Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 091

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 091: Trầm đại di thái thái
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Bị mấy chục khẩu súng chĩa vào người, thế nhưng Vương Chí Đạo lại nở nụ cười thật ngoài ý nghĩ của mọi người, hắn vừa cười vừa nói:

"Các ngươi làm cái gì vậy? Ta cũng không có giết người mà, ta cũng chỉ là mới đi vào đây thôi! Các ngươi nhìn xem thi thể của hắn một chút đi, máu của hắn cũng đã ngừng chảy rồi, hiển nhiên đã chết được nhiều giờ rồi, như thế không có khả năng là ta giết đâu!"

"Câm miệng, có phải ngươi giết chết lão gia hay không, chúng ta sẽ tra xét rõ ràng, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi buông súng, sau đó thúc thủ chịu trói, nếu không, chỉ bằng việc ngươi dám tự tiện xông vào phòng ngủ của Đại di thái thái, chúng ta đã có quyền xử bắn ngươi!" Trong đám hộ vệ kia có một gã bộ dáng chắc là đầu lĩnh, quát to lên.

"Ta không có súng mà!" Vương Chí Đạo mở ra hai bàn tay trống không, cười nói: "Hơn nữa ta cũng không có tự tiện xông vào phòng ngủ của Đại di thái thái, ta là được Đại di thái thái của các ngươi yêu cầu tới, các ngươi không có nhìn thấy trên người ta có đeo lệnh bài thông hành được Đại di thái thái cấp cho hay sao? Nói thật cho các ngươi biết đây, ta trên thực tế chính là tình nhân của Đại di thái thái các ngươi, ta cùng với nàng tư thông đã có rất nhiều năm rồi!"

Đám hộ vệ kia nhìn thấy Vương Chí Đạo đeo miếng lệnh bài ngọc ở trên người, lại nghe xong Vương Chí Đạo nói, không khỏi tất cả đều giật mình kinh ngạc, đại bộ phận các hộ vệ ánh mắt đều theo bản năng hướng Trầm đại di thái thái nhìn lại, mà đám nữ nhân xường xám đang vây quanh ở bên người Trầm đại di thái thái ánh mắt lại càng ngạc nhiên, lại càng cổ quái.

Trầm đại di thái thái thấy thế vừa tức vừa giận, vội vàng phản bác nói: "Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, cái lệnh bài này không phải là ta cho hắn, mà là hắn lấy trộm!"

Nhưng là ngay khi sự chú ý của các hộ vệ kia vừa mới chuyển tới trên người Trầm đại di thái thái, Vương Chí Đạo đã thành công cướp được một điểm tiên cơ, thân thể đã nhanh như tia chớp nhảy xổ vào trong đám hộ vệ đó.

Tới khi tỉnh ngộ lại được, các hộ vệ nghĩ muốn nổ súng, nhưng lại bởi vì Vương Chí Đạo đã xâm nhập được vào trong đám người, mới vừa nổ vài phát súng, kết quả nhưng lại thành bắn trúng vào người một nhà. Tiếng kêu la thảm thiết của đám người bên mình làm cho các hộ vệ trong lòng bấn loạn, động tác nổ súng không tự chủ được đều ngừng lại. Ngay trong lúc bọn họ đang do dự đó, Vương Chí Đạo đã đánh văng một đám người ra, đồng thời bức sát đến bên cạnh mấy nữ nhân mặc xường xám rồi.

Trầm đại di thái thái ánh mắt phát lạnh, quát lạnh nói: "Tiếp tục nổ súng, không được dừng!"

"Đoàng đoàng đoàng" tiếng súng vang lên. Nhưng lần này là Vương Chí Đạo nổ súng trước, khẩu pạc-hoọc từ trong tay áo của hắn trượt ra, mắt không cần nhìn đến mục tiêu, nhưng đạn lại chuẩn xác không hề trượt, đem đám hộ vệ vốn đang ở ngoài cửa sổ chĩa súng ngắm vào hắn bắn chết hơn một nửa, còn lại tất cả đều kinh hãi, vội vàng hạ đầu nấp hết cả xuống.

"Tử phu nhân thân ái, xin mời ngươi theo đi ta thôi!" Vương Chí Đạo đã đi tới phía sau Trầm đại di thái thái, họng súng đã kề lên gáy ngọc của Trầm đại di thái thái, tay kia của hắn lại ôm vòng qua eo lưng của nàng. Thân thể của hắn cùng lưng và mông của nàng cơ hồ dính sát vào thành một khối.

"Buông ta ra, Vương Chí Đạo, ngươi trốn không thoát được đâu!" Trầm đại di thái thái không ngờ tới chính mình lại bị Vương Chí Đạo bắt cóc thành con tin, sắc mặt không khỏi tái nhợt, nhưng là bị họng súng kê vào trên gáy ngọc, cũng không dám phản kháng lại.

"Các ngươi nghe rõ một chút, lời ta vừa mới nói đúng là không hề có lừa dối các ngươi đó!" Vương Chí Đạo cười nói với đám nữ nhân xường xám đang ngẩn người cùng đám hộ vệ đang luống cuống sợ ném chuột vỡ đồ quý: "Đại di thái thái của các ngươi nếu không cùng ta tư thông, vậy thì tại sao lại có thể gọi được tên của ta ra, hơn nữa lại còn gọi được rất tự nhiên như thế?"

"Trầm đại di thái thái, Tử phu nhân!" Vương Chí Đạo đem thân thể mềm mại của Trầm đại di thái thái ghì sát lại, làm cho cái lưng ong và bờ mông căng tròn của nàng dính sát vào người hắn, cố ý trêu đùa nói: "Tại sao ngày hôm qua lúc ngươi còn đang nằm ở dưới thân ta vẫn gọi được âm yếm như vậy, nói rằng nguyện ý hết thảy mọi thứ cũng giao cho ta, vậy mà đến hôm nay lại đột nhiên trở mặt vô tình mà hãm hại ta thế này? Chẳng lẽ lại thật đúng là gái điếm vô tình? Chỉ có điều ta công nhận, Trầm đại di thái thái, thân thể của ngươi cùng trên tiếng kêu rên lúc trên giường thật sự là rất hấp dẫn ta, làm cho ta phi thường mê muội. Nhưng là nếu muốn ta vì thế mà cam tâm tình nguyện chịu chết, thì vẫn còn chưa đủ đâu!"

Lời này vừa ra, ánh mắt các hộ vệ kia nhìn Trầm đại di thái thái không khỏi càng thêm cổ quái, mà ánh mắt đám nữ nhân mặc xường xám kia nhìn Trầm đại di thái thái thì đều theo bản năng mà lộ ra nét khinh bỉ rõ ràng.

Trầm đại di thái thái có lẽ thật sự không ngờ rằng Vương Chí Đạo sẽ dùng cái loại ngôn từ này để vu hãm nàng bất trung bất trinh, lập tức không khỏi vừa sợ vừa giận, khuôn mặt đang tái nhợt không tự chủ được mà dâng lên hai má đỏ ửng, một khuỷu tay liền mãnh liệt hướng về phía sau nhằm Vương Chí Đạo đánh tới.

Trầm đại di thái thái rất rõ ràng là cũng hiểu được chút võ công, hơn nữa cũng không có thấp. Chỉ có điều là nếu so với Vương Chí Đạo thì vẫn còn kém đến rất xa. Cánh tay Vương Chí Đạo đang ôm chặt lấy eo lưng của nàng chỉ cần dùng lực một chút, thân thể mềm mại của Trầm đại di thái thái lập tức vô lực, khuỷu tay buông thõng xuống, lại còn theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ.

Một tiếng rên rỉ này cùng phối hợp với tư thế hai người đang ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ, lại càng làm cho kẻ khác cảm thấy càng thêm mập mờ, khiến cho ngay cả ánh mắt của đám hộ vệ đang nhìn Trầm đại di thái thái cũng bắt đầu trở nên coi thường. Xem ra những người này đã tin tưởng đến một nửa lời nói của Vương Chí Đạo rồi. Những ánh mắt nhìn đó rơi vào trong mắt của Trầm đại di thái thái, làm cho nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ muốn chết. Trong lòng nàng đối với Vương Chí Đạo lại càng hận đến nỗi muốn hộc máu.

Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Trầm đại di thái thái, Vương Chí Đạo chậm rãi lùi ra, vừa lùi vừa nói với đám hộ vệ kia: "Ta tin tưởng các ngươi đều biết được ta là ai, cũng biết đến tay súng đạn ra không trượt của ta, có đúng không? Chỉ cần ta nghĩ muốn người nào chết, người đó sẽ chết. Cho nên các ngươi tốt nhất đứng yên ở chỗ đó cho ta, không nên cử động. Ta sẽ không giết Trầm đại di thái thái, nhưng là ta sẽ nổ súng bắn các ngươi đó, cam đoan là một phát súng bắn chết một người!Nếu như mà các ngươi nổ súng, chỉ có thể bắn trúng Trầm đại di thái thái, không có khả năng bắn trúng ta! Cho nên, các ngươi nghe ta nói rồi đó, đàng hoàng đứng yên ở chỗ cũ, không nên cử động!"

Đám hộ vệ kia nghe vậy đơ mặt nhìn nhau, tầm mắt không tự chủ được đều nhìn về hướng hộ vệ trưởng như muốn hỏi ý. Gã Hộ vệ trưởng này hiển nhiên đã nghe nói qua tay súng thần kỳ của Vương Chí Đạo, mới vừa rồi Vương Chí Đạo bắn vài phát đã chứng thật cái truyền thuyết đúng là sự thực, cho nên trên mặt hắn không nhịn được mà lộ ra khiếp ý, cước bộ không nhúc nhích, căn bản là không dám xông lên phía trước.

Lại nghe trong đám nữ nhân mặc xường xám có một thiếu phụ mặc xường xám màu đỏ quát ầm lên: "Các ngươi còn đợi gì nữa, thằng kia giết chết lão gia, đại di thái thái lại phản bội lão gia, cùng với hung thủ kia tư thông, các ngươi còn băn khoăn cái gì nữa? Mau nổ súng, nổ súng bắn chết hai đứa nó, bắn chết một đôi cẩu nam nữ kia đi, mau nổ súng!"

"Tam di thái thái!" Trầm đại di thái thái nghe vậy cả giận nói: "Ngươi đang nói cái gì, ngươi dám để cho bọn họ đối ta nổ súng sao? Triệu hộ vệ trường, đừng quên lão gia đã nói qua, các ngươi là người của ta, các ngươi là hộ vệ của Phượng Nghi Các, ta chính là chủ tử của các ngươi. Các ngươi dám đối ta nổ súng chính là đã phản chủ!"

Triệu hộ vệ trường nghe vậy ngẩn người, nhớ tới Viên đại đầu đích xác đã để cho bọn họ nhận thức Đại di thái thái này làm chủ tử, lập tứcvội vàng phát lệnh cho thủ hạ, nói: "Không được nổ súng loạn, cũng không cử động, tất cả đứng yên cho ta, không thể làm bị thương đại di thái thái!"

"Trầm đại di thái thái, Tử phu nhân!" Vương Chí Đạo ghé sát miệng vào bên vành tai Trầm đại di thái thái, thấp giọng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không sợ chết đó, xem ra là ta sai lầm rồi, ngươi rất yêu quý tính mạng của chính mình hả! Chỉ có điều là ngươi vừa nói như thế, lại càng làm cho bọn chúng thêm tin tưởng là ngươi cùng ta tư thông. Thật là đáng tiếc a, nếu thật sự được tốt như vậy, được một thiếu phụ thành thục, vừa mê người lại vừa cao quý như Tử phu nhân ngươi, cùng ngươi tư thông, nhất định là chuyện tình vô cùng kích thích đó!"

Trầm đại di thái thái nghe vậy khuôn mặt lại dâng lên hai má đỏ ửng. Đầu tiên là quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau đó thấp giọng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi nếu bây giờ thả ta ra, có thể tự do mà rời đi, những người này đều nghe theo ta, ta cam đoan bọn họ sẽ không ngăn cản ngươi!"

"Ta tin tưởng ngươi sẽ thả ta rời đi, bất quá sau đó thì sao đây?". Vương Chí Đạo hỏi: "Sau đó người sẽ đem cái chết của viên đại đầu đổ hết lên trên người ta, lại treo giải thưởng lớn cho cả nước truy nã ta. Có đúgn hay không? Trầm đại di thái thái, nói cho ta biết, ngươi tại sao lại muốn bày cục diện này để hãm hại ta, là ai đã giết Viên đại đầu?".

Trầm đại di thái thái hừ lạnh một tiếng, lần nữa hạ giọng nói: "Vương Chí Đạo, đừng quên Tôn tiên sinh, Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên vẫn đang ở trong tay của ta đó, ngươi nếu không thả ta ra, bọn họ cũng không sống được!".

Vương chí Đạo nhưng lại cười nói: "Ngươi làm sao lại biết là bọn họ không sống được? Ngươi bây giờ hẳn là nên lo lắng cho mình trước đi. Ta mặc dù rất ít khi giết phụ nữ, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ thương hương tiếc ngọc, không biết dùng thủ đoạn khác đối phó các nàng. Đặc biệt đối loại phụ nữ hãm hại ta như ngươi đó, ta sẽ có rất nhiều biện pháp đối xử. Sẽ hành hạ ngươi thật tốt, đến khi ngươi chịu nói ra sự thật mới thôi!".

Vương Chí Đạo vừa nói vừa kéo Trầm đại di thái thái lùi nhanh về phía sau.

Mắt thấy Vương Chí Đạo sẽ cùng Trầm đại di thái thái rời khỏi Phượng Nghi Các, Tam di thái thái vội vàng đối Triệu hộ vệ trưởng nói: "Triệu hộ vệ trưởng. Các ngươi định cứ như vậy nhìn một đôi cẩu nam nữ kia rời đi hay sao?".

Triệu hộ vệ trưởng do dự một chút, sau đó phất phất ta nói: "Đuổi theo bọn họ!".

"Đoàng đoàng đoàng", tiếng súng từ bốn phương tám hướng vang lên, thoáng cái đã bắn cho đám hộ vệ kia quân tướng tan rã, lần nữa bị đánh lui trở về, lần này các di thái thái mọi người đều sợ đến ngã nhào xuống trên mặt đất.

Vương Chí Đạo ôm Trần đại di thái thái chạy ra khỏi Phượng Nghi Các, trước cửa ngay cả một bóng thủ vệ canh cổng cũng không thấy đâu. lại thấy một chiếc xe ô tô màu đen chạy vèo đến, dừng lại trước mặt hai người, Vuơng Á Tiêu từ cửa sổ bên tay lái thò đầu ra, hô lên: "Ân công, mau lên xe đi, các huynh đệ đã chặn đám hộ vệ kia lại rồi!".

Vương Chí Đạo trứoc hết đem Trầm đại di thái thái nhét vào bên trong xe, sau đó cũng phóng người chui vào trong. Vương Á Tiêu đạp mạnh chân ga, chiếc xe tăng tốc lao như bay về phía trước.

Sau khi nhanh chóng chạy xa khỏi Phượng Nghi Các, Vương Chí Đạo hỏi vương Á Tiêu: "Chuyện ta dặn dò các ngươi làm đã xử lý tốt chưa?".

Vương Á Tiêu gật đầu nói: "Ân công xin yên tâm, chúng ta đã dựa theo kế hoạch của ngài, đem Tôn tiên sinh cùng Đoạn kỳ Thụy bọn họ đều cứu hết ra rồi, bọn họ không có người nào bị thương, chỉ là trúng pahri một loại mê dược kỳ quái. Chúng ta đang tìm cách cứu tỉnh bọn họ. Về phần sát thủ của Kim Mỹ lâu, toàn bộ đã bị chúng ta bắt giữ rồi, chờ ngài xử lý!".

"không có vấn đề gì, nếu là mê dược, sớm muộn dược lực sẽ mất hết tác dụng thôi". Vương Chí Đạo không thèm để ý nói.

Một bên Trầ đại di thái thái nghe được hai người nói chuyện với nhau, không khỏi lần nữa vừa sợ vừa giận, nói: "Vương Chí Đạo, nguyên lai ngươi chính là lá mặt lá trái, làm bộ cùng ta hợp ác, nhưng lại âm thầm phái người đánh lén Kim Mỹ Lâu? Ngươi quá là hèn hạ!".

Vương Chí Đạo nghe vậy, phất tay đánh cho nàng một bạt tai, nổi giận nói: "Ngươi còn có mặt mũi chỉ trích ta hèn hạ hay sao? Con mẹ nó, ta tưởng rằng ngươi thật là muốn cho ta ám sát Viên đại đầu, mới xếp đặt giam giữ Tôn tiên sinh bọn họ, nguyên lai mục đíhc của ngươi chính là hãm hại ta!".

Trầm đại di thái thái bị trúng một bạt tai của Vương Chí Đạo, tức giận đến nỗi thân thể mềm mại phát run, cả giận nói: "Vương Chí Đạo, ngươi dám đánh ta!".

"Đánh ngươi vẫn coi như là nhẹ, đợi được đến địa phương an toàn, ta sẽ chuẩn bị mười tám loại cực hình, hành hạ ngươi cho thật đã đời, cho ngươi thử xem tư vị sống không bằng chết!"

Vương Chí Đạo ngữ khí dù rất bình thản, nhưng đã có một loại mùi vị khiến cho kẻ khác rùng mình sợ hãi. Trầm đại di thái thái không tự chủ được mà trong đôi mắt đẹp lộ ra có thần sắc khiếp hãi.

Vương Á Tiêu đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Trầm đại di thái thái một cái, tò mò hỏi: "Ân công, một phụ nữ này là ai hả?"

"Nàng chính là Tử phu nhân, bà chủ không lộ diện của Kim Mỹ lâu, hơn nữa thân phận chính thức của nàng chính là đại di thái thái của Viên đại đầu!"

"Cái gì? Nàng chính là đại di thái thái của Viên đại đầu?". Vương Á Tiêu thất kinh hỏi lại: "Ngài không phải đã nói rằng nàng và Viên đại đầu có cừu oán, nên nàng mới uy hiếp ngài đi ám sát Viên đại đầu hay sao?"

vương Chí Đạo cười khổ nói: "Ta lúc trước đúng là nghĩ như vậy, nhưng là bây giờ xem ra, rất rõ ràng là ta đã sai lầm rồi!"

"Vậy ngài có giết Viên đại đầu hay chưa?"

"Ta còn chưa kịp xuống tay, bởi vì trước khi ta đi vào Phượng Nghi Các, Viên đại đầu kia đã sớm bị chết rồi!"

"Cái gì? viên đại đầu sớm đã bị chết? Tại sao lại như vậy? Là ai đã giết hắn?" Vương Á Tiêu nghe vậy một lần nữa ngơ ngác ngẩn ngơ.

"Ta đoán chắc rằng Viên đại đầu chính là bị đại di thái thái này vốn được lão sủng ái nhất giết chết. Sau khi nàng giết Viên đại đầu rồi, nhất định là rất kinh hoảng, muốn tìm một biện pháp để giúp cho chính mình thoát tội. Vừa vặn đúng vào lúc đó, nàng nhờ tin tình báo, biết Tôn tiên sinh cùng Đoạn kỳ Thụy muốn bí mật gặp mặt tại Kim mỹ Lâu, vì vậy mới nghĩ sẽ làm cho Đồng Minh hội thành con dê tế thần. bởi vì lúc trước sự việc Viên đại đầu ám sát Tống tổng trửong đã để cho cả nước được biết, nếu bây giờ giá họa cho Đồng Minh hội, sẽ không có ai hoài nghi. CHo nên nàng mới sắp xếp cho cục diện kia, cũng nhìn trúng ta, có lẽ là do thấy tay súng của ta thần kỳ, chính là con dê tế thần tốt nhất cho tội ám sát Viên đại đầu đó!" Vương Chí Đạo mỉm cười phân tích rõ ràng. Nơi cùng anh hùng thiên hạ uống trà đàm đạo: /forum/forumdisplay. php?f=127

"Như vậy thì tại sao nàng lại giết Viên đại đầu?" Vương Á Tiêu hỏi.

