← Hồi 173 | Hồi 175 → |
Hai chiếc thuyền nhỏ chở đám Vương Phác rời khỏi thuyền lớn, sóng gió trên mặt biển càng lúc càng lớn, mọi người trên thuyền nhỏ ra sức vung mái chèo, nhưng không cách nào điều khiển được hướng đi, người trên thuyền không thể làm gì khác hơn là bỏ mặc, để sóng biển tùy ý xô đẩy mình đến một nơi xa lạ, không biết số phận sẽ ra sao.
Trời nhanh chóng tối đen, hai chiếc thuyền nhỏ trôi giạt trong sóng gió.
Gió càng lúc càng lớn, sóng biển càng lúc càng cao, chiếc thuyền nhỏ đáng thương như một chiếc lá tàn úa trong gió lốc, lúc bị tung lên cao, lúc bị ném xuống thấp, bốn phía một màu đen kịt, ngoài trừ tiếng gió và tiếng sóng biển, không nghe được thứ bất cứ tiếng động nào khác. Vương Phác bám chặt vào mép thuyền, cố hết sức không để bị hất văng khỏi thuyền.
Trong bóng tối, một thân thể mềm mại bỗng nhích lại gần hắn.
Giọng nói dịu dàng êm ái của Bạch Liên giáo chủ vang lên bên tai hắn;
- Tiểu bại hoại, tình hình rất không ổn đấy.
- Vâng.
Vương Phác nói:
- Tỷ tỷ tốt, võ nghệ tỷ tỷ cao cường, bơi lội cũng giỏi, nếu thật sự xảy ra chuyện, phiền tỷ chiếu cố cho Lý phu nhân.
- Tiểu bại hoại.
Bạch Liên giáo chủ sẵng giọng:
- Tới lúc này rồi mà còn thương hương tiếc ngọc!
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Bạch Liên giáo chủ vẫn nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Hồng Nương Tử.
- Ài!
Vương Phác thở dài, nói:
- Chỉ mong sẽ nhanh chóng trời yên biển lặng.
Mong muốn của Vương Phác hiển nhiên chỉ là mong muốn chủ quan, sóng gió chẳng những không nhanh chóng bình yên, mà ngược lại càng lúc càng mãnh liệt. Chiếc thuyền nhỏ mỏng manh rốt cuộc không chịu nổi sự tàn phá liên tục của sóng biển, trong bóng tối chỉ nghe mấy tiếng răng rắc báo hiệu sự gãy vỡ, rồi trong phút chốc, mọi người trên thuyền, bao gồm cả Vương Phác, rơi vào nước biển lạnh như băng.
Vương Phác bơi lội không giỏi lắm, hơn nữa bị rơi xuống biển đột ngột, lập tức uống hai ngụm lớn nước biển.
Bị nước biển lạnh như băng nhấn chìm, lập tức bản năng sinh tồn của Vương Phác trỗi dậy mạnh mẽ chưa từng có, ra sức vùng vẫy tay chân nổi lên mặt nước. Trong bóng tối, hai tay hắn bỗng chạm phải một vật gì đó, theo bản năng liền ôm chặt lấy. May mắn thay, đó là một mảnh vỡ của boong thuyền.
Vương Phác ôm mảnh vỡ nhấp nhô lên xuống trong sóng biển. Lúc này, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn, không thấy bất cứ ai khác. Khi chiếc thuyền nhỏ vỡ tan, trong nháy mắt tất cả mọi người trên thuyền đều bị bàn tay vô hình của số mệnh xô vào trong biển cả, việc sống chết chỉ đành phó mặc cho mệnh trời đưa đẩy.
Bóng tối: vô cùng vô tận; sóng gió: không ngừng không nghỉ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ không lâu, mà cũng có thể rất lâu, nhưng Vương Phác cảm thấy dài như cả thế kỷ.
Rốt cuộc sóng gió đã ngừng lại. Do ngâm trong nước biển một thời gian dài, cơ thể Vương Phác bị mất nước nghiêm trọng. Hơn nữa, vừa lạnh vừa đói, rốt cuộc thể lực Vương Phác đã suy kiệt tới mức thấp nhất, hắn ngất đi, nhưng theo bản năng, hai tay vẫn ôm chặt lấy mảnh vỡ của boong thuyền.
Hôn mê không biết bao lâu, cuối cùng Vương Phác bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo.
Vương Phác chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một bờ cát nghiêng nghiêng lượn tròn, sóng biển rượt đuổi nhau xô lên bờ cát mịn màng tạo thành những tiếng rào rào liên tục. Hai chú chim to màu sắc sặc sỡ đang nhảy nhót trên bờ cát, để lại những hàng dấu chân chim. Vương Phác lắc đầu, chợt nhớ lại cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua, liền tung mình ngồi dậy.
Hai con chim đang kiếm ăn trên bờ cát, sợ hết hồn, nháo nhào vỗ cánh bay đi.
Vừa bò dậy, Vương Phác liền kiểm tra toàn thân trên dưới, tất cả đều ổn, chỉ có ngực bị vật gì đó quẹt trúng bị thương, tuy nhiên đã cầm máu từ lâu, tất cả các bộ phận trên cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.
- Phù!
Vương Phác thở phảo một hơi thật dài, thầm nghĩ lần này vô cùng may mắn khi có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lúc này Vương Phác mới có tâm tư đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình trôi giạt vào một hoang đảo, bốn phía xung quanh hoang đảo là biển cả xanh biếc, phía xa xa có thể mơ hồ thấy được mấy hòn đảo nhỏ. Trên hoang đảo có một ngọn núi không cao lắm, trên núi cây rừng rậm rạp, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng cây lá vẫn xanh um tươi tốt.
Nhìn rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, Vương Phác không khỏi lộ vẻ buồn bã, cũng không biết mình bị sóng đánh giạt vào hoang đảo nào? Không biết Hoàng Đắc Công và Đường Thắng có tiêu diệt được Cố Tam Ma Tử chưa? Chiến thuyền của Thi Lang có bị lật hay không? Không biết bọn họ có cho rằng mình đã bị vùi thây dưới biển sâu không?
Trong thoáng chốc, ý nghĩ của Vương Phác xoay chuyển lung tung, nỗi vui sướng vì tìm được đường sống trong chỗ chết đã hoàn toàn tan biến.
Nếu mình phải sống trên hoang đảo khỉ ho cò gáy này mấy chục năm, thì quả là sống không bằng chết.
- Hư... ư...
Một tiếng rên rất nhỏ, như có như không chợt theo gió lọt vào tai Vương Phác.
Vương Phác giật mình, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe được gì, khi hắn cho đó là ảo giác, tiếng rên rỉ kia lại vọng đến tai hắn. Lần này Vương Phác nghe rất rõ ràng, đột nhiên xoay cả người nhìn về phía bãi đá bên trái bờ cát.
Tiếng rên rỉ như có như không kia truyền tới từ phía sau bãi đá.
Vương Phác tìm khắp bãi cát cũng không tìm được vật gì có thể dùng làm vũ khí, không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm từ từ tới gần bãi đá kia. Khi hắn hết sức cẩn thận bò lên một tảng đá lớn, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng: đó là một phụ nữ! Người phụ nữ đó như bị ép giữa hai tảng đá.
Người phụ nữ kia khẽ nhúc nhích, lại phát ra tiếng rên rất nhỏ.
Cô ta còn sống! Vương Phác nhìn thấy thế, trong lòng mừng như điên, vội vàng nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, bế người phụ nữ lên khỏi hai tảng đá. Khi lật thân thể mềm mại của người phụ nữ kia lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, Vương Phác sửng sốt: đó là Hồng Nương Tử! Tuy nhiên lúc này mặt Hồng Nương Tử trắng bệch, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, hơi thở đã rất yếu ớt.
Vương Phác liếc nhìn đôi môi khô nứt của Hồng Nương Tử, biết nếu không nhanh chóng tìm được nguồn nước trên hoang đảo, Hồng Nương Tử sẽ chết vì mất nước!
Nước, nhất định phải nhanh chóng tìm được nước ngọt!
Vương Phác ôm lấy Hồng Nương Tử, rời khỏi bãi đá, tìm một gốc cây lớn trên bãi biển, đặt nàng dưới bóng cây yên bình, rồi vội vã chạy vào rừng tìm nước ngọt. Có lẽ có nhiều nguyên nhân khiến người ta cứu người, nhưng lúc này, Vương Phác cứu Hồng Nương Tử chỉ vì một nguyên nhân duy nhất: nàng là con người!
Vương Phác không muốn mình là con người duy nhất trên hoang đảo này.
Sau chừng nửa canh giờ, cuối cùng Vương Phác cẩn thận từ li từng tí chui ra khỏi rừng, quần áo tả tơi, trong tay cầm một chiếc lá lớn cuốn lại thành một cái ly nhọn đầu, trong "ly" đựng đầy nước trong. Đây là số nước hắn hết sức vất vả mới tìm được trong rừng. Áo hắn cũng bị xé rách bởi những bụi gai trong rừng.
Nhưng khi vừa nhìn về phía gốc đại thụ, Vương Phác sững sờ, chỉ thấy dưới gốc cây trống không, không thấy Hồng Nương Tử đâu cả!
*****
- Lý phu nhân!
Vương Phác kinh hãi, vội vàng kêu to:
- Nàng ở đâu?
- Vương tổng binh, ta ở đây.
Một giọng nói yếu ớt chợt vang lên từ phía sau Vương Phác, Vương Phác vội quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Nương Tử đang tập tễnh từ trong rừng đi ra. Thì ra vừa rồi Hồng Nương Tử đã tỉnh lại, nghe tiếng chân của Vương Phác trong rừng, nàng tưởng là dã thú trên đảo, bèn vội vàng trốn vào một góc rừng.
- Lý phu nhân, nước đây.
Vương Phác cẩn thận bưng ly lá, đưa tới trước mặt Hồng Nương Tử, nhẹ nhàng nói:
- Hẳn là nàng khát khô rồi?
- Cám ơn.
Hồng Nương Tử nói rồi nhận lấy chiếc ly bằng lá trong tay Vương Phác.
Đúng là Hồng Nương Tử đang rất khát, vừa nhận lấy ly lá là đưa lên miệng uống ừng ực, đến khi nước trong ly đã cạn, thân thể đang khô nóng như thiêu như đốt của nàng mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.
- Lý phu nhân.
Vương Phác ân cần đưa hai tay ra, định đỡ Hồng Nương Tử, miệng nói:
- Phu nhân đang bị thương, hay là nằm nghỉ một chút đi, ta lại đi lấy nước tới cho nàng rửa vết thương, bằng không vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Hồng Nương Tử lui lại một bước, trong đôi mắt đẹp nhìn về phía Vương Phác đã toát ra một chút lạnh lẽo.
Vương Phác hơi ngượng ngùng, rụt hai tay lại, nói:
- Lý phu nhân, nàng nghỉ ngơi đi, ta lại đi lấy nước, nhân tiện xem có tìm được chút quả dại gì đó không.
Nói xong, Vương Phác cầm lấy ly lá quay đi, Hồng Nương Tử yên lặng nhìn theo hướng hắn biến mất một hồi lâu, rồi sâu kín thở dài, ngồi xuống bên gốc cây. Kể từ sau chuyện ở núi Bạch Đăng, Hồng Nương Tử vừa kính vừa hận Vương Phác, kính hắn là anh hùng cứu mạng nàng, hận hắn là vì hắn phá hủy sự trong sạch của nàng, đồng thời cũng phá hủy tình cảm vợ chồng giữa nàng và Lý Nham.
Nghĩ tới mình lưu lạc ở hoang đảo này, cuộc đời này có lẽ không còn gặp được Lý Nham, Hồng Nương Tử đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Rồi lại nghĩ tới có lẽ phải cùng Vương Phác sống cả đời ở trên hoang đảo nhỏ không người ở này, nàng chợt thấy trong lòng hoảng hốt.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cơn mệt mỏi chợt kéo tới, Hồng Nương Tử liền ngủ một giấc say sưa.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Vương Phác lại tập tễnh quay lại, ngoài một ly lá đựng nước trong, hắn còn túm trong vạt áo mười mấy trái đào di hầu (1) chín mọng, lúc hái những trái này, Vương Phác đã sơ ý té từ trên vách núi xuống, khá đau đớn.
Hồng Nương Tử dựa gốc cây ngủ thiếp đi một lát, lúc này khuôn mặt vốn nhợt nhạt lại ửng đỏ một cách khác thường.
Vương Phác thấy vậy thầm kinh hãi, biết đó không phải là dấu hiệu tốt. Hắn cẩn thận đặt nước và mấy quả đào di hầu xuống, rồi đưa tay sờ lên trán Hồng Nương Tử, thấy nóng bỏng! Hồng Nương Tử vốn bị thương, thân thể lại ngâm trong nước biển lạnh như băng, bị nhiễm lạnh, lúc này đang sốt cao.
- Lý phu nhân, Lý phu nhân!
Vương Phác khẽ gọi mấy tiếng, Hồng Nương Tử không phản ứng.
Hỏng rồi, nhất định là vết thương bị nhiễm trùng, phải lập tức rửa sạch vết thương!
Vương Phác đưa mắt nhìn quanh, hoang đảo vắng lặng, ngay cả một bóng quỷ cũng không có, lấy đâu ra phụ nữ để rửa vết thương cho Hồng Nương Tử? Do dự hồi lâu, rốt cuộc Vương Phác quyết định, đưa tay cởi áo của Hồng Nương Tử.
Chiếc áo đỏ rực của Hồng Nương Tử rốt cuộc đã bị Vương Phác cởi ra, để lộ đôi vai mượt mà trắng nõn và áo ngực màu hồng phấn.
Cởi cả áo ngực của Hồng Nương Tử ra, rốt cuộc Vương Phác nhìn thấy vết thương của nàng, nó nằm phía trên vú trái, hầu như cùng một chỗ với lần trước bị Kiến Nô đâm trúng, đó là vết thương do tên nỏ, vốn đã được Bạch Liên giáo chủ nhổ đi, nhưng lúc này miệng vết thương đã bắt đầu đen lại, có lẽ mũi tên này có độc.
Không còn cách nào khác. Vương Phác hạ quyết tâm, đưa miệng tới vết thương, gắng sức mút thật mạnh. Mặc dù Hồng Nương Tử là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, thân thể đẹp đẽ trông hết sức khêu gợi, nhưng lúc này trong lòng Vương Phác không hề có bất cứ ý nghĩ xằng bậy nào, chỉ một lòng lo cứu người.
Vương Phác hút hết ngụm máu bầm này tới ngụm máu bầm khác, cho đến khi xung quanh miệng vết thương của Hồng Nương Tử khôi phục mau hồng nhuận, hắn mới thở phào một hơi thật dài, ngồi xuống mặt đất. Cơn mỏi mệt đột ngột ập tới, Vương Phác ngã lăn ra đất, lập tức ngủ say, thật sự là hắn đã mệt muốn chết rồi.
Vương Phác vừa ngủ, Hồng Nương Tử lặng lẽ mở đôi mắt to xinh đẹp ra.
Thật ra thì Hồng Nương Tử đã tỉnh dậy lâu rồi, nàng biết Vương Phác dùng miệng hút chất độc cho mình, nàng vẫn nhớ mình là gái đã có chồng, nhưng không cố gắng ngăn cản kiểu "tiếp xúc thân mật" của Vương Phác đối với mình, có lẽ bởi vì ở trên núi Bạch Đăng, hai người từng có lần "tiếp xúc thân mật" tương tự thế này.
Một lần tiếp xúc như vậy và hai lần tiếp xúc như vậy, cũng không có gì khác nhau nhau, không phải sao?
Người xưa nói, mọi việc có lần đầu tiên, nhất định sẽ có lần thứ hai, câu nói này có thể nói là đã chỉ ra rất đúng nhược điểm của con người.
Hồng Nương Tử nhìn Vương Phác đang ngủ say bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, tâm trạng của nàng cũng hết sức phức tạp. Lúc này, muốn giết chết Vương Phác, có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng thật sự giết hắn thì có thể khôi phục được danh tiết của mình sao? Có thể xóa đi cảnh tượng đã xảy ra trên núi Bạch Đăng sao? So với lúc đó, thì cảnh tượng hôm nay đối với Hồng Nương Tử lại có vẻ không quan trọng gì.
Dù nói như thế nào, cảnh tượng trên núi Bạch Đăng đã khắc sâu trong lòng Hồng Nương Tử, đó là dấu vết của sự sỉ nhục, cả đời này Hồng Nương Tử cũng đã không có cách nào thoát khỏi gông xiềng của tâm hồn, nàng đã có tiếp xúc thân mật với một người đàn ông không phải phu quân của nàng, nàng là dâm phụ.
- Ôi!
Trong giấc mộng, Vương Phác chợt nhíu chặt chân mày, khẽ rên lên một tiếng.
Hồng Nương Tử thấy trên mặt đất có một vết máu, mới phát hiện trên bắp đùi của Vương Phác có một vết thương do bị một vật sắc bén gây ra, máu tươi đang thấm qua chiến bào, chảy ra ngoài, lại nhìn mười mấy trái đào di hầu để bên cạnh mình, nang liền hiểu ra, nhất định là Vương Phác bị thương vì hái mấy trái đào này.
Trong đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử chợt mơ hồ thoáng hiện một tia tình cảm dịu dàng.
Từng chuyện cũ từ khi quen biết Vương Phác lần lượt hiện ra trước mắt Hồng Nương Tử, mặc dù Vương Phác phá hủy danh tiết của nàng, đã sát hại bộ hạ cũ của nàng ở Tế Ninh, nhưng dù sao hắn cũng không phải là kẻ tiểu nhân hiếu sắc, thấy gái đẹp là nảy ý dâm tà, dựa vào những việc hắn đã làm ở Kinh sư và Đại Đồng, là có thể biết được, hắn thật sự là một anh hùng, một đại anh hùng!
Hồng Nương Tử cố hết sức nhích tới bên cạnh Vương Phác, xé một mảnh chiến bào trên tay áo, bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Vết thương vừa băng bó xong không lâu, Vương Phác tỉnh dậy, lăn mình ngồi dậy. Thấy Hồng Nương Tử đang ở sát bên cạnh, Vương Phác rõ ràng hơi sửng sốt, kêu lên:
- Lý phu nhân?
- Vương tổng binh, vết thương đã được băng bó tốt rồi.
Trên khuôn mặt Hồng Nương Tử không khỏi hiện lên một vầng mây nhàn nhạt đỏ.
Vương Phác ồ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, thấy vết thương trên đùi đã được băng bó cẩn thận, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm nhận khác thường. Gió biển phơ phất, từng đợt sóng êm nhẹ, trong gió mang theo mùi gió biển, còn kèm theo mùi hương ngan ngát trên người Hồng Nương Tử. Ánh mắt của Vương Phác cũng trở nên dịu dàng.
- Lý phu nhân, cám ơn nàng.
Hồng Nương Tử không lên tiếng, nàng thật sự không biết nên nói gì với Vương Phác, thậm chỉ nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt Vương Phác vừa chuyển, chợt thấy những quả đào di hầu ở bên cạnh Hồng Nương Tử, vội nói:
- Lý phu nhân, trên hoang đảo này thật sự là tìm không ra thứ gì có thể ăn được, tại hạ tìm mãi mới hái được mấy trái cây này, phu nhân ăn tạm lót dạ vậy.
Hồng Nương Tử "vâng" một tiếng, đưa tay cầm lấy một trái đào, suy nghĩ một chút lại đưa cho Vương Phác, nói;
- Cùng ăn đi, ngươi cũng đã một ngày một đêm không ăn gì rồi.
- Ồ, không.
Vương Phác khoát tay nói:
- Vừa rồi lúc ở trên chân núi, tại hạ đã ăn rồi, mấy trái này là để lại cho phu nhân.
Hồng Nương Tử "vâng", đưa tay bóc vỏ trái đào, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn. Đúng lúc đó, bụng của Vương Phác chợt sôi lên "ọt ọt", khóe mắt Hồng Nương Tử thoáng hiện một tia cười nhàn nhạt, cúi đầu nói với Vương Phác:
- Vương tổng binh, hay là cùng ăn đi.
- Ta thật sự không đói.
Mặc dù đã đói đến nỗi bụng lép kẹp, nhưng ngại không muốn giành phần ăn với phụ nữ, kiên quyết nói:
- Trời sắp tối rồi, ta phải mau chóng tìm hang động tránh gió, rồi phải tìm ít cành khô làm củi, nếu không khi trời tối. chúng ta sẽ bị lạnh cóng.
- Ta đi với ngươi.
Hồng Nương Tử cố gắng đứng dậy, nhưng vừa bước tới trước một bước, hai chân đã mềm nhũn, liền té xuống, Vương Phác vội đỡ lấy thân hình mềm mại của nàng. Trong một thoáng, mùi hương thơm tho từ thân thể ngà ngọc kia như tràn ngập cõi lòng, gương mặt ửng hồng của Hồng Nương Tử ở ngay trước mắt Vương Phác, hơi thở thơm như hương lan tỏa trên mặt hắn, khiến hắn cảm thấy hơi tê dại.
(1) Đào di hầu: trái kiwi, còn gọi là Chinese gooseberry.
*****
- Lý phu nhân!
Vương Phác đỡ Hồng Nương Tử ngồi dựa vào gốc đại thụ, ân cần nói:
- Phu nhân đang sốt cao, hay là nghỉ ngơi đi, để ta đi một mình được rồi.
- Vâng.
Hồng Nương Tử vâng một tiếng, khẽ nhắm mắt lại.
Hai hàng nước mắt trong suốt long lanh lặng lẽ chảy xuống hai má Hồng Nương Tử. Có lẽ nàng cảm thấy cuộc đời này khó gặp mặt Lý Nham mà chán nản, cũng có lẽ nàng bị mất một thân võ công kinh người mà bi thương. Vương Phác rất muốn đưa tay lau nước mắt cho Hồng Nương Tử, nhưng không dám.
- Ta sẽ nhanh chóng quay lại.
Vương Phác dặn dò một câu, rồi xoay người đi.
Hồng Nương Tử lặng lẽ mở đôi mắt đẹp, thân hình cao lớn của Vương Phác đã biến mất ở bìa rừng, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình nàng, đột nhiên nàng cảm thấy một nỗi cô đơn trước giờ chưa từng có.
Trời xanh biển biếc, sóng trắng xô vào bờ cát, một đàn chim biển đang khoan khoái bay lượn trên mặt biển.
Phong cảnh của hoang đảo đẹp đẽ như thế, nhưng từ sâu trong tâm hồn, Hồng Nương Tử cảm nhận được nỗi tịch liêu vô tận. Nếu như không có thuyền bè đi qua, nàng sẽ phải sống cả đời trên hoang đảo này với Vương Phác hay sao? Vừa nghĩ tới từ nay về sau, có thể phải ngày đêm đối mặt với Vương Phác, Hồng Nương Tử cảm thấy tim đập nhanh.
Hoang đảo trống vắng, hai người lại là cô nam quả nữ, sợ là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tai tiếng.
Cho dù giữa Vương Phác và Hồng Nương Tử không phát sinh chuyện gì, Lý Nham có thể tin được sao? Y sẽ tin là giữa hai người thật sự không xảy ra chuyện gì hay sao?
Bỗng nhiên, trong lòng Hồng Nương Tử xuất hiện ý nghĩ cam chịu.
Thôi thì cứ ở trên hoang đảo này sống nốt quãng đời còn lại, dù sao tướng công cũng không còn tin tưởng mình nữa, trở lại bên chàng còn có ý nghĩa gì?
Mặt trời chiều ngả về tây, ngày thứ nhất Vương Phác và Hồng Nương Tử ở trên hoang đảo cứ thế mà trôi qua.
Dưới vách đá dọc theo bìa rừng, Vương Phác tìm được một cái hang tránh gió. Cửa hang hẹp, bên trong rộng rãi, đặc biệt là cửa động cách mặt đất hơn ba xích (khoảng một mét), ít nhiều khiến hai người cảm thấy tăng thêm một chút cảm giác an toàn.
Vương Phác bận rộn cả một ngày, nhặt được nhiều cành khô, lá úa trong rừng, dùng làm củi cũng đủ trong một đêm.
Vương Phác còn tìm được một đống cỏ khô mềm mại, đặt ở góc hang, làm giường cho Hồng Nương Tử. Lúc này Hồng Nương Tử đang yên lặng ngồi trên đống cỏ, khẽ cau mày nhìn Vương Phác bận rộn luôn tay, ra vào hang không ngừng.
Vương Phác mang một bó cành cây vào động, dùng dây mây buộc lại thành một tấm rào đơn giản chắn lấy cửa hang, rồi mới quay vào trong hang, bỏ một đám lá cây khô vào giữa mấy tảng đá kê làm lò sưởi, lại lấy ra hai hòn đá trắng, gõ gõ vào nhau liên tục để đánh lửa.
Ánh sáng trong hang càng lúc càng tối dần, mặc dù gần trong gang tấc nhưng Hồng Nương Tử không thấy rõ hình dáng của Vương Phác, nàng chỉ có thể nhìn thấy những tia lửa nhỏ thỉnh thoảng tóe lên trong lòng hang mờ tối. Cũng không biết là do lá cây chưa được khô nỏ, hay là vì đốm lửa còn quá nhỏ, mãi mà Vương Phác vẫn không cách nào đốt cháy được đống lá cây.
Vương Phác bắt đầu gõ mạnh hơn, sự kiên nhẫn của hắn đang từ từ tiêu tan, nếu không có lửa, sợ là khó qua khỏi đêm rét lạnh, thời gian này đã là tháng mười rồi.
- Phụp!
Rốt cuộc lửa đã cháy.
Vương Phác hết sức cẩn thận bỏ thêm lá cây vào lò, đợi ngọn lửa mạnh hơn, mới bỏ củi khô vào, rốt cuộc lửa đã cháy bùng lên, ánh lửa hừng hực chiếu sáng hang động, mang lại sự ấm áp cho Vương Phác và Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử thầm thở phào một cái, có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Dù sao thì bản tính phụ nữ vốn sợ bóng tối.
- Phù!
Vương Phác cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người mệt mỏi ngã ra phía sau, dựa vào vách hang, thần kinh căng thẳng được thư giãn, đột nhiên cảm thấy vô cùng đói bụng, bụng lại sôi lên òn ọt.
Khóe miệng Hồng Nương Tử chợt thoáng hiện một nụ cười mờ nhạt, nàng cầm mấy quả đào di hầu đưa cho Vương Phác, nói:
- Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ăn một chút đi.
Vương Phác lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta không sao, vẫn còn chịu đựng được, phu nhân bị thương, càng cần ăn hơn, phu nhân giữ lại để ăn đi.
- Nếu ngươi không ăn, ta cũng không ăn.
Hồng Nương Tử nói một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết.
Vương Phác không để ý tới Hồng Nương Tử, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không bao lâu sau, trong hang vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của hắn.
Hồng Nương Tử cố gắng nhích tới bên cạnh Vương Phác, cẩn thận đặt mấy quả đào di hồng trên mặt đất, rồi mới quay lại đống cỏ khô, nhẹ nhàng nằm xuống. Cơn buồn ngủ ập tới, nàng nhanh chóng rơi vào cơn mộng đẹp. Hồng Nương Tử ngủ không bao lâu, Vương Phác liền mở mắt. Thật ra thì hắn không ngủ, bụng đói tới mức đó, làm sao dễ dàng ngủ được?
Cầm lên mấy quả đào di hầu phủi phủi, Vương Phác ăn hai quả, hai quả còn lại hắn đặt bên cạnh Hồng Nương Tử. Hai quả đào chẳng thấm vào đâu, nhưng ít nhiều cũng giảm bớt một chút cảm giác đói bụng. Cảm thấy vô cùng buồn chán, Vương Phác tới bỏ thêm cành khô vào lò, để lửa cháy mạnh hơn một chút.
Đang ngủ, Hồng Nương Tử bỗng khẽ rên lên một tiếng, nghiêng người, mặt hướng về phía Vương Phác.
Theo phản xạ, ánh mắt Vương Phác rơi vào trên mặt Hồng Nương Tử, chỉ thấy đôi mày của nàng hơi chau lại, khóe miệng cong cong, nở một nụ cười mê hoặc, không biết nằm mơ thấy chuyện ngọt ngào gì?
Hồng Nương Tử mơ thấy mình trở lại thời thiếu nữ, nàng cùng với sư huynh Kinh Mậu Thành giả trang đến huyện Kỷ điều tra nghiên cứu tình hình, hai người vốn muốn cướp sạch trại của Lý gia, nào ngờ nàng và thiếu niên anh tuấn Lý Nham vừa thấy đã yêu!
Cảnh tượng chuyển đổi, Hồng Nương Tử mơ tới đêm động phòng hoa chúc đó.
Hồng Nương Tử thấy mình mặc mũ phượng, trùm khăn, vừa thẹn thùng vừa e sợ ngồi bên cạnh giường, Lý Nham mặc áo màu đỏ thẫm, đang từ từ đi về phía nàng, sau đó nhẹ nhàng mở khăn voan của nàng ra, bốn mắt nhìn nhau, Lý Nham nồng nàn nói:
- Nương tử, nàng đẹp quá!
Hồng Nương Tử thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của Lý Nham, nhưng trong lòng nàng, như vừa được rót mật, ngọt đến lịm người.
Vương Phác đang ngẩn người nhìn Hồng Nương Tử, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run rẩy, rồi lẩm bẩm trong giấc mộng:
- Lạnh, lạnh quá...
Vương Phác vội vàng ngồi dậy, bỏ thêm cành khô vào lò, lại bế Hồng Nương Tử đến gần đống lửa hơn, nhưng nàng vẫn kêu lạnh, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Vương Phác cắn răng, mở áo của mình ra, ôm thân thể lạnh như băng của Hồng Nương Tử vào lòng.
Trong vòng tay ấm áp của Vương Phác, rốt cuộc Hồng Nương Tử yên tĩnh lại, vẻ lo lắng trên mặt từ từ tan đi, một lần nữa trên khuôn mặt lại xuất hiện một nụ cười mờ nhạt.
Nhưng Vương Phác thì không sao ngủ được.
Không cần phải che đậy, rõ ràng không phải Vương Phác không có cảm giác gì đối với sự có mặt của Hồng Nương Tử, một người con gái vô cùng xinh đẹp như vậy, làn da trắng hồng, vóc người bốc lửa như vậy, trên đời này có người đàn ông nào thấy mà không động lòng? Trừ phí đó là thái giám...
Lúc này, nếu Vương Phác muốn làm gì Hồng Nương Tử, nàng sẽ không đủ sức để phản kháng, hắn có thể "ta cần ta cứ lấy", nhưng hắn dù sao cũng không phải là loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cái việc bất chấp tất cả để "vùi hoa dập liễu" này, hắn không thèm làm. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, ôm trong lòng một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, nhưng lại không động đậy, tuyệt đối là một sự hành hạ chứ không phải hưởng thụ.
Mãi đến lúc trời sắp sáng, Vương Phác mới tựa vào vách hang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hồng Nương Tử tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Vương Phác, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, điều càng làm nàng ngượng hơn là hai cánh tay nàng lúc này còn ôm chặt eo Vương Phác.
Hồng Nương Tử giật mình, vội buông tay ra, khom người ngồi dậy.
Cẩn thận kiểm tra lại cơ thể, Hồng Nương Tử nhận thấy xiêm y trên người mình cũng không có dấu hiệu bị cởi ra, thân thể cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là trên da đọng lại một lớp muối, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Cử động của Hồng Nương Tử cũng không làm Vương Phác thức giấc, hắn trở mình qua một bên, lại ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa hang, chiếu vào mặt Vương Phác, vẽ nên những đường viền rõ ràng trên khuôn mặt góc cạnh của hắn.
Hồng Nương Tử khẽ thở dài, ngồi xuống đối diện với Vương Phác, lúc này nếu muốn giết chết hắn, đối với Hồng Nương Tử chỉ là một động tác đơn giản như bóp chết một con kiến, nhưng nàng không thể hạ thù được. Cho dù Vương Phác phá hủy danh tiết của nàng, phá hủy hạnh phúc của nàng và Lý Nham, nàng vẫn không thể hạ thủ.
Trên thực tế, ngày hôm qua nàng còn ra tay cứu hắn.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao lúc ấy mình lại ra tay cứu Vương Phác?
Là vì Vương Phác từng cứu mạng nàng ở núi Bạch Đăng sao? Có lẽ đúng, cũng có lẽ không, bất kể như thế nào, gông cùm đạo đức cũng đã đè nặng trên lưng Hồng Nương Tử.
Lúc đối mặt với Lý Nham, Hồng Nương Tử cảm thấy vô cùng đau khổ và áy náy, lúc đối mặt với Vương Phác, tình cảm của nàng trở nên hết sức phức tạp, đó là một loại cảm xúc pha lẫn giữa cừu hận, phẫn uất, tuyệt vọng, cảm kích và ngưỡng mộ. Ngay cả bản thân Hồng Nương Tử cũng không nhận ra, trong cảm xúc của nàng còn pha lẫn một chút rung động mơ hồ.
- Nhất định là hắn đã mệt lắm rồi.
Hồng Nương Tử ngơ ngẩn nhìn Vương Phác đang ngủ say, thầm nghĩ ngày hôm qua hắn bận rộn cả ngày, buổi tối lại ôm mình ngồi suốt một đêm, hơn nữa không ăn chút gì, cho dù là thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
"Nhân lúc hắn còn chưa tỉnh, mình đi tìm chút gì cho hắn ăn vậy."
*****
Khi Vương Phác thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Đưa mắt nhìn, thấy trong hang trống rỗng, không thấy bóng dáng của Hồng Nương Tử đâu, Vương Phác kinh hãi, thầm nghĩ Hồng Nương Tử bị thương nặng, di chuyển khó khăn, nàng có thể đi đâu được?
Chẳng lẽ là dã thú tha nàng đi?
Vương Phác bước nhanh ra ngoài hang, chụm tay làm loa hô lớn:
- Lý phu nhân!
Núi non vắng lặng, sóng biển nhẹ nhàng, không tiếng đáp lời, nhìn quanh ngoài hang, không thấy vết máu cũng không bất kỳ dấu vết khác thường nào.
- Lý phu nhân?
- Lý phu nhân?
Vương Phác hết sức lo lắng, vừa cao giọng la lên vừa chui vào rừng rậm.
Ở trong rừng rậm tìm kiếm khoảng hai canh giờ, thoáng chốc đã quá ngọ, trước mắt Vương Phác sáng rõ, hắn đã băng qua rừng rậm đi tới phía bên kia hoang đảo. Phía này của hoang đảo là sườn đồi cao vài chục trượng, bên dưới sườn đồi là đá ngầm lởm chởm, sóng lớn vỗ bờ, thanh thế kinh người. Vương Phác chỉ nhìn xuống vài giây, đã cảm thấy chóng mặt.
- Lý phu...
Vương Phác lặp lại câu gọi, vừa quay đầu lại đã thấy Hồng Nương Tử đang xinh đẹp đứng trên sườn đồi, chữ "nhân" liền ngưng lại giữa chừng, gió biển phần phật thổi trên y phục đỏ như lửa của Hồng Nương Tử, trông như nàng tiên hạ phàm, bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió bay đi.
Nghe tiếng của Vương Phác, Hồng Nương Tử từ từ quay đầu lại, khóe miệng xinh đẹp chợt nở một nụ cười mơ hồ, nhưng trong nụ cười của nàng, Vương Phác vẫn nhận ra sự buồn bã và bi thương, như gió biển quất vào mặt, tuy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng mang theo nỗi trống vắng khiến người ta tuyệt vọng.
- Lý phu nhân, nàng tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột.
Vương Phác xua mạnh hai tay, cố khuyên nhủ:
- Có câu "Đại nạn không chết tất có phúc lớn về sau", phu nhân nhất định phải kiên cường mà sống, ta cam đoan với nàng, nhất định nghĩ cách đưa nàng trở về Trung Nguyên, dù thế nào cũng phải để nàng và thủ lĩnh Lý Nham đoàn tụ.
Đôi mày thanh tú của Hồng Nương Tử nhíu chặt, nụ cười trên khóe môi cũng khựng lại, giống như một đóa hồng sắp tàn úa, vẻ buồn bã nhạt phai khiến lòng người tan nát. Vương Phác mở miệng là "Lý phu nhân" với "Thủ lĩnh Lý Nham", từng câu như từng mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim nàng, từng âm thanh ác nghiệt vang vang lặp đi lặp lại mãi trong đầu nàng.
Hồng Nương Tử, ngươi là một người đàn bà hư hỏng!
Hồng Nương Tử, ngươi là dâm phụ!
- Vương tổng binh, họ thời con gái của tiểu nữ là Hồng.
Hồng Nương Tử thật sự không chịu nổi nữa, nếu Vương Phác cứ tiếp tục gọi nàng là "Lý phu nhân", có lẽ nàng sẽ phát điên lên.
- À, Hồng...
Cuối cùng Vương Phác cũng không ngốc nữa, sau một thoáng sửng sốt, liền sửa lại:
- Hồng... cô nương!
Hồng Nương Tử khẽ thở phào một cái, chỉ cần Vương Phác không gọi nàng là "Lý phu nhân" nữa, không gián tiếp nhắc nhở nàng là một người phụ nữ hư thân mất nết, trong lòng nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Hồng cô nương.
Vương Phác rất muốn nói vài lời êm tai, khơi gợi xúc cảm, có thể khiến người ta cảm động, nhưng ấp úng hồi lâu, hắn mới rặn ra được một câu:
- Bất kể đau khổ và khó khăn cỡ nào, chúng ta cũng phải mỉm cười đối mặt với cuộc đời, chỉ có sống sót mới có hy vọng.
- Hy vọng?
Một câu này lại gợi lên chuyện thương tâm của Hồng Nương Tử, nàng buồn bã lắc đầu:
- Còn có thể hy vọng vào cái gì?
Trước mắt Hồng Nương Tử hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lý Nham, kể từ thời điểm ở núi Lôi Công, sau khi nàng nói với Lý Nham là mình bị người ta làm hoen ố danh tiết, Lý Nham đã thay đổi. Y không còn yêu thương nàng như trước, bắt đầu trở nên lạnh lùng, thô bạo, hở một tí là lại nói những lời khó nghe làm tổn thương nàng.
Nếu như không vì đau lòng đến cùng cực, làm sao Hồng Nương Tử lại rời khỏi Lý Nham, đi xa tận Giang Nam mua súng đạn cho nghĩa quân?
Không còn hy vọng, ánh mắt của Hồng Nương Tử trở nên vô cùng ảm đạm. Lý Nham vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng, giấy trắng một khi đã nhuộm thành màu đen, sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục màu trắng ban đầu. Phụ nữ một khi đã bị người đàn ông khác làm nhơ bẩn, cũng sẽ vĩnh viễn không còn là người phụ nữ đàng hoàng tử tể.
Vương Phác thật sự muốn tát mình mấy bạt tai, trong lúc gấp gáp chợt nảy ra một ý:
- Hồng cô nương, nhảy xuống từ độ cao này nhất định không làm cô nương chết được, cùng lắm thì chỉ gãy mất tay, chân, trên mặt để lại mấy cái lỗ, trên người thì bị mấy vết thương cả đời cũng không xóa đi được, không hơn!
Hồng Nương Tử bất giác đưa tay sờ lên má mình.
Hễ là phụ nữ, không ai không yêu cái đẹp, cho dù chết họ cũng không muốn trên mặt, trên người mình mang những vết sẹo suốt đời không xóa được, hết sức khó coi.
- Hồng cô nương, nàng không muốn trên mặt mình có thêm vài cái sẹo chứ?
Hồng Nương Tử đưa mắt nhìn Vương Phác, chợt nói;
- Vương tổng binh quá lo lắng, ta sẽ không tự sát.
Quả thật Vương Phác quá lo lắng, Hồng Nương Tử không hề nghĩ tới tự sát. Nàng đứng trên sườn đồi, chẳng qua là giải tỏa một chút buồn bực trong lòng mình mà thôi, chứ không định nhảy xuống, bất kể Lý Nham có còn yêu nàng hay không, nàng vẫn yêu y sâu sắc, vì Lý Nham, cho dù phải chịu nhục, nàng vẫn phải sống.
- Vậy thì tốt.
Vương Phác thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói:
- Ở đây gió lớn quá, coi chừng bị nhiễm lạnh.
- Vâng.
Hồng Nương Tử khẽ vâng, chợt chỉ tay ra phía sau, nói:
- Vương tổng binh, ngươi nhìn kìa.
Vương Phác nhìn theo ngón tay của Hồng Nương Tử, thấy trên mặt đất có hai con gà rừng đã chết, vui vẻ hỏi:
- Gà rừng? Hồng cô nương thật là có bản lĩnh, làm sao săn được vậy?
Khóe môi Hồng Nương Tử thoáng hiện một nụ cười mờ nhạt, nói:
- Đã hai ngày nay Vương tổng binh không ăn gì, nhất định đói bụng lắm rồi, mau cầm hai con gà rừng này về nướng ăn đi.
- Còn cô nương?
Vương Phác lo lắng hỏi:
- Không về cùng ta sao?
Hồng Nương Tử chợt trở nên hiền dịu như một nàng dâu nhỏ, không còn vẻ hiên ngang oai vệ thường ngày nữa, nhẹ nhàng nói:
- Ta sẽ về cùng với ngươi.
Vương Phác ngạc nhiên, trong lúc bất chợt, thậm chí hắn có ảo giác kỳ lạ, dường như người đang đứng trước mặt hắn không phải là Hồng Nương Tử mà Trần Viên Viên! Nếu không vì bộ y phục màu đỏ rực trên người Hồng Nương Tử khiến hắn chói mắt, suýt nữa hắn đã vòng tay ôm chiếc eo nhỏ của nàng.
Vương Phác lắc đầu, gặt bỏ những ý niệm vẩn vơ trong lòng mình, cúi xuống nhặt gà rừng lên, cung Hồng Nương Tử một trước một sau băng qua rừng, trở lại bờ biển phía bên kia.
Tìm được một chỗ sạch sẽ dưới tàng cây, Hồng Nương Tử ngồi xuống, Vương Phác bận rộn mổ gà, rửa trong nước biển, rồi mồi lửa đem từ trong hang ra ngoài, đốt lên một đống lửa trên bãi biển.
Rất nhanh, con gà gác trên lửa bắn ra những tia mỡ sôi sục, mùi thơm của thịt gà nướng theo gió lan ra khắp nơi.
Hồng Nương Tử chống tay vào hai má, yên lặng nhìn Vương Phác đến sững sờ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Vương Phác cầm lấy con gà xiên trên nhánh cây lên ngửi ngửi, quay đầu lại gọi Hồng Nương Tử:
- Hồng cô nương, gà rừng đã được nướng chín, có thể ăn được rồi.
Hồng Nương Tử "vâng" một tiếng, rồi đứng lên, vừa chuẩn bị chia nhau con gà rừng béo mập, trong rừng rậm phía sau bỗng vang lên tiếng răng rắc thật lớn. Trên hải đảo rất yên tĩnh, trừ tiếng gió biển và tiếng sóng vỗ, hầu như không có tiếng động nào khác, cho nên tiếng răng rắc rất lớn này rất khác thường. Vương Phác và Hồng Nương Tử đều kinh hãi, vội quay đầu lại.
- Hình như có con vật gì đó.
Vương Phác nói một cách ngưng trọng.
- Chắc chắn không phải là con người!
- Răng rắc!
Vương Phác vừa dứt tiếng, trong rừng lại vang lên tiếng động lớn. Lần này hai người đều nghe rất rõ ràng, còn chứng kiến một gốc cây trong rừng bị vật gì đó cứng rắn làm gãy ngã, mới phát ra tiếng động lớn như vậy.
- Đi, mau trở lại hang!
Vương Phác vội ném con gà rừng xuống, nắm bàn tay thon nhỏ của Hồng Nương Tử, chạy về phía trước. Rất tiếc là đã không còn kịp nữa rồi, hai người vừa chạy được mấy bước, một bóng đen khổng lồ đã từ trong rừng phóng mạnh ra, ‘ầm" một tiếng nặng nề, rơi xuống bãi cát, trong thoáng chốc tạo thành một cái hố cát.
- Trời ơi, đây là thứ quỷ gì vậy?
Khi thấy rõ hình dáng của bóng đen, Vương Phác cảm thấy lạnh người.
Quái vật kia vượn không giống vượn, khỉ không giống khỉ, lại có thể đứng thẳng như con người. Hơn nữa, nó đứng thẳng cao chừng hơn hai mét, toàn thân phủ đầy lông đen dài, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Vương Phác và Hồng Nương Tử, toát lên dã tính làm người ta hít thở không thông. Đột ngột, quái thú kia há cái miệng rộng đỏ như máu, lộ ra hàm răng nhọn hoắt đáng sợ.
- Hồng cô nương, nàng chạy mau đi, có thể chạy được bao xa thì chạy!
Vương Phác không chút do dự kéo Hồng Nương Tử ra phía sau mình, lớn tiếng nói:
- Để ta chặn quái vật kia lại.
Hồng Nương Tử đang muốn ngăn cản Vương Phác, hắn đã cầm một nhánh cây xông tới quái thú.
- Grừ... !
Hiển nhiên quái vật kia bị chọc giận, ngẩng đầu gầm lên một tiếng, đánh về phía Vương Phác.
Vương Phác cầm khúc cây, hét lớn một tiếng, đâm vào cổ họng quái thú, chỉ nghe "rốp" một tiếng, khúc cây gãy thành hai đoạn, quái thú vẫn thản nhiên như không, chân trước túm lấy Vương Phác, vung lên một cái, thân hình nặng gần 180 cân của Vương Phác bay lên (cân thời cổ, 1 cân tương đương nửa kg).
- Bịch!
Thân hình Vương Phác bay xa hơn mười mét, nặng nề rơi xuống đất, may là phía dưới là bãi cát mềm mại, nếu không cú ném này đã khiến hắn không chết cũng tàn phế. Tuy nhiên dù không bị trọng thương, trong một thời gian ngắn, Vương Phác cũng không bò dậy nổi.
Hồng Nương Tử lắc lắc đầu, rút hai cành củi từ trong đống lửa, quát lên một tiếng, nhằm vào hai mắt quái thú phóng tới.
Theo phản xạ, quái thú vung chân trước định đánh bay cành cây do Hồng Nương Tử phóng ra, nhưng đánh hụt, chỉ nghe "phụp" một tiếng, hai nhánh cây đỏ lửa đã đâm vào mắt quái thú. Mặc dù quái thú kia có sức mạnh kinh người, da lông dày lì lợm, nhưng mắt là nơi yếu ớt nhất, lúc này đã bị đâm mù hai mắt.
Quái thú nổi điên vì bị đau, quơ bốn chân điên cuồng đánh ra xung quanh.
Trong thoáng chốc, trên bãi biển cát bay đá chạy, có mấy cục đá to cỡ quả trứng ngỗng bắn về phía Hồng Nương Tử nhanh như chớp.
Hồng Nương Tử nghe hơi gió đón vị trí, đang định tung người lên tránh mấy cục đá bay tới, vô tình tác động tới vết thương ở vai, lập tức "hự" một tiếng té xuống, hái cục đá đánh trúng thân thể mềm mại của nàng, một cục trúng ngay ngực, một cục khác trúng ngay đùi.
Cục đá trúng đùi cùng lắm chỉ làm đau bên ngoài da thịt, nhưng cục đá đánh trúng ngực lại khiến nàng nghẹn thở, bất tỉnh trên bãi cát.
*****
Một lúc lâu sau, Vương Phác mới gắng gượng hết sức ngồi dậy khỏi bờ cát, lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng, chỉ thấy bốn phía bờ cát đã trở thành một đống hỗn độn, con quái thú kia cũng không thấy đâu, có lẽ đã chạy trốn hoặc đã lao xuống biển chết đuối. Rất nhanh, Vương Phác nhìn thấy Hồng Nương Tử nằm không động đậy trên bờ cát.
- Hồng cô nương!
Vương Phác kinh hãi, vội vàng đứng dậy loạng chọang chạy tới bên cạnh Hồng Nương Tử, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, đôi má trắng bệch. Hắn đưa tay sờ trước mũi nàng, thấy hơi thở của nàng vẫn còn, tuy hơi yếu ớt, bèn tiếp tục kiểm tra trên người nàng, cũng không phát hiện vết thương, hắn mới yên lòng.
- Hồng cô nương.
Vương Phác bế Hồng Nương Tử lên, nhẹ nhàng lay lay người nàng, khẽ kêu:
- Tỉnh dậy đi.
Hồng Nương Tử khẽ rên một tiếng, từ từ mở đôi mắt đẹp ra, con người vốn luôn sáng ngời của nàng, bây giờ trông rất ảm đạm.
- Hồng cô nương.
Vương Phác ân cần hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Hồng Nương Tử yếu ớt thở gấp mấy tiếng, khẽ nói;
- Vương tổng binh, tiểu nữ... không sao... không có chuyện gì, khụ khụ...
Vừa dứt tiếng, Hồng Nương Tử lập tức ho khan, một tia máu từ khóe miệng nàng nhanh chóng tràn ra, Vương Phác hoảng hồn, vôi la lên:
- Hồng cô nương, cô nương bị nội thương ư?
- Vương... Vương tổng binh.
Khuôn mặt Hồng Nương Tử chợt trắng nhợt như tờ giấy, yếu ớt nói:
- Mang... mang ta đến... hồ nước ngọt trên đảo.
- Được.
Vương Phác đáp, liền hai tay ôm nàng lên, chạy nhanh về phía hồ nước ngọt trên đảo.
Đảo này có chu vi chừng hơn mười dặm, từ năm đến bắc dài và hẹp, ở giữa có một ngọn núi nhỏ, ngay giữa sườn núi có một hồ nước ngọt, nước hồ trong có thể thấy đáy, bốn phía mọc đầy hoa cỏ bốn mùa không tàn, trong đó có rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ không thấy ở Trung Nguyên.
Vương Phác ôm Hồng Nương Tử chạy tới bên cạnh hồ nước, rồi cúi nhìn Hồng Nương Tử trong lòng mình, thở hào hển nói:
- Hồng cô nương, bây giờ làm thế nào?
Hồng Nương Tử khẽ nói:
- Để ta xuống.
Vương Phác nhẹ nhàng và cẩn thận đặt Hồng Nương Tử nằm xuống trên bãi cỏ bên cạnh hồ nước.
- Bây giờ ngươi đi tìm...
Hồng Nương Tử khẽ nói:
- Bên trái hồ nước có một cửa động hình vòm do hai tảng đá hợp lại, thấy không?
Vương Phác đưa mắt nhìn liền thấy cửa động kia, gật đầu đáp:
- Thấy rồi.
Hồng Nương Tử lại nói:
- Có phải trong động có một cây, trên cây mọc một trái cây màu đỏ?
- Đúng là có một cây như vậy.
Vương Phác kinh ngạc nói;
- Nhưng làm sao Hồng cô nương lại biết điều này?
- Trưa nay ta đã tới đây, cho nên biết.
Khóe miệng Hồng Nương Tử lại có máu tràn ra, giọng nói cũng trở nên gấp gáp, nàng thở hào hển nói:
- Bây giờ ngươi đào cây kia lên, nhất định phải đào cả gốc rễ, sau đó giã nát cả thân, lá, rễ, dùng thoa ngoài da, còn quả thì để uống.
- Được.
Vương Phác đáp lời, rồi vội vàng hái trái cây màu đỏ kia cho Hồng Nương Tử ăn, sau đó lựa một tảng đá nhọn đầu, bắt đầu ra sức đào cây kia lên. Không bao lâu sau, Vương Phác đã đào được cả gốc lẫn rễ lên, trước tiên đem rửa sạch, tìm một chỗ đá lõm xuống thành một cái cối thiên nhiên, giã nát cả cây ra.
Cuối cùng, Vương Phác hái hai chiếc lá to bỏ thuốc lên, mang tới trước mặt Hồng Nương Tử, hỏi:
- Hồng cô nương, vết thương của nàng ở đâu?
Hồng Nương Tử khẽ khép mí mắt lại, thấp giọng đáp:
- Ở ngực, cả bên đùi nữa.
- Ồ?
Vương Phác khó xử:
- Vậy...
Vương Phác khó xử là phải, Hồng Nương Tử bị thương ở ngực và đùi, muốn rịt thuốc cho nàng, hắn phải cởi y phục của nàng ra, kể cả áo lót, thậm chí còn phải cởi cả áo ngực của nàng.
Lúc ở núi Bạch Đăng, thật ra chỉ là sự hiểu lầm, Vương Phác còn chưa nhìn thấy thân thể của Hồng Nương Tử.
Hôm qua trên hoang đảo này, Vương Phác đã nhìn thấy thân thể của nàng, thậm chí còn hút chất độc cho nàng, nhưng dù sao đó cũng không phải là vị trí "quan trọng", hơn nữa lúc đó là vì cứu người, nghiêm khắc mà nói cũng không thể coi là phi lễ, nhưng lần này thì khác, nếu Vương Phác muốn đắp thuốc cho Hồng Nương Tử, thì phải nhìn thấy và có sự tiếp xúc thịt da với nàng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồng Nương Tử lại hiện lên một màu đỏ khác thường, nàng nhắm chặt đôi mắt đẹp, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Phác, trong lòng cũng không có bao nhiêu ý kháng cự. Đây chính là nhược điểm của con người, có một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba, nếu một phụ nữ đã để cho một người đàn ông đụng chạm tới thân thể của mình một lần, nhất định sẽ có lần sau và sau nữa.
Về phần người đàn ông đó không phải là chồng của nàng, cũng không quan trọng lắm.
Hồng Nương Tử chỉ có thể vô vọng tự an ủi mình, đây là do số mệnh trêu cợt, mặc dù giữa nàng và Vương Phác có chuyện hiểu lầm phức tạp, nhưng dù sao cũng chưa đến mức quan hệ bất chính, nàng cũng không làm chuyện thật sự có lỗi với Lý Nham.
- Hồng cô nương.
Vương Phác cắn răng, dứt khoát đưa ra quyết định, nói:
- Tại hạ thất lễ.
Vừa nói, Vương Phác liền đưa tay cởi chiếc váy đỏ của Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử nhắm đôi mắt đẹp, để mặc Vương Phác làm gì thì làm. Đầu tiên là hắn cởi chiếc áo tơ đỏ như lửa, rồi đến áo lót màu hồng phấn, trong thoáng chốc trên người Hồng Nương Tử chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đỏ, từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết khiến ánh mắt Vương Phác như say như ngây, nhưng hắn không tìm thấy vết thương.
Hồng Nương Tử mặc áo ngực bó sát, xem ra nếu muốn tìm vết thương thì phải cởi nốt chiếc áo cuối cùng này.
- Hồng cô nương.
Vương Phác kiên quyết nuốt xuống một ngụm nước miếng, đưa tay cởi áo ngực của Hồng Nương Tử, vừa cởi vừa nói;
- Khổng Tử nói "Chị dâu bị đắm chìm, đưa tay ra vớt"(1), ta làm như thế này chỉ vì cứu người, hoàn toàn không có ý khinh nhờn cô nương, cho nên, giữa chúng ta hoàn toàn là trong sạch.
Vương Phác nói xong những lời này, tự mình cảm thấy hơi đỏ mặt.
Hồng Nương Tử không nói tiếng nào, không tỏ vẻ tán thành, cũng không cự tuyệt, nhưng thật ra là nàng ngầm đồng ý, bị Vương Phác nhìn một lần so với nhìn hai lần thì có gì khác nhau? Hồng Nương Tử không biết là chuyện trên núi Bạch Đăng chỉ là hiểu lầm, thật ra Vương Phác cũng không nhìn thấy da thịt của nàng, chứ đừng nói là thấy bộ phận kín đáo nhất của nàng!
Thấy Hồng Nương Tử không cự tuyệt, Vương Phác thở phào một cái, yên lòng bắt đầu cởi áo ngực của Hồng Nương Tử. Từng vòng vải bố bó chặt được tháo dần ra, đến vòng cuối cùng, khó khăn lắm hắn mới tháo ra được, rốt cuộc đôi vú kiêu hãnh của Hồng Nương Tử cũng thoát khỏi trói buộc, bật ra ngoài.
Giờ phút này, Vương Phác không cách nào dời ánh mắt của mình đi, da thịt trên đôi vú của Hồng Nương Tử chẳng những nhẵn bóng như mỡ đông, mà còn có kích thước kinh người, tròn trịa đến mức gần như hoàn mỹ, mà lại không rủ xuống dù chỉ một chút! Trong không khí tràn ngập mùi thơm da thịt như hương trầm (2). Kìm lòng không đậu, Vương Phác hít một hơi thật sâu, trong đầu không thể không hiện lên những ý niệm hương diễm.
- Vương tổng binh.
Vương Phác hầu như sắp mất đi lý trí, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt của Hồng Nương Tử:
- Nhìn thấy vết thương chưa?
Vương Phác chợt tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình thật là đáng chết, Hồng Nương Tử đã bị thương ra nông nỗi như vậy, mình lại còn có những ý nghĩ không đứng đắn.
Lắc mạnh đầu, Vương Phác cố gắng định thần, chăm chú nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đường rãnh giữa hai vú của Hồng Nương Tử có một vệt đỏ hơi mảnh, nhìn kỹ lại thì trong màu đỏ còn pha lẫn một chút màu đen, liền vội vàng đáp:
- Thấy rồi.
Hồng Nương Tử vẫn nhắm chặt đôi mắt đẹp, yếu ớt nói:
- Bây giờ đắp thuốc lên giúp ta.
Vương Phác đáp lời, rồi bốc một ít thuốc đắp vào giữa khe vú của Hồng Nương Tử, sau đó xé một mảnh vải từ áo ngực của Hồng Nương Tử, băng chéo lại thành hình chữ thập chắc chắn. Băng thuốc trên ngực cho Hồng Nương Tử xong, Vương Phác định cởi quần dài của nàng, nhưng nàng đã ngăn lại:
- Vương tổng binh, vết thương trên đùi của tiểu nữ không nặng, không cần đắp thuốc.
Vương Phác không chút nghĩ ngợi nói:
- Như vậy sao được, bị thương thì phải đắp thuốc.
Vừa nói Vương Phác vừa đưa tay ra cởi quần Hồng Nương Tử, Hồng Nương Tử bỗng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Phác, thấp giọng nói:
- Vương tổng binh!
- Hơ...
Vương Phác bị Hồng Nương Tử nhìn chăm chú, trong lòng chấn động, ngượng ngùng nói:
- Vậy... thì thôi vậy.
Hồng Nương Tử thở phào một cái, vô lực nói;
- Vương tổng binh, giúp ta mặc quần áo vào, đưa ta trở về hang.
Vương Phác theo lời mặc lại áo tơ cho Hồng Nương Tử, rồi ôm thân thể mềm mại của nàng trở về hang.
Vương Phác bước chân vào hang, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó khác thường, mặt liền biến sắc, quát lớn:
- Ai?
(1) Nguyên văn: tẩu nịch viên chi dĩ thủ. Tuy nhiên có lẽ tác giả có sự nhầm lẫn, câu trên là của Mạnh Tử chứ không phải Khổng Tử. Mạnh Tử nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ dã, tẩu nịch viên chi dĩ thủ, quyền dã: Nam nữ trao và nhận không được trực tiếp gần gũi với nhau, đó là lễ; chị dâu bị đắm chìm đưa tay ra vớt, đó là "quyền".
(2) Nguyên văn "Không khí lý di mạn khởi dụ nhân đích nhũ hương", ở đây có lẽ tác giả chơi chữ, "nhũ hương" là "cây hương trầm" nhưng "nhũ" nghĩa là "vú", "hương" là "mùi thơm", như vậy "nhũ hương" còn có có thể hiểu là... (Xin độc giả tự hiểu và người dịch cáo lỗi không cách nào dịch chỗ này mà giữ được cả hai nghĩa như trong nguyên văn)
← Hồi 173 | Hồi 175 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác