← Hồi 0121 | Hồi 0123 → |
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Buổi chiều, một đội quân hơn nghìn người, sát khí đằng đằng đi vào phường Tuyên Dương vây lấy phủ Độc Cô. Quản gia sợ tới mức ngả nghiêng lảo đảo chạy vào trong nhà.
Trong thư phòng, Độc Cô La đang hỏi người cháu Độc Cô Khí, ông ta đã nhận được thông tin mai phục của Hạ Nhược Bật đã không thành công, lại còn bị quân đội bao vây, tất cả mọi người đều bị bắt đi.
Tin tức này khiến Độc Cô La dường như một chân bước lên khoảng không, ngã xuống vực sâu vạn trượng. Ông ta đã là lão thần mấy chục năm nay, đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của chuyện này. Nếu như may mắn thì tốt nhất là Hạ Nhược Bật hành vi không tốt và bị chút xử phạt rồi chấm dứt chuyện này, nhưng nếu như Dương Quảng muốn mượn chuyện này để nói đến mình thì nói không chừng sẽ chịu tội danh mưu phản.
Nhưng mấu chốt là Vân Cương thập tam kỵ của ông ta cũng đã bị bắt đi. Chuyện này liền liên lụy đến ông ta rồi.
Độc Cô La chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Ông ta đã nhận ra trong này có vấn đề ẩn khúc. Chuyện này rất có khả năng là chuyện cơ mật và đã bị đối phương lợi dụng. Làm sao có thể khéo như thế được chứ? Làm sao lại có hơn vạn quân đội xuất hiện được chứ?
Chuyện này Hạ Nhược Bật đã hại người hại mình, Độc Cô La trong lòng vô cùng buồn sầu, sớm biết thế thì ông ta đã không giúp đỡ việc ngu xuẩn này rồi. Vì cái gọi là thể diện trong giao tiếp, vì một cái quỳ kia mà cuối cùng đã hại đến nhà mình:
- Ông nội, chuyện này nên làm gì bây giờ?
Độc Cô Khí lo lắng hỏi.
Độc Cô La thở dài:
- Xem ra ta chỉ có vào cung một chuyến, đích thân giải thích chuyện này với Thánh Thượng rồi.
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nhìn thấy người quản gia ở bên ngoài kinh hoàng nói:
- Lão gia, bên ngoài có rất nhiều binh lính đến, bao vây quanh phủ của chúng ta, còn có một quan viên, mời lão gia ra đáp lời.
-Á!
Độc Cô La ngây ngẩn cả người. Ông ta trong lòng lập tức có cảm giác điềm xấu, bước nhanh về phía ngoài cổng phủ, chỉ nhìn thấy bên ngoài cửa phủ có rất nhiều binh lính đứng đó, mỗi người ai nấy đều là mặc khôi giáp, cầm theo đao, mâu, sát khí đằng đằng. Người dân của phường đứng phía xa náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thào ngầm với nhau.
Chỉ thấy trên bậc thang có một quan viên đứng đó. Đó là Hình Bộ thị lang kiêm Thư thị Ngự Sử Trương Hành. Người này là tâm phúc của Dương Quảng... Những việc khiến ông ta phải xuất diện thì đều là những vụ án lớn cả, lại còn cho cả quân đội vây quanh lấy xung quanh phủ, điều này chứng tỏ sự việc có chút nghiêm trọng rồi. Trong lòng Độc Cô La khấp khởi không yên, hỏi:
- Trương Thị Lang, chuyện gì thế này?
Trương Hành tiến lên chắp tay thi lễ:
- Độc Cô đại tướng quân. Mời ông theo chúng tôi đến Ngự Sử đài, có một vụ án lớn liên quan đến ông.
Độc Cô La kiềm chế sự bất an trong lòng mình hỏi:
- Vụ án lớn gì vậy?
Trương Hành lạnh lùng nói:
- Hạ Nhược Bật có ý đồ làm loạn, ý đồ ám sát Tấn vương, bị bắt tại chỗ. Ông ta đã thú nhận rồi. Độc Cô đại tướng quân cũng là một trong những người bày ra kế hoạch. Hơn nữa tại hiện trường cũng bắt được gia tướng của Độc Cô phủ.
Độc Cô La kinh ngạc lùi về phía sau hai bước, ám sát Tấn vương... Làm sao có thể chứ?
-Trương Thị Lang, ông có nhầm không vậy? Làm sao lại ám sát Tấn vương chứ?
Trương Hành lắc đầu nói:
- Thánh Thượng cũng không thể tin được, nhưng sự thật như thế... Tấn vương đi xe đến vùng gần Nhị Kiều thì bị gia tướng của Hạ Nhược phủ mai phục, Tấn vương may thoát khỏi bất trắc. Chuyện này có hơn vạn binh lính chứng minh, chứng cớ vô cùng xác thực, bản thân Hạ Nhược Bật cũng đã cung khai rồi.
Độc Cô La bỗng nhiên hiểu ra. Đối phương không giết Hạ Nhược Bật ngay tại hiện trường chính là đã sắp đặt trước một cái bẫy, đợi Hạ Nhược Bật rơi vào. Ông ta thở dài một hơi, thật sự là người ngu xuẩn!
- Chuyện này... tôi muốn tìm Thánh Thượng giải thích, tuyệt đối không có ý ám sát Tấn vương.
Trương Hành cười lạnh một tiếng:
- Tôi có thể lý giải được tâm trạng của Độc Cô đại tướng quân. Tuy nhiên tại hạ là phụng mệnh làm việc, mời Đại tướng quân theo tôi đến Ngự Sử đài hỗ trợ điều tra, chỉ cần Đại tướng quân phối hợp thì chúng tôi sẽ không làm khó người nhà của Đại tướng quân.
-Các ông không được vào phủ quấy nhiễu người nhà của ta!
Độc Cô La trầm giọng nói.
- Hoàn toàn có thể.
Trương Hành khoát tay chặn lại:
- Đại tướng quân xin mời đi!
Độc Cô La sửa sang lại một chút y quan, đi theo binh lính rời khỏi Độc Cô phủ.
Ngay lúc Độc Cô La bị bắt đi, hiệu ứng Hạ Nhược Bật khai ra vẫn đang mở rộng, em của Độc Cô La là Độc Cô Chỉnh, Thái Phủ Tự Khanh Nguyên Thọ, tiền hữu vệ đại tướng quân Nguyên Trụ v. v. đều cùng bị bắt. Điều này có nghĩa là sẽ bắt hai thủ lĩnh đại gia tộc quý tộc Quan Lũng.
Vụ án Tấn vương bị ám sát gây chấn động cho vua và dân. Quan Lũng quý tộc ai nấy đều cảm thấy bất an. Ngay khi Độc Cô La bị bắt đi được một lúc thì xe ngựa của Kiêu Vệ đại tướng quân Trương Cẩn đã đỗ ở trước phủ Lễ Bộ Thượng thư Vũ Văn Bật. Vũ Văn Bật vội vàng mời Trương Cẩn vào trong thư phòng.
- Sự tình có chút không ổn rồi!
Trương Cẩn ngồi xuống nhân tiện nói:
- Tôi đã thông qua quan hệ bên Ngự Sử đài tìm hiểu một chút tình hình, Hạ Nhược Bật đã cung khai, thừa nhận là ông ta có âm mưu ám sát Tấn vương.
- Đồ ngu xuẩn này, mình ông ta chết là được rồi, lại còn muốn liên lụy đến người khác nữa!
Vũ Văn Bật hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ông ta lại vội hỏi:
- Trong chuyện này có lỗ hổng gì không? Để chúng ta có thể cứu vớt được không?
Trương Cẩn lắc đầu:
- Tôi đã hỏi thăm rồi, Tấn vương đúng là bị phục kích hiện trường. Dương Nguyên Khánh quay trở về thành Đại Lợi, ông ta đưa đi tiễn một đoạn đường. Kết quả Hạ Nhược Bật kia ngu xuẩn không biết liền biến thành phục kích Tấn vương, còn Nguyên Khánh thì trở thành người hộ giá.
- Nhưng chẳng lẽ bọn họ trước đó không điều tra trước hay sao?
Trương Cẩn cười khổ một tiếng nói:
- Cái này rõ ràng là một cái bẫy. Để không có chút sơ hở nào, Tấn vương không tiếc lấy thân mình ra để thử. Thực ra chúng ta ai nấy đều biết Hạ Nhược Bật là vì muốn giết Dương Nguyên Khánh. Nhưng Thánh Thượng thì không cho là như vậy. Bây giờ điểm chết người chính là chính Hạ Nhược Bật đã thừa nhận là ám sát Tấn vương, Dương Nguyên Khánh chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi. Cái này thì khiến người ta không còn gì để nói nữa rồi.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vũ Văn Bật mày mặt nhăn nhó, thật sự ông ta càng lo lắng hơn cho bản thân mình. Ông ta sẽ bị lôi vào bên trong vụ ám sát khó hiểu này hay không?
Hiện tại Hạ Nhược Bật chắc là không đảm bảo được rồi. Chỉ có thể xem Thánh Thượng có thể ở trước mặt hoàng hậu Độc Cô, bỏ qua cái mạng của Độc Cô và Nguyên Thọ hay không. Chỉ có thể như vậy.
Vũ Văn Bật bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, mắt ông ta bỗng dưng mở to ra, ngẩn ra hồi lâu rồi chậm rãi nói:
- Tôi hiểu rồi, hoàn toàn hiểu rồi.
Ông ta la lên với Trương Cẩn:
- Nếu chúng ta lại nhượng bộ một chút, có lẽ có thể bảo đảm tính mệnh của bọn họ.
- Là nhượng bộ cái gì?
Vũ Văn Bật trên mặt đầy vẻ chua xót, cười một cách bất đắc dĩ:
- Nhượng bộ trong việc dời đô về Lạc Dương.
Bên trong cung Đại Hưng, Dương Nguyên Khánh được một gã hoạn quan dẫn vào ngự thư phòng của Hoàng đế Dương Quảng. Dương Nguyên Khánh quì gối xuống thi lễ với Dương Quảng:
- Vi thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng hôm nay tâm trạng rất tốt. Hôm nay nước cờ này đi rất đẹp. Tuy Tấn vương mạo hiểm nhưng cũng khiến cho đối phương không còn gì để nói. Mạo hiểm lần này thật là đáng.
Dương Quảng nhìn Dương Nguyên Khánh trước mặt một cách vô cùng hài lòng, không chỉ là có đầu óc, có sách lược mà càng mấu chốt hơn là hắn ta biết rõ sự nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn không do dự đi về phía trước. Thái độ này luôn khiến Dương Quảng yêu thích, lại nghĩ đến việc lần trước hắn cứu mình ở trong cung Nhân Thọ, Dương Quảng cảm thấy cần phải biết an ủi một chút vị tướng lãnh trẻ tuổi trung thành và tận tâm đối với mình này.
- Nguyên Khánh, đứng lên đi!
- Tạ ơn bệ hạ!
Dương Nguyên Khánh đứng lên, khoanh tay đứng thẳng.
Dương Quảng lại cười hỏi:
- Khanh trở về mấy hôm rồi?
- Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay là ngày thứ tư.
- Ngày thứ tư, trừ ngày đó trẫm gặp khanh ra không tính, thực ra ngày đầu tiên thì khanh nên đến gặp trẫm. Khanh hiểu ý của trẫm không?
Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh hiểu được. Lúc trước hắn vâng mệnh đi U Châu là Dương Quảng đích thân mệnh lệnh cho hắn, vậy thì khi hắn trở về nên phục lệnh với Dương Quảng, như thế mới là trọn vẹn. Chuyện U Châu này đề cập đến một vấn đề bí mật, Dương Tố liền dặn dò hắn chuyện này sẽ do ông ta báo cáo tình hình với Dương Quảng, vì thế nên sau khi Dương Nguyên Khánh trở về thì không phục lệnh với Dương Quảng. Hôm trước Dương Quảng cho hắn tiếp kiến không hề nhắc đến gì đến chuyện U Châu.
Hắn vội vàng khom người nói:
- Bệ hạ, vi thần đã nộp kim bài lên cho chủ soái. Chủ soái nói ông sẽ phục lệnh với bệ hạ, vì thế vi thần....
- Xem ra ông nội khanh rất quan tâm đến khanh đó!
Dương Quảng khẽ cười nói:
- Chủ soái phục lệnh (báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh) với ta là được. Nhưng như vậy thì sẽ đánh mất đi cơ hội cho khanh gặp Thánh thượng. Trong lòng khanh có thấy bất mãn với ông nội mình không?
- Thần không dám oán giận ông nội bất cứ điều gì!
-Ừ!
Dương Quảng gật gật đầu, liền chuyển đề tài, cười hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Lần này đoạt vị U Châu có điều gì ngoài dự liệu không?
Hành trình U Châu đương nhiên là có điều không ngờ tới chính là nhiệm vụ của hắn đã bị người khác tiết lộ rồi. Chuyện này về sau hắn cũng đã suy nghĩ đến, chỉ có thể là Vũ Văn Thuật mà thôi. Vũ Văn Thuật không thể đoạt được cương vị chủ soái liền muốn hắn bị thất bại trong nhiệm vụ vủa hắn, dẫn đến ông nội gặp bị động, thậm chí phải thay chủ soái. Nhưng chuyện này Dương Tố cũng không cho hắn nói với Dương Quảng.
Nhưng Dương Nguyên Khánh lại có suy nghĩ của chính mình. Hắn cảm thấy nên cho Dương Quảng biết, như vậy có thể phòng ngừa Vũ Văn Thuật lần sau lại hãm hại nữa. Hơn nữa Vũ Văn Thuật khiến hắn suýt chút nữa là mất mạng ở khe núi Phi Hồ, hắn cũng không muốn cho người này được tiện nghi.
- Thật không dám dấu diếm bệ hạ, việc bắt Đậu Kháng ở U Châu, vi thần rất không thuận lợi!
- Ồ, vì sao?
Nét tươi cười trên mặt Dương Quảng biến mất, mắt híp lại, chăm chú nhìn vào Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh cũng không giấu diếm, liền đem chuyện bị theo dõi ở Tỉnh Hình, sau đó ở khe núi Phi Hồ thì gặp phải quân địch, lại giả trang hoạn quan của Dương Lượng, mua chuộc Thiệu Tử Văn, cuối cùng là chuyện bắt Đậu Kháng, hắn cũng kể lại tỉ mỉ cho Dương Quảng nghe. Hắn cũng không hề nói đến cái tên của Vũ Văn Thuật. Cái này chẳng cần phải nói thì Dương Quảng cũng có thể đoán được.
Dương Quảng sau một lúc lâu gật gật đầu:
- Tốt lắm, khanh rất thành thực, không giấu gì trẫm.
Ông ta lấy ra một quyển tấu chương, đặt nhẹ lên bàn, thản nhiên cười nói:
- Những lời này khanh nói thực ra trẫm đã biết rồi, đã có người báo cáo tình hình cụ thể với trẫm rồi. Trẫm chỉ là muốn biết khanh có giấu diếm trẫm hay không thôi.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ:
Là ai nói cho Dương Quảng biết vậy? Lý Tử Hùng cũng không biết rõ chuyện xảy ra ở khe núi Phi Hồ. Lẽ nào lại là Lý Cảnh? Chắc là anh ta rồi. Trận chiến tại khe núi Phi Hồ anh ta cũng có ở đó, về sau người của anh ta luôn cùng mình đi đến U Châu.... Thực ra trong lòng Dương Quảng cũng hiểu. Đây chắc chắn là chuyện Vũ Văn Thuật gây ra, ông ta không phải là giúp Dương Lượng mà là muốn gây khó dễ cho Dương Tố. Dương Quảng hiện tại đang là lúc muốn dùng Vũ Văn Thuật, chuyện này ông cũng không muốn truy cứu. Ông ta cũng biết Dương Tố sẽ không nhắc đến chuyện này, chỉ là Dương Nguyên Khánh vì thế mà suýt mất mạng, Dương Quảng cảm thấy nên có chút an ủi hắn. Ngoài ra lần này Dương Nguyên Khánh mạo hiểm đưa Hạ Nhược Bật vào bẫy thì cũng cần phải khuyến khích động viên hắn, thưởng phạt phân minh. Như thế thì hắn mới càng hết lòng vì mình.
Nghĩ đến đây, Dương Quảng liền cười nói:
- Lần trước trẫm đã thăng quan tiến chức cho khanh, nghe nói đồ được thưởng khanh đều ban hết cho thủ hạ rồi, không màng danh lợi. Điều này là rất tốt, nhưng trẫm vẫn muốn ban thưởng cho khanh, ngợi khen công trạng của khanh.
Nói xong, ông ta từ bên hông đỡ lấy ra một thanh kiếm đeo đưa cho Nguyên Khánh và nói:
- Trẫm nghe công chúa Nhạc Bình nói, thanh Kim Ngư kiếm khanh đã trả lại cho công chúa. Vậy thì trẫm sẽ lại ban cho khanh một cây kiếm. Đây cũng là thanh Bàn Dĩnh kiếm mà Tiên đế ban cho trẫm. Hôm nay trẫm ban cho khanh. Đây cũng là lần đầu tiên trẫm ban kiếm cho đại thần đó. Nguyên Khánh, khanh chắc là biết là vì sao rồi chứ?
Dương Nguyên Khánh quì xuống, chắp tay nói:
- Tạ ơn long ân của bệ hạ. Vi thần hiểu.
- Khanh hiểu được là tốt rồi. Trẫm ban thưởng cho khanh một cái túi tử kim ngư nữa, khen ngợi công bắt được Đậu Kháng của khanh ở U Châu.
- Tạ ơn bệ hạ!
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải
← Hồi 0121 | Hồi 0123 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác