Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 325

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 325: Phá hủy hệ thống tiền tệ của Châu Âu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Sau khi biết tin Trương Nhan Lân và Vương Phác đến tham quan phòng điều khiển của "Ứng Tinh", Phương Dĩ Trí, Stephen cùng với các chuyên gia của Viện khoa học quân sự cũng vội vàng chạy tới. Vừa mới trông thấy Trương Nhan Lân thì Phương Dĩ Trí đã lên tiếng trách móc:

- Trương tư lệnh, hôm nay Vương Gia đến Trấn Hải tại sao ngài lại không thông báo cho chúng tôi một tiếng, để chúng tôi sớm lo liệu thời gian để cùng đi đón tiếp Vương Gia, như vậy thì mới mới phải chứ.

Trương Nhan Lân liền quay sang cười khổ với Vương Phác:

- Vương gia, lần này thì ty chức trở thành Trư Bát Giới soi gương rồi, trong ngoài không phải người.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Mật Chi, ngài đừng có trách Nhan Lân nữa, là bổn Vương dặn ngài ấy làm như vậy, vì nghiên cứu chế tạo chiến hạm bọc thép mà các vị chuyên gia của Viện khoa học quân sự đã vất vả nhiều rồi, Tống tiên sinh còn... không nói chuyện này nữa, mấy vị đây đều là công thần của Đại Minh, nói đến chuyện nghênh đón thì bản Vương đây mới chính là người phải đi nghênh đón các vị.

Vừa mới nhắc đến Tống "Ứng Tinh", đám người Phương Dĩ Trí liền lộ ra vẻ ảm đạm.

Vương Phác nhanh nhẹn tiến đến vỗ vỗ vào vai Phương Dĩ Trí, lảng sang chuyện khác:

- Mật Chi, tính năng tổng thể của "Ứng Tinh" là như thế nào?

Phương Dĩ Trí nghiêm túc đáp:

- Một con thuyền chiến có được xem là chiến thuyền hùng mạnh hay không là phải nhờ vào ba tầng số liệu, ba tầng số liệu này bao gồm tốc độ đẩy của thuyền, hỏa lực, và khả năng phòng hộ. Tốc độ thuyền buồm thông thường là khoảng 5 tiết, loại nhanh nhất cũng không quá được 10 tiết, còn về tốc độ của "Ứng Tinh" thì có thể đạt được 12 tiết.

Do trình độ hằng hải của châu Âu vào thế kỷ 17 cao và tiến bộ hơn Đại Minh nên Phương Phác mới cho mời một số chuyên gia đầu ngành hằng hải của châu Âu.

Nếu chỉ dựa vào tốc độ của thuyền mà đánh giá thì việc "Ứng Tinh" được trang bị thêm hai máy hơi nước cỡ lớn thì đây được xem là chiếc thuyền buồm tiên tiến nhất trên thế giới lúc bấy giờ. Điểm mấu chốt ở đây chính là việc chiến hạm bọc thép "Ứng Tinh" không bị ảnh hưởng bởi sức gió, trong khi những thuyền buồm lúc đó đều bị ảnh hưởng bởi sức gió, đây được xem như là yếu tố quyết định, có sức ảnh hưởng lớn đến các trận hải chiến.

Về phần hỏa lực và khả năng phòng hộ thì không cần phải nói thêm nữa, khẩu Đại tướng quân pháo của chiến hạm bọc thép "Ứng Tinh" có tầm bắn và sức tấn công gấp mấy lần hỏa lực tiên tiến của Châu Âu lúc bấy giờ. Đây hoàn toàn không phải là những lời khoa trương, sáo rỗng, bởi một khi hạm đội tàu chiến bọc thép của Đại Minh giao chiến với hải quân Hoàng Gia Anh Quốc- hải quân hùng mạnh nhất châu Âu lúc đó, thì hải quân của Hoàng Gia Anh Quốc sẽ rơi vào thế bị động, bị tấn công.

Bất kể là tốc độ của chiến hạm, tầm bắn, lực sát thương của đại pháo, hay là chiến hạm hộ giáp thì hạm đội tàu chiến bọc thép của hải quân Đại Minh cũng đều chiếm ưu thế tuyệt đối, cộng thêm tướng sĩ hải quân có tố chất, các tướng sĩ hải quân Đại Minh không hề kém cỏi nếu đem so sánh với thuỷ binh của hải quân Hoàng Gia Anh Quốc, giờ đây lại có thêm sự ra đời của chiến hạm bọc thép "Ứng Tinh" thì Đại Minh sẽ nhanh chóng trở thành cường quốc hải quân trên thế giới.

Nhưng chiến hạm này vẫn có một nhược điểm, đó chính là tính ổn định của tàu, nói cách khác đó chính là tính ổn định của máy hơi nước. Nếu như tính ổn định của hệ thống máy hơi nước không đủ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết quả của trận chiến, nhất là vào lúc trận chiến bước vào giai đoạn gay go, căng thẳng nhất, nếu như "Ứng Tinh" mất đi động lực thì nó sẽ trở thành điểm chí mạng, một khi quân địch nắm được điểm yếu này thì dù "Ứng Tinh" có chắc chắn đến mấy thì cũng sẽ không chống lại được sự tấn công của kẻ thù.

Vương Phác quan tâm hỏi:

- Tính ổn định của tàu như thế nào?

- Vương gia xin cứ yên tâm, tính ổn định của hệ thống máy hơi nước là tuyệt đối.

Phương Dĩ Trí tràn đầy tự tin, tiếp tục giới thiệu:- Trước khi máy hơi nước được đem lên trang bị cho tàu thì nó đã được kiểm duyệt trong suốt ba tháng, trong khoảng thời gian này hoàn toàn không có bất kỳ sự cố gì xảy ra. Hơn nữa toàn bộ máy móc đều được làm bằng vật liệu thép với tính ưu việt cao, thời gian sử dụng lên đến 10 năm, còn đối với những linh kiện dễ bị hư hỏng thì chúng ta đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ cần có một linh kiện nào đó hỏng hóc thì lập tức sẽ được thay thế bằng cái mới, và không ảnh hưởng đến con tàu.

- Tốt.

Vương Phác vui vẻ tán dương:

- Quá tốt rồi! Viện khoa học quân sự các ngài đúng là đã lập một đại công cho đế quốc rồi!

- Đây đều là những chuyện mà chúng ta nên làm. Vì sự giàu mạnh của Đại Minh, vì sự hưng thịnh của dân tộc Hán, với tư cách là một con cháu Viêm Hoàng, mỗi người chúng ta đều phải cống hiến toàn bộ sức lực của bản thân, thậm chí là... tính mạng!

Vương Phác nắm chặt lấy hai tay của Phương Dĩ Trí, nhưng lại không thể nói nên lời, dân tộc Đại Minh có một nhà khoa học ưu tú như thế này, Đại Minh lại là một dân tộc hùng mạnh thì hà cớ gì lại không phải là một nước dân giàu nước mạnh? Vương Phác chưa bao giờ cảm thấy tương lai của Đại Minh lại tràn đầy hi vọng như lúc này.

Tháng 12 năm Long Vũ thứ 6 (năm 1694), trong khi nhà nhà ở Giang Nam đang tất bật sắm sửa đón tết thì Vương Phác lại phải đích thân thống lĩnh bốn bộ binh doanh, hai truy trọng doanh, một công binh doanh cùng với hai pháo doanh của Trung Ương Quân, dưới sự hộ tống của hạm đội thứ ba và thứ tư của hạm đội Thái Bình Dương vượt biển đông chinh.

Tại bến Trấn Hải, hàng trăm chiếc thuyền buôn, và cả hàng trăm chiếc thuyền chiến đang sẵn sàng đợi lệnh xuất phát.

Hàng trăm chiếc thuyền buôn này đều là do Vương Phác trưng dụng của người dân, có thuyền của Vương gia Tùng Giang, có thuyền của Trịnh gia Tuyền Châu, còn có 26 chiếc đến từ thuyền buôn đáy bằng cỡ lớn của Hà Lan. 26 chiếc thuyền này chính là đến Đại Minh làm ăn nhưng kết quả lại bị Vương Phác dùng địa vị cưỡng ép trưng dụng. Chính vì chuyện này mà quản kho Khố La Đức của đám thương nhân Hà Lan đã mấy lần đến tìm gặp Trương Nhan Lân để thương lượng.

Trời cao, biển xanh, nắng ấm, gió nhẹ.

Vương Phác đang đứng trong sự vây quanh của các tướng sĩ lục quân hải quân như: Lý Định Quốc, Diêm Ứng Nguyên, Diêm Nhĩ Mai, Vương Dực, Trương Nhan Lân, Lý Ngang, ...tất cả các tướng sĩ trên bến tàu đều đứng nghiêm trang, trên người đều đã được trang bị đầy đủ, khí thế hùng dũng ngút trời, thêm vào đó là uy phong của đại pháo Đại tướng quân cùng với sự đầy đủ các lương thảo, vũ khí, đạn dược.

Hàng ngàn tướng sĩ của Trung Ương Quân, ai ai cũng giống một người sắt, hùng dũng bước lên các thuyền buôn, từ từ kéo neo lên và xuất phát. Trong giờ phút này, Vương Phác thực sự cảm thấy rất phấn chấn và hi vọng tràn trề về một chiến thắng rất gần.

Trung Ương Quân vượt biển Đông chinh phục Nhật Bản chỉ là sự khởi đầu, tiếp theo Trung Ương Quân sẽ còn chinh phục, khai thác Châu Úc, bắt chước các cường quốc Châu Âu tranh giành thuộc địa ở Bắc Mỹ, Nam Á, Nam Phi và cả Châu Phi nữa, không chỉ dừng lại đó, đội quân sẽ đem quân đánh chiến với các cường quốc Châu Âu.

Sự khiêm tốn được hình thành và phát triển trong suốt mấy nghìn năm nay của dân tộc Hán cũng tới lúc phải thay đổi, từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không còn tồn tại dân tộc Đại Hán hiền lành, tao nhã, khiêm tốn nữa, thay vào đó là một dân tộc Đại Hán thiện chiến, ưa vũ lực, tôn sùng chủ nghĩa xâm lược.

Vương Phác đang chuyên tâm suy nghĩ thì bị gián đoạn bởi những tiếng ồn ào bên ngoài, chỗ mà hải quân đang đóng quân vọng lại.

Vương Phác quay đầu lại, nhíu mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Chỗ hải quân đóng quân mà cũng có kẻ to gan dám vào đây gây rối hay sao?

Trương Nhan Lân tiến lên hai bước, cười khổ nói rằng:

- Vương gia, là quản kho Khố La Đức của đám thương nhân người Hà Lan, ông ta đến đây là vì chuyện chúng ta trưng dụng 26 chiếc thuyền thương đáy bằng của họ, ông ta đã có hai lần giao thiệp, ba lần kháng nghị và bốn lần khiển trách ty chức, ông ta còn nói lần sau sẽ là cảnh cáo, thậm chí nếu cần thì sẽ dùng vũ lực với chúng ta.

*****

- Giao thiệp? Kháng nghị? Khiển trách?

Khóe miệng của Vương Phác bỗng nhiên hiện ra một nụ cười nham hiểm, những từ này đúng là quá quen thuộc. Ở thế giới mà trước khi hắn xuyên không tới đây, những từ này không phải là những từ ngữ mà chính phủ Trung Quốc thường dùng hay sao? Khi phải đối mặt với những chính sách bất bình đẳng của các cường quốc phương tây, chính phủ bù nhìn ngoài việc cứ hát đi hát lại những luận điệu cũ rích đó thì chẳng làm bất cứ cái gì hết.

Còn bây giờ, tất cả lại ngược lại!

Bây giờ chính quyền Đại Minh vững mạnh, hùng cường, cho nên Vương Phác chẳng phải quan tâm đến cái gọi là giao thiệp, kháng nghị hay là khiển trách của đám thương nhân Hà Lan đó, thậm chí cứ cho là đám người đó có dùng đến vũ lực để uy hiếp thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát lắm.

Lúc này, chuyện buôn bán vận chuyển, mậu dịch của người Hà Lan quả thực là rất phát triển, họ có khoảng gần hai nghìn thuyền buồm cỡ lớn, có thể nói rằng số thuyền này bằng tổng số thuyền của 4 nước Anh, Pháp, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha cộng lại, chính vì lẽ này mà người Hà Lan mới có được tiếng nói trên biển. Nhưng mà người Hà Lan lại không có được thực lực quân sự tương quan với thực lực thương nghiệp, mặt khác, trên thực tế cho thấy, Hà Lan vẫn chưa thiết lập cứ điểm thực dân trên mũi Hảo Vọng- Nam Phi, vẫn chưa có sự chống lưng từ cứ điểm trên mũi Hảo Vọng, cho nên người Hà Lan muốn điều động trọng binh viễn chinh Đại Minh là một chuyện không tưởng.

Nhưng nói đi thì vẫn phải nói lại, Đại Minh lúc này cũng không có được khả năng viễn chinh Châu Âu, vì thế nếu có thể tránh được các cuộc đụng độ thì vẫn là tốt nhất, hơn nữa Vương Phác cũng đang muốn thông qua mấy thương nhân Hà Lan này để làm một số chuyện, cái tên Khố La Đức này đến rất đúng lúc. Nghĩ đến đây, Vương Phác quay sang nói với Trương Nhan Lân:

- Cho cái tên quản kho Khố La Đức gì đó vào gặp ta.

- Vâng!

Trương Nhan Lân nhận lệnh đi ngay ra ngoài, một lát sau thì dẫn theo ông già mũi đỏ Hà Lan đến trước mặt Vương Phác, và đương nhiên người này chính là tên Khố La Đức trong truyền thuyết. Khố La Đức đã được Trương Nhan Lân nói qua về thân phận của Vương Phác, nên ngay từ lúc chưa đến trước mặt Vương Phác, ông ta đã đặt một tay lên ngực, cung kính hành lễ với Vương Phác.

- Thân vương Điện hạ tôn kính, uy danh của ngài lẫy lừng giống như ánh nắng rực rỡ ban ngày, và cả khả năng thiện chiến của ngài sớm đã nổi tiếng khắp thế giới, thần Khố La Đức Tử Tước đến từ nước cộng hoà Hà Lan xin được bày tỏ sự sùng bái của thần đến ngài, đồng thời cũng thay bệ hạ quan chấp chính chúng ta gửi đến Thân vương Điện hạ lời hỏi thăm sức khỏe và lời chào trân trọng nhất.

Vương Phác nghe được mấy lời này mà nổi cả da gà lên, hắn vội vàng khoát tay và nói:

- Các hạ Khố La Đức, nghe nói ngài nhận được những chính sách bất bình đẳng từ Đại Minh, chuyện này có thật không vậy?

- Ồ, không, chuyện không phải như vậy!

Khố La Đức khẩn trương phủ nhận:

- Thân vương Điện hạ anh minh cơ trí, ta đây đã được nhận được sự tiếp đãi chu đáo và thịnh tình của đế quốc Đại Minh, làm sao có chuyện như ngài vừa nói, đó chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.

Người Hà Lan quả không hổ danh là những thương nhân thiên tài, cái tên Khố La Đức này vì chuyện thuyền buôn bị trưng dụng mà không ít lần tìm Trương Nhan Lân gây rối, mục đích cũng chỉ là muốn có thêm một số quyền lợi để bọn họ có thể mua thêm được ít tơ lụa và đồ sứ, nhưng đến khi gặp mặt Vương Phác thì ông ta lại quay ngoắt, thay đổi 180 độ.

Khố La Đức là người làm ăn, hiểu biết và rất nhanh nhậy, ông ta không những biết được thân phận của Vương Phác mà còn biết được rằng, thực tế Vương Phác mới chính là người thống trị Đại Minh, ốc thể được gặp mặt người quyền thống trị cao nhất đế quốc, đây chính là một cơ hội hiếm có trong cuộc đời của Khố La Đức, đương nhiên là ông ta sẽ không dễ gì mà bỏ qua cơ hội tốt này. Khố La Đức liền thỉnh cầu Vương Phác, cho phép ông ta trở thành người đại diện hợp pháp của Vương triều Đại Minh ở châu Âu, sau đó thì ông ta sẽ dùng chức danh này để thao túng thị trường buôn bán, mậu dịch giữa Vương triều Đại Minh và các nước Châu Âu.

Nếu đem so sánh với lợi ích khổng lồ kiếm được từ việc thao túng, lũng đoạn mậu dịch này thì hai mươi mấy chiếc thuyền thương đáy bằng kia chẳng nhằm nhò gì. Nếu như Vương Phác đồng ý cho Khố La Đức trở thành người đại diện hợp pháp của Vương triều Đại Minh ở Châu Âu, ông ta sẽ sẵn sàng huy động các thuyền buôn ở Đài Loan, Batavia, thậm chí là ở cả những chiếc thuyền buôn mới được chuyển đến từ Hà Lan cho Vương Phác tùy ý sử dụng.

Vương Phác nhún vai, cười nói:- Hả? Thật chứ? Khố La Đức Tử Tước quả nhiên là người thấu tình đạt lý.

Vương Phác cũng không phải là kẻ hồ đồ, hơn nữa trải qua mấy năm nay được tôi luyện trên chiến trường chính trị đã giúp Vương Phác trở thành một tay lão luyện, tên quỷ tóc đỏ Khố La Đức này còn chưa vểnh chân lên thì Vương Phác đã biết tỏng ông ta đã vẩy nước đái rồi.

Muốn làm người đại diện hợp pháp của Vương triều Đại Minh ở Châu Âu ư, chuyện này đâu có dễ!

Trên thị trường thế giới, tơ lụa và đồ gốm sứ của Đại Minh là mặt hàng bán chạy, nếu như để Khố La Đức lũng đọan việc buôn bán của thị trường châu Âu há chẳng phải là tặng không ông ta quyền định giá thương phẩm hay sao? Nếu mà như vậy thì lợi ích buôn bán đồ gốm sứ và tơ lụa sẽ phải chia cho ông ta phần hơn hay sao? Chỉ có đồ ngốc mới làm như vậy?

Quả nhiên, Khố La Đức là kẻ mặt dày, ông ta vẫn không xấu hổ mà nói tiếp:

- Thân vương Điện hạ tôn kính, tơ lua và đồ gốm sứ của quý quốc quả nhiên là hàng tinh xảo, chất lượng cao, hơn nữa lại rất có danh tiếng ở châu Âu, nhưng quả là đáng tiếc nếu như không có người đại diện. Việc buôn bán tơ lụa và đồ gốm sứ của quý quốc ở thị trường châu Âu vẫn chưa tương xứng với tiền năng của nó, mặt khác tính khốc liệt trong cạnh tranh quốc tế sẽ làm giảm giá thành của những mặt hàng này, chính vì lẽ đó mà thần cho rằng Thân vương Điện hạ hãy tìm một người thích hợp đảm nhận vị trí người đại diện thương mại của Vương triều Đại Minh ở châu Âu, kiểm soát, thống nhất việc buôn bán tơ lụa và đồm gốm sứ, chỉ có làm như vậy thì thương phẩm của quý quốc mới có thể bán được với giá cả tốt nhất, đồng thời quý quốc mới có thể thu được nguồn lợi nhuận cao nhất.

- Vậy à?

Vương Phác thản nhiên cười, nói với ông ta:

- Nếu mà như vậy, bổn Vương cũng rất sẵn lòng trở thành người đại diện cho thương phẩm của quý quốc ở châu Âu, không biết Khố La Đức có thể chuyển ý nguyện này của bổn Vương đến chính phủ của quý quốc hay không?

- À, chuyện này...

Khố La Đức nghe xong liền lập tức xấu hổ, ông ta đành phải lảnh sang vẩn đề khác:

- Thân vương Điện hạ tôn kính, việc thu thuế của hải quan quý quốc là 200%, với mức thuế này có phải là quá cao hay không? Thần cho là với chất lượng và danh tiếng của thương phẩm của quý quốc, mức thuế 80% là rất hợp lý. Sau khi điều chỉnh mức thuế quan, giá cả thương phẩm của quý quốc tại châu Âu sẽ bị giảm sút nhưng lại có thể thúc đẩy mức tăng trưởng trong việc tiêu thụ hàng hóa, do đó, về lâu về dài, mức thuế hải quan của quý quốc không những không bị giảm, ngược lại, lại có thể tăng trưởng ổn định.

Những lời này của Khố La Đức đúng là rất có lý, điều chỉnh thuế quan đích thực là sẽ thúc đẩy tăng trưởng mậu dịch.

Tuy nhiên, Vương Phác cũng hiểu được rằng đề xuất này của Khố La Đức không phải là xuất phát từ việc ông ta quan tâm đến Đại Minh. Nguyên nhân là do ngân lượng của Hà Lan đã không còn nhiều, thêm vào đó phần lớn bạc ở các nước thuộc địa đã bị nước này vơ vét cả rồi. Hơn nữa, Đại Minh lại lấy bạc làm phương tiện thực hiện các giao dịch thương mại, nếu như người Hà Lan không có bạc thì sẽ không thể buôn bán được với Đại Minh, vì thế mà Khố La Đức mới mạnh dạn đưa ra đề nghị cắt giảm thuế quan.

Vương Phác nửa đùa nửa thật với Khố La Đức:

- Khố La Đức Tử Tước, người Hà Lan các vị không nên vì chuyện không còn bạc mà đề nghị với bổn Vương điều chỉnh mức thuế quan chứ? Haha! Mấy vị không còn bạc cũng không sao, các vị còn có thể lấy vàng để thực hiện giao dịch mua bán mà, hơn nữa nếu đem so sánh giá trị của vàng và bạc trắng, thì bản vương cho rằng một lượng vàng đổi lấy bốn lượng bạc trắng là hợp lý nhất, đương nhiên, nếu như quý quốc cho rằng cái giá này vẫn chưa hợp lý thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc thêm.

Bản chất của Vương Phác cuối cùng cũng đã lộ ra rồi, mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn lợi dụng một số thương phẩm như là tơ lụa, đồ gốm sứ, danh trà, thuốc lá, ...để cướp lấy ngân lượng trong tay mấy nước đế quốc Âu Châu, sau đó thì buộc mấy nước này phải công nhận bạc trắng của Đại Minh trở thành một đơn vị trong hệ thống tiền tệ thương mại quốc tế, cuối cùng thì hắn sẽ lợi dụng chệnh lệch tỷ giá giữa bạc và vàng để kiếm thêm ít hoàng kim của chúng rồi phá vỡ hệ thống tiền tệ thương mại của các nước châu Âu

Nếu như các cường quốc châu Âu không muốn không chấp nhận điều kiện này của Đại Minh thì họ chỉ còn hai lựa chọn: một là, giống như Nhật Bản thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng, nhưng chuyện này đối với các nước này mà nói thì lại càng là một chuyện không thể; hai là, mấy nước này sẽ dùng vũ lực tấn công Đại Minh, ép Đại Minh bồi thường rồi họ sẽ lại ép giá nha phiến và một số thương phẩm khác để đổi lấy bạc trắng, nhưng điều đáng tiếc ở đây là các cường quốc này căn bản là không có thực lực quân sự để thực hiện điều này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<