Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Võ Môn - Hồi 143

Tinh Võ Môn
Trọn bộ 160 hồi
Hồi 143: Tinh Võ dương uy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-160)


Chu Quốc Phú phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sơn Khẩu Dụ Nhân trên bàn trọng tài, nếu không phải là bởi vì khi cùng Á Sai đánh một trận bắp đùi đã bị đá thành thương cho đến bây giờ vẫn còn đang đau đớn khó chịu, chỉ sợ là hắn đã bất chấp tất cả nhất định xông vào cùng sát thủ A Tàn đánh một trận.

Tôn Lộc Đường cùng các trọng tài khác không giúp được gì, bởi vì Sơn Khẩu Dụ Nhân lần này nói chính là sự thật, bằng không thì ngay từ khi A Tàn giết chết Quý Công Bác, Tôn Lộc Đường đã có thể tự mình đi tìm A Tàn tính sổ rồi. Cho nên vào lúc này khi đối diện với khẩu khí kiêu ngạo của Sơn Khẩu Dụ Nhân, bọn họ chỉ có thể trầm mặc không nói gì.

Hoắc Đình Giác lo lắng Chu Quốc Phú kích động nổi lên sẽ làm mọi chuyện hỏng hết, vội vàng đứng lên ngăn cản hắn nói: "Chu huynh, đừng xúc động, địch nhân đang mong có cớ để hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của chúng ta đó, chúng ta không thể để cho hắn được toại nguyện!"

Vẫn đang ra sức làm hồi phục trái tim cho Lưu Chấn Đông, Vương Chí Đạo rốt cuộc cảm thấy được trái tim của Lưu Chấn Đông lại nhảy lên được rồi, vội vàng nói với Hoắc Đình Giác cùng Chu Quốc Phú: "Nhị sư huynh, Chu huynh, không có việc gì rồi, trống ngực của Đại sư huynh đã khôi phục lại được rồi!"

Vừa dứt lời, đã thấy Lưu Chấn Đông thân thể vừa động, chậm rãi mở hai tròng mắt ra rồi. Nhìn thấy ba người Vương Chí Đạo đang vây quanh ở trước mặt mình, trên mặt Lưu Chấn Đông lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn nói:

"Vương sư đệ, ta xuống tiền cuộc một vạn đồng lại thua hết mất rồi!"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Người không có việc gì là tốt rồi, tiền còn có thể buôn bán trở về!", nói xong Vương Chí Đạo đứng lên, nhìn lại A Tàn vẫn đang đứng lại ở trên lôi đài, nói: "Vị A Tàn huynh này, ngươi đã đánh bại được Đại sư huynh của ta, vào vòng đấu tiếp theo sẽ đến phiên ta cùng ngươi chiến đấu. Ta đây thực sự muốn biết, ngươi có bản lãnh để ngay cả ta cũng đem giết được hay không?"

A Tàn vẫn còn đang cảm thấy kinh ngạc khi thấy Lưu Chấn Đông kịp sống lại, nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi nhất định sẽ chết, đến lúc đó để xem còn có người nào có thể đem ngươi cứu sống lại được, giống như ngươi vừa cứu sống Đại sư huynh của ngươi hay không!"

Nói xong, A Tàn cũng không quay đầu lại, đi luôn xuống lôi đài.

"Này, bốn người các ngươi, vẫn còn đang đứng ở trên lôi đài làm gì, còn không mau đi xuống! Đừng làm ảnh hưởng đến việc tiến hành các trận thi đấu tiếp theo! Nếu không sẽ hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của bốn người các ngươi!" Chính là Sơn Khẩu Dụ Nhân khi thấy Lưu Chấn Đông được Vương Chí Đạo cứu sống trở lại, trong lòng rất không thích, không nhịn được lại tiếp tục quát tháo một hồi.

Đám người Vương Chí Đạo bị Sơn Khẩu Dụ Nhân uy hiếp mặc dù cảm thấy rất thối, nhưng cũng đành phải từ từ dìu Lưu Chấn Đông đi xuống khỏi lôi đài.

Thật vất vả mới đợi được bốn người Vương Chí Đạo đi xuống, Đại loa lại vội vàng tuyên bố nói: "Các vị, bây giờ là trận đấu thứ ba ở vòng đấu thứ hai, do Lâm Nhược Siêu, tái truyền đệ tử của Quảng Đông Thập hổ Hoàng Phi Hồng, con trai của Vinh 'thịt heo', đánh với vệ sĩ của Ông trùm Thượng Hải Trương Khiếu Lâm tiên sinh, ác ôn 'Song hoa Hồng côn' của Thanh Bang, địa hạ quyền đài bất bại, quyền vương Trương Sĩ Kiệt! Xin mời mọi người nhiệt liệt hoan nghênh hai vị tuyển thủ lên đài!"

Trong lúc Lâm Nhược Siêu cùng Trương Sĩ Kiệt thượng lôi đài, Vương Chí Đạo lại hộ tống Lưu Chấn Đông về gian nghỉ ngơi, sau đó lại giấu giếm mọi người, đi đến một góc rất kín đáo, bí mật gặp gỡ với một người đã được Ô Tâm Lan tìm tới.

Người này lại chính là một người đã lâu không gặp, bang chủ Phủ Đầu bang, "Ám sát Đại Vương" lừng danh trong lịch sử cận đại, Vương Á Tiêu!

Ô Tâm Lan hăng hái bừng bừng nói với Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, ta dựa theo biện pháp ngươi nói cho đã tìm đến được một cái địa chỉ. Vốn là chỉ định nghe ngóng xem hắn đang ở chỗ nào, không nghĩ tới lại vừa vặn gặp được hắn ở đó, hắn nói là vừa mới tới Thượng Hải ngày hôm qua thôi!"

Vương Á Tiêu vẫn đang mặc một thân nho sinh trang phục như thường thấy, tôn tôn kính kính nói với Vương Chí Đạo: "Ân công, ta trở lại Thượng Hải vốn nghĩ muốn trước hết là đi Tinh Võ Môn bái phỏng ngài, chỉ có điều là Hoàng công lại muốn gặp ta ngay, cho nên mới chưa đi được. Hôm nay nếu không được Ô cô nương tới tìm ta, ta còn không biết ân công ngài đang muốn gặp ta. Không biết ân công vội vã cho tìm ta như vậy là có chuyện gì cần ta đi làm hay sao? Vương Á Tiêu ta đây đốt nhà giết người, không do dự!" Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Ta nghĩ muốn nhờ ngươi làm một việc, chỉ sợ so với giết người đốt nhà, còn muốn nghiêm trọng hơn một chút!"

Vương Á Tiêu vừa nghe, mặt không đổi sắc nói: "Cái mạng của Vương Á Tiêu ta là do ân công cứu. Cho dù vì ân công mà phải vứt bỏ nó, ta cũng không nuối tiếc không hối hận!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Có thể cứu được ngươi đúng thật là vinh hạnh của ta. Chỉ có điều là ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, trên thực tế sự việc mà ta muốn nhờ người đi làm không nhất thiết là phải vứt bỏ tính mạng. Ta chỉ là mới huynh đệ Phủ Đầu bang các ngươi giúp ta đi điều tra một ngươi mà thôi. Nếu như quả thật đã nắm giữ được hành tung của hắn, các ngươi không nên tự mình ra tay, cho ta biết là được, để ta tự mình đi đối phó hắn!"

Vương Á Tiêu nói: "Chỉ là điều tra hành tung của một người, việc này cũng không khó khăn lắm..."

"Vấn đề là người này thế lực rất lớn, hơn nữa hắn có ít nhất là bảy người thế thân, bình thường ra mặt chỉ là những thế thân đó. Chân diện mục của hắn chỉ sợ chưa từng có người nào gặp qua. Ta muốn các ngươi đi làm việc, chính là tìm ra được chân thân của người này!"

Vương Á Tiêu có chút ngạc nhiên nói: "Nghe ra người này có vẻ là phường đại gian đại ác, hơn nữa cừu gia rất nhiều, nếu không tại sao lại cần đến nhiều người thế thân như vậy! Xin hỏi ân công, người đó là ai vậy?"

"Hắn là Hồng Môn tân Môn chủ Hồng Bất Nhị, chính là tay sai của người Nhật Bản!" Vương Chí Đạo đem tình huống của Hồng Bất Nhị nói qua với Vương Á Tiêu một lần, chỉ có điều hắn che giấu sự thật rằng Hồng Bất Nhị vốn là một người Nhật Bản, chỉ nói rằng Hồng Bất Nhị là một đại hán gian, chuyên bán mạng cho người Nhật Bản. Từ lịch sử ghi chép lại hắn đã biết được, Vương Á Tiêu này hận nhất chính là hán gian, cho nên Vương Chí Đạo mới nói như thế.

Quả nhiên, Vương Á Tiêu nghe xong Vương Chí Đạo miêu tả lập tức giận dữ bừng bừng nói:

"Thằng Hồng Bất Nhị này thân là người Trung Quốc, vậy mà lại thay người Nhật Bản bán mạng, lại còn dám nói cái gì mà thực hiện giấc mộng đế quốc đại Nhật Bản, thật sự là tội đáng chết vạn lần! Ân công, ngài yên tâm, Phủ Đầu bang chúng ta lại còn có danh là Thiết Huyết trừ gian đoàn, chính là chuyên môn đối phó với những loại hán gian này. Cho nên ngài yên tâm đem việc này giao cho chúng ta đi làm đi, chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực đem chân thân của Hồng Bất Nhị tìm ra rõ ràng!"

Vương Chí Đạo gật đầu, lại có chút lo lắng nói: "Nhớ kỹ, sau khi tìm được ra nhất định phải cho ta biết, không nên tự tiện hành động. Thằng Hồng Bất Nhị này quá mức giảo hoạt, chỉ có ta mới có thể nhận được rõ thật giả!"

Vương Á Tiêu gật đầu nói: "Ân công yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ thông tri cho ngài!"

Sau khi tiễn Vương Á Tiêu rời đi, Ô Tâm Lan trở về bên người Vương Chí Đạo, lại hỏi hắn: "Chí Đạo, nghe nói trận thi đấu vừa rồi Đại sư huynh đã đánh thua, còn thiếu chút nữa là đã chết rồi, có đúng không?"

Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Ừ, hắn đang nghỉ ngơi ở trong gian nghỉ ngơi đó, ngươi đi thăm hắn một chút xem sao!"

"Thua thật hay sao? Thế này thì nguy rồi!" Ô Tâm Lan dậm chân nói: "Đại sư huynh sau khi cùng chúng ta đi lấy tiền, lại vì chính mình xuống một vạn đồng đặt cuộc, hắn đánh thua thế này có phải là một vạn đồng kia không còn nữa rồi!"

Vương Chí Đạo hỏi: "Được rồi, Ô sư tỷ, các ngươi đem tiền thắng của ta đi giấu ở đâu rồi?"

Ô Tâm Lan nói: "Để ở tiệm buôn tiền của Nông đại thúc mở, chỗ đó gần phòng Tuần bộ, bảo an chu đáo, hơn nữa Nông đại thúc rất có danh vọng trong giới thương nhân ở Thượng Hải, không có ai dám có chủ ý gì với tiệm buôn tiền của ông ấy! Được rồi, Chí Đạo, trên người ta vẫn còn để lại mười vạn, có muốn tiếp tục đánh cuộc hay không, giúp Đại sư huynh hắn thắng tiền trở về?"

Vương Chí Đạo hỏi: "Trực tiếp đưa cho Đại sư huynh một vạn không được sao?"

"Không được!" Ô Tâm Lan nói: "Ta hiểu rõ tính tình Đại sư huynh, hắn tuyệt đối sẽ không muốn tiền của chúng ta. Nếu như giúp hắn đánh cuộc thắng lại tiền thì hắn mới có thể tiếp nhận!"

"Việc này thì có phân biệt gì hay sao?" Vương Chí Đạo trong lòng buồn bực, suy nghĩ một chút mới nói: "Trận thi đấu này chỉ sợ người thắng sẽ là Trương Sĩ Kiệt, hơn nữa thời gian đánh cuộc đã trôi qua, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc trận tiếp theo. Ừ, trận tiếp theo là Nhị sư huynh đánh với Sa Lợi Văn Thái Khắc. Như vậy đi, ngươi lấy danh nghĩa của Đại sư huynh đi xuống một vạn đồng mua Nhị sư huynh thắng là được rồi. Sau khi thắng đem tiền giao lại cho Đại sư huynh, đồng thời cảnh cáo hắn một chút cho ta, nói rằng lần sau muốn đánh cuộc cần hỏi trước ý kiến của ta. Nếu còn tự chủ trương, nếu thua ta sẽ không trông nom hắn nữa!"

"Biết rồi, trên thực tế điều này cũng không thể trách Đại sư huynh được hả! Chính bản thân hắn lên thi đấu, chung quy hắn không thể tự mình đánh cuộc cho mình thua được mà!" Ô Tâm Lan ùng ục một câu, lại hỏi: "Chí Đạo, ngươi tại sao lại có thể khẳng định trận thi đấu này người thắng hẳn là Trương Sĩ Kiệt vậy?"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Thực lực chênh lệch rất rõ ràng hả, Lâm Nhược Siêu nếu như không được phụ thân của hắn nhường cho, thì ngay ở vòng đấu thứ nhất căn bản đã là không thắng được. Mà Trương Sĩ Kiệt người này đã quen đánh địa hạ quyền, kinh nghiệm thực chiến của hắn làm sao Lâm Nhược Siêu kia là một tay mơ trong đánh thực chiến có thể so sánh nổi. Chỉ sợ ngay cả Lâm Thế Vinh lên đài cũng không chắc đã là đối thủ!"

Trong lúc còn đang nói chuyện đó hai người đã đi đến bên ngoài đám khán giả đang đứng xem thi đấu. Từ xa xa nhìn lại, cuộc chiến trên lôi đài quả nhiên đã thành cục diện nghiêng hẳn về một bên. Lâm Nhược Siêu "chiến thắng" được phụ thân, vốn đã tin tưởng gấp trăm lần sẽ dương danh vạn đại trên Vạn quốc võ thuật đại hội lần này, bây giờ đang phải chịu công kích đến thê thảm. Trương Sĩ Kiệt một đôi chân như bách luyện tinh cương đang liên miên bất đoạn nhằm trên thân mình, trên hai đùi cùng đầu não của Lâm Nhược Siêu mà đá quét đến. Lâm Nhược Siêu chỉ có thể làm được là giơ cả hai tay lên bảo vệ lấy đầu, ngay cả một chút phản kích cũng không làm nổi.

Chỉ có điều là làm như thế cũng vô dụng mà thôi. Trương Sĩ Kiệt căn bản là mặc kệ Lâm Nhược Siêu phòng thủ như thế nào, thiết cước vẫn một dạng đá quét vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn, chỉ vài lần đã đem hai tay của Lâm Nhược Siêu đá cho vừa sưng vừa tím, cơ hồ muốn nâng lên cũng không nổi nữa rồi.

Đang đứng dưới lôi đài xem cuộc chiến, Lâm Thế Vinh nhìn thấy không xong rồi, không nhịn được liền lớn tiếng hô lớn: "Siêu nhi, ngươi nhận thua đi, ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn. Còn đánh nữa ngươi sẽ mất mạng thôi, nhận thua đi!"

Lâm Nhược Siêu nghe được thanh âm của phụ thân, trong lòng đang còn chút do dự, nhưng là Trương Sĩ Kiệt lại không cho hắn cơ hội. Nhân lúc hai tay của Lâm Nhược Siêu vô lực buông rũ xuống, Trương Sĩ Kiệt lại mãnh liệt một cước hoành tảo xuất ra, vừa vặn vượt qua cánh tay phòng ngự, đá trúng ngay vào lỗ tai Lâm Nhược Siêu.

Lần này đúng là một đòn đả kích trí mạng, Lâm Nhược Siêu chỉ cảm thấy truyền vào trong tai một tiếng nổ "oàng" như sấm động, trong đầu não giống như là một cái nồi bị nổ tung vậy. Lập tức Lâm Nhược Siêu không thể đứng thẳng được nữa, ngửa mặt lên trời té rầm xuống. Cái lỗ tai này của hắn, xem như đã hoàn toàn bị phế đi rồi. Truyện "Tinh Võ Môn " Truyện "Tinh Võ Môn "

Lâm Thế Vinh mặc dù đối với con mình rất là nghiêm khắc, nhưng đây dù sao cũng vẫn là con trai lão, thấy thế vội vàng chạy lên lôi đài, đem con trai đang ngã dưới sàn đỡ lên. Lúc này lão nghe được Trương Sĩ Kiệt khi rời đi đã phát ra một tiếng cười lạnh nói: "Ngươi căn bản là không nên để cho hắn lên trên lôi đài này!"

Lâm Thế Vinh thân thể không ngừng run rẩy vì phẫn nộ, nhưng lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Trương Sĩ Kiệt rời đi mà không thể ngăn cản đánh, bởi vì người nào đã để cho con trai lão lên lôi đài này này đây! Nếu đã lên đây, phải tuân thủ theo quy tắc của lôi đài, tự gánh lấy hậu quả, không được truy cứu. Thân là đệ tử của Hoàng Phi Hồng, Lâm Thế Vinh hiển nhiên rõ ràng đạo lý này, cho nên lão không thể tìm Trương Sĩ Kiệt tính sổ, đây cũng chính là nguyên nhân mà lúc trước lão ngăn cản không để cho Lâm Nhược Siêu lên lôi đài, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể ngăn cản được.

Sau khi Lâm Nhược Siêu được nâng đi xuống khỏi lôi đài rồi, trận đấu thứ tư ở vòng đấu thứ hai lập tức bắt đầu: Hoắc Đình Giác đấu với Sa Lợi Văn Thái Khắc!

Sau khi Ô Tâm Lan lấy danh nghĩa Lưu Chấn Đông xuống một vạn đồng mua Hoắc Đình Giác thắng, liền quay lại cùng Vương Chí Đạo theo nhau rẽ đám đông tiến về phía trước đứng xem. Các sư huynh đệ Tinh Võ Môn, kể cả Lưu Chấn Đông đang phục hồi trong gian nghỉ ngơi cũng đều đi ra, bọn họ cũng rất quan tâm đến trận thi đấu này, bởi vì trận đấu này chính là của Tinh Võ Môn Môn chủ.

Hoắc Đình Giác, Tinh Võ Môn tân Môn chủ, truyền nhân Mê Tung quyền, thân cao một mét bảy mươi, cân nặng sáu mươi lăm kilogram, trong trận đấu ở vòng đấu trước chỉ ba chiêu đã đánh bại được quyền thủ Anh quốc nổi tiếng Tá Trì.

Sa Lợi Văn Thái Khắc, con trai của Quyền vương đấm bốc tay trần Sa Lợi Văn vĩ đại nhất trong lịch sử nước Mỹ, sở luyện chính là ngoại trừ dùng nắm tay còn có thể dùng bất cứ chiêu thức công kích đấm bốc nguyên thủy nào từ đá, vật, húc, vân vân, thân cao một mét bảy mươi lăm, cân nặng còn hơn tám mươi kilogram, trong trận đấu ở vòng đấu thứ nhất đã phải dùng đến sức chín trâu hai hổ, mất rất nhiều thời gian mới có thể đánh bại được quyền thủ nổi danh của Pháp quốc Bảo La Ba Nã Khắc.

Nếu như nhìn xem từ chiến tích của hai người ở trận đấu vòng trước, tựa hồ như Hoắc Đình Giác so với Sa Lợi Văn Thái Khắc thì còn lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng Vương Chí Đạo lại nhìn ra được chỗ bất lợi của Hoắc Đình Giác, chính là: Sức chịu đựng! Sa Lợi Văn Thái Khắc tựa hồ như là một cỗ máy chiến đấu có sức chịu đựng siêu cường, lúc trước khi cùng đồng bào Kiệt Khắc Sâm của hắn tranh đoạt danh ngạch thi đấu đã đánh nhau đến gần ba giờ đồng hồ cũng vẫn không biết mệt mỏi, còn Hoắc Đình Giác liệu có thể kiên trì được lâu đến như vậy hay sao?

Cho nên Vương Chí Đạo cảm giác được, trừ phi Hoắc Đình Giác có thể đối phó được giống như đã làm với quyền thủ Anh quốc Tá Trì, trong thời gian ngắn đã đánh bại được đối thủ, nếu không cứ để kéo dài thời gian, chiến cuộc chỉ sợ sẽ trở thành có lợi cho Sa Lợi Văn Thái Khắc.

Hoắc Đình Giác không hề nghi ngờ gì cũng rõ ràng được đạo lý này, cho nên ngay từ đầu trận đấu, hắn lập tức đã đoạt tiên phát động công kích, thân thể bắn vụt về phía trước, một cước đã đạp trúng ngay lên bụng trên của Sa Lợi Văn Thái Khắc.

Sa Lợi Văn Thái Khắc đã trúng phải một cú đạp này, nhưng lại không giống như Tá Trì lúc trước bị đạp ngã bay xuống sàn đài, mà là sau khi bị lui lại chỉ có ba bước liền vững vàng ổn định lập thế đứng lại được, có thể thấy được rằng hắn vô luận là năng lực chịu đòn hay là năng lực giữ thăng bằng đều mạnh hơn nhiều so với Tá Trì. Chỉ có điều là công kích của Hoắc Đình Giác cũng không có vì thế mà chấm dứt, ngay khi Sa Lợi Văn Thái Khắc bị đạp bật lùi về phía sau, Hoắc Đình Giác đã như hình với bóng theo sát tiến lên. Ngay khi Sa Lợi Văn Thái Khắc vừa ổn định lại được xu thế đang bị đẩy lui về sau, Hoắc Đình Giác lập tức đã một cước quét ngang trúng vào trên khoeo chân Sa Lợi Văn Thái Khắc, làm cho Sa Lợi Văn Thái Khắc buộc phải khuỵu một chân quỳ xuống.

Tiếp theo, Hoắc Đình Giác đánh xuống một chưởng, mục tiêu chính là cái gáy của Sa Lợi Văn Thái Khắc. Cái gáy chính là bộ vị yếu hại nhất trên cơ thể con người, nếu như bị bổ trúng, mặc kệ là Sa Lợi Văn Thái Khắc có năng lực chịu đòn mạnh mẽ tới đâu đi nữa, cũng chắc chắn là sẽ bị ngất xỉu đi luôn.

Nhưng là Sa Lợi Văn Thái Khắc đang quỳ trên mặt đất lại đột nhiên giơ cánh tay phải lên kịp bảo vệ lấy cái gáy hắn. Kết quả là một chưởng đang bổ xuống của Hoắc Đình Giác này trúng ngay vào trên cẳng tay rắn chắc cứng cáp giống như thiết bổng của Sa Lợi Văn Thái Khắc, công kích không hề có chút hiệu quả. Mà Sa Lợi Văn Thái Khắc đúng vào lúc này lại bắt đầu phản kích lại rồi. Hắn vẫn đang quỳ khuỵu một chân trên mặt đất, nhưng là nửa người trên nhào về trước, hai tay đột nhiên bung ra nhằm vào eo lưng Hoắc Đình Giác ôm chặt lấy. Trong một nháy mắt đã đem được Hoắc Đình Giác đẩy ngã xuống trên mặt sàn.

Sau đó Sa Lợi Văn Thái Khắc xảo diệu xoay thân một cái, đã cưỡi ngay được lên trên người Hoắc Đình Giác, huy khởi quyền đầu to lớn hung hãn như thiết chùy, hướng vào đầu Hoắc Đình Giác mà mãnh liệt nện xuống.

Dưới lôi đài không ít đệ tử Tinh Võ Môn thấy thế không khỏi bật lên kinh hô một tiếng, nhất là Hiểu Huệ cùng Ô Tâm Lan khẩn trương đến mức trái tim như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực.

Đã thấy trên lôi đài Hoắc Đình Giác nghiêng đầu nhanh sang một bên, tránh được một quyền này của Sa Lợi Văn Thái Khắc, sau đó bắt được cánh tay của Sa Lợi Văn Thái Khắc, eo lưng vận lực giãy mạnh một cái, đầu gối co lên nhằm thúc vào sau lưng Sa Lợi Văn Thái Khắc, liền đem được Sa Lợi Văn Thái Khắc thúc cho ngã lộn qua đầu hắn văng về phía trước. Tiếp theo Hoắc Đình Giác sử tiếp một thế Lý Ngư Đả Đỉnh, từ trên mặt đất bật mình lên được.

"Hay!" Thấy Hoắc Đình Giác thoát khỏi được hiểm cảnh, các khán giả ở đây không khỏi cùng khen ầm một câu.

Chỉ có điều đã thấy Sa Lợi Văn Thái Khắc cũng rất nhanh từ trên mặt sàn bò lên được, lại cùng Hoắc Đình Giác lập thành cục diện lưỡng thế đối chiến.

Lúc này đây đến lượt Sa Lợi Văn Thái Khắc đoạt tiên phát động công kích, chỉ có điều là hắn vừa mới xáp lại gần Hoắc Đình Giác, quyền đầu còn chưa có đánh ra, lập tức đã bị Hoắc Đình Giác một cước vô thanh vô tức đá ra trúng ngay vào mặt trước cẳng chân. Sa Lợi Văn Thái Khắc không giống như đám Thái quyền thủ đã luyện được thành cẳng chân cứng như sắt thép, nên khi bị trúng một cước này của Hoắc Đình Giác, đau đến không tự chủ được phải lùi về sau đến hai bước, thế công lập tức bị phá giải.

Hoắc Đình Giác nhân cơ hội lại xông vọt lên phía trước, một cước móc ngay vào gân sau gót chân Sa Lợi Văn Thái Khắc, song chưởng mạnh mẽ bổ lên trên ngực Sa Lợi Văn Thái Khắc. Gót chân bị chặn lại, trước ngực lại bị đại lực bổ vào, thân thể Sa Lợi Văn Thái Khắc lập tức ngửa lên trời đổ rầm xuống, nặng nề nện xuống trên sàn lôi đài.

"Hay!" Các khán giả đang đứng xem ở đây đều không tự chủ được mà lại cùng khen ầm lên một tiếng. Chỉ có điều là vừa khen xong, đã thấy Sa Lợi Văn Thái Khắc lại bò lên được, dường như không có việc gì, lại một lần nữa nhằm Hoắc Đình Giác phát động công kích.

"Chát" một tiếng, Hoắc Đình Giác một đòn mãnh quyền đã hung bạo đánh ngay lên cần cổ Sa Lợi Văn Thái Khắc, tiếp theo dưới chân lại móc một cái nữa, Sa Lợi Văn Thái Khắc lại một lần nữa nặng nề ngã sấp xuống sàn đài. Chỉ có điều là kết quả vẫn là một dạng, Sa Lợi Văn Thái Khắc lại một lần nữa từ trên mặt sàn bò lên ngay.

Dưới lôi đài Vương Chí Đạo thở dài nói: "Nhị sư huynh cũng quá nhân từ rồi đó, tại sao lại còn cứ phải chờ tới khi đối phương đứng lên mới tiếp tục tới công kích hắn chứ. Nếu đổi là ta, đã sớm nhào tới trực tiếp đem tên kia bóp chết ngay trên mặt đất rồi!"

Lưu Chấn Đông nghe vậy trừng mắt nói: "Làm sao lại có thể tiếp tục công kích đối thủ đã ngã xuống đất rồi chứ, như vậy là rất không có đạo đức đó!"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ có điều là thằng cu người nước Mỹ này cũng thật là con mẹ nó có năng lực hả! Cũng thực là kỳ quái, chẳng lẽ bọn người ngoại quốc ai ai cũng là con người kiên cường hay sao, bị đánh ngã lại đứng lên, đánh ngã tiếp lại đứng lên tiếp?"

Vương Chí Đạo "ha ha" cười nói: "Trong những người Trung Quốc có con người kiên cường, trong những người ngoại quốc khẳng định cũng có con người kiên cường, chỉ có điều là Sa Lợi Văn Thái Khắc cùng với việc là 'con người kiên cường' thì không có mấy quan hệ, chỉ là lực đả kích của Nhị sư huynh hoặc là không đủ mạnh mẽ, hoặc là có thể nói rằng xuống tay không đủ tàn nhẫn, không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho đối phương mà thôi!"

Hiểu Huệ bất mãn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, chất vấn nói: "Ngươi đây là đang xem thường Nhị sư huynh hay sao?"

Vương Chí Đạo lập tức câm miệng, chỉ vớt vát một câu: "Coi như ta chưa nói gì đi hả!"

Trên lôi đài Hoắc Đình Giác dần dần cảm thấy không ổn, hắn dựa vào thân thủ cùng phản ứng linh tiệp, đem Sa Lợi Văn Thái Khắc đánh ngã được ít nhất đã là sáu lần. Nhưng là mỗi một lần Sa Lợi Văn Thái Khắc lại đều có thể đứng lên được, tinh thần lại còn chấn hứng tiếp tục xông vào chiến đấu, mà chính bản thân hắn lại bắt đầu có chút thở hổn hển rồi.

Hoắc Đình Giác trong lòng rõ ràng, nếu không nhanh chóng đem Sa Lợi Văn Thái Khắc đánh ngã hoàn toàn, sau khi thể lực của bản thân mình bị tiêu hao đáng kể, đến lúc cuối chiến cuộc sẽ bị Sa Lợi Văn Thái Khắc dường như vĩnh viễn không mệt mỏi kia lật ngược lại được.

Không được, tuyệt đối không thể thua! Tuyệt đối không thể để làm mất đi danh tiếng của phụ thân cùng Tinh Võ Môn!

Nghĩ được như vậy, Hoắc Đình Giác hạ quyết tâm phải xuất chiêu tàn nhẫn. Đến khi Sa Lợi Văn Thái Khắc một lần nữa áp sát tới, Hoắc Đình Giác một cước đá ngay vào mắt cá chân Sa Lợi Văn Thái Khắc. Chờ đến khi sự chú ý của đối phương bị dẫn xuống phía dưới, hắn lập tức gập khuỷu tay nhằm phía trước thúc tới, mũi nhọn khuỷu tay chuẩn xác nện vào một cây xương sườn sụn của Sa Lợi Văn Thái Khắc.

"Rắc" một tiếng vang lên, cây xương sườn này lập tức đã bị khuỷu tay nhọn hoắt như mũi thương của Hoắc Đình Giác đánh gãy. Tiếp theo, thân thể Hoắc Đình Giác đã chuyển vụt tới phía sau Sa Lợi Văn Thái Khắc, một chiêu Song Phong Quán Nhĩ sử ra, song chưởng đồng thời nặng nề đánh lên hai bên tai của Sa Lợi Văn Thái Khắc.

Sa Lợi Văn Thái Khắc trong đầu chấn động, ánh mắt không khỏi trở nên mơ hồ mờ mịt. Một kích này tạo thành thương tổn cho hắn không phải chuyện đùa. Nhưng chỉ thấy thân thể Sa Lợi Văn Thái Khắc lắc lư vài cái, rồi lại vẫn kiên cường đứng vững chưa có ngã xuống sàn.

Hoắc Đình Giác thấy thế cảm thấy kinh dị, đối với sự chịu đựng của Sa Lợi Văn Thái Khắc trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục. Nhưng hắn vẫn không dừng lại, lăng không nhảy dựng lên, một đòn Cao tảo thích mãnh liệt đá quét thẳng vào đầu Sa Lợi Văn Thái Khắc.

Lần này, Sa Lợi Văn Thái Khắc rốt cuộc cũng phải đổ rầm xuống.

Mặc dù bên dưới lôi đài phụ thân Sa Lợi Văn của hắn không ngừng hò hét thúc giục Sa Lợi Văn Thái Khắc phải đứng lên tiếp tục chiến đấu. Nhưng tiếc nuối chính là, một kích cuối cùng của Hoắc Đình Giác đã gây cho hắn thương tổn quá nặng. Sa Lợi Văn Thái Khắc giãy dụa trên mặt đất một hồi lâu, cuối cùng cũng vẫn không thể đứng lên nổi. Truyện "Tinh Võ Môn "

Sau khi Sơn Khẩu Dụ Nhân không thể không đứng lên tuyên bố Hoắc Đình Giác dành được thắng lợi chung cuộc, các khán giả tại tràng lại một lần nữa hoan hô ầm lên, nhất là người của Tinh Võ Môn. Tiếng hoan hô cơ hồ muốn đem cả lôi đài chấn sụp xuống vậy.

Hoắc Đình Giác rốt cục cũng giữ gìn được danh tiếng của phụ thân Hoắc Nguyên Giáp, bảo vệ được tôn nghiêm của Tinh Võ Môn Môn chủ.

Trận thi đấu kế tiếp mặc dù cũng rất được chờ mong, nhưng là đại bộ phận khán giả lại cho rằng đây là một trận thi đấu không cần phải quá lo lắng. Bởi vì một trận thi đấu tiếp theo này chính là "Ngàn cân thần lực Vương" Vương Tử Bình đánh với "Bạch đầu đại quái vật" Trương Bảo Tử.

Đối với màn biểu diễn trong trận đấu ở vòng đấu trước của Vương Tử Bình, cho đến bây giờ rất nhiều khán giả vẫn đang có cảm giác khó có thể tin nổi. Bởi vì hắn chỉ cần thuần túy dùng khí lực đã có thể đem Tiểu Hoa Thái Lang cân nặng gấp ba lần bản thân mình, hung hăng đẩy xuống khỏi lôi đài, loại biểu hiện này quả nhiên không thẹn với danh hiệu "Ngàn cân thần lực Vương".

Mà Trương Bảo Tử mặc dù ở trận đấu lúc trước của hắn cũng đã biểu hiện rất xuất sắc, chỉ một chiêu đã đem đối thủ ném xuống dưới lôi đài. Nhưng là trong vòng thi đấu sơ loại, Trương Bảo Tử đã cùng với Tiểu Hoa Thái Lang từng đấu qua khí lực húc nhau, hai người ai cũng không thể lấn át được được người kia. Lực lượng tương xứng, cũng đã gián tiếp chứng minh rồi, lực lượng của Trương Bảo Tử không được như của Vương Tử Bình.

Mặc dù quyền thuật cũng không phải chỉ thuần túy dựa vào lực lượng, nhưng là thân phận của Vương Tử Bình đã được không ít người đi hỏi thăm điều tra ra, hắn chính là đệ tử của Tra Quyền đại danh sư Dương Hồng Tu, bản thân hắn ở tại Thương Châu cũng là tay cao thủ quyền thuật nổi danh, không phải chỉ là một tay thất phu cậy khí lực. Càng quan trọng hơn chính là, Vương Tử Bình thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, hai tròng mắt giống như hồ nước sâu bình tĩnh thâm thúy, có thể thấy được hắn chính là một cao thủ quyền thuật có ý nghĩ tỉnh táo, trí tuệ sâu sắc.

Về phần Trương Bảo Tử, xem cử động của hắn, phương thức nói chuyện của hắn, dù thấy thế nào cũng phải công nhận hắn là một gã man hán có ý nghĩ không được bình thường. Mặc dù thân thể hắn cường tráng dọa người, chỉ có điều là trải qua hai ngày thi đấu so tài rồi, đã gián tiếp chứng minh cho khán giả một cái chân lý: Thân thể càng cường tráng, thực lực lại càng kém cỏi! Càng quan trọng hơn là, đêm đó tại Tinh Võ Môn sự tình Trương Bảo Tử cùng Trần Phát Học thi đấu không biết đã bị người nào lưu truyền ra ngoài, kết quả là làm cho cơ hồ mỗi người cũng đã biết được, Trương Bảo Tử người này đối với quyền thuật tựa hồ như không hiểu biết nhiều!

Đã có được những dữ liệu này, chỉ cần người có thần trí bình thường, cũng không ai cho rằng Trương Bảo Tử có thể thắng được Vương Tử Bình. Mà Trương Khiếu Lâm đưa ra tỷ lệ kèo Vương Tử Bình thắng chỉ là mười ăn một, còn Trương Bảo Tử thắng thì lại tới một ăn sáu. Chỉ từ tỷ lệ kèo đã nói lên rằng không có người nào xem trọng Trương Bảo Tử hết.

Vương Chí Đạo thậm chí còn đang lo lắng: Có nên trực tiếp đi khuyên Trương Bảo Tử nhận thua bỏ qua luôn hay không, miễn cho hai người "đại ca" bị tổn thương hòa khí.

May là tỷ lệ ra kèo như vậy cũng không có truyền tới được tai Trương Bảo Tử, nếu không chỉ sợ hắn đã đi tìm Trương Khiếu Lâm tính sổ trước rồi. Sau khi gã thần trí đơn giản này tận mắt chứng kiến phương thức mà Vương Tử Bình đã dùng đánh bại Tiểu Hoa Thái Lang, cũng rõ ràng được nếu so về khí lực chính bản thân mình cũng không phải là đối thủ của Vương Tử Bình, nhưng hắn vẫn đĩnh đạc thượng lôi đài. Hắn đang ỷ vào "Tam đại tuyệt chiêu" mà Vương Chí Đạo đã dạy cho hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn còn ngây thơ khờ khạo tin tưởng rằng bản thân mình đã nắm chắc "Tam đại tuyệt chiêu" này ở trong tay, nhất định có thể đánh khắp thiên hạ không đối thủ. Truyện "Tinh Võ Môn "

Trận đấu vừa mới bắt đầu, Trương Bảo Tử đã đoạt tiên nhằm Vương Tử Bình phát động công kích. Chính là thức thứ nhất trong Tam đại tuyệt chiêu: Hổ phác thức! Trương Bảo Tử giống như trâu điên hổ dại điên cuồng vồ đến Vương Tử Bình, ảo tưởng rằng chỉ trong chớp mắt là đã có thể đem Vương Tử Bình đẩy bay xuống khỏi lôi đài.

Vương Tử Bình chỉ là nhẹ nhàng lách mình sang một bên, sau đó dưới chân móc một cái, Trương Bảo Tử lập tức ngã đập mặt xuống sàn lôi đài, khiến cho đám khán giả tại tràng ầm ầm cười to, mà Vương Chí Đạo chỉ có thể cười khổ.

Sau khi chật vật vạn phần bò được đứng lên, Trương Bảo Tử lập tức chuyển sang dùng thức thứ hai trong Tam đại tuyệt chiêu: Bắt - Ném! Hắn nhanh chóng vươn tay ra nhằm Vương Tử Bình chộp tới.

Bắt, không trúng; lại bắt tiếp, vẫn không trúng, lại bắt nữa, vẫn cứ là không trúng!

Trương Bảo Tử có chút nổi giận rồi, cả hai tay đều dứt khoát xuất ra, nhằm Vương Tử Bình vồ tới.

Cổ tay đột nhiên căng thẳng, chính là đã bị Vương Tử Bình đột nhiên bắt ngược lại được, sau đó Vương Tử Bình vừa xoay vừa quật một cái, đã đem Trương Bảo Tử một lần nữa quật nhào xuống sàn đài.

Vương Tử Bình cười cười nhìn Trương Bảo Tử nói: "Trương Bảo Tử huynh, ngươi không phải là đối thủ của ta, vì vậy chúng ta dừng tay thôi, như thế nào?"

Trương Bảo Tử bò lên, phẫn nộ quát: "Ta còn có một tuyệt chiêu cuối cùng còn chưa sử dụng đến đó thôi!"

Lập tức nhào về phía trước vồ một phát, thật là kỳ tích! Lần này đã vồ được Vương Tử Bình rồi! Trương Bảo Tử mừng rỡ, vội vàng chuyển tới phía sau lưng Vương Tử Bình, sử xuất chiêu thứ ba trong Tam đại tuyệt chiêu "Siết cổ"!

Đáng tiếc hắn đã quên mất rồi, nếu so về khí lực, chính bản thân mình không thể sánh được với Vương Tử Bình.

Vương Tử Bình bắt được cẳng tay của Trương Bảo Tử đang siết vào cổ mình, chỉ vặn một cái, đã dễ dàng thoát thân ra. Sau đó hắn nhìn Trương Bảo Tử nói: "Nếu như Trương Bảo Tử huynh không muốn nhận thua, như vậy ta phải đắc tội rồi, xin lỗi!"

Song chưởng đẩy mạnh về phía trước một phát, chính là chiêu thức thứ nhất "Hổ phác thức" trong Tam đại tuyệt chiêu mà Trương Bảo Tử vừa mới sử dụng qua. Thân thể đồ sộ của Trương Bảo Tử lập tức bị đẩy bay văng đi, trực tiếp té nhào xuống khỏi lôi đài.

Đến khi Vương Chí Đạo chạy được đến nơi, đỡ Trương Bảo Tử còn đang đầu choáng mắt hoa đứng lên, Trương Bảo Tử vẻ mặt thảm hại nói: "Nghĩa đệ, nguyên lai là ngươi lại còn đem cả 'Tam đại tuyệt chiêu' dạy cho hắn nữa, khó trách khi ta sử dụng ra thì mất thiêng rồi!"

Vương Chí Đạo nghe vậy không khỏi cười khổ nói: "Đại ca, cái chiêu 'Hổ Phác thức' đó vốn chính là một chiêu thức rất bình thường trong giới võ thuật, cũng không phải là do ta phát minh ra, hắn biết được một chiêu này cũng không có gì là ngạc nhiên hả!"

Trương Bảo Tử nửa ngờ nửa tin nói: "Ngươi không phải đã nói rằng ta học được 'Tam đại tuyệt chiêu' này là đã có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ hay sao? Tại sao ta lại vẫn không phải là đối thủ của hắn như vậy chứ?"

Đánh khắp thiên hạ không địch thủ? Ta đã có nói qua như vậy hay sao? Vương Chí Đạo trong lòng buồn bực, chỉ có điều khi thấy vẻ mặt chán chường của Trương Bảo Tử, lại đành an ủi hắn nói: "Bởi vì ngươi là vừa mới học được, còn chưa đủ thuần thục. Hơn nữa Vương Tử Bình đại ca vừa vặn lại là khắc tinh của ngươi, ngươi không phải đối thủ của hắn cũng là rất bình thường. Nếu không thì như thế này đi, ngươi sửa thành bái ta làm thầy, ta dạy cho ngươi một môn quyền thuật có hệ thống, cho ngươi bắt đầu học tập từ đầu. Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ được một môn quyền thuật một cách có hệ thống, sẽ không còn bị thảm bại như vậy nữa!"

Trương Bảo Tử hồ nghi nói: "Ta không phải là đại ca kết bái của ngươi hay sao chứ, như thế nào lại có thể chuyển sang bái ngươi làm thầy được?"

"Có thể làm 'giả' sư phụ cũng được, như thế cũng không phân biệt bối phận!" Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc lại nói tiếp: "Việc này ở thời cổ đại cũng rất thường thấy, coi như là sư phụ, cũng sẽ phản lại chuyển thành đi theo đồ đệ học tập đó!"

Trương Bảo Tử lại hỏi: "Vậy có phải là sau khi bái ngươi làm thầy, học hành có hệ thống một môn quyền thuật, là đã có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ hay không?" Truyện "Tinh Võ Môn "

Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, vậy thì nhất định có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ rồi!"

Trương Bảo Tử lập tức dập đầu nói: "Sư phụ ở trên, kính xin thu nhận đệ tử làm đồ đệ, dạy cho đệ tử công phu đánh khắp thiên hạ vô địch thủ đi hả!"

Trong vẻ mặt kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm của đám người Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo lại vừa thu thêm được một tên đồ đệ theo học công phu!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-160)


<