← Hồi 212 | Hồi 214 → |
Mọi chuyện mất kiểm soát quá nhanh, có lẽ hoàng gia là thế, luôn dè chừng, luôn rình rập cơ hội, thế nên thị vệ phủ thái tử dù không hề có kế hoạch từ trước, vẫn ngay lập tức hành động cực kỳ quy củ, người xông vào đại điện giết đại thần, người đi chặn cổng.
Trong đại điện máu thịt tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, Vân Tranh cùng Hầu Tử chui vào góc khuất ẩn nấp, tim đập thình thịch, lòng chửi Lãng Lý Cách không thôi, đợi lão tử thoát ra ngoài rồi hẵng hô câu đó không được à?
Đám nội thị bảo vệ Lý Nguyên Hạo trần truống chạy trốn, Ninh Lệnh Ca bị lửa giận lấn át lý trí, một địch ba vẫn không hề thất thế, Hoa Ma là tên vô cùng âm hiểm, thanh đao nhỏ chuyên chọn chỗ hiểm mà đâm, chứng tỏ luyện ngón nghề này không ít, thị vệ thái tử phủ cũng tràn cả vào trong, cùng thị vệ hoàng cung đánh nhau nhất thời không phân cao thấp.
Đúng lúc này chợt có tiếng hét thê lương: - Đừng giết nhau nữa, dừng tay lại đi.
Ai mà ngốc vậy?
Vân Tranh quay đầu sang, nha đầu ngốc Ngỗi Minh đứng trong vũng máu bất lực cầu khẩn đám người chém giết trong đại điện, nhưng đám người đó chém giết tưng bừng, làm sao quan tâm tới nữ nhân nói gì, sau lưng nàng có vô số giáp sĩ đang ùn ùn xông vào.
Mắt thấy nha đầu này sắp bị người ta băm thành thịt nát, chửi thề một tiếng, Vân Tranh cắn răng chạy ra kéo Ngỗi Minh nấp sau một cái cột đá, đưa tay bịt miệng nàng lại, đánh mắt ra hiệu với Hầu Tử, hắn liền đưa tay lên miệng huýt một tiếng sáo vang.
- Chúng ta đi, đi ngay bây giờ, trở về Đại Tống, ta buông cô ra, không được làm chuyện ngốc nghếch nữa, nghe chưa?
Ngỗi Minh gật đầu, nước mắt chảy dài trên gò má.
Đây là ám hiệu Vân Tranh sắp đốt thuốc nổ rồi, Lãng Lý Cách nghe thấy nhưng không thèm để ý, nụ cười của thê nhi hiện ra trước mắt, làm hắn có khao khát chỉ muốn đi đoàn tụ với họ, giờ kẻ thù đã ở trước mắt, sống hay chết không khác biệt gì nữa, hắn đã giết tới say máu rồi.
- Đi thôi, chúng ta còn nợ tướng chủ, ngươi chết ở đây cũng không ích gì đâu. Bên tai truyền tới tuyết huýt sáo, Tôn thất chỉ ra sức thúc giục Lãng Lý Cách rời đi, đã giao hẹn rồi, dù bọn người khác có thoát ra ngoài được hay không, Vân Tranh cũng sẽ châm lửa, thời cơ là không thể bỏ qua, nếu không chẳng những sẽ mất mạng mà việc cũng hỏng.
Hàn Lâm thấy tiếng sáo thở phào, nhanh chóng dứt điểm mấy đối thủ xung quanh, theo tiếng sáo tụ hội với Vân Tranh, chuyện này hoàn toàn không có trong kế hoạch của bọn họ, chỉ lo Vân Tranh xảy ra sự cố.
Hầu Tử tìm lấy một cái xác, Vân Tranh cho mặc quần áo của mình vào, còn cẩn thận hủy dung mạo, khi chuẩn bị châm lửa thì Mễ Lặc Cổ nằm cách đó không xa, thấy vậy hồ nghi hỏi: - Cái gì thế?
Vân Tranh giật nảy mình, y cứ tưởng lão già này chết rồi, sao bỗng nhiên sống lại, nhìn sang xác định mạng lão già này chỉ còn trong sớm tối, mới cẩn thận nói: - Thuốc nổ đen đấy.
Mễ Lặc Cổ không hiểu thuốc nổ đen là cái gì, nhưng ông ta cảm thấy nguy hiểm, cố sức nói: - Ta không biết ngươi định làm gì, nhưng đừng làm thế, đại vương nói sẽ không bao giờ nuốt lời, chỉ cần ngươi chuyên tâm làm việc, không tới năm năm sẽ thành trọng thần Tây Hạ, ở Tống, ngươi có cơ hội đó không... Chỉ, chỉ cần giết ta, sẽ sông ai biết việc ngươi làm, vẫn sẽ quan cao tước lớn...
- Ta không quan tâm tới mấy thứ quan tước đó, ông già, tiết lộ cho ông một bí mật nhé, nếu Diêm Vương có cho đi đầu thai thì đừng vội, đợi thêm một nghìn năm nữa, tất cả chúng ta sẽ là người một nhà, khỏi phân chia Tây Hạ hay Đại Tống nữa...
Nói xong Vân Tranh bỏ đi luôn, không đi không được, Lý Nguyên Hạo thoát rồi, cấm quân sẽ mau chóng tới thôi...
Vân Tranh đi rồi, Mễ Lặc Cổ toàn thân không còn mấy cái xương lành vẫn cổ sức bò tới cái chum, khoảng cách chỉ một trượng mà tưởng chừng muôn dặm, mắt thấy đốm lửa xì xì chạy lên trên, nước mắt trào ra, nắm lấy một sợi giây cháy nhét ngay vào vết thương của mình, dập tắt nó, bất lực nhìn ba sợi dây còn lại, nằm vật ra nhìn bầu trời: - Ông trời!...
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, ba tiếng nổ kinh hoang làm chấn động toàn bộ phủ Hưng Khánh.
Cách đó ngoài ba mươi dặm, Một Tàng Ngoa Bàng nhìn ba cột khói bốc lên cao mà không rõ xảy ra chuyện gì, thám báo khắp nơi quất roi ngựa như điên, nhanh chóng áp sát phủ Hưng Khánh.
Cao Đàm Thịnh đứng trên ngọn đồi cao ngoài phủ thái tử, ông ta không ở gần trung tâm vụ nổ, võ công cao cường, thoát thân không thành vấn đề, nhưng để làm gì, người còn nhưng lòng tựa tro tàn, lần này tới Tây Hạ đã hao tổn không ít hảo thủ trong giáo, không ngờ kết cục lại như thế này, ông ta chưa bao giờ tiếp cận thành công như thế, Cát Thu Yên thành sùng phi của Ninh Lệnh Ca, Vân Tranh thành đại thần của Ninh Lệnh Ca, thêm vào mình ngầm dùng Cực Lạc đan thao túng, Tây Hạ sẽ hoàn toàn nằm trong tay.
Thế nhưng Vân Tranh chết rồi, Cát Thu Yên cũng chết rồi, đại kế của ông ta tuyên bố đại bại.
- Trời cao không có ta.
Nhìn thấy dưới sườn đồi có ba người cưỡi ngựa, bộ dạng có vẻ là thám báo Tây Hạ, Cao Đàm Thịnh hú vang một tiếng, như con chim ưng lớn nhào bổ xuống, ngũ chảo đâm xuyên qua ngực một người, chân đá bay đầu một, người còn lại đã thúc ngựa phóng đi, trước khi Cao Đàm Thịnh nhặt đao ném theo kịp huýt một hồi sáo vang.
Cao Đàm Thịnh nhíu mày, tiếng vó ngựa dồn dập tự bốn phía hướng tới, hung tính bùng phát, buộc chặt áo bào, cầm lấy thanh trường mâu, hôm nay Phật tử đại khai sát giới...
Vân Tranh cầm mệnh lệnh Lý Nguyên Hạo cấp cho chỉ huy quân sĩ Giáp Tử doanh thu dọn đồ đạc, rời khỏi phủ Hưng Khánh, mệnh lệnh của hoàng đế là lập tức xuất phát, thời khắc này không một ai dám làm trại lệnh hoàng đế.
Ngũ Câu bội phục thủ đoạn nhỏ của Vân Tranh, ai mà ngờ tờ giấy mà y đưa cho Lý Nguyên Hạo gấp nếp dán ở giữa, chỉ cần mở ra là có thêm một khoảng trắng, muốn viết gì vào đó cũng được, ví như lệnh bộ quân đô chỉ huy sứ cấp Vân Tranh một nghìn chiến mã.
Ngỗi Minh và nha hoàn của mình ngồi trong xe ngựa không nói một lời, nàng hoàn toàn tuyệt vọng về Tây Hạ rồi, nàng chứng kiến cảnh tượng xấu xa nhất trên đời, thúc phụ lại đi cướp thê tử của đường ca nàng ngay giữa lễ kết hồn, nàng chỉ muốn xua hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Thôi kệ, bỏ đi, dù sao mình đã chết rồi.
Lần này mình sẽ tới Đậu Sa trại, nghe Vân Tranh nói ở đó vui lắm, rất thanh tĩnh, con người thiện lương, nghe nói ở đó có một ngôi chùa rất chính quy, chủ trì là hòa hòa thượng béo phía trước, ông ấy là người rất thú vị, có cao tăng, lòng mình hẳn sẽ yên tĩnh lại, vui vẻ thưởng thức món ngon trên đời.
Cùng khao khát cuộc sống tương lai còn có Cát Thu Yên, khi nghe thấy tiếng chém giết, ả lập tức quyết đoán giết chết nữ quan canh giữ mình, mặc quần áo của mình vào, sau đó đốt cháy lầu gác, ả nghe thấy tiếng gào của Cao Đàm Thịnh, thấy Phật Tử nổi điên chém giết trong viện tử, cuối cùng ôm "thi thể" của mình rống lên tuyệt vọng, vậy là mình chết rồi, ả đi tìm Vân Tranh.
Nghe Vân Tranh kể có một nữ nhân rất giỏi, chỉ cần bằng cách trang điểm, ăn mặc có thể thay đổi hoàn toàn dung mạo và khí chất một người, khiến người khác khó nhận ra được. Nữ nhân đó mở một cái thanh lâu lớn, sống náo nhiệt tự do tự tại, muốn làm gì không ai cản được, Cát Thu Yên cũng muốn sống như thế, Vân Tranh nhắc tới người đó thì cười rất lạ, lạ vô cùng, nữ nhân đó là hồng nhan tri kỷ của y sao?
Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Vân Tranh lại khôi phục thái độ lạnh nhật xa cách với mình rồi, muốn hỏi thêm cũng không được, có lẽ cần thời gian dài thay đổi, có lẽ tới khi mình chuộc lại tội lỗi do mình gây ra.
← Hồi 212 | Hồi 214 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác