← Hồi 0628 | Hồi 0630 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Tuy nhiên người này quả thật rất tinh mắt, không ngờ cậu ta có thể nhìn thấu ý đồ thật sự của việc tổ chức cuộc thi lần này là làm lung lạc sĩ tộc Hà Bắc. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Dương Nguyên Khánh không hề muốn trừng phạt y mà còn muốn trọng dụng y. Cho dù cậu ta là con cháu Bùi gia nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn nghĩ người tài nên trọng dụng.
Bùi Thanh Tùng đang chăm chú làm bài thi đột nhiên cảm thấy có người đứng bên cạnh mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Y liếc một cái liền bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Dương Nguyên Khánh. Bùi Thanh Tùng lập tức kinh hoảng, cậu nhận ra người đứng trước mặt mình. Lần trước khi Dương Nguyên Khánh đến chúc mừng Bùi gia, cậu có gặp qua một lần, trong lòng lập tức thấy loạn, viết sai liền mấy chữ.
Cậu đương nhiên biết mình đã phạm phải sai lầm gì, mấy ngày hôm nay cậu luôn sống trong trạng thái vô cùng bất an, chỉ đợi quan phủ tới bắt đi, không ngờ sau đó lại bình an vô sự, thế nhưng cậu vẫn bất chấp tham gia cuộc thi, trong lòng vẫn ôm lấy một tia may mắn, có lẽ là quan phủ không tìm ra được nguyên nhân.
Lúc này trong lòng cậu ta hết sức lo lắng, từ ánh mắt Dương Nguyên Khánh cậu có thể nhận thấy mình đã bị lộ, Dương Nguyên Khánh biết là do cậu làm. Cũng chính lúc đó, Dương Nguyên Khánh cảm nhận được sự bất an của cậu, ánh mắt liền trở nên dịu dàng, giơ tay lấy cặp gắp than kẹp lên hai hòn than bỏ vào chậu, cẩn thận đặt lên trên ngọn lửa đang cháy. Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ tay, quay người đi ra.
Chỉ với một hành động rất nhỏ ấy cũng khiến Bùi Thanh Tùng thấy ấm áp hẳn lên, mắt có chút đỏ. Y day day mắt, liền xóa đi những chữ vừa viết sai, tiếp tục làm bài thi.
......
Dương Nguyên Khánh bước ra khỏi lều, gặp ngay tên sứ giả đang đợi hắn, liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Khởi bẩm tổng quan, Lương Sư Đô của Tây Tần phái một tên sứ giả tới, cầu kiến tổng quan!
Tin này khiến Dương Nguyên Khánh hơi ngẩn người, trong lòng hắn có một cảm giác không lạc quan chút nào, hắn trầm ngâm một chút nói:
- Mời người trở lại Quy Tùy quán chờ!
Quy Tùy quán chính là nơi ghi danh của những quan viên nhà Tùy trước đó trở về bắc Tùy. Chỉ cần là quan viên hàng thất phẩm trở lên, nguyện vì bắc Tùy mà dốc sức, đều có thể trước tiên đăng kí ở tạm tại đó chờ bộ Lại thông báo.
Quy Tùy quán nằm ở thành phía Nam, sau khi bước vào cửa là có thể thấy ngay một toàn nhà rộng rãi thoáng đãng, tòa nhà này chiếm khoảng tám mươi mẫu đất, gồm có hơn sáu mươi cái sân tạo thành. Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, là một nơi phong cảnh đẹp. Đây vốn là nơi ở đầu tiên của Hán vương Dương Lượng, sau này y thấy nó gần với cửa thành, phong thủy không phù hợp nên đã bỏ tòa nhà này và xây một tòa nhà mới. Ngôi nhà mới này của y chính là phủ của Dương Nguyên Khánh hiện nay. Còn tòa nhà cũ thì được tu sửa lại thành Quy Tùy quán.
Quy Tùy quán cũng chính là nơi Dương Nguyên Khánh đón tiếp một vài người quan trọng. Phòng của hắn ở Tử Vi các, người bình thường không thể dễ dàng đi vào được, vì thế có rất nhiều người ngoài đều đến Quy Tùy quán tiếp kiến Dương Nguyên Khánh.
Mật sứ mà Lương Sư Đô phái tới là tộc đệ của y, tên Lương Trung, cũng chính là tướng lĩnh tâm phúc của Lương Sư Đô. Lúc này Lương Trung ngồi trong khách đường của Quy Tùy quán, một mặt uống trà, một mặt nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện của Lương Sư Đô với Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, ngoài sân có tiếng bước chân người, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng chậm rãi tiến vào. Thật ra bất luận là Tiết Cử cũng tốt, Lương Sư Đô cũng tốt, đối với Dương Nguyên Khánh không có giá trị chiến lược quá lớn. Thực lực của họ không thể so sánh được với nhà Đường. Thực lực ở đây không phải là sức chiến đấu với quân đội của y mạnh đến đâu mà là năng lực tác chiến lâu dài. Nơi mà Tiết Cử đang nắm giữ dân số ít, thuế phú cằn cỗi, không có một bảo đảm nào về binh lực, lương thực, tài nguyên. Từ sau thất bại lần trước, Tiết Cử đến nay vẫn chưa thể khôi phục được nguyên khí. Mà Dương Nguyên Khánh cũng nghe nói Tiết Cử đắm chìm trong tửu sắc, không quan tâm đến việc triều chính, lại có chút tự từ bỏ khiến Dương Nguyên Khánh rất thất vọng về y.
Tuy nhiên khi thấy bọn họ chống lại nhà Đường, Dương Nguyên Khánh lại quyết định tiếp kiến mật sứ của Lương Sư Đô, để nghe xem y sẽ nói gì với mình?
Lương Trung đã gặp qua Dương Nguyên Khánh. Khi thấy Dương Nguyên Khánh bước vào trong phòng, y lập tức tiến đến quỳ gối hành lễ:
- Mạt tướng Lương Trung, phụng mệnh Long Tương Đại tướng quân Lương (Lương Sư Đô) Tây Tần đi sứ bắc Tùy, khấu kiến Sở vương điện hạ!
Hành động này của y cũng coi là tự biết mình, Dương Nguyên Khánh tương đối hài lòng về thái độ của y, liền gật đầu, khoát tay nói:
- Lương tướng quân miễn lễ, mời ngồi!
- Đa tạ Sở vương điện hạ ban cho ngồi.
Lương Trung không dám ngồi song song cùng một hàng với Dương Nguyên Khánh, mà ngồi ở mặt bên trên ghế ngồi, thể hiện sự cung kính của kẻ bề tôi với cấp trên. Một tên thân binh bưng lên cho y một tách trà, một tên thân binh khác cũng dâng tách trà của Dương Nguyên Khánh lên. Lá trà là đỉnh trà trên núi Thanh Thành đất Thục, dùng thứ nước quý trong nội cung Tấn Dương chế thành, đây cũng là thứ trà mà Dương Nguyên Khánh thích nhất.
Dương Nguyên Khánh tinh tế uống một ngụm trà, lúc này mới thong thả hỏi:
- Lương tướng quốc không quản nghìn dặm tới đây, có phải Tây Tần đã xảy ra chuyện gì sao?
Lương Trung vội hạ thấp người nói:
- Hồi bẩm điện hạ, nước Tây Tần đã xảy ra đại sự rồi, Tiết Cử bệnh chết, Tấn vương đăng cơ thừa kế ngôi vị vua Tây Tần.
Tin này ngược lại nằm ngoài dự liệu của Dương Nguyên Khánh, Tiết Cử luôn khỏe mạnh sao lại đột nhiên chết được. Dương Nguyên Khánh là người hết sức tinh tế, chỉ một lát là hắn lập tức nhận ra đầu mối ngay trong lời nói của Lương Trung. Y dám cả gan gọi thẳng tên tục của tiên đế Tiết Cử, điều này là bất kính vô cùng, thứ nữa là người đăng cơ không phải là thái tử Tiết Nhân Quả mà lại là Tấn vương Tiết Nhân Việt, trong này nhất định có điều gì đó uẩn khúc. Dương Nguyên Khánh ngay lập tức nhận thức được, nhất định là Tấn Vương Tiết Nhân Việt giết cha đăng cơ. Lương Sư Đô cho dù được phong là Long Tương đại tướng quân, nhưng xem ra trong chuyện này y cũng diễn một vai nhân vật ám muội.
Dương Nguyên Khánh không để lộ những gì hắn nghĩ, lẠhỏi:
- Vì sao Lương Sư Đô lại phái người đến đây gặp ta, mà lại không phải là Tiết Nhân Việt, điều này là cớ gì?
Câu hỏi này của Dương Nguyên Khánh đã hỏi tới điểm quan trọng, Lương Trung do dự một hồi cuối cùng không thể không nói sự thật, y cắn răng nói:
- Khởi bẩm điện hạ, Tiết Nhân Việt mặc dù đăng cơ làm tân vương, nhưng suy cho cùng thì y cũng chỉ là con rối trong tay Lương Sư Đô. Sau thế giằng co trong vòng 10 ngày, Lương đại tướng quân đã đánh bại đội quân của Tiết Nhân Cảo, trong tay có tới gần bốn mươi nghìn quân. Lương đại tướng quân khẩn cầu điện hạ ủng hộ ông ấy thay thế nhà Tây Tần, ông ấy muốn tự lập một vương triều mới, tiếp tục vì điện hạ chống lại nhà Đường.
Nói xong, y lấy ra một bức thư, dâng hai tay lên Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, không kìm nổi thở dài một tiếng, Tiết Cử diệt vong, Lương Sư Đô lại hóa trang lên sân khấu rồi.
Căn phòng hết sức yên ắng, Dương Nguyên Khánh không hề nói chuyện, nâng lấy chung trà chậm rãi uống, dường như là muốn nhân lúc nước trà còn nóng cảm nhận lấy hương vị thơm ngon của trà Mông Cổ. Trong khi đó, Lương Trung thì tim đã nhảy lên tận cổ họng (ý là tim đập gấp gáp, tâm trạng hồi hộp – BTV), không biết y sẽ phải đối mặt với một kết quả như thế nào. Đối với Lương Sư Đô mà nói, sự ủng hộ của bắc Tùy với y là rất quan trọng. Nếu như không có sự ủng hộ của bắc Tùy thì bọn họ sẽ không thể cầm cự nổi quá nửa năm.
Một lúc lâu sau, Dương Nguyên Khánh mới thản nhiên nói:
- Tại sao Lương Sư Đô không muốn đầu hàng bắc Tùy, trở thành Lũng Hữu Đại đô đốc của triều đình?
- Điều này....
Lương Trung không biết nên trả lời như thế nào cho phải, lúc này y mới hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh, thì ra là hắn muốn Lương Sư Đô đầu hàng bắc Tùy, điều này thật khó có thể làm. Trong lòng Lương Trung rất rõ, Lương Sư Đô đến nằm mơ cũng muốn tự mình lập một vương triều mới, y làm sao có thể đồng ý đầu hàng chứ. Nếu thật muốn đầu hàng thì đầu hàng bắc Tùy không bằng đầu hàng đại Đường. Mặc dù Lương Trung rất rõ điều này nhưng y lại không thể nói thật với Dương Nguyên Khánh.
- Cái này ti chức cũng không biết, rất khó trả lời mong điện hạ lượng thứ.
Dương Nguyên Khánh biết Lương Sư Đô căn bản cũng không hề có cái ý nghĩ này, hắn cười nói:
- Được! Ta sẽ không làm khó các người nữa, Lương Sư Đô muốn ta phải ủng hộ y như thế nào?
Lương Trung mừng rỡ, vội nói:
- Điện hạ, đại tướng quân chúng tôi có hai thỉnh cầu, một là hi vọng bắc Tùy có thể phái sứ giả đến tham gia nghi thức nhường ngôi của Tây Tần, giúp ổn định tình hình năm quận ở Tây Tần. Một thỉnh cầu khác đó là hi vọng bắc Tùy có thể viện trợ lương thực cho chúng tôi. Để đáp lại điều này, Lương đại tướng quân sẽ chuẩn bị phát động cuộc tấn công vào Hà Tây sau khi ổn định tình hình. Trong thư đại tướng quân đã nói rất rõ rồi.
Dương Nguyên Khánh mở thư ra cẩn thận xem lại một lần, trong tâm có chút động lòng. Nếu như Lương Sư Đô thật sự có thể chiếm lĩnh Hà Tây, chặt đứt nguồn ngựa, tài nguyên của đại Đường, điều này cũng không tệ chút nào.
Tuy nhiên, Dương Nguyên Khánh cũng biết, Lương Sư Đô là người quận Linh Võ, một khi y tự lập, vậy mục tiêu lâu dài của y tất nhiên sẽ là phát triển quận Linh Võ, cái gọi là giành lấy Hà Tây chỉ là bước thứ nhất của y. Một khi để y lớn mạnh, cuối cùng thì chỉ là nuôi hổ thành họa.
Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh lại thong thả nói:
- Ta cho dù có lòng viện trợ lương thực cho các người, nhưng trên thực tế các người đã bị đại Đường bao vây, không có cách nào mà vận chuyển qua được. Như thế này, khi các người lấy được quận Trương Dịch, ta sẽ vận chuyển lương thực theo đường biển xuôi xuống phía nam, còn về sứ giả, ta sẽ phái Tạ Tư Lễ đến chúc mừng đại tướng quân đăng cơ.
..........
Lương Trung trong lòng nặng nề, ngổn ngang từ biệt ra về, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn chưa. Hắn chắp tay sau lưng đứng trước cửa phòng đưa mắt nhìn về bầu trời phía xa. Trong lòng hắn đang rất lo lắng, Lương Sư Đô trong lịch sử vì muốn tự lập mà không ngần ngại bán nước, đi nương nhờ vào người Đột Quyết. Trong tư tưởng của y không hề có cái gì gọi là chủ nghĩa dân tộc, chỉ có lợi ích. Con người này mà thay thế Tiết Cử chiếm cứ khu vực Lũng Hữu thì rất có thể y sẽ khiến tộc Thổ Dục Hồn mạnh trở lại, thậm chí còn làm cho Thổ Phiên tiến xuống cao nguyên. Y sẽ làm cho quận Tây Hải và quận Hà Nguyên hai quận mà bắc Tùy phải tốn nhiều công đánh bại biến mất một lần nữa. Hắn thà không ủng hộ con người này, thà để cho nhà Đường tiêu diệt Lương Sư Đô, khiến nhà Đường phải bỏ công bỏ sức ra bảo vệ cho các quận ở sông Hoàng.
Tuy nhiên hắn không đồng ý với kế sách tự trị dân tộc trong lịch sử nhà Đường. Nhà Đường và nhà Tùy không giống nhau: bắc Tùy thì trực tiếp chiếm lĩnh các vùng của Tây vực, đặt thiết quân luật để cai trị, trong khi đó nhà Đường ngược lại cho người dân bản địa tự trị, thần phục triều đình trung ương. Chính sách này của nhà Đường vào thời kì thịnh trị thì rất khả thi, nhưng một khi nhà nước suy yếu, các dân tộc sẽ lần lượt tự lập.
Nghĩ đi nghĩ lại thì biện pháp tốt nhất vẫn là hắn sẽ đặt thêm một cây chêm vào trong khu Tây vực nhằm đảm bảo sức ảnh hưởng của bắc Tùy tại vùng này. Cho dù là Lương Sư Đô thống trị hay nhà Đường thống trị đểu tốt, Tây vực sẽ không dễ dàng mất đi.
............
Mấy ngày hôm nay Thẩm Bách luôn luôn chờ để được tiếp kiến Dương Nguyên Khánh. Hôm nay cuộc thi Hương chính thức bắt đầu, mấy người con cháu của Thẩm gia cũng tham gia ứng thi, vì thế Thẩm Bách lại càng nhàn rỗi.
Thẩm Bách ở phía Tây thành trong khách sạn Duyệt Lai. Đây cũng chính là khách sạn có tiếng nhất ở Thái Nguyên. Y bao luôn cả một cái sân riêng, ở cùng với vài người con cháu trong Thẩm gia. Do cuộc thi Hương chính thức bắt đầu nên khách sạn cũng yên tĩnh.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thẩm Bách đang ngồi trước cửa sổ nhàn nhã đọc sách. Sau mấy ngày chờ đợi không có kết quả bây giờ y ngược lại hết sức bình tĩnh không hề vội vã. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh thật sự coi trọng Thẩm gia thì không cần biết y có ở Thái Nguyên không thì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ tìm đến y. Ngược lại nếu Dương Nguyên Khánh không coi trọng Thẩm gia mà mình cứ đến trước mặt thì Dương Nguyên Khánh hắn cũng coi như không thấy.
Ngay trong lúc Thẩm gia bình tĩnh trở lại thì cơ hội lại đến. Tiếng của chưởng quầy nhà trọ từ trong sân truyền đến:
- Thẩm tiên sinh có bên trong hay không?
Thẩm Bách đi ra khỏi phòng, chỉ thấy trong sân ngoài người chưởng quầy ra thì còn có mấy tên lính:
- Chưởng quầy tìm ta có việc gì sao?
Một tên lính tiến lên chắp tay thi lễ:
- Tiên sinh ngài có phải là Ngô Hưng Thẩm Bách?
- Chính là tại hạ!
Thẩm Bách chắp tay, trả lời một cách thận trọng. Mặc dù đối phương chỉ là một tên lính nhỏ nhưng y rất lễ phép lại rất chu toàn, không có chút dáng vẻ kiêu căng nào hết.
Tên lính này cũng cảm nhận được sự khiêm tốn của Thẩm Bách, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười:
- Chúng tôi là thân binh của Tấn Châu Dương tổng quản, tổng quản ra lệnh cho chúng tôi đến mời tiên sinh đến gặp.
Thẩm Bách trong lòng nhảy dựng hết cả lên. Quả nhiên đến rồi, y hồi hộp tới mức giọng nói có chút run run:
- Xin đợi một chút, tôi vào thay y phục rồi ta đi liền.
Thẩm Bách thay xong y phục liền theo thân binh tới phủ của Dương Nguyên Khánh. Dù sao thì Thẩm Bách cũng là gia chủ của một danh gia vọng tộc, biết thừa cách đối nhân xử thế. Dương Nguyên Khánh hẹn gặp y trong phủ của mình chính là hắn đã ra ám thị với y. Dương Nguyên Khánh có khả năng sẽ coi Thẩm gia như là họ ngoại của y. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Bách bắt đầu thấy phấn chấn hẳn lên. Nếu thật sự là như thế thì có một ngày Thẩm gia sẽ trở thành thế lực chính trị to lớn của nhà bắc Tùy.
Tên thân binh này dẫn y đến thẳng trước cửa bên ngoài thư phòng của Dương Nguyên Khánh. Đến nơi, có người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tổng quản, Thẩm tiên sinh đến rồi.
- Mời vào!
Có tiếng Dương Nguyên Khánh trong phòng truyền ra.
Thẩm Bách đẩy cửa đi vào, không khỏi ngẩn người khi thấy trong phòng quả nhiên có hai người, một trong số đó y quen biết, chính là Thẩm Xuân người mà cách đây hai ngày y đã gặp trong Thầm quân đạo gia, y là con cháu của Thẩm thị Đôn Hoàng. Thẩm Bách biết, y là Ký Thất Tham Quân (gần như trợ lý) của Dương Nguyên Khánh, thuộc những người tâm phúc. Còn một người khác khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc sảo, người này chắc là con người nổi tiếng khắp trong thiên hạ Dương Nguyên Khánh.
Thẩm Bách vội vàng tiến lên phía trước thi lễ:
- Tiểu dân Thẩm Bách tham kiến Sở vương điện hạ.
Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Nghe danh Thẩm gia đã lâu, ta sớm đã có ý muốn gặp, tiếc là ta vừa từ Hà Đông trở về mấy hôm trước, công việc bận rộn, không có thời gian gặp khanh, khiến Thẩm gia chủ phải đợi lâu.
- Đâu có! Đâu có! Là tiểu dân làm phiền tới công việc của điện hạ.
Thẩm Bách vừa khách sáo lại vừa lén thăm dò Thẩm Xuân. Trong lòng nghĩ xem việc Thẩm Xuân có mặt ở đây là ý gì. Có một ý nghĩ cứ nói cho y biết, Dương Nguyên Khánh rất có thể muốn sát nhập hai họ Thẩm lại với nhau.
- Thẩm gia chủ mời ngồi!
Thẩm Bách ngồi xuống, trong lòng có chút bất an, y nhận thức được con đường muốn trở thành thế lực chính trị lớn của bắc Tùy quả thật không hề dễ dàng.
Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, nét mặt để lộ ra một nụ cười ấm áp, nói với Thẩm gia:
- Thực ra Thẩm thị Ngô Hưng cũng chính là nhà mẹ đẻ chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) của ta. Nhũ mẫu Thẩm thị đã nuôi dưỡng ta từ nhỏ tới khi trưởng thành, ta vẫn luôn coi là mẹ của ta. Nhiều lần ta phái người đến đón về Thái Nguyên, tiếc là nhũ mẫu nói không thể rời bỏ được những đứa trẻ mồ côi mà nhũ mẫu đã nhận nuôi, không chịu đi. Hiện nay người vẫn ở trong nhà của Ngô Hưng Thầm gia chứ?
Thầm Bách vội nói:
- Thu Nương vào mùa đông sẽ tới Thầm gia, bây giờ phần lớn thời gian ở quận Đan Dương.
- Vậy không biết tòa nhà mà cha của bà có còn trong phủ Thẩm gia không?
Dương Nguyên Khánh lại điềm đạm hỏi.
Chỗ mà Dương Nguyên Khánh nói đến là chỉ một căn phòng cũ và mấy chục mảnh đất của Thẩm Huyền Cối. Lúc đó, mẹ con Xuất Trần cũng là vì mảnh đất này mà bị em trai của Thẩm Bách chiếm đoạt, sau này có quan hệ không mấy tốt đẹp với Thẩm gia.
Kì thực chuyện này cũng có chút oan uổng cho Thẩm Bách, việc căn phòng đó bị chiếm là sự thật, nhưng đất thì không phải. Năm đó, Thẩm Huyền Cối khởi binh chống lại nhà Tùy, để xoay sở quân phí mà đem bán mấy mảnh đất dưới tên của y, sau đó gia tộc họ Thẩm mua lại. Trong lúc phân chia lại thì lại cho luôn người em Thẩm Bách là Thẩm Tùng lại càng không nghĩ tới lợi ích của Thẩm Huyền Cối. Nhưng mảnh đất đó mười năm trước đã chia lại một nửa cho mẹ con Thu Nương rồi, ước chừng có khoảng hai mươi khoảnh.
Nếu như Dương Nguyên Khánh đã đặc biệt hỏi tới chuyện này thì Thẩm Bách chỉ còn nước thừa nhận tất cả quyền sở hữu của tòa nhà đó vẫn thuộc về mẹ con Thẩm Thu Nương.
- Hồi bẩm Sở vương điện hạ, tòa nhà đó vẫn còn, cũng đã có lần tu bổ qua, đất đai một lần nữa phân chia lại trong nội bộ gia tộc, cũng bằng lòng phân cho Trắc Vương phi (Trương Xuất Trần – BTV).
Dương Nguyên Khánh gật đầu, cười nói:
- Sở dĩ ta hỏi tới việc này, cũng là vì ta đang có một suy nghĩ, ta đang chuẩn bị cho phép Thẩm thị Đôn Hoàng một lần nữa được trở về nhà cũ ở Ngô Hưng, thê tử của ta cũng đồng ý như thế. Lấy tòa nhà đó trên danh nghĩa của nàng chuyển lại cho Thẩm thị Đôn Hoàng. Chỉ cần người trong Thẩm thị trở về nhà cũ, ta tin rằng Thẩm thị Ngô Hưng sẽ chấn hưng trở lại, đây cũng chính là việc mà ta mong đợi từ lâu. Hôm nay mang chuyện nhà Thẩm gia ra, cũng là để bàn bạc về chuyện này, Thẩm gia ở bên đó có gì khó khăn không?
Thẩm Bách trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên mình đã đoán trúng. Mục đích của Dương Nguyên Khánh là muốn sát nhập hai họ Thẩm với nhau. Dẫu sao Thẩm thị Đôn Hoàng mới chính là họ hàng nhà ngoại thật sự của Trắc Vương phi. Y cũng biết, một khi Thẩm thị Đôn Hoàng trở về quê cũ, tất nhiên sẽ dính líu tới sự phân chia lại quyền tộc trưởng. Cả gia tộc Thẩm thị sẽ có sự điều chỉnh rất lớn, Thẩm Bách không thể tránh khỏi việc phải nhượng lại rất nhiều quyền lợi.
Tuy nhiên Thẩm Bách cũng hiểu rõ, không có sự trở về của Thẩm thị Đôn Hoàng thì cũng không thể nói tới lợi ích chính trị sau nàycủa Thẩm thị Ngô Hưng được. Được cái này mất cái kia, nhưng cái mà y đạt được sẽ lớn hơn rất nhiều so với những gì mà y mất đi.
← Hồi 0628 | Hồi 0630 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác