← Hồi 103 | Hồi 105 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, Long Điệp hai nàng lên một chiếc thuyền buồm gọi là "Thần Chu hào", kích thước so với "Truy phong hào" cũng không sai biệt lắm, quay về Thượng Hải.
"Thần Chu hào" chính là chiếc thuyền buồm Tôn Lộc Đường đã dùng khi đi đến đảo. Chiếc thuyền buồm này là do đệ tử người Thượng Hải của Lộc Đường, chính là Chi Biến Đường, thuê riêng cho lão. Gia tộc của Chi Biến Đường ở Thượng Hải buôn bán kinh doanh rất lớn, cũng được xem như là phú hào một phương, thuê một chiếc thuyền buồm rất là dễ dàng. Hơn nữa còn nghe nói hắn vì Tôn Lộc Đường mà đã đặc biệt xây dựng ở Thượng Hải một tọa biệt thự ở nơi ưu nhã thanh tịnh, xin mời Tôn Lộc Đường đến cư ngụ. Tôn Lộc Đường vốn bản ý cũng muốn lúc tuổi già sẽ về an cư ở Thượng Hải, liền không từ chối tấm lòng hiếu kính của Chí Biến Đường.
Trên "Thần Chu hào" cộng cả thuyền trưởng và các thuyền viên là hơn hai mươi người, lại lên thuyền gồm Vương Chí Đạo cùng với hai nàng, bốn thầy trò Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên cùng La Quang Ngọc cũng được Tôn Lộc Đường mời đi cùng, tổng cộng là hai mươi chín người.
Mặc dù có hai người Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên chính là hai võ thuật đại tông sư thực lực siêu cường đi cùng, nhưng Vương Chí Đạo lại cảm giác thấy thực lực nếu so với khi còn ở trên "Truy phong hào" thì ngược lại còn không bằng. Bởi vì khi ở trên "Truy phong hào", ít nhất trên người hắn còn có cây súng pạc-hoọc, nhưng ở trên "Thần chu hào" này, thì lại ngay cả một viên đạn cũng không có.
Đến khi Vương Chí Đạo đi tới buồng lái, hỏi "Thần Chu hào" Ngũ Mật thuyền trưởng tại sao không để cho thuyền viên của "Thần Chu hào" mang thêm súng lên thuyền, không ngờ Ngũ Mật thuyền trưởng hỏi ngược lại: "Mang theo súng thì có ích lợi gì? Khi cơn lốc đến, súng có thể chống đỡ được hay sao?"
Vương Chí Đạo sửng sốt một chút, hồi đáp: "Ít nhất khi gặp phải hải tặc thì cũng có chỗ hữu dụng!"
Ngũ Mật thuyền trưởng lập tức cười to nói: "Hải tặc? Ngươi xem nhiều tiểu thuyết hoặc là nghe nhiều truyền thuyết quá rồi đó, hải tặc ở đâu ra mà nhiều như vậy. Ngũ Mật ta ở trên đại dương hành hải không đến hai mươi năm thì cũng có đến mười chín năm rồi, còn không biết hải tặc lớn lên thành cái bộ dáng gì nữa đó? Hơn nữa, có Tôn lão tiên sinh cùng Cam Mạc Nhiên tiên sinh đều là võ học đại tông sư ở đây, hải tặc dám đến sao?"
Vừa dứt lời, đã thấy một người thuyền viên xông lại đây, kinh hoảng hô lên với Ngũ Mật thuyền trưởng: "Thuyền trưởng, không hay rồi, có hải tặc, hải tặc vây quanh chúng ta rồi!"
"Cái gì?" Ngũ Mật thuyền trưởng không có phản ứng lại mà chỉ cau mày nói với thuyền viên kia: "Ngươi là đang nói đùa đó hả. Chúng ta vừa mới nói đến hải tặc, ngươi đã nói hải tặc tới. Ngươi không phải là đang cùng Vương Chí Đạo tiên sinh thông đồng với nhau, cố ý trêu chọc ta cho vui có phải không?"
"Ta đang nói thật đó!" Thuyền viên kia vội vàng chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Thuyền trưởng, ông không tin thì cứ nhìn xem, có năm chiến thuyền hải tặc đang vây quanh chúng ta rồi. Xem cờ xí của bọn chúng, hình như là đội thuyền của Hải tặc vương Trương Bảo Tử, chúng ta xui xẻo rồi!"
Hải tặc vương Trương Bảo Tử? Vương Chí Đạo ngẩn người, liền hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem, quả nhiên, đã thấy bên ngoài có năm chiến thuyền buồm, so với "Thần chu hào" thì lớn hơn khoảng ba phần, đang theo phương vị ngũ hành đem "Thần chu hào" quây vào giữa. Trên năm chiếc thuyền buồm kia đều treo cờ xí hình dáng giống nhau, chỉ phân biệt năm màu sắc hắc, hồng, hoàng, lam, thanh.
Ngũ Mật thuyền trưởng cũng đã thấy rõ được hình thức của năm chiến thuyền kia, rốt cuộc đã rõ ràng thuyền viên kia không phải là đang nói giỡn. Đúng thật là gặp phải hải tặc rồi, lập tức không khỏi vừa sợ vừa giận, không nhịn được chỉ vào Vương Chí Đạo mắng:
"Ngươi thật đúng là mồm miệng đen như quạ! Vừa nói hải tặc, hải tặc đã tới rồi!"
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, thầm nghĩ có thể năm nay đúng là năm hạn của mình rồi. Lần đầu tiên đi thuyền, chẳng những gặp phải tiểu Nhật Bản làm nổ tan cả thuyền, lại gặp phải cơn lốc, đến bây giờ đây vừa mới leo lên thuyền khác không được bao lâu, thì lại gặp phải hải tặc. Chẳng lẽ là thật sự đúng như lời lão Thành Thân Vương đáng ghét kia, chính mình đang bị vận rủi rơi vào đầu?
Vương Chí Đạo vội đi nhanh ra khỏi buồng lái, đi ra boong tàu cùng đám người Tôn Lộc Đường đứng chung một chỗ.
Nhìn sang đám năm chiếc thuyền buồm kia, lại hỏi: "Đây thật là đội thuyền hải tặc của Trương Bảo Tử hay sao? Trương Bảo Tử hình như đã sớm chết rồi mà? Hơn nữa hình như khi hắn còn sống đã về quy hàng chính phủ, không làm hải tặc nữa?"
Chỉ nghe Quý Công Bác giải thích nói: "Trương Bảo Tử sinh năm 1786, khi mười lăm tuổi đã trở thành hải tặc, đến khi chưa đầy hai mươi tuổi đã trở thành đại đầu mục ở trên biển, chuyên đánh cướp quan thuyền, lương thuyền cùng thuyền của người Tây dương. Thời kỳ cường thịnh đã có tới hơn tám trăm chiến thuyền lớn, chiến thuyền nhỏ cũng hơn một ngàn chiếc, bang chúng mười vạn người. Tới năm 1811 lại đầu hàng Thanh triều chịu làm ưng khuyển, chuyên môn vì Thanh triều mà ra sức, tiễu trừ hải tặc, cùng với các huynh đệ bang chúng ban đầu trở mặt thành thù. Oan cừu tích lũy chồng chất, tâm trí cả ngày bất an, cuối cùng năm 1825 có vẻ ấm ức mà chết.
Đây là theo tuyên truyền của Thanh triều. Chỉ có điều là trong dân gian lại lan truyền một thuyết khác, nói rằng Trương Bảo Tử lại chưa chết, sau khi Thanh triều bị diệt vong, lại một lần nữa đứng lên xây nghiệp cũ, lại làm Hải tặc đại đầu lĩnh. Nghe đồn hắn đã được một dị nhân truyền thụ cho Kim đan đại đạo trường sinh bất lão, mặc dù bây giờ đã hơn một trăm ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn là thân cường lực tráng, so với trung niên thì không có khác biệt gì."
"Trường sinh bất lão Kim đan đại đạo? Nói càn!" Vương Chí Đạo phản bác nói: "Có thể sống đến một trăm ba mươi tuổi thì ta có thể tin tưởng. Nhưng là sống đến một trăm ba mươi tuổi vẫn còn có thể khỏe mạnh so với trung niên không khác biệt gì, ta đây không tin.
Khẳng định là Trương Bảo Tử sớm đã chết rồi. Đây là đám hải tặc chỉ là mượn danh tiếng của hắn, cố ý khoa trương sự thần kỳ của Trương Bảo Tử, để đạt được mục đích không đánh mà hàng phục được người trong binh pháp. Cái loại trò bịp này ta đây đã nghe hơi bị nhiều!"
"Không đúng đâu, Trương Bảo Tử là còn sống thật đó!" Nhưng là Ô Tâm Lan nói: "Không nói dối gạt các người, khi ta ở tại Tinh Võ Môn, từng nghe được Nông đại thúc kể lại cho chúng ta biết, có một lần khi hắn ra biển, thì đã gặp phải đám hải tặc này, lại còn tận mắt nhìn thấy bản thân Trương Bảo Tử. Trương Bảo Tử kia râu tóc đều bạc trắng như tuyết, ngay cả lông mi cũng trắng như tuyết, lại còn thật dài, buông xuống đế tận lỗ tai, giống như là tiên nhân trong truyền thuyết vậy. Nếu không phải là Nông đại thúc đã đem tất cả hàng hóa trên thuyền hiến cho hắn, chỉ sợ cũng sẽ không sống sót được đó!"
"Chỉ là thuật ngụy trang mà thôi, vừa nghe đã biết là giả mà, làm sao có người lông mi có thể dài đến như vậy được, đâu có phải là Trường mi La Hán trong mười tám vị La Hán. Hơn nữa, nếu hắn thật sự đã tu luyện Kim đan đại đạo trường sinh bất lão gì đó, theo lý thì phải đi những nơi thâm sơn cùng cốc tiếp tục tu luyện, theo đuổi Bạch nhật phi thăng, thành tiên thành thánh, làm sao lại còn có thể tiếp tục làm hải tặc, không sợ bị Thái thượng lão quân trừng phạt, đánh xuống địa ngục hay sao?"
Vương Chí Đạo phản bác lại Ô Tâm Lan, sau đó lại quay qua Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên nói: "Tôn lão tiên sinh, Cam tiền bối, hai vị có tin tưởng cái gọi là Kim đan đại đạo trường sinh bất lão hay không?"
Tôn Lộc Đường mỉm cười nói: "Nếu như trên thế gian thật sự có Kim đan đại đạo trường sinh bất lão, thành tiên thành thánh, vậy thì ta đây sáu mươi năm tu luyện võ học chẳng phải là không hề có chút ý nghĩa nào hay sao? Tôn Lộc Đường ta đã sống nhiều năm thế này, lại đi qua không ít nơi danh sơn cổ tháp, bái phỏng không ít vị cao nhân lánh đời, vậy mà vẫn còn chưa chân chính gặp qua một người tu đạo nào giống được như thần tiên, nhưng thật ra lại gặp phải không ít những đám thần côn giả thần giả quỷ. Bọn người này toàn bộ đều chỉ là đầy mồm nói bậy, chỉ chọc một cái là thủng."
Cam Mạc Nhiên thì nói: "Gia tổ Cam Phượng Trì khi còn tại thế, lúc tuổi già từng có nghiên cứu qua những phương diện này, nhưng cũng không nhiệt tình tu luyện, nên mãi cho đến khi qua đời, cũng không có tu luyện ra được đến nửa điểm thành quả.
Gia tổ rốt cục đã minh bạch rằng mấy thứ đó chỉ là mấy tên giang hồ lừa gạt dụng tâm tà đạo, nói ra để lừa gạt hồ lộng thế nhân. Trên đời này căn bản là không có khả năng tồn tại Kim đan đại đạo trường sinh bất tử. Cho nên gia tổ đã lưu lại di huấn, cấm chỉ Cam gia hậu nhân lại tiếp xúc với những thứ tu đạo gì đó. Ta mặc dù là người làm rể đạo môn, nhưng chỉ là tập luyện một ít tu tâm dưỡng tính chi đạo, đối với những thứ trường sinh bất lão hư vô mờ ảo gì đó thì chưa từng bao giờ tin tưởng, cũng chưa từng tiếp xúc qua. Nếu như một Trương Bảo Tử kia thật là đúng như lời đồn đại, sống đến một trăm ba mươi tuổi vẫn đang như người trung niên, ta đây nguyện ý tự mình ra lãnh giáo một chút thực lực của hắn."
"Chỉ sợ hắn chưa chắc đã dám cùng Cam tiền bối đấu!" Vương Chí Đạo cười nói.
"Bọn họ đang đến đó, nên làm cái gì bây giờ?" Chỉ nghe Quý Công Bác khẩn trương nói với mọi người.
o0o
Chỉ thấy từ trên năm chiến thuyền hải tặc bay ra vô số sợi dây móc, móc chặt vào "Thần chu hào", sau đó mượn lực lôi kéo đồng thời hướng "Thần chu hào" áp mạn vào. Có đến hơn một ngàn hải tặc ăn mặc trang phục khác nhau đang đứng trên boong thuyền hoặc leo lên trên cột buồm, đợi được khi cập sát vào "Thần chu hào" một đám lớn liền nhảy ào sang.
"Phải có đến hơn một ngàn tên hải tặc, hơn nữa đại bộ phận đều có súng ống, chúng ta mặc dù biết võ công nhưng lại tay không tấc sắt, nếu cùng bọn chúng đối kháng thì không thể được. Vương Chí Đạo, ngươi chính là thông minh nhất trong chúng ta, lại xảo quyệt trăm phương ngàn kế, ngươi cảm giác được xem bây giờ chúng ta nên làm cái gì cho tốt?" Lại thấy Tôn Lộc Đường mỉm cười hỏi Vương Chí Đạo, trên mặt lão nhìn không ra dù chỉ là nửa điểm thần tình lo lắng.
Vương Chí Đạo đưa mắt đánh giá đám hải tặc này một cái, lại phân tích nói: "Nếu như bọn chúng cùng là một nhóm người với đám hải tặc đã bắt cóc Nông đại thúc trước đây theo như lời Ô sư tỷ mới vừa rồi kể, như vậy bọn chúng hẳn là chỉ nghĩ muốn cướp tiền đoạt của, sẽ không giết người lung tung.
Vậy chúng ta trước hết cứ bình tĩnh, để xem một chút người nào mới là đầu lĩnh của bọn hải tặc này, lúc đó sẽ ra tay 'cầm tặc tiên cầm vương'. Chỉ cần là bắt được đầu lĩnh hải tặc, thì sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng thôi."
"Ý kiến hay, như vậy thì cho ngươi tới cùng bọn hải tặc kia giao thiệp đi hả! Chúng ta chỉ là theo ngươi chỉ đâu đánh đấy!" Tôn Lộc Đường cười nói, đem trọng trách đổ lên trên vai Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo vẫn còn chưa kịp phản đối, lại nghe thấy một tên hải tặc chợt quát to nói: "Trong mấy người các ngươi, người nào mới là cầm đầu? Mau đứng ra đây cho ta!"
Vương Chí Đạo trong lúc bất đắc dĩ đành phải đứng ra, đối diện tên hải tặc kia nói: "Ta chính là cầm đầu của bọn họ đây, xin hỏi có chuyện gì?"
Tên hải tặc đang nói chuyện này tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, mặt đầy râu quai nón, một đôi mắt trâu thô lố, mặc một thân áo ngắn không tay bó sát màu đen, hai bên hông đều giắt mỗi bên một cây súng pạc-hoọc, trên đầu lại chít một cái khăn đen, thân thể cường tráng dị thường. Hắn trợn đôi mắt trâu nhìn trừng trừng hai lão già tuổi cao nhất Tôn Lộc Đường cùng Cam Mạc Nhiên, thoạt nhìn hẳn là người có thể quản lý sự tình trên "Thần chu hào" này, thật không ngờ tới đi ra lại là một gã thiếu niên tuổi chỉ khoảng mười bảy, liền không khỏi cảm thấy bất ngờ, có vẻ khó tin hỏi lại: "Ngươi là cầm đầu bọn hắn sao? Tiểu tử, ngươi đừng tưởng lừa gạt được ta đây!"
"Ta gạt ngươi làm cái gì chứ, việc này đối với ta có chỗ nào tốt đâu? Ngươi nếu như không tin, có thể hỏi lại bọn họ!" Vương Chí Đạo lờ mờ hồi đáp.
Tên hải tặc kia lại hướng đám người Tôn Lộc Đường nhìn đến, thấy ai ai cũng không có phản ứng gì, giống như là cam chịu, vì vậy liền quay sang Vương Chí Đạo "hắc hắc" cười nói: "Thật sự là nhìn không ra, tiểu tử nhà ngươi mới có mấy tuổi, vậy mà lại cầm đầu bọn hắn, vậy hẳn là một thằng nhóc nhà giàu hả! Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Bọn ta đây chính là hải tặc, chỉ cướp tiền không cướp sắc, lấy của không lấy mạng, vậy ngươi nên biết điều một chút, nhanh chóng bảo bọn họ đem hết hàng hóa trên thuyền cùng tiền tài trong ngươi toàn bộ giao nộp ra đây, vây ta sẽ tha cho các ngươi khỏi chết!"
Tên hải tặc vừa nói xong lại nhìn nhìn đến Ô Tâm Lan cùng Long Điệp, trong mắt bắn ra dâm quang, "hắc hắc" cười nói: "Còn nữa, đem hai con đàn bà kia dâng lên đây. Sau khi ta đây hưởng thụ đủ rồi, sẽ trả lại cho các ngươi!"
Ô Tâm Lan nghe vậy, không khỏi nổi giận trừng mắt nhìn tên hải tặc này, hận không thể lập tức đưa hắn đá bay xuống biển. Mà Long Điệp thì trong đôi mắt đẹp đã bắn ra sát khí.
Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi đi tới Võ thánh đảo, Long Điệp đã xuất hiện ra càng ngày càng thường xuyên, cơ hồ chỉ hai ba ngày lại gặp phải một lần, hơn nữa sau mỗi khi đi ra thì cũng phải muốn ít nhất hai ngày mới có thể biến đi, sau đó thời gian mỗi lần xuất hiện càng lúc càng dài, kỷ lục cao nhất đạt tới năm ngày năm đêm liền. Điều này làm cho Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan trong tâm ưu phiền không thôi, lo lắng nếu cứ tiếp diễn như vậy, Long Điệp sẽ có thể vĩnh viễn thay thế được Chu Điệp, mà Chu Điệp sẽ từ nay về sau biến mất. Chỉ có điều đối với loại tình huống này, Vương Chí Đạo nhưng đúng là chưa biết làm như thế nào, vì mỗi lần hắn nghĩ muốn thử dùng thôi miên thuật với Chu Điệp, Long Điệp đều đã kịp thời tỉnh lại, làm hắn phí công vô ích. Nhưng có một điều làm cho hắn an tâm chính là địch ý của Long Điệp đối với hắn càng ngày càng nguội đi, mặc dù đối với hắn vẫn lạnh lẽo như băng giá, nhưng là trên cơ bản đã không động sát tâm với hắn nữa rồi.
Lúc này đây trên đường quay về Thượng Hải, Long Điệp lại một lần nữa xuất hiện ra. Vương Chí Đạo đang suy tính làm sao đem Long Điệp ở trên thuyền bắt lại, cưỡng bức nàng phải chịu dùng thôi miên thuật để trị liệu. Đáng tiếc vận khí thật không tốt, mới ra biển không được bao lâu đã gặp hải tặc, hơn nữa thằng hải tặc kia còn dám xuất ngôn bố láo với Long Điệp, khiêu khích làm cho nàng bắt đầu động sát khí.
Vương Chí Đạo cũng không muốn để cho Long Điệp xúc động lên mà đem mọi việc làm hỏng, lập tức cau mày nói với tên hải tặc kia:
"Ngươi không phải vừa mới nói cướp tiền không cướp sắc hay sao? Như thế nào chỉ trong nháy mắt đã tự mình vả vào mồm mình như thế? Ngươi hình như cũng chưa đủ trình độ của một hải tặc thì phải?"
Hải tặc nghe vậy vẻ mặt trở nên cứng đờ lại, tiếp theo lại thẹn quá thành giận quát: "Ta đây không phải đã nói sau khi hưởng thụ đủ rồi sẽ trả lại cho các ngươi hay sao? Cũng không có nói là muốn cướp đi, đương nhiên vẫn là cướp tiền không cướp sắc, như thế nào lại có thể xem là tự vả vào mồm mình được!"
Vương Chí Đạo lờ mờ hỏi: "Có thể hỏi một câu được hay không, các ngươi là bang hải tặc nào vậy?"
"Nói cho các ngươi biết cũng không có ngại gì! Ta đây chính là ở dưới trướng lão tổ tông Hải tặc vương Trương Bảo Tử, được xưng là Ngũ Kỳ Bang. Ta đây gọi là Thân Đại Hải. Hiện nay đang là thuyền trưởng của Hắc Kỳ thuyền, Trương lão tổ tông cũng đang ở trên Hắc Kỳ thuyền đó! Thế nào, sợ rồi sao? Sợ rồi thì mau giao hết tài vật cùng hai con đàn bà kia ra đây, đừng làm lãng phí thời gian của ta đây nữa!" Gã hải tặc gọi Thân Đại Hải kia đắc ý dạt dào mà nói.
"Nói hươu nói vượn, các ngươi dám giả mạo là thủ hạ của Trương Bảo Tử hay sao?" Lại nghe Vương Chí Đạo đột nhiên chợt quát nói.
Thân Đại Hải nghe vậy ngẩn ngơ, liền đó lại đột nhiên giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ta đây là giả mạo sao, hỗn đản. Trương gia lão tổ tông đang ở trên Hắc Kỳ thuyền đó, ngươi dám nói ta đây là đồ giả mạo, có tin ta đây sẽ đem các ngươi quăng xuống biển nuôi cá hay không!"
Bọn hải tặc còn lại cũng đều mỗi đứa sắc mặt giận dữ, nhao nhao cả lên, hiển nhiên lời vừa rồi của Vương Chí Đạo đã làm bọn chúng bị chạm nọc.
Vương Chí Đạo nhưng lại mặt không đổi sắc, lờ mờ nói: "Nếu như các ngươi thật sự là thủ hạ của Trương Bảo Tử, làm sao dám bắt cóc thuyền của ta, không sợ Trương Bảo Tử sẽ giết các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết ta là ai hay sao?"
Thân Đại Hải nghe vậy ngẩn người, nhấc tay ngăn trở bọn hải đạo ồn ào, trên dưới đánh giá Vương Chí Đạo hồi lâu, mới hồ nghi hỏi: "Vậy ngươi là ai?"
"Ta là Vương Chí Đạo, chính là anh em kết bái với Trương Bảo Tử lão tổ tông gia vừa được miệng các ngươi nhắc đến đó. Trương Bảo Tử từng chính miệng cam đoan qua với ta, chỉ cần ta ra biển, tuyệt đối không có bất cứ hải tặc nào tới xâm phạm, nếu không hắn sẽ quyết đem hết toàn lực đem đám hải tặc dám xâm phạm ta tiêu diệt hết! Đã chứng kiến vật này chưa, đây là tín vật Trương Bảo Tử đưa cho ta, hắn nói bọn hải tặc nhìn thấy vật này chính là như nhìn thấy hắn, không dám bất kính, đã nhận thức chưa?"
Vương Chí Đạo móc từ trong áo ra một vật gì đó, rất nhanh đưa qua đưa lại một lần ngay trước mắt Thân Đại Hải.
Một bên Ô Tâm Lan chứng kiến vật trong tay Vương Chí Đạo đó, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Cái đồ vật đó trên thực tế chính là ngọc bội thiếp thân mà Ô Tâm Lan đã đeo bên người từ tấm bé. Một buổi tối trên Võ thánh đảo, Ô Tâm Lan cố nén thẹn thùng mà đem khối ngọc bội thiếp thân này đưa cho Vương Chí Đạo, chính là hướng hắn mà ám chỉ tâm hồn thiếu nữ của nàng.
Nào có ngờ đến, Vương Chí Đạo này lại tự nhiên cầm ngọc bội của nàng tặng ra làm giả thành tín vật Trương Bảo Tử đưa cho hắn để hù dọa đám hải tặc kia.
Thân Đại Hải đầu tiên là bị Vương Chí Đạo dọa khiến cho sửng sốt sửng sốt, tiếp đó lại cười to nói: "Lão tổ tông là huynh đệ kết bái của ngươi, tiểu tử, ngươi đang nói bậy bạ gì đó hả? Nghĩ muốn hù dọa ta đây sao? Ngươi cho rằng ta đây dễ bị hù dọa như thế sao?"
"Nếu như lão tổ tông của các ngươi thật sự là Trương Bảo Tử, như vậy xin mời hắn đi ra, cùng ta gặp gỡ là biết thật giả mà thôi! Chỉ sợ các ngươi là đang nói phét, Trương Bảo Tử căn bản là không phải lão tổ tông của các ngươi!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói.
Bởi vì Vương Chí Đạo hành động thật cao minh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn giống như đang nói sự thật. Hơn nữa khối ngọc bội kia, mặc dù Thân Đại Hải căn bản là còn không kịp thấy rõ hình dáng, nhưng là lại loáng thoáng cảm giác được đích xác có chút tương tự so với ngọc bội trên người Trương lão tổ tông. Điều này khiến Thân Đại Hải đối với lời nói của Vương Chí Đạo có chút nửa ngờ nửa tin, không tự chủ được liền cảm thấy do dự.
Đến lúc này, lại thấy một tên hải tặc đi đến bên Thân Đại Hải ghé tai thấp giọng nói: "Đại Hải ca, tên Vương Chí Đạo này ta có nghe nói qua, hắn hình như rất có tiếng tăm đó!"
Thân Đại Hải nghe vậy, vội vàng hỏi thăm: "Vậy ngươi có nghe lão tổ tông đề cập qua hắn hay không?"
"Không có!" tên hải tặc kia nói: "Chỉ có điều là, Đại Hải ca, ngươi cũng biết lão tổ tông bình thường chỉ lo tu luyện Kim đan đại đạo, rất ít nói chuyện với chúng ta, hơn nữa ngài dù sao tuổi đã lớn, có lẽ là đã quên nói cho chúng ta biết. Ta xem tiểu tử này bộ dáng nói năng đúng như là sự thật, không giống ngụy trang, nói không chừng thật sự là quen biết lão tổ tông. Ngươi xem chúng ta có nên trước hết đi xin chỉ thị của lão tổ tông một chút hay không? Vạn nhất tiểu tử này nói chính là sự thật, chúng ta lại đánh cướp hắn, chỉ sợ lão tổ tông sẽ không tha cho chúng ta!"
"Nói rất đúng, vậy để ta đây tự mình đi hỏi lão tổ tông một chút, ngươi trước hết đứng canh bọn họ cho ta!" Thân Đại Hải nói xong, vội vàng hướng Hắc Kỳ thuyền leo trở về.
Vương Chí Đạo trở lại trong đám người Tôn Lộc Đường, hạ thấp giong nói với bọn họ: "Xem bộ dáng của bọn hắn, tựa hồ lão tổ tông của bọn hắn đúng thật là Trương Bảo Tử đó?"
La Quang Ngọc không nhịn được hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Bọn họ nếu phát hiện ra là ngươi đang làm trò hù dọa bọn họ, chỉ sợ sẽ đại khai sát giới, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể chống cự được gần ngàn khẩu súng hay sao?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không thế đâu. Tên lão tổ tông kia mặc kệ có phải là Trương Bảo Tử hay không, ở trong lòng bọn họ đều có quyền uy rất cao, bọn họ một khi còn chưa rõ ràng thì sẽ không dám động thủ với chúng ta!"
"Vấn đề là chỉ cần tên lão tổ tông kia vạch trần là ngươi đang nói hươu nói vượn, bọn họ sẽ không khách khí đối với chúng ta! Vương Chí Đạo, cách làm này của ngươi quá sai, quá sai mất rồi, đúng là sẽ hại chết chúng ta!" Chính là Quý Công Bác vẻ mặt lo lắng nói.
Vương Chí Đạo rất nhẹ nhàng cười nói: "Yên tâm đi, ta hiểu rõ được tâm lý con người. Ta đã nói được giống sự thật như vậy, sau khi tên lão tổ tông kia nghe xong nhất định là tưởng rằng lại có một Trương Bảo Tử giả mạo, việc này đối với uy vọng của hắn chính là một đại đả kích. Nên hắn nhất định đi ra đây để chất vấn ta về chuyện tình của Trương Bảo Tử giả mạo kia. Đến lúc đó chúng ta tùy cơ hành động, một khi có cơ hội lập tức bắt giữ hắn làm con tin!"
Vừa nói dứt lời, đã chứng kiến Thân Đại Hải từ trong khoang thuyền của Hắc Kỳ thuyền đi ra rồi, hắn vội vàng đu lên đến trên "Thần Chu hào", vẻ mặt lộ rõ thần sắc tôn kính đối Vương Chí Đạo nói: "Vị... , ... vị Vương Chí Đạo tiên sinh này, lão tổ tông của chúng ta mời ngài đi sang đó gặp nhau!"
← Hồi 103 | Hồi 105 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác