← Hồi 0816 | Hồi 0818 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Trong nhà Ngô gia trở thành đống hỗn độn, người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, thân binh của Tề vương hung bạo như hổ đói đã bắt bốn nữ nhân của Ngô gia đi, trong đó có hai tiểu thiếp, cô con gái nhỏ và cô cháu gái ở góa của Ngô Trinh Khanh.
Ngô Trinh Khanh năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, lão được mấy đứa cháu run lẩy bẩy dìu đến sân trước, nhìn thấy người nhà và con cái bị đánh trọng thương, lão quản gia còn bị đâm một đao, máu chảy lênh láng, đang hấp hối.
Khi nghe nói chúng còn cướp bốn người phụ nữ đi, còn có cả đứa cháu gái của mình, Ngô Trinh Khanh giận dữ vô cùng, nước mắt lão tự nhiên tuôn trào:
- Ngô gia ta cả đời sống lương thiện, cũng sắp gần đất xa trời rồi mà vẫn gặp nỗi nhục lớn này, ông trời ơi ông có mắt không vậy!
Con trai cả Ngô Bình của lão nhìn thấy cha quá đau lòng sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của lão, vội sai người dìu cha về, lão lại than thở một tiếng, rồi ngồi trên cái sạp nhỏ cúi đầu không nói câu gì, lão cũng không biết bây giờ phải làm thế nào.
- Lão gia!
Một gia đinh vội vã chạy tới, nói thì thầm câu gì đó cho Ngô Bình, Ngô Bình ngẩn người ra nói:
- Người ở đâu?
- Ngay ngoài cửa ạ!
Ngô Bình đứng phắt dậy đi ra ngoài, y chỉ thấy bên ngoài cửa có mấy tên quan binh, chắp tay nói với y:
- Chúng tôi là thám báo của quân Tùy, nghe nói binh sĩ quân Đường xông vào quý phủ, muốn hỏi thăm có chuyện gì xảy ra không?
Ngô Bình như gặp được ân nhân cứu mạng, vội vã khom người nói:
- Nhà chúng tôi thật vô phúc, mong rằng quân Tùy có thể cứu lấy Ngô gia chúng tôi!
....
Trong khu rừng cách trấn Trù Tang khoảng mười dặm về phía nam, Dương Nguyên Khanh đích thân dẫn hai mươi ngàn kị binh nghỉ ngơi ở đây cũng gần nửa canh giờ rồi.
Bọn họ theo dõi bám sát quân đội của Tề vương Lý Nguyên, mặc dù tám mươi ngàn đại quân của Lý Thế Dân đang ở huyện Chu Dương phía tây nam cách đó bảy mươi dặm, nhưng hai cánh quân Đường vẫn chưa có liên hệ gì với nhau, mỗi bên đều tự rút quân về phía tây.
Như vậy sẽ tạo ra một cơ hội mới. Nếu ba mươi ngàn quân của Lý Nguyên Cát gặp phục kích, thì tám mươi ngàn quân của Lý Thế Dân chưa chắc sẽ kịp thời tới viện trợ, một mặt là vì trong thời gian đó không thể tới kịp, mặt khác là vì Lý Thế Dân cũng không có ý cứu viện.
Sau nhiều lần suy xét tình hình này, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng đưa ra quyết định, chặn giết ba mươi ngàn quân của Lý Nguyên Cát. Lúc này ba mươi ngàn quân của Lý Nguyên Cát đang đóng quân ở phía bắc của trấn Trù Tang, cách họ chừng mười hai, mười ba dặm.
Lúc này, Giáo Úy thám báo chạy như bay tới, y được binh sĩ dẫn tới trong quân trướng của Dương Nguyên Khánh. Giáo Úy thám báo quỳ xuống bẩm báo:
- Bẩm tướng quân, chúng ta nhận được một tin từ trấn Trù Tang.
- Tin gì vậy?
- Có khoảng ba mươi thân binh của Lý Nguyên Cát xông vào gia đình giàu có trong trấn, cướp đoạt bốn người phụ nữ của Ngô gia đem về doanh trại của chúng.
Dương Nguyên Khánh đang xem xét địa hình tại khu vực trấn Trù Tang, tin tức vừa rồi làm cho hắn có phần bất ngờ, còn có cả chuyện này sao:
- Ngươi chắc chắn đó là do quân của Tề vương làm không?
- Ty chức đã hỏi tỉ mỉ trưởng tử của Ngô gia, bọn binh sĩ cướp người còn tự xưng là thân vệ của Tề vương, bọn chúng còn nói đây là điều vinh hạnh của Ngô gia, được Tề vương chiếu cố tới, bọn chúng còn cướp đoạt cả phụ nữ, con gái của họ, còn của cải lại không hề bị cướp, đây chính xác là do quân của Tề vương gây ra.
Dương Nguyên Khánh gật đầu nói với Giáo Úy:
- Bọn chúng rất có khả năng đem quân quay lại, ngươi dẫn theo một số huynh đệ mai phục trong trấn, đợi khi bọn chúng quay lại thì giết hết, những người nào còn sống thì dẫn về.
- Tuân lệnh!
Giáo Úy hành lễ, rồi đứng dậy ra khỏi lều trại. Dương Nguyên Khánh nhìn lướt qua La Sĩ Tín ở bên cạnh, thấy y muốn nói điều gì nhưng lại thôi, bèn cười hỏi:
- Ngươi có điều gì muốn nói vậy?
La Sĩ Tín biết kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, nên y cũng lo lắng suốt dọc đường, y cũng có suy nghĩ của riêng mình, La Sĩ Tín trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nếu Tổng quản cũng biết huynh đệ Lý Thế Dân bất hòa, vậy lần này chúng ta có nên gây xích mích một chút không? Chẳng hạn chúng ta giả vờ thua trong tay của Lý Nguyên Cát, như vậy chẳng phải sẽ giáng một cái tát vào Lý Thế Dân hay sao?
Đề nghị của La Sĩ Tín khiến Dương Nguyên Khánh phải trầm tư suy nghĩ, cũng có phần có lý, Lý Thế Dân đánh quân Tùy đã lâu mà chưa giành được thắng lợi, vậy mà Lý Nguyên Cát lại có thể đánh bại quân Tùy, như vậy lúc đó uy danh của Lý Thế Dân trong quân đội sẽ suy sụp trầm trọng, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
- Cách này cũng rất hay nhưng vẫn có chút không thích hợp.
- Tại sao?
La Sĩ Tín hỏi một cách khó hiểu:
- Lẽ nào Tổng quản cho rằng điều này sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của quân chúng ta?
- Vậy thì không phải.
Dương Nguyên Khánh nói ý vị thâm sâu:
- Chính xác mà nói, kế sách của ngươi suy nghĩ còn đơn giản, Lý Uyên là người như thế nào, chẳng nhẽ lão không hiểu con trai mình, và không nhìn ra kế hoạch giả thua của chúng ta sao? Mục đích là để khơi mào mâu thuẫn giữa huynh đệ nhà Lý thị, trái lại còn khiến lão thêm cảnh giác, nhanh chóng đem toàn bộ binh quyền giao cho Lý Thế Dân. Trong lúc nhằm vào huynh đệ chúng, không cần phải dồn hết tâm trí mà hành động, như thế trái lại biến lợn lành thành lợn què, thắng ắt sẽ thắng, thua ắt sẽ thua, tất cả thuận theo ý trời rồi. Như thế mới làm cho mâu thuẫn giữa chúng càng trở lên sâu sắc, thử nghĩ mà xem, nếu quân của Lý Nguyên Cát thua, mà Lý Thế Dân lại lui quân, như thế trong lòng của Lý Nguyên Cát sẽ oán hận cái gì?
La Sĩ Tín lặng lẽ gật đầu:
- Tài nhìn người của Tổng quản thật cao siêu, đã đạt tới trình độ như hỏa thuần thanh, tương lai của vương triều Lý thị ắt sẽ bại dưới cuộc nội chiến của huynh đệ bọn chúng thôi.
Dương Nguyên Khánh cười híp cả mắt lại, câu nói này của La Sĩ Tín thật không sai, trong lịch sử, mâu thuẫn nội bộ trong quan hệ huynh đệ nhà Lý thị đã nảy sinh sau khi thiên hạ thống nhất, cho nên vẫn chưa dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng hiện tại đã có sự bất đồng rồi. Việc chuyển tiếp giữa hai triều đại Tùy, Đường có sự xuất hiện lớn của nhân vật Dương Nguyên Khánh, hắn là người không ngừng tạo ra xích mích giữa anh em nhà Lý thị, làm cho mâu thuẫn giữa anh em họ trở lên gay go hơn vào năm Võ Đức thứ nhất, mâu thuẫn đó sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát, như vậy khi nội chiến trở nên nghiêm trọng, vương triều Lý thị sẽ tồn tại được bao lâu?
Lúc này, Dương Nguyên Khanh chợt nghĩ tới một việc, cười tủm tỉm vỗ vai La Sĩ Tín nói:
- Nghe nói ngươi gặp được Tuyến Nương?
La Sĩ Tín mặt đỏ bừng, gật đầu:
- Nàng ta hiện là Giáo úy nữ hộ binh, nàng ấy muốn cùng mạt tướng ở đây, mạt tướng vẫn chưa đồng ý, nàng ấy hiện tại vẫn đang ở trong quân của Lý Trưởng Sử.
- Cũng tốt đấy chứ! Đúng là nhân duyên trời định.
Dương Nguyên Khanh cảm thấy vui mừng khôn xiết khi thấy sư đệ cuối cùng cũng tìm được bến bờ yêu thương, liền hỏi:
- Vậy hai ngươi định khi nào thì thành hôn, ta còn nhờ Vương phi sắp xếp cho các ngươi.
La Sĩ Tín cúi đầu, cắn môi nói:
- Tổng quản khi nào chuẩn bị đánh Đậu Kiến Đức?
Dương Nguyên Khánh bèn hỏi:
- Câu hỏi này của nhà ngươi là ý gì?
La Sĩ Tín thở dài nói:
- Tuyến Nương biết quân Tùy sớm muộn gì cũng phải đánh Đậu Kiến Đức, nàng ấy không có cách nào, nàng ấy hi vọng tôi không tham gia, nếu không nàng ấy sẽ rất đau buồn, tôi thật sự rất mâu thuẫn, tôi vốn là tướng sĩ đại Tùy, làm sao có thể...
- Ngươi không cần nói nữa!
Dương Nguyên Khánh xua tay ngăn y lại:
- Việc này ta sẽ thu xếp ổn thỏa, Tuyến Nương là một cô gái tốt, ngươi cứ an tâm lấy cô ấy, không nên nghĩ tới việc Đậu Kiến Đức nữa, đánh Đậu Kiến Đức ta sẽ cử Tần Quỳnh làm chủ tướng.
....
Ba mươi ngàn tân binh do Lý Nguyên Cát dẫn đầu đang đóng quân tại một đồng cỏ bao la nằm về phía bắc trấn Trù Tang khoảng hai dặm, đại bản doanh chiếm khoảng trăm mẫu đất, do tạm thời đóng doanh nên không xây dựng hàng rào, chỉ dùng hai trăm nghìn giáo thương bao xung quanh doanh trại, vòng trong lại bao xung quanh hơn mấy nghìn cỗ xe quân nhu, chính giữa mới là quân doanh.
Lúc này trời đã về khuya, binh sĩ đều đã ngủ say, phục hồi tinh thần. Ngày mai tiếp tục hành quân thì buổi tối có thể tiến vào Đồng Quan rồi, tất cả binh lính đều nhớ nhà da diết, ngả đầu xuống ngủ say mê mệt, để trong giấc mơ có thể cùng cả nhà đoàn tụ.
Trong ngoài doanh trại vắng vẻ tĩnh mịch, bốn bề đều khoác lên mình một màu đen kịt, chỉ có đại bản doanh ở trung tâm, có mấy lều trại bên trong vẫn còn ánh đèn chiếu ra, đó là lều trại của chủ tướng quân Đường.
Chủ tướng hiện nay của quân Đường là Lý Nguyên Cát, phó tướng Thường Hà là đại tướng thân tín của Lý Kiến Thành, lúc này trong lều của Thường Hà đèn vẫn còn sáng, Thường Hà năm bay khoảng ba mươi tuổi đầu, dáng người cao to khôi ngô, trên mặt có để râu.
Y cũng xuất thân từ quân của Ngõa Cương, cũng đã từng là đại tướng dưới trướng của Lý Mật. Trong trận đánh với Trương Tu Đà ở chùa Đại Hải, chính y đã dẫn năm trăm kị binh tinh nhuệ vây bắt Trương Tu Đà, trong trận này Trương Tu Đà bị bao vây tới cùng đã phải tự sát mà chết.
← Hồi 0816 | Hồi 0818 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác