Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 326

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 326: Tàn sát hàng loạt dân trong thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

- Hả?

Khố La Đức nghe xong trong lòng vui vẻ, vội hỏi:

- Vương gia tôn kính, ngài nói đều là thật sao

Có thể sử dụng hoàng kim đổi bạc trắng đối với người Châu Âu mà nói đích thật là tin tức tốt, bạc trắng của Châu Âu và các thuộc địa tuy rằng gần như cạn kiệt, nhưng bọn họ vẫn có được đại lượng hoàng kim, nếu có thể dùng hoàng kim đổi bạc trắng, thì có nghĩa là bọn họ vẫn còn có thể từ Đại Minh cuồn cuộn không ngừng thu được tơ lụa, đồ gốm và hàng hóa tinh xảo.

- Đương nhiên là thậtrồi.

Vương Phác mỉm cười nói,

- Tuy nhiên, các ngươi sẽ không phải là thật không có bạc ư?

Khố La Đức cũng là kẻ già đời giảo hoạt, nhanh chóng phủ nhận nói:

- Đương nhiên không phải, tuy nhiên vàng bạc đối hoái so với trộm...

Vương Phác khoát tay áo, nói:

- Chỉ cần ngươi có được công văn của quan chấp chính Hà Lan, ngươi có thể đi Hộ bộ Đại Minh tìm Hộ Bộ Thượng Thư trao đổi việc này, bổn vương sẽ chào hỏi hắn.

- Đa tạ vương gia.

Khố La Đức không kìm được vui mừng nói,

- Để tỏ lòng kính ý với Vương gia, lần sau Đại Minh Trung Ương Quân vượt biển viễn chinh, ta nguyện ý cung cấp miễn phí ba mươi thương thuyền đáy bằng dùng để vận chuyển binh lính và cấp dưỡng.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Vậy thì đa tạ rồi.

Đang lúc nói chuyện, một tên võ tướng rảo bước đi tới trước mặt Vương Phác, kính tôn kính thi hành quân lễ, hiên ngang nói:

- Báo cáo Vương gia, tất cả nhân viên và vật tư đều đã hoàn tất lên thuyền.

- Tốt.

Vương Phác không để ý tới Khố La Đức nữa, xoay người hướng Trương Nhan Lân và Lý Ngang nói:

- Xuất chinh!

- Vâng

Trương Nhan Lân và Lý Ngang ầm ầm đáp lại.

Tháng giêng năm Đại Minh Long Vũ thứ 7 (năm 1650), sau khi trải qua hơn một tháng di chuyển, được sự hộ tống của hạm đội ba, hạm đội 4, đội thuyền chuyên chở do hơn trăm thương thuyền tổ hợp thành đã thuận lợi tới được ngoài khơi Đại Bản (Osaka), Trung Ương Quân sắp đổ bộ, nhân viên tình báo Đại Minh sớm đã thâm nhập vào Đại Bản bắt đầu bận rộn trở lại, chuẩn bị tiếp ứng.

Nhật Bản lúc này, đang đứng dưới sụ thống trị của Mạc Phủ Đức Xuyên

Chính trị Mạc Phủ Nhật Bản có chút giống thời kì Tam quốc Tào Tháo ép buộc Thiên Tử sai khiến Chư Hầu, chỗ bất đồng chính là, Tào Tháo ép buộc Thiên Tử sai khiến Chư hầu chỉ duy trì một đời, con trai Tào Phi của lão liền một cước đạp Hán Thiên Tử rồi tự lập, mà chính quyền Mạc Phủ Nhật Bản lại đạt được gần như tất cả ủng hộ của cát cứ Chư hầu đồng thời duy trì liên tục.

Thiên Hoàng mặc dù trên danh nghĩa là người thống trị cao nhất Nhật Bản, nhưng trên thực tế chỉ là con rối chính trị, càng không có phiên địa (phiên địa = thuộc địa), đến chi tiêu của Hoàng Đế cũng phải dựa vào Mạc Phủ tiếp tế.

1. (Mạc Phủ Đức xuyên= Mạc phủ Tokugawa) do (Đức Xuyên Gia Khang=Tokugawa Ieyasu) sáng lập, trải qua Đức Xuyên Gia Khang, (Đức Xuyên Gia Trung=Tokugawa Yatada) hai đời kinh doanh, tới đời thứ ba thời Tướng quân (Đức Xuyên Gia Quang =Tokugawa Iemitsu) thống trị, Mạc Phủ đã từng bước thôn tính phiến địa tương đương với một phần tư diện tích lãnh thổ Nhật Bản, thành thế lực cát cứ chư hầu lớn nhất Nhật Bản, các cơ cấu của Mạc Phủ cũng đã từng bước hoàn thiện, nếu đem (Giang Hộ =Edo) Mạc Phủ ví là một Vương triều phong kiến, thì lúc này Mạc Phủ Đức Xuyên đang ở thời kì hưng thịnh.

Lãnh thổ Nhật Bản tuy rằng không lớn, nhân khẩu cũng không phải rất nhiều, nhưng cùng một quốc gia đang ở thời kỳ cường thịnh khai chiến, là cần phải bất chấp nguy hiểm, bởi vì đang một quốc gia đang ở thời kỳ hưng thịnh, bất kể là chính trị, quân sự, kinh tế còn lực ngưng tụ dân tộc, đều là rất mạnh, muốn chinh phục Quốc gia như vậy rất là không dễ dàng.

Tuy nhiên Vương Phác không thể đợi thêm được nữa, hắn không có khả năng đợi cho sau khi Mạc Phủ Đức Xuyên suy sụp mới xuất binh tiến đánh bọn họ, thật muốn chờ tới Mạc Phủ Đức Xuyên suy sụp mới xuất binh, thật thì phải đợi đến năm nào tháng nào? Chỉ sợ Vương Phác khi đó đã trên được hơn trăm năm rồi, xương cốt sớm đã mục nát không còn một mảnh rồi.

Trong phòng chỉ huy tác triến của soái hạm thiết giáp hiệu "Ứng Tinh" Hạm đội ba, trong Sa Bàn nhân viên tham mưu đã đoán ra địa hình sông núi từ (Đại Bản=Osaka) đến (Kinh đô=Kyoto) Trung bộ (Bản Châu = Honshu) đảo, Vương Phác và các tướng lĩnh gồm Lý Định Quốc, Trương Nhan Nhân, Lý Ngang, còn có Tổng Tham mưu trưởng Liễu Như Thi, Tổng trưởng tình báo Liễu Khinh Yên vây quanh bên cạnh Sa Bàn thương thảo về việc tiến binh.

Ba năm này, Đại học sỹ quan lục quân Nam Kinh đào tạo đại lượng nhân tài am hiểu địa đồ tác nghiệp quân sự, trong đó có không ít người giả trang thành thương nhân lẻn vào Nhật Bản, lén lút vẽ ra bản đồ địa hình tiêu chuẩn đảo Bản Châu (đảo Honshu) Nhật Bản, các tham mưu của Thống Soái trung ương bộ chính là căn cứ vào sa bàn địa đồ này đoán ra, Vương Phác nhìn xong cũng không khỏi gật đầu liên tục, trên cơ bản hình dạng đảo Nhật Bản trên mô hình sa bàn này và trong trí nhớ hắn không sai biệt lắm. Liễu Khinh Yên cầm trong tay cây gậy trúc chỉ vào sa bàn nói:

- Vương gia, các vị tướng quân, nơi này chính là Đại Bản, theo hướng bắc Đại Bản một trăm năm mươi dặm chính là Kinh Đô, hành dinh của Thiên hoàng Nhật Bản ngay trong Kinh Đô thành, lại từ hướng đông Kinh Đô lệch Bắc tám trăm dặm, chính là cải quản Giang Hộ (Edo) Mạc Phủ Đức Xuyên, đương nhiên, hiện tại Vương gia của chúng ta đã thay người Nhật Bản đem Giang Hộ đổi tên thành Đông Kinh (Tokyo) rồi.

Lý Định Quốc đột nhiên hỏi:

- Đường từ Đại Bản đến Đông Kinh tình trạng như thế nào?

- Không quá lý tưởng.

Liễu Khinh Yên nói,

- Từ Đại Bản đến Đông Kinh phải vượt qua dãy núi (Mộc Tằng (KiSo), dãy núi (Xích Thạch (Akaishi) và miền đồi núi (Quan Đông (Kanto), pháo doanh và đồ quân nhu đội của chúng ta đem không thể không theo núi lớn ở giữa khe sâu lách đi, bởi vậy, theo Đại Bản đến Đông Kinh thẳng tắp khoảng cách tuy rằng chỉ có khoảng tám trăm dặm, nhưng thực tế khoảng cách lại chừng hơn 1400 dặm.

Liễu Như Thị bổ sung:

- Hơn nữa trên đường đường xá gian nguy, địa hình phức tạp, rất dễ trúng phục kích.

Trương Nhan Lân có chút nghi ngờ hỏi Vương Phác:

- Vương gia, nếu từ Đại Bản đến Đông Kinh phải đi đường xa như vậy, hơn nữa trên đường còn rất dễ dàng bị người Nhật Bản mai phục, vậy chúng ta tại sao không đi đường biển? Không phải ty chức khoác lác, chỉ cần có hạm đội ba, mấy cái thuyền buồm rách kia của người Nhật Bản thật đúng là không dám mất mặt xuất hiện.

Liễu Khinh Yên nhìn thoáng qua Vương Phác một cái, nói tiếp:

- Nếu đi đường biển, Trung Ương Quân của ta có thể thông qua thủy đạo Phố Hạ giữa Bán đảo Phòng Tổng và Bán đảo Tam Phố, cắm thẳng vào Hoành Tân (Yokohama), Xuyên Kỳ (Kawasaki), thậm chí là trực tiếp đổ bộ ở Đông Kinh, với hỏa lực pháo hạm của hạm đội Ba và Bốn, quân đội Mạc Phủ vội vàng ứng chiến nên không có khả năng ngăn cản Trung Ương Quân đổ bộ.

Đối mặt ánh mắt không biết làm thế nào của chư tướng, Vương Phác bỗng nhiên chuyển sang Lý Định Quốc, hỏi:

- Định Quốc, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Định Quốc nói:

- Nếu trận chiến này chỉ là vì chiếm lĩnh Đông Kinh, đương nhiên có thể trực tiếp đổ bộ từ Đông Kinh, nhưng mà lần vượt biển Đông chinh này, mục tiêu chiến lược của Trung Ương Quân ta là đập tan sự quyết tâm kháng cự của người Nhật Bản hoặc là nói là đánh chiếm Nhật Bản, mà không phải chỉ đơn giản là chiếm lĩnh Đông Kinh, bởi vậy, ty chức nghĩ đến cần phải từ Đại Bản đổ bộ.

- Vì sao?

Lý Ngang không hiểu hỏi,

- Vì sao không thể trực tiếp đổ bộ từ Đông Kinh đập tan quyết tâm chống cự của người Nhật Bản, mà phải từ Đại Bản đổ bộ sau đó lại vòng qua xa lộ tiến công Đông Kinh thì có thể đánh chiếm được Nhật Bản? Bất luận quá trình như thế nào, kết quả không phải đều là chiếm lĩnh Đông Kinh sao, có khác biệt sao?

- Đương nhiên là có khác nhau.

Lý Định Quốc thản nhiên đáp:

- Nếu Trung Ương Quân ta trực tiếp đổ bộ Vịnh Đông Kinh, Mạc Phủ quân đội đề phòng trở tay không kịp gấp gáp ứng chiến, bị đánh bại là nhất định, nhưng cái này cũng không sẽ ảnh hưởng đến sự đồng ý và ủng hộ của các chư hầu Nhật Bản đối với Mạc Phủ Đức Xuyên, bởi vì bọn họ sẽ cho rằng Mạc Phủ Đức Xuyên là vì khuyết thiếu chuẩn bị mới bị thua, bọn họ vẫn sẽ ủng hộ Mạc Phủ Đức Xuyên cùng với Trung Ương Quân ta đối địch, nói cách khác, người Nhật Bản sẽ không bởi vì Đông Kinh bị chiếm đóng liền vứt bỏ chống cự.

Lý Ngang nói:

- Từ Đại Bản đổ bộ thì có gì bất đồng

Lý Định Quốc nói:

- Nếu Trung Ương Quân từ Đại Bản đổ bộ, thì từ Đại Bản đến Đông Kinh cần hành quân hơn 1400 dặm, không sai biệt lắm nhanh nhất cũng phải đi nữa tháng, có thời gian gần nửa tháng này, cũng đủ để Mạc Phủ Đức Xuyên từ kháp các nơi trong cả nước triệu tập quân đội, chuẩn bị vật tư rồi, hơn nữa Trung Ương Quân ta trên đường phải vượt qua hai dãy núi (Mộc Tằng (KiSo), Xích Thạch (Akaishi) cùng với miền đồi núi Quan Đông (Kanto), cho Mạc Phủ quân đội có đại lượng tập kích, cơ hội quấy rối, như vậy tốt hơn so với một trận đường đường chính chính đọ sức, Trung Ương Quân chúng ta bày ra tư thế không chút kiêng nể đánh đến tận cửa, nếu Mạc Phủ Đức Xuyên vẫn là chiến bại, vứt bỏ thành Đông Kinh, đến lúc đó người Nhật Bản sẽ nghĩ như thế nào?

Lý Ngang ấp úng hỏi:

- Sẽ nghĩ như thế nào?

Lý Định Quốc thản nhiên cười nói:

- Đến lúc đó, tất cả người Nhật Bản đều sẽ cho rằng Đại Minh Trung Ương Quân là không thể chiến thắng được, theo sự chiến bại của Mạc Phủ Đức Xuyên và sự xụp đổ của Đông Kinh, sự quyết tâm chống cự của người Nhật Bản cũng sẽ bị hủy diệt theo, sau đó chỉ cần hơi ban ân huệ, thì có thể thực hiện bước thứ hai chiến lược của Bộ Thống Soái, phân hoá tan rã các nơi Chư hầu Nhật Bản.

*****

Vương Phác nghe được chỉ muốn vỗ tay, Lý Định Quốc đem lời hắn muốn nói đã nói ra hết.

Sự thật có lẽ sẽ không hoàn toàn giống với phân tích của Lý Định Quốc, nhưng tuyệt đối không chênh lệch nhiều lắm, thân làm một kẻ xuyên việt, Vương Phác rất hiểu rõ loại võ trang thẳng tiến như "Triển khai tư thế", "không chút kiêng nể", "Diễu võ dương oai" đối với một dân tộc lòng tự tin bị hủy diệt sẽ có bao nhiêu nghiêm trọng!

Thế kỷ mười chín liên quân tám nước xâm lược Trung Hoa, thế kỷ 20 quân Nhật xâm lược Trung Hoa, lòng tự tin dân tộc của Đại Hán dân tộc không phải là lưu lạc theo Bắc Kinh, Nam Kinh mà bị triệt để phá hủy sao? Từ đó về sau thẳng đến thế kỷ hai mươi mốt, người Trung Quốc tuy về mặt kinh tế phát triển nhanh, có nhưng lòng tự tin dân tộc vẫn không làm thế nào khôi phục lại như lúc ban đầu.

Cho dù cái được gọi là tinh anh dân tộc, trong xương cốt cũng đều luôn luôn cho rằng dân tộc Đại Hán là nhị lưu thế giới, hút no mồ hôi nước mắt nhân dân rồi tình nguyện đem đi nuôi bọn cường quốc phương Tây.

Vương Phác lên tiếng, chuyện đổ bộ từ Đại Bản sẽ thấy không có thêm dị nghị gì nữa, kế tiếp nên thảo luận như thế nào đổ bộ tác chiến.

Tuy nhiên đổ bộ chiến tranh Đại Bản hoàn toàn là một cuộc chiến không cân đối, Đại Minh Trung Ương Quân có hỏa lực pháo hạm hạm đội thứ ba, hạm đội thứ tư cường lực trợ giúp, mặc du cảng khẩu Đại Bản cũng có hai tòa pháo đài, nhưng mấy chục cỗ súng thần công đặt tại pháo đài bất kể là tầm bắn hay uy lực đều không thể so sánh với và pháo hạm của đế quốc hải quân.

Càng trọng yếu hơn là, quân đội Mạc Phủ Nhật Bản vẫn như cũ dừng lại ở thời kỳ giao chuyển giữa lạnh vũ khí nóng lạnh, căn bản không có kinh nghiệm tác chiến chống lại súng đạn thời đại, Đại Minh Trung Ương Quân tuy rằng cũng là lần đầu tiên đổ bộ thực chiến, nhưng trước đó, bọn họ đã ở bản đảo Châu Sơn diễn luyện qua rất nhiều lần.

Đại Minh Trung Ương Quân có được ưu thế hỏa lực tuyệt đối, hơn nữa là có nhẩm tính không chút chuẩn bị, hơn nữa có thêm đại lượng chi viện của nhân viên tình báo xâm nhập vào Đại Bản trước đó, một trận chiến này muôn chiến bại cũng khó khăn, mà tiến trình thực cũng cùng dự liệu của Thống Soái Bộ Trung Ương Quân cơ bản giống nhau, Mạc Phủ quân đội trú đóng tại Đại Bản cơ bản không làm ra kháng cự gì thì đã bị tiêu diệt rồi.

Tuy nhiên hãy để cho Trung Ương Quân mở mang kiến thức một chút sự dũng mãnh của người Nhật Bản do võ sĩ, lãng nhân tổ thành Mạc Phủ quân đội, để cho Trung Ương Quân lưu lại ảnh hưởng sâu sắc về hung hãn không sợ chết của bọn họ, đối mặt với một lượt hỏa lực dày đặc của Trung Ương Quân, bọn họ vung vảy võ sĩ đao gào khóc, kêu gào xông về phía trước, người phía trước trúng đạn ngã xuống, người phía sau liền đạp trên thi thể người chết trận tiếp tục vọt tới trước, cho đến toàn quân bị diệt, nhưng lại không một người đầu hàng hoặc là chạy trốn!

Trong phòng quan sát thiết giáp hạm hiệu "Ứng Tinh", Vương Phác đang cùng chư tướng cầm kính viễn vọng trong tay xem xét tình hình chiến trường.

Đến lúc quân đội đổ bộ phát ra cờ hiệu, đã quét sạch tàn quân bên trong thành Đại Bản, Vương Phác cùng Chư tướng Lục quân, Hải quân dưới sự bảo vệ của hộ vệ mới cùng lên bờ, đạp trên thi thể võ sĩ và lãng nhân Nhật Bản tiến vào thành Đại Bản. Khói thuốc súng tràn ngập trên đầu thành Đại Bản vẫn chưa tán đi, trong không khí vẫn phiêu tán nồng liệt mùi máu tươi.

Vương Phác dùng sức hít ngửi hai hơi không khí tanh máu, chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái, hắn là quân nhân trời sinh, đối với hắn mà nói là trên thế giới này mùi máu tanh mới là mùi tuyệt vời nhất, cái mùi này đối với Vương Phác mà nói thậm chí giống như là thuốc phiện, thời gian dài không ngửi thấy hương vị này sẽ cảm thấy cả người khó chịu..

Đại Bản đã toàn thành giới nghiêm, trong thành tất cả người Nhật Bản đều không được ra khỏi cửa, không được đi ngoài đường phố, kẻ vi phạm giết.

Trên đường một cảnh xơ xác tiêu điều, khắp nơi đều là võ sĩ nằm lăn lộn hoặc là thi thể lãng nhân.

Vương Phác tay chỉ về những cái xác của lãng nhân nằm ngổn ngang trên đường hướng sang Lưu Khổng Hòa, Lý Bổn Thâm, Trương Nhan Lân, Lý Ngang cùng Tướng lĩnh Lục quân, Hải Quân nói:

- Các ngươi đều nhìn thấy, người Nhật Bản hàng năm sinh hoạt trên hải đảo, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, cho nên trời sinh có tính hung hãn, nếu không nghĩ cách phá hủy lòng tự tin của bọn họ, toàn bộ dân tộc Nhật Bản sẽ chiến đấu tới người cuối cùng, chúng ta cho dù chiếm lĩnh được Nhật Bản, cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được một mảnh đất khô cằn và còn có vô số lão ấu phụ nữ và trẻ em, nếu như là như vậy, chúng ta vượt biển viễn chinh sẽ trở nên không có chút ý nghĩa nào, trận chiến tranh này cũng chính là đã thất bại.

Trong tiếng bước chân nặng nề, Lý Định Quốc mang theo một thân sát khí, vây quanh trong đám quan quân bước nhanh đi tới.

Đi tới trước mặt Vương Phác, Lý Định Quốc quỳ một chân chào theo quân lễ, hiên ngang nói:

- Ty chức tham kiến Vương gia.

- Ừm, Tốt.

Vương Phác đáp lễ, vui vẻ nói,

- Làm rất tốt.

- Vương gia.

Lý Định Quốc nghiêm nghị nói,

- Hơn mười vạn người Nhật Bản bên trong thành Đại Bản xử lý như thế nào?

Trong con ngươi Vương Phác bỗng nhiên toát ra một tia dữ tợn nhàn nhạt, từ trong kẽ răng thoát ra một câu lạnh như băng:

- Giết! Trước tiên hãy để các huynh đệ hâm nóng một chút.

- VângLý Định Quốc ầm vang ứng đáp.

- Còn nữa...

Vương Phác ánh mắt lạnh lẽo bổ sung nói,

- Cố gắng hết mức không được nổ súng, không được lãng phí đạn dược quý giá, tốt nhất có thể chọn dùng phương thức đâm giết, chôn sống, chặt đầu để xử lý

- Vâng

Lý Định Quốc lại hướng Vương Phác chào theo quân lễ, rồi xoay người đi.

Sau lưng Vương Phác, mấy người Lưu Khổng Hòa, Lý Ngang ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ rất khó lý giải trong lòng Vương Phác đối với người Nhật Bản hận thù khắc cốt ghi tâm, bởi vậy thời đại này người Nhật Bản căn bản không có năng lực quy mô xâm chiếm Trung Hoa, cho nên giữa người Nhật Bản và người Hán cũng không tồn tại cái gì là thâm cừu đại hận, nhưng Vương Phác không phải, Vương Phác đúng là ôm mối thù khắc cốt ghi tâm đối với người Nhật Bản, lần này hắn muốn đem món nợ tính trên đầu tổ tông của hậu thế người Nhật Bản.

Trương Nhan Lân mặc dù không có năng lực của Vương Phác, nhưng người này có một chút rất giống với Vương Phác, đó chính là tàn nhẫn chém giết.

Nghe được Vương Phác hạ lệnh, trong con ngươi Trương Nhan Lân thoáng chốc xẹt qua một tia quang mang thú tính, âm thanh hung dữ nói:

- Vương gia, có thể cho huynh đệ hạm đội thứ ba chúng ta cũng tham gia đồ thành? Lại nói, ba năm gần đây hạm đội thứ ba tuy rằng cũng đánh mấy trận hải chiến, cũng cướp bóc mấy địa phương, nhưng nhiều huynh đệ cũng còn chưa được thấy qua máu.

Vương Phác mặt không chút thay đổi nói:

- Tiêu diệt loại dân tộc yếu kém là quyền của mọi người Hán, bổn vương không quyền ngăn cản.

- Vâng!

Trương Nhan Lân nghe vậy thi hành quân lễ, lạnh lùng nói,

- Đa tạ vương gia!

Sau nửa canh giờ, tàn sát máu tanh chính thức bắt đầu.

Phía nam thành Đại Bản.

Trương Nhan Lân suất lĩnh ba nghìn hải quân quan binh hạm đội thứ ba đem hơn ba vạn người Nhật Bản đuổi chạy tới bờ biển, sau đó bắt đầu đồ sát, một đội tiếp một đội người Nhật Bản từ trong đại đội người bị bắt giữ bị quan binh hải quân võ trang đầy đủ áp giải lên bãi biển, hải quân binh phụ trách hành hình cầm trong tay chiến đao thay nhau tiến lên, đem người Nhật Bản quỳ trên bãi biễn lần lượt chém đầu

Thi thể của người Nhật Bản chất đầy trên bãi biển, máu tươi chảy xuống gần như nhuộm đỏ cả hải vịnh.

Thành bắc Đại Bản, bên bờ

Hơn năm ngàn đàn ông Nhật Bản đang bận rộn đào mấy hố đất lớn, từ buổi trưa đến tận lúc chập tối, ba cái hố thật lớn rốt cục đào xong, ngày tận thế của người Nhật Bản cũng đã tới rồi, vượt qua hơn năm vạn nam nữ lão ấu bị Trung Ương Quân từ trong thành trục xuất đưa đến, ép buộc bọn họ nhảy vào hai trong ba cái hố, sau đó bắt buộc những người đàn ông Nhật Bản kia lấy đất đắp lên

Dưới lưỡi lê uy hiếp củaTrung Ương Quân, đàn ông Nhật Bản vẻ mặt đờ đẫn, bắt đầu đắp đất, tự tay chôn sống thân nhân của mình.

Chôn sống hơn năm vạn nam nữ lão ấu, Trung Ương Quân lại ép buộc hơn năm ngàn đàn ông Nhật Bản còn dư lại xếp thành hàng một đứng bên mép hố còn dư lại kia, sau đó lần lượt chém đầu bọn họ xuống, đem thi thể của bọn họ vùi vào cái hố đó, sau đó dùng hơn năm ngàn cái đầu ở giữa ba cái hố tạo thành một tòa "Tháp Đầu người".

Thành tây Đại Bản, hoang vu.

Trung Ương Quân cố ý để cho hơn hai ngàn nam nữ lão ấu Bản Nhật tháo chạy, đợi lúc bọn họ tranh nhau chạy trối chết, mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu rung động, ngay sau đó tiếng vó sắt dời non lấp biển giống như chôn vùi toàn bộ thế giới, hai đại đội kỵ binh như gió bay điện chớp đuổi theo, tranh nhau đem nam nữ lão ấu chạy trốn từng người một chém nằm trên đất...

Ba ngày sau, Đại Minh Trung Ương Quân rút lui khỏi Đại Bản, một đội thương thuyền Hà Lan trước đến Nhật Bản buôn bán tiến vào cảng Đại Bản, lại phát hiện toàn bộ nước biển hải Vịnh Đại Bản đều là màu nâu đỏ đấy, sau khi lên bờ mới phát hiện Đại Bản đã thành một tòa quỷ thành, Hà Lan chỉ từ trong phế tích tìm được rồi một vị lão nhân hấp hối và một bé gái hơn hai tuổi.

Có một thương nhân Hà Lan gửi thư về Châu Âu Châu trong thư viết như này: "Ma quỷ Satan đã khai trương hai tay máu tanh kia của hắn, phòng ốc bị đốt, đồng ruộng hoang vu, nước biển đã bị nhuộm đỏ, tất cả người Nhật Bản đều bị tàn sát hầu như không còn, tòa thành trì ồn ào náo động phồn hoa ngày trước này đã vĩnh viễn biến mất..."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<