← Hồi 0920 | Hồi 0922 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Triều Đường xuất binh đã nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh. Mặc dù Dương Nguyên Khánh hy vọng bằng phương pháp nhượng bộ việc bạc trắng có thể thúc đẩy phái chủ hòa trong nội bộ triều Đường chiếm thế thượng phong, lấy đại nghĩa làm trọng, bỏ qua việc tấn công triều Tùy.
Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ, Lý Uyên không phải là trẻ con ba tuổi. Nếu phương pháp nhượng bộ việc bạc trắng có thể khiến triều Đường bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì đúng là một loại may mắn rất lớn rồi, mà lớn hơn nữa có thể là Lý Uyên sẽ nắm lấy cơ hội này, thừa dịp mình bị Đột Quyết làm chệch thời cơ, vì triều Đường mà giành lấy lợi ích lớn nhất.
Hiện tai cục diện vô cùng bất lợi với quân Tùy nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn phải tỉnh táo. Lúc này không thể loạn, nhất định phải ổn định quân tâm. Nếu như lúc này hắn rối loạn rồi bị Đột Quyết đánh bại, hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết nhiều như châu chấu giết đến Hà Đông, vậy thì Đại Tùy xong rồi.
Quân Đường tấn công quan nội, tấn công Lạc Dương nhưng không tấn công Hà Đông, điều này chứng tỏ quân Đường vẫn còn có chút cố kỵ, để lại cho hắn một chút đường sống. Nhờ có chút đường sống này khiến cho Dương Nguyên Khánh có thể ổn định được quân tâm, chờ đợi đến lúc thời tiết biến đổi.
Chỉ cần Đột Quyết rút quân là hắn sẽ lập quay đầu xuôi nam, phản công quan nội. Hắn có thể mặc kệ Vương Thế Sung bị giết, nhưng giếng dầu hỏa ở quận Diên An là một nơi chiến lược của quân Tùy, hắn không thể để mất.
Lúc này, trong đêm đen, vài tên kỵ binh gấp gáp chạy tới, nháy mắt đã đến chân thành. Mấy tên kỵ binh này là từ quận Lâu Phiên tới, bọn chúng đứng dưới chân thành la lớn:
- Chúng ta muốn gặp Điện hạ, có tình báo khẩn cấp cần bẩm báo!
Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến bên tường thành, cất tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Bẩm báo Điện hạ, có ba mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết giết qua quận Lâu Phiền, lúc này đã tiến về phía nam.
- Cái gì?
Dương Nguyên Khánh chấn động, vội vàng ra lệnh:
- Mở cửa thành cho bọn họ vào.
Một lát sau, binh lính dẫn theo mấy tên kỵ binh đến báo tin đã lên đến đầu thành. Tên kỵ binh cầm đầu quỳ một gối nói:
- Tham kiến Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh vội hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Chính là sáng hôm nay. Một đội kỵ binh Đột Quyết khoảng ba mươi ngàn người giết đến quận Lâu Phiền. Bọn chúng phóng hỏa thiêu hủy thành Lam Thành thuộc huyện Tĩnh Nhạc, giết hơn ngàn người già yếu không kịp bỏ chạy, sau đó nhằm hướng Thái Nguyên bỏ đi rồi.
Tin tức ngoài ý muốn này khiến cho nội tâm Dương Nguyên Khánh loạn cả lên. Tại sao hắn không có phát hiện gì. Trong phạm vi hai trăm dặm quanh đây đều phủ đầy thám báo quân Tùy tuần tra trinh sát. Nếu quân Đột Quyết tiến vào thì chắc chắn là hắn phải biết. Đội kỵ binh Đột Quyết này từ đâu đến? Chẳng lẽ là mọc cánh bay qua?
Lúc này, Ngưu Tiến Đạt ở bên cạnh nói:
- Điện hạ, hẳn là kỵ binh Đột Quyết tiến vào từ quận Nhạn Môn.
Một câu này đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Tuy rằng bên phía quận Nhạn Môn đã bố trí năm ngàn quân nhưng năm ngàn quân này chủ yếu dùng để canh giữ bên mặt đông khe núi Quân Đồ, phía tây không có quân đóng giữ. Mà hầu hết dân cư của quận Nhạn Môn đã rút lui về phía nam, do đó, nếu quân Đột Quyết có tiến qua thì cũng ít có khả năng bị phát hiện.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Thật không ngờ tin tình báo này đã làm rối loạn kế hoạch của hắn. Trong nội địa Hà Đông, chỉ có thành Thái Nguyên là có bốn mươi ngàn quân trú đóng, thêm năm ngàn quân đóng ở huyện Hoắc Ấp, còn lại các huyện đều không có quân đội trú đóng. Nếu đại quân Đột Quyết giết đến nội địa Hà Đông, vậy thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Bên phía Hà Đông thì hắn có chuẩn bị một số phương án, hầu hết dân chúng đều đã lui vào trong thành Thái Nguyên hoặc rút lui về quận Thượng Đảng, nhiều nhất cũng chỉ có tài sản bị tổn thất lớn. Quan trọng là Hà Bắc, bên đó không hề có bất kỳ sự chuẩn bị phòng ngự nào, gần như không đề phòng.
Nếu ba mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết giết hết Hà Đông lại giết thẳng lên Hà Bắc, vậy thì toàn bộ sinh linh Hà Bắc sẽ rơi vào cảnh đồ than. Nghĩ vậy, hắn liền lấy ra một cái kim bài, lòng nóng như lửa đốt đưa cho một gã thân binh rồi nói:
- Ngươi theo khe núi Quân Đồ, nhanh chóng đến U Châu, lện cho Hầu Mạc Trần Nghệ xuất binh ngăn chặn khe núi Phi Hồ, quyết không để kỵ binh Đột Quyết tiến vào Hà Bắc.
Lúc này, Ngưu Tiến Đạt lo lắng nói:
- Điện hạ, không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.
Dương Nguyên Khánh ngẩn đầu nhìn thoáng qua bầu trời đầy mây đen, hắn không khỏi thở dài. Mặc dù hắn muốn bảo tồn thực lực, không muốn quyết chiến với Đột Quyết, nhưng hiện tại, xem ra hắn đã không thể đợi được đến khi thời tiết thay đổi nữa rồi.
Từ sau khi quân Tùy ở phía bắc lùi về phía sau, Vương Thế Sung lại chỉnh đốn binh mã, mộ binh bốn phía. Tiếc rằng Dương Nguyên Khánh chỉ cấp cho y hai quận Hà Nam và Hoằng Nông, nhân khẩu không đủ. Hơn nữa y trưng binh rất gấp, khiến cho dân chúng khủng hoảng, một lượng lớn dân chúng đã trốn sang hai quận Toánh Xuyên và Huỳnh Dương.
Bộn rộn gần hai tháng, cuối cùng Vương Thế Sung cũng chiêu mộ được hai mươi ngàn người, cộng thêm mười ngàn quân còn sót lại, hiện tại Lạc Dương chỉ có ba mươi ngàn quân bảo vệ.
Mấy năm nay chiến loạn liên tục, lương thực lại thiếu khiến cho dân chúng quận Hà Nam rơi vào cảnh lầm than, dân chúng không ngừng bỏ trốn khiến cho lượng nhân khẩu do Vương Thế Sung quản lý giảm mạnh.
Rơi vào đường cùng, Vương Thế Sung đành phải hạ lệnh đưa toàn bộ dân chúng ở Huỳnh Dương và Hà Nam tập trung về Lạc Dương, tổng cộng có hơn hai trăm ngàn, còn những vùng đất bên ngoài Lạc Dương thì trở nên đồng không mông quạnh, hiếm thấy bóng người.
Trên thực tế, giang sơn của Vương Thế Sung cũng chỉ còn lại một tòa thành cô độc. Y không muốn nhìn thấy kết cục này, nhưng y lại không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Vương Thê Sung đã hoàn toàn trầm luân. Y đem chính vụ giao cho thế tử Vương Ứng Huyền, đem quân đội giao cho cháu trai Vương Nhân Tắc, còn y thì ở trong cung, cùng một đám cung nữ uống rượu ca hát, sống một cuộc sống mơ mơ màng màng. Theo lời y nói, làm Hoàng đế một ngày thì còn được hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của bậc Đế Vương thêm một ngày.
Nhưng đúng vào lúc y tuyệt vọng nhất thì cơ hội lại xuất hiện. Đột Quyết xâm nhập phía nam khiến cho Dương Nguyên Khánh buộc phải co rút tuyến phòng ngự lại, buông bỏ quận Tương Thành, quận Dương và quận Dĩnh Xuyên.
Tuy rằng Dương Nguyên Khánh không nói rõ, nhưng Vương Thế Sung cũng hiểu được ý tứ ẩn dấu của Dương Nguyên Khánh, y lập tức ra lệnh cho Vương Nhân Tắc thống lĩnh mười ngàn quân chiếm lấy quận Toánh Xuyên, lại lệnh cho thế tử Vương Ứng Huyền lĩnh suất mười ngàn quân chiếm lấy quận Tương Thành.
Vương Thế Sung tỉnh táo lại, lựa chọn từ trong số dân của thành Lạc Dương ra ba mươi ngàn thanh niên cường tráng, cưỡng chế bọn họ nhập ngũ, do y đích thân huấn luyện mỗi ngày.
Lúc này, dã tâm của Vương Thế Sung bắt đầu bành trướng. Hiện tại Dương Nguyên Khánh chỉ khống chế quận Huỳnh Dương và quận Đông. Như vậy, quận Lương, quận Đông Bình, quận Tế Âm, quận Tiếu ở phía đông và quận Hoài An, quận Nhữ Nam, quận Nam Dương và quận Tích Dương ở phía nam, y có thể dễ dàng chiếm lĩnh rồi.
Chưa bao giờ Vương Thế Sung nghĩ mình là người vô tài vô đức. Y văn võ song toàn, hiểu được đạo lý nghỉ binh dưỡng dân, hiểu được cách thu mua lòng người. Y có trí thống nhất thiên hạ, thành lập cơ nghiệp muôn đời.
Chỉ có điều thời vận của y không tốt, tuy khống chế được Lạc Dương nhưng lại là nơi tứ bề thọ địch, bị ba đại cường địch là Tùy Đường Ngụy vây quanh, mấy năm nay liên tục bị chinh phạt khiến cho binh lực của y hao hụt, căn cơ tan vỡ. Nhưng chỉ cần có thể cho y thời gian từ ba đến năm năm chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, y chắc chắn mình sẽ trở thành thế lực hùng mạnh nhất Trung Nguyên.
Ngay tại thời điểm Vương Thế Sung đang hăng hái, chuẩn bị ra tay ra chân cũng là lúc một tin tức khiến y gần như tuyệt vọng truyền đến, triều Đường xuất binh rồi. Hai trăm ngàn quân Đường từ Quan Trung và Kinh Tương thẳng hướng đến Lạc Dương. Vương Thế Sung ngửa mặt lên trời rên rỉ ba tiếng, lại luống cuống tay chân ra lệnh cho Vương Nhân Tắc và Vương Ứng Huyền rút quân, quay về Lạc Dương.
Trong thành Lạc Dương là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều dân chúng bắt đầu bỏ trốn. Vương Thế Sung thấy dân tâm ngày một xa liền định ra nghiêm hình tuấn chế. Trong nhà có một người chạy trốn lập tức giết cả nhà bất kể già trẻ, vợ chồng, huynh đệ, nhưng nếu tự giác bẩm báo sẽ được tha tội.
Lại lệnh cho năm nhà cùng bảo vệ. Nếu một nhà phản bội trốn đi mà hàng xóm không phát hiện ra, lập tức giết toàn bộ láng giềng. Do lượng người bỏ trốn rất đông, nên lượng người ra ngoài đốn củi, khai khoáng đều bị hạn chế.
Vương Thế Sung lại lấy hoàng cung làm nhà tù, phàm người nào cất lời bất mãn lập tức bắt giữ, tính cả người nhà, toàn bộ đưa vào trong cung, không cấp lương thực, mặc kệ chuyện sinh tử. Mà quân nhân ra ngoài trinh sát tuần tra, người nhà của tướng sĩ cũng bị đưa vào trong cung.
Vương Thế Sung cũng hiểu được đại thế đã mất, hắn trầm luân lần nữa, ôm người đẹp trốn trong cung, cả ngày sống cuộc sống mơ mơ màng màng.
Sáng sớm hôm nay, một tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cung truyền đến. Vài tên thị vệ kinh hãi hô lên:
- Tướng quân, ngài không thể vào trong được!
- Cút hết cho ta!
Đây là giọng nói của Vương Nhân Tắc. Chỉ thấy một hình bóng vừa lóe lên, Vương Nhân Tắc một thân khôi giáp đã vọt vào phòng ngủ của Vương Thế Sung. Lúc này, Vương Thế Sung đã tỉnh, y chậm rãi mở to đôi mắt, lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhân Tắc:
- Ngươi mang kiếm xông vào cung là muốn giết ta sao?
← Hồi 0920 | Hồi 0922 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác