Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 092

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 092: Gốc đậu nấu hạt đậu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Đoạn Kỳ Thuỵ vẻ mặt khiếp sợ, khó có thể tin nổi, nhìn tham mưu nói: "Trương Thành, hắn nói chính là thật như vậy chăng? Ngươi thật sự bán đứng ta sao?"

Tên tham mưu gọi là Trương Thành kia há hốc mồm miệng ra, đang muốn phản bác, lại nghe Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Muốn nói dối thì cân nhắc kỹ càng rồi hãy nói, nếu ta không có chứng cớ, tại sao lại chỉ trích ngươi như vậy!"

Trương Thành trợn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, không tin hỏi: "Ngươi có cái chứng cớ gì?"

"Ngươi có muốn thấy Trầm đại di thái thái hay không? Ta đã đem nàng mang đến đây rồi đó!"

Vương Chí Đạo nói xong, lập tức quay đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, trước vẻ ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm của mọi người, hắn đã cùng Ô Tâm Lan đem Trầm đại di thái thái dẫn vào trong phòng.

"Ngươi có nhận ra nữ nhân này chưa? Nàng đã thừa nhận với ta rồi, xếp đặt để cho Tôn tiên sinh cùng Đoạn tổng lý gặp mặt tại Kim Mỹ Lâu, cũng dùng mê hương để hôn mê bọn họ, chính là ngươi! Trầm đại di thái thái, ngươi có phải đã nói qua với ta như vậy hay không?"

Trầm đại di thái thái há mồm uốn lưỡi, nhưng là một điểm thanh âm cũng không phát ra được, xem bộ dáng như là đang rất cam chịu.

Trương Thành lập tức không khỏi vừa sợ vừa giận, chỉ vào Trầm đại di thái thái quát lên, nói: "Trầm đại di thái thái, ngươi sao có thể bán đứng ta! Đây rõ ràng là chủ ý của ngươi, ta chỉ là theo ngươi phụng mệnh hành sự mà thôi. Ngươi sao lại có thể đem hết mọi sự tình đều đổ lên trên đầu ta như thế?"

Lời nói vừa ra, Đoạn Kỳ Thuỵ cùng đám người Tôn tiên sinh ánh mắt cũng đều không tự chủ được mà chăm chú nhìn vào mặt Trương Thành, còn Trầm đại di thái thái thì tức giận trừng mắt nhìn Trương Thành một cái, giương cái miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác một chút thanh âm cũng không phát ra được, cuối cùng đành phải nhắm nghiền đôi mắt đẹp lại.

Vương Chí Đạo mỉm cười, quay sang Trầm đại di thái thái nói: "Trầm đại di thái thái, rất xin lỗi, ngươi ít nhất còn phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có thể phát ra được thanh âm, trong khoảng thời gian này trước hết hãy nhẫn nại một chút đi hả! Ô sư tỷ, đưa nàng đi ra ngoài, cẩn thận xem trọng nàng!"

Đợi được đến sau khi Ô Tâm Lan dẫn Trầm đại di thái thái rời khỏi phòng, Trương Thành mới tỉnh ngộ lại được, cả giận nói với Vương Chí Đạo: "Nguyên lai là ngươi đã tính kế ta, Trầm đại di thái thái căn bản là không thể nào lại chịu thừa nhận việc đó, là ngươi đã làm nàng tạm thời bị câm!"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn có thể không thừa nhận bản thân mình chính là nội gian hay sao?"

Trương Thành chứng kiến Đoạn Kỳ Thuỵ đang lạnh lùng nhìn hắn, miệng lưỡi cứng đờ. Một câu nói xạo cũng không thể nói ra được.

Lưu Bách Xuyên giận dữ, tiến lên một cước đem Trương Thành đá bay lên, bay thẳng lên đến đập vào trần nhà mới nặng nề rơi xuống, chỉ thiếu một chút nữa là tắt thở.

Vương Chí Đạo thấy thế vội nói: "Bách Xuyên tiền bối, trước hết đừng giết hắn vội, người này còn có chút giá trị lợi dụng!"

Tôn tiên sinh ngăn trở Lưu Bách Xuyên còn đang phẫn nộ, hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, rốt cuộc thế này là thế nào đây? Đại di thái thái Trầm thị của Viên đại đầu tại sao lại đang ở trong tay ngươi thế?"

Vương Chí Đạo nói với bọn họ: "Nói ra còn rất dài. Ta sẽ kể lại rõ ràng chi tiết để giải thích với các người một lần, nhưng không phải là bây giờ. Ta muốn các người lập tức theo chúng ta rời đi khỏi nơi này đã, nơi này có thể đã không còn an toàn nữa rồi, ta trước hết sẽ đưa các người đi đến một nơi an toàn hơn."

Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng, đã thấy Vương Á Tiêu đi vào, đối với Tôn tiên sinh cùng đám người Đoạn Kỳ Thuỵ coi như là không nhìn thấy, chỉ là nói với Vương Chí Đạo: "Ân công, bây giờ quân đội ở Bắc Kinh đã toàn bộ xuất động, đang tìm tòi chúng ta khắp nơi trong thành. Nhưng mà ta đã an bài rất tốt, có thể thần không biết, quỷ không hay, dẫn các ngươi đi đến cứ điểm an toàn kia của chúng ta. Bây giờ chúng ta mau lên đường thôi!"

Vương Chí Đạo gật đầu, quay sang Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thuỵ nói: "Tôn tiên sinh, Đoạn tổng lý, chúng ta đi thôi!"

Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân tự nhiên là rất tin tưởng theo lời Vương Chí Đạo. Nhưng là Đoạn Kỳ Thuỵ lại cự tuyệt, nói: "Tại sao ta lại phải cùng đi với các ngươi? Ta là Tổng lý Quốc vụ viện, chỉ cần ta đi ra ngoài, thì lập tức sẽ có người đến hộ tống ta trở lại Quốc vụ phủ, kẻ nào lại dám động vào ta đây?"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Đoạn tổng lý, bên ngoài kia đám quân binh đang tìm tòi chúng ta không thể là người của ngươi. Chuyện tình ngươi theo Tôn tiên sinh bí mật gặp gỡ, cha con họ Viên hẳn là đã biết, nếu như ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, ta cam đoan bọn họ sẽ giết ngươi, sau đó đổ oan lên trên đầu chúng ta.

Nếu như mà ngươi đi theo chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ đem ngươi an toàn đưa về đến tận phủ của ngươi. Đoạn tổng lý, muốn lựa chọn như thế nào, chính ngươi quyết định đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi! Chỉ có điều là ngươi nhanh lên một chút, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"

Đoạn Kỳ Thuỵ miệng lưỡi mấp máy, nhưng không có nói ra một câu nào, hiển nhiên là đang còn do dự.

Tôn tiên sinh thấy thế, khuyên hắn nói: "Lão Đoạn, nghe ta một lời, Viên đại đầu nếu đã an bài một gã Trương Thành gian tế này ở bên cạnh ngươi, như vậy chứng tỏ hắn đã không tín nhiệm ngươi nữa rồi. Ta bây giờ cùng Viên đại đầu xu thế đã như nước với lửa, chuyện tình ngươi cùng ta bí mật gặp gỡ đã bại lộ, lấy cá tính của Viên đại đầu, nhất định đã khởi sát tâm đối với ngươi, ngươi cứ như vậy mà đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm đó. Cho dù ngươi không tin Vương Chí Đạo, cũng nên tin tưởng lão Tôn ta đây! Ta cam đoan với ngươi, chúng ta nhất định sẽ đem ngươi an toàn đưa về đến phủ của ngươi hoặc là Quốc vụ phủ, như vậy Viên đại đầu sẽ không thể tính kế ngươi được, ngươi thấy như thế nào?"

Đoạn Kỳ Thuỵ nhìn chăm chú Tôn tiên sinh cùng Vương Chí Đạo một lúc, rốt cục gật đầu nói: "Được rồi, ta và các ngươi cùng nhau đi!"

Vương Chí Đạo nghe vậy, xoay người đi ra khỏi cửa nói: "Như vậy chúng ta bây giờ đi luôn thôi!"

Vương Á Tiêu tiến lại gần, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Ân công, ngài đã cho Ô cô nương canh giữ Trầm đại di thái thái, như vậy Chu Điệp tiểu thư làm sao bây giờ? Nàng vẫn còn đang mê man ở trong này, có nên mang nàng cùng đi hay không?"

Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, phân phó nói: "Như vậy đi, để cho Ôsư tỷ mang theo Chu Điệp, Trầm đại di thái thái giao cho ta tự mình trông coi."

Vương Á Tiêu gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, ta lập tức đi thông tri cho Ô cô nương."

Người của Thiết Huyết trừ gian đoàn ở Bắc Kinh dường như đã ẩn nấp trà trộn được rất lâu, cơ hồ cùng nội ngoại trong ngoài thành Bắc Kinh đều có chút quan hệ tốt, năng lực làm việc rất mạnh, dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm, rất nhanh đã đi tới được cứ điểm ẩn nấp theo như lời của Vương Á Tiêu. Nơi này hóa ra lại là một giáo đường Cơ Đốc Giáo được một cha xứ người Anh quốc tên là Bố Lỗ Nặc (Bruno) mở ra ở Bắc Kinh. Thiết Huyết trừ gian đoàn cũng không biết đã dùng biện pháp gì mà đã trà trộn vào được, trong đó có không ít người còn trở thành giáo đồ của giáo đường Cơ Đốc Giáo này, làm cho giáo đường này cuối cùng biến thành một trong những cứ điểm ẩn nấp bí mật của bọn họ. Bởi vì cha xứ Bố Lỗ Nặc khai mở giáo đường này là một nhân vật rất trọng yếu trong giáo hội của người Anh quốc, nên Viên đại đầu cũng không dám dễ dàng đắc tội, quân đội lại càng không dám tùy tiện xông vào lục soát, cho nên nơi này lại trở thành địa điểm an toàn nhất.

Người phụ trách của Thiết Huyết trừ gian đoàn ở tại giáo đường này tên là Kim Sở Vọng, bởi vì hắn đối với Thánh Kinh cùng những bài giảng của Giáo chủ nghiên cứu rất sâu, bình thường thuyết giảng đạo lý cũng rất tinh thông, cho nên đã trở thành trợ thủ đắc lực của cha cố Bố Lỗ Nặc, bình thường những khi cha cố Bỗ Lỗ Nặc không có ở đây, giáo đường là do hắn phụ trách. Mà đêm hôm trước, vừa vặn cha cố Bố Lỗ Nặc có việc đi ra ngoài, giáo đường do Kim Sở Vọng tạm quản lý, cho nên mới có thể an bài cho đám người Vương Chí Đạo ẩn trốn ở chỗ này.

Sau khi phân phó cho Ô Tâm Lan tiếp tục chiếu cố cho Chu Điệp, lại để cho Vương Á Tiêu đem Trầm đại di thái thái cùng Trương Thành đi giam giữ lại, Vương Chí Đạo mới quay sang đám người Tôn tiên sinh, Đoạn Kỳ Thuỵ cùng Trần Chân vẻ mặt vẫn rất nghi hoặc, nói: "Các ngươi hẳn là đang cảm thấy kỳ quái rằng tại sao Đại di thái thái của Viên đại đầu lại rơi vào trong tay của ta có phải không?"

Tôn tiên sinh nhưng lại nói: "Ta rất hiếu kỳ lại chính là người trợ giúp chúng ta kia là ai, bọn họ tại sao lại nghe lời ngươi nói, lại gọi ngươi là ân công?"

"Bọn họ nguyên lai là người trong một cái bang hội, chỉ có điều là bây giờ bọn họ đã gia nhập Đồng Minh hội. Coi như là đồng sự của chúng ta rồi. Bởi vì ta từng đã cứu mạng đầu lĩnh của bọn họ, cho nên bọn họ mới nguyện ý giúp chúng ta!" Vương Chí Đạo hồi đáp.

"Bọn họ cũng là huynh đệ Đồng Minh hội? Tại sao một người ta cũng không nhận ra?" Tôn Đại Chu kỳ quái hỏi.

Không chỉ là Tôn Đại Chu, Lưu Bách Xuyên cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Bởi vì bọn họ là người bên phía Hoàng tiên sinh kia!"

"Nguyên lai là như vậy, Hoàng tiên sinh thế mà lại gạt chúng ta, ở tại Bắc Kinh lại còn an bài một nhóm người khác?"

Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên đều lộ vẻ mặt bất mãn.

Lại nghe Đoạn Kỳ Thuỵ mở miệng nói: "Vương Chí Đạo, mặc kệ ngươi là bởi vì cái nguyên nhân gì mà bắt Trầm đại di thái thái, ta khuyên ngươi tốt nhất thả cho nàng trở về đi. Trầm thị chính là đại thiếp được Viên đại đầu sủng ái nhất, ngươi bắt nàng đi, hắn không đem cả thành Bắc Kinh đào bới lật tung lên, đem ngươi bầm thây vạn đoạn mới là lạ!"

"Cái đó thì không ngại!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Viên đại đầu đã chết rồi!"

Lời này vừa ra, Đoạn Kỳ Thuỵ, Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân mọi người đều thất kinh.

Tôn tiên sinh vội vàng hỏi: "Vương Chí Đạo, đây là cái chuyện gì đây? Chẳng lẽ ngươi nghe theo an bài của Hoàng tiên sinh, đến ám sát Viên đại đầu rồi?"

Vương Chí Đạo nghe vậy có chút ngạc nhiên nói: "Nguyên lai Tôn tiên sinh sớm đã biết chuyện Hoàng tiên sinh tìm ta để ám sát Viên đại đầu? Chỉ có điều là ông đã đoán sai rồi, Viên đại đầu cũng không phải do ta giết, mà là bị Đại di thái thái vốn được hắn sủng ái nhất giết!"

"Cái gì!" Lời này khiến cho đám người Đoạn Kỳ Thuỵ cùng Tôn tiên sinh vẻ mặt kinh ngạc.

Đoạn Kỳ Thuỵ cười to nói: "Vương Chí Đạo, ngươi đang vui đùa gì đây. Trầm thị như thế nào lại có thể giết Viên đại đầu? Nàng chính là nữ nhân được Viên đại đầu sủng ái nhất đó. Giết Viên đại đầu đối với nàng có chỗ tốt gì?"

"Chuyện này ta cũng còn chưa suy nghĩ phân tích cẩn thận ra được. Chỉ có điều là phân tích sơ bộ ngay theo tình huống xảy ra lúc đó, cái chết của Viên đại đầu cùng Trầm đại di thái thái có liên quan chính là không hề nghi ngờ."

Vương Chí Đạo đem đầy đủ tất cả mọi chuyện đã trải qua, bắt đầu từ khi ở Kim Mỹ Lâu gặp Trầm đại di thái thái ngụy trang thành "Tử phu nhân", cho đến khi nhìn thấy thi thể của Viên đại đầu, rồi chạy thoát ra khỏi Phượng Nghi Các, kể hết lại cho Đoạn Kỳ Thuỵ cùng đám người Tôn tiên sinh nghe một lần. Sau đó lại nói: "Ta nguyên lúc đầu vốn tưởng rằng, một Tử phu nhân này có thể là cừu gia của Viên đại đầu, cho nên mới thiết đặt cục diện buộc ta phải đi giúp nàng ám sát Viên đại đầu. Ta lo lắng nàng thật sự không sợ chết, dám cùng các người đồng quy vu tận, cho nên mới làm bộ đáp ứng nàng, âm thầm báo cho Vương Á Tiêu tập kích Kim Mỹ Lâu, cứu các ngươi ra.

Chỉ có điều là khi ta tới Phượng Nghi Các rồi, nhận thấy lệnh bài thông hành Tử phu nhân cho ta thật sự rất có hiệu lực, liền suy nghĩ rằng dù sao Hoàng tiên sinh cũng nhờ ta ám sát Viên đại đầu, không bằng thừa dịp cơ hội này hoàn thành việc đó. Cho nên mới xông vào trong phòng ngủ của Trầm đại di thái thái. Nào có nghĩ đến, khi ta đi vào chỉ thấy thi thể của Viên đại đầu, sau đó Tử phu nhân kia nhảy vọt vào lớn tiếng la thét chói tai, nói ta giết lão gia của nàng, ta mới biết được một Tử phu nhân này chính là Trầm đại di thái thái, ta bị nàng tính kế! Vì vậy ta liền quyết định thật nhanh, bắt cóc Trầm đại di thái thái làm con tin, trốn thoát đi."

Đoạn Kỳ Thuỵ, Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân nghe vậy cũng không tự chủ được cùng sợ run.

