← Hồi 0229 | Hồi 0231 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Tề Vương Dương Giản cũng bởi vì Ngu Thế Cơ là sủng thần của phụ hoàng mà đối với ông ta có vài phần kính trọng, hết sức lôi kéo ông ta. Đã hơn một năm nay, hai người càng lúc càng thân thiết, Ngu Thế Cơ liền trở thành quân sư cho Tề Vương.
Ngu Thế Cơ xuống xe ngựa, một gã hoạn qua đã sớm chờ ở cửa vội vàng dẫn ông ta đi vào trong phủ.
Đi vào trước thư phòng của Tề Vương, Ngu Thế Cơ gặp một người đang từ trong thư phòng thư phòng Tề Vương đi ra. Ông ta ngẩn người nhận ra người này là Vân Định Hưng, trước đây là sủng thần của Thái Tử Dương Dũng, cũng là nhạc phụ của Dương Dũng. Năm đó Dương Dũng vì phong con gái của Vân Định Hưng làm Chiêu Huấn, quá sủng ái mà đắc tội với mẫu hậu Độc Cô thị. Sau khi Thái Tử bị phế, Vân Định Hưng đồng thời cũng bị định tội nhưng không vào làm quan nô, bặt vô âm tín sáu bảy năm, như thế nào mà giờ đây y lại ở trong phủ của Tề vương. Điều này khiến cho Ngu Thế Cơ nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp, đồng thời cũng có chút lo lắng, Vân Định Hưng có tiếng là nịnh thần. Y hiện giờ lại ở bên cạnh Tề vương, chưa chắc là chuyện tốt.
Trong thư phòng, Tề Vương Dương Giản đang chắp tay sau lưng thưởng bồn hoa Vu Lan quý của hắn. Tối hôm qua sau khi bồn của Hoàng cô Dương Lệ Hoa bị hủy, bồn hoa Vu Lan của hắn liền trở nên nổi bật, trở thành tiêu điểm của lễ Vu Lan phật quang.
Bồn hoa Vu Lan của Dương Giản đúng là do Vân Định Hưng tự tay chế tác. Vân Định Hưng cũng là bậc thầy công nghệ không thua kém gì Hà Trù, hơn nữa giỏi về châu báu trang sức. Y dùng hơn ba nghìn viên minh châu chế tác bồn hoa Vu Lan của Dương Giản thành bồn san hô minh châu, chiếu sáng rực rỡ chói mắt, tỏa ánh hào quang.
- Điện hạ, Ngu thị lang tới.
Hoạn quan đứng phía sau khẽ bẩm báo.
- Mời hắn vào đi!
Dương Giản ngồi lại vị trí của mình. Tiếng bước chân vang lên, Ngu Thế Cớ bước nhanh đi vào thư phòng. Ông ta liếc nhìn bảo bồn san hô minh châu, minh châu lóe hào quang chiếu vào mắt ông ta.
Dương Giản nheo mắt chăm chú nhìn Ngu Thế Cơ, thấy cổ họng ông ta trượt xuống, biết ông ta cũng bị bồn quý của mình cám dỗ, trong lòng không khỏi rất đắc ý.
- Ngu thị lang, ngươi cảm thấy bồn san hô minh châu này thế nào?
Ngu Thế Cơ trời sinh tính tham lam, một cây san hô minh châu vô giá hiện tại ở ngay trước mắt ông ta, khiến dục vọng tham lam bốc cao, khó có thể tự kiềm chế được. Ông ta không khỏi tán thưởng:
- Thật khéo léo tuyệt vời. Có thể nói là mỹ lệ tuyệt luân, không có bảo bồn của công chúa Nhạc Bình ở đây, bảo bồn này có thể nói là đệ nhất.
Mặc dù Dương Giản đã phải trả cái giá rất đắt vì đắc tội với Dương Lệ Hoa, nhưng đổi lại hắn lấy được danh tiếng bồn quý đệ nhất này, hắn cho rằng sự vịêc tối hôm đó hắn cũng không thiệt. Tuy nhiên hắn tìm Ngu Thế Cơ đến không phải là để ông ta thưởng thức bồn quý, mà là có một chuyện lớn khác cần ông ta. Ngu Thế Cơ là quân sư của hắn, cũng chỉ xảy ra chuyện lớn thì mới tìm ông ta, giống như tối qua việc hủy chiếc bồn quý của công chúa Nhạc Bình chỉ là việc nhỏ, hắn không cần phải tìm Ngu Thế Cơ để thương lượng.
- Ngu thị lang, hôm nay có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút.
- Xin Điện hạ hãy nói!
Dương Giản hưng phấn nói:
- Ta có một cậu em vợ, người hầu ở trong cung, vừa rồi y có nói cho ta biết một chuyện, đó là Dương Nguyên Khánh có khả năng buôn lậu lá trà với người Đột Quyết, kiếm được lợi nhuận kếch sù. Ngu thị lang cũng biết, hai năm trước ta bị biệt giam suy nghĩ hơn một năm, gần như là bị phế bỏ vương tước, chính là do Dương Nguyên Khánh này gây nên. Hắn là tâm phúc của Thái tử, ta muốn ra tay với hắn, chặt đứt một cánh tay của Thái tử. Nhưng ta lại không biết việc này có khả thi hay không? Nên đặc biệt mời Thị Lang đến bàn bạc.
Buổi sáng nay Ngu Thế Cơ bởi vì việc giữa Thái tử và Dương Nguyên Khánh mà bị Thánh Thượng cảnh cáo, buổi chiều Tề vương lại nhắc tới việc này, làm trong lòng ông ta không khỏi cả kinh, nhưng ông ta không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, ông ta sẽ không nói cho Tề vương biết việc buổi sáng mình bị Thánh Thượng cảnh cáo. Dù ông ta là quân sư của Tề vương, nhưng ông ta cũng có thể giữ lại, ông ta không thể thành thật với Tề vương. Ông ta có thể nói cho Tề vương cách làm thế nào, nhưng cũng sẽ không nói cho Tề vương biết vì sao lại làm vậy, mà phải khiến cho Tề vương biết một mà không biết hai, thì ông ta mới có thể giữ lại một chút bí mật trong lòng Tề vương, mới có thể khống chế được Tề vương.
Ngu Thế Cơ trầm ngâm một chút, liền hỏi:
- Điện hạ có thể gọi cậu em vợ tới để ta hỏi chuyện y một chút.
Dương Giản sửng sốt:
- Thị Lang cảm thấy tin tức này không đáng tin?
Ngu Thế Cơ lắc đầu:
- Không phải, ta chỉ cảm thấy một thị vệ cung đình sao có thể biết được chuyện bí mật của tướng lĩnh, ta cảm thấy có chút khó hiểu, muốn hỏi một chút cho rõ ràng.
Dương Giản cũng thấy có lý, hắn vừa rồi quá hưng phấn mà không hỏi chi tiết, hắn cũng muốn hỏi cho rõ ràng, liền lập tức phân phó:
- Nhanh đi tìm Thi Diệu Võ đến đây!
Lát sau, một người đàn ông khôi ngô vội vàng đi vào thư phòng của Tề vương, quỳ một gối thi lễ:
- Ty chức tham kiến Điện hạ!
Thi Diệu Võ này chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, dung mạo thô lỗ. Y vốn là một gã đồ tể tại Trường An, có muội muội là Thi Phinh, là một trong những Trắc phi của Tề vương, được Tề vương vô cùng sủng ái. Thi Diệu Võ cũng bởi vậy mà giữ chức thị vệ trong cung, tiến cung làm người hầu.
Dương Giản nhìn y, cười nói với Ngu Thế Cơ:
- Thị Lang cứ hỏi đi!
Ngu Thế Cơ gật đầu, hỏi Thi Diệu Võ:
- Về việc Dương Nguyên Khánh bán lá trà tư lợi, ngươi nghe được từ đâu?
Thi Diệu Võ là người hầu trong cung một năm, biết cách khéo léo. Y biết Ngu Thế Cơ là sủng thần của Thánh Thượng, quyền thế ngập trời, liền vội vàng cười nói:
- Hồi bẩm Ngu thị lang, là ta nghe một đồng nghiệp nói, còn hắn sao mà biết, ta cũng không rõ.
- Hắn nói như nào với ngươi, hãy lặp lại lần nữa cho ta!
- Hồi bẩm Thị lang, hắn nói chợ Phong Đô có một cửa hàng trà gọi là Hồng Tú Trà Trang, trên thực tế là tài sản riêng của Dương Nguyên Khánh, toàn bộ lá trà đều bán cho thảo nguyên, lợi dụng chức quyền trốn thuế thu lợi...
Ngu Thế Cơ chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lại hỏi Dương Giản:
- Điện hạ đi điều tra chưa?
Dương Giản gật đầu:
- Buổi chiều ta đã phái người đi điều tra xem cửa hàng bán trà của Dương Nguyên Khánh có đúng vậy hay không. Trà trang này rất thần bí, người xung quanh có nói đến nó, hơn nữa còn khẳng định có liên quan tới Dương Nguyên Khánh. Người ta phái đi phát hiện thân binh của Dương Nguyên Khánh xuất hiện trong trà trang đó.
Ngu Thế Cơ trầm tư không nói, kỳ thật ông ta cũng không quan tâm việc Dương Nguyên Khánh buôn lậu là trà. Điều ông ta quan tâm chính là tin tức này từ đâu mà đến. Dựa vào trực giác nhiều năm ở quan trường, ông ta cảm thấy có người muốn lợi dụng Tề vương đối phó với Dương Nguyên Khánh. Mượn đao giết người, người đó là ai?
Đúng lúc này, ánh mắt Ngu Thế Cơ dừng lại ở thẻ bài trên thắt lưng của Thi Diệu Võ, ông ta bỗng nhớ tới Tả Dực Vệ Đại Tướng quân Vũ Văn Thuật, liền truy hỏi:
- Ai là cấp trên của ngươi?
- Hồi bẩm thị lang, cấp trên của ty chức là Vũ Văn Trí Cập con trai của Vũ Văn Đại tướng quân.
- Vậy Vũ Văn Trí Cập và người nói tin tức cho ngươi có quan hệ như thế nào?
- Vô cùng thân thiết.
Ngu Thế Cơ lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua tại cửa Thành Môn mà con riêng Hạ Hầu Nghiễm đã nói với mình. Trong lòng ông ta liền hiểu ra vài phần, liền nói với Thi Diệu Võ:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi!
Trong phòng không còn ai, lúc này Ngu Thế Cơ mới cười nói với Dương Giản:
- Điện hạ hiểu chưa?
Dương Giản đã nghe được màn đối thoại của họ, hắn nhướn mày, chần chừ hỏi:
- Ngươi nói là... Vũ Văn Thuật mượn đao giết người?
- Hẳn là vậy. Hai năm trước hắn bị Dương Nguyên Khánh lật đổ vẫn canh cánh trong lòng. Lần này Dương Nguyên Khánh quay về kinh thành, hắn làm sao có thể thờ ơ. Nhưng hắn lại sợ hãi trong lòng cho nên mượn tay Điện hạ đối phó với Dương Nguyên Khánh.
Dương Giản hận nghiến răng nói:
- Vũ Văn Thuật chết tiệt, dám lợi dụng ta!
Trong mắt Ngu Thế Cơ lóe lên tia giảo hoạt khó có thể nhận thấy, ông ta phát hiện trong việc này ẩn chứa một lợi ích rất lớn, liền khẽ cười nói:
- Điện hạ muốn đối phó với Dương Nguyên Khánh hay là muốn dạy dỗ Vũ Văn Thuật, hoặc là dạy dỗ cả hai?
Thái độ Dương Giản rung lên, hắn hận Dương Nguyên Khánh thấu xương, Vũ Văn Thuật dám lợi dụng hắn, hắn cũng không muốn xem nhẹ, vội vàng hỏi:
- Nếu ta muốn dạy dỗ cả hai người đó, nên làm gì bây giờ?
Ngu Thế Cơ híp mắt lại cười nói:
- Ta có một kế sách có thể khiến cho bọn họ lưỡng bại câu thương.
***
Ngay lúc Ngu Thế Cơ ra kế một mũi tên bắn hai con chim, thì bên trong phủ Bùi Củ đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ long trọng.
Người tham gia buổi tiệc nhỏ này rất ít, chỉ có năm sáu người. Ngoại trừ Dương Nguyên Khánh là khách ra, còn lại là chủ nhân cũng chỉ có sáu người, món ngon cũng rất đơn giản, trên bàn nhỏ chỉ bày năm món ăn tinh xảo, còn có một bầu rượu được thị nữ đứng sau rót rượu cho bọn họ. So sánh với bữa tiệc quý tộc tiếp khách quý, ít thì có mấy trăm món ăn, nhiều thì tân khách trăm người, vui vẻ ăn uống mấy ngày, bữa tiệc này quả thật là vô cùng đơn giản. Đây cũng là nếp nhà đơn giản của Bùi gia.
Vừa long trọng lại trọng đãi cao, không chỉ có Bùi Củ tự mình tiếp khách, còn có em họ Bùi Uẩn cũng được gọi tới tiếp khách. Hai vị Tể Tướng cùng đồng thời tiếp khách, đây là tiêu chuẩn cực cao của Bùi gia, có một không hai.
Ngoại trừ huynh đệ Bùi thị ra, còn có con thứ của Bùi Củ là Bùi Văn Ý và thê tử Vương thị. Hai người họ là cha mẹ của Bùi Mẫn Thu. Bùi Củ cho họ tham dự, dụng ý này không cần nói cũng biết. Nhưng ông ta chỉ nói với Dương Nguyên Khánh, là con trai con dâu đến để cảm ơn Dương Nguyên Khánh đã có ơn cứu giúp con gái họ.
Mà hôm nay Bùi Mẫn Thu là nhân vật chính tham dự yến tiệc. Nàng ngồi ở phía sau mẫu thân, vô cùng xấu hổ không dám nhiều lời.
Ngoài ra, còn có một người Bùi gia, gần bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, tướng mạo uy vũ, râu rậm dưới cằm, tên gã là Bùi Nhân Cơ, là một trong những võ tướng của Bùi gia, gã là phụ thân của Bùi Hành Nghiễm, đảm nhiệm chức quan hộ quân.
Sở dĩ Bùi Nhân Cơ được tham dự là bởi vì gã từng là cấp dưới của Dương Tố, và có chút căn nguyên sâu xa với Dương Nguyên Khánh. Tuy nhiên Bùi Nhân Cơ lại vô cùng ít nói.
Bùi Củ ra hiệu cho Bùi Văn Ý, Bùi Văn Ý vội vàng cùng với thê tử đứng lên, kính rượu về Dương Nguyên Khánh nói:
- Đa tạ Dương tướng quân tối hôm qua đã cứu tiểu nữ một mạng. Chúng ta vô cùng cảm kích, chỉ có chén rượu này kính tướng quân!
Vương thị lại cẩn thận đánh giá Dương Nguyên Khánh, người này có phải là con rể tương lai của bà không?
← Hồi 0229 | Hồi 0231 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác