Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 400

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 400: Phẩm tính của Vân Tranh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Chuyện Vân gia làm tất nhiên không thể xuất phát điểm từ tầm cao đại nghĩa được, chỉ có hoàng gia mới đầy đủ tư cách đó, Vân Nhị khom người nói với hoàng hậu: - Vâng ạ, tẩu tẩu của tiểu tử xuất thân phú quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa sợ gánh nước, lại không dám quấy rầy đại ca và Địch soái suy nghĩ quân lược, cho nên giao chuyện này cho tiểu tử, nói tiểu tử là nam nhân trong nhà, đây mới là việc cần lo lắng. Thế là tiểu tử làm ra loại máy, dẫn nước vào kênh, có thể liên tục ngày đêm không nghỉ..

Lần này Vân Nhị không chửi mắng ai, nhưng lại khiến người ta nóng rát mặt, Tào hoàng hậu mừng khấp khởi: - Vậy Vân Lục thị đâu?

- Tẩu tẩu đang cùng Phú Bật phu nhân đang ngồi tránh nắng dưới cây trong trang, đợi ruộng tưới xong về nhà nghỉ.

Triệu Trinh mặt khó coi, lệnh với Trâu Đồng Minh: - Tới Vân gia trang, trẫm muốn tận mắt nhìn xem Vân gia tưới nước thế nào.

Nhìn hoàng đế, hoàng hậu và các phi tử lên xe, Vương An Thạch linh cảm chuyện mình làm sắp trôi theo dòng nước rồi, bóp chặt tay hỏi quan viên trẻ bên cạnh: - Thiếu niên đó là con cái nhà ai?

Quan viên đó mặt âm trầm: - Minh công, đó là tên đệ đệ của Vân Tranh, Vân gia bọn chúng không có người tốt, toàn kẻ gây họa, có biện pháp hay sao không nói ra, bây giờ trong khi mọi người vất vả chúng âm thầm nghĩ cách giải quyết, chẳng phải khiến các vị đại nhân mang tiếng xấu hay sao? Bàng Tịch cắt ngang lời viên ngự sự trẻ kia: - Cứ đi xem sao đã, nếu thực sự có thể phổ biến, dù ta mang ác danh còn hơn là làm việc không có kết quả.

Hàn Kỳ nhìn đám đông vẫn đang say sưa gánh nước ngoài kia, chỉ buông một tiếng thở dài: - Phí công rồi! Nếu là người Vân gia nói, thì có thể tin tới chín phần.

Thiên hạ này không có kẻ ngốc, nhìn thấy không thể cứu trợ được mạ non ở ruộng, biện pháp của Vương An Thạch ít nhất không tính sai, thiên tai xuất hiện, ắt lòng dân sẽ loạn, biện pháp của Vương An Thạch giúp ổn định lòng dân, chỉ cần bách tính thấy hoàng đế thấy quan viên đều đã dốc sức rồi, đến khi đói kém xuất hiện cũng không oán hận nữa, chỉ cần giữ được lòng dân, đợi thiên thời là cách làm ổn thỏa.

Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ biết Vương An Thạch lợi dụng cơ hội kiếm danh tiếng, nhưng chỉ cần chuyện vì nước vì dân, bọn họ có thể nhẫn nhịn.

Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yến đúng là cùng Hoa Nương trải chiếu dưới gốc cây lớn tỏa bóng mát, mời Bành Lễ tiên sinh ngồi, cùng uống trà. Lục Khinh Doanh pha trà, Hoa Nương hầu hạ lão tiên sinh ăn bánh, Cát Thu Yên thì nhấc váy nhìn về phía cái kênh, thi thoảng ném lá cây rụng xuống dòng nước đục, nàng rất thích trang tử này, là người thường ra đây nhất, với nữ nhi giang hồ mà nói, cuộc sống thoải mái nơi này tất nhiên hơn ở trong thành, vì thế thấy trang tử vốn bốn mùa xanh tươi, giờ mới đầu hè đã khô tàn héo úa, Cát Thu Yên lo lắng vô cùng.

Yến thị nhìn guồng nước, có chút băn khoăn: - Lão tiên sinh, năm sau nước dâng lên, số guồng nước này liệu có bị xô đổ không?

Bành Lễ tiên sinh vuốt râu: - Tất nhiên là không rồi, khi nào nước dâng lên thì thay bánh xe nước nhỏ, nước thấp thì dùng bánh xe nước lớn, dưới chân guồng nước đều kè đá, gỗ là loại chịu được mục, nên dù nước chảy xiết cũng không lo, như thế guống nước có thể dùng quanh năm. Thực ra không tính lúc khô hạn, thường ngày tiết kiệm được sức người đã là tạo phúc bách tính rồi.

Yến thị gật đầu, lại quay sang Lục Khinh Doanh xấu hổ nói: - Thứ tốt thế này, muội muội đừng trách tỷ tham lam nhé, ruộng trong nhà cũng sắp chết khô cả rồi.

Bành Lễ tiên sinh phất tay: - Vân gia không dùng thứ này phát tài, nếu không tổn phúc lộc tổ tiên, dù là ai, chỉ cần muốn dùng là đều có thể tới Vân gia học, chuyện này lão phu có thể thay Vân Tranh định đoạt.

Lục Khinh Doanh xoa xoa bụng đã khá to của mình: - Lão tiên sinh dạy phải lắm, chuyện tạo phúc vạn dân, Vân gia không hưởng một mình, nhưng truyền bá cho thiên hạ nên do quan gia làm, Vân gia không thể vượt mặt được.

Bành Lễ tiên sinh cưng chiều nhìn Lục Khinh Doanh gật gù: - Nhà có hiền thê, phu không rước họa, Vân Tranh mấy năm qua chinh chiến không ngừng, giết người nhiều, bất kể có là địch cũng tổn thọ, chớ cho rằng đây là lời lẽ hoang đường vô căn cứ. Phải biết rằng trên đầu ba thước có thần linh, tâm đăng trong lòng vạn vạn lần không thể tắt.

Triệu Trinh nóng lòng tới Vân gia trang, từ xa xa đã nhìn thấy cái guồng nước lớn múc nước sông đục ngầu lên, đổ vào máng, chảy đều đều vào kênh, lòng mừng rỡ vô cùng.

Tào hoàng hậu cao hứng khen Vân Nhị không ngớt, còn đảm bảo sẽ kiếm cho nó một nữ tử tốt nhất làm thê tử, khiến Vân Nhị ngoạc miệng cười, trông vô cùng ngốc nghếch, lúc này mà còn tỏ ra mình thông tuệ mới là kẻ ngu xuẩn.

Bộ dạng ngốc nghếch của Vân Nhị làm Triệu Trinh thấy thoải mái hơn nhiều, đây là thiếu niên thông minh nhưng lại đơn thuần, làm được việc tốt đem khoe với người lớn thôi, người lớn ở đây chính là mình. Vân gia một dạ trung thành, ngay cả máy móc có thể đem lại tiền tài danh tiếng cực lớn này cũng không hề dấu diễm, lại nghĩ tới mấy huynh đệ của mình đang ra sức tích trữ lương thực, lửa giận thoáng cái bốc lên, đợi những thứ này dựng lên khắp Hoàng Hà, xem bọn chúng ăn nói thế nào, nhất là Bộc vương, tưởng rằng mình không biết gì hay sao?

Đám Bàng Tịch đi tới bên guồng nước, đưa tay vào máng, cảm thụ dòng chảy mạnh mẽ, mỉm cười: - Được cứu rồi, bách tính được cứu rồi, thứ này đúng là tiết kiệm công sức nhiều lắm.

Vương An Thạch thấy má nóng rang, ông ta mới vào triều, trước đó là quan địa phương cho nên gần như không tiếp xúc với Vân Tranh, tuy có biết tới danh tiếng của Vân Tranh, nhưng một võ quan, có gì đáng để tâm, nên hôm đó thẳng thừng bác bỏ ý kiến của y trên triều. Lúc nãy nhìn hoàng đế, hoàng hậu, quý phi, huân quý, đại thần đều nghe sự chỉ huy của mình, đạt tới vinh diệu đỉnh cao của một thần tử rồi, ai ngờ chớp mắt một cái biến thành tên hề.

Triệu Trinh chắp tay đi quanh guồng nước, còn sai Trâu Đồng Minh đá thử cột chống, rất chắc chắn, hỏi Vân Nhị: - Đại ca ngươi nói sao?

- Bẩm bệ hạ, đại ca tiểu tử không hề biết, thời gian qua cùng Địch soái nghiên cứu chống lại người Tây Hạ xâm phạm, thứ này là do Bành Lễ công công chỉ huy tiểu tử cùng huynh đệ Tô Thức, Tô Triệt làm ra. Công công còn nói, nếu bệ hạ không cần, người sẽ dốc hết gia sản giúp bách tính làm guồng nước.

Triệu Trinh nhìn theo hướng tay của Vân Nhị, thấy Bành Lễ tiên sinh ngồi uống trà ở dưới một gốc cây, bên cạnh có mấy phụ nhân đứng cúi đầu, bất giác có chút hổ thẹn, đi nhanh tới thi lễ: - Tiên sinh, đệ tử biết sai rồi.

Bành Lễ tiên sinh lúc này mới đứng lên mời Triệu Trinh ngồi xuống, nhìn hắn người lấm lem bùn đất, thương tiếc nói: - Bệ hạ từ nhỏ người yếu ớt, làm sao chịu được sự vất vả này, thiên hạ thiên tai liên miên cũng không liên quan tới phẩm đức của bệ hạ, bệ hạ vất vả vì quốc gia này, không có chỗ nào xuất sắc nhất. Từ cổ chí kim, bệ hạ không phải là hoàng đế kiệt xuất nhất, nhưng là hoàng đế nhân từ nhất, làm hoàng đế, tài năng không phải thứ trọng yếu nhất, mà biết dùng người, thêm vào nhân từ là thiên hạ sẽ bền vững.

- Lão phu những năm qua ít đọc kinh sách, chủ yếu quan sát huyền cơ vũ trụ, thiên tai là do biến đổi bốn mùa diễn hóa ra, là đó là đại thế không thể nghịch chuyển. Phương bắc ngày càng lạnh, làm người nơi đó không thể sống được nên dần di cư về phía nam, theo tin tức thương đội phương xa đưa về, biển bắc xa xôi đã ba năm liên tục bị đóng băng rồi, nên sao bọn họ không đi tìm chỗ ấm hơn cho được. Vừa phải chống thiên tai, vừa chống ngoại địch, thật khổ cho bệ hạ.

*****

Xưa nay chưa từng có ai nói những lời hiền hòa như vậy với Triệu Trinh.

Hắn như một cái cung lúc nào cũng dương căng hết mức, không giây phút nào dám nghỉ ngơi, dám lơi lỏng, ngoài thì địch nhòm ngó bờ cõi, chỉ sợ một đêm tỉnh dịch quân địch tới trước cổng thành. Hoàng vị lúc nào cũng có kẻ nhòm ngó, còn thần tử cứ có chuyện gì không giải quyết được là đổ lên đầu hoàng đế.

Quốc gia rộng lớn như thế tất nhiên cũng đủ loại chuyện, hoàng đế không thể cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, thứ hắn học là thuật đế vương, cho nên hắn chỉ biết dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết vấn đề, như thế chỉ có thể xoa dịu bề ngoài mà không trị tận gốc được, cho nên dù Triệu Trinh có dốc toàn lực, vẫn không thể làm thiên hạ hài lòng.

Trà nước của Vân gia rất thơm, mấy món bánh cũng không tệ, Triệu Trinh và Bành Lễ tiên sinh ngồi trên chiếu, vừa nghe tiếng nước chảy róc rách, vừa nghe tiên sinh giáo huấn.

Vân Nhị và Tô Thức, Tô Triệt ở bên hầu hạ, ba đứa này lớn gan, dám nghĩ dám nói, đôi khi suy nghĩ ấu trĩ làm Bành Lễ tiên sinh và Triệu Trinh cười lớn, thế nhưng cũng làm người ta khoan khoái, nhìn cái sai của mình thì khó, còn từ cái sai của người khác để sửa mình luôn dễ hơn.

Lục Khinh Doanh bận rộn tiếp đãi hoàng hậu, phi tần và quan viên. Hoa Nương và Cát Thu Yên chỉ huy người trong trang, không lâu sau đã có giáp sĩ uy vũ tuần tra, có phụ nhân chạy đi chạy lại đun nước pha trà làm bánh trái, cả trang chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Hoa Nương mang theo chút tâm lý đùa ác dùng thực đơn của thanh lâu tiếp đãi đám quý phụ, tất nhiên không thể dùng những cái tên ướt át, mà đổi thành tên cát tưởng, khiến đám quý phụ khen không ngớt.

Miệng cắn dưa vàng nhau rau ráu, mắt liếc nhìn hoàng hậu đang ăn món vốn có tên "xuân sắc vô biên", thầm khinh bỉ bĩu môi, xem ra khẩu vị của hoàng hậu với kỹ nữ cũng chẳng khác gì nhau.

"Một đám vờ vịt làm bộ làm tịch!" Hoa Nương đưa ra đánh giá đơn giản về đám quý phụ, càng chướng mắt với Lam Lam, trước kia nàng dốc sức dạy Lam Lam tưởng nha đầu này vào hoàng cung khơi lên một hồi cung đấu tưng bừng, lên lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, không ngờ lúc này ngồi bên hoàng hậu ngoan ngoãn rót trà, vì đổi lấy ít vinh diệu mà khom lưng uốn gối thế sao, thật phí công mình. Lẩm bẩm một câu rồi xoay người về nhà, lão nương chỉ hầu hạ những người tốt chi trả bằng bạc trắng phau phau, không hứng thú với đám ăn không uống không của người ta.

Hôm nay Vân Tranh không xuất hiện, nàng cũng chẳng có động lực ở lại nữa, tên tiểu tử đó lần trước chơi xỏ nàng một vố, nghĩ lại vẫn còn ngứa răng ngứa lợi, thế mà lúc đó lão nương còn suýt khóc chứ. Chỉ là giận rồi lại thấy vui, Vân Tranh trêu đùa nàng, chừng tỏ không để trong lòng nữa, nàng cũng nhẹ lòng bớt, chỉ là Vân Tranh hiểu lòng người như thế, quyết định đời này y mãi mãi là tâm ma của nàng.

Bốn xung quanh không khí rộn ràng, từ hoàng đế quan viên tới bách tính đều vui như Tết, chỉ có Vương An Thạch là lạc lõng, ông ta cũng không quen trà nước của Vân gia, tuy trà rất thơm, với người quen uống trà nấu, thứ trà thanh đạm này uống vào vô vị.

Trà mà hương vị trùng trùng điệp điệp vấn vít đầu lưỡi mới là trà ngon.

Hàn Kỳ thấy Vương An Thạch hồn vía như ở đẩu đâu, cười nói: - Ông dần dần sẽ quen thôi, Vân Tranh rất thích biến chúng ta thành trò hề, luôn đợi chúng ta bêu xấu rồi đưa ra biện pháp giải quyết, đây không phải lần đầu tiên nữa.

Vương An Thạch chắp tay thỉnh giáo: - Hàn công, thế tức là sao? Y là kẻ thích đùa bỡn lòng người ư?

- Không thể nói như thế, tối đa thì y chỉ làm mọi người xấu hổ, nếu như y chỉ giữ im lặng, đợi chuyện lớn lên sẽ gây hại cho Đại Tống rất nhiều, nhưng y chưa từng làm như vậy, làm việc vẫn còn biết giới hạn.

Bàng Tịch hừ một tiếng: - Có lẽ từ khi Trương Phương Bình cưỡng ép y làm võ quan thì y đã ngứa mắt với văn thần rồi, đánh ngự sử là thể hiện rõ ràng nhất tâm lý đó.

- Còn nói y không làm tổn hại tới Đại Tống là vì Đại Tống không chỉ là của bệ hạ hay chúng ta, mà y cũng có phần, gây hại cho quốc gia không có lợi cho y.

- Nhìn cái guồng nước kia, đâu phải là thứ làm ra được trong một ngày, rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, nhất định đợi chúng ta dẫn bách tính ra sông gánh nước mới đưa ra, ấy là tâm tư của kẻ tiểu nhân.

Vương An Thạch ngượng ngùng nói: - Hình như y cũng đã nói chuyện này ở trên triều rồi.

- Tất nhiên là thế, y dùng khẩu khí vô trách nhiệm nói ra, coi như không phải loại kiến nghị chính thức, nếu không với thân phận Văn Tín hầu của y, chúng ta sẽ cân nhắc nghiêm túc, thứ này không hề khó, chỉ cần lệnh tương tác giám thí nghiệm một chút là được, không rơi vào cảnh xấu hổ thế này.

Vương An Thạch thở dài: - Nếu như guồng nước đã chứng minh được là hữu dụng thì chúng ta không nên nghĩ nhiều nữa, phải lệnh công bộ và tương tác giám nhanh chóng chế tạo, hạn hán không chờ người.

Bàng Tịch không tiếp lời Vương An Thạch mà nhìn Tằng Công Lượng cắm cúi uống trà nãy giờ: - Nếu lão phu đoán không sai thì trong tay Minh Trọng đã có bản vẽ rồi phải không?

Tằng Công Lượng đỏ mặt nói: - Đúng thế, tương tác giám đang thí nghiệm rồi, Vân hầu uy hiếp không cho nói ra.

Bàng Tịch gật đầu: - Nếu vậy lão phu mất mặt coi như cũng đáng, thảo nào ông gánh nước còn nhiều hơn bọn ta, té ra là do áy náy.

Vương An Thạch nghiến răng ken két: - Người này làm sao lại bỉ ổi như thế, uổng cho y là danh tướng, làm việc không có chút phong độ nào.

Lỗ Thanh Nguyên chỉ đành nói: - Giới Phổ huynh, vì Vân Tranh rất bất mãn với câu "dân không tăng thuế mà nước sung túc" của huynh, cho nên mới dùng thủ đoạn này, sau này làm việc cẩn thận chứng thực, đừng để y nắm được sơ hở, nếu không thua trắng bàn.

Hàn Kỳ thở dài: - Người này luôn quang minh chính đại dương mưu, ai cũng nhìn ra, nhưng lại không biết rốt cuộc y định làm gì, vì thế mà bọn ta rất khó xử.

- Y từng nói đợi dẹp yên phương bắc sẽ xin một hòn đào, câu nói này sớm truyền khắp nơi, bệ hạ cũng nói nếu hoàn thành đại nghiệp, đừng nói một hòn đảo, phong vương cũng không quá, nhưng Vân Tranh dứt khoát nói chỉ cần một hòn đảo, hơn nữa không cần quá lớn.

- Câu nói này của y đã trừ bỏ luôn mối lo công cao hơn chủ, cho nên Vân Tranh mới có thể ngang ngược trên triều đường mà không kiêng dè nhiều như vậy, nếu không chỉ riêng tấu chương đàn hặc cũng đủ nặng đè chết y rồi.

Vương An Thạch cầm cái chén trà trống không lúc nào mà chẳng biết, vẫn thi thoảng đưa lên miệng, nghe bốn phía đánh giá về Vân Tranh, có một người sẵn sàng ngáng chân mình, mà mình lại không thể nào khắc chế, như vậy kế hoạch vĩ đại mà mình ngày đêm nghiền ngẫm phải cân nhắc kỹ, một khi đưa ra biến thành trò cười như hôm nay, giữ mình không xong, nói gì tới cách tân.

Trước kia chỉ tính cách đối phó với đám văn thần Bàng Tịch, không ngờ có sói lớn rình rập bên ngoài, xem ra nhờ có y mà lần này không lo đám người kia lợi dụng cắn trả mình, nhưng y là tảng đá lớn trên con đường của mình, làm sao có thể loại bỏ tảng đá này đây? Vương An Thạch không tin có ai là vô địch.

Ông ta không biết rằng triều đình mình đang đối diện đã có thay đổi rất nhiều so với nhận thức trước đó của mình, Hàn Kỳ, Bàng Tịch, Văn Ngạn Bác, Âu Dương Tu vốn là phe phản đối cải cách, dưới áp lực cường đại của Vân Tranh, đã nhận ra các loại tệ nạn kia đã tới mức không thể không sửa, biến pháp của ông ta sẽ gặp ít trở ngại hơn nhiều.

Hoàng đế, hoàng hậu và các phi tần rất vui vẻ rời đi, chuyến đi tới Vân gia trang tử đã mở cho hoàng đế một cánh cửa mới, thêm được Bành Lễ tiên sinh một phen dạy bảo, buồn bực trong lòng Triệu Trinh tiêu tan hết, " chân lý từ thực tiễn" là trọng điểm bài học hôm nay của Bành Lễ tiên sinh.

Bất kể ngươi nói hay ho ra sao, cứ phải đem ra thực tế kiểm nghiệm đã, qua được kiểm nghiệm thực tế mới là cách hay, Đại Tống có hơn bốn trăm châu, đủ cho họ thể hiện tài hoa.

Những thứ từ sách vở ra chung quy vẫn là nông cạn, muốn biết kiến thức đó có thể đem dùng được không thì phải đích thân thực hành, câu nói này quá hay.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<