Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 144

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 144: Nhị giai đường bình pháp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Trận thi đấu so tài thứ sáu ở vòng đấu thứ hai là Hồng Thế Uy đánh với Thôi Tương Dũng, Hồng Quyền đối kháng Hoa Lang Đạo.

Hồng Quyền chính là Quảng Đông danh quyền, đại biểu cho Nam quyền. Hệ thống rất lớn, chẳng những bao quát cả Ngũ Hành quyền: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, lại còn có Thập Hình quyền, bao gồm Long quyền, Hổ quyền, Xà quyền, Báo quyền, Hạc quyền, Sư quyền, Tượng quyền, Mã quyền, Hầu quyền, Kê quyền, đều là quyền thuật theo tượng hình thú vật, tương truyền là nguyên bản xuất phát từ Thiếu Lâm, được Hồng Hi Quan cải biến, sau lại truyền xuống cho Hồng Môn Ngũ Tổ, bao gồm trong đó có cả con trai lão Hồng Văn Định, trở thành quyền pháp giữ nhà của Hồng Môn đệ tử. Đặc điểm tổng quát của Hồng Quyền chính là bộ pháp ổn định, quyền cương thế liệt, ít khi nhảy nhót, kỹ thuật chi trên vô cùng phong phú, thiên về kiều thủ, dùng thanh cùng khí để tu lực. Truyện "Tinh Võ Môn "

Mà sang đến Hoa Lang Đạo, Cao Ly quốc kỹ, tiền thân của Thái Cực Đạo sau này, đặc điểm lại gần như ngược lại hoàn toàn so với Hồng Quyền. Hoa Lang Đạo thiện dùng chân, tu luyện thối pháp cơ hồ chiếm tới chín mươi phần trăm thời gian của người luyện tập, cho nên khi truyền xuống đời sau biến thành Thái Cực Đạo, mới được xưng là "Nghệ thuật đá chân". Càng quan trọng hơn chính là Hoa Lang Đạo so với Hồng Quyền bộ pháp ổn định ít khi nhảy nhót thì đả pháp bất đồng, nhảy đá lại chính là sở trường đặc biệt của Hoa Lang Đạo, cao thủ Hoa Lang Đạo rất ưa thích dùng đòn đá bay để giáng cho đối phương một kích trí mạng.

So tài giữa hai môn quyền pháp phong cách bất đồng này, có chút giống như là đấu giữa Nam quyền cùng Bắc cước.

Thôi Tương Dũng thối pháp rất ác liệt, tính mềm dẻo cùng năng lực giữ thăng bằng cũng hết sức kinh người, tất cả các nhân tố đó hợp lại cùng một chỗ, chẳng những làm cho chân của hắn so với tay còn muốn linh hoạt hơn, hơn nữa lại còn cơ hồ như sức mạnh vô địch đánh đâu thắng đấy. Thôi Tương Dũng rất tự tin, hắn tin tưởng không ai có thể địch nổi được một đôi chân của hắn. Thế nhưng một người Trung Quốc gọi là Hồng Thế Uy ngay trước mắt hắn này lại đang cho sự tự tin của hắn một kích trầm trọng.

Điều này không phải là một Hồng Thế Uy này thối pháp so với hắn còn lợi hại hơn mà trên thực tế từ lúc Hồng Thế Uy lên lôi đài cũng hắn chiến đấu cho tới lúc này, vẫn chưa hề có dùng đến công kích thối pháp. Hồng Thế Uy chỉ sở dụng một đôi cẳng tay mà thôi.

Thôi Tương Dũng có cảm giác, một đôi cẳng tay của Hồng Thế Uy này giống như được chế tạo ra từ tinh cương bách luyện, chẳng những cứng rắn, trầm trọng, cương mãnh, lại còn múa lên tít mù đến giọt mưa cũng khó lọt. Mỗi một lần Thôi Tương Dũng đá ra một cước, nhất định đều va chạm với cẳng tay thép của Hồng Thế Uy. Thiết thối cùng thiết tí va chạm vào nhau, kết quả chính là làm cho chân của Thôi Tương Dũng chẳng những bị chấn cho tê dại, mà còn bị lực đạo kinh người đánh cho có chút đứng thế không vững. Trái lại Hồng Thế Uy chẳng những trên mặt không hề thay đổi, cước bộ ổn định như núi, lại còn càng đánh càng hăng, hai cẳng tay thép giống như cuồng phong bạo vũ liên miên bất tuyệt nhằm hắn công kích.

Thôi Tương Dũng cảm thấy có chút ngăn đõ không được, không thể không lui về phía sau từng bước. Vừa lui về phía sau hắn vừa suy nghĩ biện pháp chuyển bại thành thắng. Một đôi cẳng tay thép của Hồng Thế Uy này quá ư lợi hại, lại còn thêm phòng ngự đến giọt mưa không lọt, muốn đả phá được cục diện bị động này, trừ khi phải phế bỏ trước được đôi cẳng tay thép kia của Hồng Thế Uy!

Nghĩ đến như vậy, Thôi Tương Dũng quyết tâm sớm sử dụng ra tuyệt chiêu của hắn, chính là thủ pháp "Tiệt cân thủ" (cắt đứt gân) mà năm đó hắn vô tình học được từ một lão nhân người Trung Quốc!

Tiệt cân thủ, tên như ý nghĩa, chính là một loại thủ pháp cắt đứt đầu sợi gân của địch nhân. Cân - Chính là một danh từ thường được nghe thấy trong quyền thuật truyền thống của Trung Quốc, mới nghe đến thì tựa hồ như có chút thần bí, nhưng mà nói trắng ra cũng chỉ là bàn đến cơ thịt mà thôi. Ngay như cái gọi là "Dịch Cân kinh", nói trắng ra cũng chỉ là một môn công pháp rèn luyện cơ bắp, tăng trưởng khí lực mà thôi, cũng không phải là một bí kíp võ công vô cùng kì diệu gì đó. Sở học Tiệt cân thủ của Thôi Tương Dũng chuyên về công kích các bó cơ bắp ở các bộ vị mấu chốt như vai, khuỷu tay, chân, đầu gối, cổ bộ. Các bó cơ bắp ở các bộ vị chủ đạo đó chính là điểu khiển vận động co duỗi của các chi trên cơ thể, một khi bị cắt đứt, các chi sẽ đánh mất năng lực hoạt động. Trừ phi có được thủ thuật giải phẫu ngoại khoa cao minh như ở hậu thế, nếu không sẽ rất khó chữa trị được, cho nên thủ pháp này được xem là một loại thủ đoạn hết sức âm tổn.

Thôi Tương Dũng từ sau khi tham gia vào Vạn quốc võ thuật đại hội, đã quyết tâm đem thủ pháp Tiệt cân thủ này coi như sát chiêu bí mật, chỉ để dùng vào trong trận đấu tối hậu mà thôi.

Không ngờ tới vận khí lại khó coi, mới tiến vào tới vòng đấu thứ hai đã gặp phải cường địch không thể chiến thắng, bức bách hắn không thể không sớm đem Tiệt cân thủ ra sử dụng. Muốn sử dụng thành công được Tiệt cân thủ, bắt buộc phải cũng Hồng Thế Uy cận thân tiếp xúc. Mặc dù biết rõ năng lực cận chiến của Hồng Thế Uy lại càng cường đại, nhưng là vì để tiệt cân thành công, Thôi Tương Dũng vẫn phải mạo hiểm xáp lại gần Hồng Thế Uy.

Vừa mới tiếp cận, Thôi Tương Dũng lập tức đã bị Hồng Thế Uy đánh một quyền trúng ngay lên trên bả vai, hắn đau đớn cơ hồ đến nửa thân thể tê dại đi. Chịu đựng đau đớn, Thôi Tương Dũng cong ngón tay trỏ lại, nhằm lên một khối cơ bắp nhô ra trên chỗ khớp bả vai phải Hồng Thế Uy mà đánh tới. Chỉ cần đem được sợi gân ở khối cơ bắp này cắt đứt, cánh tay phải này của Hồng Thế Uy trên cơ bản là đã bị phế đi rồi.

Nhưng là, ngay khi ngọn đột chỉ quyền của Thôi Tương Dũng sắp đánh trúng mục tiêu, cổ tay hắn lại đột nhiên bị siết chặt, chính là đã để cho Hồng Thế Uy bắt lại được. Giống như là bị kìm sắt kẹp lấy, tránh giãy thế nào cũng không thể thoát, Thôi Tương Dũng còn đang hoảng hốt, đã thấy tay kia của Hồng Thế Uy cũng biến thành giống như hắn lúc trước đột khởi khớp xương ngón tay trỏ, một quyền nhằm thẳng hướng khớp xương bả vai của hắn mà đánh tới.

"Rắc" một tiếng, gân cơ không đứt, nhưng là đầu khớp xương bả vai Thôi Tương Dũng lại đã bị đánh nát rồi.

"Tiệt cân, đoạn cốt, đây đều chính là tuyệt học của Hồng Gia chúng ta, ta không biết là ngươi đã học được Tiệt cân thủ từ đâu, nhưng là ngươi nắm giữ được cũng không toàn diện, trong thực chiến sử dụng Tiệt cân thủ, thì lại không thể so được về sự tiện dụng với Đoạn cốt thủ." Hồng Thế Uy lạnh lùng nhìn Thôi Tương Dũng nói một câu, sau đó đột chỉ quyền biến thành toàn quyền, một quyền thật nặng đánh vào dưới bụng Thôi Tương Dũng, đem Thôi Tương Dũng đánh cho bay ngược lên, khi rơi xuống mặt sàn lại theo bản năng quỳ thụp xuống trên sàn lôi đài.

"Chờ một chút, ta nhận thua!" Thấy Hồng Thế Uy đang bức tới bộ dáng như muốn động thủ một lần nữa, Thôi Tương Dũng đang quỳ trên mặt đất vội giơ một tay lên tuyên bố nhận thua.

Ở trong một gian nghỉ ngơi, Vương Chí Đạo đang dụng tâm khổ sở khuyên bảo Chu Quốc Phú:

"Ta nói Chu huynh, ngươi bị quyền thủ Xiêm La kia làm bị thương nặng đến như vậy, cho đến tận bây giờ mà chân vẫn còn sưng vù lên như thế kia, thực lực chỉ sợ là sử xuất ra nhiều nhất cũng chỉ được một nữa, cần gì phải nhất định lên đài nữa chứ? Dứt khoát nhận thua là được rồi mà, dù sao hướng Điệp tả nhận thua, cũng không xem như là sự tình mất hết mặt mũi đâu, sẽ không có người nào lại cho rằng ngươi là bởi vì sợ nàng nên mới nhận thua!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Chu Quốc Phú trừng mắt nói: "Nếu ta đây không sợ nàng, vậy thì tại sao ta lại phải nhận thua đây?"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Ngươi cùng nàng đánh nhau đúng là rất ngu xuẩn đó. Ngươi nếu như đánh thắng được nàng, chẳng những sẽ không có ai ủng hộ, lại còn nói không chừng sẽ mang tiếng xấu là đi vũ nhục phụ nữ, rất mất thể diện. Vạn nhất ngươi bị nàng đánh bại, như vậy... lại càng mất hết thể diện!"

Chu Quốc Phú trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một hồi lâu, mới thở dài nói: "Nói đến nói đi cũng chỉ là nghĩ muốn làm cho ta trực tiếp nhận thua có phải không? Vương huynh đệ, ngươi đối với nữ nhân của ngươi thật sự là nói không hết chỗ tốt hả, vì nàng mà ngay cả tình nghĩa huynh đệ giữa hai chúng ta cũng không thèm quản đến. Chỉ có điều là ta thật đáng tiếc phải nói cho ngươi, ngươi đừng uổng phí công phu nữa. Chu Quốc Phú ta thà rằng mất hết thể diện, cũng tuyệt đối sẽ không 'bất chiến mà chạy'!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Vừa lúc này thì thanh âm đại loa hô gọi các tuyển thủ lên đài đã vang lên, Chu Quốc Phú nhìn Vương Chí Đạo phất phất tay nói: "Xin lỗi, ta phải lên đài rồi, những lời ngươi vừa mới nói qua này, ta coi như chưa từng nghe thấy!"

Nhìn theo bóng lưng Chu Quốc Phú đang tập tà tập tễnh rời đi, Vương Chí Đạo thở dài, làu bàu lẩm bẩm tự nói: "Đây chính là tự mình làm khổ mình đây mà! Trên thực tế ta chỉ là nghĩ muốn tốt cho ngươi mà thôi, đừng nói là bây giờ ngươi đang bị thương, coi như là không bị thương đi chăng nữa, ta cũng lo lắng rằng ngươi không phải là đối thủ của Điệp Nhi kìa!"

Bởi vì thân phận nữ giả nam trang đã sớm không còn là bí mật, Long Điệp lần này đã dứt khoát đổi thành mặc nữ trang lên lôi đài. Chỉ thấy nàng bên trong mặc trang phục bó sát người màu xanh, bên ngoài mặc một thân áo choàng nữ màu đen, lại còn để mái tóc buông xõa phiêu dật, thoạt nhìn oai hùng hiên ngang, thật là ứng với câu nói: "Cân quắc bất nhượng tu mi!"

Đám khán giả tại tràng không hề biết Long Điệp này chính là một nhân cách phân liệt, vẫn nghĩ làm rằng nàng chính là Nữ hoàng điện ảnh Thượng Hải Chu Điệp. Nữ diễn viên Chu Điệp kia là một Nữ hoàng điện ảnh thiên kiều bá mị, nhân gian tuyệt sắc, vậy mà lại có thể là một cao thủ võ thuật, lại còn hiên ngang đứng trên lôi đài của Vạn quốc võ thuật đại hội. Đây đúng thực là một tin tức kinh thế hãi tục, chẳng những tất cả đám fan cuồng hâm mộ đều chạy tới để hò hét trợ uy cho nữ thần trong lòng bọn họ, mà ngay cả đám phóng viên tại Thượng Hải cũng tất cả đổ xô về đây đứng dưới lôi đài tranh đoạt một vị trí tốt nhất, chuẩn bị đem Chu Điệp "tuyệt đại phong hoa" ghi hình ghi ảnh lưu giữ lại để truyền lưu hậu thế.

Sau khi Chu Quốc Phú kéo được cái chân vẫn đang sưng thũng như cái thùng tập tà tập tễnh từng bước lên được trên lôi đài, nghênh đón hắn chính là tiếng hoan hô nhiệt liệt như bốc cao lên tận trời.

Chỉ có điều là rất nhanh Chu Quốc Phú đã phát hiện ra, những tiếng hoan hô này căn bản là không phải dành cho hắn, mà là đang hướng về phía đối thủ Long Điệp của hắn. Cơ hồ tất cả khán giả cũng đang nhìn chằm chằm vào Long Điệp, nhằm vào Long Điệp mà hoan hô, căn bản là không có người nào dừng mắt nhìn xem Chu Quốc Phú một chút. Điều này làm cho Chu Quốc Phú trong lòng vừa cười khổ lại vừa bất đắc dĩ, ai bảo chính bản thân mình lại không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc đây!

Long Điệp không hề nhìn đến đám fan cuồng hâm mộ đang điên cuồng bên dưới lôi đài. Đôi mắt đẹp của nàng rơi vào trên người Chu Quốc Phú, nhìn lại một chút bắp đùi sưng vù như cái thùng của hắn, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: "Ngươi đã bị thương thành như vậy mà vẫn còn muốn thượng lôi đài? Tại sao không trực tiếp nhận thua cho xong đi chứ?"

Chu Quốc Phú nghe vậy thở dài nói: "Điệp tiểu thư, ngươi cùng với Vương Chí Đạo thật đúng là một đôi tuyệt phối hả. Mới vừa rồi ở trong gian nghỉ ngơi hắn cũng đã khuyên ta một hồi lâu, chính là muốn cho ta trực tiếp nhận thua. Không nghĩ tới ngươi cũng ra một chiêu giống như vậy!"

Long Điệp trong tâm có chút giật mình, nhưng lại biểu hiện ra bộ dáng không hề có chút cảm kích, hừ lạnh nói: "Hắn thật đúng là thích xen vào việc của người khác!"

Chu Quốc Phú cười nói: "Điệp tiểu thư, nói thật, chúng ta ở Mộng Ảo quán bar đã nhận thức nhau lâu đến như vậy, ta vẫn không hề biết rằng ngươi thoạt nhìn yếu đuối mong manh như thế mà lại có thể là một cao thủ võ thuật. Càng không nghĩ tới có một ngày chúng ta lại gặp nhau ở trên lôi đài, nhất quyết phân cao thấp! Nghĩ đến một điểm như vậy, trong tâm ta vừa là chờ mong lại vừa là có chút lo lắng đó!"

Long Điệp hỏi: "Ngươi chờ mong cái gì, lại còn lo lắng cái gì nữa?"

Chu Quốc Phú nói: "Ta chờ mong được cùng Điệp tiểu thư vừa là một nữ nhân tuyệt sắc lại vừa là một người cao thủ, thi đấu một chút công phu. Nhưng là trước kia chúng ta vốn là bằng hữu, ta lo lắng chính là, tình hữu nghị giữa hai chúng ta có thể vì lần so tài này mà phải chấm dứt hay không?"

Long Điệp lờ mờ nói: "Như vậy cũng không có vấn đề gì, ta không ngại có một bằng hữu là bại tướng dưới tay mình!"

Chu Quốc Phú nghe vậy hỏi: "Hả, ta đây nếu thắng ngươi thì sao?"

Long Điệp hồi đáp: "Đó là sự tình không có khả năng xảy ra, cho nên ta không cần phải trả lời!"

Chu Quốc Phú cười khổ nói: "Điệp tiểu thư so với lúc trước kia thì quả thật là không giống nhau, nhất định là hai người rồi!"

Long Điệp nói: "Nói nhảm đã xong hết chưa, vậy thì mau ra tay đi!"

Chu Quốc Phú lễ nhượng đáp lại: "Xin mời ngươi trước, ta nói thế nào đi nữa cũng là một nam nhân, làm sao lại có thể nhằm phụ nữ mà ra tay trước?" Truyện "Tinh Võ Môn "

Long Điệp hừ lạnh nói: "Nam nhân các ngươi tật xấu thật đúng là không ít hả!"

Cước bộ vừa động, thân thể của Long Điệp đã giống như là quỷ mị nhẹ nhàng "bay bay" đến ngay trước mặt Chu Quốc Phú, bàn tay ngọc thon thon chụp một phát đã bắt được cánh tay phải của Chu Quốc Phú.

Chu Quốc Phú cả kinh, đang muốn phản kích, lại nghe đến "rắc" một tiếng, khớp xương bả vai phải của hắn đã bị kéo trật khớp ra rồi.

Chu Quốc Phú kinh hãi, quyền trái đánh thẳng ra, đang muốn bức lui Long Điệp, sau đó quay lại tự tiếp khớp xương vai phải vào. Không ngờ, bàn tay ngọc thon thon của Long Điệp lại nhanh đến mức khó tin đã bắt ngay được nắm tay này của hắn, cũng không biết đã dùng thủ pháp gì, cổ tay quyền đầu này của Chu Quốc Phú đã bị vặn trật khớp ra rồi. Tiếp theo, giống như là hiệu ứng dây chuyền, khớp xương khuỷu tay trái rồi khớp xương bả vai trái của Chu Quốc Phú cũng đi theo khớp xương cổ tay lần lượt bị vặn trật khớp ra.

Trận đấu rõ ràng là mới chỉ vừa bắt đầu, mà cả hai chi trên của Chu Quốc Phú đều đã không thể sử dụng được nữa rồi, vậy thì dựa vào cái gì để có thể đánh tiếp được nữa đây?

Long Điệp buông Chu Quốc Phú ra, lui về phía sau một bước hỏi: "Bây giờ ngươi đã có ý định nhận thua hay chưa, hay là còn muốn để cho ta đem nốt toàn bộ các khớp xương dưới chân ngươi cũng dỡ ra hết, để cho người khác đến đem ngươi khênh xuống lôi đài đây?"

Chu Quốc Phú vẻ mặt uể oải, cười khổ nói: "Điệp tiểu thư công phu tháo khớp xương quả thật là xuất thần nhập hóa. Quốc Phú thua tâm phục khẩu phục!"

Long Điệp thấy Chu Quốc Phú rốt cục đã nhận thua, liền không hề làm khó hắn nữa, đi lại gần bắt lấy một cánh tay hắn, liên tục vừa nâng vừa vỗ, các khớp xương bị trật khớp đã lần lượt được tiếp lại trở về. Thủ pháp thật là xảo diệu, làm cho người khác chỉ biết cảm thán mà khen.

Trên bàn trọng tài, Tôn Lộc Đường không nhịn được quay sang Cam Mạc Nhiên nói: "Nếu so về thuật tháo khớp tiếp khớp, chỉ sợ cả ông và ta cũng không được như nữ tử này hả!"

Cam Mạc Nhiên gật đầu đồng ý, chỉ có điều là lão lại cau mày nói: "Nhưng dù sao nữ tử này nhìn như thế nào cũng vẫn là một sát thủ, hơn nữa theo gã A Tàn kia tựa hồ như là người từ cùng một sư môn!"

Tôn Lộc Đường trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Hy vọng Vương Chí Đạo có thể làm cho nàng đi trở về chính đạo hả!"

Dưới lôi đài, Chu Quốc Phú phất tay nói với Vương Chí Đạo đang tiến lại chào đón: "Cái gì hiện nay cũng không dùng được nữa rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì! Không sai, ta hẳn là sớm nên nghe theo lời khuyên của ngươi, trực tiếp nhận thua. Là ta tự rước lấy nhục, cho nên ngươi không cần an ủi ta nữa. Hay là nên đi về chỗ Điệp tiểu thư nói gì thì nói đi thôi!"

Vương Chí Đạo sững sờ nhìn theo Chu Quốc Phú đang tìm cách tách ra khỏi đám người, rồi quay lại nhìn Long Điệp đang theo xuống phía sau, thở dài nói:

"Xem ra ngươi đã làm tổn thương trầm trọng đến sự tự tôn của hắn hả. Tại sao ngươi lại không thể hạ thủ lưu tình một chút, hắn chính là bằng hữu của chúng ta mà!"

Long Điệp lờ mờ hỏi: "Nếu đến phiên ngươi cùng đánh với ta, ngươi sẽ hạ thủ lưu tình đối với ta hay sao?"

Vương Chí Đạo lập tức hồi đáp: "Như thế là điều hiển nhiên rồi, ta làm sao có thể nhẫn tâm làm thương tổn đến ngươi được chứ!"

"Không đứng đắn nghiêm chỉnh chút nào!" Long Điệp hừ lạnh nói: "Nhưng là ta đây sẽ không hạ thủ lưu tình đối với ngươi. Đến lúc đó ta nhất định sẽ sử ra toàn lực, đem ngươi đánh ngã!"

Vương Chí Đạo ngạc nhiên nói: "Tàn nhẫn như vậy ư? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn mưu sát chồng hay sao?"

Long Điệp nghe vậy tức giận liền xoay người rời đi.

"Điệp tả, ngươi thật là lợi hại hả!" Nhưng lại chính là Ô Tâm Lan đã luồn tới đây, hăng hái bừng bừng kề cận Long Điệp nói: "Điệp tả, ta quyết định rồi, từ giờ trở đi ta ủng hộ ngươi! Bởi vì ngươi chính là anh hùng trong giới nữ nhân chúng ta! Ta hy vọng ngươi có thể đánh ngã Vương Chí Đạo, cướp lấy Quán quân, cho phụ nữ chúng ta tranh khẩu khí hả!"

Vương Chí Đạo nghe vậy thở dài nói: "Phụ nữ quả nhiên là một loại động vật thích nằm mộng giữa ban ngày!"

Lời này vừa ra, lập tức có vài đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí đã rơi vào trên người hắn, làm cho Vương Chí Đạo toàn thân trên dưới cũng đều nổi cả da gà.

May là đúng lúc này thanh âm của Đại loa đã kịp thời thay Vương Chí Đạo giải vây:

"Các vị khán giả, bất tri bất giác mà Vạn quốc võ thuật đại hội vòng thi đấu thứ hai đã đánh xong một nửa rồi. Không thể nghi ngờ gì nữa, mỗi một trận đấu đều có trình độ vô cùng đặc sắc. Nếu so với các trận đấu ở vòng đấu thứ nhất thì chỉ có hơn chứ không hề kém. Mỗi một trận đấu chấm dứt, đều làm cho chúng ta không thể chờ đợi được mà muốn trận thi đấu tiếp theo phải bắt đầu ngay. Bởi vì Vạn quốc võ thuật đại hội đã kích động được đến tận cùng thâm tâm của chúng ta, vậy chúng ta hãy cùng nhau hoan hô cho nó đi hả!"

Tiếng vỗ tay như sấm.

Sau khi thật vất vả mới dần dần yên tĩnh lại được, Đại loa mới tuyên bố nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu trận đấu thứ tám ở vòng đấu thứ hai, chính là Trung Nhật quyết đấu! Nhật Bản Liễu Sinh Đấu Hồn đánh với Trung Quốc Chi Biến Đường!" Cuối cùng, Đại loa lại rất "hài hước" nói thêm một câu: "Lúc này đây, chúng ta rất may mắn, Chi Biến Đường tiên sinh ở dưới sự bảo vệ vô cùng chu đáo của sư môn, rốt cuộc đã có thể đứng trên lôi đài mà không hề có tổn thương gì, làm cho Liễu Sinh tiên sinh không còn được cơ hội không chiến mà vẫn thắng! Mà chúng ta rốt cuộc cũng có thể chứng kiến được, Liễu Sinh tiên sinh vốn từ vòng đấu trước không hề có xuất thủ qua, vậy cuối cùng là có đủ tư cách để đứng trên lôi đài này hay không!"

Trên bàn trọng tài Sơn Khẩu Dụ Nhân tức giận đến mức đại não cơ hồ sung huyết, hận đến không thể lập tức đem gã Đại loa "tiện miệng" này mà giết chết.

Trái ngược hẳn với Sơn Khẩu Dụ Nhân, Liễu Sinh Đấu Hồn đối với sự châm chọc của Đại loa không hề có chút động lòng, chỉ là mặt hắn vẫn không hề có chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Chi Biến Đường đang đứng đối diện với mình, hình như là trong mắt chỉ có thể nhìn thấy được một người, đó chính là Chi Biến Đường kia mà thôi.

Chi Biến Đường ở trong trận đấu ở vòng đấu thứ nhất mặc dù đã chiến thắng được đối thủ Hậu Đắc Thắng, nhưng là lại thắng rất bi thảm. Cả người trên dưới bị Hậu Đắc Thắng dùng lợi trảo cào cho sứt sát vô số chỗ, mặc dù là chỉ bị thương ngoài da, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mất thể diện, lại còn đánh mất cả mặt mũi của sư phụ. Cho nên đến lúc này đây, hắn có chút nóng lòng không thể chờ đợi được, muốn dùng một thủ đoạn hoàn toàn mang tính áp đảo vượt trội đem đối thủ đánh bại ngay, nhằm vãn hồi thể diện đã mất sạch trong trận đấu trước. Cho nên khi nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Liễu Sinh Đấu Hồn, đấu chí của hắn dâng trào, chỉ hận là trận đấu không thể bắt đầu ngay lập tức.

Nhưng trong lúc còn đang chờ Đại loa hô bắt đầu, Chi Biến Đường lại phát hiện ra hình như chính bản thân mình đang bị hai tròng mắt của Liễu Sinh Đấu Hồn hấp dẫn vào đó, bản thân mình không thể rời ánh mắt đi được. Ánh mắt của Liễu Sinh Đấu Hồn nhìn như là một hắc động yêu dị, nếu đấu mắt với hắn tức thì bị đoạt hết hồn phách. Chi Biến Đương chẳng những tầm mắt muốn di dời đi cũng không được, hơn nữa tay chân tựa hồ như cũng đã bị trói buộc rồi, không thể động đậy được nữa. Truyện "Tinh Võ Môn "

Yêu pháp?

Chi Biến Đường trong lòng hoảng hốt, vội vàng bảo vệ cho một chút sáng suốt còn lại trong tâm trí, toàn lực giãy dụa, cố gắng thoát khỏi ánh mắt của Liễu Sinh Đấu Hồn.

Nhưng đúng vào trong một nháy mắt này, ánh mắt của Liễu Sinh Đấu Hồn đột nhiên lại biến, sát khí ác liệt từ trong đôi mắt lại bắn vụt ra. Chi Biến Đường bị loại ánh mắt lộ tràn sát khí này của Liễu Sinh Đấu Hồn nhìn trừng trừng đến, chẳng những chút đấu chí còn sót lại đã tiêu tán, hơn nữa toàn thân dâng lên hàn khí, tâm lý sợ hãi đột nhiên bừng lên bao phủ khắp toàn thân.

Tiếp theo, Liễu Sinh Đấu Hồn đã xuất kích rồi. Hắn nhanh như một tia chớp vọt ngay tới trước mặt Chi Biến Đường, một chưởng nhằm ngay bên cần cổ Chi Biến Đường ngoan độc chém xuống. Chi Biến Đường đầu lệch sang một bên, ngã gục xuống sàn chết ngất ngay tại trận.

Một trận xôn xao khắp nơi.

Bởi vì sự việc phát sinh đến quá nhanh, đám khán giả tại tràng cũng còn chưa có rõ ràng được là đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ là chứng kiến Chi Biến Đường cùng Liễu Sinh Đấu Hồn nhìn nhau trong chốc lát, tiếp theo Liễu Sinh Đấu Hồn lập tức phát động thủ đao công kích, còn Chi Biến Đường thì ngay cả tránh né cũng rõ ràng là không thèm tránh né, trực tiếp để cho Liễu Sinh Đấu Hồn một thủ đao chém ngã nhào xuống luôn. Thân là đệ tử của Tôn Lộc Đường, Chi Biến Đường mặc dù có lẽ còn chưa được xem như cao thủ đỉnh cao, nhưng dù sao vẫn là hạng người có năng lực xuất chúng, mới vừa rồi thủ đao công kích của Liễu Sinh Đấu Hồn căn bản không thể tính là quá nhanh, cơ hồ là người bình thường cũng có thể nhìn thấy rõ động tác. Lấy khả năng của Chi Biến Đường, như thế nào lại đến mức ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, đã bị chém trúng ngay rồi? Cho nên đến lúc này đây rất nhiều người xem cũng đều cho rằng, trận tỷ thí này có chút quỷ dị.

Vương Chí Đạo vẫn đang một mực tập trung quan sát trận đấu trên lôi đài giữa Chi Biến Đường cùng Liễu Sinh Đấu Hồn, mơ hồ xem rõ được biện pháp mà Liễu Sinh Đấu Hồn dùng chiến thắng Chi Biến Đường, không khỏi giật mình, tỏ ra không thể tin nổi lầm bầm nói: "Thế này chẳng lẽ là Nhị giai đường bình pháp? Nhật Bản thật sự là có tồn tại loại công phu trong truyền thuyết này hay sao? Thằng Liễu Sinh Đấu Hồn này đã ở đâu mà học được chứ?"

*****

Trên bàn trọng tài Tôn Lộc Đường cũng đồng dạng đưa ra một nghi vấn: "Nhị giai đường bình pháp, loại công phu trong truyền thuyết này của Nhật Bản vẫn còn chưa có thất truyền hay sao? Người này rốt cuộc là truyền nhân của ai, một thân sở học của hắn thật đúng là hỗn tạp hả!"

Bên dưới lôi đài, Ô Tâm Lan vẫn luôn dính sát vào bên người Vương Chí Đạo, lúc này đã nghe được lời hắn thì thào tự nói, liền tò mò hỏi lại: "Chí Đạo, cái gì gọi là Nhị giai đường bình pháp, là yêu thuật của người Nhật Bản hay sao?"

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Không, đó là một loại thuật chuyên để chấn nhiếp tinh thần, trên thực tế Trung Quốc cũng có rất nhiều loại công phu cùng loại. Cái gọi là Nhị giai đường bình pháp này là một loại võ thuật quỷ dị tổng hợp từ Thôi miên thuật, Nhẫn thuật cùng Đao thuật, chính là một chi phái đặc biệt nhất trong các lưu phái võ thuật của Nhật Bản. Nghe nói người sáng tạo ra nó là một người Nhật Bản tên gọi là Nhị Giai Đường Thị, chỉ có điều chính thức hoàn thành được nó thì lại là Chủ Thủy Đại Cát của Tùng Sơn bộ tộc. Đây là một loại kỹ xảo chuyên lấy việc trói buộc hoặc kiềm chế đối phương làm chủ, tổ hợp từ Thôi miên thuật cùng Nhẫn thuật, có thể sinh ra được sự chấn nhiếp tâm thần của đối phương, làm cho cả tinh thần và lực lượng của đối phương trong lúc chiến đấu đều tiêu tan hết. Cảnh giới cao nhất của nó được gọi là 'Tâm chi nhất pháp', sau khi luyện thành là có khả năng chân chính làm được đến mức 'binh không cần đánh mà vẫn hàng phục được người'!

Trong lịch sử võ thuật của Nhật Bản từng có ghi lại, Chủ Thủy Đại Cát đã từng sử dụng thuật này, trong nháy mắt đã khiến cho một đoàn quân đội mất hết ý chí chiến đấu, trợ giúp cho chủ công của hắn đánh bại được địch quân."

Nhíu nhíu đầu mày một chút, Vương Chí Đạo lại nói: "Chỉ có điều là không phải cũng đã ghi lại rằng cái loại Nhị giai đường bình pháp này đã thất truyền từ hơn hai trăm năm trước rồi hay sao? Thằng Liễu Sinh Đấu Hồn này học được từ đâu vậy chứ?"

Ô Tâm Lan nghe xong trong lòng cảm thấy rất lo lắng, nói: "Như vậy chẳng phải là Liễu Sinh Đấu Hồn kia rất là lợi hại hay sao?"

Vương Chí Đạo mỉm cười, khinh thường nói: "Nhị giai đường bình pháp tại Nhật Bản mặc dù được truyền thuyết là rất thần kỳ, nhưng trên thực tế cũng không có gì là quá ghê gớm. Ta sớm đã biết được nguyên lý của nó, nó không phải là đối với tất cả mọi người đều hữu hiệu đâu. Thằng Liễu Sinh Đấu Hồn nếu dám sử dụng một chiêu này đối với ta, ta sẽ làm cho hắn phải tự ăn quả đắng!"

Cái gọi là phép Chấn nhiếp tinh thần này, mới nghe đến tựa hồ như rất là thần kỳ, làm cho người ta nghĩ lầm rằng đó là loại công phu chỉ có trong truyền thuyết, trên thực tế thì lại không phải như thế, nếu không muốn nói rằng loại phép Chấn nhiếp tinh thần này trong thực tế cơ hồ mỗi người đều đã gặp qua. Truyện "Tinh Võ Môn "

Nói rằng trong hiện thực khắp nơi đều có thể gặp được, tin tưởng rằng tất cả mọi người đều ồ lên cho rằng điều đó là không có khả năng.

Trên thực tế chỉ cần giải thích rõ được một lần về nguyên lý và hiệu quả của phép Chấn nhiếp tinh thần, thì sẽ rõ ràng ngay rằng tại sao lại nói cơ hồ mỗi người đều đã gặp qua. Hiệu quả sử dụng của phép Chấn nhiếp tinh thần chính là: Dùng ánh mắt, hoặc dùng thanh âm, hoặc dùng khí thế, hoặc dùng động tác để làm cho đối phương đấu chí tiêu tán hết, sinh ra cảm giác không thể đề kháng, không thể địch lại được, bất chiến mà hàng, thậm chí tinh thần hỏng mất. Nghe đến cách miêu tả như thế này, tin tưởng rằng không ít người cũng tựa hồ cảm giác như có chút quen thuộc, hình như ở bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được một ví dụ của việc này?

Không sai, một ví dụ điển hình nhất chính là hình tượng của Hoàng đế cổ đại, tiểu dân chúng vừa nhìn thấy Hoàng đế tức thì không tự chủ được mà chân như nhũn ra, theo bản năng quỳ mọp xuống, việc này chính là phép Chấn nhiếp tinh thần đã phát huy tác dụng. Hoàng đế có thể không biết một chút võ công nào, có thể yếu ớt đến mức tiểu dân chúng kia chỉ một quyền là có thể đem hắn đánh ngã. Nhưng là cho dù Hoàng đế bên người không có lấy một tên lính, tiểu dân chúng khi nhìn thấy hắn vẫn là không tự chủ được mà sợ hãi, nửa điểm đấu chí để chống cự với hắn cũng không có được. Việc này nếu nói rằng tiểu dân chúng nhát gan, thì tốt hơn hết nên nói rằng đây là do Hoàng đế mỗi ngày đều ngồi trên ngôi vị chí tôn, theo bản năng mà dưỡng thành một loại uy nghiêm, loại uy nghiêm Quân lâm thiên hạ. Loại uy nghiêm này chính là một dạng sản phẩm của phép Chấn nhiếp tinh thần, làm cho tất cả những người mà có tâm chí không kiên định đều theo bản năng nảy sinh ra cảm giác sợ hãi. Những ví dụ tiếp xuống dưới, lớn thì là tướng quân tắm máu sa trường, nhỏ thì là phụ thân đang giáo huấn nhi tử của mình, những người như vậy đều theo bản năng nảy sinh ra được sự chấn nhiếp tinh thần đối với địch nhân của hắn hoặc nhi tử của hắn, làm cho địch nhân khiếp vía, nhi tử kính sợ,

Còn có những ví dụ điển hình khác nữa, ví như là kẻ sát nhân, hay là những kẻ tướng mạo cùng hung cực ác, những kẻ như thế đều làm nảy sinh ra một loại chấn nhiếp tinh thần đối với những người bị hại, làm cho người bị hại chân tay run rẩy, gan mật rụng rời, căn bản là không thể hưng khởi được đấu chí đối kháng, kết quả là dễ dàng bị hại chết.

Vương Chí Đạo ở hậu thế thường thường chứng kiến không ít những tin tức mà làm cho những người nghe được phải cảm thán không thôi: Một gã nam nhân gầy như con chó già chỉ cần dùng một thanh tiểu đao đã bắt cóc được cả một chuyến xe bus có tới mấy chục hành khách, giở trò ngay trước mặt đám hành khách đó mà cưỡng gian nữ hành khách, cướp bóc tiền tài của những người già yếu. Trong đám mấy chục hành khách đó, có không ít những người thân cường lực tráng, nhưng là bọn họ người nào cũng im hơi lặng tiếng, không có ai dám tỏ ra dù chỉ là một chút điểm phản kháng, để tùy ý cho nam nhân gầy xác như con chó già kia phát tiết hết thú tính, lại còn cướp hết tài vật nghênh ngang rời đi.

Lại còn có tin càng làm cho người khác phải giật mình: Một tên đào phạm vượt ngục chạy trốn tới một gia đình có tám người, bởi vì gia đình này xem tin tức mà biết được tên đào phạm kia chính là một tội phạm giết người hung hãn vô cùng, cho nên mỗi người đều sợ hãi đến chết khiếp. Tên đào phàm kia rõ ràng là trong tay không tấc sắt, nhưng người trong nhà kia không có ai dám phản kháng, ngoan ngoãn vâng theo tên đào phạm kia điều khiển, đến lúc cuối cùng toàn bộ đều bị tên đào phạm kia giết chết diệt khẩu.

Những tình huống như thế, có thể tính là ví dụ về chấn nhiếp tinh thần hay không? Có thể nói là, gã nam nhân gầy như con chó kia, hay là gã đào phạm, sự tà ác từ trong nội tâm cùng với sự hung ác ngoan độc làm cho người khác theo bản năng mà sinh ra loại lực chấn nhiếp làm cho những người gan nhỏ trở nên run sợ, không hưng khởi nổi dù chỉ là một điểm tâm chí phản kháng. Đây chính là phép Chấn nhiếp tinh thần. Truyện "Tinh Võ Môn "

Phân tích từ những dữ liệu ở trên, sẽ phát hiện ra, những nhân tố sản sinh ra phép chấn nhiếp tinh thần chính là: Tâm thái cao cao tại thượng, thái độ coi thường sinh mạng, khí thế vô úy vô địch. Tỷ như uy nghiêm của bậc đế vương, khí thế của bậc danh tướng, sát khí của sát thủ, sự ngang ngược của ác nhân, chính khí của dũng giả, đều làm sản sinh ra một loại uy lực chấn nhiếp tinh thần đối với người khác, tước đoạt đấu chí của họ, làm cho họ không chiến đã hàng.

Một ít các võ thuật gia môn có kiến thức, đã phát hiện ra được nguyên lý của phép chấn nhiếp tinh thần, mới phát minh ra những loại công phu quỷ dị như là Nhị giai đường bình pháp. Phương pháp luyện tập cũng cực đơn giản, chính là bắt chước tâm thái, dùng phép tự phóng đại tinh thần. Nếu như một người có tâm thái của bậc đế vương, ngay cả bản thân mình cũng rất tin tưởng rằng chính mình là bậc đế vương, nhưng vậy người đó sẽ có được khí thế cùng sự uy nghiêm của bậc đế vương, địch nhân vừa gặp đã sinh ra sợ hãi trong tâm.

Mạnh Tử nói: "Ta thiện dưỡng hạo nhiên chi khí, lấp đầy hết thiên địa chi gian", đây chính là một loại tu luyện phép chấn nhiếp tinh thần của các bậc dũng giả. Dũng giả có tâm thái không e sợ, bản năng sẽ sản sinh ra một loại khí thế không giận mà uy, làm cho địch nhân vừa nhìn thấy trong tâm đã trở nên run sợ. Cái loại khí thế không giận mà uy này, có muốn giả bộ cũng không thể giả bộ ra được, bắt buộc phải trải qua ma luyện mới xuất ra được "dũng giả chi tâm".

Nhìn vào những phân tích ở bên trên, tin tưởng có không ít người cũng đã rõ ràng được, phép Chấn nhiếp tinh thần không phải là đối với bất kỳ ai cũng áp dụng được, nó cũng có nhược điểm. Đó chính là, có những người trời sinh đã miễn dịch đối với phép Chấn nhiếp tinh thần.

Trong lịch sử cũng thường thường có nững người kể cả khi đối mặt với đế vương cũng vẫn có thể giữ tái độ thong dong, cao đàm khoát luận, tựa hồ như trong mắt của bọn họ, đế vương bất quá cũng chỉ như là người bình thường mà thôi. Những người như vậy, đối diện với tướng quân từng tắm máu sa trường, sát thủ giết người như ma, hay những kẻ cùng hung cực ác, vẫn là một dạng không hề sợ hãi, lại phản kích dũng cảm. Đối diện với những người như vậy, phép Chấn nhiếp tinh thần dù có tu luyện được cường đại đến đâu, đối với họ cũng không hề có tác dụng. Những người như vậy, là những người có tâm chí kiên định trời sinh, là dũng giả trời sinh, đấu sĩ trời sinh.

Mà Vương Chí Đạo, tự tin bản thân mình chính là người như vậy, cho nên hắn mới nói một cách bình thản rằng, Nhị giai đường bình pháp của Liễu Sinh Đấu Hồn đối với hắn không có tác dụng gì. Hắn có nắm chắc nếu Liễu Sinh Đấu Hồn sử dụng ra loại Nhị giai đường bình pháp này đối với bản thân hắn, chính hắn nhất định sẽ cho Liễu Sinh Đấu Hồn ăn đủ đau khổ. Truyện "Tinh Võ Môn "

"Vương huynh đệ, đang suy nghĩ cái gì đến mức xuất thần như vậy?"

Bên người đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc, Vương Chí Đạo phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn sang, chính là Tôn Đại Chu. Hắn không biết đã đi tới phía sau lưng Vương Chí Đạo từ lúc nào, vẫn đang một thân trang phục thư sinh nho nhã, đeo mắt kính thủy tinh. Chỉ có điều trên đầu hắn lại đội cái mũ lưỡi trai kéo sụp xuống, tựa hồ như đang muốn che dấu thân phận của bản thân.

Vương Chí Đạo cười nói: "Nguyên lai là Tôn huynh hả, làm sao lại mang cái mũ như thế này chứ, đi với trang phục đang mang trên người ngươi một điểm cũng không hợp nhau, ý muốn không để thu hút sự chú ý của mọi người hay sao?"

Tôn Đại Chu nghe vậy cười khổ, đem cái mũ gỡ xuống, thở dài nói: "Vương huynh đệ thì lại thật là vui vẻ thanh nhàn hả, mỗi ngày trừ việc luyện công ra thì chính là đến quan khán đối thủ đánh lôi đài. Ta đây thật đáng thương, còn phải không ngưng chạy đông chạy tây, chẳng những bận rộn đến mức không còn thời gian luyện công, ngay cả quan khán xem đối thủ của mình đánh lôi đài như thế nào cũng không có thời gian. Kết quả khi lên lôi đài thì đối với đối thủ của bản thân mình một điểm cũng không biết!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Như vậy mà ngươi vẫn còn có thể dễ dàng thủ thắng? Thật sự làm cho ta không bội phục cũng không được hả!"

Tôn Đại Chu lại cười khổ một chút, hạ thấp giọng nói: "Vương huynh đệ, ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi. Có thể đi tìm một chỗ an toàn được hay không? Ở chỗ này rất đông người, không thuận tiện lắm!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Tôn huynh sai lầm rồi, càng nơi đông đúc càng mơ hồ, địa phương nguy hiểm nhất trên thực tế lại là địa phương an toàn nhất. Người càng đông càng hỗn tạp, trái lại lại không hề có ai để ý tới chúng ta. Nếu như đổi lại thành một địa phương bí mật an toàn, nói không chừng lại có người chạy đến nghe lén đó! Cho nên nếu có chuyện gì thì cứ ở ngay chỗ này nói chuyện là tốt nhất

Tôn Đại Chu ngạc nhiên một chút, lại gật đầu nói: "Nói như vậy tựa hồ cũng có chút đạo lý, được rồi, vậy ta đứng ở chỗ này nói chuyện cũng tốt!" Lời thì tuy nhiên là nói như thế, nhưng Tôn Đại Chu vẫn tự giác hạ thấp thanh âm nói:

"Vương huynh đệ, nghe nói Vương Á Tiêu sau khi quay về Thượng Hải đã cùng ngươi bí mật gặp gỡ phải không?"

"Đó là ta có việc tìm hắn!" Vương Chí Đạo thần sắc không thay đổi nói: "Bản lĩnh của thám tử trong Đồng Minh hội các ngươi so với đặc vụ của Minh triều Đông Hán vẫn còn lợi hại hơn nhiều hả. Ta vừa mới gặp gỡ Vương Á Tiêu, cũng đã bị các ngươi tra ra được rồi!"

Tôn Đại Chu có chút xấu hổ nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải là đi điều tra ngươi, mà bởi vì Vương Á Tiêu là người của bên Hoàng tiên sinh, cho nên hành tung của hắn khi đến Thượng Hải mới bị chúng ta chú ý tới. Chỉ có điều là ta tìm ngươi cũng phải là bởi vì chuyện của hắn, mà là bởi vì từ Bắc Kinh có truyền tới tin tức, không biết Vương Á Tiêu có nói cho ngươi biết hay không? Nếu như hắn đã nói, vậy thì ta sẽ không cần phí công miệng lưỡi nữa!"

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Ta tìm hắn chỉ là do có việc cần mời hắn hỗ trợ. Hắn cũng không nói cho ta biết chuyện gì cả. Bắc Kinh đã phát sinh sự tình gì hay sao?"

"Xem ra hẳn là Vương Á Tiêu vội vàng quay về Thượng Hải, còn chưa có nắm được tin tức này!"

Tôn Đại Chu lại nhìn khắp chung quanh một chút, một lần nữa hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai Vương Chí Đạo: "Bắc Kinh có tin tức truyền đến, Viên đại đầu căn bản là không có chết!"

"Cái gì?" Vương Chí Đạo trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, lắc đầu nói: "Việc này không có khả năng hả, ta chính là đã tận mắt nhìn thấy thi thể của Viên đại đầu!"

"Ngươi làm sao lại có thể biết chắc chắn được đó chính là thi thể của Viên đại đầu, ngươi cũng không có chân chính nhận thức Viên đại đầu. Đó chỉ là thế thân của Viên đại đầu mà thôi." Tôn Đại Chu thở dài nói: "Việc này hết thảy cũng chỉ là âm mưu của Viên đại đầu. Viên đại đầu bởi vì sự tình hắn phái người đi ám sát Tống tiên sinh đã bị điều tra ra rồi, hắn lo lắng người của Đồng Minh hội sẽ ám sát hắn để báo thù cho Tôn tiên sinh, hơn nữa thế lực của hắn ở Bắc Kinh đã xuất hiện vài sự dao động, có không ít người đã bắt đầu phản đối hắn.

Cho nên hắn mới an bài ra một cái trò hề giả chết này, mục đích chính là đem sự chú ý của mọi người từ trên mình hắn dời đi chỗ khác. Sau đó tọa sơn quan hổ đấu, nhìn con trai hắn Viên qua tử, cùng đám người Đoạn Kỳ Thụy, Lê Hồng Nguyên tranh quyền đoạt lợi, đợi được đến khi bọn họ loạn thành bất lợi, hắn liền đột nhiên xuất hiện, nhanh như chớp đoạt lại quyền tướng quân, cục diện Bắc Kinh lại một lần nữa để cho hắn khống chế được rồi."

Vương Chí Đạo nghe được trợn mắt há hốc mồm, lại có điểm khó hiểu nói: "Viên đại đầu giả chết có thể giấu giếm được ta, giấu giếm được những người khác, nhưng làm sao có thể giấu giếm được các lão bà của hắn, đặc biệt là Trầm đại di thái thái?"

Tôn Đại Chu cười khổ nói: "Ngươi vẫn còn không rõ hay sao? Một cái mưu kế này căn bản là do Trầm đại di thái thái xếp đặt. Cả ta và ngươi cũng đều đã đánh giá thấp nữ nhân này rồi, nàng trên thực tế chính là túi khôn số một của Viên đại đầu! Chính là quân sư sau màn trướng!"

Vương Chí Đạo nghe vậy lần nữa ngạc nhiên, lại tỏ ra đại ngộ, gật đầu nói: "Nguyên lai là như vậy, nói như thế thì đúng là thông suốt rồi. Nữ nhân này rất là sủng ái con trai thứ hai Viên Khắc Văn của Viên đại đầu, nhưng là lại biết được Viên qua tử dã tâm không nhỏ, đối với nàng cùng Viên Khắc Văn đều có uy hiếp, cho nên mới xếp đặt ra một cục diện này, thoạt nhìn là vì Viên đại đầu, nhưng trên thực tế chính là nàng đã tính kế Viên qua tử. Mục đích chân chính của nàng trên thực tế vốn chỉ là để tính kế Viên qua tử mà thôi, chỉ có điều là chúng ta lại húc vào chỗ đó, nàng mới tương kế tựu kế, đem cả chúng ta cũng tính kế luôn một thể. Thật sự là một nữ nhân rất lợi hại hả, đem tất cả đám nam nhân chúng ta vui đùa quay vòng vòng, trình diễn được đến ngay cả ta cũng rất tin tưởng, không chút nghi ngờ. Ha ha ha..."

Vương Chí Đạo đột nhiên ngửa mặt lên trời bật cười to, chẳng những khiến cho Tôn Đại Chu giật mình kinh ngạc, Ô Tâm Lan cùng đám người Tinh Võ Môn cũng đưa mắt nhìn lại phía hắn, ngay cả đám khán giả đang đứng gần bên cạnh hắn cũng không tự chủ được mà lui về phía sau, nghĩ lầm rằng hắn đang phát tác ra cơn bệnh thần kinh.

Tôn Đại Chu có chút khẩn trương nhỏ giọng hỏi: "Vương huynh đệ, ngươi cười cái gì? Ngươi không phải là đã bị nữ nhân kia kích thích làm cho nổi điên lên rồi đấy chứ?"

Vương Chí Đạo càng "ha ha" cười to nói: "Không, ta chỉ là đang cao hứng mà thôi!"

Tôn Đại Chu không hiểu chút nào, thầm nghĩ đã bị người khác chơi đùa, còn có cái gì đáng để cao hứng nữa đây?

Hắn đâu có biết rằng Vương Chí Đạo cao hứng là do Viên đại đầu không chết. Viên đại đầu không chết, như vậy có ý nghĩa rằng lịch sử không hề thay đổi. Vốn dĩ lúc đầu khi Vương Chí Đạo biết được rằng Viên đại đầu bị chết, còn tưởng rằng là do sự xuất hiện của bản thân mình mà làm cho lịch sử phát sinh thay đổi. Sau lại biết có một gã Long Bổn Thái Lang kia, lại biết hắn rất hao phí khổ tâm nhằm cải biến lịch sử, liền hoài nghi rằng cái chết của Viên đại đầu có liên quan đến Long Bổn Thái Lang. Long Bổn Thái Lang có khả năng làm cho Viên đại đầu sớm chết đi, như vậy nói không chừng thực sự là có khả năng thay đổi lịch sử, vậy thì cục diện Trung Quốc sau này sẽ phát triển như thế nào đây?

Điều này làm cho Vương Chí Đạo vừa không có cách nào đoán trước, đồng thời cũng vừa có chút sợ hãi ngấm ngầm, lo lắng rằng lịch sử sẽ bởi vì sự quấy rối của hắn cùng Long Bổn Thái Lang mà trở nên càng không thể vãn hồi. Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức Viên đại đầu không chết, Vương Chí Đạo lập tức hiểu được, lịch sử không hề có sự thay đổi gì từ sự xuất hiện của bản thân mình cùng Long Bổn Thái Lang, chỉ là xảy ra một vài sự biến động nho nhỏ mà thôi.

Đã là như vậy, Vương Chí Đạo lập tức yên lòng. Bởi vì điều này đã nói rõ rằng bản thân mình không có khả năng cải biến được cục diện của Trung Quốc, nhưng đồng thời cũng nói rõ rằng Long Bổn Thái Lang cũng không có khả năng thực hiện được giấc mộng đế quốc Đại Nhật Bản, cho dù hắn có đem công nghệ cao ở tương lai áp dụng vào thời đại này cũng vô dụng. Có lẽ điều này cũng gián tiếp nói rõ rằng chính bản thân mình nhất định có thể ngăn cản giấc mộng đế quốc Đại Nhật Bản của Long Bổn Thái Lang, ngăn cản được việc hắn muốn thay đổi lịch sử.

Vừa cao hứng đồng thời Vương Chí Đạo lại vừa âm thầm cảnh giác trong lòng. Nữ nhân Trầm đại di thái thái này tâm kế thật đúng là con mẹ nó lợi hại. Trở thành địch nhân của nàng, chỉ sợ bị nàng đùa chơi đến chết cũng vẫn còn chưa biết. Sau này nếu có cơ hội gặp lại nàng, cần phải cẩn thận vạn phần rồi.

Thấy Vương Chí Đạo tựa hồ như đã tỉnh táo trở lại, Tôn Đại Chu lần nữa ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "Chúng ta lại còn điều tra ra được, Viên đại đầu bây giờ đang tích cực chuẩn bị khôi phục lại đế chế, hắn nghĩ muốn chính mình phải làm Hoàng đế. Tôn tiên sinh kiên trì không cho phép sự việc này xuất hiện. Đồng Minh hội chúng ta bây giờ đang tính kế hoạch làm như thế nào để ngăn cản Viên đại đầu xưng đế!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Chỉ sợ các ngươi ngăn cản không được, chỉ có điều cũng không cần phải quá lo lắng. Viên đại đầu cho dù lên làm Hoàng đế, cũng làm không được bao lâu đâu. Trung Quốc hiện nay, đã không còn cho phép những thứ như là Hoàng đế nọ kia được xuất hiện nữa rồi."

Thấy Tôn Đại Chu lại muốn mở miệng, Vương Chí Đạo vội vàng ngăn cản nói: "Ta biết ngươi muốn ta làm cái gì, nhưng đành phải xin lỗi, ta đã không nghĩ sẽ lại tham gia vào loại sự tình này nữa. Hiện nay ta đang có một cường địch, ta muốn trước hết phải giải quyết được hắn. Trừ việc đó ra, đối với các sự việc khác ta đều không có hứng thú. Ngươi hay là xin mời trở về đi!"

Tôn Đại Chu nhíu nhíu đầu mày, có vẻ hờn giận nói: "Ngươi có thể nào lại đem ân oán cá nhân đặt nặng hơn quốc gia đại sự hay sao?" Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí Đạo cười nói: "Đây cũng không chỉ là ân oán cá nhân, nếu so với quốc gia đại sự thì còn muốn nặng hơn đó!" Thấy Tôn Đại Chu lộ ra vẻ mặt chưa được rõ ràng, Vương Chí Đạo thở dài nói: "Trong lúc nhất thời không thể nói rõ hết được với ngươi. Hay là thôi đi, dù sao ta tự biết rằng chính mình đang làm đúng là được. Tôn huynh, rất xin lỗi, thay ta nói một câu xin lỗi với Tôn tiên sinh đi hả!"

Tôn Đại Chu thấy thế, biết rằng không có khả năng khuyên động được Vương Chí Đạo, đành phải thở dài, chắp tay nói: "Đã như vậy rồi, vậy thì mong Vương huynh đệ tự mình bảo trọng hả. Nói thật, ta rất hoài niệm những ngày ban đầu khi chúng ta cùng nhau tác chiến, đáng tiếc những ngày ấy xem ra không thể lặp lại được nữa rồi!"

Lại chắp tay vái chào lần nữa, Tôn Đại Chu cáo từ rời đi, rẽ đám người xem luồn đi ra ngoài.

Ô Tâm Lan vẫn một mực âm thầm quan sát bọn họ, nhìn thấy Tôn Đại Chu đã rời đi, liền đi tới bên người Vương Chí Đạo hỏi hắn: "Chí Đạo, ngươi cùng Tôn đại ca đã nói chuyện gì hả? Nhìn vẻ mặt của các ngươi, hình như là đàm phán hỏng rồi phải không?"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Những loại sự tình này ngươi tốt nhất là không nên hỏi, chuyên tâm xem thi đấu đi!"

Ô Tâm Lan thấy Vương Chí Đạo vẻ mặt nghiêm túc ít thấy, nên biết ý mà gật đầu, dời sự chú ý trở lại trận đấu đang diễn ra trên lôi đài, khẽ thở dài nói: "Không nghĩ tới Hàn đại ca kia lại mạnh mẽ như thế, cùng Ngũ sư huynh đấu đã lâu như vậy mà cũng không có bị thua! Đệ tử của Tôn lão gia tử, mỗi người đều có chân tài thực học hả!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí Đạo nhìn lại một chút trên lôi đài, Trần Chân đang thi đấu cùng Hàn Mạc Hiệp, mỉm cười nói: "Trên thực tế Hàn đại ca cũng không phải là đệ tử của Tôn lão gia tử, chỉ có thể coi là được sự chỉ điểm của Tôn lão gia tử mà thôi. Sư phụ chân chính của hắn là Trương Chiếm Khôi của Trung Hoa võ sĩ hội, sở học chính là Bát Quái Chưởng. Trải qua sự chỉ điểm của Tôn lão gia tử, thực lực của hắn bây giờ đã có thể coi là còn mạnh hơn cả sư phụ Trương Chiếm Khôi của hắn rồi. Đáng tiếc hắn vẫn không phải là đối thủ của Ngũ sư huynh, lập tức sẽ phải thua thôi!"

Ô Tâm Lan nghe vậy vội vàng chăm chú nhìn lại hai người đang đánh nhau trên lôi đài, có chút ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy được, bọn họ nhìn giống như là cân sức ngang tài, khó phân thắng bại hả!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Nguyên tắc đánh nhau của Bát Quái Chưởng chính là dùng chưởng làm chuẩn, lấy chạy để dùng, tránh thẳng dựa nghiêng, tránh thực kích hư. Nhưng là Hàn đại ca dưới sự công kích chính diện mạnh mẽ, trực tiếp không sợ của Ngũ sư huynh, muốn chạy cũng không được, không có cách nào tránh thẳng dựa nghiêng, bị ép đến mức chỉ có thể cùng Ngũ sư huynh đối diện trực công.

Mà nói về công kích chính diện trực tiếp, ta dám nói rằng trong các tuyển thủ tham gia thi đấu ở Vạn quốc võ thuật đại hội, không có người nào có thể so sánh được với Ngũ sư huynh, cho nên ta mới có thể khẳng định được Hàn đại ca tất phải thua thôi!"

Vừa nói dứt lời, lập tức đã thấy chiến cuộc quả nhiên xảy ra biến hóa. Trần Chân đương nhiên là lại một quyền mãnh liệt phá không đánh về phía Hàn Mạc Hiệp, Hàn Mạc Hiệp đã không thể lùi tránh, đành phải một chưởng đánh ra, cố gắng phong bế một quyền này của Trần Chân. Thật không ngờ, "chát" một tiếng, một chưởng này của Hàn Mạc Hiệp chẳng những bị một quyền của Trần Chân đánh cho tê dại, hơn nữa không tự chủ được mà văng bật cả tay về phía sau, chính diện không môn lập tức đại khai. Ngay trong nháy mắt này, một quyền kia của Trần Chân đã lập tức xuất kích.

Ở bên dưới lôi đài đám khán giả cơ hồ mỗi người cũng đều nghe được quyền phong phá không tê tâm liệt phế, thanh âm này làm cho ai ai cũng tin tưởng rằng, nếu một quyền này của Trần Chân đánh vào trên mặt Hàn Mạc Hiệp, chỉ sợ cả cái đầu của Hàn Mạc Hiệp cũng sẽ giống như quả dưa hấu bị đánh cho nát bấy. Không ít người xem thậm chí theo bản năng còn nhắm tịt cả hai mắt lại, không dám nhìn đến tình cảnh tàn khốc sắp xuất hiện.

Thế nhưng dự liệu về thanh âm vỡ nát của xương sọ lại không có xuất hiện, khán giả đều trợn mắt nhìn lại, nguyên lai chính là quyền đầu của Trần Chân đã dừng lại, chỉ cách chóp mũi của Hàn Mạc Hiệp có một lóng tay.

Hàn Mạc Hiệp trên chóp mũi mồ hôi đổ ra thành từng giọt, không thể không chịu phục, nói: "Trần huynh đệ thật sự là hảo bản lĩnh, tại hạ nhận thua!"

Trần Chân thu hồi nắm tay, ôm quyền mỉm cười nói: "Hàn huynh đệ, đa tạ nhé!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<