← Hồi 0600 | Hồi 0602 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Khoảng cách lúc đầu ba ngàn dặm dần dần rút ngắn còn hai dặm, dưới ánh trăng, ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lạnh lùng. Hiện ra sát khí, hắn đã thấy rồi. Ở phía xa có một đường màu đen đang di chuyển rất nhanh.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi rút chiến đao ra, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng khuyết sáng ngời, đôi mắt nheo lại, chiến đấu dưới ánh trăng, đây là phương thức chiến đấu hắn thích nhất, nhưng Đậu Kiến Đức có thể không thích nó. Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tàn khốc, chiến đao dưới ánh trăng vẽ một đường cong, chém thẳng về phía trước.
-Giết!
Kèn phát lệnh nổi lên, tiếng kèn trầm thấp vang vọng qua vùng hoang dã, ba mươi ngàn kỵ binh đã phát động, tiếng reo hò phát ra rung trời lở đất, trút ra thứ dũng khí nén chặt đã lâu.
Vạn mã lao nhanh, ùn ùn kéo đến, như rít gào của biển khi dấy lên sóng lớn, tiếng vó ngựa nặng trĩu giống như trên đất bằng vang lên tiếng sấm, khiến mặt đất run rẩy, gào thét hướng về phía đội quân Đậu Kiến Đức mà đi.
Đội quân của Đậu Kiến Đức phát hiện phục binh khi tiếng kèn vang lên, hàng ngũ lập tức đại loạn, họ bây giờ đang hành quân, kéo dài hơn bốn năm dặm, phải nhanh chóng dàn trận hình tác chiến cũng không dễ dàng. Đậu Kiến Đức thất kinh đầu như nổ tung, gã chợt nhớ tới một thông tin mình lãng quên, kỵ binh Dương Nguyên Khánh đang lúc ban đêm đã đánh tan Lý Thúc Lương, nói cách khác, đội quân Dương Nguyên Khánh giỏi đánh trận ban đêm, hắn cũng nhân lúc ban đêm hành quân bất ngờ tập kích.
Đậu Kiến Đức ảo não vỗ trán, căm giận bản thân không để ý đến thông tin trí mạng này, nhưng hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, gã nhất định phải lập tức tổ chức trận hình đối chiến, Đậu Kiến Đức thét to với thuộc cấp của mình là Cao Hiền Nhã:
-Cao tướng quân, ngươi nhanh chóng mang năm ngàn kỵ binh ngăn chặn quân địch, cho ta tranh thủ thời gian!
-Tuân mệnh!
Cao Hiền Nhã cũng liên tục thổi lên tiếng kèn, đây là hiệu lệnh xuất kích của kỵ binh bên trái, năm ngàn kỵ binh lập tức đi theo gã hướng về phía quân Tùy ngoài một dặm mà đi nghênh chiến.
Đội quân Đậu Kiến Đức đang nhanh chóng tập trung dàn trận, cung binh đang ở bên ngoài vài dặm, bài trận cũng không kịp nữa rồi, đành phải đem mười ngàn kỵ binh bố trí ở phía trước, gã hiện tại chỉ có thể dựa vào kỵ binh chống lại sự tấn công quân Tùy, để gã tranh thủ thời gian khôi phục trận tác chiến của bộ binh.
Ba mươi ngàn kỵ binh của quân Tùy càng chạy càng gần, cuối cùng ầm ầm chạm mặt với năm ngàn kỵ binh của Đậu Kiến Đức, năm ngàn kỵ binh giống như tảng đá lớn giữa dòng sông, chúng không cách nào ngăn nổi sự tấn công của quân Tùy nhiều hơn gấp sáu lần, chỉ trong phút chốc bị thanh thế lớn mạnh của kỵ binh quân Tùy nuốt trọn, hai mươi ngàn kỵ binh của quân Tùy vòng qua hai bên quân địch tiếp tục chạy lên phía trước đánh tới, thêm một lần nữa cùng hỗn chiến với mười ngàn quân địch chặn đường bọn họ.
Ngưu Tiến Đạt dẫn năm ngàn kỵ binh theo hướng bắc tiên phong mà đi, bên kia là hậu quân của Đậu Kiến Đức, do đại tướng Phạm Nguyện Thống soái, do năm nghìn nỏ binh và năm ngàn đao thuẫn binh tạo thành.
Hậu quân và trung quân cách xa nhau khoảng bốn dặm, không có cách nào nhận được sự hỗ trợ của kỵ binh trung quân, đành phải vội vàng bày trận, hơn năm ngàn nỏ binh giương nỏ cài tên hướng về phía quân Tùy mà bắn tới, kỵ binh quân Tùy lấy thuẫn chắn lại mưa tên dày đặc, có mấy trăm người bị bắn ngã. Chiến mã gục ngã, kỵ binh quay cuồng rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Tên chỉ bắn ra một lần, quân Tùy liền chạy tới để giết, năm ngàn nỏ quân hoảng sợ xoay người bỏ chạy, kỵ binh quân Tùy như cuồng phong bão táp xông vào bên trong đám nỏ binh. Ngưu Tiến Đạt hét lớn một tiếng, khua tay múa tam tiêm thác thiên xiên đánh bay một gã chiến tướng. Xiên sắt tả hữu liên hồi. Tử thi quằn quại khi bị gã xiên trên ngọn xiên, kỵ binh quân Tùy ở trong đám nỏ binh phát động giết chóc.
Đây là một cuộc giết chóc không cân xứng, nỏ binh đã không có kỵ binh bảo hộ. Thì giống như bầy cừu không có người chăn và chó săn bảo vệ, chỉ có thể mặc cho bầy sói tùy ý thôn tính, kỵ binh vây quanh sát hại. Mặc kệ nỏ binh kêu rên cầu xin tha mạng, cũng không chút lưu tình, giết cho nỏ binh mát hồn mất vía, khóc hô bốn phía chạy trốn.
Chủ tướng hậu quân Phạm Nguyện thấy nỏ quân không thể rút lui, gấp rút luôn miệng rống to,
-Đao thuẫn binh tiếp viện!
Năm ngàn đao thuẫn binh sĩ khí lao đao, bọn họ không quen đánh trận ban đêm, thị lực không đủ. Chiến mã lao như điên khiến cho đầu óc của bọn chúng chóng mặt, tốc độ phản ứng tầm vóc và sức mạnh không thể chịu đựng được cường độ cao của chiến tranh, sự chết chóc thảm hại của nỏ quân khiến bọn chúng sớm kinh hoàng trong lòng, nhưng dưới sự thúc giục của các tướng lĩnh, khiến cho bọn chúng không thể không kiên trì nghênh chiến, và đón tiếp bọn họ, là sự giết chóc vô tình của năm ngàn kỵ binh.
Ở trung quân giao tranh rất dữ dội. Trong trận hỗn chiến của kỵ binh, La Sĩ Tín vung đại thiết thương, dũng mãnh vô cùng, chiến mã của gã là thần mã, hai cánh tay có ngàn cân lực. Một cây đại thiết thương múa đến xuất quỷ nhập thần, làm lá chắn tử cho gã. Cản gã chỉ có mất mạng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giết cho quân địch xác chết la liệt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng quê.
Lúc này, tiếng kèn trong quân Đậu Kiến Đức lại vang lên, mười ngàn trường mâu của bộ binh từ mặt bên đón đánh, quân của Đậu Kiến Đức dù sao cũng là chủ lực tinh nhuệ của gã, tuy gặp quân Tùy phục kích có phần hỗn loạn, nhưng bọn chúng cũng không vứt bỏ giáp để chạy, mà nhanh chóng tập hợp và dàn trận.
Sự ngăn cản hai lần của năm ngàn kỵ binh và mười ngàn kỵ binh cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bọn chúng cho bộ binh của Đậu Kiến Đức có thời gian để bắt đầu bày trận ứng chiến, giảm nhẹ áp lực cực lớn của kỵ binh.
Ba vạn kỵ binh của quân Tùy chia làm bốn nhánh quân đội, mười ngàn tiền quân do La Sĩ Tín dẫn đầu, mười ngàn trung quân do đích thân Dương Nguyên Khánh dẫn dắt, còn bên cánh hữu có năm ngàn kỵ binh do Ngưu Tiến Đạt dẫn đầu, cánh tả có năm ngàn kỵ binh do Thôi Phá Quân dẫn đầu.
Từ quân số trong quân mà so sánh, quân của Dương Nguyên Khánh ở vào hoàn cảnh xấu, quân của Đậu Kiến Đức có bốn mươi lăm ngàn người, mà quân của hắn chỉ có ba mươi ngàn người, nhưng quân của Dương Nguyên Khánh lại chiếm thế thượng phong, quân của hắn là ba mươi ngàn kỵ binh, còn quân đối phương với lúc này chỉ có hai mươi ngàn kỵ binh và hai mươi lăm ngàn bộ binh, quan trọng hơn là quân Tùy có kinh nghiệm đánh đêm phong phú, hơn nữa còn là phục kích đánh úp đối phương.
Quân Tùy lấy khỏe đánh mệt, có sự chuẩn bị đầy đủ, mà quân của Đậu Kiến Đức còn vội vàng ứng chiến, không phát huy được sức chiến đấu tốt nhất, cho dù quân chủ lực của Đậu Kiến Đức ngoan cường ứng chiến, nhưng từ đầu đến giờ vẫn ở vào tình thế xấu.
Bản thân Dương Nguyên Khánh cũng không tham gia chiến đấu nhiều, vì hắn là chủ soái, hắn phải chỉ huy toàn cục, nếu hắn tham chiến, toàn bộ quân Tùy mất đi linh hồn, bản thân chỉ có thể chỉ huy từng trận, mà không thể phối hợp các trận, hắn được ba ngàn kỵ binh hộ vệ, đứng ở mặt đông rừng rậm phụ cận chỉ huy.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh nhận được thám báo bên ngoài bẩm báo, phát hiện trung tâm chỉ huy quân địch bên phía nam đã không còn kỵ binh hộ vệ, đây quả là một thiếu sót của đội quân Đậu Kiến Đức.
Dương Nguyên Khánh lúc này ra lệnh:
-Lệnh cho Thôi Phá Quân cánh tả công kích trung tâm chỉ huy bên phía nam!
Trong tiếng trống trận, Thôi Phá Quân suất lĩnh mấy ngàn kỵ binh vượt qua sự ngăn cản của binh lính, đánh hướng về phía nam của thân vệ quân của Đậu Kiến Đức, nơi này hẳn là có ba ngàn kỵ binh hộ vệ, nhưng chủ tướng Từ Doãn Chí của ba ngàn kỵ binh lại bị La Sĩ Tín giết, đội kỵ binh bị xé ra, xuất hiện lỗ hổng phòng ngự rất lớn.
Đột nhiên bị kỵ binh quân Tùy đánh tới khiến đội thân vệ của Đậu Kiến Đức một trận hỗn loạn, bọn chúng khó có thể ngăn cản kỵ binh quân Tùy tấn công mãnh liệt, Đô úy thân binh gấp đến mức hô to:
-Vương gia, mau rút lui theo hướng bắc!
Trong lòng Đậu Kiến Đức sau một hồi gào thét, gã biết chỉ cần mình vừa rút lui, binh lính của mình sẽ sụp đổ, nhưng không rút lui lại không được, kỵ binh quân Tùy đã giết đến ngoài bảy mươi bước, tiễn như mưa bắn tới bọn chúng.
Lúc này, mưu sĩ Tống Chính Bản hét thảm một tiếng, một mũi tên lạc bắn trúng vai trái ông, Đậu Kiến Đức thất kinh ánh mắt trợn tròn, hét lớn một tiếng:
-Tiên sinh làm sao vậy.
Tống Chính Bản cố hết sức hô:
- Vương gia, giữ được tánh mạng quan trọng hơn, mau đi đi!
Đậu Kiến Đức trong lòng đau đớn vạn phần, gã về nhìn chân trời phía đông, đã hiện lên ánh mặt trời, nhìn sắc trời đã dần sáng, quân đội của gã đã kiên trì đến trời sáng, cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
Đậu Kiến Đức cắn răng hô to một tiếng:
-Rút lui!
Quân Đậu Kiến Đức đã tháo chạy về phía bắc, sau một cuộc chiến khốc liệt giữa đêm, quân Dương Nguyên Khánh cuối cùng đã làm nên một chiến thắng quyết định trong trận chiến này, hắn ngay lập tức ra lệnh cho quân đội đuổi theo.
Quân Tùy cùng nhau đuổi giết, giết quân Đậu Kiến Đức xác chết la liệt khắp mọi nơi, vô số người quỳ xuống đất xin hàng, Đậu Kiến Đức dẫn dắt mấy ngàn tàn binh trốn về huyện Cộng Thành.
Trận chiến này, Dương Nguyên Khánh lấy ba mươi ngàn kỵ binh chủ lực đánh với bốn mươi lăm ngàn quân chủ lực của Đậu Kiến Đức, lấy ưu thế phục kích và đánh đêm cuối cùng thắng được đối phương, giết hai mươi lăm ngàn quân địch, tù binh hơn mười ngàn người, thu được chiến mã và của cải vô số kể, cuối cùng tàn quân của Đậu Kiến Đức trốn về huyện Cộng Thành chưa tới bảy ngàn người.
← Hồi 0600 | Hồi 0602 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác