← Hồi 104 | Hồi 106 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Thái độ tôn kính của Thân Đại Hải thể hiện đúng như là Vương Chí Đạo thật sự là huynh đệ kết bái của lão tổ tông Trương Bảo Tử của bọn hắn, khom lưng xuống còn thiếu chút nữa là thành ra đang bò xuống trên mặt đất.
Không chỉ riêng đám người Ô Tâm Lan sửng sốt, ngay cả bọn hải tặc cũng tất cả đều ngẩn người, vội vàng hạ hết súng ống đang chĩa vào đám người Vương Chí Đạo xuống.
Chính bản thân Vương Chí Đạo cũng cảm thật bất ngờ, vốn đang tưởng rằng mưu kế này sẽ đem tên Trương Bảo Tử kia kích động mà đi ra đây, không nghĩ tới Trương Bảo Tử nhưng lại xin mời hắn đi sang bên đó gặp nhau. Nếu chính mình thật sự đi sang, chỉ sợ phải một thân một mình đối diện với nguy hiểm.
Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc nói: "Lão tổ tông của các ngươi chỉ đồng ý thấy một mình ta hay sao?"
"Ơ, chuyện này... Chuyện này lão tổ tông chưa nói, ta đây cũng đã quên không hỏi rồi!" Thân Đại Hải sững sờ nói.
"Vậy ta đây cùng các bằng hữu của ta đi sang gặp mặt lão đại ca của ta hẳn là không có vấn đề gì chứ? Bọn họ đối với lão đại ca của ta vẫn luôn rất là kính ngưỡng, vẫn muốn nhờ ta dẫn kiến một chút đó!"
Vương Chí Đạo thuận nước đẩy thuyền, Trương Bảo Tử ở trong miệng hắn đã rất nhanh được biến thành lão đại ca rồi.
Thân Đại Hải trợn mắt nhìn, nói: "Việc này... , việc này thì? Được được, không thành vấn đề. Nếu bọn họ đã là bằng hữu của lão nhân gia ngài, vậy thì cùng đi sang gặp gỡ lão tổ tông hiển nhiên không có vấn đề gì. Xin mời, xin mời sang thuyền!"
Cũng không biết tên Trương Bảo Tử kia rốt cuộc là đã nói gì với Thân Đại Hải, nhưng đã làm cho Thân Đại Hải đối với thân phận của Vương Chí Đạo là huynh đệ kết bái cùng Trương Bảo Tử rất tin tưởng không chút nghi ngờ, liền đem cách xưng hô với Vương Chí Đạo từ "tiểu tử" lúc ban đầu thăng cấp lên thành "lão nhân gia ngài", khiến cho đám người Ô Tâm Lan nghe được tất cả đều cùng cảm thấy một trận ghê sợ.
Đừng nhìn Thân Đại Hải tướng mạo thô lỗ, nhưng là cao thủ vuốt mông ngựa trời sinh, nếu không cũng không dễ lên làm thuyền trưởng Hắc Kỳ thuyền. Nếu hắn đã nhận định Vương Chí Đạo là kết bái huynh đệ của lão tổ tông, hiển nhiên sẽ coi Vương Chí Đạo trở thành đối tượng để a dua nịnh nọt thật là tốt. Hắn đương nhiên sẽ không để cho Vương Chí Đạo học theo hắn, phải đu lên dây móc câu mà bò đến trên Hắc Kỳ thuyền, mà là lập tức quát người mang đến một tấm ván gỗ vừa rộng vừa dài, gác lên nối "Thần Chu hào" cùng Hắc Kỳ thuyền, còn dùng tay phủi sạch mọi bụi bặm trên tấm ván gỗ, sau đó mới lấy vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, nói với Vương Chí Đạo: "Lão nhân gia ngài, trước hết xin mời!"
Chứng kiến một gã đại hán trên mặt đầy râu quai nón lại làm ra bộ dáng nịnh nọt, Vương Chí Đạo cố nén lại ý niệm trong đầu đang muốn nôn mửa, giả bộ lộ ra khuôn mặt tươi cười, đối Thân Đại Hải tán dương nói: "Ngươi quả thật là một người không tệ. Nếu còn ở thời đại Thanh triều, tuyệt đối là có năng khiếu làm một đại quan. Ta gặp lão đại ca sẽ nói với hắn một chút, để cho hắn ban thưởng thật tốt cho ngươi hả!"
"Đa tạ lão nhân gia ngài, hả, không. Là tiểu lão tổ tông!" Thân Đại Hải mừng đến thiếu chút nữa quỳ thụp xuống.
Ô Tâm Lan cùng Long Điệp hai nàng thì bị khẩu khí khoa trương của hắn làm cho ghê sợ đến nỗi thân thể mềm mại phát run lên, thiếu chút nữa rơi nhào xuống biển. Còn đám người La Quang Ngọc cũng đều lộ ra biểu tình muốn nôn mửa, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám tiếp tục nhìn tới bọ dáng nịnh nọt của Thân Đại Hải.
Thân Đại Hải vẫn hồn nhiên không cảm thấy chính mình đang làm cho dạ dày của những người kia trở nên không được khỏe, đợi sau khi đám người Vương Chí Đạo đã lên hết trên Hắc kỳ thuyền, vội bước nhanh chạy lên trước, nói với Vương Chí Đạo: "Tiểu lão tổ tông, để ta đây dẫn đường cho lão nhân gia ngài!"
Hắc kỳ thuyền bởi vì là chủ thuyền của Trương Bảo Tử, nên hiển nhiên là chiến thuyền lớn nhất trong Ngũ kỳ thuyền, trong khoang thuyền lại càng rộng lớn, hải tặc cũng nhiều nhất. Ngoại trừ đám hải tặc đang ở bên ngoài, bên trong khoang thuyền cũng có ít nhất hơn một trăm tên hải tặc làm nhiệm vụ thủ vệ canh gác. Đám người Vương Chí Đạo nhìn thấy bọn hải tặc đang đứng canh gác kia tên nào tên nấy đều là vóc người cường tráng, ánh mắt cảnh giác. Hơn nữa trên vai đều vác một cây súng trường, hiển nhiên đều là đám tinh nhuệ trong bọn hải tặc, liền không khỏi có chút kinh hãi, thầm nghĩ đợi lát nữa nếu xẩy ra xung đột, những bọn hải tặc này sẽ chính là một đại phiền toái.
Sau khi đi qua một cái hành lang, đám người Vương Chí Đạo theo sau Thân Đại Hải đi vào trong một cái khoang thuyền rất lớn được bài trí giống như một gian phòng khách. Chỉ thấy khoang thuyền này chẳng những được bố trí vàng xanh huy hoàng, sàn nhà còn được trải một lớp thảm đỏ rất dày, lại có một bậc thang dẫn lên một cái bục cao, trên bục có đặt một chiếc ghế to lớn trạm trổ huy hoàng giống như là Long ỷ ngai vàng của Hoàng đế vậy. Trên chiếc ghế lớn này đang có một người ngồi lù lù.
Người này vóc người rất lớn, bộ dáng thoạt nhìn như một người khổng lồ. Mặc dù so với Cự Hổ mà Vương Chí Đạo lần trước đã chứng kiến thì vẫn còn kém không ít, nhưng là ít nhất so với Thân Đại Hải thì lại cường tráng hơn nhiều lắm. Hắn cũng giống như Thân Đại Hải trên mặt đầy râu, chỉ có điều là râu ria của hắn đều trắng bạch giống như tuyết, hơn nữa tóc cũng trắng toát, càng thần kỳ hơn nữa là hắn thật sự có một đôi lông mày thật dài buông xuống đến tận hai tai cũng trắng như tuyết. Không chỉ là râu tóc lông mày đều trắng như tuyết, nhưng là da thịt trên mặt hắn cũng rất trắng, lại không hề có lấy một chút nếp nhăn. Ở dưới cổ hắn thì da thịt lại hồng nhuận, như thế này làm cho hắn thoạt nhìn xa xa giống như một ông cụ bạc đầu. Nếu như chỉ nhìn đầu hắn mà nói, có lẽ còn có một chút tiên phong đạo cốt, nhưng là tên này trên người lại mặc một thân áo chẽn bó sát không tay cùng một chiếc quần đùi, hai bắp tay lõa lồ cùng cơ ngực vạm vỡ dị thường, một đôi bắp đùi lại càng tráng kiện, có lẽ phải to ngang với eo lưng của một người bình thường.
Nếu hắn sinh ra ở hậu thế, tuyệt đối có tư cách đi tham gia Đại hội lực sĩ thể hình thế giới, hơn nữa muốn chiếm được quán quân thể hình Olympic cũng không có mấy khó khăn.
So với vóc dáng cực đại trời sinh của Cự Hổ thì tên này bất đồng, sự khổng lồ của hắn đúng là do tu luyện mà đạt được. Nếu như loại trừ ra một thân thể cơ bắp vô cùng phát đạt kia, thì vóc dáng của hắn so với Vương Chí Đạo cũng không sai biệt nhiều lắm. Nhưng là một gã nam nhân thân thể cơ bắp phát đạt siêu cấp như thế này, đồng thời cũng là một lão nhân râu tóc lông mày lông mi đều trắng như tuyết!
Người này, chính là Trương Bảo Tử được đồn đại đã sống hơn một trăm ba mươi tuổi kia hay sao?
Đám người Vương Chí Đạo còn đang trong kinh ngạc nghi hoặc, Thân Đại Hải đã tiến lên quỳ rạp xuống đất, tôn tôn kính kính đối một lão nhân cơ bắp này, nói: "Lão tổ tông, huynh đệ kết bái của ngài ta đã dẫn đến đây cho lão nhân gia ngài rồi, còn có các bằng hữu của ông ấy, bọn họ cũng đều muốn gặp lão nhân gia ông đó!"
Quả nhiên là lão tổ tông Trương Bảo Tử của bọn hải tặc.
Chỉ thấy Trương Bảo Tử mở to hai tròng mắt, tinh quang lóe ra, đem Vương Chí Đạo cùng đám người Tôn Lộc Đường đánh giá qua một lần, sau đó thở dài nói: "Người già, trí nhớ cũng không còn dùng được nữa. Cũng mới trải qua mấy năm mà thôi, ta cũng đã nhớ không rõ bộ dáng của nghĩa đệ nữa rồi. Trong các ngươi, vị nào mới là nghĩa đệ Vương Chí Đạo của ta hả!"
Vương Chí Đạo nghe vậy, tiến lên một bước, chắp tay cười nói với Trương Bảo Tử: "Lão đại ca, ta chính là nghĩa đệ Vương Chí Đạo của ngươi đây, ngươi như thế nào lại không nhận ra được ta đây?"
"A, chính là ngươi hả! Ha ha, ta nhận ra rồi!" Trương Bảo Tử chỉ vào Vương Chí Đạo "ha ha" cười to nói: "Ngươi đã trưởng thành rồi hả, lúc đầu khi chúng ta kết bái, ngươi hẳn là vẫn còn là một tiểu hài tử hả. Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã trưởng thành rồi, khó trách ta không thể nhận ra ngươi được!"
"Đúng vậy, đúng vậy. Cũng thật may lão đại ca ngươi vẫn là càng già càng khỏe, phong thái không hề suy giảm theo năm tháng hả. Điều này làm cho ta đây vĩnh viễn không thể nào không nhận ra được ngươi!" Vương Chí Đạo cũng làm ra vẻ mặt tươi cười "khoái trá"!
Đám người Tôn Lộc Đường ở phía sau hắn mọi người trong lòng đều sững sờ, cùng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Vương Chí Đạo này thật sự lại là cùng Trương Bảo Tử kết bái huynh đệ, nếu không thì như thế nào lại có thể cùng bộc lộ chân tình như vậy? Nếu như nói là Vương Chí Đạo giả ngu hoàn hảo, vậy thì Trương Bảo Tử kia lại giả bộ ngu ngơ làm cái gì đây?
Long Điệp không nhịn được liền thấp giọng hỏi Ô Tâm Lan đang đứng bên người: "Hắn là từ lúc nào lại kết bái cùng một lão quái nhân kia vậy?"
"Đúng đó, từ khi Vương Chí Đạo rời đi khỏi Thượng Hải, vẫn luôn luôn ở cùng một chỗ với chúng ta, vậy thì từ lúc nào lại kết bái cùng với một lão quái nhân kia? Chẳng lẽ lại là từ trước khi gia nhập Tinh Võ Môn hay sao?" Ô Tâm Lan cũng không hiểu chút nào, hỏi một đằng đáp một nẻo.
Cam Mạc Nhiên cũng thấp giọng nói bên tai Tôn Lộc Đường: "Nếu như một Trương Bảo Tử này không phải là đang giả bộ ngu, vậy chính là thật sự mất trí nhớ rồi. Nếu không thì bọn hắn đúng thực sự là huynh đệ kết bái, chỉ có điều việc này không thể nào có khả năng. Lúc trước Vương Chí Đạo còn hỏi qua chúng ta về sự tích Trương Bảo Tử, hẳn là căn bản không nhận ra được Trương Bảo Tử, vậy phần lớn là đang diễn trò mà thôi. Chỉ có điều ta không rõ, nếu nói Vương Chí Đạo giả ngu hoàn hảo, vậy thì Trương Bảo Tử giả ngu là vì cái mục đích gì?"
Tôn Lộc Đường mỉm cười nói: "Trước hết cứ mặc kệ hắn, do hai người bọn họ diễn trò, chúng ta giả câm vờ điếc để xem tiếp là được!"
o0o
Lúc này lại nghe Trương Bảo Tử kia kêu lên: "Hả, nghĩa đệ, các ngươi còn đứng ở đó làm cái gì, mau mau mời ngồi đi hả! A a, được rồi, ta hồ đồ rồi, nơi này không có ghế ngồi. Đại Hải, nhanh đi mang mấy chiếc ghế ngồi cùng cái bàn đưa vào đây, đồng thời báo cho nhà bếp, để cho bọn chúng chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, mang lên rượu hảo hạng nhất. Khó được gặp lại, ta muốn cùng nghĩa đệ ăn thật no uống thật say một trận!"
"Dạ, lão tổ tông, ta đây lập tức đi làm ngay!" Thân Đại Hải vốn trong lòng còn có một chút nghi hoặc, bây giờ đến nửa điểm cũng không còn nữa, liền nhanh chóng lăn lông lốc chuồn ra ngoài, đi chuẩn bị rượu cùng thức ăn.
Hiệu suất làm việc của bọn hải tặc cũng xem như khá nhanh, chỉ chốc lát sau đã thấy Thân Đại Hải dẫn một nhóm người đưa đến ghế ngồi cùng bàn ăn, kê xếp chỉnh tề ngay ngắn, lại tỏ thái độ tôn kính xin mời đám người Vương Chí Đạo ngồi vào. Tiếp theo, có người đưa lên hai vò rượu to, mấy cái bát lớn, cùng với mười mấy đĩa thức ăn.
Trương Bảo Tử giơ lên một bát rượu cười nói: "Nghĩa đệ, xin chớ trách móc, hải tặc chúng ta uống rượu một bực như nhau đều là dùng bát lớn để uống. Cho nên trên thuyền cũng không có chén uống rượu, không thể làm gì khác hơn là mời các ngươi 'khách tùy theo chủ' vậy. Nào, chúng ta trước hết cùng cạn một bát!"
Vương Chí Đạo cũng giơ lên một bát lớn đã bị rót đầy rượu, đối Trương Bảo Tử nói: "Trên thực tế ta cũng thích dùng bát lớn uống rượu, lão đại ca, chúng ta cạn!"
Vừa nói, Vương Chí Đạo một hơi đem rượu trong bát uống cạn.
Ngồi ở bên cạnh hắn, Ô Tâm Lan thấy Vương Chí Đạo cứ tự nhiên uống rượu như vậy, không khỏi nóng lòng, lặng lẽ giật giật ống tay áo của hắn, thấp giọng nói với hắn: "Ngươi không sợ trong rượu này có hạ độc hay sao?"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười cười, thấp giọng hồi đáp: "Chứng kiến vẻ mặt của Thân Đại Hải cùng bọn hải tặc vừa mới bưng rượu dọn thức ăn lên chưa? Mặc kệ ta là cái gì trong mắt 'lão đại ca' kia, Thân Đại Hải bọn họ vẫn thật sự là coi chúng ta đúng là huynh đệ kết bái, cho nên tuyệt không có khả năng hạ độc đối với chúng ta, trừ phi bọn họ mỗi người đều là siêu cấp diễn viên kỹ nghệ cao siêu mà thôi!"
Ngồi bên cạnh Ô Tâm Lan, Long Điệp cũng đang lắng nghe Vương Chí Đạo nói chuyện, nghe vậy không nhịn được liền hỏi: "Các ngươi rốt cuộc thật sự là huynh đệ kết bái hay đều là đang giả bộ ngu đây?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Có quỷ mới cùng hắn là huynh đệ kết bái. Người này tại sao lại giả bộ ngu ta còn không rõ ràng lắm, bất quá ta có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không phải Trương Bảo Tử, càng không thể có thể là một trăm ba mươi tuổi, tuổi hắn nhiều nhất chỉ có khoảng năm mươi tuổi mà thôi."
Ô Tâm Lan có chút khó có thể tin nói: "Năm mươi tuổi mà râu tóc lông mi có thể trắng đến như vậy sao, bộ dáng kia thoạt nhìn không giống như là nhuộm đâu!"
"Đích xác là không phải là nhuộm, thế này chỉ là một loại bệnh mà thôi. Xem màu da trên đầu hắn thì biết, người này rất rõ ràng là trên thân thể có bệnh, nên mới đưa đến trở thành 'thiếu niên bạch phát', ngay cả râu ria cùng lông mi cũng trắng hết. Loại bệnh này cũng không phải là hiếm gặp đâu."
"Bệnh 'thiếu niên bạch đầu' ta biết, nhưng là bệnh 'thiếu niên bạch đầu' lại có khả năng làm cho lông mi trở nên dài như vậy hay sao?" Long Điệp hoài nghi mà hỏi thăm tiếp.
"Có lẽ là do nguyên nhân khác, cũng có thể lông mi kia chỉ là dán lên mà thôi, chỉ là thủ pháp thật cao minh, chúng ta nhìn không ra được mà thôi." Vương Chí Đạo đoán nói.
"Nghĩa đệ!" Thình lình nghe Trương Bảo Tử lớn tiếng cười nói: "Ngươi lại đang cùng hai vị cô nương này thầm thầm thì thì đang nói cái chuyện gì đó? A, đúng rồi, ta còn không có hỏi một chút, những bằng hữu của ngươi này là ai vậy? Để cho ta đoán thử, hai vị cô nương này không phải là em dâu của ta đấy chứ?"
Lời này vừa ra, Ô Tâm Lan cùng Long Điệp cùng đồng thời đỏ bừng mặt lên, nhưng Vương Chí Đạo lại cười nói: "Lão đại ca ngươi đoán đúng rồi. Hai nàng đây đúng thật là em dâu của ngươi đó, chỉ có điều là tương lai thôi, hiện nay chúng ta còn chưa có chính thức thành thân. Ý định đến khi trở về Thượng Hải sẽ thành thân, đến lúc đó lão đại ca ngươi nhất định phải đến uống rượu mừng đó!"
"Nhất định, nhất định sẽ đi! Nghĩa đệ thành thân chuyện tình lớn như vậy, ta nhất định sẽ cùng với tất cả các hài nhi của ta chạy tới cùng chúc phúc cho ngươi!" Trương Bảo Tử cười to nói: "Nhìn không ra đến nghĩa đệ lại thật là có bản lĩnh, tìm lão bà chẳng những xinh đẹp, hơn nữa lại còn tìm một lần hai người! Ha ha, trên phương diện này thì bản lãnh của ngươi so với lão đại ca ta đây mạnh mẽ hơn nhiều lắm đó!"
Ô Tâm Lan nghe Vương Chí Đạo ngay trước mặt mọi người nói chính mình là lão bà tương lai của hắn, không khỏi vừa thẹn vừa mừng, nhưng đồng thời bởi vì hắn cũng đem cả Long Điệp tóm hết cả vào lòng, cảm thấy có chút đố kỵ, không nhịn được âm thầm nhéo cho hắn một phát. Về phần Long Điệp, chỉ thấy khuôn mặt hồng hồng, nhưng là nhưng lại rất lạ không hề nói một lời, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
"Nghĩa đệ, vậy những bằng hữu này của ngươi thì là những ai hả!" Trương Bảo Tử lại chỉ vào đám người Tôn Lộc Đường hỏi tiếp.
Vương Chí Đạo vội vàng giới thiệu cho hắn biết thân phận của đám người Tôn Lộc Đường, vốn tưởng rằng Trương Bảo Tử sau khi nghe được thân phận Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên nhất định trong tâm khiếp sợ. Thật không ngờ, Trương Bảo Tử mặc dù trong miệng đang nói " Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!" nhưng trên mặt nhưng lại tỏ vẻ rất mờ mịt, rất rõ ràng là căn bản chưa từng nghe qua danh tiếng Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên. Ngược lại thì Thân Đại Hải cùng đám hải tặc đều là vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên là thật sự đối với Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên ngưỡng mộ đã lâu.
Vương Chí Đạo cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Bảo Tử này thực sự là vẫn co đầu rụt cổ ở trên thuyền hải tặc mà tu luyện, đối với thế sự không nghe không biết, cho nên mới không có nghe qua Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên chăng?
Chỉ nghe Trương Bảo Tử lại hỏi: "Nghĩa đệ, các ngươi như thế nào lại ở trên biển, ý định đang đi đến nơi nào thế?"
Vương Chí Đạo hồi đáp: "Chúng ta đang muốn quay về Thượng Hải, đi tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội!"
"Tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội, chao ôi, ta như thế nào lại quên được chứ. Ta cũng vậy, phải đi tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội hả!" Trương Bảo Tử tựa hồ bị Vương Chí Đạo nhắc nhở mới nhớ tới mục đích chính của mình, vội vàng đối Thân Đại Hải nói: "Nhanh, Đại Hải, lập tức gọi bọn hắn sửa lại tuyến đường, đi Thượng Hải! Nhanh lên một chút!"
Đợi đến sau khi Thân Đại Hải lăn lông lốc ra khỏi khoang thuyền đi thông báo cho bọn lái thuyền, Trương Bảo Tử mới quay sang Vương Chí Đạo cười "ha ha" nói: "Nghĩa đệ, ngươi tới được đúng là kịp thời, nếu không có ngươi ta thiếu chút nữa đã quên mất việc trọng yếu nhất hiện nay của mình rồi. Người già, trí nhớ đúng thật là không được nữa! Nếu như mục đích của ngươi cũng giống như ta đây, như vậy thì cùng ngồi trên thuyền này đi hả. Như vậy cũng tốt, để cho hai huynh đệ chúng ta vui vẻ nhắc lại chuyện cũ!"
Vương Chí Đạo cùng đám người Tôn Lộc Đường đầu tiên là liếc mắt hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó mới hỏi Trương Bảo Tử nói:
"Vậy lão đại ca nguyên lai mục đích cũng là để tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội sao?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Trương Bảo Tử nói: "Trương Bảo Tử ta dù sao cũng may mắn được coi như là người trong chốn võ lâm, há có thể không tham gia loại sự tình đại thịnh như Vạn Quốc võ thuật đại hội này? Ha ha, cũng vẫn có người nói, Trương Bảo Tử ta võ công tại đương thời chính là thiên hạ đệ nhất, chỉ có điều là người trong chốn võ lâm đã quên mất ta, nên ta đi tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội, chính là muốn chứng minh lại quan điểm kia, để cho bọn họ một lần nữa nhớ kỹ Trương Bảo Tử ta đây!"
Lời này của Trương Bảo Tử vừa nói ra, đám hải tặc đang phục vụ đám người Vương Chí Đạo ở trong khoang thuyền lập tức lớn tiếng hoan hô nói: "Lão tổ tông võ công thiên hạ vô song, duy ngã độc tôn, không người nào có thể địch nổi!"
"Duy ngã độc tôn, không người nào có thể địch nổi!"
"... Không địch nổi, không địch nổi... !"
Bọn hải tặc vẻ mặt nhiệt liệt giống như là đang bị ma làm, tiếng hô rung trời. Mà Trương Bảo Tử cũng là vẻ mặt lộ ra bộ dáng say mê, ánh mắt rất khoan thai thư giãn, hiển nhiên là rất hưởng thụ những tiếng hoan hô đó.
Đám người Tôn Lộc Đường mỗi người lại một lần nữa sợ run. Vương Chí Đạo thì không tự chủ được mà nghĩ tới ở hậu thế trong tiểu thuyết võ hiệp "Thiên Long bát bộ" của Kim Dung lão gia tử có Tinh túc lão quái Đinh Xuân Thu, loại tình huống này của Trương Bảo Tử cùng Tinh túc lão quái Đinh Xuân Thu thì tương tự đến thế nào?
Thật vất vả mới đợi được tiếng hoan hô ngừng lại, Long Điệp ở phía sau lại đột nhiên yểu điệu lên tiếng nói: "Vị... lão đại ca này, ngươi nếu là kết bái đại ca của Vương Chí Đạo, võ công khẳng định là thiên hạ vô địch rồi. Chỉ có điều là, những người chúng ta đây đều chưa từng được kiến thức qua phong thái của ngươi. Vậy ngươi có thể bộc lộ một chút tài năng cho chúng ta, để cho chúng ta đại khai nhãn giới được hay không?
Vương Chí Đạo nghe được có chút ngẩn người, thầm nghĩ đây là Long Điệp hay sao? Long Điệp bình thường trong trường hợp có đông người thường rất ít khi mở miệng nói chuyện, nàng như thế nào đột nhiên lại nói nhiều như vậy? Chẳng lẽ nàng lại vừa biến trở về Chu Điệp rồi?
Lại nghe Trương Bảo Tử cười to nói: "Được, nếu là em dâu tương lai đã yêu cầu, Trương Bảo Tử ta đây sẽ bộc lộ tài năng, cho các ngươi kiến thức một chút hả!"
Trương Bảo Tử nói xong, đứng lên đi tới trung tâm phòng khách, nói với đám người Vương Chí Đạo: "Như vậy đi, để cho ta biểu diễn một chút cho các ngươi xem, công phu sở trường nhất của ta, Chấn sơn cước đây!"
Trương Bảo Tử lời này vừa ra, chỉ thấy bọn hải tặc kia mỗi người sắc mặt đại biến, vội vàng nhào tới dưới chân Trương Bảo Tử, khóc lớn hô to giống như là cha mẹ đều chết vậy, thảm thiết nói: "Không nên đâu! Lão tổ tông, chẳng lẽ ông đã quên, lần trước khi ông biểu diễn Chấn sơn cước, đã đem cả thuyền cũng dậm vỡ tan, làm cho chúng ta đây thiếu chút nữa thì vào bụng cá. Lão tổ tông, chúng ta kiến tạo lại Hắc kỳ thuyền này không chút dễ dàng, nếu ông lại đem nó dẫm vỡ, chúng ta chỉ sợ phải chạy đến nương nhờ bốn thuyền kia thôi!"
Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc kinh hoàng của đám hải tặc này, hình như là đúng thật nếu Trương Bảo Tử sử ra Chấn sơn cước kia, Hắc kỳ thuyền sẽ tứ phân ngũ liệt, chìm xuống đáy biển. Đám người Vương Chí Đạo không khỏi một lần nữa đều ngẩn người, Ô Tâm Lan không nhịn được thấp giọng hỏi lại Vương Chí Đạo: "Bọn họ hẳn là quá khoa trương rồi hả? Nếu Trương Bảo Tử có thể đem thuyền này chấn vỡ, như vậy chẳng phải là hắn so với Tôn lão tiên sinh lại còn lợi hại hơn hay sao? Này, Chí Đạo, ngươi có cho rằng bọn chúng đây là đang diễn trò hay không?"
Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Ta bây giờ cũng không biết được rõ ràng lắm, rốt cuộc bọn họ có phải là đang đóng kịch hay không!"
Chỉ thấy Trương Bảo Tử vỗ vỗ gáy, xấu hổ nói với đám người Vương Chí Đạo: "Ta lại vừa quên mất chuyện này rồi, Chấn sơn cước đúng là thật sự không thể dùng biểu diễn được ở trên thuyền. Như vậy đi, ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem một chút lực lượng của ta là được! Các hài nhi toàn bộ lại đây ôm lấy ta, để cho ta biểu diễn một chút cho nghĩa đệ bọn họ xem!"
Vừa nói Trương Bảo Tử vừa mở rộng hai chân, đầu gối khuỵu xuống, đồng thời hai cánh tay duỗi thẳng dang rộng sang hai bên.
Đám hải tặc kia mỗi người đơ mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đến một lúc lâu sau, mới sợ hãi rụt rè tiến lên ôm lấy Trương Bảo Tử.
Hai người ôm lấy thắt lưng Trương Bảo Tử, bốn người ôm lấy một đôi cánh tay của Trương Bảo Tử, còn có bốn người khác ôm lấy hai chân Trương Bảo Tử, tổng cộng là mười người tên hải tặc thân cường lực tráng đem Trương Bảo Tử cứ như vậy ôm chặt lấy.
Chỉ thấy Trương Bảo Tử đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, toàn thân cơ bắp cùng gân xanh đột nhiên bạo đột trong nháy mắt, sau đó hắn gầm to một tiếng, thân thể mãnh liệt rung lên một phát!
Mười tên hải tặc đang ôm chặt lấy người hắn đều giống như là bị điện kích, trong nháy mắt bị hất văng ra ngoài, trong đó có một tên hải tặc lại còn hướng về phía Vương Chí Đạo mà bay vọt tới.
Vương Chí Đạo vội vàng đưa tay đỡ lại thân thể của hắn. Thật không ngờ, lại bị một cỗ lực đạo kinh người đẩy lui về phía sau tới hai bước, đợi đến khi dừng lại, nhìn xuống xem thì thấy tên hải tặc kia đã chết ngất đi rồi!
← Hồi 104 | Hồi 106 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác