Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạ kiêu hùng - Hồi 0016

Thiên hạ kiêu hùng
Trọn bộ 1078 hồi
Hồi 0016: Tranh giành quyền lực trong Dương phủ (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1078)


Quản gia Mã kích động đến mức giọng nói run rẩy,

- Lời này của phu nhân là thật sao?

Hạ Nhược Vân Nương mặt trầm xuống,

- Ta là chủ mẫu một nhà, là em gái của Thượng Trụ Quốc Hạ Nhược Bật, chẳng lẽ ta sẽ nói không giữ lời sao?

- Được! Ta tin phu nhân.

Quản gia Mã quyết tâm, cắn răng nói:

- Phu nhân, tôi biết đại quản sự Hoa có một quyển sổ bí mật, là một số chi tiêu quá định mức của mấy vị công tử, số tiền rất lớn, để lừa gạt lão gia, ta tình nguyện trộm quyển sổ này.

Hạ Nhược Vân Nương mừng rỡ,

- Ngươi phải đi ngay bây giờ, nếu ngươi có thể trộm được nó, ta tuyệt đối không nuốt lời.

Hôm nay Dương Tố ở bên trong phủ, tuy nhiên tâm trạng ông ta vô cùng tồi tệ, ngày hôm qua trong triều phát sinh một sự kiện, ảnh hưởng tới tâm trạng của ông ta. Đột Lợi Khả Hãn sắp vào kinh cưới công chúa An Nghĩa làm vợ, Thánh Thượng ra lệnh cho ông ta toàn quyền phụ trách việc này.

Ngày hôm qua Dương Tố liền đến khách quán Hồng Lư Tự kiểm tra tình hình chuẩn bị, lại phát hiện khắp nơi bên trong khách quán đầy cứt ngựa, còn có hai mươi mấy người người hầu tụ tập trên ở chăn thảm cho khách quý dùng để đánh bạc, kỳ thật đây cũng không phải chuyện gì lớn, răn dạy một phen là được.

Nhưng bởi vì Dương Tố có mối hận cũ với chủ nhân Hồng Lư Tự là Trần Diên, liền âm thầm đem việc này nói cho Thánh Thượng. Vốn dĩ ông ta muốn Thánh Thượng răn dạy cho Trần Diên một phen, không ngݠThánh Thượng lại giận tím mặt, hạ lệnh giết chết toàn bộ người phụ trách tiếp đãi khách ở Hồng Lư Tự và hai mươi mấy người hầu tham gia đánh bạc, Trần Diên cũng bị một trăm trượng, đánh đến mức hấp hối.

Chuyện này khiến Dương Tố có chút sầu não, ông ta cũng không nghĩ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, mới ngày thứ hai của năm mới đã giết người, đây chẳng phải dấu hiệu tốt, hơn nữa hôm nay là ngày tế lễ của gia tộc, điều này làm trong lòng ông ta càng không thoải mái.

Kỳ thật Dương Tố cũng biết, Thánh Thượng càng ngày càng vui giận thất thường. Tháng mười một năm trước, Thánh Thượng lệnh cho thân vệ Đại đô đốc Khuất Đột Thông đi Lũng Tây kiểm tra trang trại do Thái Phó tự quản lý, kết quả tra ra hơn hai mươi nghìn ngựa chiến không có đăng ký trong sổ sách. Thánh Thượng giận dữ, đòi phải chém đầu Thái Phó Mộ Dung Tất Đạt và hơn một ngàn năm trăm quan viên của trang trại. May nhờ Khuất Đột Thông liều chết can gián, Thánh Thượng mới tỉnh ngộ, tha cho hơn một nghìn năm trăm người này.

Tính tình của Thánh Thượng càng ngày càng vui giận thất thường, khiến Dương Tố có một loại cảm giác gần vua như gần cọp.

Dương Tố ngồi ở trong phòng thở ngắn thở dài, hôm nay Dương phủ phải tế lễ gia tộc, có thể oan hồn của hai mươi mấy người bị giết chết ngày hôm qua chưa tan, khiến cho trong lòng ông ta cực kỳ lo âu, ông ta không dám bắt đầu tế lễ. Hiện giờ, chỉ có thể kéo dài thời hạn tế lễ gia tộc thêm mấy ngày, để đám oan hồn này tiêu tán trước rồi nói sau.

- Lão gia!

Từ cửa truyền đến giọng nói của người vợ Hạ Nhược Vân Nương,

- Thiếp có thể vào được không?

- Vào đi!

Dương Tố thu hồi tâm tư.

Rất nhanh, một làn gió thơm đập vào, Hạ Nhược Vân Nương với dáng người cao béo đi đến, tay bà ta cầm một cái túi, duyên dáng thể hiện lễ độ với Dương Tố,

- Thiếp Hạ Nhược Vân Nương tham kiến lão gia!

Khi Dương Tố mới cưới Hạ Nhược Vân Nương còn khá thích bà ta, dáng người cao mà đầy đặn, rất tận tâm hầu hạ ông ta trên giường. Tuy nhiên Hạ Nhược Vân Nương càng ngày càng béo, cảm giác đối với bà ta cũng phai nhạt dần. Dương Tố có hơn trăm người thê thiếp như hoa như ngọc, ông ta thật sự không có hứng thú gì với Hạ Nhược Vân Nương này. Tuy nhiên nể mặt anh trai bà ta là Hạ Nhược Bật và Hoàng hậu Độc Cô, bề ngoài ông ta vẫn tôn trọng như khách đối với Hạ Nhược Vân Nương.

Ông ta khẽ mỉm cười, chỉ vào ghế ngồi:

- Ngồi xuống đi!

Tính cách Hạ Nhược Vân Nương hung hăng, trong lòng căn bản không giấu được chuyện, bà ta lấy được quyển sổ, liền lập tức tìm đến chồng để tố cáo.

Hạ Nhược Vân Nương ngồi xuống, liền hỏi:

- Bình thường lão gia có quan tâm đến việc quản lý thu chi trong gia tộc không?

Dương Tố hơi sửng sốt,

- Không phải có sổ sách đó sao? Mỗi nửa năm quản gia Hoa sẽ làm sổ sách, báo cáo lên ta một lần, làm sao vậy?

Hạ Nhược Vân Nương lấy từ trong túi ra quyển sổ bí mật mà quản gia Mã trộm được, đưa cho Dương Tố,

- Lão gia xem quyển sổ này ghi chép điều gì, xem có biết hay không?

Dương Tố nhận lấy quyển sổ lật vài tờ, dần dần lông mày mặt nhăn thành một hàng, trong quyển sổ có rất nhiều thu chi ông ta cũng không biết. Trong mắt ông ta dấy lên sự giận dữ, lập tức quay đầu lại chỉ bảo một thị nữ,

- Gọi Tam công tử tới đây cho ta!

Tam công tử là lão Tam Dương Huyền Túng, gã có hình dáng cao lớn mạnh mẽ, lại cưỡi ngựa bắn cung thiện nghệ, sau ngày mười lăm tháng giêng, gã sẽ đảm nhiệm Tướng quân Xa kỵ, không quản lý việc trong gia tộc nữa.

Rất nhanh, Dương Huyền Túng được người thị nữ dẫn vào phòng, Dương Huyền Túng đang lên kế hoạch cho buổi tế lễ của gia tộc vào chiều hôm nay, không biết phụ thân tìm gã có chuyện gì? Gã thấy Hạ Nhược Vân Nương đã ở đó, hơn nữa vẻ mặt đắc ý, trong lòng lập tức mơ hồ cảm thấy hơi bất an.

Gã vội vàng quỳ xuống,

- Con Huyền Túng kính chào phụ thân!

Dương Tố kìm chế lửa giận trong lòng, hỏi gã trước,

- Tế lễ của gia tộc chuẩn bị như thế nào rồi?

- Thưa phụ thân, đã gần xong, buổi chiều có thể cử hành đúng giờ.

- Tế lễ của gia tộc chiều nay sẽ bị hủy bỏ, chậm lại đến ngày mùng tám.

Dương Huyền Túng ngạc nhiên,

- Phụ thân, vì nguyên do gì vậy?

- Không có nguyên do gì, ta bảo con làm chậm lại thì cứ chậm lại!

Giọng nói của Dương Tố bắt đầu có chút bất mãn.

Dương Huyền Túng chỉ còn cách nghe lời,

- Vâng! Con làm theo.

Dương Tố rốt cuộc không kìm chế được lửa giận, hung hăng ném quyển sổ tới trước mặt gã,

- Con nói, trong quyển sổ này ghi lại những chuyện gì đây?

Trong lòng Dương Huyền Túng hơi nao núng, gã liền hiểu, đây là Hạ Nhược Vân Nương làm khó dễ gã, những sự việc ghi lại trong quyển sổ này đều là một số khoản thu chi lớn mà ba anh em gã đã bí mật giải quyết trong lúc quản lý gia tộc, không muốn nhập vào sổ sách của gia tộc, không phải là bọn họ lấy làm của riêng, mà là bọn họ không muốn cho người khác biết.

Dương Huyền Túng vội vàng dập đầu nói:

- Phụ thân, bản sổ sách bí mật này là do con đề nghị, chủ yếu là một số bí mật của gia tộc không muốn cho nhiều người biết, nên chỉ cho một mình quản gia Hoa ghi chép, các tài sản vật dụng trong quyển sổ này đều có ở đây, không bị chiếm làm của riêng, vẫn là đồ vật của gia tộc.

- Hừ! Không muốn cho nhiều người biết, cho nên ngay cả ta cũng giấu luôn, phải không?

Dương Tố giận không thể áp chế hỏi lại.

- Con không dám giấu diếm phụ thân, kỳ thật trong sổ sách quản gia Hoa đưa cho phụ thân đều có ghi mấy thứ này, chỉ có điều không đặc biệt ghi chú rõ, cho nên phụ thân cũng không chú ý tới.

Dương Tố nhìn chăm chú gã, sau một lúc lâu, bỗng nhiên ông ta lấy từ trong rương ra một tập sổ sách ghi chép tài sản vật dụng, đây là báo cáo nửa năm của mười hai tháng của năm trước mà quản gia Hoa đã báo cáo lên ông ta.

Ông ta lật vài tờ, thẩm tra đối chiếu từng số liệu trong quyển sổ, dần dần, sắc mặt ông ta đã giãn ra một chút. Quả thật đại bộ phận trong quyển sổ đều có ghi, chỉ có điều ông ta chỉ nhìn đến kết quả, không nhìn vào quá trình được ghi chép trong quyển sổ, hơn nữa bởi vì có rất nhiều khoản mục, ông ta cũng không xem kỹ.

Tuy nhiên vẫn là có giấu diếm, Dương Tố hừ thật mạnh một tiếng,

- Các con dùng biện pháp này để giấu diếm ta sao? Cho là ta sẽ không xem kỹ, cho nên liền cố ý không cho ta biết.

Dương Tố giở đến một tờ trong đó, hỏi:

- Ta hỏi con, sổ sách nói, trong trang trại nhà họ Dương có ba nghìn con ngựa, nhưng bản ghi chép của con có tới mười một nghìn con, hơn kém nhau tám nghìn con, chuyện này là thế nào?

Dương Huyền Túng lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói:

- Phụ thân quênKỳ thật sổ sách năm kia còn có mười nghìn con nữa, sau đó phụ thân bảo con giảm bớt đi ba nghìn con.

- Ta không quên, ta lệnh cho con giảm bớt đi ba nghìn con là để con đem ngựa bán đi, chứ không phải để con sửa chữa sổ sách.

Dương Tố đột nhiên nổi giận, lấy quyển sổ hung hăng đập lên đầu Dương Huyền Túng, mắng to nói:

- Thằng khốn này, con muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?

Dương Huyền Túng liên tục dập đầu,

- Con không dám, là con nhất thời hồ đồ, con biết sai rồi.

Dương Tố thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bình tĩnh lại, vốn ông ta định nói với Dương Huyền Túng, 'Hiện tại Thánh Thượng càng ngày càng nghi kỵ, càng ngày càng vui giận thất thường. Năm trước Thái Phó Tự che giấu hai mươi nghìn con ngựa liền suýt nữa bị giết chết một nghìn năm trăm người, nếu để cho ngài biết chúng ta giấu diếm tám nghìn con ngựa, hậu quả sẽ ra sao?'

Nhưng có Hạ Nhược Vân Nương ở bên cạnh, ông ta nhịn xuống chưa nói, mà là bình tĩnh một chút, sửa lời nói:

- Tuy rằng Thánh Thượng cho phép chúng ta nuôi ngựa, nhưng có cái khó là trong triều có người ghen tị sẽ bịa đặt sinh sự, không cần thiết phải chuốc thêm nhiều phiền toái, ta cho con xử lý, chính là sợ bị người khác lấy chuyện đó ra để dèm pha, con hiểu chưa?

Dương Huyền Túng xấu hổ mà cúi đầu,

- Con biết sai rồi.

- Con đi đi! Về sau chuyện trong gia tộc, mấy anh em các con không cần xen vào nữa.

- Dạ!

Dương Huyền Túng biết Hạ Nhược Vân Nương đã thắng, trong lòng gã ôm hận, nhưng chỉ là không có cách nào khác mà phải nhận thất bại, đứng dậy lui ra.

Trong phòng liền chỉ còn lại có hai người Hạ Nhược Vân Nương và Dương ố. Hạ Nhược Vân Nương trong lòng kích động tim đập bịch bịch, trực giác nói cho bà ta biết, Dương Tố muốn giao quyền lực to lớn trong gia tộc cho bà ta, giống như vợ trước Trịnh thị vậy, Dương phủ chính thức do bà chủ cầm quyền.

Dương Tố liếc mắt một cái khiến bà ta kích động mà khuôn mặt béo trở nên đỏ bừng, ông ta đương nhiên biết mục đích Hạ Nhược Vân Nương tố cáo. Kỳ thật con thứ ba Dương Huyền Túng ra ngoài làm quan, không thể xen vào việc trong nhà nữa, ông ta chính là muốn giao quyền quản gia tộc cho Hạ Nhược Vân Nương, để cho bà ta quản lý vài năm, sau đó lại chuyển cho người khác, như vậy có thể cân bằng mâu thuẫn bên trong gia tộc. Dù sao Hạ Nhược Vân Nương bị mất quyền lực mười hai năm, ông ta có thể cảm nhận được bất mãn trong lòng bà ta, cũng hiểu được đó là không công bằng đối với bà ta.

Nếu Hạ Nhược Vân Nương không tố cáo, buổi chiều Dương Tố sẽ tuyên bố giao quyền cho bà, tuy nhiên hiện tại ông ta thay đổi chủ ý, Hạ Nhược Vân Nương tố cáo khiến Dương Tố có chút phản cảm đối với bà ta. Ông ta quyết định không cho Hạ Nhược Vân Nương trực tiếp cầm quyền, mà là để bà ta gián tiếp cầm quyền, để hạn chế bà ta một chút.

Nghĩ vậy, Dương Tố liền thản nhiên nói:

- Huyền Túng sắp ra ngoài, quyền quản lý gia tộc sẽ giao cho người mới quản lý, nàng hãy đề cử cho ta một người đi!

Hạ Nhược Vân Nương ngây ngẩn cả người, bảo bà ta đề cử một người, thì có nghĩa là không phải bà ta cầm quyền, bà ta hăng hái mất nửa ngày, vẫn là không chiếm được quyền quản lý gia tộc, cho người khác làm việc đó, trong lòng Hạ Nhược Vân Nương liền cảm thấy chán nản vạn phần.

- Sao vậy, nàng không có người nào thích hợp có thể đề cử sao?

Dương Tố lại hỏi.

- Không! Không! Thiếp có thể đề cử một người.

Hạ Nhược Vân Nương không dám nghĩ nhiều, tuy rằng bà ta không chiếm được quyền, nhưng bà ta có thể đề cử một người có thể khống chế lên cầm quyền, cũng tương đương với việc bà ta gián tiếp cầm quyền, bà ta thuận miệng nói:

- Thiếp đề cử lão Tứ Tích Thiện tiếp nhận chức vụ của Huyền Túng.

Lão Tứ Dương Tích Thiện là do vợ lẽ sinh ra, không có xung đột lợi ích với Hạ Nhược Vân Nương, hơn nữa y chịu đựng sự xa lánh của ba người anh cả, xem như đồng bệnh tương lân với Hạ Nhược Vân Nương. Do nguyên nhân này nên mẹ con hai người bọn họ qua lại với nhau rất thân thiết, gần như liên kết thành liên minh. Nếu Hạ Nhược Vân Nương không thể cầm quyền, vậy bà ta nhất định sẽ đề cử Dương Tích Thiện.

Dương Tố trong lòng hiểu được, liền gật gật đầu nói:

- Được rồi! Ngày mai ta sẽ tuyên bố, Tích Thiện sẽ thay thế Huyền Túng, nắm giữ quyền lực trong gia tộc.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1078)


<