"Điều này thì thật sự là ta đoán không ra! Ta nghĩ hẳn là Trầm đại di thái thái đúng thật là đang vụng trộm với nhân tình, vừa lúc lại bị Viên đại đầu phát hiện ra. Trong lúc bất đắc dĩ mới giết viên đại đầu..."

"Ngươi nói bậy!" Trầm đại di thái thái nổi giận nói: "Vương Chí Đạo, người nào vụng trộm với nhân tình? Ta đây không có vô sỉ như trong tưởng tượng của ngươi!"

Vương Chí Đạo cười dài nói: "Trầm đại di thái thái chỉ bác bỏ điều ta nói ngươi vụng trộm nhân tình, còn đối với suy đoán lúc trước của ta lại khong nói một câu bác bỏ, nói như vậy, ta đã đoán được rồi. Ngươi bố trí cục diện lớn như vậy để hãm hại ta, mục đích chính là làm cho ta thành dê béo tế thần? Ta đây nhưng thật ra rất là hiếu kỳ, Trầm đại di thái thái, rốt cuộc là tại sao ngươi lại giết chết nam nhân vốn là sủng ái ngươi nhất đó?"

Trầm đại di thái thái không nói được một lời, quay mặt đi chỗ khác, xem bộ dáng đã quyết ý khôgn muốn cùng Vuong Chí Đạo nói chuyện nữa.

Vương Chí Đạo thấy thế hừ lạnh một tiếng, lờ mờ nói: "Có những người chung quy lại thích sau khi ăn đủ đau khổ rồi, mới có thể thành thật giao tiếp. Không vấn đề gì. Ngươi hiện nay không cần nói gì cả, dù sao ta cũng đợi đến khi có thời gian sẽ chơi đùa vui vẻ với ngươi. Ta đây rất muốn xem một chút, xem một người phụ nữ thì có thể có được nhẫn nại đến mức nào?"

Trầm đại di thái thái nghe vậy quay đầu lại, nói: "Vương Chí Đạo, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thời gian hay sao? Ngươi giết chết Viên đại đầu, lại vừa cướp ta mang đi, việc này rất nhanh sẽ lan truyền khắp toàn bộ Bắc Kinh, tất cả quân đội đều sẽ xuất động tìm các ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tiêu dao được bao lâu?"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Vậy ngươi nên khẩn cầu bọn họ có thể tìm được chúng ta sớm lên một chút đi, hoặc là ngươi có thể thể hiện được sức chịu đựng đó!"

Chiếc xe cua ngang quẹo dọc bảy tám lần, rất nhanh đã chạy tới Túy Dương Hiên.

Vương Chí Đạo xuống xe, đã thấy Ô Tâm Lan chạy ra đón hắn, lại nói với hắn: "Chí Đạo, Tôn tiên sinh cùng Ngũ sư huynh bọn họ đã tỉnh rồi!"

"Ừ!" Vương Chí Đạo gật đầu hỏi: "bọn họ không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, chỉ là con có chút đầu óc ngây ngất!" Ô Tâm Lan lại nói: "Được rồi, Đoạn kỳ Thụy kia cùng tham mưu của hắn cũng đã tỉnh, bây giờ còn đang làm ầm ĩ đòi phải rời khỏi nơi này ngay đó!"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Đoạn Kỳ Thụy là quân cờ mấu chốt giúp chúng ta tránh được kiếp nạn này, rất có giá trị lợi dụng, như thế nào lại có thể thả cho bọn họ rời đi, ngăn cản bọn họ lại!"

Sau khi đem Trần đại di thái thái từ trên xe đưa xuống, Vương Chí Đạo giao phó Ô Tâm Lan, nói: "Ô sư tỷ, canh giữ nàng cho ta, nàng nếu có dũng khí chạy trốn, lập tức chặt đứt chân nàng ngay!"

Ô Tâm Lan sửng sốt, liếc mắt nhìn Trầm đại di thái thái một cái hỏi: "Chí Đạo, nàng là ai hả?"

"Một con hồ ly tinh giảo hoạt!" Vương Chí Đạo trả lời một câu, sau đó đi vào bên trong, mới vừa vào đến cửa, lại nghĩ đến một việc, liền dừng chân quay lại nói với Vương Á Tiêu: "Được rồi, Á Tiêu, nơi này chỉ sợ không an toàn nữa. Viên qua tử tận mắt thấy hôm qua ta đã xuất hiện ở chỗ này, nói không chừng hắn sẽ đến nơi đây tìm ngươi. Chúng ta tốt nhất là nên đổi lại một chỗ khác!"

Vương Á Tiêu gật đầu nói: "Việc này không thành vấn đề, chúng ta còn có một cứ điểm bí mật ở tại Bắc Kinh, so với nơi này càng an toàn hơn, ta lập tức sẽ an bài chúng ta đi đến chỗ ấy".

Vương Chí Đạo gật đầu, quay sang Ô Tâm Lan nói: "Ngươi trước hết canh giữ nữ nhân này, ta đi xem Tôn tiên sinh bọn họ một chút!"

Được tiểu nhị Tiểu Dương dẫn đường, Vuơng Chí Đạo đi tới một căn phòng ở trên lầu, vừa mới đẩy cửa ra, sáu cặp mắt đồng thời nhìn lại phía hắn. Trong đó bốn người đúng là Tôn tiên sinh, Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên, hai người khác chắc hẳn là Đoạn Kỳ Thụy cùng tên tham mưu của hắn.

NHìn thấy Vương Chí Đạo, Tôn tiên sinh rất cao hứng nói: "Vưong Chí Đạo, nhìn thấy ngươi thật là cao hứng, ngươi lại đã cứu ta một lần nữa!"

Tôn Đại Chu cười khổ nói: "Cám ơn ngươi, Vương Chí Đạo, chúng ta cũgn thật không ngờ, lại có người dám ở ngay trước mặt Đoạn Tổng lý lại phóng ra mê hương ở trong phòng, làm cho chúng ta đều bất tỉnh!"

Lưu Bách Xuyên phẫn nộ trừng mắt nhìn Đoạn Kỳ Thụy cùng tên tham mưu của hắn, hiển nhiên là lần này xảy chuyện bất ngờ làm hắn mất hết mặt mũi, liền đem cơn giận muốn trút lên người Đoạn Kỳ Thụy cùng tên tham mưu của hắn.

Đoạn Kỳ THụy rất gầy gò, thoạt nhìn đúng là tay trói gà không chặt, nhưng là ánh mắt cũgn rất ác liệt, đối với ánh mắt của Lưu Bách Xuyên trừng tới coi như không nhìn thấy, chỉ là trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo.

Tên tham mưu kia nhưng lại không nhịn được nói: "Lưu Bách Xuyên tiên sinh, ngươi trừng mắt nhìn chúng ta như vậy là có ý tứ gì? Chúng ta cũng là người bị hại đây!"

"Chỉ sợ chưa chắc là như thế!" Vương Chí Đạo đi đến, một cước đem tên tham mưu này đá ngã nhào xuống, sau đó hỏi: "Không phải là ngươi cố ý an bài Tôn tiên sinh cùng Đoạn tổng lý gặp mặt tại Kim Mỹ Lâu hay sao?"

Tên tham mưu có lẽ là không ngờ tới Vương Chí Đạo lại đá hắn, hơn nữa Vương Chí Đạo lại đá đúng vào bộ vị mấu chốt của hắn, đau đến nỗi hắn chỉ có thể rên rỉ, không thể nào nói năng đựoc gì cả.

Đoạn kỳ Thụy thấy thế, không khỏi cả giận nói: "Ngươi đang làm gì?"

"Vương Chí Đạo, có chuyện gì từ từ nói, không được vô lý!" Tôn tiên sinh cũng nhíu nhíu mày, khuyên can nói.

Vương Chí Đạo lờ mờ nhìn Đoạn Kỳ Thụy cùng Tôn tiên sinh nói: "Đoạn tổng lý, Tôn tiên sinh, người này trên thực tế là do Đại di thái thái của Viên đại đầu an bài nằm vùng ở bên người Đoạn tổng lý, cho nên các người gặp mặt tại Kim Mỹ Lâu, cũng xếp đặt làm hôn mê các người, chính là đại di thái thái Trầm thị của Viên đại đầu!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<