hồn, vội vội vàng bàng khiêng những xác chết kia lên, thừa lúc xác còn ấm chặt đầu, buộc lên ngựa, vỗ mông cho chúng chạy đi, sau đó cẩn thận xóa sạch vết máu, đánh xe ngựa chở hàng vào sâu trong rừng, gió tuyết chẳng mấy chốc che lấp hết dấu vết tội ác.

Mỗi khi tới chập tối, gió bắc lại bắt đầu tàn phá, cuồng phong cuốn tuyết trên mặt đất, phủi kín trời đất.

Thiếu niên kia người lạnh lắm, cứ thế này chết chắc, Lão Ngụy bắc bếp treo nồi, sau đó đốt lửa, may mà có rừng thông đen yểm hộ, khói mỏng không bốc được lên trời, Lão Ngụy cẩn thận đặt thiếu niên giữa hai đống lửa, đoàn người quây xung quanh, không ai có hứng thú nói chuyện.

Nếu bình thường giết mấy tên người Liêu không thành vấn đề, giết thì giết rồi, nhưng hiện giờ thì khác, rất có thể bọn họ đang ở trong vòng vây của đại quân nước Liêu, muốn trốn thoát là không thể. Tuy không có kinh nghiệm giao dịch ở nước Liêu như Lão Triệu, nhưng cũng hiểu xuân nại bát với người Liêu mà nói không chỉ là nghi thức tế điện tổ tiên và thiên thần, còn là cuộc luyện binh lớn, vừa hành quân, vừa đi săn, thuận tiện tiêu diệt kẻ bất thuần.

Nước thịt trong nồi đã sôi, Lão Ngụy lấy dao chặt mấy miếng cá muối ném vào nổi, cho thêm nắm gạo rang, cá muối cung cấp thêm muối cho nước canh, gạo rang gặp nước là thành cháo, đó là quân lương của đại quân, đơn giản thực dụng. Lão Ngụy nhớ rau xanh, tiếc là ở phương bắc mùa này không kiếm đâu ra.

Đút cho thiếu niên kia ít canh, nước canh sền sệt tanh nồng, nhưng rất là ấm người.

Thiếu niên có sống được không thì phải xem nó có uống được nước canh không, chỉ cần ăn được thì có nghĩa là thân thể còn chưa hỏng, nếu không thì không cần tốn công thêm nữa.

May, nó ăn được, không những thế còn cắn cả thìa, nếu đây là thìa gỗ chứ không phải thìa sắt thì bị có cắn đứt rồi.

Ăn hết một bát cháo to, hơi thở thiếu niên bình ổn hơn nhiều, chân tay ấm áp, cả đoàn không khỏi khâm phục sức sống của người Nữ Chân, đổi lại là bọn họ mà bị thương nặng như thế thì đã chết chắc rồi.

Không dám đi vào rừng quá sâu, nếu không có khi gặp phải hổ, vùng rừng núi Liêu Đông này là thiên hạ của hổ và gấu, còn đồng hoang ngoài kia là thiên hạ của sói.

Nhưng thà gặp hổ còn hơn gặp sói, hổ thì đi riêng lẻ, đối diện với mười mấy hán tử võ trang tận răng không ra uy được, ném quả tạc đạn ra thì hổ hung dữ tới mấy cũng bỏ chạy. Sói thì khác hẳn, sói đầu đàn không chạy, cả đàn sẽ đánh tới chết.

Giờ thì Lão Triệu đã hiểu vì sao thương đội lại an toàn đi mấy trăm dặm không gặp con sói nào, vệ đội hoàng gia đã đuổi hết sói đi, chỉ là sao năm nay xuân nại bát sớm thế, nếu biết trước bọn họ đã sớm rời khỏi Liêu Đông, giờ thì bị vây hãm rồi, xuân nại bát kéo dài tới bốn tháng.

- Lão Triệu, chúng ta phải nghĩ cách thoát thân thôi, bốn tháng ở đồng hoang, chúng ta chết cóng mất, chưa kể bị quân Liêu phát hiện, huynh đệ sống chưa đủ. Lão Ngụy đắp chăn ấm cho thiếu niên, tới bên Lão Triệu nói nhỏ: - Mau nghĩ cách đi.

- Giờ đi bước nào tính bước nấy, ta đang nghĩ tìm người Khiết Đan có lẽ còn chút khả năng, khi hầu gia tham dự tiệc chiêu đãi sứ tiết của triều đình, cùng Tiêu Lý Hổ sứ tiết nước Liêu trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, khi về còn phái ta đi tặng hai mươi vò rượu mạnh cho Tiêu Lý Hổ, nói không chừng có thể tận dụng.

- Tùy tiện sử dụng quan hệ của hầu gia, liệu có làm hỏng đại sự của người không? Lão Ngụy tỏ ra lo lắng:

- Giờ chỉ còn cách này thôi, có hỏng chuyện của hầu gia hay không ta không biết, nhưng ta biết nếu chúng ta dùng để giữ mạng, hầu gia sẽ không trách, chẳng phải hầu gia luôn dặn chúng ta mạng sống đặt lên hàng đầu là gì?

Lão Ngụy cúi đầu dùng cành cây cời cho lửa cháy mạnh hơn, nhìn hoa lửa bắn tứ tung, nói tiếp: - Kế mưu của hầu gia luôn xâu chuỗi với nhau, không làm hỏng thì hơn, có khi một mắt xích bị hỏng sẽ trả giá bằng ngàn vạn huynh đệ đấy. Thế nên chuyện của chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, trước kia chúng ta như nắm bùn nhão, là hầu gia vực chúng ta lên, dạy chúng ta cách sống thẳng lưng, vì hầu gia, vì các huynh đệ, mạng này bỏ cũng được, mọi người thấy sao?

Đều là người từ chiến trường về, trên chiến trường lúc cần dùng thân thể để trải đường cho chiến mã cũng không lạ, nên các lão binh đều gật đầu.

- Lão Triệu, đừng muốn đi tìm người Khiết Đan kia nữa, ta thấy cơ hội tìm ra trong thiên quân vạn mã khó lắm, mấy người bọn ta cho dù liều mạng cũng sẽ đưa ngươi lên thuyền về nhà, nếu bọn ta không về được, đến lễ tết đốt cho ít tiền giấy là được.

Lão Triệu trầm tư nhìn mấy người bên phía mình, thấy họ gật đầu ý bảo mình định đoạt, nói: - Các ngươi theo hầu gia kiếm công danh, ta thì theo phu nhân kiếm sống, ân huệ không kém các ngươi, nếu các ngươi không muốn làm hỏng kế của hầu gia, lão Triệu cũng không muốn để phu nhân khó xử. Ngươi đã nói tới mức này rồi, vậy thì tránh người Khiết Đan, đi vào rừng, như thế ắt gặp người Nữ Chân, lúc đó để ta bắt chuyện, nói chuyện không xong thì trông cậy vào các ngươi. Bất kể thế nào nếu đơn lẻ thì không sống nổi ở phương bắc này, phải dung nhập vào tộc nào đó mới vượt qua được mùa xuân dài.

- Được, nghe lời ông, liều một phen.

Lão Triệu cười ha hả chui vào xe ngựa, cái nơi chết tiệt này, hơ lửa thì ngực ấm, nhưng âm phong làm lưng lạnh toát, mình là người làm ăn sao so được với đám binh sĩ chịu khổ quen.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<