Tôn Đại Chu cau mày nói: "Nếu đã là như thế, cái chết của Viên đại đầu thật sự có liên quan đến đại di thái thái Trầm thị của hắn. Nhưng là chỗ này lại không thông hả. Trầm thị có cái lý do gì để giết chết Viên đại đầu đây? Viên đại đầu vừa chết, nàng cũng sẽ mất hết lợi thế, đây chính là chuyện không có lấy nửa điểm tốt đẹp hả!"

Lưu Bách Xuyên lạnh lùng nói: "Nhất định là một nữ nhân này không chịu giữ đạo thờ chồng, cùng người khác tư thông, lại để cho Viên đại đầu phát hiện ra được, tại trong lúc giằng co đã không cẩn thận mà giết chết Viên đại đầu, nên mới xếp đặt chúng ta, giá họa cho Vương Chí Đạo."

Vương Chí Đạo cười nói: "Đây cũng là một trong những phỏng đoán của ta, chỉ có điều là ta cảm giác được chuyện tình thực sự không đơn giản như vậy!"

Đoạn Kỳ Thụy quyết đoán nói: "Đó là một chuyện không thể nào có khả năng, các ngươi đều không có hiểu rõ được một nữ nhân Trầm thị này. Nàng mặc dù xuất thân là danh kỹ, nhưng là nữ nhân này từ sau khi đi theo Viên đại đầu, đã rất coi trọng danh tiết của mình, tuyệt đối sẽ không vì dục vọng mà tư thông với người khác. Huống chi nàng rất được Viên đại đầu sủng ái, địa vị đã tương đương với 'Chánh thê' của Viên đại đầu. Viên đại đầu trong một tuần cơ hồ đều có đến ba đêm nghỉ lại ở chỗ của nàng ấy, còn những thời gian khác, ngoại trừ những lúc nàng phải lấy thân phận 'Chánh thê' cùng ra tiếp đãi khách nhân của Viên đại đầu đến thăm hỏi, thì cũng là bận rộn quản lý mọi việc to nhỏ trong Viên phủ, như thế thì làm gì còn cơ hội để ở sau lưng Viên đại đầu cùng người khác tư thông? Không nói giấu gì các ngươi, ta cũng đã từng phái người đi điều tra qua về Trầm thị này, sự thật đã chứng mình, Trầm thị này đúng là một nữ nhân rất giữ mình trong sạch, cũng không hề làm ra bất kỳ sự tình thiếu nghiêm túc nào."

Vương Chí Đạo liếc mắt nhìn lại Đoạn Kỳ Thuỵ một cái, thầm nghĩ: ngươi phái người đi điều tra Trầm đại di thái thái, nhất định là muốn tìm ra những chuyện tình không thể để lộ cho ai biết của Trầm đại di thái thái, mượn những chuyên đó để uy hiếp nàng hay sao? Nhìn không ra đến ngươi là một "Sáu không tổng lý" cũng là một tên âm hiểm xảo trá hả!

Trần Chân lên tiếng nói: "Chúng ta cần gì phải lao lực đoán mò làm gì? Dù sao Trầm đại di thái thái kia đã bị Vương sư đệ bắt rồi, chúng ta trực tiếp hỏi nàng có làm hay không là được!"

"Không sai!" Chỉ nghe Lưu Bách Xuyên nói với Vương Chí Đạo: "Đem nữ nhân kia giao cho ta đi, ta tự mình đến tra hỏi nàng, ta không tin rằng nữ nhân kia dưới sự tra hỏi của ta mà lại không chịu tiết lộ chân tướng!"

Vương Chí Đạo thần sắc cổ quái liếc mắt nhìn Lưu Bách Xuyên một cái, lắc đầu nói: "Làm cho Trầm đại di thái thái nói ra chân tướng là rất dễ dàng, chỉ có điều trước mắt việc này không phải là trọng yếu nhất. Viên đại đầu đã chết rồi, mặc kệ hắn là chết vì cái gì đi nữa, nhưng sẽ kéo theo hậu quả nhất định là rất nghiêm trọng. Cục diện trước mắt của Trung Quốc sẽ bởi vì cái chết của Viên đại đầu mà xảy ra đại loạn, nói không chừng còn có thể bộc phát ra nội chiến. Cho nên ta cho rằng trước mắt chuyện trọng yếu nhất là, ổn định cục diện náo loạn do cái chết của Viên đại đầu gây ra. Tôn tiên sinh, Đoạn tổng lý, các người thấy thế nào?"

Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thụy liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi Đoạn Kỳ Thụy mở miệng nói trước: "Không sai, Viên đại đầu đã chết, Lê Hồng Nguyên là Phó tổng thống có thể sẽ tiếp nhận lấy vị trí của Viên đại đầu. Nhưng có điều là Lê Hồng Nguyên này mặc dù là Phó tổng thống, trong tay lại không có binh quyền, những người cầm trọng binh sẽ nhất định không chịu phục hắn, nói không chừng đều sẽ gây ra chuyện, đều tự phong vương. Như vậy mà nói, Trung Quốc vốn thật vất vả mới thống nhất được sẽ nhất định lại chia năm xẻ bảy mất thôi. Ta phải trở lại Quốc vụ phủ để chủ trì đại cục, ngăn cản việc này phát sinh. Tôn tiên sinh, ngươi mau để cho người của ngươi hô tống ta về Quốc vụ phủ!"

Tôn tiên sinh còn chưa có trả lời, Vương Chí Đạo đã ngắt lời nói: "Đoạn tổng lý, muốn chúng ta hộ tống ngươi về Quốc vụ phủ không thành vấn đề, chỉ có điều ngươi phải an bài cho Tôn tiên sinh cùng mấy người chúng ta an toàn rời đi khỏi Bắc Kinh. Ta biết lấy thực lực của ngươi tại Bắc Kinh, làm chuyện này là rất dễ dàng, đúng không?"

Đoạn Kỳ Thuỵ cau mày nhìn Vương Chí Đạo, hỏi: "Ngươi đây là xem như đang uy hiếp ta hay sao?"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Đoạn tổng lý tại sao lại nghĩ như vậy? Chúng ta hôm nay xem như người cùng hội cùng thuyền rồi. Mời ngươi giúp đỡ một chút lại không được hay sao? Hơn nữa, ta chính là đem ngươi từ trong tay Trầm đại di thái thái cứu ra, lại còn thay ngươi giải quyết giúp cho ngươi một tên nội gian, ngươi xem có nên hoàn lại cho ta một cái nhân tình này hay không đây?"

Đoạn Kỳ Thụy nhìn chăm chú vào Vương Chí Đạo một lại lâu mới quay sang Tôn tiên sinh cảm thán nói: "Tôn tiên sinh, thật là hâm mộ, trong đám thủ hạ của ngươi lại có một nhân tài như vậy hả! Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi rời đi khỏi Bắc Kinh, chỉ có điều là sau khi rời khỏi Bắc Kinh các ngươi phải tự lo lắng cho bản thân mình thôi!"

Trầm đại di thái thái bị nhốt một mình tại một gian phòng nhỏ. Bởi vì lo lắng nàng sẽ chạy trốn hoặc là hô to kêu lớn gây chú ý cho người khác, nên Vương Á Tiêu đã phân phó thủ hạ đem tay chân nàng trói lại, còn bịt chặt cả miệng nàng.

Lúc Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu đi vào, Trầm đại di thái thái đang liều mạng giãy dụa vặn vẹo thân thể, muốn thoát ra khỏi đám dây trói ở trên người, đáng tiếc là những dây trói này không biết là do ai đã trói nàng, không nói đến sợi dây trói rất bền chắc, hơn nữa cách trói lại rất có kỹ xảo, mặc cho Trầm đại di thái thái giãy dụa thân thể như thế nào đi nữa, dây trói cũng không có lấy một điểm lơi lỏng ra, ngược lại càng ngày càng siết chặt, làm cho Trầm đại di thái thái cảm thấy hô hấp càng khó khăn, bộ ngực cao cao đầy đặn nổi căng lên, hơn nữa bởi vì giãy dụa làm vạt áo xường xám xốc lên khiến cho bên dưới lộ ra một đôi đùi đẹp trắng như tuyết lại thon tròn, thoạt nhìn đã thấy có một loại hấp lực khêu gợi khác thường, khiến cho Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu đều không tự chủ được mà cảm thấy tim đập gấp miệng khô ran!

Vương Chí Đạo đem lấy cái khăn lông đang bị nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Trầm đại di thái thái ra, nhìn vào đôi mắt đẹp của Trầm đại di thái thái đang giận dữ trừng trừng nhìn hắn, cười nói: "Trầm đại di thái thái, ta tới là để nói nói cho ngươi biết, chúng ta ý định phải rời khỏi Bắc Kinh, đi về Thượng Hải đây. Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi là ý định theo ta cùng đi Thượng Hải, hay là ý định ở lại Bắc Kinh đây?"

Trầm đại di thái thái nổi giận nói: "Có quỷ mới muốn theo ngươi đi Thượng Hải, Vương Chí Đạo, ngươi thả ta ra, nếu không ta nhất định sẽ làm cho ngươi mất mặt!"

Vương Chí Đạo nghe vậy kinh ngạc, đánh giá khắp trên dưới Trầm đại di thái thái một lần, kỳ quái hỏi: "Ta đây muốn nhìn một chút, cái bộ dạng này của ngươi thì làm như thế nào cho ta mất mặt đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy sắc dụ ta hay sao?"

Trầm đại di thái thái bị tức giận đến nỗi mặt ngọc đỏ bừng, không nhịn được mắng: "Vương Chí Đạo, ngươi thật là vô sỉ!"

Vương Chí Đạo cau mày nói: "Trầm đại di thái thái, ta không nghĩ sẽ phí miệng lưỡi với ngươi nữa. Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi là ý định ở lại Bắc Kinh hay là theo ta đi Thượng Hải?"

"Nói nhảm, ta đương nhiên muốn ở lại Bắc Kinh này, chỉ có điều là ngươi sẽ chịu thả ta hay sao?" Trầm đại di thái thái hỏi lại.

"Như vậy còn phải muốn xem ngươi có chịu hợp tác hay không đây?" Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ngươi hiện nay đối với ta không có bao tuổi rồi nhiêu giá trị lợi dụng, chỉ cần ngươi nói cho ta biết chân tướng sự việc, ta sẽ thả ngươi về. Nếu không chịu nói, ta sẽ đem ngươi đưa đi Thượng Hải, tìm một nơi mà cả ngày không thể thấy ánh mặt trời đem ngươi nhốt vào đó, cho ngươi một mình cô độc ở đó chờ chết. Ta nói được thì làm được, Trầm đại di thái thái, ngươi tốt nhất là không nên hoài nghi quyết tâm của ta!"

Trầm đại di thái thái nghe vậy rùng mình một cái, mồm miệng có chút mấp máy, nhưng lại không nói gì.

Vương Chí Đạo thấy thế, lập tức xoay người nói với Vương Á Tiêu: "Chúng ta đi thôi, đem nàng nhốt vào trong một cái rương to để mang đi!"

"Chờ một chút!" Thấy Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu đang định đi ra ngoài, Trầm đại di thái thái trong lòng quýnh lên, vội vàng kêu lên: "Vương Chí Đạo, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn biết cái gì đây?"

Vương Chí Đạo quay đầu lại, hỏi: "Ngươi tại sao muốn giết Viên đại đầu? Lại còn tại sao muốn tính kế với ta?"

Trầm đại di thái thái thế nhưng lại cúi đầu khóc rống lên: "Ai nói là ta giết hắn, hắn đối với ta tốt như vậy, ta cũng rất là đau đớn đây, ta tại sao lại muốn giết hắn hả? Về phần tính kế với ngươi, cũng không phải là do ta muốn làm, chỉ là ta bị người khác uy hiếp!"

Vương Chí Đạo cùng Vương Á Tiêu nghe vậy không khỏi đơ mặt nhìn nhau.

Vương Chí Đạo đi tới trước mặt Trầm đại di thái thái, cúi đầu xuống hỏi nàng: "Có phải Viên qua tử uy hiếp ngươi làm như vậy hay không?"

Trầm đại di thái thái vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bật thốt lên hỏi: "Ngươi tại sao lại biết được?"

Lời vừa ra khỏi miệng đã kịp biết là không đúng, đáng tiếc là đã không kịp đổi giọng nữa rồi.

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Nguyên lai là như vậy, Viên đại đầu chính là bị con trai của lão giết chết hay sao. Thế này đúng thật là làm cho ta không ngờ được. Chỉ có điều là ta rất kỳ quái, Trầm đại di thái thái, Viên qua tử dùng biện pháp gì để uy hiếp ngươi, bắt ngươi cam tâm tình nguyện chịu khống chế của hắn, tính kế đến hãm hại ta?"

Trầm đại di thái thái cúi đầu nói: "Bởi vì hắn đã bắt đi Khắc Văn, nói rằng nếu ta không chịu làm theo lời hắn nói, hắn sẽ giết Khắc Văn. Ta hiểu rõ hắn, hắn chính là dạng người đã nói là sẽ làm bằng được!"

"Khắc Văn?" Vương Chí Đạo kinh ngạc một chút, trong khoảng thời gian ngắn nhớ không nổi ra một Khắc Văn này là ai.

Vương Á Tiêu thấy thế, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Viên Khắc Văn chính là con thứ hai của Viên đại đầu, nghe nói là do Tam di thái thái của Viên đại đầu sinh ra, từ nhỏ đã được cho Trầm đại di thái thái để làm con của nàng. Đồn đại rằng Trầm đại di thái thái thương yêu hắn dị thường, so với con ruột còn muốn hon, ngay cả mẹ đẻ của Viên Khắc Văn so ra cũng không bằng được!"

Nguyên lai là hắn, Vương Chí Đạo rốt cục nhớ lại được một gã phi thường nổi danh trong lịch sử Dân quốc này, chính là kiêu xa hoa hoa công tử "Viên Nhị công tử", truyền thuyết hắn tài hoa không dưới Tào Thực thời Tam quốc, phong lưu còn là vượt xa cả Minh triều phong lưu tài tử Đường Bá Hổ; ăn, hát, chơi gái, đánh cuộc, hút sách mọi thứ đều chơi hết, thư pháp, làm thơ, điền từ, viết văn chương, dẫn trò mọi ngón đều tinh thông, cá tính rộng rãi tùy hứng lại rất kiêu căng.

Đồn đại rằng Viên Nhị công tử từ nhỏ đã thông minh hơn người, rất có bản lĩnh "nhìn qua là nhớ", cho nên mặc dù là không chịu học hành, nhưng lại tài hoa xuất chúng, hơn nữa con người lại lớn lên rất tuấn mỹ, rất được Viên đại đầu thiên vị, Trầm đại di thái thái thậm chí coi hắn như tâm can bảo bối, nghe nói dù hắn đưa ra bất cứ yêu cầu gì đều đáp ứng hết. Viên đại đầu thậm chí còn có một lần muốn lập hắn làm "Thái tử" thay thế vị trí của Viên đại công tử. Cho nên hiển nhiên là bị Viên Đại công tử đố kỵ, trong lòng hắn đã ghi hận với cả Viên đại đầu và em trai hắn. Như thế việc Viên Đại công tử muốn giết Viên Nhị công tử cũng không phải là không có khả năng, dù sao trong lịch sử những đại gia đình thuộc loại "đế vương" như nhà họ Viên này, việc vì tranh thủ tình cảm mà huynh đệ tương tàn là chuyện rất thường thấy. Chỉ có điều là Viên Đại công tử có dũng khí giết cha hắn, việc này trong lịch sử không có ghi lại, cho nên Vương Chí Đạo mới nghĩ mãi không ra.

Trên thực tế, từ sau khi biết Viên đại đầu đã chết đi, Vương Chí Đạo đã rõ ràng rằng lịch sử đã mất đi khống chế, không còn phát triển theo những đoạn lịch sử hắn từng hiểu rõ nữa rồi.

Thở dài một hơi, Vương Chí Đạo có chút nửa ngờ nửa tin hỏi lại Trầm đại di thái thái: "Sự việc này rốt cuộc là phát sinh như thế nào, ngươi đem tất cả mau nói lại cho ta một lần."

---------------------

Chú thích:

(1) - Gốc đậu nấu hạt đậu: sự tích hai con của Tào Tháo tranh nhau, Tào Phi muốn giết em mình là Tào Thực, bèn ra lệnh cho Thực đi bảy bước phải làm xong một bài thơ, nếu không sẽ giết. Thực làm bài thơ bốn câu: "Gốc đậu nấu hạt đậu, hạt đậu trong nồi khóc, vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau", Phi nghe xong xấu hổ mà tha Thực. Ý tích này là nói đến chuyện huynh đệ tương tàn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<